Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 649 / 13
Cập nhật: 2017-09-24 22:59:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
rước khi nước mặt kịp rơi xuống, Kiều Ưu Ưu đã vòng cánh tay ôm lấy cổ anh, ôm thật chặt. Một lúc lâu sau. Kiều Ưu Ưu chất vấn anh với giọng hơi nghẹn ngào: “Ý anh là vì em mà anh đánh nhau với Tả Khiên rồi đi bộ đội, mới bất ngờ trở thành phi công. Vì thế nên em là đôi cánh của anh, không có em thì không có anh của ngày hôm nay, đúng không?”
“Ưu Ưu!”
Kiều Ưu Ưu bực bội phản bác lại: “Em không ngốc!”
“Ưu Ưu ngốc.”
“Anh mới ngốc! Đồ ngốc, ngu xuẩn, cút!”
Câu mắng của Kiều Ưu Ưu đã bị ai đó nuốt chửng vào bụng rồi, khi cô bị hôn tới đầu óc quay cuồng hình như có vật gì đó được đeo vào ngón tay cô. Cô hơi thở mạnh dựa vào ngực Trử Tụng, một tay sờ lên sợi dây chuyền trên cổ, một tay giơ lên dưới ánh đèn, đôi mắt chăm chú nhìn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út, chợt cảm thấy đây chẳng qua chỉ là lễ tình nhân, có cần phải thế này không?
“Có phải anh bị em dày vò tới mức trở nên ngốc nghếch rồi không?”
Trử Tụng nhìn cô không nói gì, Kiều Ưu Ưu tiếp tục nói: “ Lễ tình nhân chỉ cần tặng hoa để thể hiện ý nghĩa, thêm chút sôcôla nữa là xong, sao còn thêm cả nhẫn và dây chuyền nữa, anh có thấy quá lãng phí không?”
“Ưu Ưu em mà cũng cảm thấy hoang phí à?” Trử Tụng thấy buồn cười, hơn nữa còn cười ra thành tiếng.
“Không được cười, anh nghiêm túc chút đi!”
“Ừ thì nghiêm túc!” Trử Tụng thu lại nụ cười, kéo tay cô lại nghịch nghịch, ngón tay anh xoay qua xoay lại chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, một lúc lâu sau mới nói: “Đây là nhẫn cưới, anh ích kỉ giấu nó đã lâu lắm rồi, lần trước em tới doanh trại thăm anh anh đã định đưa em rồi, nhưng trước khi đi em còn vừa khóc vừa làm loạn lên nên anh chỉ nghĩ tới em mà quên nó.”
Kiều Ưu Ưu cao giọng, chau mày phản bác lại: “Ai khóc ai làm loạn?”
“Anh.”
“Thế còn tạm được.” Kiều Ưu Ưu thỏa mãn nằm dựa vào ngực anh, bắt đầu tập trung nghiên cứu cái nhẫn cưới do chính miệng anh nói ra. Từ lúc đăng kí kết hôn đến giờ, cô chưa bao giờ đòi hỏi nhẫn cưới, chỉ nhỡ rõ nhất là hôm đó mơ hồ ngồi dậy thì trên tay đã có một chiếc vòng của nút chai bia cực kì rẻ tiền, đó chính là “vật đính ước” của họ. Cái nhẫn rẻ tiền ấy đã gắn họ ở bên cạnh nhau hai năm, cô thậm chí còn thấy hối hận vì không giữ nó lại.
“Thế còn dây chuyền?”
“Anh mua lần trước khi ra nước ngoài, nhưng người ta không có đôi cánh, muốn mua pha lê tím nhưng lại không có, thế là lại tiếp tục đợi, đợi lâu lắm rồi, gần đây mới mua được.”
Khi Trử Tụng kể chuyện, ngực anh cũng rung lên, cô có thể cảm nhận chân thực hơn từng câu từng chữ của anh, nghe thấy từng câu nói thốt ra từ trong trái tim anh. Kiều Ưu Ưu thấy hình như mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất và chưa bao giờ cô cảm thấy mãn nguyện như vậy. Hạnh phúc tới mức không thể diễn đạt thành lời, chỉ có thể tự coi đầu mình như cái máy khoan, không ngừng dụi đi dụi lại trước ngực anh.
“Còn nữa, em có muốn nghe không?”
“Muốn!”
Trử Tụng hắng giọng, liếm môi nói: “Thực ra, bó hoa này cũng chỉ là tình cờ. Em cũng biết là hoa hồng xanh không thể mua được ở trong nước, chỉ có một vài người đặc biệt vận chuyển từ Nhật Bản về bằng máy bay để làm vui lòng vợ, anh vừa hay lại biết được chuyện đó nên nhân tiện cũng bon chen luôn, nói tóm lại thì là mua chung.”
Kiều Ưu Ưu càng nghe càng cảm thấy bực bội, khi anh nói hết câu cuối cùng, cô lập tức nhảy bật lên, giẫm chân lên cổ anh, nhìn thẳng vào anh và nói: “Người khác đều biết mua hoa để làm vui lòng vợ, thì ra vợ anh là đồ ngốc không cần dỗ dành hả? Người khác đều có thể nghĩ tới việc mua hoa cho vợ, sao đến lượt anh lại trở thành nhân tiện? Chắc nếu họ không mua hoa thì anh cũng không tặng nữa, phải không?”
“Hoa cũng chẳng phải do anh trồng, cũng chẳng thể dễ dàng mua được, chơi cố cũng chỉ được vài ngày là tàn rồi, chẳng bền vững tẹo nào. Một bó hoa không thể nói lên tình cảm của hai chúng ta, đúng không?” Trử Tụng nịnh nọt chớp chớp mắt với cô, giơ tay ra nói: “Đến đây đến đây!”
Kiều Ưu Ưu tiếp tục giẫm lên cổ tay anh không buông tha, “Đừng có giở cái trò này ra nữa!”
“Ôi, em không đói à?”
Kiều Ưu Ưu xoay tròn mắt, trời đã tối hẳn rồi, chưa ăn tối thì quả thực là rất đói rồi.
“Anh mời em ăn tối?”
“Không ăn!”
“Vậy mời em đi ngủ?”
“Không… cút!”
Trử Tụng nhân lúc Kiều Ưu Ưu không để ý, nhấc chân cô ra rồi bò khỏi ghế sofa, bế cô lên: “Đi ngủ trước hay là ăn tối trước, cho em chọn.”
Chương 45
Trử Tụng vốn dĩ chỉ có bảy ngày nghỉ phép, hơn nữa kì nghỉ của họ thường không bao giờ được đủ, không bao giờ để họ được nghỉ ngơi đủ từng ấy ngày đã định, thế nên sau ngày lễ tình nhân, điện thoại từ doanh trại đã gọi tới để thúc giục, hết cuộc này tới cuộc khác, lúc đầu Kiều Ưu Ưu rất tức giận, nhưng cuối cùng cô đá thẳng anh từ trên giường xuống, chỉ thẳng vào mũi anh nói: “Anh cút đi, nhìn thấy anh là tâm trạng em không vui gấp bội phần.”
Nhưng Trử Tụng lại đi thật, tuy anh rất không nỡ nhưng có nhiều chuyện lực bất tòng tâm. Nhóm những người ra nước ngoài ba ngày sau phải xuất phát, anh phải tuân lệnh quay trở lại doanh trại, gặp lại mọi người và xuất phát từ một sân bay nào đó mà anh cũng không biết, đến một nơi chưa được đặt tên. Tất cả mọi thứ, đối với hầu hết tất cả mọi người đều là bí mật, đối với anh cũng có quá nhiều điều chưa biết.
Kiều Ưu Ưu một lần nữa quay lại cảnh đơn chăn gối chiếc, bắt đầu mất ngủ, mỗi lần chia tay anh đều cần có thời gian thích ứng, nhưng mấy lần gần đây hình như thời gian đó lại ngày càng dài. Cô bật đèn ngủ lên, cởi sợi dây chuyền ra. Sợi dây Baccarat được đặt làm, pha lê tím tự nhiên muốn có nhưng khó tìm được, trong suốt, mày tím ánh lên ánh sáng màu hồng nhạt. Anh nói, cô chính là đôi cánh của anh, không có cô, anh sẽ không thể cất cánh bay.
Một tuần trước, cô nhận được cuộc điện thoại cuối cùng của anh, anh nói anh chuẩn bị xuất phát. Kiều Ưu Ưu không hỏi anh phải đi đâu, chỉ dặn anh sớm trở về. Trử Tụng an ủi cô rằng không nguy hiểm, chỉ đơn thuần là hình thức thi đấu. Nhưng cô cũng biết sự thực không phải như vậy, đến Lương Mục Trạch cũng ở cùng anh thì có thể thấy rằng đây là một hoạt động cực kì nghiêm túc và quan trọng, hải - lục - không quân tập trung xuất phát, mà đằng sau lại là danh dự của cả quốc gia cho nên bọn họ chắc chắn sẽ liều mạng xông lên. Hơn nữa, bộ não của phi hành viên là đặt phía trên thắt lưng, sau khi lên trời sẽ có quá nhiều sự không chắc chắn, không ai biết được sau khi bay đi liệu họ sẽ trở lại hay không.
Kiều Ưu Ưu nghĩ đủ mọi chuyện, tới nửa đêm vẫn không ngủ được. Ngày hôm sau đành xin nghỉ làm ở nhà ngủ bù, sau khi ngủ dậy thì nhận được điện thoại của Trì Lâm, cô nói: “Bà mẹ Kiều Ưu Ưu, mình mời cậu đi khám thai.”
Kiều Ưu Ưu mơ hồ đồng ý, rửa mặt cho tỉnh táo rồi mới phát hiện ra mình vô duyên vô cớ bị mời đi khám thai, nghĩ thế nào cũng vẫn thấy không bình thường.
Vị trí của thai nhi bình thường, tim thai phát trển bình thường, rất khỏe mạnh. Giai đoạn ốm nghén của cô đã đỡ hơn nhưng cô vẫn rất gầy, bác sĩ nói là do đứa bé hấp thụ quá nhiều chất dinh dưỡng, cô cần bổ sung thêm.
Kiều Ưu Ưu sờ vào cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, cảm thấy hơi bất an, hỏi bác sĩ: “Có phải nó phát triển không được tốt? Tại sao bụng tôi vẫn phẳng như thế này?”
Người bác sĩ dịu dàng này bị cô chọc cười: “Cái thai vẫn chưa đến mười tuần, cô muốn nó lớn như thế nào?”
Kiều Ưu Ưu ngẩn người, cười ngượng ngùng.
Trì Lâm đứng đợi cô ở bên ngoài, nhìn thấy Ưu Ưu đi ra, chưa kịp đợi Trì Lâm mở miệng, cô đã nói: “Đừng có vòng vo nữa, cậu nói thẳng ra đi.”
“Sao thế hả Kiều Ưu Ưu? Mình quan tâm con gái nuôi của mình không được à?”
“Được!” Kiều Ưu Ưu đưa tay ra, Trì Lâm quen thuộc bắt lấy giống như đỡ lão phật gia vậy. Kiều Ưu Ưu híp mắt nhìn về phía trước: “Bây giờ cũng quan tâm xong rồi, có gì thì nói đi.”
Trì Lâm do dự không biết nên mở miệng như thế nào, Kiều Ưu Ưu nhìn biểu hiện của cô liền nói tiếp: “Tả Khiên à?”
“Ừ!” Trì Lâm hơi gật đầu.
“Mình biết ngay mà. Cậu chẳng có ý gì tốt.”
“Thực ra anh ấy…”
“Anh ta làm sao? Cậu động lòng rồi à?”
“Không phải!” Trì Lâm cuống cuồng phản bác lại nhưng hai má lại ửng hồng lên.
“Đừng có kích động như vậy, bình tĩnh lại đi, người như Tả Khiên cho dù không hiểu rõ lắm, nhưng cậu cũng nên biết tính cách của anh ta như thế nào. Bằng tuổi Trử Tụng, mình bây giờ đã mang thai rồi mà bóng dáng vợ anh ta còn chưa xuất hiện, chơi với toàn một lũ công tử nhà giàu, bao toàn nữ minh tinh, hẹn hò vài cô em út hay thỉnh thoảng lại tìm người đồng tính.”
“Cái gì?” Câu nói cuối cùng thực sự đã khiến Trì Lâm kinh ngạc, thực ra cô là con trong một gia đình bình thường ở Bắc Kinh, khi biết gia thế nhà Kiều Ưu Ưu cô cũng bị kinh động rất lâu, cũng may bản thân Kiều Ưu Ưu lại không hề xem trọng những cái đó, có được người bạn tốt cô sẽ rất trân trọng. Trì Lâm cũng không thân quen lắm với những người bạn khác của cô, quen Tả Khiên cũng là do Kiều Ưu Ưu. Nhưng trước khi xảy ra một loạt những chuyện như ly hôn, cô thực sự không tiếp xúc nhiều với anh. Thời gian gần đây Tả Khiên đối với cô rất tốt, nhưng cô biết bọn họ không thể được, Tả Khiên lại hoàn toàn không nghe những lời cô nói, chẳng còn cách nào khác cô đành đến nhờ Kiều Ưu Ưu giúp đỡ, mong Ưu Ưu có thể giúp cô khuyên Tả Khiên.
“Cậu không biết à? Anh ta và chú út nhà tôi, đã bị đồn từ lâu rồi đấy!” Kiều Ưu Ưu cố ý thêm mắm thêm muối nói: “Đến bây giờ mẹ chồng mình còn làm mặt nặng mày nhẹ với Trử Tư cơ.”
“Không phải chứ?”
“Tình tiết bên trong thì mình làm sao mà nắm được.”
Kiều Ưu Ưu thấy sắc mặt Trì Lâm đang ngày càng xấu đi, biết ngay Trì Lâm nói nhưng không nghĩ vậy. Tả Khiên đẹp trai như thế, lại có tài năng, bình thường chẳng quan tâm tới cái gì, nhưng khi có chuyện lớn xảy ra lại không bao giờ tùy tiện cẩu thả, điều quan trọng nhất là… Thủ đoạn theo đuổi con gái thì nhiều đủ kiểu, lòng dạ có sắt đá thế nào đi chăng nữa thì cũng bị anh làm cho dao động.
Thế nhưng để Trì Lâm cho anh ta, Kiều Ưu Ưu quả thật rất không yên tâm, Trì Lâm đã bị tổn thương một lần trong chuyện tình cảm, cô không muốn để cô ấy lại nhảy vào lò lửa khác một lần nữa. Tả Khiên không biết chừng chỉ là thích sự mới lạ nhất thời, đợi tới khi anh ta chán rồi, anh ta có thể sẽ phủi mông quay người đi mất, thế nhưng Trì Lâm thì phải làm sao? Vì thế cách tốt nhất là tiêu diệt ngay mầm mống của chuyện này từ khi còn trong trứng nước.
Kiều Ưu Ưu tự nhủ trong lòng rằng: “Mình xin lỗi Trì Lâm, sau này mình nhất định sẽ chọn một người tốt cho cậu, Tả Khiên thực sự là không được.”
Sau đó vài ngày, Trì Lâm càng cố tránh Tả Khiên hơn, chỉ cần dùng đầu ngón chân thôi anh cũng có thể đoán ra, chắc chắn là do Kiều Ưu Ưu đã nói gì với Trì Lâm. Tả Khiên giận quá liền tới chặn trước cửa nhà Ưu Ưu, xông lên trước mặt cô trút giận, chẳng thèm quan tâm tới việc người ta là phụ nữ mang thai. Kiều Ưu Ưu cũng tức giận, nhìn anh vò đầu bứt tai nhảy dựng lên.
“Tôi không biết, cô phải giải thích rõ ràng chuyện này cho tôi! Tôi là gay lúc nào? Mắt nào của cô nhìn thấy rồi? Trử Tư là chuyện của anh ta, liên quan gì tới tôi?”
“Ai bảo anh thích chơi bời với chú ấy!” Kiều Ưu Ưu chậm rãi nói.
“Cô cố tình hại tôi, kiếp này mà tôi không lấy được vợ, tôi sẽ nói đều là tại cô!”
“Anh phải nói rõ ràng nhé!” Kiều Ưu Ưu trợn tròn mắt vội vàng làm rõ mối quan hệ, “Chuyện anh không cưới được vợ chẳng phải tại tôi, năm đó anh và Trử Tụng đánh nhau cũng chẳng phải do anh có ý gì với tôi, hai chúng ta chẳng có quan hệ gì cả.”
“Mẹ kiếp, tôi chỉ muốn cho cô một trận!”
“Cho đi, dù sao cái bụng tôi lúc này cũng đang được cả hai nhà mong ngóng, có chuyện không may gì xảy ra thì tôi không giúp được anh đâu.”
Cánh tay Tả Khiên đã giơ lên rồi, cuối cùng lại không thể không hạ xuống. Tả Khiên châm một điếu thuốc, không ngừng hít mạnh, chẳng may lại bị sặc khói, dựa vào tường ho mạnh liên tục.
Kiều Ưu Ưu hơi mềm lòng, nhưng cô không thể dao động được. Cô tiến gần lại và nói: “Bắc Kinh có bao nhiêu cô gái, Tả thiếu gia anh chỉ cần vẫy tay thôi là có cả đám con gái tranh nhau chạy tới chỗ anh, trẻ trung xinh đẹp, thuần khiết, gợi cảm, chẳng thiếu loại nào. Trì Lâm chỉ là một phụ nữ bình thường đã ly hôn, anh hãy giơ cao tay buông tha cho cô ấy đi được không?"
Mắt Tả Khiên đã hơi rơm rớm, anh nhìn Kiều Ưu Ưu: “Buông tha cho cô ấy, thế ai buông tha cho tôi?”
Kiều Ưu Ưu nói hơi lắp bắp: “Thế, thế dù sau tôi cũng sẽ không giúp anh, để anh tự giải quyết.” Ném lại một câu xong Kiều Ưu Ưu quay người bỏ đi. Cô quả thực đã bị bộ dạng của Tả Khiên lúc này làm cho sợ hãi, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, thậm chí cô còn nghi ngờ hành động của mình không biết có đúng không.
* * *
Có lẽ là do chuyện của Trì Lâm và Tả Khiên nên cô cũng không còn tâm trạng ăn uống, cả ngày chẳng muốn ăn gì, cô giúp việc nói mãi cô mới ăn một bát cháo, nhưng năm phút sau lại bị cô cho ra hết, đến mật xanh mật vàng cũng bị cô nôn hết rồi. Đã lâu lắm rồi Kiều Ưu Ưu không bị nôn nhiều như thế này, cô cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ luôn cảm thấy hơi bất an. Có lẽ là do phải lo lắng quá nhiều.
Kiều Ưu Ưu nhìn vào bản thân mình nhợt nhạt trong gương, chau mày tự nói với mình: “Chuyện của hai người bọn họ, mày quản nhiều thế để làm gì? Cũng chẳng ày ích lợi gì, bọn họ cũng không còn nhỏ nữa, muốn làm thế nào thì làm, lo lắng cho đứa con trong bụng mày là được rồi, toàn lo chuyện không đâu!”
Tối hôm đó Kiều Ưu Ưu lại mất ngủ, sự khó chịu ở dạ dày bắt đầu chuyển xuống phía dưới, từng cơn đau liên hồi, chạy vào nhà vệ sinh thì phát hiện đã bị ra máu, cô nhớ rõ lời bác sĩ dặn là ba tháng đầu dễ sảy thai nhất. Cô sợ hãi quá, tay run lên, cô liền gọi điện thoại về nhà. Mười phút sau anh trai cô xông vào nhà, Kiều Ưu Ưu khoác áo ngoài nằm nghiêng vào lòng cô giúp việc, sắc mặt trắng bệch, không ngừng đổ mồ hôi lạnh, môi hơi run, hình như còn liên tục nói cái gì đấy.
Anh trai cô không dám chậm trễ, bế Kiều Ưu Ưu vào xe, chiếc xe thể thao chạy như bay tới bệnh viện, vị bác sĩ sớm đã được sắp xếp liền đẩy Kiều Ưu Ưu vào phòng cấp cứu.
Rất nhanh sau đó, đã có rất nhiều người đứng chờ trước cửa phòng cấp cứu, ai cũng lo lắng sợ hãi và chờ đợi, hai bà mẹ là nóng lòng nhất, đôi mắt họ đã đỏ hoe, chỉ sợ Kiều Ưu Ưu và đứa bé xảy ra chuyện gì không may.
* * *
Người bác sĩ trung tuổi vừa ra khỏi phòng cấp cứu đã bị vây lại, bác sĩ nói: “Có hơi ra máu, gần đây có phải cô ấy đã chịu sự kích động nào không? Hoặc là áp lực quá lớn?”
Lời nói của bác sỹ khiến tất cả mọi người mơ màng, cô có thể chịu sự kích động nào? Trì Lâm nói với bác sĩ: “Mấy hôm trước tôi đưa cô ấy đi khám thai, đứa bé rất khỏe, không có vấn đề gì, hay là do công việc quá mệt mỏi?”
“Trước mắt đứa trẻ và người mẹ đều không có vấn đề gì, nhưng để giữ an toàn thì vẫn phải nằm tại chỗ để giữ thai, đề phòng ngộ nhỡ…”
Bà Kiều nghe mà thấy sợ, bà Trử nghe mà thấy đau lòng. Hai bà đều mong Kiều Ưu Ưu và đứa bé được khỏe mạnh, nhưng hiện thực lại luôn nằm ngoài dự tính của họ. Hai bà đã hạ quyết tâm, cho dù Kiều Ưu Ưu có kiên trì thế nào đi chăng nữa thì sau khi xuất viện cũng buộc phải chuyển về nhà ở, còn về chuyện chuyển về nhà nào, đây lại là vấn đề. Ưu Ưu được đưa vào phòng bệnh để nghỉ ngơi, họ đứng ngoài thảo luận vấn đề này.
Bà Trử nói: “Tôi cả ngày có hai tư tiếng đồng hồ, có thể chăm sóc tốt cho Ưu Ưu.”
Bà Kiều nói: “Nhà tôi yên tĩnh, mà tôi cũng có hai tư tiếng đồng hồ, hơn nữa Ưu Ưu về nhà tôi thì tinh thần nó mới có thể thả lỏng.”
“Vậy ý của bà là tôi quá hà khắc, không thể giúp cho Ưu Ưu thả lỏng.”
Bà Kiều cũng không tỏ ra yếu thế: “Bà nghĩ nhiều rồi, tôi dù sao cũng là mẹ đẻ của Ưu Ưu.”
“Trong bụng của Ưu Ưu là cháu nội tôi!”
“Thấy chưa, thấy chưa, tôi sớm đã nhìn ra rồi mà, bà chỉ quan tâm tới bụng của Ưu Ưu, hoàn toàn chẳng để ý xem nó có khỏe hay không!”
“Bà nói thế tức là có ý gì? Sao tôi lại không quan tâm tới Ưu Ưu?”
Hai bà mẹ mỗi người một câu sắp cãi nhau đến nơi, Trử Tư và Trử Minh Tử vội chạy ra khuyên hai bên nên bình tĩnh nói chuyện với nhau. Anh trai Ưu Ưu kéo bà Kiều ra chỗ khác, Trì Lâm không ngừng an ủi bà, bà Kiều bắt đầu than phiền kể lể tới sự vất vả của Ưu Ưu: “Gả tới nhà họ chẳng được sống yên ổn, tới lúc có thai mà cũng chẳng thấy bóng dáng Trử Tụng đâu, về được một tí thì lại đi, Bắc Kinh cũng đâu phải không có không quân, tại sao cứ nhất quyết ở lại cái vùng đất đó? Có phải là thấy ngứa mắt với Ưu Ưu nhà chúng tôi? Nếu thế thì cứ nói thẳng ra, Kiều gia chúng tôi cũng chẳng phải không thể nuôi nổi một đứa trẻ.”
Bà Trử cũng đầy một bụng trách móc, nhất là với câu nói đó của bà Kiều.
“Tôi chỉ coi trọng đứa bé như thế nào? Tôi đối xử với Ưu Ưu không tốt à? Không quan tâm tới nó? Thằng ba có khi nào về nhà mà tôi không làm mặt nặng mày nhẹ với nó đâu, còn chẳng phải là thương cho Ưu Ưu sao?”
Trử Tư nhẹ nhàng an ủi: “Ôi mẹ, mẹ thương chị ba, chúng con đều đã được chứng kiến.”
“Con xem bà ta nói câu đó là có ý gì?”
“Bác Kiều chẳng phải cũng chỉ lo lắng thôi mà.”
“Ai mà không lo lắng chứ? Nằm bên trong kia là con dâu của tôi, lẽ nào tôi lại không lo lắng?”
“Lo lắng, buộc phải lo lắng!”
“Con đừng có nói chen ngang!”
“Mọi người đều nói ít thôi, Ưu Ưu lúc này cần phải nghỉ ngơi, đừng có tập trung xung quanh đây nữa nên về nhà hết đi, chỉ để lại hai người chăm sóc Ưu Ưu.” Ông Kiều vốn chẳng nói năng gì giờ cuối cùng cũng lên tiếng, khiến mọi người im lặng không nói nữa. Lúc này ông Trử nhận được điện thoại từ thư kí, sắc mặt chợt trở nên nghiêm trọng và đi ra khỏi phòng bệnh.
“Thủ trưởng, tam quân đặc phái của kế hoạch Z đã xảy ra vấn đề.”
Ông Trử quay lại nhìn phòng bệnh, chắc chắn không có người nghe thấy mới tiếp tục nghe điện thoại.
“Một chiếc máy bay trên đường trở về thì động cơ bất ngờ bốc cháy và phát nổ, phi công là phó đoàn Trử…”
Chương 46
Kiều Ưu Ưu vừa trải qua một giấc mơ thật dài, trong mơ cô lại thấy con chó béc giê vẫn thường xuất hiện trong những cơn ác mộng trước đây, cô sợ đến nỗi cứ mải miết chạy, chạy mãi, con chó không ngừng đuổi theo cô, há to mồm để lộ những chiếc nanh dài như muốn cắn xé và nuốt chửng cô vậy. Sau đó, có người đứng chắn ngay phía trước cô, để mặc con chó sủa lớn trước mặt anh, Kiều Ưu Ưu không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt của người ấy.
Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một chàng thanh niên, dường như quanh người anh tỏa ra một vầng hào quang, dịu dàng nhưng cũng vô cùng rực rỡ, cô bị mê hoặc bởi nụ cười ấy đến mức không muốn rời mắt ra. Nhưng sau đó, ai đó đã làm gẫy chiếc đàn violon làm chàng thanh niên khóc rất lâu.
Lại là ai đã ném vỡ đầu người khác, cô nhìn thấy Tả Khiên đang gào thét trên giường bệnh, nước mắt không ngừng rơi xuống, vừa nhìn thấy cô đã quát mắng đuổi đi.
Cô không ngừng tìm kiếm, vẫn thấy thiếu vắng sự tồn tại của một người nào đó, nhưng cô không thể nhớ ra tên của anh, không thể nhớ được khuôn mặt của anh, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Cô nhìn thấy một dáng hình vô cùng gần gũi, quen thuộc, nhưng không thể gọi ra được tên của người ấy. Nhìn thấy anh đấm không ngừng lên mặt và lên người Tống Tử Đồng, cô lao tới giữ người ấy lại. Cô cảm nhận được rõ ràng những giọt nước mắt đang không ngừng trào ra, trái tim dường như vừa bị búa đập vào một cái, nhưng rốt cuộc cô vẫn không hiểu vì sao lại như vậy.
Người ấy lau những giọt nước mắt trên gương mặt cô, cô cuối cùng cũng đã có thể nhìn rõ khuôn mặt của anh, một cái tên như trực sẵn nơi cửa miệng, sẵn sàng thốt ra, nhưng người ấy đã nhanh chóng kéo cô vào lòng, giữ chặt vai cô, cô gần như không thở được. Người ấy nói “Trong mắt em chưa bao giờ có tôi, nhưng sau từng ấy năm, tôi vẫn không thể nào quên được em. Kiều Ưu Ưu, em thắng rồi, kiếp này anh thua trong tay em.”
Kiều Ưu Ưu trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng đau đớn, Trử Tụng buông cô ra, biểu cảm trên gương mặt anh rất kỳ lạ như đang khóc vậy, nước mắt đong đầy khóe mắt anh. Kiều Ưu Ưu muốn nắm chặt lấy tay anh nhưng dáng hình anh càng ngày càng xa, cô muốn chạy đuổi theo nhưng lại không thể nào cử động được. Kiều Ưu Ưu vô cùng sợ hãi, cứ như Trử Tụng sẽ biến mất không bao giờ quay trở lại vậy, cô muốn gọi tên anh nhưng cổ họng lại không thể phát ra âm thanh nào cả. Không được, cô không thể không có Trử Tụng, tuyệt đối không thể!
“Không được… Đừng đi… Đừng, đừng!”
“Ưu Ưu!”
“Không được!”
“Ưu Ưu tỉnh lại đi, Ưu Ưu?” Kiều Ưu Ưu không ngừng nói mê, bà Kiều đau lòng kéo tay cô, gọi tên cô.
“Trử Tụng!”
Kiều Ưu Ưu bỗng nhiên gọi tên Trử Tụng, bất thình lình ngồi bật dậy khỏi giường bệnh, đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, toàn thân run rẩy, tim đập liên hồi.
Bà Kiều ôm lấy cô, bà biết có thể cô vừa gặp phải ác mộng, tay bà nhẹ nhàng xoa lưng cô, bà an ủi cô: “Không sao đâu Ưu Ưu, Trử Tụng sẽ về ngay thôi mà.”
Kiều Ưu Ưu nuốt nước bọt, lấy vạt áo lau nước mắt, cô nhìn khắp căn phòng, toàn một màu trắng, cúi đầu nhìn bộ quần áo đang mặc trên người, cô nhấp nháy mắt, ngỡ ngàng quay ra hỏi bà Kiều: “Mẹ, con bị sao thế này?”
Bà Kiều âm yếm vuốt nhẹ mái tóc cô: “Không có chuyện gì đâu.”
“Phải rồi, đứa bé.” Kiều Ưu Ưu sờ lên bụng mình, kích động kéo tay bà Kiều lo lắng hỏi: “Có phải là đứa bé? Đứa bé sao rồi?”
“Đứa bé vẫn khỏe, vẫn còn vẫn còn, con yên tâm đi.”
“Con nhớ hôm qua, bụng con rất đau, con sợ lắm, con cứ tưởng đã mất đứa bé rồi.” Kiều Ưu Ưu nói rồi khóc nức nở.
Bà Kiều ôm lấy cô an ủi: “Không sao, không sao rồi, bác sĩ nói đứa bé vẫn khỏe, mẹ không lừa con đâu, nín đi nào, con khóc nhỡ lại động thai thì sao? Phụ nữ mang thai phải luôn giữ tâm trạng tốt. Đừng khóc nữa, nghe lời mẹ nào.”
Vậy, tại sao bụng con tự nhiên lại đau như vậy? Không có dấu hiệu gì cả.” Kiều Ưu Ưu vẫn rất lo lắng, trong lòng cảm thấy không yên, cô cảm giác đã có chuyện gì đó không hay xảy ra.
“Bác sĩ nói, con bị áp lực lớn, lại làm việc nhiều quá, công việc tạm thời gác sang một bên, sức khỏe của con vốn đã yếu rồi, mang thai rồi mà không biết giữ gìn sẽ rất dễ xảy ra chuyện, xuất viện sẽ chuyển về nhà ở luôn, nhỡ đâu lại xảy ra chuyện như lần này, bố mẹ không kịp đến đón con thì sao?”
“Hôm qua ai đã đưa con vào viện thế ạ? Hình như con đã gặp anh hai.”
“Ừ!” Bà Kiều thở dài: “Lúc con gọi ẹ, mẹ cũng cuống hết cả lên, gọi báo ngay cho anh con, may mà anh con tới kịp, bác sỹ nói muộn thêm tí nữa đứa bé khó mà giữ được.”
Kiều Ưu Ưu sợ hãi đặt tay lên bụng, may mà không có chuyện gì, đứa bé vẫn còn, nếu không Trử Tụng sẽ oán trách cô, ngay cả cô cũng không thể tha thứ ình.
“Anh con đâu rồi ạ?"
Em Là Đôi Cánh Của Anh Em Là Đôi Cánh Của Anh - Chiết Chỉ Mã Nghị