Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Hàm Hàm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 61
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 557 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52
hương 52
Một năm sau, tết Dương lịch.
Hoài Nguyệt không phải trông con trai, Đặng Duyên Duyên vừa thất tình kéo cô đi shopping. Một năm nay, cuộc sống của Hoài Nguyệt gió êm sóng lặng, còn bằng lặng hơn cả trước kia. Đặng Duyên Duyên biết nguyên nhân gây ra tình trạng này là do một năm trước, người kia ra đi không từ giã. Thời gian đầu, Hoài Nguyệt thường xuyên ngơ ngác, nghe người khác nói chuyện một hồi lâu mới phản ứng lại. Thấy vậy Đặng Duyên Duyên rất thương, cho nên cô cố gắng tranh thủ thời gian ở bên Hoài Nguyệt.
Hai người thoải mái mua sắm, tiền trong túi trôi đi như nước chảy, theo đó tâm tình Hoài Nguyệt cũng dần dần tốt hơn.
Hoài Nguyệt cười: “Xem ra cứ phải làm người có tiền, có tiền không chỉ mua được tiên mà còn có thể bắt tiên đi đánh bại Trần Thế Mỹ”.
Đặng Duyên Duyên cốc đầu cô rất mạnh: “Trần Thế Mỹ? Hắn làm sao so với Trần Thế Mỹ được? Trần Thế Mỹ còn thi đỗ Trạng nguyên, hắn thì gửi một cái tin nhắn cũng viết sai mấy chữ!”
Gã bạn trai Đặng Duyên Duyên vừa chia tay làm bên ngoại thương, tiền tuyệt đối không ít, có điều bạn gái cũng rất nhiều, không ngờ trong số đó còn có một người làm cùng đài truyền hình với cô. Đặng Duyên Duyên là một người vô tâm vô tính nên chẳng hay biết gì. Tháng trước cô ả đó tìm cô, mắng cô là đồ cướp chồng người khác, cô mới biết thì ra bạn trai mình là loại thỏ khôn có ba hang.
Đặng Duyên Duyên không nhịn được cục tức này. Lúc đi, cô lấy kéo cắt một đường sau lưng tất cả những chiếc áo của hắn để trong tủ. Hắn tức điên lên gửi tin nhắn mắng cô, Duyên Duyên vừa cười vừa cho Hoài Nguyệt xem: “Đúng là hả giận, biết trước hắn tức giận như vậy thì tớ đã cắt luôn cả quần rồi”.
Buổi chiều, hai người đến phòng trà ngồi một lát, Hoài Nguyệt hăng hái tuyên bố phải về nhà làm món gà hầm niêu đất cho Duyên Duyên ăn. Gà là hai ngày trước giáo sư Tần mang tới cho cô, nhân tiện nói với cô rằng Lỗ Phong đã làm thủ tục ly hôn. Lúc nói chuyện này với cô, giáo sư Tần không ngừng quan sát sắc mặt cô, sau đó chần chừ bảo cô tết Dương lịch về ăn cơm. Đương nhiên cô hiểu ý bà, vội nói mình đã hẹn với Đặng Duyên Duyên và mấy bạn học ra ngoại thành chơi, vì vậy không thể đến nhà giáo sư Tần được.
Giáo sư Tần chỉ biết thở dài, lúc gần đi vẫn cứ bóng gió: “Hoài Nguyệt, thực ra nếu trong lòng con đã có người nào thì nhất định phải nắm thật chắc”.
Hoài Nguyệt cười cười, trong lòng lại đắng chát vạn phần, chính cô không biết mình đang nghĩ gì nữa.
“Hoài Nguyệt, dứt áo ra đi là không quay đầu lại, bạn không thể quay về với Lỗ Phong. Tục ngữ nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nếu chuyện tương tự lại xảy ra lần nữa thì bạn còn sống nổi hay không?” Đặng Duyên Duyên vừa lái xe vừa nói: “Đàn ông trên thế giới này đều không thể tin tưởng được, chẳng qua là thời gian sớm muộn, mức độ lớn nhỏ khác nhau mà thôi”.
Hoài Nguyệt nhìn cảnh vật trôi cực nhanh về phía sau ngoài cửa sổ xe, gật đầu: “Tớ biết”.
Xe đi qua bảo tàng mỹ thuật thành phố, Đặng Duyên Duyên nói lần này để chào mừng ngày khánh thành bảo tàng mới, có không ít tác phẩm của các danh họa được mang tới. Mặc dù không thể so với cuộc triển lãm tranh của cha con nhà họ Cơ lần trước nhưng vẫn rất đáng xem.
“Hai chúng ta cũng coi như những nhà hoạt động văn hóa. Phải biết nghinh tân, không thể suốt ngày vui chơi giải trí với cả mua sắm được. Phải thể hiện tố chất văn hóa nữa”.
Hoài Nguyệt lắc đầu: “Tớ không hiểu gì về hội họa, bạn cũng chẳng hơn tớ bao nhiêu. Cần gì đến học làm sang, thôi về đi”. Sau khi Cơ Quân Đào đi, cô không đến bất cứ phòng tranh nào, cũng chưa từng đến bất cứ triển lãm tranh nào.
Một năm trước Đậu Đậu ngộ độc thực phẩm khiến cô luống cuống. Buổi tối hôm đó nháo nhác ở bệnh viện, cô chỉ biết trông Đậu Đậu, sợ Đậu Đậu xảy ra chuyện. Người bên cạnh là ai cô cũng không để ý, lại không biết khi đó người kia đã cách cô càng ngày càng xa. Sau khi Đậu Đậu qua giai đoạn nguy hiểm, anh cũng chưa từng xuất hiện.
Chỉ nghe Tiểu Dã nói anh đã rời khỏi thành phố này để đến Singapore chữa bệnh. Cô biết, anh đã dặn dò Tiểu Dã kín tiếng. Nếu thế thì cô cũng không nên gặng hỏi gì thêm.
Nhưng cô biết mình vẫn đang đợi. Nếu không, trong một năm nay cô đã không từ chối tất cả những người mình được giới thiệu làm quen, xem mặt. Không biết anh có quay về hay không, có lẽ lúc về, bên cạnh anh đã có người khác, nghĩ như vậy, trái tim cô lại tan nát.
Lúc này cô mới biết, tình yêu không phải sét đánh. Nó chậm rãi thấm vào xương tủy, vào tư tưởng, làm người ta không thể nào kháng cự.
Thế nhưng trong vòng một năm đằng đẵng ấy, anh chưa từng cố gắng liên lạc với cô.
Tiểu Dã đã cho cô số điện thoại để hỏi thăm tình hình của anh, nhưng cô chưa bao giờ có đủ dũng khí để gọi.
Cô hơi sợ, sợ lại gặp một chuyện khó xử khiến mình không thể chịu đựng được.
Thực ra đây chính là kết cục cô từng nghĩ đến và từng muốn có. Hai người lại trở thành người dưng, nhưng không ngờ người ra đi trước lại là anh.
Đặng Duyên Duyên tìm chỗ đậu xe rồi kéo Hoài Nguyệt vào trong.
“Ăn bao nhiêu thứ, phải đi một hồi cho tiêu cơm mới được. Nếu không buổi tối lấy bụng nào ăn gà hầm niêu đất?” Cô biết Hoài Nguyệt có tâm bệnh, mà đã là bệnh thì dù sao cũng phải chữa trị. Cơ Quân Đào đã đi hơn một năm, lẽ nào cả đời này Hoài Nguyệt không xem một bức tranh nào nữa chỉ vì anh ta?
Bảo tàng mỹ thuật mới có năm tầng, sân bãi rộng rãi, trang hoàng tráng lệ. Đặng Duyên Duyên vừa nhìn vừa khinh thường nói: “Xa hoa như khách sạn 5 sao, vừa nhìn đã biết là do người không hiểu nghệ thuật thiết kế”.
Hoài Nguyệt cười: “Người ta sử dụng vật liệu tốt hơn một chút thì ảnh hưởng gì đến bạn? Bây giờ toàn dân thiết tha nghệ thuật, người làm nghệ thuật rất lắm tiền. Bạn không biết sao, một nhà thư pháp hơi nổi tiếng chỉ cần viết bừa mấy chữ đã thừa tiền mua tất cả số quần áo chúng ta mua hôm nay rồi”.
Đặng Duyên Duyên nói: “Lúc đầu thật sự không nên học Hán ngữ, gõ chữ là nghề không đáng giá nhất. Tớ viết bài vất vả bao lâu, còn người ta chỉ cần thỏ thẻ vài câu trước ống kính là nhận được số tiền gấp mấy lần tớ. Nếu tớ mà có con thì cũng phải cho nó học vẽ tranh, ngày nào cũng kiếm được hàng đống tiền”.
©STE.NT
Hoài Nguyệt yên lặng không nói, cô lơ đãng xem tranh từ tầng dưới lên tầng trên, càng xem càng thấy lòng trĩu nặng.
“Hoài Nguyệt, bạn xem xem đó là ai?” Đặng Duyên Duyên khẽ dùng khuỷu tay huých cô, nói nhỏ.
Hoài Nguyệt nhìn theo ánh mắt cô và lập tức sững sờ.
Cách đó không xa là Cơ Quân Đào đã hơn một năm không gặp, anh đang trầm ngâm xem một bức tranh trên tường. Bên cạnh là Cơ Quân Dã, A Thích và một người phụ nữ trẻ tuổi khác.
Nhìn gương mặt trở nên trắng xanh của Hoài Nguyệt, Đặng Duyên Duyên lập tức kéo tay cô, xoay người nói: “Đi thôi, tớ cũng mệt rồi. Chúng ta về nhà nấu gà hầm”.
Hoài Nguyệt loạng choạng mấy bước, nếu không có Đặng Duyên Duyên đỡ bên cạnh thì hẳn cô đã ngã quỵ xuống đất.
Đặng Duyên Duyên nắm tay cô trấn an: “Bạn thử mạnh mẽ một lần xem nào, phải khí thế như lúc tớ cắt áo người ta ấy!”
Hoài Nguyệt nắm chặt tay, hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra: “Biết rồi”.
“Hoài Nguyệt, có một số người nếu bạn quên thì nghĩa là bạn vô tình, nhưng có một số người nếu bạn nhớ mãi lại có nghĩa là bạn ngu ngốc. Đi về, không cho gọi điện thoại, người ta gọi đến cũng không cho nghe. Nếu không lần sau bạn bị ốm, tớ sẽ không thèm đến thăm bạn chứ đừng nói đến chăm sóc. Nếu anh ta có một chút tình nghĩa với bạn thì đã không mất hút cả năm không liên lạc với bạn như thế. Bạn đã chờ anh ta hơn một năm trong khi anh ta về rồi mà không thèm liên lạc với bạn, bên cạnh lại còn có tình mới nữa chứ. Có thể thấy anh ta cũng giống hệt đám công tử nhà giàu mà thôi”.
“Tớ đã quên số điện thoại của anh ấy rồi”, Hoài Nguyệt mỉm cười với cô: “Cũng xóa rồi!”
“Hoài Nguyệt!” Tiếng gọi gấp gáp của Cơ Quân Dã vang lên sau lưng, Hoài Nguyệt suýt nữa lảo đảo ngã sấp xuống. Đặng Duyên Duyên nhanh tay giữ cô lại, cả giận nói: “Thương Hoài Nguyệt, cẩn thận không tớ đoạn tuyệt quan hệ với bạn đấy!”
Hoài Nguyệt hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ ép những giọt nước mắt sắp trào ra quay ngược lại: “Bạn yên tâm”.
Dứt lời, cô chậm rãi quay người lại.
“Tiểu Dã, bác sĩ Thích”, Hoài Nguyệt mỉm cười: “Cơ tiên sinh, đã lâu không gặp”.
Sắc mặt Cơ Quân Đào lập tức trở nên trắng bệch.
Sau buổi tối hỗn loạn ở bệnh viện đó, đã hơn mười hai tháng anh chưa nhìn thấy cô.
Khi chữa bệnh ở Singapore, ngày nào anh cũng đến gặp bác sĩ tâm lý. Cuối cùng bác sĩ tâm lý của anh nhún vai nói: “Quân Đào, anh không được đến chỗ tôi nữa. Anh mà đến nữa thì ngay cả tôi cũng phải yêu cô gái tên là Thương Hoài Nguyệt đó mất. Trên thế giới này bác sĩ có thể chữa khỏi rất nhiều bệnh, mà không chữa khỏi được thì cũng có thể trị liệu. Chỉ có một loại bệnh bác sĩ mãi mãi không chữa khỏi được, cũng không có cách nào trị liệu được. Bệnh của anh không phải bệnh trầm cảm, bệnh của anh gọi là Thương Hoài Nguyệt. Anh về nước đi!”
Thế nhưng anh nhất định không chịu về nước. Anh vẽ tranh cả đêm. Ban ngày anh tham gia các hoạt động nghệ thuật, hoạt động từ thiện, thậm chí cả hoạt động thương nghiệp, tóm lại là tìm đến những nơi thật đông người. Nhưng bất kể nhiều người đến đâu, đi xa đến mấy thì hình ảnh người phụ nữ trong lòng vẫn không thể xóa mờ. Thời gian khiến hình ảnh đó càng trở nên rõ ràng, sợ rằng cả đời này anh cũng không thể nào quên được.
“Anh sắp làm bác rồi. Lần này là chuẩn xác 100% đấy, em đã đến bệnh viện khám”. Cơ Quân Dã gọi điện thoại giục anh về nước: “Anh, nếu anh không về nước trước tết Dương lịch thì em sẽ đến nói với Hoài Nguyệt nguyên nhân anh đi, bắt cô ấy phải áy náy suốt đời”.
Cô biết anh nhất định sẽ không để Hoài Nguyệt phải khó chịu dù chỉ một chút, nhưng cô cũng không nghĩ rằng anh trai mình có thể giáp mặt Hoài Nguyệt ngay sau khi trở về như thế này.
Áo len cổ àu tím, váy ngắn màu xám đậm, giày da, áo choàng, mái tóc được buộc lại phía sau, gương mặt trang điểm rất nhẹ, hình như cô còn xinh hơn lúc anh đi, nhưng cô cũng gầy hơn nhiều.
Người phụ nữ này, mỗi lúc ôm cô vào lòng anh đều nhìn không chán mắt, như thể anh đã đếm cặn kẽ và nhớ tường tận bao nhiêu sợi lông mi trên mắt cô vậy. Anh nhìn gương mặt trắng muốt với cái cằm rõ ràng đã nhọn hơn của cô, xinh đẹp đến độ khiến anh đau lòng.
Anh không nói nên lời, ngẩn ngơ nhìn cô.
Đã lâu không gặp, quả thật đã rất rất lâu, lâu đến mức làm anh cảm thấy như đã cách ba đời ba kiếp.
Anh mấp máy môi, dừng hết sức mạnh của cơ thể nhưng vẫn không thể gọi được tên cô.
Thấy tình thế không ổn, Cơ Quân Dã bên cạnh vội vàng nói: “Hoài Nguyệt, tình cờ quá! Hai người cũng đến xem triển lãm tranh à?”
“Trưa nay ăn no quá, đến đây đi dạo chút cho tiêu cơm”, Đặng Duyên Duyên tức giận nói: “Vốn Hoài Nguyệt không muốn đến nhưng tôi cứ ép cô ấy thôi. Xem ra cô ấy đúng, quả nhiên loại hình nghệ thuật tao nhã này không phải thứ mà đám người phàm phu tục tử như chúng tôi có thể thưởng thức, cũng không có đủ thời gian, tinh thần và thể lực để thưởng thức. Chúng tôi đang chuẩn bị ra về đây”.
Cơ Quân Dã áy náy nhìn Hoài Nguyệt: “Lâu rồi không liên lạc. Tôi cũng rất ít khi về ngoại ô. Cô có khỏe không?”
Trước khi đi, anh trai không cho phép cô nói gì với Hoài Nguyệt về lý do anh đi. Vậy nên sau khi cân nhắc nhiều lần, cô chỉ gặp Hoài Nguyệt duy nhất một lần sau khi Đậu Đậu khỏi bệnh, nói với Hoài Nguyệt anh trai cô đã đi Singapore, cũng nói với Hoài Nguyệt cách liên lạc với anh trai mình.
Nhưng Hoài Nguyệt chưa từng chủ động liên lạc với anh, còn anh trai cô thì càng khỏi phải nói.
Mặc dù đã nắm rõ tất cả tình hình của Hoài Nguyệt thông qua vô số kênh khác nhau, nhưng cô lại không dám đi gặp Hoài Nguyệt.
“Vẫn thế thôi”, Hoài Nguyệt cười nhạt: “Leshy có khỏe không? Mấy ngày trước Đậu Đậu vừa nhắc đến nó”.
“Khỏe lắm! Lần sau tôi mang nó đến chơi với Đậu Đậu”, Cơ Quân Dã nói: “Chắc Đậu Đậu cao lắm rồi nhỉ?”
“Cứ như thể mỗi ngày nó lại cao hơn một ít ấy, mà nó phàm ăn lắm”. Thấy Đặng Duyên Duyên nhíu mày tỏ vẻ sốt ruột, Hoài Nguyệt nói tiếp: “Tôi và Duyên Duyên còn có chút việc, bọn tôi đi trước đây”.
Cô gật đầu chào A Thích và cô gái trẻ tuổi kia, ánh mắt lướt qua mặt Cơ Quân Đào như có như không, sau đó xoay người bước đi.
Đặng Duyên Duyên hài lòng ghé vào tai cô thì thầm: “Hoài Nguyệt, phải thế mới được chứ. Để cái tên Trần Thế Mỹ vô duyên vô cớ bỏ bạn lại một mình đó khó chịu đi. Bạn không thấy vẻ mất hồn của anh ta đâu, chắc là vì không ngờ bạn lại cư xử tự nhiên như vậy đấy!”
Hoài Nguyệt thở dài: “Nhìn dáng vẻ anh ấy bây giờ thì nhất định là bệnh tình còn chưa khỏi hẳn. Nhưng bên mình giờ đã có một người phụ nữ, âu cũng là tin mừng. Được rồi, ân ân oán oán, càng nghĩ nhiều càng không rõ, thôi thì quên nhau từ đây là hơn. Lúc đầu tớ cũng không hề bị ép, tội gì phải ra vẻ u uất cho khổ”.
“Thế dạo đó đứa nào đau lòng như vậy, còn bệnh nặng một trận nữa, làm tớ suýt mệt chết vì phải chăm sóc cậu quá vất vả. Bây giờ lại còn ra vẻ Quan Âm bồ tát. Nếu trong lòng anh ta có bạn thì sao có thể cả năm không về tìm bạn được? Bây giờ còn có một cô gái trẻ măng bên cạnh nữa, vậy mà một câu giải thích cũng không có, đúng là quá quắt mà. Số bạn đúng là dễ bị ức hiếp, một Lỗ Phong, lại thêm một Cơ Quân Đào. Nói với bạn nhé, nhất định không được để quá tam ba bận. Trần Thụy Dương được đấy, bạn từ chối người ta mà người ta còn tốt với bạn như vậy, có chuyện gì không suy nghĩ cho bạn đâu? Nếu anh ta còn ngỏ lời nữa thì bạn nhất định không được từ chối”.
Hoài Nguyệt cười khổ: “Nhưng tớ lại không có phúc hưởng thụ thì biết làm thế nào”.
« Xem Chương Cũ Hơn
Ngoại truyện 2 Ngoại truyện 1 Chương 59 Chương 58 Chương 57 Chương 56 Chương 55 Chương 54 Chương 53 Chương 52 Chương 51 Chương 50 Chương 49 Chương 48 Chương 47 Chương 46 Chương 45 Chương 44 Chương 43 Chương 42 Chương 41 Chương 40 Chương 39 Chương 38 Chương 37 Chương 36 Chương 35 Chương 34 Chương 33 Chương 32 Chương 31 Chương 30 Chương 29 Chương 28 Chương 27 Chương 26 Chương 25 Chương 24 Chương 23 Chương 22 Chương 21 Chương 20 Chương 19 Chương 18 Chương 17 Chương 16 Chương 15 Chương 14 Chương 13 Chương 12 Chương 11 Chương 10 Chương 9 Chương 8 Chương 7 Chương 6 Chương 5 Chương 4 Chương 3 Chương 2 Chương 1
Xem Chương Mới Hơn »
Em Là Định Mệnh Đời Anh Em Là Định Mệnh Đời Anh - Hàm Hàm