In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 159 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 374 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:18:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 68
......::::::Sáng sớm:::::...... (hix, sao mình cứ lặp từ này thế nhỉ?)
Tiếng nói chuyện ồn ào làm con bé từ từ tỉnh giấc, hình như nó có nghe loáng thoáng giọng ai đó nghe quen quen....Quay ng`, đập vào mắt nó là khuôn mặt thằng nhok vẫn đang say ngủ, tên này còn dậy muộn hơn nó. Con bé khẽ cười thầm khi nhớ lại hôm qua, tuy nó ko nhớ rõ lắm nhưng cái j` chứ khuôn mặt đỏ gay thằng nhok là nó nhớ rõ lắm ^^
- Này!- con bé lay nhẹ ng` thằng nhok.
Thằng nhok hơi cựa mình rồi lại tiếp tục ngủ. Con bé khẽ nhíu mày, định hét lên dựng đứng thằng nhok dậy nhưng rồi lại thôi, nó lặng lẽ trèo xuống giường, vào làm VSCN rồi bước xuồng nhà. Con bé ko hề nghe lầm, quả thật là dưới nhà, ba chồng nó đang nói chuyện vs hai ng`.......
- Thật sự tôi ko hiểu tại sao ngài lại làm thế. Giữa chúng ta đâu có hiềm khích hay sự hiểu nhầm nào?- một ng` đàn ông tỏ vẻ thắc mắc hỏi.
- Xin lỗi, nhưng cụ thể mọi chuyện, tôi nghĩ ông nên hỏi tiểu thư và cậu đây- ba chồng nó ôn tồn nói, chỉ vào ng` thanh niên trẻ ngồi cạnh ng` đàn ông đó.
Ng` đàn ông ngạc nhiên, nhìn qua ng` thanh niên bên cạnh, cái nhìn dò hỏi. Ng` thanh niên đó cũng khó hiểu ko kém, anh nhớ là mình ko làm j` liên quan đến nhà họ Trần cả.....
- Tôi ko hiểu, nhưng tại sao lại nói đến các con của tôi?- ng` đàn ông ngạc nhiên hỏi, ánh mắt có hơi chút tức giận khi nhắc đến con mình- thưa ngài, tôi cũng định thắc mắc chuyện tại sao con gái tôi lại thành ra nông nỗi như vậy?
- Ông nói "nông nổi như vậy" ý là sao?- ba chồng nó ngạc nhiên hỏi.
- Ngài thật ko bik? Con gái tôi đã bị hay nhát dao rạch ở ngay mặt, lại còn bị tạt nước muối nên sẽ để lại sẹo, tuy ko đậm lắm nhưng là vĩnh viễn- ng` đàn ông xót xa nói- và con gái tôi nói rằng chính cậu chủ nhà đây đã dẫn con bé đến đó.
Bố chồng con bé ngạc nhiên, ko hiểu ng` đàn ông đó đang nói chuyện j`, chợt nhớ lại việc thằng nhok và con bé về muộn ngày hôm qua, con bé lại còn rất mệt mỏi, ông bắt đầu thấy hơi nghi ngờ.....
- Về chuyện đó, ba tôi ko bik đâu, các ng` có j` thì hỏi tôi này.- một giọng nữ trong thanh vang lên, thu hút ng` đàn ông và ng` thanh niên nhìn lên.
Ko ai khác, con bé chính là chủ nhân của câu nói vừa rồi....
- Anny?- ng` thanh nhiên_ Jun kinh ngạc lêu kên.
- Chào, ko ngờ anh đến sớm vậy- con bé cười, nhưng là nụ cười đầy khinh bỉ.
- Sao em lại ở đây?
- Nếu ko thì anh nghĩ tôi ở đâu?- con bé nhếch mép nói.- ak` quên, chưa nói cho anh bik, đây là nhà tôi, đó là ba tôi *con bé chỉ về phía ba chồng nó*
Jun ngạc nhiên. Ba? Nhưng cậu nhớ là nhà họ Trần làm j` có ng` con gái nào đâu, sao lại....
- Cô ấy là ng` yêu tôi.- một giọng nam vang lên (bik ai rui` ha) giải đáp thắc mắc của Jun, cứ như là đọc đc câu hỏi trong anh....
Con bé khẽ mỉm cười, rồi hơi nhíu mày nhìn xuống vòng tay đang ôm eo mình...Chậc. Ko cần phải khoa trương thế chứ?
- Nhầm rồi, Ken, tôi ko phải là ng` yêu anh...- con bé mỉm cười.
Ngay lập tức, Jun vừa như rơi xuống đại ngục lại trở về vs thiên đường, thằng nhok thì trừng mắt, bố chồng nó thì ngạc nhiên, còn con bé vẫn bình thản cười.
-......mà chính xác là vợ chưa cưới của anh.- nụ cười vẫn nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại mang đầy vẻ châm biếm khi nhìn vào ng` thanh niên ngồi sững như ko tin vào tai mình kia.
- Vợ.....chưa cưới?
Con bé mỉm cười thay cho câu trả lời rồi nhìn bố chồng, khẽ nhíu mày hỏi....
- Họ đến đây vì chuyện đó hả ba?
Bố chồng nó gật đầu thay cho câu trả lời. Dường như đã hiểu ra vấn đề, con bé nhìn Jun và ng` đàn ông kia.
- Nếu tôi đoán ko lầm chắc ông là Trịnh Kim?
- Đúng vậy, cô là...- ng` đàn ông nhìn con bé, cố nhớ xem đây là tiểu thư nhà nào.
- Haha....ông có ngồi ở đây suốt ngày cũng ko nhận ra tôi đâu, vốn dĩ cũng chẳng có mấy ng` bik tôi mà- con bé bật cười.
- Tôi.....- Trịnh Kim ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt mình, tự hỏi làm sao cô ta đoán đc suy nghĩ của mình.
- Ông đến đây vì mấy dự án đó, đúng ko?- con bé đổi giọng nghiêm túc.
Trịnh Kim ko nói j`, cũng chẳng quan tâm đến con bé nữa, ông ta tự nhủ dù là j` thì cũng chỉ là một nhok con vắt mũi chưa sạch, ko đáng để ông ta nói chuyện, hơn nữa ông ta có chuyện cần phải làm.
- Ông đang khi dễ tôi?- con bé hơi nhấn giọng, để lộ chất uy quyền trong con ng` mình có dịp bộc phát.
- Tôi ko dám- ông ta hơi cúi đầu, nhưng rõ ràng là có ý xem thường cô gái đứng trước mặt mình.
- Vậy thì tùy ông, dù sao thì ông có hỏi thêm ba tôi cũng chẳng giúp mấy cái dự án kia trở về là của tập đoàn của ông đâu.- con bé cười nhẹ.
- Cô nói thế là ý j`?- khuôn mặt ông ta hơi biến sắc hỏi.
- Ý j` thì ông phải tự hiểu chứ.
-.......
- Oh`, ông đang thắc mắc sao sự việc ngay cả báo giới cũng chưa nắm đc tin tức mà tôi lại bik chứ j`?- con bé cười- chuyện này là do tôi nhờ ba mà, ba tôi cũng ko bik nhiều lắm đâu. Nhưng tôi nghĩ nếu ông muốn hiểu rõ cặn kẽ nhất thì có thể hỏi cậu đây- con bé nói hơi mĩa mai, chỉ vào Jun vẫn còn đang chết sững ở bên cạnh ông ta.
- Ý cô là j`?- ông ta một lần nữa lặp lại câu hỏi.
- Oh`, vậy hóa ra ông vẫn chưa bik việc nhờ tiểu thư nhà ông mà bạn tôi đã ra thành nông nổi nào, và cũng nhờ cậu đây mà một cô bé đã phải tự tử khi chỉ mới vừa 15 tuổi- con bé chua xót nói, khóe mắt đã hơi đỏ.
Jun nghe con bé nhắc đến chuyện của Tuyết Nhi thì tái mặt lại, ko ngờ lại là vì chuyện này.....
- Anny, nếu muốn em có thể làm j` anh cũng đc, nhưng sao em lại nhằm vào gia đình anh?- Jun run giọng hỏi.
- Làm j` anh? Anh nghĩ tôi có thể làm j` anh? Hơn nữa, làm j` anh thì có thể bù đắp so vs cái chết của Tuyết Nhi ư? Ko bao h.- con bé lạnh lùng nói, quay sang ông Trịnh, con bé cười nhạt- còn về chuyện kia, ông ko cần phải đến đây lần hai đâu, chúng tôi sẽ ko thay đổi quyết định. Mời ông.
Trịnh Kim tức điên nhìn con bé, tự hỏi con nhỏ này là ai mà dám lộng hành trong nhà họ Trần như vậy ngay khi có mặt ng` lớn ở đây. Tuy tức bầm ruột nhưng ông ta cũng ko thể làm j` hơn khi thấy thái độ hoàn toàn đồng tình vs con bé từ ba chồng nó. ông ta cùng Jun gượng gạo nở nụ cười tạm biệt xã giao rồi đi nhanh ra ngoài.
Con bé hơi khụy xuống, mỗi lần nhắc lại chuyện của Tuyết Nhi là nó lại có cảm giác như ngày nhận đc tin đó. Thằng nhok đưa tay đỡ lấy con bé, rồi ko nói ko rằng, nó ôm con bé đi thẳng lên phòng, con bé cần nghỉ ngơi......
......:::::::Chiều:::::::........
- Ahhh!!!!! Cuối cùng cũng đc về nhà!!!!!!- con bé hét lên đầy phấn khích.
Thằng nhok khẽ lắc đầu khi thấy con bé vui sướng nhảy lung ta lung tung lên như thế, thật ko hiểu sao con nhỏ này lại có thể thay đổi cảm xúc xoành xoach như thế.....
- Cô vui lắm hả?
Ép Hôn Ép Hôn - Không rõ...