Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 159 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 374 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:18:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 116
ả? Ak`? Con nói gì cơ? Nói lại xem mấy đứa uống gì nào- mami con bé giật mình.
Con bé khẽ im lặng, cố nén một tiếng thở dài. Ko biết nó nên vui hay nên buồn đây.......chỉ thấy dường như hơi đau........
- Vâng, 1 ly kiwi, 1 ly nước lọc, và 1 ly cacao ạ.
- ơh`........chờ mami xí.- mami con bé nói, rồi nhanh chóng đi vào bếp.
Cho đến bây h, bà vẫn còn chưa hết chút kinh ngạc. Khuôn mặt thật sự rất giống, cả sở thích nữa.......Ko, ko thể nào, chắc chỉ là trùng hợp, ko nghĩ nữa...... Đúng vậy, chỉ là trùng hợp thôi.........
Mami con bé như đang cố tự trấn an mình trước một suy nghĩ gì đó rất khó hiểu, song vẫn ko nén đc tiếng thở dài.....
"Thiên Linh......"
Trở lại vs khay nước trên tay, mami con bé tươi cười ngồi xuống cùng trò chuyện vs cô con gái của mình và 2 ng` bạn mới của nó. Bà đặc biệt có ấn tượng mạnh vs Hana, thứ nhất là suốt 2 năm kể từ khi Tuyết Nhi mất, con bé chưa từng một lần có ý định sẽ kết bạn vs một ai đó nữa, nhưng ko ngờ cô gái này lại có thể khiến con bé trở lại như vầy, bà thật sự rất vui, và lý do thứ hai, có lẽ là vì Hana quá giống một ng`, giống đến nỗi từ nãy h bà vẫn cứ nhìn cô chăm chú như thể chỉ cần chớp mắt là cô sẽ biến mất. Ấn tượng về Jay của bà cũng khá tốt, xem ra đây là một chàng trai tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng một khi đã thương yêu ai sẽ hết sức chăm sóc, đây sẽ là một ng` chồng tốt- bà thầm nghĩ.
......
Trên đường.
- Cho đến h, khi đã đi về, tôi vẫn ko hiểu rốt cục cô đưa chúng tôi đến đó làm gì cơ chứ?!
- ôi dào, nói ra thì mất hết cả hay, hơn nữa bây h mà cho hai ng` biết thì sớm quá, hỏng hết cả trò chơi tôi mất công dàn dựng ak`?- con bé phẩy phẩy tay nói, ý ko thể tiết lộ thiên cơ.
Jay im lặng ko nói gì. Hừ, con bé này xem cậu là thằng ngốc như Ken chắc! Rõ ràng miệng thì luôn nói đây là một trò chơi, mà cứ cho là một trò chơi do chính con bé tạo ra thật đi, nhưng thật sự ko hiểu sao con bé lại làm vậy, vì cậu biết chắc kết cục là gì, cứ nhìn cái ánh mắt của con bé nãy h là biết. Bình thường ánh mắt con bé tuy có vẻ nghịch ngợm, vui vẻ nhưng thực chất lại tĩnh lặng đến lạ thường tận đáy mắt, song bây h, mà chính xác là từ khi mà- theo như con bé nói là- trò chơi này bắt đầu, sự tĩnh lặng vốn có ấy lại ko giữ đc nữa, thay vào đó sâu trong đáy mắt lại trỗi dậy từng cơn như những đợt sóng ngầm- lặng lẽ nhưng dữ dội.......
- Anny, cô thật sự mun cái trò chơi này kết thúc theo cách đó ak`?- Jay tiến lại gần con bé, khẽ thở dài hỏi.
- Huh? Cách nào cơ?- con bé tròn mắt hỏi lại.
Jay im lặng nhún vai ý bảo con bé phải hiểu hơn ai hết chứ!
- Hơ, cậu nhìn ra hả?- con bé một lần nữa ngạc nhiên hỏi, ngay lập tức đưa tay lên che mắt- Ko thể nào, sao cậu lại đọc đc chứ? Rõ ràng là đã che đi rồi mà...... Ko thể chịu đc, sao lại có thêm một ng` nữa nhìn ra chứ? Đáng ghét!- con bé xịu mặt nói.
- Ko, thực sự thì tôi ko biết chính xác lắm, chỉ thấy ánh mắt cô rất khác lạ, và thêm, tôi cũng đâu phải là thằng ngốc như Ken chứ!- Jay bơ vơ nói.
- Ken? Sao nhắc đến anh ta làm gì?- con bé nói, vẻ tức giận.
- Chẳng phải sao? Rõ ràng mọi chuyện cô làm và cô nói đều đưa đến cho tôi một kết quả đó. Song, chỉ có điều tôi ko hiểu, tại sao lại có kết quả đó, thật sự là ko thể nào hiểu nỗi.......
- Huh? ơh.....Hóa ra là vậy.....Xem ra cậu vẫn chỉ mới nhìn đc một góc nhỏ vấn đề thôi Jay.- con bé khẽ cười nhẹ.
- Một góc nhỏ của vấn đề?
Con bé ko nói gì nữa mà chỉ mỉm cười, rồi sau đó quay sang nói chuyện vs Hana, xem như cuộc nói chuyện giữa nó và Jay chưa từng có, mà dù có cũng chả để lại một chút xíu gì trong nó cả, và Jay cảm thấy rất kì lạ về điều này........Song rồi cậu cũng chỉ khẽ lắc đầu và bỏ qua, tự hiểu rõ ràng chuyện này còn rất nhiều góc khuất mà bản thân vẫn chưa nhìn ra đc...........
Trong khi đó, ở nhà con bé.......
Mami con bé vẫn ngồi yên trên ghế sô-pha từ lúc nãy đến h, kể cả khi con bé, Hana và Jay đã đi về đc một lúc lâu....Bà thật sự cho đến lúc này vẫn ko sao hiểu nỗi tại sao lại có thể....giống đến vậy? Cái cách cúi chào, cả cái thói quen khẽ nhăn mặt trước khi uoóng ly nước....vv........Tất cả giống đến ko thể giống hơn, ngay cả nét mặt cũng y đúc tạc........Có thể nào.......
bà khẽ thở dài, xem ra dạo này bà đã quá căng thẳng nên mới sinh ra ảo giác vậy (?) Làm sao có chuyện đó đc cơ chứ? Nếu là thật, ắt bà phải biết từ lâu rồi, hơn nữa, rõ ràng ko có lý nào gia đình đó (nhà Jay í) lại làm vậy nếu như đã biết........Ko thể nào........
Một lần nữa lại thở dài, bà nhướn ng` đứng dậy đi lên phòng, leo từng bước thang vẻ mệt mỏi, tự trách bản thân đã vì suy nghĩ quá nhiều về chuyện-ko-thể-xảy-ra mà vô tình quên mất hỏi thăm xem con bé dạo này thế nào rồi........Haiz, có lẽ Thanh Thanh sẽ ko để ý đến thái độ kì lạ của bà, là mẹ, bà biết con bé vốn là một ng` rất tinh ý và nhạy cảm.........
Bước vào phòng, bà tuy có vẻ mệt song ko lại ko đi về giường năm nghỉ mà trái lại lại đi đến bên bàn trang điểm, nhẹ nhàng kéo hộc tủ dưới cùng ra, tận sâu trong đáy tủ, bà khẽ lấy ra một tấm ảnh xem chừng đã cũ xưa, bàn tay nhẹ vuốt ve lên tấm hình, khóe mắt như vương vấn một giọt nước, ánh mắt tha thiết day dứt......
Lã chã.......
Nước mắt ko theo ý mà cư nhiên rơi xuống, nhỏ giọt xuống tấm kính ảnh, chảy từng dòng nhẹ.......
Khẽ đưa tay lên ngăn tiếng nấc thoát ra khỏi cổ họng, bà nhìn chăm chú vào bức ảnh đã nhòe trong ánh nhìn vì nước mắt, lòng dậy lên cảm xúc khó tả khôn nguôi, như bị ai đó đâm mạnh, đau đớn đến xé lòng......Trong vô thức bật gọi cái tên đã quá quen thuộc trong những đêm mất ngủ.......
- Thiên Linh........
Trong bức ảnh, một bé gái 5 tuổi ngây thơ nhoẻn miệng cười.......
---------- Post added at 02:35 PM ---------- Previous post was at 02:30 PM ----------
~oOo~
Con bé nhẹ rãi bước trên con đường về nhà quen thuộc, ánh mắt tuy nhìn như ngay phía trước nhưng lại toát lên vẻ xa xôi kì lạ.....Trong đầu bất giác nhớ lại thái độ của mẹ mình khi gặp Hana- đó là điều mà nó đã dự đoán đc từ trước, thậm chí còn có phần ngạc nhiên về sự kiềm chế cảm xúc của mẹ mình.
Khẽ thở dài.
Cho đến cuối cùng thì mọi chuyện cũng vẫn là như vậy, thực lòng mà nói, nó đã từng có ý nghĩ rất ích kỉ rằng sẽ che giấu chuyện này tới cùng, sẽ chẳng một ai biết đến, và nó cũng sẽ nguyện mãi đóng trọn vở lịch hai vai này trọn đời. Nhưng rồi chợt nhớ đến những giọt nước mắt của mẹ mình trong căn phòng tối, sự dằn vặt của bố và ông mình, và bây h còn là sự đau khổ của Jay và Hana, thật sự là ko nỡ........Cho dù có là ích kỉ đến đâu, nó cũng ko nhẫn tâm đứng nhìn nhiều ng` đau khổ vì mình như vậy, nó cũng phải sớm thoát khỏi vai diễn này, trở về cuộc sống thật-sự-là-của-mình, trở về đúng con ng` mà nó phải sống.....
Nhanh thật........
Kết thúc tất cả, nó, sẽ phải kết hôn rồi.......
Con bé khẽ mỉm cười trước suy nghĩ vừa thoáng qua, đưa tay lên vuốt tóc, nó một lần nữa lại cười nhẹ.....
Chuyện gì đến, ắt sẽ phải đến.........
Đứng trước cổng một lúc, con bé chần chừ ko biết có nên bước vào. Cảm giác bực bội một lần nữa lại bủa vây trong nó khi nhớ lại cảnh thằng nhok vì cái cô gái kia mà nạt nó.
Con bé ghen?
Ừ thì sao nào? Nó ghen đấy, nó ko phủ nhận. Dù gì thì gì chứ nó vẫn là vợ chưa cưới của thằng nhok, làm sao mà ko tức cho đc khi thấy cái tên đó vì một ng` khác mà nạt nộ nó ỏm củ tỏi vậy chứ! Tức, tức, tức...!!!!!!!!!!!!!!!! Tức ko thể tả, dù nói thế nào thì vẫn tức!!!!!!!!
Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!
Cốp.
- Cô điên hay sao mà đứng trước cửa nhà hét ỏm tỏi thế hử?- thằng nhok lừ mắt nhìn con bé vẫn đang ôm đầu sau cú cốc của nó.
Thật ko hiểu nổi con gái mà, nhất là cái con nhok khó hiểu này. Lúc nãy đột nhiên bỏ chạy giữa chừng làm nó lo mun chết, chờ mãi ko thấy về, vừa định chạy đi tìm thì đã thấy con bé đứng ngay trước cổng, la hét ỏm tỏi. Thật đúng khó hiểu, về rồi sao ko vào nhà, bộ rảnh rỗi lắm hay sao mà đứng đây hét?
- Mặc tôi.- con bé hừ lạnh nói, rõ ràng là đang giận 100%
- Ừ thì mặc.- thằng nhok lườm con bé một cái, rồi thản nhiên ko thèm quan tâm nữa, đi thẳng vào trong nhà, ko quên khóa luôn cái cổng lại.
- Ế ế, anh làm cái trò gì vậy? Mở cổng ra, mở ra cho tôi vào!!!!!!!!- con bé hét lên, tay đập đập cánh cổng sắt lớn.
- Chẳng phải cô bảo mặc cô? Thì tôi cho cô tha hồ đứng ngoài mà hét rồi còn gì?- thằng nhok cười đểu nói, rồi nhanh chóng quay ng` bước đi, ko quên nhìn con bé cười đểu thêm cái nữa.
- Anh...........anh.........- con bé tức đến rụng tóc (hơ....có vụ này nữa hả?), tay chân ko ngừng hưo loạn xạ trong ko khí.
Ép Hôn Ép Hôn - Không rõ...