Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 718 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 08:09:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62: Tin Tưởng
dit: Tiểu Mót
Beta: Hana
Sau khi tan làm, Lộ Hiểu Vụ bỏ điện thoại xuống, cười hạnh phúc, Dịch Nam gần đây khá bận rộn. Đây đã là lần thứ hai trong tuần này Dịch Nam không trở về nhà ăn cơm chiều, tối nay anh nói là tụ họp cùng với bạn học trung học, anh dự định đưa cô về nhà trước rồi mới đi. Hiểu Vụ nhớ lại mấy hôm trước Minh Quyên vừa nói sẽ đưa cô đi mua đồ dùng trẻ con, cô nhu mì từ chối anh đưa về. Dịch Nam còn có chút lo lắng, Hiểu Vụ phải dịu dàng giải thích anh mới từ bỏ, đi thẳng tới chỗ họp lớp.
Hiểu Vụ ngồi ở dưới lầu công ty chờ Minh Quyên, một chốc sau thấy Cảnh Hạo từ trên lầu đi xuống, vừa nhìn thấy cô liền nho nhã cười, “Minh Quyên chưa đến à?”
Hiểu Vụ mỉm cười. “Còn chưa thấy đâu.” Trong lòng thầm nghĩ, Cảnh Hạo không phải sẽ cùng đi theo chứ. Vừa nói xong, đã nhìn thấy Minh Quyên đang đi vào trong đại sảnh, nhìn thấy hai người, mắt liền sáng rực, thấp giọng gọi một tiếng, “Hiểu Vụ, Cảnh Hạo.”
Hiểu Vụ nhìn hai người thân mật ôm eo nhau, hiểu ý cười, rõ ràng mình đã trở thành bóng đèn lần hai. “Có phải buổi tối hai người đã có hẹn đúng không? Nếu có chuyện, thì em xin phép về nhà trước.”
Minh Quyên nhướn mi, ôm vai Hiểu Vụ, “Có chuyện gì đâu, dù sao cũng đều phải đi ăn cơm dạo phố, rồi tán gẫu cùng nhau mà.” Nói xong nhìn Cảnh Hạo thản nhiên cười.
Cảnh Hạo cũng cười gật đầu, “Em đi một mình liền đã bắt đầu kêu chán.” “Đúng vậy đó, mà Dịch Nam sao lại để em ở lại đây thế này, cậu ta đâu?” Minh Quyên hơi lộ vẻ khiển trách.
“Anh ấy đi họp lớp với bạn, định đưa em đi nữa, nhưng lại nghĩ đến nhiều người thì có phần bất tiện, nên đành thôi.” Hiểu Vụ mỉm cười, anh không có bỏ cô, chỉ là bảo vệ cô mà thôi.
“Biết rồi biết rồi, ông xã em là biết quan tâm đến người khác nhất.” Minh Quyên không nhịn được cười, Hiểu Vụ bây giờ không chấp nhận được người khác nói xấu Dịch Nam dù chỉ một chút.
“Chị họ.” Hiểu Vụ xấu hổ kéo tay Minh Quyên, Cảnh Hạo ở bên cạnh cười nhẹ. Bọn họ thật ngọt ngào khiến cho người ngoài thật ghen tị.
Cảnh Hạo chở Minh Quyên và Hiểu Vụ đi mua sắm ở Plaza S, trước tiên ăn cơm ở trên tầng bảy, rồi mới chậm rãi đi dạo từ trên tầng xuống mua vật dụng cần thiết cho em bé. Dọc đường đi Minh Quyên thì đỡ Hiểu Vụ, còn Cảnh Hạo thì đi theo sao giúp xách đồ đạc. Hiểu Vụ mua một ít đồ dùng em bé xong, liền kéo Minh Quyên vào chỗ bán quần áo đàn ông, nói muốn mua quần áo cho Dịch Nam. Minh Quyên cùng Cảnh Hạo nhìn nhau cười, cô gái nhỏ này càng ngày càng biết quan tâm đến ông xã.
Hiểu Vụ chọn áo sơ mi và cà vạt, để đề phòng ngày lạnh, cô còn dự định mua thêm cả áo len. Minh Quyên cùng Cảnh Hạo cũng tiện thể chọn lựa vài món đồ. Hiểu Vụ nhìn Minh Quyên cần thận mặc áo giúp Cảnh Hạo, tâm không khỏi ngọt ngào, xem ra hai người bọn họ tiến triển không tệ, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cũng được buông xuống.
Hiểu Vụ đứng bên tủ kính, một bên chọn quần áo, nghĩ xem Mạnh Dịch Nam đã có chưa, xem chọn cái nào màu sắc phối được. Đột nhiên bụng khẽ động, Hiểu Vụ cúi đầu vuốt vuốt, “Sao vậy?” Chả lẽ cục cưng đã giúp cô chọn lựa sao? Hiểu Vụ một tay khẽ vuốt bụng, một tay cầm chiếc áo màu lam, “Màu lam không tốt?” Bụng bất động, Hiểu Vụ lại cầm lên chiếc áo màu hồng khác, “vậy màu hồng nhé, papa da trắng, mặc màu hồng sẽ làm sáng da.” Bụng đột nhiên hơi nhẹ nhàng động, gồ lên trong lòng bàn tay cô. Hiểu Vụ an ủi cái bụng, cầm áo đi về phía thu ngân, màu hồng thì màu hồng, cục cưng của cô chắc chắn lựa chọn đúng.
Gần đây, Lộ Hiểu Vụ vô cùng vui sướng. Bởi vì cô thường cảm thấy cục cưng trong bụng của cô cũng nghe được tin tức, trong lòng bất tri bất giác như cùng được chia sẻ, đây có phải gọi là mẫu tử tâm linh không nhỉ? Có khi, Dịch Nam đến gần cô vỗ về ghé sát vào bụng thì thào, yêu cầu cho cha con nói chuyện với nhau. Cho nên, buổi tối thường có thể nhìn thấy cảnh tượng Hiểu Vụ nằm trên ghế sofa, Dịch Nam nằm úp sấp trên bụng cô, cùng nhau tiến hành dưỡng thai. =.=!!!
Thanh toán xong, Cảnh Hạo vác theo túi lớn túi nhỏ đi vào thang máy cùng các cô xuống tầng.
“Có mệt không?” Minh Quyên cẩn thận kéo Hiểu Vụ, mắt nhìn xuống dưới hai chân, bụng của cô càng ngày càng lớn, hai chân cũng phù thũng đi rất nhiều, giày cũng to ra rất nhiều.
Hiểu Vụ lắc đầu, mỉm cười. Vận động cũng tốt, đi từ từ thì sẽ không cảm thấy mệt. Bác sĩ nói, phụ nữ có thai nên vận động nhiều, như vậy sẽ giúp sinh sản tốt hơn. Cô bây giờ ở công ty cũng không dám ngồi lâu, ngồi lâu eo sẽ mỏi, đi lại còn thoải mái hơn. Dịch Nam rất đau lòng thường bảo cô ở nhà nghỉ ngơi, cô luôn mỉm cười cự tuyệt, hiện tại cũng không phải làm việc gì nặng, cô hy vọng đến hai tháng cuối cùng mới phải xin nghỉ. Cô muốn mình có một thân thể tốt thuận lợi sinh hạ đứa nhỏ.
Ba người xuống tầng một trung tâm mua sắm, đi về phía cửa lớn.
Plaza này thực ra là một building sáu tầng, tầng bảy trên cùng là khách sạn. Vì vậy có nhiều người vào khách sạn đi về phía thang máy. Minh Quyên cẩn thận ôm Hiểu Vụ đi theo sau Cảnh Hạo, thấy đoàn người đi vào trên tay cầm theo ô ướt sũng, một vài giọt nước còn đọng lại trên sàn. Minh Quyên nói nhỏ, “Hiểu Vụ, cẩn thận một chút, mặt đất trơn trượt.” Hiểu Vụ cầm tay Minh Quyên, cẩn thận đi về phía trước.
Cảnh Hạo dẫn cả hai ra cửa, “Hai người đứng đây chờ chút, anh đi lấy xe lại đây. Minh Quyên, trong túi có ô chưa? Nếu chưa có thì em đi mua đi.” Minh Quyên gật đầu, “Em không mang, em đi mua giờ đây.” Nói xong, Cảnh Hạo lập tức xách túi to túi nhỏ lập tức đi ra cửa lớn, Minh Quyên cẩn thận kéo Hiểu Vụ đi, tìm cho cô một chỗ trống bên cạnh thang máy, dặn Hiểu Vụ ngoan ngoãn đứng im, cô đi một ô một lát rồi sẽ quay lại. Hiểu Vụ mỉm cười gật đầu, sau đó Minh Quyên mới xoay người rời đi.
Hiểu Vụ nhìn từng đoàn người ùn ùn kéo vào, nghĩ thời tiết hôm nay đúng là thay đổi như tính khí trẻ em, nói mưa liền mưa ngay được, không biết Dịch Nam có bị ướt không? Nghĩ nghĩ rồi cúi đầu, tay bất giác khẽ vuốt cái bụng đang nhô cao ra, cục cưng, con có đang nhớ papa giống như mama không? Chúng ta mau mau về nhà được không? Về nhà là có thể nghe ba ba hát cho con. Trong lòng vừa nhớ đến, trên mặt nở nụ cười tươi rói.
Đột nhiên một âm thanh mềm mại truyền đến bên tai, cái tên quen thuộc kia làm lòng cô chấn động, Hiểu Vụ ngẩng mặt lên nhìn về phía phát ra âm thanh. “A Nam, mau, mau, thang máy đến này.” Hình ảnh trong mắt Hiểu Vụ rời rạc, ngưng tụ, rồi cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt anh tuấn, tâm đập thình thịch thấp giọng gọi, Dịch Nam, Dịch Nam. Chờ cho đến khi nói thành lời, cô mới phát hiện Dịch Nam đã đi vào thang máy, dần dần biến mất.
Hiểu Vụ kinh ngạc cụp mắt xuống, từ từ nhớ lại một màn ban nãy, ai gọi Dịch Nam, Dịch Nam vì sao lại ở đây? Anh không phải đi họp lớp sao? Vừa rồi là tiếng phụ nữ, cô mới nhìn được nửa khuôn mặt, người phụ kia vội vội vàng vàng chạy, cô ta ăn mặc thật gợi cảm, cô nhớ mơ hồ trên thắt lưng váy lộ ra tấm lưng trần trắng bóc, dưới chân là đôi giày cao gót, hình ảnh đó khắc sâu trong tâm trí cô, chân người phụ nữ kia thật thon dài. Dịch Nam vội vàng đi vào thang máy, không thể nhìn được xung quanh, cho nên không thể phát hiện được Hiểu Vụ đang đứng ở một góc, mà cô chính là đang ngơ ngác đứng vuốt bụng.
Cô ta là ai? Cô ta là ai? Trong đầu Hiểu Vụ chỉ lơ lửng một dấu chấm hỏi.
“Hiểu Vụ, được rồi.” Minh Quyên khẽ gọi một tiếng khiến cho Hiểu Vụ đang thất thần chấn động, sắc mặt khẽ biến, Minh Quyên chạy nhanh đến ôm cô, “Sao vậy? Không thoải mái à?”
Hiểu Vụ dùng sức hít sâu, lộ ra vẻ tươi cười, “Không có việc gì đâu, chúng ta về đi.” Minh Quyên kéo cô đi về phía cửa lớn, Cảnh Hạo đã sớm chờ ngoài cửa.
Cảnh Hạo cùng Minh Quyên đưa Hiểu Vụ lên tầng, giúp cô sắp xếp đồ đạc xong, mới cùng nhau rời khỏi.
Hiểu Vụ chậm rãi đi về phía phòng ngủ, dùng nước nóng rửa mặt, thay quần áo, mới ngồi bên giường thở hổn hển. Ánh mắt bắt đầu lo lắng, Dịch Nam còn chưa về nhà.
Đang lúc Hiểu Vụ miên man suy nghĩ, cái bụng lại động đậy, trông giống như cái quả bóng nhỏ đang chuyển động, rồi dần dần biến mất. Hiểu Vụ nằm tựa ở trên giường, nhẹ vỗ về bụng, “Cục cưng, con làm sao vậy? Không vui à?” Đứa nhỏ hình như là nghe không hiểu được, không phản ứng gì, chả thèm nhúc nhích. Hiểu Vụ khẽ cười, “Có phải mẹ rất nhỏ nhen không, mới chỉ vậy đã tức giận. Nhưng quả thật mẹ hơi buồn, ba ba không ngoan.” Hiểu Vụ bĩu môi khẽ càu nhàu, “Trễ thế này rồi mà ba ba còn chưa về hát cho con nghe, là ba ba không tốt.”
Hiểu Vụ nhắm mắt, nhớ lại hình dáng người phụ nữ kia, rốt cuộc là ai? Dịch Nam tối nay đi họp lớp, chả lẽ cô ta là bạn học của Dịch Nam? Trời mưa, anh hảo tâm đưa giúp một đoạn đường, nhưng đưa người lẽ nào lại đưa vào khách sạn? Lẽ nào cô ta từ nơi khác đến? Trong đầu Hiểu Vụ toàn là dấu chấm hỏi, nhưng vấn đề càng nhiều, ngược lại bất an trong lòng lại giảm bớt đi một chút. Cô suy nghĩ lại, đúng vậy, người kia chính là bạn học của Dịch Nam, trời mưa đưa về là chuyện bình thường. Chẳng qua, người đó là một phụ nữ xinh đẹp thôi.
Hiểu Vụ mở mắt ra, nhịn không được nở nụ cười, cô làm sao vậy? Một người ở nhà miên man suy nghĩ, cô làm sao có thể nghi ngờ Dịch Nam được? Cho dù cô đoán đúng hay không, cũng đều phải tin tưởng Dịch Nam, thật buồn cười mà. Nói không chừng tất cả đều chỉ là phán đoán của cô. Đột nhiên bụng lại động đậy, Hiểu Vụ cúi đầu xuống nở nụ cười, “Cục cưng, con cũng thấy mẹ ngốc đúng không? Được rồi, được rồi, mẹ sai rồi, không nên nghi ngờ ba ba. Được, ngoan nào, chúng ta cùng nhau chờ ba ba trở về.”
Buồn bực trong lòng tiêu tan, Hiểu Vụ mỉm cười dứng dậy, đem quần áo mới mua được hôm nay cất đi. Sau đó, đi vào phòng tắm, định tắm rửa, chờ Dịch Nam trở về.
Dịch Nam mở cửa nhà, mở đèn phòng khách, lén lút đi vào trong bóng tối, thì thấy ánh đèn hắt ra từ phòng ngủ. Dịch Nam thay dép đi vào, đứng tựa ở cửa, liền nhìn thấy Hiểu Vụ đang tựa ở đầu giường, khép hờ mắt nghe nhạc. Dịch Nam trong lòng ngọt ngào, khẽ gọi, “Lộ Lộ, anh đã về.”
Hiểu Vụ từ từ mở mắt ra, nhìn anh, nở nụ cười. Dịch Nam đi tới, ngồi trên đầu giường, cúi đầu khẽ hôn hai má cô, “Em mệt à?” Hiểu Vụ lắc đầu, “Không sao.”
Dịch Nam cười đứng lên, đi vào nhà tắm, định rửa mặt. Hiểu Vụ nhìn bóng dáng anh, trong lòng mỉm cười, tin tưởng quả nhiên là rất hạnh phúc.
Một chốc sau, Dịch Nam đã tắm rửa xong, quần áo cũng đã thay, liếc mắt nhìn mấy túi bên bàn trang điểm, liền đi qua nhìn, khẽ nhướn mày, “Em lại mua quần áo cho anh à?”
Hiểu Vụ tham lam nhìn anh, ánh mắt như dán trên mặt, “Vâng.” Vì sao nhìn mặt anh, lại có loại cảm giác hạnh phúc, là vì yêu sao? Vì yêu anh cho nên tin anh vô điều kiện.
Dịch Nam cởi quần áo ngoài ra, chỉ mặc một chiếc quần đùi ở trên người. Anh có thói quen về nhà chỉ mặc bình thường, không muốn đem tro bụi ở ngoài về nhà. Dịch Nam lấy bộ quần áo mới trong túi ra, ngắm nghía trước gương, “Mắt thẩm mỹ của bà xã đúng là rất tốt, anh mặc vào trong thật đẹp trai.”
Hiểu Vụ cười nhìn anh, nhìn bộ dạng đẹp trai đắc ý trông giống hệt đứa nhỏ vậy. Dịch Nam quay đầu lại nhìn, thấy cô mỉm cười ngọt ngào, tim đập thình thịch, bỏ quần áo xuống để trên ghế dựa, bước đến bên giường, ngồi xuống cạnh cô, bàn tay to kéo cô vào ôm trước ngực, đem đầu chôn chặt vào hương thơm mái tóc cô, “Lộ Lộ, em thật tốt.”
Hiểu Vụ căng thẳng, vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào, tay khẽ nâng mặt anh lên, “Dịch Nam, em lúc nào cũng nhớ anh.” Còn chưa nói xong, đầu anh đã thẳng lại, chậm rãi ngẩng lên, Dịch Nam nhìn thật sâu ánh mắt Hiểu Vụ, vô cùng chăm chú.
Khóe môi Hiểu Vụ cong lên vẽ thành một nụ cười như vầng trăng non, bàn tay nhỏ bé khẽ xoa mặt anh, “Rất nhớ anh.” Cô quả thật rất rất nhớ anh, không có anh ở bên cạnh, loại cảm giác hư không cùng tịch mịch làm cho cô sợ hãi, trong căn phòng trống vắng đều tràn ngập mùi hương của anh, nhưng anh lại không có bên cạnh cô. Trong lòng vẫn ra vẻ thoải mái là đã buông nghi ngờ nhưng thực ra vẫn còn mơ hồ quấn lấy, chỉ có giờ phút anh trở về, loại lo lắng này mới được biến mất, cô rất trông ngóng anh trở về.
Cổ họng Dịch Nam khô khốc, trái tim như bị sự chua xót ép chặt lại, tay căng thẳng, hôn cô thật sâu, dùng sức mà hôn cô để tiêu tan hết nỗi nhớ trong lòng. Anh làm sao có thể không nhớ cô được? Anh chỉ hận không thể bay đến bên cạnh cô, mặc dù khi Tô Ngôn Thanh đột nhiên dùng sức ôm sau lưng anh, nhưng trong lòng anh duy nhất vẫn chỉ nhớ mình Hiểu Vụ, người vợ đáng yêu xinh đẹp của mình.
Hiểu Vụ yếu ớt ôm lấy cổ anh, lưỡi quấn quít dây dưa, ngực kịch liệt phập phồng. Anh lúc nào cũng bá đạo mà mãnh liệt, nhưng cô lại thích. Cho đến khi cô hô hấp khó khăn, Dịch Nam mới buông cô ra, tay khẽ vuốt ve đôi môi sưng đỏ, mặt đỏ bừng, luôn luôn làm cho anh động tâm.
Dịch Nam ôm Hiểu Vụ song song tựa vào đầu giường, bàn tay to khẽ vuốt bụng cô, chậm rãi mở miệng, “Tối nay là họp lớp bạn học trung học.” Hiểu Vụ gối đầu lên vai anh, im lặng nghe, khóe miệng khẽ cười hạnh phúc. Dịch Nam tiếp tục nói, “Bạn học trung học, rất nhiều người đã lập gia đình có con, mọi người nghe nói anh sắp làm ba ba, ai ai cũng chúc mừng. Nhìn mọi người đến dự đều mang theo người nhà của mình, anh thật ghen tỵ, nhưng chẳng mấy chốc rồi anh cũng nhanh được như thế.” Tay Dịch Nam căng thẳng, ôm chặt cô. “Năm nay, có một việc ngoài ý muốn, anh tình cờ gặp lại mối tình đầu của mình.” Anh cảm giác rõ ràng được Hiểu Vụ cứng đờ trong lòng anh, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, tiếp tục nói, “Mối tình đầu chính là bạn học trung học của anh, cô ấy tên là Tô Ngôn Thanh. Em có biết, tình yêu tuổi học trò thường mang nhiều phiêu lưu và nổi loạn, năm đó trường học và cha mẹ vì để chia rẽ bọn anh, mà tốn rất nhiều tâm tư.” Hiểu Vụ trong lòng thắt lại, bọn họ là bị ép xa nhau? Dịch Nam cúi xuống, nhìn thấy mặt cô cứng lại, bèn cười khẽ, “Tô Ngôn Thanh là một nữ sinh rất lợi hại, không sợ trời không sợ đất. Tuổi khẽ khi nghĩ lại tình yêu thấy thật dài, nhưng thật ra bọn anh không phải bị trưởng bối tách ra, mà là bị đánh bại ở trong lòng. Cô ấy trước khi tốt nghiệp một tuần đã nói muốn chia tay, bởi vì cô ấy muốn xem thế giới bên ngoài, không muốn bị tình yêu ràng buộc.” Dịch Nam khẽ vỗ về lưng Hiểu Vụ, cúi đầu xuống, anh mới nói đoạn trước, chưa có nói đoạn sau.
Anh vẫn nhớ rõ buổi chiều mùa hè hôm ấy, Tô Ngôn Thanh khẽ hất chiếc cằm xinh đẹp nói với anh, “Em muốn bay đi tìm thế giới của riêng mình, tuổi thanh xuân của em không nên chỉ có một loại màu sắc thế này. Nếu khi em bay trở về, anh vẫn còn ở chỗ này, em sẽ tới tìm anh.” Anh nhớ cô tiêu sái quay người đi, thoải mái mà vẫy chào, đó chính là Tô Ngôn Thanh. Mộng ảo tuổi trẻ của anh, đã bị một cái mỉm cười ngày hè đó kết thúc.
Tô Ngôn Thanh đắc ý tùy tiện, tự do không bị ảnh hưởng đã khắc sâu vào Mạnh Dịch Nam, sau khi lên đại học, anh không dám tiếp xúc với nữ sinh giống như Tô Ngôn Thanh vậy, rất sợ lại một lần nữa, trở thành đối tượng bị vứt bỏ như vậy. Anh trong lòng chỉ ước mong tình nhân trong mộng của mình, là người dịu dàng, nho nhỏ bảo thủ, mang theo chút thẹn thùng, dễ dàng khiến cho anh muốn bảo vệ. Nhưng dạng con gái này ở đại học đã sớm bị tuyệt chủng, ít nhất xem đám bạn gái hào phóng của Chung Bình, anh đã sớm thất vọng rồi, chỉ có thể ngồi than thở mà thôi.
(Tiểu Mót: Sở thích anh độc đáo ghê =.=”)
Nhưng vận mệnh đều rất công bằng ọi người, lấy đi của bạn một thứ này, sẽ trả lại cho bạn thứ khác. Mà Lộ Hiểu Vụ, đúng là báu vậy quý giá nhất Thượng Đế ban tặng cho anh! Mỗi khi đêm khuya tình giấc, nhìn thấy khuôn mặt cô bình yên ngủ bên cạnh, trong lòng anh sẽ thỏa mãn một chút, cô gái nhỏ thẹn thùng này luôn làm cho anh bận tâm nhất, cô ngoan cố bảo thủ, ý nghĩ cổ quái làm cho anh vừa tức vừa cười, nhưng mỗi lần suy nghĩ sâu xa, anh lại nhịn không được đem cô giữ thật chặt. Cô chưa đủ yêu anh, nhất định là do anh còn chưa thể hiện đủ với cô, nhưng dù sao vẫn còn cả đời, anh không tin lại không thể làm cho cô yêu anh!
“Dịch Nam, có phải cô ấy rất xinh đẹp không?” Bàn tay nhỏ bé của Hiểu Vụ khẽ vẽ trước ngực anh.
“Đẹp. Là loại đẹp làm đẹp mắt đàn ông.” Dịch Nam cười khẽ, “Anh phát hiện anh già đi, nhìn cô ấy, cảm thấy rất áp lực.” Chắc Hiểu Vụ thuộc loại điềm tĩnh dịu dàng? Có lẽ vậy.
Hiểu Vụ ngẩng mặt lên, nhìn Dịch Nam, “Hôm nay em nhìn thấy hai người.” Cô không nghĩ giấu diếm, cũng không muốn giấu diếm, cô đã sớm hiểu được, còn có cái gì cần phải giấu diếm đâu? Mặc dù sự thật Tô Ngôn Thanh là mối tình đầu khó có thể thay thế, nhưng cô ấy dù sao bây giờ cũng chỉ còn là kí ức, trong lòng hiện tại bây giờ chỉ có một, chỉ có thể có một, là chính cô, vợ của anh!
Dịch Nam ngẩn ra, nhíu mày nhìn cô.
“Buổi tối, em cùng chị họ, Cảnh Hạo đi mua sắm ở Plaza S.” Hiểu Vụ bĩu môi, anh không phát hiện được cô, chuyện này vẫn làm cho cô hơi khó chịu.
“Em sao không gọi anh?” Dịch Nam căng thẳng, giữ chặt cô. Cô nhất định đã nhìn thấy cảnh anh và Tô Ngôn Thanh vào khách sạn. “Sau khi họp xong, trời đột nhiên mưa, anh nghĩ cô ấy về sẽ không dễ, cho nên không từ chối mà đưa cô ấy về khách sạn.” Dịch Nam trong lòng nhảy dựng lên, cái ôm ngoài ý muốn kia không cần phải nói. Bởi vì khi anh kiên định từ chối, vẻ mặt Tô Ngôn Thanh vụt sáng, anh biết cô đã hiểu được, bởi vì cuối cùng cô nói với anh một câu, “Chúc vợ chồng anh hạnh phúc.”
Hiểu Vụ nghe xong, ôm anh cười khẽ, “Em không chất vấn anh.” Ánh mắt giảo hoạt, tuy ngoài miệng nói rằng không hỏi, nhưng trong lòng đã sớm tự hỏi vô số lần. Tốt lắm, bất kể trong lúc đó Dịch Nam cùng với Tô Ngôn Thanh đã phát sinh cái quái gì, cô cũng sẽ không truy vấn. Cô tin tưởng anh một chút, sẽ giữ được trái tim của anh, cái này đủ để đánh bại mối tình đầu!
Dịch Nam cảm động ôm chặt Hiểu Vụ, “Nhìn cô ấy, anh mới phát hiện được mình may mắn cỡ nào.”
Ai đó bỏ qua nhất định sẽ là tiếc nuối, có lẽ nó chỉ là sự chuẩn bị nho nhỏ để tiến tới sự hoàn mỹ. Trải qua khảo nghiệm nhỏ lần này, tình cảm hai người không gì phá nổi, Hiểu Vụ cũng học được cách chia sẻ suy nghĩ lòng mình với Dịch Nam. Hôn nhân chính là một quá trình học tập, đem hai cá thể ràng buộc nhau suốt cả cuộc đời, có biết bao nhiêu vấn đề rắc rối? Nhưng chỉ cần hai người nguyện ý chia sẻ cảm thông, thì đâu còn gì đáng sợ?
Em Dám Nói Em Không Tính Phúc Em Dám Nói Em Không Tính Phúc - Hốt Nhiên Chi Gian