Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạ Thu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5796 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 -
ếu em đoán không lầm, thì anh hẳn đang có tâm sự phải không?
Đặt chén trà sâm còn bốc khói lên bàn, trước mặt ông, bà Tường cất giọng dịu dàng:
- Không có gì đâu! ngẩng dậy, gạt nhanh tàn thuốc vào chiếc gạt tàn. Ông Thành chớp mắt. Em chỉ đoán mò thôi.
Em không đoán mò! - Đôi mắt bà nhìn xuống cái gạt tàn đầy ấp những đầu lọc.
Giác quan thứ sáu của một người đàn bà cho em biết. Anh thật sự có chuyện giấu em.
Dứt một hồi thuốc dài, ông ngã người ra sau ghế lặng im. Cát Tường đoán không sai. Ông qủa đang có tâm sự, nhưng không thể giải bày cùng ai được.
Có chuyện gì? Anh nói đi - Bước ra sau lưng ông, bà đưa tay bóp nhẹ giùm ông bờ vai đang mỏi. Dễ chịu vô cùng. Nhắm đôi mắt lại, ông ước sao cuộc đời mình cứ lặng yên như thế.
Nhưng không được. Bão tố đã dậy lên trong lòng ông từ ba hôm trước, khi ông đang thảnh thơi cho đôi cá cảnh ăn - Người bảo vệ bỗng bước vào trao cho ông một phong thư Nếu còn nhớ một người tên Nhã Thơ - Xin hãy đến ngay bệnh viện... kẻo không kịp nữa.
Chỉ mấy dòng thôi. Lời nhắn chẳng có gì. Vậy mà lại làm ông choáng váng. Làm ông đắn đo ray rứt mãi. Đến nay không đến gặp người tên Nhã Thơ kia?
Hai mươi mấy năm rồi, ông những tưởng đã quên nàng, cũng như nàng đã quên ông. Quên tất cả những gì cảhai đã dại dột làm trong lứa tuổi thanh niên bồng bột đó.
Vậy mà nàng vẫn không quên. Vẫn tìm đến ông sau hai mươi mấy năm dài bặt vô âm tín. Để làm gì... Ôi... lương tâm ông ray rứt qúa. Ông... có nên đến gặp nàng không?
không! Ông lắc đầu rồi nghe trái tim mình bỗng chùn gdi trong do dự. Những lời Nhã Thơ nhắn trong thư nghe lạ qúa. Tựa như một lời trăn trối vậy. Lẽ nào nàng đã lâm bệnh ngặt, đang cần đến sự giúp đỡ của ông? Nếu đúng thật như vậy, đành lòng nào ông nỡ làm ngơ?
Dù sao ông với nàng cũng có với nhau nhiều kỹ niệm. Những Kỹ niệm thật nên thơ, mơ mộng mà trong một kiếp người không dễ gì ai cũng có được đâu. Nhớ... ngày ấy...
Ngày ấy... Nhã Thơ là một cô gái tỉnh lẻ, lần đầu đặt chân vàođại học nên cho dù chưng diện cỡ nào cô cũng không lột được cái xác quê.
Áo vàng, quần đỏ, chân dép lào xanh, tóc dài buông xoã ngang vai. Tai lại đeo hai vòng tròn lớn.
Với sức lớn thèm ăm thèm ngủ, Nhã Thơ lại không đủ khả năng kiềm chế bản thân nên chỉ trong vòng sáu tháng, từ bốn mươi lăm ký cô biến thành một cái hột mít tròn vo đúng năm mươi tám ký.
Mặc cảm với cái thân hình đồ sộ của mình, Nhã Thơ chả dám mở miệng bắt chuyện cùng ai cả. Nên nhập học hơn bốn ngày rồi, cô chỉ mới quen được một cô bạn gái...
Hôm đó, Lệ Hằng - tên cô bạn của cô - bị cảm nên không đi học. Một mình cô lầm lũi bước bên đường. Trời nắng chang chang, con đường từ trường về ký túc xá cũng hơi xa, cái thân thể ục ịch của cô đi chưa được một phần ba đoạn đường đã mệt nhừ. tạm dừng chân thở dốc, Nhã Thơ thèm thuồng đưa mắt nhìn đám sinh viên đạp xe chạy bon bon trên con đường nhựa.
Của đáng tội, nhà có xe nhưng cô không biết chạy. Hay nói đúng hơn là không dám chạy. Vì ngày xưa cô đã được ba tập cho biết chạy rồi. Ngồi trên chiếc mini, cô đạp vù vù kiêu hãnh vượt xa các bạn.
Ầm! Mải cười, cô quên nhìn trước mặt, đến khi nghe chới với, thân thể bay bổng giữa không trung mới hoàn hồn bóp thắng. Không kịp nữa rồi, chiếc xe đạp của cô đã tông thắng vào hông một chiếc xe hàng to tướng.
Bị u đầu, lại nằm viện một tuần. Nhã Thơ hết dám đạp xe luôn từ đó. Nên mỗi ngày đi học, Lệ Hằng đều phải chở cô đi. Vừa chở, nó vừa cằn nhằn cái thân thể bồ tượng của cộ Nàng như con trâu vậy...
Tránh... tránh... đường.
Đang mơ màng suy tưởng, chợt nghe sau lưng có tiếng hét thất Thành, Nhã Thơ hốt hoảng nhảy vội lên lề, vừa lúc có một chiếc xe đâm sầm đến, ngã chỏng queo.
Hú vía! Cô gương to mắt nhìn gã Thành niên bị chiếc xe đạp đè lên. Ngơ ngác không hiểu vì sao anh ta lại tự mình té nhào như vậy.
Đứt sên - Lồm cồm bò dậy, anh vừa cười gượng, vừa Thành minh nói vẻ quê quê... Thơ có bị gì không?
Sao anh biết tên tôi? - Cúi nhặt một cọng cỏ vướng trong quai dép ra, Nhã Thơ ngạc nhiên:
- Sao không biết? Thơ và tôi học chung một lớp mà! - Dựng chiếc xe đạp dậy, gả nhoẻn miệng cười rất có duyên.
Học chung một lớp ư? Bây giờ Nhã Thơ mới nhận ra gã có nét quen quen. Quê qúa, cô ôm cặp cúi đầu bước đi nhanh.
Thơ chờ tôi cùng đi với - Đẩy vội chiếc xe đuổi theo cô, gã nói - đường dài có bạn, sẽ đỡ mệt hơn.
Chậm chân lại. Nhã Thơ vẫn im lặng không biết nói gì. Lâu lâu, lại đưa mắt nhìn lên gã một lần. Người đâu mà đẹp trai ghê vậy? sao cứ tủm tỉm cười hoài? Chắc đang nói thầm trong bụng, chê mình mập qúa đây.
Không cố ý mà chân Nhã Thơ chậm lại, nhường anh bước trước mình một nhịp. Con đường trưa nắng vắng lặng bóng người. Chỉ có tiếng bước chân đụng nhẹ sột soạt trên đám co?
Tối nay noel, Nhã Thơ có định đi đâu chơi không?
Được một lúc, anh chợt lên tiếng hỏi, Nhã Thơ giật thót mình ngơ ngẩng:
- Noel! Tối nay noel ư?
Đúng vậy? anh gật đầu, nhìn cô rất ngạc nhiên. Ai người ta cũng náo nức chuẩn bị đón noel. Chỉ có cô là không nhớ - Thơ có định đi đâu để choi không?
Anh lập lại câu hỏi, Nhã Thơ buồn bã lắc đầu:
- Sao vậy?
Tôi không biết đường thành phố. Đi lung tung sợ lạc đường. Nhã Thơ thành thật.
Thế đi với tôi. Thơ có dám không? anh đùa mà Thơ tin là thâ,t. Cô gật đầu ngay:
- Dám, nhưng mình sẽ đi đâu?
Ừ thì đi coi cải lương vậy?
Bị bất ngờ... anh nói đại. Không ngờ lại hợp gu của Nhã Thợ Vốn mê cải lương, cô nhảy cẫng lên mừng rỡ:
- Ồ! hay quá. Nhưng coi tuồng gì? Rạp nào?
Ờ thì!.. gãi gãi đầu, anh sánh tác nhanh: Chưa biết nữa - cải lương hát đầy đường thích tuồng nào, coi tuồng đó.
Ủa? Sao lạ vậy? - Mặt Nhã Thơ ngơ ngác. Sẵn trớn anh bịa luôn:
- Tại Thơ không biết đấy thôi. Đêm Noel, người ta dựng đầy sân khấu ngoài trời. Hát miễn phí không bán vé lại toàn ca sĩ sịn, tuồng hay...
Vậy. Tối nay mình đi nhé! Nhã Thơ nói nhanh khi thấy cổng ký túc xá hiện ra.
Ừ! anh gật đầu, đẩy xe quẹo hướng dãy nhà nam. Nhã Thơ lại gọi đuổi theo:
- Khoan đã, anh tên gì vậy?
Phan Thành - anh nói, khuất vội sau dãy nhà xe, thầm lo cho thằng bạn nào trông thấy sẽ cười cho bảo anh hết thời mới theo tán một cô gái mập thù lù như cái lu vậy...
Một lời hứa suông, một câu chuyện bâng quơ cho có của một gã trai vui miệng trên đường, vậy mà Nhã Thơ lại đặt hết lòng tin. Tối đó, cô đã diện vào người bộ cánh mà mình cho là đẹp nhất. Tự tin xăm xăm đi qua dãy nhà nam gõ cửa.
Cô tìm ai?
Còn đang ăn cơm, thấy cô sang, cả bọn ngượng ngùng thu nhỏ người lại ngơ ngác hỏi. Không nhận ra bọn họ chỉ độc một chiếc quần đùi, cô bước hẳn vào phòng, tươi tắn nở nụ cười:
- Da... em kiếm anh Phan THành.
Ừ Thành - một đứa lên tiếng - nó còn đang tắm, cô kiếm nó có chuyện gì không?
Dạ - Nhã Thơ nói ngay không giấu giếm - Em kiếm ảnh đi coi cải lương.
Hả? - Ngụm cơm trong miệng Hiếu bay vọt ra ngoài:
- Cô... kiếm thằng Thành... coi cải lương?
Vẫn vô tình không nhận ra vẻ kinh ngạc trong mắt mọi người Nhã Thơ gật đầu:
- Dạ, cải lương ngoài trời, người ta hát cho mình coi miễn phí. Mấy anh có đi không?
Vậy ư? - Phút bất ngờ qua mất, cả bọn đồng nhìn nhau rồi phá lên cười:
- Thôi. không dám đi làm kỳ đà cản mũi hai người.
Phan Thành, lên mau đi... có người đẹp rủ đi coi cải lương nè...
Nép sau cánh cửa, nghe cô nói mà Phan Thành thấy xấu hổ qúa chừng. Nói đùa thôi, anh đâu ngờ cô tin là thật. Lại bị chúng bạn cười ầm lên chọc. Quê qúa, anh bước ra gắt lớ;n:
- Cải lương cái khỉ gì? Tôi nói chơi thôi. Ai bảo cô tin chứ?
Nói xong, anh quay lưng bước đi ngay, mặc cho cô ngay người ra đứng, xấu hổ trong tràng cười rộ ầm lên của đám con trai.
Chợt hiểu ra, Nhã Thơ khóc oà lên, xấu hổ ôm mặt chạy thẳng về phòng. Không dám nhìn ai, cô nhảy ào lên giường trùm chăn nằm khóc. Khóc đã rồi thức dậy, ghi nhật ký. Suốt đêm, cả ba trang nhật ký dài chỉ một nội dung duy nhất. căm thù tên Phan Thành, ghét tên PhanThành, thề trọn đời sẽ không nhìn đến mặt, không bao giờ thèm nói chuyện với anh đâu...
Câu chuyện đùa không ngờ lại gây tác hại, chẳng mấy chốc đám con trai nhiều chuyện đã đồn vang khắp trường. Để Nhã Thơ vốn mặc cảm lại thêm mặc cảm. Đi đâu cô cũng có cảm giác người ta nhìn mình như quái vật. Lúc nào sau lưng cô cũng có tiếng cười khúc khích. Chẳng ai hiểu, ai tin cô ự Phan Thành với lý do đơn giản, rằng cô rất thích cải lương... rằng cô hoàn toàn không nghĩ gì...
Trong mắt mọi người cô là một cô gái qúa ư dạn dĩ. Dám rũ con trai đi chơi trước. Ôi, thật là xấu hổ...
Càng xấu hổ, Nhã Thơ càng nghe ghét Phan Thành không giữ đúng lời hứa với mình, cô không thèm nhìn đến mặt anh, không thèm trả lời dù anh cố tình bắt chuyện. Mỗi lần tia mắt tình cơ chạm mặt anh, là cô vội ngoảnh đi, liếc một cái dài...
một đêm như thường lệ, cô đang nằm trên giường ghi nhật ký, chợt có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Ngẩng đầu lên, Nhã Thơ cả phòng bây giờ chỉ còn lại mình. Bốn người bạn gái đứa nào cũng có người yêu, hẹn nhau đi tâm sự cả rồi...
Đàng bước xuống mở cửa, Nhã Thơ quên mất bộ đồ lửng ngắn của bên người. Quên cả mấy lát dưa leo trên mặt và... cái ống cuốn to tổ bố trên đầu.
Ai vậy?
Cánh cửa vừa mở ra vội xập lại ngay, Nhã Thơ nghe trống tim đập ầm ầm trong ngực. Là Phan Thành, sao anh lại đến? Anh muốn tìm ai?
Đợi một phút cho hơi thở điều hoà lại, Nhã Thơ cất giọng lạnh lùng:
- Không có ai cả, về đi...
Bên ngoài giọng Phan Thành ấm như tia nắng:
- Tôi không tìm ai, tôi muốn gặp Thợ Mở cửa đi..tôi có chuyện này muốn nói với Thơ.
Không thèm trả lời, cài mạnh chốt cửa cho Phan Thành nghe. Nhã Thơ giậm chân bình bịch trở về giường. Tiếp tục nằm ghi nhật ký.
Thật lâu, bên ngoài cửa có tiếng thở dài rồi giọng Phan Thành thật buồn:
- Vậy thì... thơ đọc bức thư này đi, không đọc nó, Thơ sẽ phải ân hận trọn đời đó.
Nói rồi, anh bỏ đi. Tiếng dép xa dần.
Nhổm đầu dậy, Nhã Thơ nhìn thấy một phong thư trắng được nhét qua cửa sổ. Xì! Chiếc môi cô trổ dài, bày đặt viết thư hả? Ai thèm đọc chứ?
Chui đầu vào chăn, Nhã Thơ cố vỗ về giấc ngủ nhưng không được. Bức thư và lời nói của Phan Thành cứ ám ảnh cộ Sao anh bảo cô sẽ ân hận trọn đời nếu không chịu đoc thư? nội dung thư có gì quan trọng?
Lăn qua, trở lại trên giường một lúc, Nhã Thơ quyết định ngồi dậy nhận thự Chỉ đọc thôi, coi thử gì cho biết... Đọc xong rồi... giận tiếp có sao đâu.
Lên lén nhìn trước, nhìn sau Nhã Thơ lấy vội lá thư chạy lẹ về giường. Không ai nhìn thấy mà tim cô đập rộn lên sợ như người vừa làm xong điều mờ ám. Chà! Phan Thành xếp thơ kỹ qúa. Bên ngoài còn cẩn thận ghi: Kính gởi Bb hạ Nhã Thơ!
Đáng ghét quá! Mắng mà miệng Nhã Thơ lại tủm tỉm cười. Dám trêu người ta như vậy? Mà cũng tại cô ngày thường với bạn bè cứ xưng "trẫm, trẫm" cho hắn có cớ mà trêu.
Phan Thành viết chữ đẹp qúa! Những dòng chữ nghiêng nghiêng với các nét công hoa mỹ. Người ta bảo, ai có nét chữ này, đào hoa và lãng mạn lắm đây. Nhưng... đào hoa hay lãng mạn gì cũng là duyên của anh thôi, mất gì cô đâu chớ!
"... mấy câu đùa chơi, không ngờ làm hại đến Nhã Thơ, tôi vô cùng hối hận. Xin Nhã Thơ vui lòng tha thứ, rút lại lời thề. Đừng suốt đời oán ghét, không nhìn đến mặt tôi như vậy tội nghiệp lắm".
Đọc đến đây, Nhã Thơ giật thót người. Sao Phan Thành lại biết được lời thề của cô nhỉ? Lời thề này chỉ có cô và nhật ký biết thôi mà? Chẳng lẽ... anh có phép đọc thấu tâm can người khác? Ồ... không thể nào đâu? chắc là nhỏ Hằng... bán đứng cô rồi.
"... Thơ ơi, đừng giận nữa. Cuộc đời tôi chịu khổ đã nhiều rồi. Thơ đành lòng giận tôi nữa hay sao? thật đó. Tôi không cố tìng xúc phạm Thơ đâu. Hôm đó, vì thấy Thơ buồn qúa, tôi đùa mấy câu để Thơ vui không ngờ làm Thơ phải buồn lòng.
Bỏ lời thề đi Thơ nhé? Cho lòng tôi được phần nào Thành thản, ngày mai tôi đã nghỉ học rồi. Thơ đành lòng để lương tâm tôi ray rứt suốt đời sao?
Lời thơ buồn như một lời tâm sự, để trái tim nhạy cảm mau nước mắt của Nhã Thơ bỗng chốc nhũn mềm, bao giận hờn bay biến, cô lại thấy tội nghiệp anh. Thấy muốn cùng anh sẽ chia nỗi đớn đau bất hạnh. Dù không biết nỗi bất hạnh mà anh viết trong thư là nỗi bất hạnh gì?
Sao anh phải bỏ học giữa chừng? Nhã Thơ nghe buồn qúa! Tự nhiên có cáM giác như mình sắp mất một người bạn thân lâu ngày vậy. Cây bút cầm lên tay... cô viết cho anh những lời an ủi.
Xếp bức thư làm tư cho vào túi, cô lên lén mở cửa bước ra ngoài.
PHải gởi gấp cho Phan Thành trong đêm naỵ Ngày mai anh đã nghỉ học rồi... Nhưng... gởi bằng cách nào đây? đôi mắt cô vô vọng nhìn sang dãy phòng nam đối diện.
Kia rồi! Ai như bóng anh đang ngôi vắt vẻo trên cây mận trước cửa phòng. Mừng quá! không kịp nghĩ, Nhã Thơ cúi nhặt một hòn đá to, ném mạnh về phía anh.
Ầm!
Bị qúa đà, hòn đá bay lên nóc nhà... rơi xuống mái tôn tạo thành một tiếng động kinh hồn. Cả phòng nam đồng hốt hoảng ló đầu ra ô cửa hỏi to:
- Chuyện gì, chuyện gì vậy?
Sợ quá, Nhã Thơ nép vội mình sau tàn mận trốn (Trước phòng cô cũng có một cây mận) Cô nghe rõ giọng Phan Thành vang lớn:
- Chẳng có gì, tớ chọi mận nhưng bị hụt tay...
Những cái đầu lại thụt vào. Không quên bỏ lại mấy tiếng cằn nhằn. Mỉm cười, xoa tay Phan Thành phóng chân nhảy luôn xuống đất. Hướng mắt về phía cô đang đứng anh bảo nhỏ:
- Thơ có chuyện muốn nói vơi tôi phải không?
Chân tay bị cuống lên thừa thải. Bỗng dưng không muốn trao cho anh nữa. Nhã Thơ nắm chặt tay giấu bức thư, nhưng... muộn mất rồi. Phan Thành đã nhìn thấy. Anh mỉm cười, giở nhẹ bức thư khỏi tay cô:
- Gởi cho tôi, có phải không?
Cho bức thư vào túi áo, anh bỗng đặt xuống tay cô hai trái mận:
- Cho Thơ đấy, ngủ đi...
Nói xong, anh bước vội qua đường, leo tít lên cây mận, nhờ ánh trăng làm đèn đọc thư...
Đêm nay trường tổ chức chiếu phim nên khu ký túc xá buồn hiu, vắng lạnh. Chỉ còn lại một mình, Nhã Thơ ra ngồi trước cửa thềm, mắt mơ màng nhìn trăng sáng.
Cô thích xem phim nhưng phải ở nhà vì chẳng có xe, cũng chẳng muốn làm phiền ai cả. Nhất là gã Phan Thành đáng ghét, hết lần này đến lần khác đem cô ra làm trò đùa như vậy Chuyện đã mấy ngày rồi, cô vẫn không sao quên được. Mỗi lần nhắc lại là tức sôi gan. Mà không tức sao duoc, khi cô vừa kể với nhỏ Hằng vì hoàn cảnh anh phải bỏ học thì khi đó thấy anh lù lù xuất hiện. Tươi tỉnh khoác vai mấy thằng bạn vừa đi vừa nói.
Nhã Thơ tức nghẹn người, quên cả ý tứ cô gọi lớn, chặn đường anh trước cổng trường:
- Sao anh lại gạt tôi?
Tôi gạt Thơ ư? Bao giờ?
Dừng chân, đôi mắt PhanThành ngơ ngác.
Mấy thằng bạn hiếu kỳ đưa mắt nhìn nhau.
Còn cãi hả?
Ấm ức, Nhã Thơ lôi bức thư cất kỹ trong túi ao ra:
- Cái gì đây? Sao anh bảo là phải nghỉ học.
Thì nghỉ học, đúng rồi.
Phan Thành gật đầu:
- Hai hôm trước đám cưới bạn của tôi. Tôi có xin thầy cho nghỉ. Tôi đâu có nói gạt Thơ... Hổng tin, Thơ đọc lại đi... Tôi chỉ bảo ngày may mình nghỉ học, chứ bảo là mình sẽ nghỉ luôn...
PhanThành viết thế thật. Nhã Thơ hết đường bắt bẻ. Nhớ lại lời thơ mình viết an ủi anh. Cô xấu hổ quá, hét to:
- Anh lại lừa tôi. Đồ đáng ghét.
Nói rồi vụt chạy đi trong tiếng cười của đám con trai, cô lại thề không tha thứ, không thèm nhìn mặt anh dù chỉ một lần.
Ngoài trường phim hay sao Thơ không đi coi?
một giọng nam trầm chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhã Thợ Giật mình quay đầu lại, cô vội đứng lên bước đi ngaỵ Cái tên Phan Thành ấy, hắn lại gặp cô làm gì?
Nhã Thơ, đừng chạy coi chừng té bây giờ.
Miệng Phan Thành thật linh, lời anh vừa dứt Nhã Thơ đã thấy mình té nằm dài dưới đất. một cái rễ cây đà ngán ngã thân cô.
Có sao không?
Phan Thành bước lại gần, nhìn cô ái ngại.
Đứng lên, phủi vội lớp bụi dơ dính trên người, Nhã Thơ ngoảnh mặt đi nơi khác. PhanThành bước đến trước mặt cô.
Lại giận à? Người đâu mà dễ giận như vậy không biết. Đùa một chút...
Đùa một chút...
Cơn giận bừng lên. Nhã Thơ quay lại cắt lời anh.
Như vậy mà một chút ư? Anh có biết anh đã xúc phạm đến lòng tự trọng của tôi không?
Thơ lại nói qúa, Phan Thành nhăn mặt:
- Xin thề, tôi không bao giờ xúc phạm Thợ Tôi... chỉ muốn viết cho vui, cho Thơ mát lòng hả dạ đừng giận nữa. Không ngờ... Thơ lại qúa tin người như vậy - Ngưng một chút, PhanThành nói thâm, giọng trầm đi - Thú thật... hôm đó đọc thư của Nhã Thơ tôi xúc động lắm. Cảm ơn Thơ đã an ủi và động viên tôi dù... hoàn cảnh của tôi không đến nổi bi đát như Thơ tưởng.
Nhún vai, Phan Thành kết thúc bài diễn văn dài bằng một nụ cười hiền. Cơn giận phần nào vơi đi, Nhưng Nhã Thơ vẫn cứng lòng quay mặt đi nơi khác. Phan Thành lại đến trước mặt cô:
- Thôi... cho năn nỉ đi mà, đừng giận nữa. Đền cho Thơ hai trái mận đây. Vừa lòng chưa hả?
Lại đem mận ra nhử người ta, làm như người ta là con nít không bằng vậy. Nhã Thơ nghe ghét qúa... cô trề dài môi đứng yên không nhận. Phan Thành nhét đại hai trái mận vào tay cô:
- Thôi, đừng làm bộ nữa. Lệ Hằng đã nói với tôi rồi. Nhã Thơ thích ăn mận nhất đời đúng không?
Lại nhỏ Hằng, Nhã Thơ mắng thầm trong bụng. Nó thân với PhanThành bao giờ, mà chuyện gì cũng kể cho anh nghe vậy? Ngày mai đến lớp nhất định cô sẽ cho nó biết tay Cây mận trước cửa phòng tôi nhiều trái lắm, nếu Thơ thích, mỗi ngày tôi sẽ hái cho Thơ ăn. Mận ngọt và ngon lắm.
Lần trước đã thưởng thức rồi. Đúng là mận ngọt và ngon không thể tưởng. Nước bọt tươm đầy lưỡi sâu cái nói của anh, nghe thèm lắm... nhưng Nhã Thơ lại ra vẻ bất cần: Trước cửa phòng tôi cũng có mận.
Nhưng... còn nhỏ xíu, chưa có trái.
PhanThành tiếp lời:
- Thơ à, mình là bạn của nhau đi. Tôi mến Thơ lắm đó...
Một cái gì thật khẽ, rung lên trong trái tim cô sau câu nói của PhanThành. Nhẹ cắn môi, cô quay đi không nói, Phan Thành gật đầu:
- Thật đó, tôi không đùa nữa đâu. Thơ có chịu làm bạn với tôi không?
Không!
Phình to đôi má với anh, Nhã Thơ co chân chạy thật nhanh ra hàng dừa. Gió đêm thổi lạnh mà đôi má cô cứ nóng bừng lên..
Hôm nay thầy cho cả lớp xem triển lãm tranh của họa sĩ lớn Thành Nhàn. Từng học tác phẩm của ông nhưng trưa biết mặt bao giờ nên cả bọn nôn nao lắm. Từ hôm qua đã lo rạo rực chuẩn bị rồi.
Ai cũng vui mừng chờ đón, chỉ có Nhã Thơ là buồn bã rầu rĩ thôi. Cô không biết phải đi nhờ xe cùng ai cả. Người duy nhất cô có thể nhờ mà không ngại là Lệ Hằng, lại chả thể giúp cô rồi. Nhà nó ở tít quận tư thành phố, không lẽ lại bắt nó đạp ngược vào chở cô đi.
Còn đám bạn gái chung phòng. Chúng không ích kỷ đâu, nhưng ngặt nổi chúng ốm nhom... đi một mình còn chưa nổi, làm sao chở cái thân bồ tượng của cô.
Suy đi, nghĩ lại tình hình bây giờ chỉ còn mỗi Phan Thành là sẵn lòng chở cô thôi. Song... cô lại chẳng muốn nhờ vả anh chút nào...
Bao tháng trôi qua, kể từ ngày nhập học. Mọi người dường như quen với thân thể nặng nề ục ịch của cô nên không còn ra vào bàn tán nữa. Mặc cảm nhẹ vơi, Nhã Thơ giờ đây đã có thể tự nhiên chuyện trò cởi mở với mọi người. Duy chỉ có anh... là cô không thể tự nhiên thôi. Vì sao? Cô cũng không biết nữa.
Cô chỉ biết là mình thường lúng túng mỗi khi gặp anh. Càng không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Mỗi lúc nghe anh nói, cô chỉ đáp nhát gừng từng chữ một.
Phan Thành thì không thế. Thật tự nhiên, anh đối sử với cô thân mật chẳng khách sáo chút nào. Thơa?i mái đùa, anh trêu trọc như không hề biết mình đang làm má cô nóng bừng lên. Cũng như hôm ấy... Nhã Thơ không biết anh vô tình hay cố ý đã chép bài thơ Hoa Mận vào tập của mình.
Thi báo tường, điểm thi đua chung cả lớp. Vậy mà... cả bọn chẳng đứa nào thèm gánh vác. Viết một bài, nộp cho lớp phó văn thể mỹ là đủ lắm rồi. Chúng làm ngơ mặc kệ hạng nộp hết dần.
Là một bí thư chi đoàn, Le Hang không dám làm ngơ dù lòng muốn lắm. Lãnh trách nhiệm biên tập và trang trí, nó kéo luôn cô và Phan Thành vào cuộc.
Anh là lớp phó văn thể mỹ. Dĩ nhiên là có trách nhiệm rồi. Còn cô... phận sự gì đâu chứ? Trong bài báo, một mình cô đã vẽ hai tranh biếm hoạ, một truyện ngắn rồi.
Mày biên tập, tao trang trí, Phan Thành chép lại.
Mặc cho cô nhăn nhó chối từ, nhỏ Hang vẫn phân công một cách thản nhiên.
Làm biên tập.Chà! Thơ oai nhất tụi này rồi.
Đang loay hoay kiếm chỗ đặc bàn, nghe nhỏ Hang phân công, Phan Thành ngước lên nhìn cô mỉm một nụ cười:
- Nè! Chỗ thân mật nói nhỏ. Đến bài tôi. Thơ biên tập nhẹ nhẹ tay thôi nhé.
Da.
Nhận xấp bài trên tay nhỏ Hang, Nhã Thơ tìm một góc cặm cụi ngồi biên tập lại. Bọn chúng viết cũng hay, nhưng... vì viết nhanh nên ẩu qúa!
Đặt hết tinh thần vào làm việc. Nhã Thơ không tham gia vào câu chuyện của nhỏ Hang với Phan Thành, lòng thầm hỏi: sao mình không thể như bạn, cười đùa Thơa?i mái cùng Phan Thành vậy?
Hết rồi ư?
Chép xong trang biên tập cuối cùng của Nhã Thơ, Phan Thành chợt keu lên:
- Các bạn có nhận ra gì không?
Không! gì vậy?
Cả hai đồng ngẩng lên. Phan Thành lật kiểm tra những bài đã viết:
- Tờ báo của chúng ta quá khô khan. Toàn nghị luận phê bình. Chẳng có bài thơ tình nào ca?
Ừ! đúng rồi...
Nhỏ Hằng gật đầu rồi lo lắng:
- Làm sao bây giờ? Nhã Thơ... hay là mày làm đại một bài đi. Mày vẫn thường làm thơ, hay lắm mà!
Ôi! Không được đâu!
Nhã Thơ giãy nãy lên:
- Tao có biết yêu là gì đâu mà bảo phải làm thơ chứ?
Thì tưởng tượng.
Thôi! đừng cải nữa!
Phan Thành chợt mỉm cười:
- Bài thơ đó tôi làm chọ Thơ và Hang dán bài lên báo đi.
À!.. có giấy nháp không?
Nói rồi, chợt nhìn thấy quyển tập trước mặt mình. Không biết là tập Nhã Thơ, anh lật ngay trang giữa, bấm tách cây bút cúi đầu chăm chú viết...
Cuối cùng, tờ báo cũng làm xong. Trông được lắm, không đến nỗi nào. Phan Thành và Lệ Hằng cứ gật đầu tấm tắc khen rồi tranh nhau đem nộp. Bỏ mình Nhã Thơ dọn dẹp chiến trường, giấy mực ngổn ngang.
Cầm cây chổi lên rồi bỏ xuống. Nhã Thơ nóng lòng mở quyển tập ra. Viết nháp sao mà chữ đẹp thế? Không một dấu xoá nào:
- "Tôi gặp em ngày nào không nhớ nữa.
Buổi đầu tiên... mà lòng lại nao nao.
Tàng mận xanh... tà áo mỏng ngọt ngào.
Ánh mắt làm quen... nụ cười thầm xao xuyến".
Không có tên người nhận. Sao Nhã Thơ lại có cảm giác bài thơ đó anh tặng cho mình? để trái tim nghe một chút gì xao xuyến. Để đêm về ép vội bài thơ vào nhật ký, lòng trinh nữ bâng khuâng...
Trễ quá rồi, sao Thơ chưa chuẩn bị...
Giọng Phan Thành chợt hỏi làm Nhã Thơ giật bắn người. Chưa hoàng hồn sau phút giây mộng tưởng. Cô ngơ ngác như người mất hồn. Nhìn gia6y lâu mới hiểu anh nhắc mình chuyện gì.
Vào thay đồ nhanh đi. tôi đợi.
Nhã Thơ gật đầu, Phan Thành nhẹ mỉm cười. Nhã Thơ nghe áy náy...
Nhưng như vậy... phiền anh quá.
Không phiền đâu.
Phan thành lại mỉm cười:
- Nhanh đi Thơ, mọi người đi cả rồi.
Nhưng... tôi nặng lắm. Đường xa vậy... anh có chở nổi không?
Nhã Thơ vẫn ngần ngừ. Phan Thành lừ đôi mắt, chẳng bằng lòng:
- Đừng coi thường tôi qúa? Mà thôi, lần cuối... hỏi Thơ có đi không?
Đi... đi chứ!
Thấy anh giận, Thơ sợ qúa, gật đầu nhanh như con bửa củi.
Còn chưa vào thay quần áo?
Trợn mắt, Phan Thành cố tình làm mặt nghiêm, nhưng không được... lại phá ra cười khi thấy cô lật đật chạy đi ngay...
Em Về Tinh Khôi Em Về Tinh Khôi - Hạ Thu