Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 649 / 13
Cập nhật: 2017-09-24 22:59:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ô luôn biết rằng bản thân mình không phải là một người vợ tốt. Từ lúc bắt đầu cô đã tự thôi miên bản thân mình bằng một cuộc hôn nhân không dựa trên nền tảng tình cảm, vì thế cô không cần phải quá coi trọng cuộc hôn nhân này, dù sao cũng ở cách xa nhau, lại không thường xuyên gặp mặt, mỗi người sống cuộc sống của riêng mình là được. Chăm sóc chồng là việc nên làm của những người vợ khác chứ không phải việc của cô. Cô luôn cảm thấy điều này là lẽ dĩ nhiên, nhưng đến hôm nay khi bị Đại Tiểu Kha nói như vậy, cô bỗng cảm thấy thực sự khó chịu, cô đối xử với chồng không tốt chẳng liên quan gì tới Đại Tiểu Kha. Khi Ưu Ưu bị một người ngoài vòng vo nói rằng mình không làm tròn bổn phận như vậy, cảm giác này thực sự là không dễ chịu.
Càng gần tới giờ Trử Tụng trở về, cô nhìn xung quanh nhà có hơi bừa bộn, Kiều Ưu Ưu ngay lập tức nhảy từ trên ghế sofa xuống nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa, sau đó vén tay áo lên rồi chạy thẳng vào bếp.
Trử Tụng bước vào nhà nhìn thấy nhà cửa ngăn nắp sạch sẽ, anh thấy hơi đắc ý với cách giáo dục có hiệu quả của mình. Kiều Ưu Ưu mặc tạp dề, cầm chiếc xẻng xào từ nhà bếp đi ra, ngoác miệng cười “cơm sắp chín rồi”. Nói xong cô lại chạy vào bếp.
“Kiều Ưu Ưu em làm gì vậy?”
“Em nấu cơm.”
Trử Tụng đi vào, lấy tay áp lên trán cô hỏi: “Em bị ốm à?”
Kiều Ưu Ưu vốn đang hi vọng được anh khen, nào ngờ anh vừa nói như vậy, khuôn mặt tươi cười của cô bỗng biến mất, cô kéo tay anh ra, “Em nấu cơm cho anh mà anh cũng không hài lòng à?”
Trử Tụng ngẩn người gật gật đầu.
“Em thấy anh bị bệnh rồi!”
“Đúng, anh bị bệnh rồi!”
Trử Tụng đi ra khỏi nhà bếp, chưa ra đến cửa thì anh lại quay trở lại, ngẩng đầu hỏi Ưu Ưu: “Hay là em làm như vậy để chúc mừng anh?”
“Chúc mừng cái gì?”
“Cái này!” Trử Tụng hạ thấp vai xuống, đưa vai mình lên trước mặt Kiều Ưu Ưu, “Chính là cái này.”
Kiều Ưu Ưu quay lại liếc nhìn anh, không chú ý lắm, tay đảo qua đảo lại hai lượt rồi lại dừng, quay lại nhìn kĩ hơn. Sáng nay trước khi đi rõ ràng là chỉ có hai ngôi sao, buổi tối trở về lại có thêm một ngôi sao nữa là sao?
“Ôi, thật không nhìn ra, anh được lên chức một cách thầm lặng à!”
“Đúng thế, người có thực lực thì trước giờ không bao giờ khoa trương.” Trử Tụng đứng thẳng lưng lên, tự hào đi ra khỏi nhà bếp như một chú gà trống vừa chiến thắng.
Kiều Ưu Ưu tuy không nói gì nhưng cũng vui mừng thay cho Trử Tụng. Nếu là mười năm trước, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện Trử Tụng có thể xuất sắc được như thế này. Từ nhỏ tới lớn, cô đều cho rằng Trử Tụng là một tên chẳng thể nào làm nên trò trống gì, ngày ngày chỉ biết đi theo mấy ông anh và vài thằng bạn chạy khắp thành phố để gây chuyện.
* * *
Bưng lên bàn bốn món xào và một món canh, Kiều Ưu Ưu phiền muộn nhìn mấy món ăn chẳng được “sắc hương” gì, nuốt nước miếng nói: “Có phải là màu sắc không được đẹp cho lắm không?”
“Ừ!”
Kiều Ưu Ưu cố chịu đựng sự mất mặt, cứng đầu nói: “Vậy cũng phải ăn hết, đây là lần đầu tiên em hạ quyết tâm làm một bữa cơm đấy!”
Trử Tụng rất nghe lời, không biết có phải do anh thực sự đói bụng hay không, nhưng dù sao tất cả các đĩa đều gần như được anh ăn sạch, Kiều Ưu Ưu thì cảm thấy những món này quả thực không ngon lành gì, món thì mặn quá, món thì chẳng có vị gì.
* * *
“Hôm nay ở dưới lầu em có gặp Đại Tiểu Kha.”
“Ừm!”
Trử Tụng mặc cái tạp dề có phần quá nhỏ so với anh, đứng ở bồn rửa bát nói vọng ra, “Hôm nay cô ấy phải đi rồi chứ?”
“Ừ, đi rồi, kéo một cái va li rất lớn.”
Trử Tụng đặt cái đĩa trong tay xuống, dựa vào bồn rửa nhìn cô hỏi: “Sao thế? Cô ấy đi rồi mà em cũng không vui sao?”
“Cô ấy đi hay không đi thì liên quan gì tới em, em không cần thiết phải vui hay không vui.”
“Cô ấy nói gì với em rồi?” Trử Tụng híp mắt hỏi cô.
Kiều Ưu Ưu cảnh giác nhìn anh, “Cô ấy nên nói gì với em à?”
Trử Tụng nhún vai: “Anh làm sao mà biết được?”
Kiều Ưu Ưu nhìn bóng dáng người đàn ông cao to ở trước mặt, cánh tay anh đã kéo lấy cô trong lúc cảm thấy bất lực nhất, cho cô một gia đình thuộc về chính bản thân mình, tuy họ không thường xuyên gặp mặt nhưng cô vẫn thấy rất biết ơn anh. Giờ đây, cô cảm thấy mình ngày càng phụ thuộc vào anh, mỗi lần chia tay đều cần có một khoảng thời gian mới có thể thích ứng, không biết lần chia tay này, sao bao lâu cô mới có thể thích ứng.
Lời nói của Đại Tiểu Kha lại vang vọng bên tai cô, cô ta nói: “Sao Trử Tụng lại kết hôn với cô?”
Tại sao?
Kiều Ưu Ưu nhớ rằng, năm đó mình khó khăn lắm mới leo lên được vị trí phát thanh viên, cô tưởng rằng từ đó trở đi mình có thể sánh bằng với Tống Tử Đồng, có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu đứng bên cạnh anh. Cô vui sướng chạy tới bày tỏ với Tống Tử Đồng nhưng anh ta lại nói, “Không phải là cô thích anh mà cô chỉ coi anh như một mục tiêu để hướng tới.” Câu nói đơn giản đó đã miêu tả tình cảm Kiều Ưu Ưu dành cho anh ta trong sáu năm qua không đáng một đồng tiền, Kiều Ưu Ưu lúc đó không thể hiểu, nếu đó không phải là thích thì như thế nào mới phải? Để có thể sánh ngang với anh, cô đã phải cố gắng không mệt mỏi, cô luôn cho rằng chỉ cần bản thân mình đủ vững vàng thì mới có tư cách bày tỏ với anh. Nhưng anh lại nói đó không phải tình yêu, thậm chí cũng chẳng phải là thích.
Kiều Ưu Ưu cảm thấy bầu trời sụp đổ. Mối tình đầu là anh chàng kéo violon bên hàng xóm, để có thể nói chuyện cùng chủ đề với anh, cô ép mình phải học violon – cái mà cô không hề thích, nhưng sau đó anh ta đi mất. Người tiếp theo là Tống Tử Đồng, bao nhiêu năm thầm thương trộm nhớ anh, vậy mà đổi lại chỉ là một câu không phải là thích. Kiều Ưu Ưu cô sinh ra đã không thể ở bên cạnh người mà mình thích sao?
Hôm đó Trử Tụng ngồi uống rượu cùng với cô, uống nhiều rồi nên cô cũng không nhớ đã nói gì nữa, lời nói của Trử Tụng cũng hoàn toàn không có trong kí ức của cô. Dù sao đến ngày thứ hai tỉnh dậy trên bàn rượu, trên ngón áp út ở bàn tay trái của cô có đeo cái vòng ở nắp chai bia, Trử Tụng đang tỉnh táo ngồi trước mặt cô giải thích từng câu từng chữ rằng tối qua cô đã cầu hôn anh như thế nào, hơn nữa anh lại mềm lòng và đồng ý rồi.
“Em uống nhiều quá rồi nên không nhớ gì nữa.”
Kiều Ưu Ưu nói xong định gỡ cái vòng trên ngón tay xuống nhưng lại bị Trử Tụng ấn lại, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, “Không được! Em đã viết chữ làm chứng rồi, sao có thể chối cãi?”
“Lúc say rượu dù đã làm việc gì cũng không phải chịu trách nhiệm.”
Trử Tụng chẳng những không giận mà anh còn cười, giơ tay lên cho cô nhìn thấy cái vòng giống hệt như của cô ở trên ngón áp út, “Là em cầu hôn anh, cứ cố quấn lấy anh bắt anh phải kết hôn với em, em coi hôn nhân là trò chơi à? Nói cưới là cưới, nói không cưới là không cưới à?”
“Vậy tại sao anh không cản em?”
“Anh nói em có chịu nghe không?”
“Thế thì anh đừng coi đó là thật, thế là xong.”
“Thật ngại quá, cả đời anh đây là lần đầu tiên bị một người phụ nữ cầu hôn, anh cũng không có sức đề kháng lớn đến vậy, chỉ có thể thuận theo thôi. Kiều Ưu Ưu, chẳng phải em nói là Tống Tử Đồng đi rồi thì em ở cùng ai cũng chẳng có ý nghĩa gì sao? Hay là bây giờ em hối hận, cũng là muốn chờ tới một ngày Tống Tử Đồng quay lại tìm em?”
“Em thèm vào!” Kiều Ưu Ưu vỗ tay xuống bàn đứng lên, chân cô mềm nhũn khiến cô suýt ngã, nhưng cô vẫn cố ép mình nói đầy khí thế: “Cưới thì cưới, từ trước đến nay tôi nói lời là giữ lời!”
“Trử Tụng, thực ra anh cũng rất muốn kết hôn với em, có phải không? Nếu không tại sao anh không từ chối? Có lẽ tối hôm đó em căn bản cũng chẳng nói gì, là anh nhất định muốn cưới em nên mới bịa câu chuyện ra như thế, có phải không? Lẽ nào khi đó anh cũng không quan tâm tới chuyện trong trái tim em đã có người khác? Hay chuyện đó đối với anh chẳng là gì?”
“Trử Tụng!” Kiều Ưu Ưu gọi nhỏ tên anh.
“Hả?”
“Hồi đó, vì sao anh lại đồng ý kết hôn với em?”
Chương 25
“Vì sao đồng ý kết hôn với em? Rõ ràng anh biết là em nói linh tinh, khi tỉnh táo chắc chắn sẽ không chịu thừa nhận?”
Trử Tụng dừng ngay động tác, trong nhà bếp chỉ còn có tiếng nước chảy.
“Hoặc là em không nói gì, là anh nhất định muốn cưới em.” Kiều Ưu Ưu dần tiến lại gần, nhìn Trử Tụng từ phía sau không chớp mắt.
Trử Tụng tắt vòi nước, vẩy hết nước ở tay, sau đó anh đeo tạp dề vào cổ Kiều Ưu Ưu, miệng hơi nhếch lên, “em đoán đúng rồi.” Rồi anh đi ra khỏi bếp.
Kiều Ưu Ưu vẫn đứng im tại chỗ suy nghĩ câu nói của anh, thế nào gọi là em đoán trúng rồi?
Kiều Ưu Ưu ném cái tạp dề đi rồi chạy vào phòng ngủ, Trử Tụng đang thay quần áo, cô hiên ngang đứng trước mặt anh và kêu lên: “Là do anh tự bịa ra phải không? Anh là thằng ngốc à? Lúc đó em đâu có thích anh?”
Khoảnh khắc khiến Trử Tụng cứng đơ người thật rất hiếm gặp, Kiều Ưu Ưu chắc chắn là chưa từng nhìn thấy. Anh thay quần áo mặc ở nhà, đi về hướng phòng tắm, lúc mở cửa Trử Tụng quay đầu lại nói với giọng rất nhẹ: “Dù sao anh cũng không thích em.”
Kiều Ưu Ưu nhìn anh đóng cửa lại có chút ân hận, thả người thật mạnh xuống giường, kết quả là lại bị vẹo cổ và rống lên. Trử Tụng nghe thấy vậy liền vội vã chạy từ nhà vệ sinh ra, Kiều Ưu Ưu nằm vật ra giường, khuôn mặt khó coi.
Kiều Ưu Ưu chỉ vào cổ thở mạnh, “vẹo… vẹo rồi!”
Trử Tụng nắm tay lại thật mạnh!
* * *
“Em xin lỗi.”
“Ừ!”
Kiều Ưu Ưu quay lưng lại với Trử Tụng, cô không biết lúc này anh đang tỏ ra như thế nào, dù sao thì giọng nói nghe cũng không được vui. Nhưng dù có không vui, anh cũng không so đo với cô, chỉ giúp cô mát xa cổ giảm cơn đau.
“Em… lúc nãy ý em là…” Kiều Ưu Ưu nuốt nước miếng sắp xếp từng chữ một trong đầu, “tức là lúc kết hôn, em không thích nhưng không phải là bây giờ. Anh đừng giận mà, bây giờ thực sự không giống với trước đây, em xin thề.”
“Thế bây giờ là như thế nào?”
Giọng nói của Trử Tụng rất trầm giống như một viên đá rơi xuống mặt hồ khiến lòng Kiều Ưu Ưu tạo ra từng vòng sóng nhỏ. Bàn tay anh ấm áp mạnh mẽ, xoa bóp nhẹ nhàng cổ cô, không quá mạnh cũng không quá nhẹ. Bây giờ thế nào? Kiều Ưu Ưu tự hỏi mình.
Trước đây đối với người mình thích, ánh mắt đầu tiên nhìn họ cô đều cảm thấy tim đập mạnh hơn, nhưng khi lần đầu tiên nhìn Trử Tụng, anh giống như vừa chui ra từ trong một đống bùn, cả người dính đầy bùn. Sau đó cô mới biết, hôm đó anh lại đánh nhau với người ta. Đánh người ta sưng tím mặt mày, bản thân mình lại chỉ dính đầy bùn, đến vết bầm tím cũng không có.
Thầm yêu Tống Tử Đồng tận sáu năm trời mà còn bị nói rằng đó không phải thích thực sự, kết hôn cùng với Trử Tụng đã hai năm nhưng thời gian ở bên nhau còn chưa đầy hai tháng, như vậy đã có thể nói rằng thích chưa?
Trử Tụng đợi câu trả lời của cô mà có cảm giác thời gian lâu như vài trăm năm, nhưng cô vẫn giữ im lặng. Anh không dám hy vọng nhưng lại không ngừng mong đợi, cuối cùng vẫn là thất vọng. Trử Tụng, đã bao nhiêu năm qua rồi mà mày vẫn chưa thể thích ứng được sao? Trử Tụng cười và tự chế giễu chính bản thân mình, thích ứng quả là một việc quá khó.
“Được rồi!” Trử Tụng buông tay ra khỏi cổ cô, đứng dậy đi ra ngoài.
Kiều Ưu Ưu ngồi trên giường nhẹ nhàng vận động cổ, quả nhiên là không còn cảm giác đau nữa. Từ trong nhà tắm vọng ra tiếng nước chảy róc rách, Kiều Ưu Ưu đi tới ghé sát tai vào cánh cửa thủy tinh, gõ “Trử Tụng!”
Không có ai trả lời, cô lại gõ tiếp: “Trử Tụng!”
“Anh đang đi vệ sinh.”
“Rõ ràng là anh đang tắm.”
“Cùng một lúc, không được sao?” Trử Tụng gần như tức quá phải hét lên, Kiều Ưu Ưu lè lưỡi, quay trở lại giường.
Trử Tụng giận rồi, cô không phải con ngốc, cô cũng có khả năng suy đoán của người bình thường, anh tức giận như vậy là bởi cô nói câu “em không thích anh.” Nhưng anh cũng đã nói rằng “dù sao anh cũng không thích em.” Thế là hòa rồi, vậy còn chưa được sao?
Từ hồi còn rất nhỏ, có lần cô bị một con chó rất to đuổi theo, Kiều Ưu Ưu sợ quá chạy thục mạng, vừa khóc vừa kêu lên, Trử Tụng không biết từ đâu xông ra kéo cô lại đằng sau anh, hai người cùng đứng sát vào góc tường không nhúc nhích, Trử Tụng che kín miệng cô lại không cho cô hét lên. Cái mũi đen của con chó hít hít người họ, Kiều Ưu Ưu sợ hãi toàn thân run rẩy. Con chó cuối cùng cũng bỏ đi, hai bọn họ bình an vô sự, khi đó Kiều Ưu Ưu cảm thấy Trử Tụng rất tài giỏi, sau đó cô coi Trử Tụng như anh em. Cho dù rất ghét cái thói gây sự không đâu của bọn họ nhưng nếu anh gặp phiền phức, Kiều Ưu Ưu nhất định sẽ không ngần ngại xông ra giúp anh.
* * *
Trử Tụng bước ra từ nhà tắm, tóc vẫn còn ướt, Kiều Ưu Ưu ngước cổ nhìn chằm chằm vào anh, thỉnh thoảng còn lấp lánh ánh nhìn vô tội. Trử Tụng thở dài, đi tới bên giường vuốt nhẹ tóc cô, “hồi đó anh thấy em đáng thương nên muốn giúp em.”
Đôi mắt Kiều Ưu Ưu vẫn nhìn anh không chớp, “vậy còn bây giờ?”
“Bây giờ thì cảm thấy kết hôn là đúng đắn.”
“Vậy ư?” Kiều Ưu Ưu cúi đầu xuống, giọng nói hơi khàn: “Em sợ làm nhỡ mất cuộc đời anh.”
“Ngốc ạ!” Trử Tụng không biết nên khóc hay nên cười nữa. Sống cùng với em sao có thể nhỡ mất được chứ? Nếu lúc đó anh không nắm lấy em thì có lẽ kiếp này cũng sẽ không còn cơ hội ở bên em.
“Trử Tụng, nếu anh không ghét bỏ em, hai chúng mình có thể sống với nhau thật vui vẻ. Cho dù trước đây có thế nào thì bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ sống thật tốt và nghiêm túc nhé. Được không?”
“Ừ!” Trử Tụng gật đầu, ôm lấy cô vào lòng.
Kiều Ưu Ưu vòng tay ôm chặt lấy eo anh, được anh ôm vào lòng, cô cảm thấy thật an toàn và ấm áp. Anh đối xử không tốt với cô ư? Ngoài việc không có cách nào ở gần nhau thường xuyên ra thì anh thực sự rất tốt với cô, dù có tức giận thì hình như cũng đều do cô mà nên. Anh tốt với cô như vậy, cô nên tốt với anh gấp bội mới phải, tại sao từ trước tới nay luôn để bản thân cảm thấy rằng họ là những người xa lạ? Là vợ chồng, nhưng lại không thể ở bên nhau, lại không có tình cảm vợ chồng mà tình cảm cũng có thể vun đắp dần dần, hơn nữa từ lúc bắt đầu bọn họ đã không phải là người xa lạ, nếu nói về cơ sở tình cảm thì còn rất thâm sâu.
Anh muốn hỏi cô, trong trái tim cô có còn hình bóng của Tống Tử Đồng nữa không?
Lúc đó cô đau đớn như vậy, chỉ hai năm, cô có thể quên đi người mà mình đã từng yêu sao? Tuy vậy, anh vẫn quyết định sẽ không nhắc tới nữa. Nếu Kiều Ưu Ưu đã nói vậy, bỏ lại quá khứ, bắt đầu từ bây giờ. Cho dù có Tống Tử Đồng hay không đi chăng nữa, Kiều Ưu Ưu đã quyết định sẽ sống thật tốt với anh, vậy thì điều anh cần phải làm chính là đối xử tốt với cô, không tạo cơ hội cho người khác nữa.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Kiều Ưu Ưu đang suy nghĩ bị anh hỏi vậy bỗng ngẩn ra, “chuẩn bị cái gì?”
Trán cô dựa vào Trử Tụng, lúc nói chuyện yết hầu của anh sẽ rung nhẹ, giọng nói trầm ấm, hình như còn hơi có ý cười: “Thế giới bên ngoài”.
“…”
* * *
Thế giới bên ngoài. Kiều Ưu Ưu chỉ còn biết rên nhẹ hai tiếng. Đưa ra đề tài như vậy không phải là muốn lấy cô ra làm trò cười sao? Quân đội cũng chẳng phải là nơi cự tuyệt với thế giới bên ngoài, cũng không phải là địa ngục không biết gì về bên ngoài còn cần cô tới nói sao? Những điều cô biết thì bọn họ đều biết, những điều cô không biết thì họ cũng biết, đây rõ ràng là cố ý mà.
Tuy vậy cằn nhằn cũng chỉ là cằn nhằn, việc phải chuẩn bị thì vẫn cứ phải chuẩn bị. Đội trưởng đội tuyên truyền của sư đoàn đã đích thân tới tìm cô, hỏi cô khi nào tiện để họ bố trí trước, Kiều Ưu Ưu mở quyển lịch ra, ngón tay lướt lên rồi lại lướt xuống trên những con số, cuối cùng đã chọn ngày hai tư tháng mười hai.
Đêm giáng sinh. Chọn ngày này vì dù sao đây cũng là một ngày lễ.
Hai ngày sau đó, Kiều Ưu Ưu chỉ nằm trong nhà vò đầu bứt tóc, viết ra rồi lại xóa đi, chương trình kéo dài một tiếng thực ra cũng không phải là dài, nhưng so với thời gian lên sóng một phút rưỡi của cô thì thật là dài hơn quá nhiều. Khó khăn lắm mới chia chương trình được ra thành nhiều tiết mục, mà một mình cô lại không thể hoàn thành hết được.
Hôm đó cô bỗng trở nên vô cùng hiền thục, Trử Tụng vừa bước vào cửa, cô đã lấy dép, rót nước cho anh giống như người vợ trẻ theo sát bên cạnh Trử Tụng, mắt híp lại không ngừng tươi cười.
Trử Tụng bỗng thấy chột dạ, còn tưởng rằng vợ anh đã bị “thế giới bên ngoài” dày vò đến mức biến thành kẻ ngốc rồi.
“Em bị trúng tà à?”
Nếu như trước đây, Kiều Ưu Ưu nhất định sẽ vô cùng tức giận, nhưng lần này tính khí của cô lại rất tốt, hai tay thành thực đặt ở dưới cằm, ánh mắt sáng lên: “Em có tốt không?”
“Ái chà!” Trử Tụng lấy tay bịt mắt cô lại: “Đừng nhìn anh như vậy!”
“Sao thế?”
Trử Tụng ép sát người vào tai cô rồi nói: “Trời vẫn chưa tối đâu, hoạt động ban đêm lúc này còn hơi sớm.”
“Biến!” Kiều Ưu Ưu cười và đẩy anh ra, “em có chuyện muốn nói với anh, nghiêm túc đấy.”
“Ừ, nói đi.” Trử Tụng đi vào phòng ngủ, cởi bộ quân phục ra và mặc bộ đồ ở nhà vào.
“Anh nhận lời với em trước đã.”
“Em nói trước đi.”
“Vậy anh nhất định phải giúp em.”
“Em nói trước, để anh nghe xem nào.”
“Anh chắc chắn có thể làm được, nhưng anh phải đồng ý với em. Dù là phải làm trái với kỉ luật quân đội thì anh cũng phải đồng ý.”
“Kiều Ưu Ưu, em ở nhà lâu quá nên sinh bệnh rồi à? Sao lại bắt đầu lên mặt rồi?”
“Hừ!” Kiều Ưu Ưu chống tay lên eo: “Thế thì cũng chỉ lên mặt khi đứng trước anh, anh nên cảm kích vì điều đó mới phải.”
“Được!” Trử Tụng thay xong quần áo liền tiến lại gần cô, “anh đồng ý với em, nhưng em phải giúp anh được thỏa mãn.”
Hàng mày của Trử Tụng rung lên, anh ôm lấy cô lăn lên giường. Kiều Ưu Ưu vật lộn nói: “Còn sớm quá. Chính anh đã nói thế!”
“Sớm hay muộn cũng chẳng có gì khác biệt, nội dung đều giống nhau thôi.” Bàn tay anh sớm đã không yên phận cởi bỏ quần áo trên người cô. Mỗi ngày được ôm lấy cô đi ngủ, anh đã quen với cuộc sống có Kiều Ưu Ưu, đã yêu những ngày tháng có cô. Một ngày nào đó cô phải trở về thì chắc chắn anh sẽ rất khó thích ứng.
Chương 26
Kiều Ưu Ưu đến phòng phát thanh từ rất sớm, cô chưa từng được động vào các thiết bị phát thanh, lần đầu tiên nhìn thấy còn thực sự không biết làm thế nào. Sư đoàn trưởng nói quả không sai, doanh trại của họ diện tích tuy không lớn nhưng có đầy đủ tất cả, hơn nữa mọi thứ đều rất chuyên nghiệp.
Thượng úy Tiểu Tô của phòng tuyên truyền giới thiệu với Kiều Ưu Ưu những phím tắt và mở mà cô sẽ phải dùng tới, Kiều Ưu Ưu vội vã ghi chép, cả một buổi chiều cô luôn ở trong trạng thái tập trung tinh thần cao độ. Làm việc ở Đài Truyền hình đã năm năm, cô cũng đã thu rất nhiều chương trình, từng chữ khi thu đều được yêu cầu nghiêm ngặt, nói sai một chữ là phải thu lại, nghiêm trọng hơn thì có thể sẽ bị đuổi khỏi đài, nhưng cho dù là những lúc như vậy, cô cũng không lo lắng hồi hộp như hôm nay.
“Chị dâu làm sao thế? Thu chương trình đối với chị chẳng phải là chuyện cơm bữa sao? Hơn nữa ở đây lại chỉ phải thu âm chứ không phải lộ diện nên càng không đáng sợ.” Tiểu Tô an ủi cô.
Kiều Ưu Ưu cười rồi gật đầu, lí do này cũng đúng, trước đây khi đứng trước 1,4 tỉ người xem toàn quốc cô cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi, hôm nay bị làm sao vậy? Lại cảm thấy sợ hãi khi thu âm.
“Không sao, nhân lúc chưa bắt đầu tôi vận động một chút là ổn thôi.” Kiều Ưu Ưu tập vài động tác thư giãn làm nóng người ở trong phòng thu.
Chương trình hôm nay chưa được thông báo ra ngoài, cũng có thể nói rằng, mọi người sẽ ở trong một tình huống hoàn toàn không ngờ tới khi nghe thấy giọng nói của Kiều Ưu Ưu, giọng nói của cô sẽ được truyền từ loa đi đến khắp những ngóc ngách trong doanh trại bao gồm cả sân bay và sân tập thể.
* * *
Buổi chiều hôm đó Trử Tụng không có việc gì, Kiều Ưu Ưu lại không có nhà nên anh cũng không vội trở về mà cùng mọi người đi tới câu lạc bộ. Triệu Kha và mấy người khác không ngừng thì thầm to nhỏ với nhau, ánh mắt liên tục nhìn về phía Trử Tụng.
“Này, có việc gì thì nói ra, ban ngày ban mặt nhìn tôi như vậy làm gì?”
“Trung đội trưởng à!”
Triệu Kha nhanh chóng cúi gục đầu xuống, đổi giọng nói: “Trung đội trưởng, hôm nay có chuyện gì vui à? Đi đâu cũng thấy anh cười.”
“Không có việc gì thì không cho tôi cười à?”
“Cũng không phải như vậy, quan trọng là bộ dạng của anh khi vui nhìn giống như một con chuột vừa mới đi trộm lương thực về vậy.”
“Thế cậu nhìn thấy chuột cười rồi à? Còn ra vẻ ta đây không sợ?” Trử Tụng cười mắng anh ta. Hôm nay anh rất vui vì bà xã sắp được xuất đầu lộ diện, một lúc nữa sẽ mang tới bao nhiêu sự kích động đây? Anh sẽ oai biết chừng nào? À, ha ha ha, cứ nghĩ tới là lại không nhịn được muốn cười phá lên.
“Hừm” Trử Tụng suýt chút nữa không nhịn được cười thành tiếng, vội vàng chuyển sang hắng giọng.
Dương Văn đặt chiếc cốc xuống, vươn người về phía Trử Tụng, “hôm nay sao anh không về nhà? Bình thường cứ đến giờ này là anh lại về nhà ôm vợ mà, hay là chị dâu đuổi anh ra khỏi nhà rồi?”
“Này!” Trử Tụng ra bộ thở dài: “Chị dâu chú ghét anh, bỏ lại anh, một mình đi chơi rồi, về nhà cũng chỉ có một mình anh, quá lạnh lẽo.”
Mấy lời này gần như đã gây nên sự bất mãn cho tất cả các chiến sĩ đang ngồi trong phòng nghỉ, cái người có vợ ở kề bên như anh sao có thể hiểu được tâm tình của những người chỉ có thể vơi bớt nỗi nhớ nhung qua những bức ảnh của vợ như bọn họ. Anh ta đến thần thánh cũng chẳng thèm quan tâm tới, đúng là phẫn nộ cực điểm!
Trử Tụng vẫy tay gọi một chiến sĩ trong câu lạc bộ, “ở đây các cậu đã bật đài phát thanh chưa?”
“Đài phát thanh gì?”
“Cái gì mà đài phát thanh gì, tất nhiên là phát thanh của sư đoàn.”
“À, mở được vài ngày thì mọi người đều chê chán nên đã tắt rồi, nói là tới câu lạc bộ để thư giãn chứ không phải để tự làm khổ mình.”
“Mở ra đi, không biết chừng sẽ có thể nghe thấy cái gì hay ho lắm.”
“Hả, phát thanh của doanh trại ta còn có thể có điều gì hay ho, ngay đến điều gì kinh động cũng chẳng có, chỉ toàn là hòa bình hòa hợp, không hòa bình thì đều chẳng liên quan tới chúng ta.” Triệu Kha nghịch chiếc bật lửa, vắt chân lên nói.
Trử Tụng không thèm quan tâm tới anh ta, anh dặn dò chiến sĩ kia: “Mở ra hết, chỉnh âm thanh lớn nhất cho tôi."
Em Là Đôi Cánh Của Anh Em Là Đôi Cánh Của Anh - Chiết Chỉ Mã Nghị