What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 649 / 13
Cập nhật: 2017-09-24 22:59:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ay Trử Tụng ngại ngùng rụt lại, anh cởi áo ngoài chui vào nằm trong chăn, bàn tay không an phận kéo lấy Kiều Ưu Ưu nhưng đã bị cô lạnh lùng đẩy ra, “em đang hỏi anh đấy!”
“Xấu hổ lắm, về Bắc Kinh để gặp Tả Khiên.”
“Thế sao?” Kiều Ưu Ưu gật đầu: “Đúng là quá xấu hổ, thế mà cũng gọi là anh em nối khố với nhau, ai mà ngờ được anh lại không ngần ngại đánh anh em của mình như thế. Anh nói thật cho em nghe xem, hai người đánh nhau có phải là do cô gái nào không?”
Kiều Ưu Ưu chớp chớp đôi mắt mang đầy những chuyện đồn thổi. “Không sao, em không giận đâu, ai mà chả có quá khứ, đúng không, chuyện đã qua chính là lịch sử ghi lại “tôi chính là kẻ ngốc”, có thể trở thành lịch sử thì cũng có lí do tất yếu của nó, em thực sự không để ý đâu.”
Trử Tụng đang nằm trên giường liền bật dậy, nhìn Kiều Ưu Ưu hét lên: “Mẹ kiếp anh có một giai đoạn lịch sử ngốc hơn cả kẻ ngốc.”
Nói xong anh đóng mạnh cửa đi ra, Kiều Ưu Ưu đờ đẫn nhìn cánh cửa phòng ngủ khép chặt, một lúc sau vẫn chưa có phản ứng trở lại.
Mười phút sau, Kiều Ưu Ưu bắt đầu nghĩ tới từng chữ từng chữ, rốt cuộc có phải là mình đã nói sai gì không, sao vừa mới nói được một chút đã ảo não thế rồi? Người đàn ông này sao càng ngày càng nhỏ mọn?
Tuy vậy, nói đi thì cũng phải nói lại, bao nhiêu năm nay quả thực chưa bao giờ nghe nói Trử Tụng thích bất cứ một cô gái nào. Mà từ trước tới nay nếu có đứa con gái nào tới gần, đưa thư tình cho Trử Tụng hoặc là ai nhìn thấy thì anh liền đỏ mặt tía tai. Lẽ nào anh lại thích đàn ông? Tả Khiên?
Kiều Ưu Ưu không nhịn được tự vả vào mặt mình một cái, chỉ biết nghĩ vớ vẩn, sắp trở thành tác giả viết tiểu thuyết đến nơi rồi.
Kiều Ưu Ưu quay đi quay lại trên giường gần một tiếng mà Trử Tụng vẫn chưa quay vào. Kiều Ưu Ưu nghĩ tới khả năng cuối cùng, thực ra tên đó từ lúc đầu đã thích cô rồi, thấy cô theo đuổi người thanh niên đánh đàn violon gần nhà, thấy cô chết mê chết mệt Tống Tử Đồng, thấy cô bị đá, sau đó kết hôn với cô.
Thế nhưng, tại sao thích cô lại trở thành “giai đoạn lịch sử ngốc hơn cả kẻ ngốc?”
Kiều Ưu Ưu mặc áo khoác, nhẹ nhàng mở cửa ra, mùi thuốc lá sặc vào mũi khiến Ưu Ưu không nhịn được nhắm mắt lại. Ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình vô tuyến chiếu vào mặt Trử Tụng, chiếu lên màu xanh nhìn như Ngưu Ma Vương. Cái người này nhảy ra khỏi giường mà không mặc áo, lúc này còn để trần nửa người trên, Kiều Ưu Ưu chậm chạp tiến lại cẩn thận hỏi: “Anh vẫn còn giận à?”
Trử Tụng không nhìn cô mà vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, lạnh nhạt nói: “Đang xem phim.”
Kiều Ưu Ưu bây giờ mới phát hiện ra, ti vi đang để chế độ ngắt tiếng, một bộ phim Hong Kong đã từng nổi tiếng thời thập niên 90. Kiều Ưu Ưu ngồi khoanh chân xuống cạnh anh, cởi áo khoác ra đắp lên người cả hai bọn họ, “em xem cùng anh nhé.”
Trử Tụng không từ chối, Kiều Ưu Ưu nhìn hai người con gái đẹp nhất ở thời đó. Mạc Ngôn, Kim Tương Ngọc như hai đóa hoa rực rỡ “Thế gian không kể tình con gái, con gái tiếc rằng tình thêm sâu.”
Khi Mạc Ngôn đỡ nhát kiếm đang hướng tới Hoài An, cuối cùng Mạc Ngôn bị cát vàng chôn vùi nơi sa mạc, cô lại một lần nữa lau nước mắt lên vai Trử Tụng.
Kiều Ưu Ưu nhìn Trử Tụng và nói: “Anh không giận nữa chứ?”
“Đi ngủ thôi!”
“Vẫn giận à? Em đã xem cùng với anh gần một tiếng bộ phim không tiếng này rồi mà anh vẫn không cảm động sao?”
“Vì sao phải cảm động? Có phải em diễn đâu? Hơn nữa, người cảm động là em!” Trử Tụng sờ lên vai mình, vẫn còn cảm giác ướt ở đó.
Kiều Ưu Ưu dụi mắt: “Thế anh nói xem phải làm thế nào?”
Trử Tụng tắt ti vi, đứng lên nói: “Hát một bài cho anh nghe đi. Anh muốn nghe bài “Cô bé lọ lem.”
Chương 28
“Hát đi!” Trử Tụng nằm xuống giường rồi tìm một vị trí dễ chịu nhất, mắt hơi híp lại, vừa có thể nhìn thấy dáng vẻ của cô vừa có thể nghe thấy giọng hát.
“Em không nhớ lời bài hát.”
Trử Tụng với chiếc ipad ở đầu giường rồi tìm lời bài hát cho cô, đưa lên trước mặt cô, “đừng nói với anh là em không nhớ giai điệu.”
Kiều Ưu Ưu cầm chiếc ipad nhìn lời bài hát, hoàn toàn không hiểu vì sao lại phải hát bài “Cô bé lọ lem”.
“Đây chẳng phải là nam hát sao? Bài này nên để anh hát cho em nghe mới phải! Vì sao lại bắt em hát?”
“Thế cuối cùng là em có hát hay không?” Trử Tụng nheo mày.
“Hát cũng được thôi, nhưng em hát xong thì anh cũng phải hát tặng em một bài, nếu không thì em thiệt quá! Một đổi một, công bằng hợp lí, ai cũng bằng ai.”
Dù Trử Tụng có đồng ý hát hay không thì Kiều Ưu Ưu vẫn nói như vậy trước, nếu anh không thuận theo ý cô thì cô sẽ có rất nhiều cách khiến anh tức giận và khó chịu.
“Làm gì thế, không mau hát đi?”
Ngón tay Kiều Ưu Ưu không ngừng lướt trên màn hình, không thèm trả lời anh. Một lúc lâu sau, khóe miệng cô chợt cười: “Bài này đi. Chút nữa anh hát bài này cho em nghe.”
Kiều Ưu Ưu không để cho Trử Tụng có cơ hội mở miệng, cô tìm một đoạn nhạc đi kèm, hắng giọng, nghe theo điệu nhạc để tìm cảm xúc. Năm đó bài hát này vô cùng nổi tiếng, giọng hát của Trịnh Quân rất tự nhiên, từng câu từng từ dường như có thể làm tan chảy nơi yếu đuối nhất trong trái tim.
Mùa xuân của một năm nào đó, Trử Tụng lần đầu tiên nghe thấy Kiều Ưu Ưu hát bài “Cô bé lọ lem” hòa vào giai điệu êm ru của tiếng đàn ghita (âm thanh làm lay động lòng người.) Cô hát bài hát này rất ngọt ngào, khóe môi luôn nở một nụ cười còn có cái má lúm đồng tiền nhỏ, Trử Tụng hoàn toàn bị cô mê hoặc.
Chính vào thời khắc đó, không phải là mùa xuân cũng không phải là tia nắng, càng không phải là tiếng đệm đàn ghita, chỉ có một đoạn nhạc đệm sơ sài, cả căn phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ ấm áp. Giọng hát của Kiều Ưu Ưu hòa vào điệu nhạc chầm chậm, nhẹ nhàng đi thẳng vào trái tim Trử Tụng, nhưng lại va chạm mạnh mẽ vào tế bào thần kinh của anh.
“Em đã từng nhẫn nại, em đã chờ đợi như vậy, có lẽ sẽ tiếp tục đợi anh trở về, có lẽ tiếp tục đợi anh trở về, có lẽ tiếp tục đợi anh trở về.” Kiều Ưu Ưu nhìn Trử Tụng, giọng hát dịu dàng, ngọt ngào truyền tới từng câu từng câu hát nhẹ nhàng, “có lẽ tiếp tục đợi anh trở về.”
Trử Tụng kéo lấy tay cô nắm thật chặt. Anh hạ giọng nói khẽ: “Anh tiếp tục đợi em trở về.”
“Em hát xong rồi!” Kiều Ưu Ưu dõng dạc tuyên bố, hoàn toàn mất đi sự dịu dàng khi hát lúc nãy.
“Ừ!”
Kiều Ưu Ưu vẫy tay, cười rạng rỡ: “Lại đây, hát bài này góp vui nào. Nhớ là phải hát kèm theo cả cảm xúc, cần lên giọng chỗ nào thì phải lên giọng, cần thấp giọng chỗ nào thì phải hạ thấp giọng, tình cảm thì nhất định phải dạt dào.”
Trử Tụng có phần ảo não nhìn lên màn hình với bốn chữ tiêu đề chói mắt, lại còn phải kèm theo cảm xúc.
“Đừng có đơ người ra thế, nhanh lên đi, ngồi hát không tạo được cảm xúc đâu, lại đây!”
“Không có dụng cụ.” Trử Tụng nói.
“Dụng cụ gì?”
“Đàn ghita.”
Trử Tụng thở dài: “Được thôi, hôm nay biểu diễn cho em xem, miễn phí, không phải trả tiền.” Trử Tụng đứng ở bên giường, anh mặc chiếc quần màu xanh lam tới ngang eo, phần trên thì cởi trần để lộ làn da rám nắng, dưới ánh đèn mờ tỏa ra ánh sáng mờ ảo anh cúi đầu nheo mắt nhìn cô, trông vừa gợi cảm vừa quyến rũ, Kiều Ưu Ưu không kìm nén được phải nuốt nước miếng.
“Mở nhạc!”
Kiều Ưu Ưu mở nhạc đệm, giơ ngón tay đếm ngược giúp anh, nhưng lại bị Trử Tụng kéo lại làm mic giơ lên trước miệng anh. Kiều Ưu Ưu cứ giơ cánh tay lên như vậy, ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ ngốc nghếch.
Trử Tụng ngồi đúng tư thế đánh đàn ghita, biểu cảm nói đến là đến, khuôn mặt say xưa, Kiều Ưu Ưu rất biết phối hợp, không cười ra tiếng.
Trử Tụng cao giọng hét lên: “Anh đã từng hỏi không ngừng nghỉ. Em lúc nào mới chịu theo anh.”
Trử Tụng cúi đầu xuống nhìn Kiều Ưu Ưu, giọng hát dịu dàng hơn rất nhiều: “Nhưng em luôn cười anh chẳng có gì cả.”
Sau đó, tên tiểu tử này như ăn phải thuốc lắc vừa lắc vừa rung đầu, rõ ràng là không có đàn ghita nhưng anh vẫn đắm mình vào bài hát, bày ra đủ kiểu tạo hình, ra vẻ ta đây rất giỏi. Kiều Ưu Ưu che miệng cười, quả thực là quá sinh động, nghệ sĩ cũng chẳng biểu diễn được như anh.
Thế nhưng vừa cười là toàn thân cô bắt đầu run lên, ảnh hưởng tới việc biểu diễn của anh, người ta không hài lòng nói, “đừng có động đậy, đang đoạn cao trào.”
Kiều Ưu Ưu run vai gật đầu, cố hết sức giữ mình không động đậy.
Giọng hát của Trử Tụng trong mấy năm dậy thì cực kì khó nghe, Kiều Ưu Ưu đã có đợt chế giễu anh là họng gà trống. Nhưng trong lần đầu tiên anh từ doanh trại trở về thăm nhà, hồi đó anh không chỉ cao to rắn chắc hơn so với hồi trước khi đi, mà âm thanh cũng trở nên hay vô cùng. Cơ thể gọn gàng, ngũ quan tinh tế. Anh như vậy đã mất đi tà khí lưu manh, người ta đều nói rằng đó là giả bộ đứng đắn còn đáng sợ hơn cả lưu manh.
“Ồ… em khi nào mới đi theo anh.”
Trử Tụng nhảy nhót ra không ít mồ hôi, rồi lại yên lặng đứng trước mặt Kiều Ưu Ưu, ánh mắt chân thành; cô thở nhẹ và hát: “Bây giờ em sẽ đi theo anh!”
Kiều Ưu Ưu như bị mê hoặc, nghe lời nói mang đầy vẻ dụ dỗ của anh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chẳng kịp nghĩ gì liền nhào tới.
Trử Tụng bị cô làm cho lảo đảo, trong đôi mắt ánh lên nét cười, cố ý nói: “Chỉ một bài hát đã khiến em dâng hiến thân mình rồi à?”
“Em đi theo anh.” Kiều Ưu Ưu nói không hề do dự.
Trử Tụng ngẩn ngơ mất hai giây, sư hưng phấn không thể dùng lời diển đạt, ôm chặt cô lăn xuống giường, hôn cô mãnh liệt, cô nhiệt tình đáp lại, dường như cả hai như đang muốn hòa quện vào một.
“Em đi theo anh.” Kiều Ưu Ưu đã nói như vậy và cô biết rõ rằng mình đã sắp phải trở về. Tuy bọn họ chưa bao giờ đề cập tới chủ đề này, nhưng cả hai đều biết kì nghỉ đã sắp kết thúc, cô sắp phải trở về, bọn họ sắp phải chia xa giống như hai năm trước, sống cuộc sống phân li hai ngã. Đã từng không liên lạc, họ vẫn có thể sống yên ổn, vô tư thoải mái nhưng bây giờ thì sao?!
Nghĩ tới đây, trái tim Ưu Ưu chợt thắt lại, ôm lấy anh chặt hơn, cong người đón nhận anh.
“Đừng đi! Ưu Ưu!” Vừa giống như tự nói với mình lại dường như đang nói cho cô nghe, đôi mắt Trử Tụng đang hằn lên nhiều tia máu, Kiều Ưu Ưu nhìn vào như bị mê hoặc.
“Trử Tụng!”
Trử Tụng thẳng người tiến vào trong, sự va chạm thật sâu. Kiều Ưu Ưu không ngừng rên khóc, ướt đẫm hai mắt, cơ thể nhỏ bé run rẩy dưới cơ thể anh, cao trào gần như đã khiến cả người cô thắt lại.
Trử Tụng lưu lại những vết ửng đỏ ở ngực cô, ở cổ, ở vai như đang dán tem “thuộc sở hữu của Trử Tụng”. Kiều Ưu Ưu cúi đầu nhìn xuống từng vệt đỏ cực kì nhức mắt, Kiều Ưu Ưu kéo cổ anh ép vào người, cô học theo anh mút mạnh ở sau tai anh.
“Ưu Ưu!”
Kiều Ưu Ưu không trả lời, đây là nụ hôn mang tính chất trả thù.
“Hôn đi, dù sao cũng chẳng sao.”
Kiều Ưu Ưu lấy cánh tay lau miệng: “Em cũng chẳng sao, dù sao em cũng sắp phải đi rồi.”
“Nói lại lần nữa?”
“Nói cái gì? Ồ, dù sao em cũng sắp đi rồi, em không quan tâm sẽ có người nói hay không, muốn ra sao thì ra. Á…”
“Còn nói không?”
“Nói hay không thì đều là sự thực, anh có thể thay đổi hiện thực không?” Kiều Ưu Ưu tức lên, thái độ cứng rắn.
“Được rồi Kiều Ưu Ưu, đã nói thế thì em xong đời rồi. Dù sao em cũng phải đi, lần chia tay này chắc phải đến nửa năm bảy tám tháng, nhân không khí ngày hôm nay, chúng ta làm trước cho xong đi!”
“Đừng!”
Kiều Ưu Ưu trốn tránh sự đùa giỡn của anh, “ngộ nhỡ lát nữa ông già Noel tới tặng quà cho chúng ta, nhìn thấy hai cơ thể trần như nhộng thế này, thật là chẳng lịch sự.”
Trử Tụng cười nhạt: “Quà là do anh tặng, không phải ông già đó tặng.”
Kiều Ưu Ưu không phục, cứng cổ nói: “Đâu? Không nhìn thấy!”
Trử Tụng chỉ vào bụng cô: “Ở đây, có dám cá cược không?”
Từ sau khi Kiều Ưu Ưu tới doanh trại, hai bọn họ chưa từng sử dụng tới biện pháp phòng tránh, Kiều Ưu Ưu cũng không uống thuốc lại càng không sử dụng bao. Tình cảm của hai người lúc này sâu đậm hơi hai năm trước rất nhiều, khoảng cách giữa họ mỗi ngày đều giảm đi, tốt tới mức như hòa làm một. Chuyện con cái Kiều Ưu Ưu đã nghĩ thông suốt rồi, thuận theo tự nhiên, bây giờ đi suy nghĩ chuyện tương lai thì thật không chân thực, ít nhất thì lúc này cô cũng không có dự định ly hôn với anh.
Có con hay không, việc này Kiều Ưu Ưu cũng không dám nói chắc chắn, nói không chừng trong bụng cô bây giờ đã bắt đầu nảy nở một sinh mệnh mới, ai mà biết được?
* * *
Ngày hôm sau. Kiều Ưu Ưu bắt đầu thu dọn quần áo, cô không có giấy tờ tùy thân nên nếu muốn về thì phải để Trử Tụng đưa về. Nhưng cả buổi sáng anh đều sưng xỉa mặt mày nên cô cũng không dám mở miệng. Khi tiễn anh ra đến cửa, Kiều Ưu Ưu mới nhớ ra một việc vô cùng quan trọng. Tối hôm qua cô chỉ tập trung nói chuyện với sư đoàn trưởng và chính trị viên mà quên mất đi cái việc chính này.
“Hôm trước hình phạt mà sư đoàn trưởng dành cho anh, có phải là vẫn tính không?”
“Ừ!” Trử Tụng lạnh nhạt đáp.
“Đúng là thâm độc mà, còn đòi là lãnh đạo cơ đấy, lời nói của mình đều có thể không tính sao.”
Kiều Ưu Ưu liên miệng oán trách, thế nhưng Trử Tụng căn bản là không nghe thấy gì, cái gì mà bản kiểm điểm, 30km đều không thể sánh được với việc Kiều Ưu Ưu phải trở về đối với anh. Kiều Ưu Ưu phải về rồi, cho dù mỗi ngày phải đi 30km thì làm sao? Về đến nhà không nhìn thấy hình bóng của cô đâu, vậy thì không về còn hơn.
* * *
Binh lính của Sư đoàn Không quân số 1 từ hôm qua tới giờ vẫn hưng phấn, nhưng Trử Tụng lại tỏ ra chán nản, cả ngày cứ gục đầu xuống chẳng thèm để ý tới ai, lại còn tức tối mắng người, khiến cả đoàn từ trên xuống dưới ai cũng lo sợ.
Buổi chiều nhận được điện thoại thông báo có khách tới từ trạm giám sát, Trử Tụng lái xe tới cửa sư đoàn, tâm trạng anh lúc đó đã tụt xuống tận cùng. Anh vốn còn may mắn nghĩ rằng, chỉ cần ngày nào anh không đưa cô về, Kiều Ưu Ưu sẽ vẫn sẽ tiếp tục ở lại đây, nhưng bây giờ tia hi vọng duy nhất cũng đã bị tiêu diệt. Như bị đâm ngàn nhát. Trử Tụng chỉ muốn đạp cho hai người đó mỗi người một cái để họ đoạn tử tuyệt tôn.
Chương 29
“Chị dâu, chị dâu.”
“Sao chú lại tới đây?” Kiều Ưu Ưu nhíu mắt nheo mày, trái ngược hoàn toàn so với sự hưng phấn của người đang đứng ngoài cửa.
Trử Tư cười nhăn nhở nói: “Em tới đón chị về nhà.”
“Tốt thế sao?” Kiều Ưu Ưu làm ra vẻ ngạc nhiên: “Ái chà, ái chà, sao tôi lại vừa thấy hãnh diện vừa thấy bất an thế này nhỉ?”
Trử Tư bất ngờ bị người đang đứng đằng sau đẩy ột cái, Tả Khiên nhảy ra nói với vẻ thiếu kiên nhẫn: “Có thể vào nhà nói chuyện được không?”
“Ồ, Tả thiếu gia!” Kiều Ưu Ưu cay mày, nghiêng người để hai bọn họ vào nhà. “Tả thiếu gia đại giá tới đây, thật đúng là rồng tới nhà tôm, tiểu nữ thấy hốt hoảng sợ hãi quá.”
Đây là lần đầu tiên Tả Khiên tới đây, vừa vào nhà đã nhìn trước ngó sau, nghe Kiều Ưu Ưu nói vậy, anh liếc nhìn cô nói: “Còn không mau quỳ xuống tạ ơn.”
Kiều Ưu Ưu tiện tay đóng cửa lại, “để sau đi.”
Trử Tư ngồi im trên ghế sofa nhìn Kiều Ưu Ưu ngồi khoanh chân trên chiếc ghế ở bên cạnh, gọi chị dâu mấy câu, Kiều Ưu Ưu mới ậm ừ được một tiếng, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên. Cuối cùng, Trử Tư đành biết thân biết phận đứng lên rót ình một cốc nước. Đối với Kiều Ưu Ưu mà nói, anh đúng là không bao giờ nên ôm cái mộng tưởng rằng “cô rất hiền thục.”
“Cho tôi một cốc!” Tả Khiên nói.
Kiều Ưu Ưu chống cằm xem blog, Kiều Ưu Ưu nhìn Trử Tư đưa cốc nước cho Tả Khiên, thuận miệng nói luôn một câu: “Hai người công khai yêu nhau rồi à?”
“Phù!”
“Choang!”
“Hả?”
Tả Khiên vừa mới uống được ngụm nước đã phun hết lên mặt Trử Tư, tay Trử Tư bỗng run lên, chiếc cốc ở trên tay anh rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh. Kiều Ưu Ưu lặng lẽ cúi đầu cầm đồ của mình lên rồi lẻn vào trong phòng ngủ, cả buổi chiều đều không ra khỏi phòng. Trử Tụng không có ở nhà, ai mà biết được Tả Khiên và Trử Tư sẽ trả thù cô như thế nào?
Cô quả thực chỉ là bộc phát nói ra, có trách cũng chỉ trách danh tiếng của Trử Tư ở Bắc Kinh. Còn nữa, ai bảo Tả Khiên cũng phiền phức đi theo Trử Tư tới đây cơ chứ. Tuy cách nói Trử Tư là gay không được hợp lí lắm, nhưng cũng chỉ có thể nói là anh ta tự làm tự chịu. Đào hoa đa tình, vừa mới chia tay bạn gái đã bị người ta nhìn thấy đi vào quán bar dành cho gay. Tâm trạng của người bị bỏ rơi lại đang khó chịu, chẳng phải có thù sẽ báo thù có oán báo oán sao? Nếu là Kiều Ưu Ưu, cô chắc chắn sẽ không chỉ nói Trử Tư là gay mà còn phải nói anh ta là phái yếu.
* * *
“Cốc, cốc.”
Kiều Ưu Ưu kéo cửa, đề phòng nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Mở cửa!"
Kiều Ưu Ưu chậm chạp chuyển sang một bên, hé một lỗ nhỏ lộ ra khuôn mặt: “Làm gì?”
Tả Khiên nheo mày nhìn cô: “Buổi tối ăn gì?”
Ưu Ưu sờ lên bụng: “Tôi không đói, hai người cứ tự nhiên.”
“Đây là nhà cô, chúng tôi là khách đấy, cả buổi chiều chẳng thấy mặt mũi đâu không nói, ngay cả bữa tối cũng để khách tự giải quyết, Kiều Ưu Ưu cô lên mặt cũng gớm đấy.”
“Tôi cứ lên mặt thế đấy, anh cũng chẳng phải là ngày đầu tiên quen biết tôi.” Kiều Ưu Ưu nhướn mày nói với vẻ tất nhiên là vậy.
Khuôn mặt Tả Khiên nhăn lại, anh đưa tay lên xoa đầu, cảm thấy vết thương lần trước lại bắt đầu hơi đau. Mắt mũi Trử Tụng bị máy bay làm cho nổ tung rồi hay sao mà lại nhắm trúng người đàn bà này?
* * *
Khi trời tối hẳn, Trử Tụng trở về nhà, Kiều Ưu Ưu đang tập yoga theo clip, vali hành lí đã sắp xếp xong xuôi đặt ở góc phòng ngủ, nhưng Trử Tụng chỉ cần nhìn qua cũng đã thấy nó giống như được chiếc đèn hàng nghìn oát chiếu ở xung quanh, cực kì ngứa mắt.
“Anh về rồi à?”
“Ừ!” Trử Tụng lạnh lùng đáp, thay bộ quân phục ra, “tối nay anh bay tuần đêm.”
“Á!” Kiều Ưu Ưu khẽ rên lên. Cô vốn định giữ thăng bằng bằng một chân, cơ thể lại hơi mất thăng bằng nên ngã lăn xuống đất, “bộp” một tiếng, tiếng ngã xuống đất vô cùng chói tai.
Trử Tụng vội bế cô từ dưới đất lên, lo lắng hỏi: “Không sao chứ? Em bị ngã chỗ nào?”
Kiều Ưu Ưu nhăn mày nhăn mặt nói với vẻ sợ hãi: “Mắt cá chân.”
Trử Tụng vừa nắn mắt cá chân cho cô vừa trách khẽ: “Đã chẳng có tài cán gì rồi mà cũng học đòi người ta tập yoga, em có thể sánh được với họ không? Đi ba bước là suýt ngã rồi, khả năng thăng bằng kém thế mà cũng học đòi tập tành.”
Kiều Ưu Ưu nhắm mắt cắn răng chịu.
Trử Tụng thấy thương quá bèn hỏi nhỏ: “Có đau không?”
“Hơi đau.” Ưu Ưu miễn cưỡng nói.
Trử Tụng nắm lấy chân cô, xoa bóp nhẹ nhàng. Cô vốn dĩ rất cẩu thả, chẳng để ý điều gì cho nên không bị vẹo cổ thì cũng bị trẹo chân, lúc không có anh ở bên cạnh thì cô làm thế nào? Xoa bóp đông y? Cứ nghĩ đến chuyện bác sĩ nam nắm lấy chân cô như thế này, anh lại cảm thấy khó chịu.
“Ái, đau! Anh bóp mạnh thế làm gì?” Kiều Ưu Ưu than thở, khuôn mặt sầu não nhìn Trử Tụng.
“Được rồi, được rồi, nhẹ tay hơn.” Trử Tụng nôn nóng nói. Da bàn chân cô rất mỏng, trắng mịn như mỗi vùng da trên cơ thể cô; cứ nghĩ tới việc cô sắp phải về, trái tim anh lại thắt lại.
“Ưu Ưu!”
“Ừ!” Kiều Ưu Ưu và Trử Tụng nhìn nhau, ánh đèn hơi tối nhưng trong ánh mắt của họ lại có hình bóng rõ nét của nhau. Trong hai đôi mắt ấy đều chất chứa sự không nỡ rời xa. Kiều Ưu Ưu đợi anh mở lời, có lẽ anh sẽ nói Ưu Ưu đừng đi nhé, hoặc là anh không nỡ xa em.
“Em gây sự với hai bọn họ thế nào vậy?”
Kiều Ưu Ưu đẩy tay anh ra tự ôm lấy chân mình, sự dịu dàng khi nãy hoàn toàn biến mất, “không gây sự gì, chỉ là nhỏ mọn thôi."
Trử Tụng cười miễn cưỡng nhìn xuống đỉnh đầu cô, vuốt tóc cô rồi đứng lên đi ra. Kiều Ưu Ưu nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra cái gì bất thường, rồi cô chợt nhớ ra cái con người xấu xa kia, bàn tay vừa bóp chân ình lại sờ lên đầu cô.
“Trử Tụng!”
“Chẳng phải đều do em sao, em còn muốn chê trách ai?” Trử Tụng đứng ở gần cửa quay đầu lại nhếch môi, ánh mắt ánh lên sự khiêu khích.
“Đi mà bay tuần đêm đi! Khốn kiếp!” Kiều Ưu Ưu tức giận tự nói với mình, rồi ném cái gối thật mạnh về phía cửa.
Buổi tối cuối cùng trước khi cô đi, anh lại phải đi bay, điều này khiến Ưu Ưu vô cùng ảo não. Vị trí của mình lại không thể sánh bằng với chiếc máy bay lạnh lẽo kia. Cô thừa nhận một chiếc máy bay chiến đấu đáng giá mấy trăm ngàn tệ rõ ràng khi bán sẽ được giá hơn cô, nhưng làm sao có thể tính toán đơn giản được như vậy? Máy bay có làm ấm giường được không? Có biết rên rỉ không? Có biết làm chuyện đó không? Có biết nói yêu không? Nếu anh cảm thấy có được chiếc máy bay là đã thỏa mãn rồi thì còn cưới vợ để làm gì?
* * *
Cánh cửa phòng ngủ bị Kiều Ưu Ưu khóa trái, Trử Tụng gọi cô ra ăn tối cô cũng không thèm quan tâm. Anh không ngừng gõ cửa, liên tục gọi cô, “Kiều Ưu Ưu, em mở cửa ra.”
“Sao phẩm hạnh của anh ba cậu lại như thế này?” Tả Khiên bĩu môi dè bỉu, nhìn bộ dạng của Trử Tụng như vậy anh lắc đầu ra vẻ “cá không ăn muối cá ươn.”
“Anh cũng chẳng phải là mới quen anh ấy.”
“Cậu ta có thể giữ lấy chút khí phách được không?"
“Được!” Trử Tư gật đầu lia lịa chỉ vào Tả Khiên nói: “Đằng sau đầu anh.”
Tả Khiên buông đũa vứt xuống bàn ăn: “Không ăn nữa, cái món gì thế này, cái này mà gọi là năm sao?”
“Anh không nhìn thấy à? Năm sao của người ta là đồ được nhân dân ở đây tặng, đó là khẩu vị quần chúng.” Trử Tư cầm đũa gẩy gẩy trên đĩa, chọn thứ mình thích rồi ăn vài miếng. Hai vị đại thiếu gia như họ gọi đồ ăn sẵn từ khách sạn “năm sao” trên phố về, nhưng đây rõ ràng không phải là mùi vị nên có của “năm sao.”
Tả Khiên quay trở lại phòng khách không ngừng xoa xoa đầu. Anh luôn cảm thấy bị để lại di chứng, đặc biệt là khi nhìn thấy Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu, đầu anh đau đã đành đến gan cũng đau theo. Nếu không phải nhân tiện tới đây xem xét khoáng sản, anh còn lâu mới ngu ngốc tới đón Kiều Ưu Ưu, thật đúng là tự mình lấy đá đập vào chân!
“Này, tôi bảo cậu nghỉ một lúc có được không? Đầu óc tôi đau cả ngày hôm nay rồi.”
Trử Tụng mặc kệ anh ta, tiếp tục gõ cửa: “Ưu Ưu, mang bộ quân phục ra đây cho anh.”
Cuối cùng, cái vị lão phật gia ở trong phòng cũng xá độ từ bi, hé một khe cửa nhỏ rồi ném bộ quân phục của Trử Tụng ra ngoài. Tả Khiên che mắt không dám nhìn người anh em của anh sao lại bị hành hạ tới mức này? Thực sự là đau đớn không chịu nổi!
“Tôi thích thế!” Trử Tụng đắc ý thay bộ quân phục, chân thành vỗ vai Tả Khiên nói: “Cậu cũng nên tìm một cô vợ đi.”
“Miễn đi! Ngộ nhỡ vớ phải ai như Kiều Ưu Ưu, tôi thà tuyệt tự tuyệt tôn.”
Trử Tụng đứng thẳng người nhìn anh, “được rồi, thế thì tôi đỡ phải ra mặt."
Em Là Đôi Cánh Của Anh Em Là Đôi Cánh Của Anh - Chiết Chỉ Mã Nghị