To acquire the habit of reading is to construct for yourself a refuge from almost all the miseries of life.

W. Somerset Maugham

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạ Thu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5796 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1 -
ần đầu đến sân bay nên Tử Ân ngơ ngác lắm. Gần một giờ đi tới đi lui cô vẫn chưa tìm ra chỗ đón người thân. Cuối cùng, cô đánh liều chận đường một nhân viên bảo vệ:
- Bác ơi, vui lòng chỉ cho cháu chỗ đón người nhà đi.
Đón người à? - Người bảo vệ dừng chân, đôi mắt nhướng lên với đôi chút nghi ngờ khi nhìn thấy bộ y phục trên người cô qúa xềnh xoàng.
Nội địa hay quốc tế?
Da... Nội địa và quốc tế là sao ạ?
Tử Ân ngơ ngác. Người bảo vệ nén bực mình:
- Là người ấy từ đâu tới. Trong nước hay ngoài nước?
Dạ ngoài nước ạ! - Chợt hiểu, Tử Ân gật đầu nhanh - Từ Hoa Kỳ đến.
Lại thêm một cái nhìn soi mói, người bảo vệ đưa tay chỉ:
- Vậy thì cổng bên kia. Mau đi, chuyến bay vừa hạ cánh rồi đó.
Dạ, cảm ơn bác - Cúi đầu chào, Tử Ân co chân chạy lẹ về phía cổng chờ. Lọt thỏm giữa dòng người và sang trọng kia rồi, hành khách của chuyến bay đã làm xong thủ tục đang từ tốn bước ra giữa hành lang hẹp. Đám người chờ bỗng nhớn nháo cả lên. Những bó hoa được đưa cao vẫy gọi Đông qúa! Cho một ngón tay vào miệng, Tử Ân căn mắt ngó. Làm sao biết Vĩnh Cơ là ai trong đám người đông đảo ấy. Hay là...
Chợt nhớ ra, Tử Ân lại co cẳng chạy đến một quầy mỹ nghệ:
- Xin hỏi, chị mua chi?
Cô bán hàng đang lúc ế, thấy khách ghé niềm nở mời cháo.
Tôi không mua gì cả, nhưng Tử Ân đã làm cô ta thất vọng bằng cái lắc đầu:
- Tôi muốn xin chị miếng bìa cứng kia. Chị có thể cho tôi không?
Được. Cô gái cúi nhặt tấm bìa, uể oải trao cho Tử Ân. Chưa kịp lật cuốn tiểu thuyết ra lại bị làm phiền:
- Chị Ơi, tôi muốm mượn cây viết. Chị có thể giúp không ạ?
Cây viết được đặt lên bàn với vẻ mặt không vui. Nhưng Tử Ân chẳng còn thời gian đâu để quan tâm đánh giá. Kê ngay tấm bìa lên mặt kiếng, cô bậm môi dùng cây viết tô đậm hai chữ Vĩnh Cơ.
Xong rồi. Chị Ơi, cho trả cây viết. Cảm ơn nhe - Nói xong, Tử Ân cầm ngay mảnh bìa cứng chạy đi, suýt đâm sầm vào một ông khách ngoại kiều đang bước vội.
Ủa! Mọi người đâu cả rồi? - Dừng chân, nhìn cổng đợi vắng lặng, Tử Ân nhìn quanh ngơ ngác. Trong lúc cô đi làm báng tên, mọi người đã ra hết cả rồi. Tính sao bây giờ? Buồn chán qúa, Tử Ân quen mất lời cánh cáo được ghi rành rành trên tấm biển. Ném luon bản tên mình vừa ghi xuống đất.
Cô đi đón tôi có phải không?
Đúng lúc đó, sau lưng cô bỗng vang lên một giọng nam trầm.
Giật mình. Tử Ân quay đầu lại rồi sững người như bất động Người đàn ông trước mặt có phải Vĩnh Cơ không? Sao anh ta cao qúa? Hơn cô hẳn một cái đầu. Để có thể nhìn anh được rõ, cô phải lùi về sau một bước, phải ngữa hết cố ra sau? Tôi hỏi, có phải cô đi đón tôi không? Sao cứ trợn tròn đôi mắt?
Đôi mắt chớp nhanh, Tử Ân vẫn chưa hết bàng hoàng. Cô không ngờ thế gian này lại có người đẹp trai đến thế. Để cô cứ thích nhìn hoài vào gương mặt của anh tạ Một gương mặt xương chứa đôi mắt sáng, chiến mũi cao và đôi môi mỏng luon mím chặt. Tuy có chút lạnh lùng, vô cảm nhưng lại toát ra vẻ nghiêm nghị, chững chạc bắt người đối diện phải dè chừng, nể sơ.
Cô đi đón tôi có phải không?
Thật sự bị bực mình, Vĩnh Cơ gắt lớn. Bây giờ, Tử Ân mới như người tỉnh mộng, ngây ngô hỏi:
- Anh có phải là Vĩnh Cơ không?
Phải! Xách hành lý đi - cụt ngủn một cáu, không cho Tử Ân kịp nói gì, Vĩnh Cơ đặt xuống trước mặt cô cái vali to tướng rồi rảo bước nhanh:
- Ôi! Anh..Tôi không phải... Tử Ân kêu lên..nhưng... Vĩnh Cơ đã bước ra xa rồi. Buộc lòng, cô phải cúi xuống xách giùm anh cái vali nặng trĩu.
Cái vali ấy có bánh xe, lại có cần để kéo đi, nếu Tử Ân biết, cô sẽ chẳng phải tốn nhiều công sức thế đâu. Song tệ qúa, nhỏ lớn cô chưa từng thấy nó bao giờ nên thay vì nhẹ nhàng kéo nó đi, cô lại đỏ mặt tía tai ì ạch xách nó lên, vừa đi vừa thơ?
Thưa cô, tôi giúp cho cô nhé!
Một thanh niên, chừng thấy cô tội nghiệp qúa. Galand bước lại gần lên tiếng giúp. Đã ra đến cổng, nhưng từ đây đến bãi gởi xe cũng khá xa, Tử Ân đành phải nhờ người ta giúp:
- Vâng, làm phiền anh vậy. Xin anh xách giùm tôi theo người đàn ông đó.
Trao vali cho anh ta xong, Tử Ân thẳng người ra thở. Đưa tay lau mồ hôi trán, nhìn thấy Vĩnh Cơ xăm xăm bước qua đường, tiến thẳng đến bãi gởi xe.
Chị Ơi, mua kẹo chewing gum không? Mua giùm em một cây ăn cho thơm miệng - Một đứa bé từ đây bước đến, tay bưng một rổ đầy kẹo và thuốc lá.
Ồ không, chị không mua đâu - Tử Ân lắc đầu dịu giọng.
Đứa bé bước theo nài ni?
Mở hàng giùm em một cây đi chị. Sáng giờ ế qúa hà.
Không, chị không mua đâu - Tử Ân khoác tay bước vội qua đường. Vĩnh Cơ đang đứng chờ. Mặt anh hầm hầm giận như bực mình vì sự chậm chạp, trì trệ của cô.
Cô làm gì mà như rùa bò vậy? Đánh xe ra mau.
Đánh xe. Tử Ân buồn cười cho cách dùng chữ của anh. Xe chứ bộ bò hay trâu gì mà đánh.
Chưa đi, còn đứng đó cười mỉa hả? Lề mề, chậm chạp qúa đi thôi.
Lại bị mắng. Tử Ân tắt hẳn nụ cười. Có lẽ phải giải thích cho Vĩnh Cơ rõ. Để anh cứ hiểu lầm, tưởng cô là người phục vụ.Mắng được, mắng hoài.
Vali của tôi đâu? Vừa mở miệng, chưa kịp nói Tử Ân đã bị Vĩnh Cơ cắt ngang:
- Cẩn thận coi chừng bể đó. Toàn đồ trang sức bằng đá qúy.
Anh nói gì vậy? - Tử Ân ngác nhiên - Lúc nãy tôi đã bảo anh ta xách đưa cho anh rồi mà. Bộ anh ta chưa đưa cho anh hả?
Anh ta nào? Cô lảm nhảm gì vậy?
Vĩnh Cơ như không hiểu. Tử Ân đảo mắt nhìn quanh rồi chợt kêu lên hốt hoảng:
- Thôi chết, tôi bị lừa rồi.
Cái gì lừa? Ai lừa cô chứ? Vĩnh Cơ vẫn còn ngơ ngác. Tử Ân chụp nhanh áo bác giữ xe:
- Bác ơi, bác có thấy anh thanh niên mặt có vết sẹo dài, xách vali của cháu đi đâu không?
Gã thanh niên mặt có vết sẹo thì tôi biết. Còn sách vali của cô đi đâu thì tôi chịu. Lắc đầu, bác giữ xe như trách:
- Sao cô lại trao vali cho hắn? Bộ không biết hắn là trùm lường gạt ở đây sao?
Cháu không biết! - Giọng Tử Ân lạc hẳn đi, hoảng hốt - Cháu tưởng anh ta là người tốt. Anh ta đề nghị được giúp cháu.
Thôi rồi, đừng hòng kiếm - một người đi đường nghe chuyện chen vào - Tôn tư thẹo đó tôi biết mà... Công an đang lùng hắn.
Trời ơi! Bây giờ mới hiểu chuyện, Vĩnh Cơ hét lớn - Sao cô bất cẩn như vậy chứ? Cô có biết toàn bộ gia tài của tôi nằm trong chiếc vali ấy không?
Tôi biết. Nhận thức được hậu qủa nghiêm trọng việc mình làm, Tử Ân cúi thấp đầu sợ hãi - Xin lỗi anh.
Xin lỗi thì được tích sự gì? Vĩnh Cơ lại gắt lên:
- Mau đánh xe đến đây đưa tôi đến đồn công an gần nhất báo án. May ra họ tìm lại được.
À! Phải rồi. Lời của anh như liều thuốc hồi sinh cứu sống Tử Ân. Mừng đến cuống cả lên, cô qíu chân chạy nhanh vào bãi gởi dắt chiếc xe đạp của mình ra trước đôi mắt trợn tròn kinh hãi của Vĩnh Cơ.
Đi rước tôi bằng xe đạp. Cô không đùa đấy chứ?
Sao lại đùa? Tử Ân ngơ ngác:
- Có xe nào thì tôi rước bằng xe đó thôi.
Thật là không hiểu nổi - Vĩnh Cơ lại hét toáng lên:
- Mọi người đâu cả rồi mà để cô đón tôi thế này? Tổng giám đốc của cô đâu? Ông ta coi thường tôi cũng vừa thôi.
Tôi không có Tổng giám đốc, cũng chẳng biết ông ta là ai cả. - Tử Ân nhẹ nhàng dựng chống xe. Vĩnh Cơ cau đôi mày:
- Chuyện này là thế nào? Ai bảo cô ra đón tôi chứ?
Chẳng ai bảo cả - Trước vẻ giận dữ của anh, Tử Ân sợ hãi lắc đầu:
- Anh đừng nóng, chuyện dài lắm. Để từ từ tôi kể anh nghe.
Còn bây giờ mình đến công án báo án đi. Kẻo tên trộm sổng mất.
Rất nóng lòng muốn biết chuyện gì đó đà xảy ra, nhưng nghe cô nói thế, Vĩnh Cơ cũng phải gật đầu:
- Được rồi, lên xe đi. Đồn công an ở hướng nào hả?
Anh không rành đường, để tôi chở chọ Tử Ân không trao tay lái cho anh.
Hừ! Phải lao lên cho con gái chở trước nhiều cặp mắt hiếu kỳ. Vĩnh Cơ quê lắm. Nhưng... chẳng còn cách nào, anh đành phải leo lên. Chiếc mini nhỏ xíu như chùn xuống trước sức nặng của anh.
Báo án, làm thủ tục xong, Vĩnh Cơ đưa Tử Ân vào một quán cà phê gần đó. Gọi hai ly cam vắt, anh ngầu ngầu mặt:
- Xong rồi đó, bây giờ cô kể đi. Cô là ai? Sao lại phải đón tôi cho ra chuyện? Ông Hưng và mọi người đâu?
Tôi không biết! - Tử Ân rụt rè chạm tay vào ly nước cam trong vắt, khát qúa, cô muốn uống một miếng cho thấm giọng nhưng không giám:
- Tất cả là tại tôi xui xẻo. Tự nhiên nhặt được cái điện thoại của ai đó thoi.
Là sao? Vĩnh Cơ bưng ly nước uống một hơi dài. Mừng quá, Tử Ân vội làm theo. Chưa kịp nuốt đã bị anh ta hối:
- Đừng uống nữa nói lẹ đi. Cô nhặt được điện thoại thì dính dáng gì đến tôi chứ?
Ngụm nước bị mắc nghẹn nửa chừng. Đôi mắt rưng rưng, Tử Ân nghẹn ngào kể:
- Hôm qua... tôi đến bưu điện đúng tám giờ. Như thường lệ, tôi đến ngồi ở một góc bàn chờ khách.
Cô là nhân viên bưu điện à? - Vĩnh Cơ chợt hỏi. Tử Ân nhẹ lắc đầu.
Không phải. Tôi đến đó để viết thư mướn thôi.
Cái gì? Vĩnh Cơ lạ lẫm - Viết thư mướn, ở Việt Nam có dịch vụ này nữa sao? Ôi! buồn cười, thật buồn cười - Rồi như quên mất nỗi lo lắng, anh bật lên cười lớn. Tử Ân nghiêm nét mặt:
- Tôi chẳng thấy có gì buồn cười cả. Viết thư mướn có gì xấu chứ?
Ồ, không, không! - Vĩnh Cơ khoát tay:
- Tôi không cười, cũng không bảo nghề của cô là xấu. Có điều... khó tin qúa. Tựa như tụi tôi vẫn đùa nhau vào sở thú sỉa răng cọp hay vào bưu điện lè lưỡi dán tem vậy mà. Thật có cái nghề viết thư mướn sao?
Vĩnh Cơ thật sự bị bất ngờ. Tử Ân biết vậy. Mà không chỉ có anh, những ai lần đầu nghe cô giới thiệu nghề tay trái của mình, đều có phản ứng giống hệt anh. Phá lên cười không tin, hoặc tròn đôi mắt bất ngờ. Thế gian này, làm gì có cái nghề kỳ cục thế?
Vậy mà có đó, không chỉ thế, Tử Ân còn yêu cái nghề này lắm. Cô phát hiện ra nó cũng khá lâu rồi. một năm rưỡi hay hai năm gì rồi thì phải. Nhớ lần đó, cô vào bưu điện gửi thư, bị mắc mưa. Không về được cô đến ngồi tạm ở một góc bàn. Bỗng nhiên có một bà cụ bước lại gần hỏi nhỏ:
- Cháu ơi, có rảnh làm ơn viết giùm bà một lá thư, bà già cả lẫn lộn lại không thấy đường.
Thấy bà tội nghiệp lại đang rảnh. Tử Ân vui vẻ nhận lời. Thì ra bà viết gửi cho đứa con trai ở Châu Âu. Bà muốn báo tin cho nó an lòng. Rằng bà đã nhận được tiền, đã mua thuốc uống và không còn bệnh nữa.
Cảm ơn cháu! - Nghe cô đọc lại bức thư, bà keu lên mừng rỡ. Rồi lấy ra một tờ năm chục ngàn còn mới cứng đặt vào tay cô - Đây, ta trả ơn cho cháu.
Ồ không! Tử Ân vội rút tay về - Cháu viết hộ bà thôi.
Nhưng bà không đồng ý, cứ một hai bắt cô phải nhận. Chẳng thể từ chối, Tử Ân đành bỏ tiền vào túi. Chưa kịp hết buồn cười, đã thấy từ xa một người đàn ông đi tới.
Cháu ơi, viết hộ ta một bức thự Số là...
Cơn mưa đã dứt, nhưng Tử Ân không thể nào đi được. Còn hơn ba người nữa đang chờ cô viết hô.
Chiều hôm đó trở về nhà, trong túi rủng rẻng tiền, Tử Ân vui trong lòng lắm. Vậy là... cô khỏi phải chạy đôn, chạy đáo tìm thêm việc để làm rồi. Viết thư mướn, cái nghề này xem ra hợp với cô.
Thế là từ hôm đó, bưu điện thành phố được tăng cường thêm một nhân viên. Rất chăm chỉ? Rất đúng giờ, ngày nào cô ta cũng đến đúng tám giờ, khiêm tốn ngồi ở một góc bàn, tay cầm cây viết.
Mới đầu, sự xuất hiện thường xuyen của cô có làm các nhân viên bưu điện nghi ngờ. Nhưng sau nhiều ngày theo dõi, thấy cô chỉ đến viết hộ thư cho những người không biết chữ kiếm vài ngàn lẻ, chẳng hại gì. Họ buồn cười, bỏ quạ Rồi lâu dần, lân la gợi chuyện biết đuoc hoàn cảnh khó khăn của Tử Ân phải vừa học, vừa làm họ thoi không cười nữa. Thân thiết, cảm thông, họ mặc nhiên xem cô như một thành viên chính thức của guồng máy bưu điện đang hoạt động.
Và Tử Ân cũng thế. Từ lúc nào không biết, viết thư mướn với cô không còn là một nghề đơn thuần để kiếm tiền. Nó đã là niềm vui, là sở thích của cô rồi. Mỗi lúc nhìn thân chủ của mình nở nụ cười màn nguyện là trái tim cô ngập đầy hạnh phúc. Những cánh thư của cô cũng chính là nhịp cầu nối mọi người đến gần nhau. Giải quyết bao hiểu lầm vướng mắt. Chà! Đừng coi thường nhé! Rấi nhiều lần, Tử Ân còn to gan giúp người ta viết thư tình nữa đó.
Ừ thì viết thư mướn, ừ thì như thường lệ cô đến ngồi ở cái bàn đó đi. Rồi sao nữa? sao không nói tiếp?
Mãi hồi tưởng Tử Ân quên mất câu chuyện mình đang kể. Đến khi nghe Vĩnh Cơ nhắc to mới giật mình quay lại.
À... Ờ... như thường lệ, tôi đến ngồi ở góc bàn... Còn đang thất vọng nhìn quanh vì bưu điện hôm nay vắng qúa, thì... bất chợt tôi nghe tiếng điện thoại reo.
Tưởng là của ai, tôi không thèm chú ý đến, lật tờ báo ra toan đọc. Song... kỳ lạ qúa, điện thoại cứ reo mãi, reo mãi... cạnh bên tôi. Quay qua, tôi mới phát hiện nó nằm ngay dưới chân mình, chắc ai đó đã bỏ quên. Tôi nghĩ vậy rồi nhặt lên, dự định sẽ trả lại cho người đánh mất.
Alô! - Đặt điện thoại vào tai, tôi toan bảo với bên kia đầu dây là chủ nhân không có ở đây. Nhưng... Chẳng kịp cho tôi nói lời nào, người đàn ông bên kia đầu giây đã lên tiếng mắng như tạt nước vào mặt tôi nói.
Alô! Alô con khỉ. Tổng giám đốc không có ở nhà là các người làm loạn phải không. Bỏ việc đi tán dóc để điện mãi không ai bắt.
Ôi! - Biết người ta đà lầm mình với một cô thư ký nào, tôi vội thanh minh, song không được, người bên kia đà cướp lời rồi Đừng cắt lời tôi. Nghe đây, mau thông báo với Tổng giám đốc của cô rằng: Chuyến bay sớm một ngày. Bảo ông ta cho người ra đón tôi thay vì sáng mốt nhé!
Nhưng...
Không nhưng gì cả, À quên nữa. Tôi tên là Vĩnh Cợ Ngày mai... tôi sẽ đáp chuyến máy bay Hoa Kỳ - Việt Nam vào chín giờ sáng đó. Nhớ đừng quệnNói xong. Ông ta cúp máy ngay chẳng cho ti kịp nói lời nào cả. Thật là tai hại qúa. Tôi chẳng biết chủ nhân điện thoại là ai. Làm sao trả và làm sao nhắn giùm ông ta mẩu tin quan trọng này?
Suy đi, nghĩ lại... Cuối cùng tôi đã tìm ra cách vẹn toàn. Tôi quyết định đến sân bay đón người và trả lại chiếc phone taỵ Chuyện là như thế đó...
Tử Ân đột ngột chấm dứt câu chuyện kể của mình. Vĩnh Cơ ngẩng đầu lên:
- Thế chiếc điện thoại đâu? Cô thật là ngu ngốc, sao không gọi đế tổng đài hỏi địa chỉ chủ nhân của chiếc phone tay chứ? Ờ nhỉ? - Tử Ân vỗ mạnh xuống trán mình - sao mà tôi ngu ngốc thế? chuyện vậy cũng nghĩ không ra. Phải tìm được ông ta thì chuyện đâu đến đổi.
Điện thoại đâu? tôi sẽ liên lạc với tổng đài - Vĩnh Cơ nhìn thẳng vào mặt Tử Ân. Trông cũng đẹp gái, sáng sủa thông minh lắm. Sao đầu óc chứa toàn bã đậu không nhỉ?
Mất rồi! - Thở ra một hơi dài, Tử Ân buồn bã. Vĩnh Cơ mở to đôi đồng tử:
- Cái gì? lại mất à? Sao lại mất? Cúi thấp dần, Tử Ân ủ rủ:
- Hôm qua... nghĩ xong như vậy, tôi bỏ chiếc điện thoại vào giỏ trước của xe đạp về nhà. Không ngờ... đang đi thì bị người ta giật mất. Ngung một chút, thấy Vĩnh Cơ không phản ứng gì.
Ngỡ anh không tin, cô xắn cao tay áo. Thật đó, tôi không gạt anh đâu. Tôi đã bị người ta giật mất điện thoại còn xô tôi té nữa. Anh nhìn nè, tay tôi hãy còn một vết trầy...
Hừ! đến mức này khi Vĩnh Cơ hết chịu đựng được nổi rồi. Vỗ mạnh tay xuống bàn anh hét lớn:
- Trời ơi, thế gian này sao có thể tồn tại một người vừa vô tâm vừa hậu đậu như cô chứ? Hy vọng cuối cùng cũng bị cô làm mất rồi. Tôi phải biết làm sao bây giờ hả?
Xin lỗi anh - Tử Ân cúi đầu, rưng rưng mắt. Rồi chợt nghĩ ra, cô ngẩng dậy reo vui:
- À phải rồi... anh đừng giận nữa. Để chuộc lại lỗi của mình, tôi sẽ chở anh đến nhà tổng giám đốc gì đó của anh. Tôi sẽ xin lỗi và đền lại chiếc điện thoại... lỗi của tôi... Chắc ông ta sẽ không mắng anh đâu...
Giọng Tử Ân chân thành, nhưng Vĩnh Cơ không thông cảm được. Anh rít lớn qua hai hàm răng nghiến chặt:
- Chẳng cần cô phải dạy đâu. Nếu biết địa chỉ của ông Hưng... tôi đã đến thẳng đó từ lâu. Chẳng dại gì lằng nhằng bên cô chi cho mệt.
Anh không biết địa chỉ nơi mình đến ư? - đến lượt Tử Ân nghe ngạc nhiên qúa độ - Sao kỳ vậy?
Không trả lời cô, Vĩnh Cơ bưng ly nước lên uống cạn. Cái này là lỗi tại anh. Vì sơ ý, vì ỷ xuống máy bay sẽ được đón ngaỵ Đã không chịu nhớ địa chỉ nơi mình đến. Cả số điện thoại cũng không chịu thuộc, mà thuộc mà nhớ làm gì? Tất cả đều được ghi vào máy vi tính cầm taỵ Làm sao anh ngờ nổi là mình lại đánh mất tất cả như vậy chứ?
Tính sao bây giờ? - Tử Ân lại lên tiếng hỏi - Không biết địa chỉ, làm sao anh tìm ong ta được? Đất sài gòn này rộng lớn lắm. Kiếm từng nhà hỏi chắc phải hết mấy năm.
Kiếm từng nhà hỏi - Vĩnh Cơ quay nhìn Tử Ân ngán ngẩm. Thiệt, từ nhỏ đến giờ anh mới gặp một người như cô vậy. Ngớ ngẩn làm sao ấy.
Sao anh không nói gì đi? - Tử Ân lại lo lắng hỏi:
- không kiếm được đồ, cũng chẳng kiếm được nhà? anh đi đâu bây giờ hả? Còn đi đâu nữa, tôi sẽ đến nhà cô - Vĩnh Cơ đáp gọn, Tử Ân giật mình:
- Hả? Anh đến nhà tôi. Ôi! không được đâu?
Sao thế? - Vĩnh Cơ chau đôi mày lại. Cô định trốn trách nhiệm à? đừng quên tất cả chuyện này vì cô mà ra đấy. Hơn nữa, ngoài cô ra... chẳng còn ai giúp được tôi.
Nhưng - cắn môi, Tử Ân nghe khó nghĩ:
- Đúng là việc này tại tôi mà xảy ra... nhưng... làm sao anh đến nhà tôi được... mọi người sẽ dị nghị, sẽ xì xào bàn tán.
Thì kệ người ta - Vĩnh Cơ nhẹ nhún vai. Quen sống theo kiểu Mỹ, với anh vấn đề này chẳng là gì..xì xào bàn tán thì sao? Có chết ai đâu mà sợ. Rồi anh dứt khoát:
- Tôi quyết định vậy đi. Tạm thơi tôi sẽ đến nhà cô ở. Tìm công an tìm ra tên trộm trả lại chiếc vali tôi sẽ đi ngaỵ Mọi chi phí tiêu sài, tôi nhất định sẽ thanh toán lại cho cô sòng phẳng.
Đúng là hiện tại, ngoài cách này chẳng còn cách nào khác hay hơn, Tử Ân đành phải gật đầu dù lòng vẫn lo lo ngại ngại.
Tính tiền đi - Vĩnh Cơ vẫy tay gọi anh bồi.
Dạ, sáu chục ngàn - anh bồi cười vui vẻ. Tử Ân tròn đôi mắt.
Sáu chục ngàn. Hai ly nước cam thoi. An có tính lộn tiền không vậy?
Dạ không lộn đâu. anh bồi nhã nhặn: chắc cô mới đến lần đẫu Không lộn thì chém người ta rồi. Tử Ân lầm bầm:
- Mọi khi tôi uống, mắc lắm cũng ba ngàn một ly thôi.
Dạ đúng rồi - Anh bồi gật đâu - đó là giá của những quán bình dân, lề đường. Còn quán chúng tôi là quán lớn, khung cảnh tiện nghi sang trọng, có máy lạnh dĩ nhiên là gí phải cao rồi Có máy lạnh ư? Tử Ân ngơ ngác dáo mắt nhìn " - Hèn gì... hồi nãy mới bước vào tôi nghe lạnh cả người.
Dạ - Mỉm cười, anh bồi gật đầu thông cảm nhìn người thanh niên lịch sự, đẹp trai, sang trọng vậy mà có cô bồ quê qúa thôi, trả tiền cho người ta đi. Ngồi đó nói nhảm hoài. Chừng nhưng cũng nhột trước tia nhìn của anh bồi. Vĩnh Cơ lên tiếng giục. Tử Ân tròn đôi mắt:
- Cái gì? anh bảo tôi trả tiền hả?
Chứ còn ai nữa? Vĩnh Cơ không để ý đến vẻ ngạc nhiên của anh bồi:
- Cô đừng quên, tất cả tiền bạc, giấy tờ vật dụng đều bị cô làm mất theo chiếc vali ấy.
Nhưng... Tử Ân chớp mắt.
Còn những gì nữa. Vĩnh Cơ gắt lên:
- trả mau đi.
Tôi làm gì có đến sáu chục ngàn để trả cho người ta? Tử Ân móc hết tiền trong túi ra chỉ có bốn chục ngàn thoi.
Hả? Đến lượt anh bôi tròn vo mắt. Đúng là chuyện khôi hài.
Càng khôi hài hơn khi nghe Tử Ân run run nói:
- Anh à, chúng tôi không đủ tiền. Anh có thể cho chúng tôi thiếu lại không?
Cái này... cái này - đưa tay gãi tóc, anh bồi còn chưa biết trả lời sao. Vĩnh Cơ đã chen vào:
- Thật là mất mặt. Thôi không cần thiếu nữa. Tôi gởi tạm chiếc đồng hồ. Bao giờ có tiền sẽ đến nhận lại.
Nói xong, anh cởi luon chiếc đồng hồ Rado đáng giá hơn hai ngàn đô la của mình đặt xuống bàn rồi đứng dậy bỏ đi một nước. Mặt đỏ bừng xấu hổ. Giọng của anh bồi đuổi theo:
- Này... anh gì ơi, đồng hồ của anh gía trị qúa tôi không dám nhận đâu.
Người ta cho thiếu rồi kìa - Tử Ân kéo tay anh - Quay lại nhận cái đồng hồ đi.
Tôi không đủ trơ trẽn đến thế đâu. Không quay lại, Vĩnh Cơ tiếp tục bước đi. Buột lòng Tử Ân phải lót chót chạy theo..
Em Về Tinh Khôi Em Về Tinh Khôi - Hạ Thu