Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Kỳ Y
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 36 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 514 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:00:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22: Vậy Để Tôi Tự Mình Tìm Hiểu(1)
ôi ngửa cổ lên trời thầm than, sao cái số tôi đen đủi vậy chứ, nhập số liệu vào máy bị sai, trưởng phòng bắt ở lại làm lại, bao giờ đúng một trăm phần trăm mới được về. Thành ra tan ca muộn, đang đi trên đường bị thủng lốp xe, không biết cái tên đáng ghét vô ý thức nào vứt đinh ra đường, làm bổn cô nương không may gặp phải, ta mà biết là kẻ nào, ta nhất định sẽ đấm cho hắn mấy phát, sách cổ hắn lên hỏi hắn có còn có đạo đứa hay không, nếu bảo không nhất định phải bắt thằng cha nội nhà hắn trả tiền sửa xe cộng thêm tiền đi taxi về nhà nhân nên cấp số mười mới được.
Tôi bây giờ cũng chẳng khá khẩm là bao, chân đi giày cao gót, đường vừa vắng vừa không có đèn, đã vậy lại còn phải đi một đoạn đường dài nữa mới tới được nơi sửa xe. Mà sửa xe xong lại phải bắt xe buýt về nhà, bụng vừa đói người mệt, tôi muốn chết quách đi cho rồi.
Tôi tức giận đạp vào cái đít xe mấy cái, thành ra cái chân trở nên đau đớn tê dại, ngay cả cái xe này cũng muốn hành hạ chủ của nó, thật là bất công, rốt cuộc là sáng nay tôi bước chân phải ra trước hay bước chân trái ra khỏi nhà trước vậy hả trời???????
Đột nhiên phía sau xuất hiện đèn ô tô, tôi ngoảnh đầu lại nhìn, nheo nheo mắt vì bị ánh sáng của đèn pha xe làm cho loá mắt, trong lòng không khỏi mừng thầm, hay là nhờ người này giúp đỡ một chút vậy. Nào ngờ vừa ngó thấy người ngồi trong xe, nụ cười rạng rỡ như đoá hoa nở rộ trên môi tôi liền khựng lại trong khoảng khắc.
Người ngồi trong xe là Y Thần, thật ra kể từ buổi hôm đấy đến giờ tôi vẫn chưa gặp lại hắn lần nào, mặc dù làm việc trong cùng một công ty, cùng một tòa nhà. Phòng làm việc của hắn nằm trên tầng ba hai, đó không phải là nơi mà một nhân viên quèn như tôi có thể tự do ra vào, với lại tôi cũng chẳng có việc gì cần phải nên đấy cả. Lúc đi làm hay lúc tan sở cũng không trùng hợp gặp nhau trong thang máy. Trừ việc tinh thần của mọi ngườ itrong công ty vui vẻ hơn, làm việc hăng say hơn, nhiều chuyện để tám hơn thì so với ngày trước, mọi thứ không thay đổi nhiều là mấy. thế nên khi thấy người ngồi trong xe là Y Thần, tôi không khỏi bất ngờ.
Y Thần cho xe chạy từ từ rồi dừng lại bên cạnh tôi, cửa kính xe từ hừ hạ xuống, khuôn mặt hắn ló ra kèm theo nụ cười nửa miệng đẹp mê hồn, giọng nói cũng vô cùng hấp dẫn:
- May I help you?- để hắn thấy mình trong hoàn cảnh như thế này, thật xấu hổ chết đi được, tôi bặm môi, suy nghĩ một lúc liền nói:
- Tôi bị hỏng xe rồi...
-The front has a garage, which should help you driving the car I go there?
Tôi chớp chớp đôi mắt, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì, mặc dù hắn phát âm rất chuẩn.
Hắn còn bày đặt hỏi tôi bằng tiếng anh, chẳng lẽ hắn thực sự đã quên rằng tôi học không giỏi môn này sao? Hay lại có ý muốn kiểm tra trình độ ngoại ngữ của nhân viên.
Hắn thấy tôi đần mặt ra thì bật cười thích thú, mở cửa xe rồi bước xuống.
- Phía trước có một tiệm sửa xe, để tôi giúp cô dắt xe tới đó. (ý nghĩa tương tự câu tiếng anh phía trên)- Chưa kịp để tôi đồng ý, hắn đã rằng lấy tay lái, gạt tôi ra- Vào trong xe ngồi đợi.- Hắn nói rồi dắt xe đi, tôi ngây ngốc đứng nhìn.
Nếu là trước kia, nếu không phải là coi như không biết phóng xe vụt qua, thì ít nhất hắn cũng sẽ châm chọc tôi vài câu. Đằng này, tự dưng hắn lại giúp đỡ tôi, tốt bụng một cách đột xuất.
Tôi đang định lên tiếng ngăn lại, nhưng thấy bóng hắn đã đi xa rồi nên đành thôi. Tôi đưa tay nên gãi gãi đầu, nhận ra xung quanh chỉ còn có một mình mình. Ngoài này vắng vẻ quá, ngoài ánh sáng từ đèn pha ô tô ra thì xung quanh tối đen như mực, gió rít từng cơn khiến tóc gáy tôi rựng đứng cả lên. Tôi liền nhanh chóng chui tọt vào trong xe. Sau khi đã yên vị trong đó, tôi liền cúi xuống tháo ngay đôi giày cao gót mười phân ra khỏi chân của mình, rồi bắt đầu nắn nắn bóp bóp. Chốc nữa phải về ngâm chân một lúc rồi hẵng đi ngủ vậy. Tôi không thích đi giày cao gót, đấy là không muốn nói rằng thật sự ghét,nhưng do công việc bắt buộc, cộng thêm việc chiều cao của mình có vài phần khiêm tốn, thế nên tôi phải tự hành hạ bản thân mình như vậy. Lúc mới tập đi, không biết tôi đã ngã nên ngã xuống bao nhiêu lần, còn bị trẹo cả chân nữa, một tuần không đi lại được.
Thật may là gặp được Y Thần, nếu không có hắn chắc tôi lại phải trệu trạo đi bộ về nhà cộng thêm việc đi xe buýt chen lên chen xuống nữa chắc là tôi đến chết mất.
Hôm nay xét cho cùng cũng không đến nỗi đen đủi lắm nhỉ.
Một lúc sau Y Thần quay lại, hắn mở cửa xe rồi ngồi vào trong.
‘ Đi nhanh dữ’ tôi nghĩ thầm.
Chiếc xe khởi động rồi lao vút đi, gió thổi ào ào từ bên ngoài vào táp lên mặt tôi mát lạnh, Y Thần đưa tay lên nhấn nút điều khiển khiến cửa kính từ từ đóng lại.
Không còn tiếng gió bên ngoài thổi, không gian trong xe trở nên yên lặng lạ lùng. Y Thần một mực đăm đăm nhìn về phía trước. Tôi bèn đắng hắng vài cái, hắn vẫn không thèm quan tâm, tôi đảo mắt bất đắc dĩ nói vài câu để phá tan bầu không khí nặng nề.
- Ừm, xe của tôi bị thủng lốp…
- Ngày mai cô có thể đến lấy xe, cái cửa tiệm chúng ta vừa đi qua đó.- Hắn lạnh lùng nói, liếc tôi một cái tồi tiếp tục tập trung lái xe.
Cái tên này đúng thật là, nếu tôi không hỏi chắc hắn chẳng thèm nói đâu nhỉ. Mà ‘cái cửa tiệm chúng ta vừa đi qua’ là cái nào chứ, quãng đường chúng tôi vừa đi qua có hai, ba cái lận.
Tất cả lại tiếp tục chìm vào im lặng…
- Nhà cô ở khu Vĩ Ngạn à?- hắn đột nhiên hỏi.
Hả, hắn biết tôi sống ở đâu sao?
Trong lòng tôi trào dâng một cảm giác ấm áp, hóa ra hắn vẫn còn quan tâm tới tôi.
- Sao..sao cậu biết? – tôi giả bộ hỏi, định bụng làm hắn lòi ‘cái đuôi cáo’ ra.
- Tôi đoán thế- hắn tỉnh bơ đáp, còn có vẻ rất chân thật. Hóa ra là do tôi tưởng bở, tự mình đa tình, hắn nào còn quan tâm tới tôi như trước nữa. Đến mối quan hệ của chúng tôi còn bị hắn thẳng tâm chối bỏ, thậm chí là quan hệ bạn bè hắn cũng không thèm nhận, coi nhau như người dưng, thập phần không quen biết.
Trái tim tôi như va mạnh vào thứ gì đó. Huyền Vũ nói hắn chỉ đang muốn thay đổi bản thân, trở thành một người mà để tôi có thể dễ dàng yêu mến. Huyễn Vũ trước giờ luôn đưa ra những lời khuyên đúng đắn, luôn là vua tiên chi giỏi tiên đoán, luôn là người bạn online thông thái mà tôi vô cùng tin tưởng. Nhưng bây giờ tôi nghĩ, anh ấy đoán sai mất rồi, hoàn toàn không đúng, dù chỉ một chút.
- Cô nhìn cái gì vậy?
- A…- tôi giật nảy mình, chột dạ đảo mắt đi chỗ khác, điệu bộ lấp liếm không khác gì một tên trộm gà bị bắt quả tang. Vừa rồi chán quá, trên xe lại không có sách báo gì, tôi liền phóng tầm mắt ra ngoài ô cửa sổ ngắm cảnh, nhưng cảnh vật chán ngắt, chỉ có mấy ánh sáng vàng vọt lướt qua tầm mắt vô cùng vô vị. không biết từ khi nào, tôi từ ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ chuyển sang ngắm Y Thần lúc đang chăm chú lái xe- Chỉ là …tôi có một chuyện thắc mắc.
- Chuyện gì?
- Dáng người cũng giống, khuôn mặt cũng giống, giọng nói cũng giống. Rốt cuộc, Y Thần, cậu bị mất trí nhớ thật hay tôi thật sự đáng ghét tới nỗi khiến cậu không muốn người ngoài biết được chúng ta có quen nhau?- tôi chậm dãi nói ra khúc mắc trong lòng.
- Tôi là tổng giám đốc của cô, như vậy thì có được coi là quen biết không?- hắn đáp lại tôi bằng một câu hỏi, làm tôi không biết nên nói gì tiếp theo.
- Nhưng mà…
- Còn ồn ào thì tôi vứt cô xuống xe đấy.
Tôi ấm ức không nói nên lời, liền quay sang cửa sổ tiếp tục ngắm cảnh, tên này đúng là sáng nắng chiều mưa, vừa khi nãy còn vui vẻ giúp đỡ tôi vậy mà bây giờ đã muốn đạp nguời ta xuống đường.
Không lâu sau chiếc xe bỗng dừng lại, tôi nhận ra rằng mình đã đến nơi. Tôi liền vui vẻ bước xuống xe.
- Cảm ơn nhiều.- tôi đang định đóng cửa lại, đột nhiên Y Thần nói.
- Nè…cô ăn cơm chưa vậy?
- Ừm chưa. Bây giờ ăn.
- Tôi đói rồi, hay là cô mời tôi ăn một bữa, coi như cảm ơn vậy.
- Hể???????- tôi ngạc nhiên thốt nên. Hắn nhướn mày.
- Không được à?
- Không…à không không, cũng được…
Tên này bị khùng chắc, nhà hắn thì thiếu gì đồ ăn, mắc mớ gì lại đi ăn trực ở nhà tôi, bình thường tôi toàn nấu mì tôm, dạo gần đây mới ngộ ra một điều, rằng thân nữ nhi mà không biết cơm nước gì thì thật vô dụng, thế nên tôi cũng có học qua vài lớp dạy nấu ăn rồi. Chỉ là, đồ ăn chỉ dừng lại ở mức ăn được, tạm ăn được.
Y Thần theo tôi lên trên nhà, hắn là sếp tôi mà, nếu tôi không đồng ý biết đâu hắn nổi giận, rồi đòi trừ lương tháng nay của tôi thì sao, tốt nhất là nên làm theo ý hắn. Tôi lục tìm chìa khóa trong túi xách rồi tra vào ổ, mở cửa ra. Bình thường tôi ăn ở rất gọn gàng thế nên bây giờ cũng không lo phòng quá bừa bộn. Tôi bật công tắc đèn, mời Y Thần vào nhà, rồi bảo hắn ngồi đợi ở phòng khách, tôi đi thay quần áo rồi sẽ ra nấu cơm, sau đó cả hai có thể cùng ăn.
Nói thật, nếu hôm nay hắn không có ở đây, chắc tôi mua đại cái bánh mì ở dưới phố ăn tạm rồi đi ngủ luôn quá.
Lúc trở ra, tôi thấy Y Thần đang tự nhiên ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, tôi thở hắt ra một cái, rồi lầm lũi bước vào bếp, lôi đầy đủ đồ nghề ra chuẩn bị nấu ăn. Cũng may trong tủ lạnh nhà tôi vẫn còn một vài thứ có thể chế biến được. Một miếng thịt bò, một vài quả trứng, có rau có đậu, gia vị đủ đầy, miễn cưỡng có thể chế biến thành một bữa ăn thịnh soạn.
Sau khi đã cắm xong nồi cơm, tôi bắt đầu bắc nước, rửa rau, chuẩn bị luộc rau, đến khi cái vung rung lên bần bật, nước xôi lên ùng ục thì chỉ cần cho rau vào. Tôi thích nhất là món này, chế biến nó thật quá đơn giản, đơn giản nhất trong những món mà tôi biết, mặc dù tôi chẳng bao giờ chịu ăn rau.
Lúc đang sắt miếng thịt bò đỏ tươi ra làm nhiều lát nhỏ, tôi bỗng phát hiện ra có ánh mắt đang hướng về phía mình. Tôi liền quay đầu lại nhìn, thấy Y Thần đang đứng tựa ở cửa bếp, lặng thinh nhìn tôi, mắt ánh nên nét cười, môi hơi nhếch lên, không biết đã nhìn được bao lâu. Chiếc áo vest đen lịch lãm không biết hắn cởi ra rồi vứt ở đâu rồi, bây giờ chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi, khuy áo để bung cổ, tay áo sắn ngang khuỷu, tự cửa hững hờ, trông vừa phong độ vừa quyến rũ.
‘ Phập’
- Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……- tôi hét lên một tiếng, làm cả căn nhà rung lên bần bật, má ơi, tôi bị đứt tay rồi, đau quá, huh u, máu chảy ra rồi óa óa á…
Mạc Kỳ Y: thật là dạo này bận quá xá, tận bốn năm ngày mới đăng dc một chương ọi người đọc, thứ lỗi cho ta, lại phải đi học rồi, bâyh lịch post thay đổi, một tuần một chương nha mnT_T
Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó - Mạc Kỳ Y