Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 159 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 374 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:18:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 106
o hiểu có bik ko, nhưng con bé khẽ cựa ng`, mỉm cười vẻ thỏa mãn rồi lại tiếp tục chìm sâu hơn vào giấc ngủ của mình, tay cũng nới lỏng, buông vạt áo của anh ra.
Anh khẽ mỉm cười nhẹ, đắp chăn lại cho con bé rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Cảnh cửa vừa đóng lại, cũng là lúc nụ cười vụt tắt. Anh khẽ thở dài, ko hiểu liệu con bé sẽ như thế nào nếu bik đc tin đó.......Thời gian qua đã có quá nhiều việc rồi, anh chỉ sợ con bé sẽ chịu ko đc......Haiz......
Trưa.
Sau một hồi ngủ ngáy đã đời, con bé mở mắt, ngồi bật dậy, làm mấy động tác khởi động rồi chui xuống dưới nhà....Đói chết mất a!
~~
Quái lại, nó đi khắp nguyên căn biệt thự mà chẳng thấy anh Key đâu. Hừm. Hay là anh đi ra ngoài rồi nhỉ? Nhưng mà nếu đi đâu anh cũng phải báo cho nó một tiếng chứ? Haiz, thôi kệ, kiếm cái j` ăn đã......
Mò xuống nhà bếp, nó đã thấy trên bàn dọn sẵn đống đồ ăn. Liếm môi một cái, nó bắt đầu hành trinh chinh phục đống thức ăn! Bị bỏ đói từ tối qua tới h, hic! Bây h mà ko ăn dám nó lăn ra xỉu lun quá!
"
Loáng thoáng nghe chuông điện thoại, con bé kẽ nhíu mày, bỏ dở bữa ăn, lên trên phòng tìm cái điện thoại yêu dấu. Khẽ nhăn mặt.
- Gọi cho tôi chi vậy?- con bé gằn giọng nói.
- - đầu dây bên kia, thằng nhok hét lên vẻ tức giận.
- Này này, sao lúc nào gọi cho tôi anh cũng hét lên như vậy hả???? Mà, tôi ở đâu thì liên quan j` đến anh chứ!
-
- Huh? Tên-kia là tên nào? Mà, sao anh bik là đêm qua tôi ko về?- con bé ngạc nhiên hỏi.
-
- Hả? ôi má ơi! Quên mất! Sáng nay anh về mà! Ui ui sr nha, tại tôi bận chút việc chứ bộ. Thôi, bây h ở yên đó, tôi về ngay đây!- con bé nói nhanh, rồi, ko kịp để thằng nhok kịp nói j` thêm, nó cắt máy cái rụp.
Nhanh chóng dọn sạch đồ trên bàn, con bé thay vội bộ đồ ngủ đang mặc, rồi ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Thôi thì gọi cho anh Key sau cũng đc ^^
Vừa về đến nhà, đập vào mắt nó là bộ mặt đằng đằng sát khí của thằng nhok. Hic, rợn hết cả ng`.....
- Cô đi đâu về vậy hả? Con gái con lứa mà đi suốt đêm vậy ak`? Hơn nữa, cô đừng quên mình là vợ chưa cưới của tôi đấy! Đi qua đêm ko nói tiếng nào thế mà đc ak`????- thằng nhok hét liên hồi, ko ý thức đc, nó.......đang ghen!
Con bé ko coi mấy lời thằng nhok nói ra đâu, vừa thấy tên chồng chưa cưới của mình về là đã nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy......
- Yah! Cuối cùng anh cũng chịu về, tôi bữa h chơi một mình buồn chết đi đc!- con bé sụt sùi nói.
Thằng nhok ngơ ng` trước cái ôm của con bé, ko bik làm sao. Thôi thì, "ng` đã có lòng, ta đây cũng xin nhận", đưa tay lên ôm lấy con bé....Cái cảm giác này, đã hơn 1 tháng rồi........
- Buồn mà nhìn cái mặt cô tươi hơn hớn vậy hả?- thằng nhok nhăn mặt nói.
- Đâu có đâu!- con bé cong môi cãi.
Đẩy nhẹ con bé ra (mặc dù tiếc đứt ruột ^^ ), thằng nhok nghiêm giọng hỏi.
- Chuyện của tập đoàn thế nào rồi?
Con bé làm lơ, ko trả lời câu hỏi của thằng nhok mà lái sang vấn đề khác.
- Này, quà của tôi đâu, hả? Anh định làm ngơ ko đưa quà ak`?- con bé trừng mắt nói.
- Quà? vừa về đến là cô đòi quà thế hả?
- Ko bik, quà, quà, quà tôi đâu????- con bé ra sức nũng nịu nói.
Thằng nhok lắc đầu chịu thua tính bướng bỉnh của cô vợ mình, đành ngậm ngùi lôi từ trong va-li ra một hộp quà nhỏ màu hồng phấn (thấy miêu tả cái hộp giống cái hộp lần trước ko? ^^ ). Con bé cầm cái hộp, tự thắc mắc "Quái, sao giống cái hộp anh Key tặng vậy nhỉ? Đừng nói là quà cũng giống lun chứ?!"
- mở ra đi!- thằng nhok giục.
- ơh`.....- con bé ak` ơh` vài cái, rồi từ từ mở nắp hộp ra, thầm cầu nguyện đừng "đụng hàng", chứ ko xui lắm ák!
Con bé mở to mắt nhìn, bên trong hộp, thật may làm sao, dù có chung hình trang trí là cỏ bốn lá song ko phải là dây chuyền, mà là một cái lắc chân o.O
- Lắc chân?- con bé bất ngờ.
- Ukm. Vì chẳng bik mua j` cho cô cả, nên mới mua cái này- thằng nhok gãi đầu nói- Sao? Cô ko thick ak`?
- Ak` ko, thick chứ!- con bé cười- Lần đầu tiên tôi đc tặng lắc chân a! Nhưng mà, anh bik ý nghĩa của cái lắc chân này ko?
Lắc đầu.
- Ax. Ko bik mà cũng mua hả? Lỡ cái này để cầu tình duyên hay j` j` đó thì sao?
- ơh`, thì tại thấy đẹp đẹp nên mua thôi, ai mà bik mấy cái này cũng có ý nghĩa chứ!- thằng nhok gãi đầu nói.
- Trời! Chịu thua anh lun!
- Mà, tối nay cô rảnh chứ?
- Huh? J` thế? Đừng nói anh mời tôi đi ăn hay xem phim chứ?- con bé cười hỏi, mặt gian hết chỗ nói.
- Điên!- thằng nhok chối phăng, mặc dù mặt hơi đỏ ^^ - Chả là hôm nay tụi bạn tôi tập họp lại, nên hỏi cô có rảnh ko, đi cùng.
- Oh`. Nhưng mà, bạn anh, vậy là.......có cả Lâm Kha nữa?- hai mắt con bé sáng rực lên.
Thằng nhok thấy điệu bộ con bé vẻ sung sướng lắm khi nghĩ Kavin sẽ đến làm nó tức điên.......
- Hừ. Có. Cô vui lắm chứ j`?
- Tất nhiên. 1 tháng rồi tôi chưa gặp anh ấy- con bé vô tư nói mà ko hề thấy thái độ của thằng nhok thay đổi xoành xoạch.
"Anh ấy?" Grừ, cô ta sao gọi nghe ngọt xớt vậy chứ? Vậy mà vs mình thì cứ miếng một miếng hai!!!!!!- thằng nhok tức giân nghĩ. Mặc dù con bé đã nói ko còn yêu Kavin, chính xác là vẫn còn, nhưng ko còn như xưa, nhưng thằng nhok vẫn thấy có chút bực bội khi con bé vui vẻ như vậy......>"<
- Nè, Anh sao thế? Cái mặt hầm hầm thấy ghê!- con bé lay lay ng` thằng nhok- mà thôi, tôi lên phòng đây! Cảm ơn vì món quà!- xong, con bé quay ng` đi thẳng.
Thằng nhok bên dưới vò đầu bứt tóc. Cuối cùng hình như chỉ có nó là nhớ con bé thì phải (?), còn con nhok kia có vẻ vẫn rất vui (?) Akkk!!!!!!Ko chịu đc cái suy nghĩ này!!!!!!!
~oOo~
Tối........
- Anny, cô làm j` mà lâu vậy hả?- thằng nhok phía dưới nhà gọi vọng lên.
- Chờ tôi một chút đi! Con trai j` mà ko có kiên nhẫn j` hết!- con bé nói với xuống.
- Hừ. Lần gần đây nhất cô nói câu đó là cách đây 30'16s đó! Đúng là đồ con gái!- thằng nhok lầm bầm nói.
Vừa lúc đó con bé cũng tất cả chạy xuống. Lè lưỡi nhìn thằng nhok, nó treo lên xe, ko quên quay sang cạnh khóe.
- Anh đúng là ko kiên nhẫn j` hết! Cứ như là tôi làm anh đợi hàng thế kỉ rồi ấy!
- Tại sao con gái các ng` lại trang điểm lâu thế nhỉ?- thằng nhok ca thán- Mà trước h đâu thấy cô trang điểm j` đâu, sao hôm nay nổi hứng thế?
- Hiaz, còn nói nữa.Từ trước h tôi có trang điểm hay đeo trang sức j` đâu, loay hoay một hồi mới mang đc sợi dây chuyền, tiếp là cái lắc chân của anh nữa.- con bé xụ mặt nói.
- Trời! Vậy sao ko nói sớm, tôi giúp cho! Cô đúng thật là, sao ngay cả lắc chân vs dây chuyền mà cũng đeo ko đc hả?- thằng nhok lắc đầu nói.
- J` chứ? Trang điểm thì anh chê lâu, điệu, đến khi bảo ko bik mang đồ thì anh chê là quê mùa. Anh có tin tôi ột guốc ko hả?????- con bé tức giân nói.
- Xì, Thách cô đấy! Tôi thừa bik cô cả đời chẳng bao h mang guốc, chỉ mang giày búp bê, lấy đâu ra guốc mà cho!- thằng nhok đắc chí, vênh mặt lên nói.
- Grừ!!!Cứ đợi đấy!- con bé lẩm bẩm nói, thầm nguyền rủa tên chồng chưa cưới của mình thậm tệ.
Thằng nhok ngồi bên cạnh, mỉm cười khoái chí vì thắng đc con bé lần này, chứ đa số lần nào cũng là bị con bé chọc tức điên!
Đến trước một quán bar lớn, thằng nhok dừng xe lại, hất đầu nhìn con bé.
- đến rồi.
- Đây ák?- con bé ngạc nhiên hỏi.
- Đừng nói là cô chưa bao h đến đây đấy chứ?- thằng nhok tròn mắt nói.
- Uk`- con bé thật thà gật đầu thừa nhận.
- Ax. Tin đc ko vậy nà trời? Cô thật sự chưa từng vào đây?- thằng nhok nữa tin nữa ngờ hỏi.
- Đã bảo là chưa rồi mà. Sao anh cứ hỏi mãi thế- con bé bực bội gắt lên.
Thằng nhok đứng trơ ng` ko nói j`. Nghĩ sao mà một tiểu thư như con bé lại chưa từng đến mấy nơi này chứ! Có tin đc ko đây??
- Sao? H có vào ko hay để tôi về?- con bé bực bội nói sau một hồi nhìn thằng nhok đứng như tượng.
- Từ từ.
- Từ từ cái đầu anh ák! Nghĩ sao bắt tôi đứng đây nãy h hả? Mỏi chân chết đi đc!- con bé nhăn mặt nói.
Thằng nhok nhíu mày nghe con bé than vãn, rồi, bất chợt như nghĩ ra điều j` đó, nó mỉm cười gian xảo.
- Này, Anny, cô ra xe lấy giùm tôi cái điện thoại vs, để quên rồi.
- Huh? Sao tôi lại phải lấy cho anh chứ?
- Nhờ cô đấy. Dù sao cô cũng đứng gần xe hơn mà- thằng nhok mỉm cười nịnh, song nhìn qua là thấy ngay vẻ nham hiểm trên khuôn mặt.
Con bé nhăn mặt một lát, rồi cũng đi về phái xe, leo vào trong lần mò cái điện thoại. Quái! Có cái j` đâu! Ko lẽ.........
Ngoảng mặt lui, nó đã thấy thằng nhok chạy biến vào trong từ đời nào...
- Akkk!!!!Ken! Anh dám lừa tôi hả?????- con bé hét lên, song còn ai ở đó mà nghe cho nó nữa đâu chứ >"<
**** rủa một hồi đã đời, cuối cùng con bé cũng đành đi vào trong....Nhưng có vẻ ko như nó nghĩ, nơi này rộng thênh thang, bik tìm thằng nhok ở đâu đây????Ôi, má ơi!! Tên Ken chết tiệt! Để rồi xem bắt đc anh tôi sẽ làm j` cho bik!!!!- con bé tức giân nghĩ, hai tay bóp chặt.....Xem ra phen này thằng nhok tiêu chắc rồi......
Quay về phía thằng nhok.....
Ép Hôn Ép Hôn - Không rõ...