As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 522 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 02:50:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55-56
hương 55: Chân tướng.
Kỳ nghỉ hè vừa đến, Triệu Tử Mặc đã bắt đầu giống với một kẻ đi làm thực thụ, ngày nào cũng phải chạy đến đài truyền hình trung tâm mệt bở hơi tai, tuy rằng công việc của cô vẫn chỉ như một chân chạy vặt bình thường, nhưng điều đó cũng có thể khiến cho cô vui quên trời quên đất rồi.
Vốn dĩ Triệu Tử Mặc chẳng bao giờ thể hiện ra mình là đại mỹ nữ, hơn nữa tính tình lại phóng khoáng cởi mở, thế nên cô rất hoà đồng với mọi người trong đài truyền hình. Cơ mà thế cũng có cái khổ, tỷ như việc mỗi lần ai có chuyên mục phỏng vấn gì cũng đều kêu cô đi cùng để hỗ trợ, kể cả phóng viên bên mảng chính trị cũng chẳng chịu chừa cô ra.
Haiz, cô cũng bó tay, ai bảo mục tiêu sống của cô là: có kẻ cần, ta tất giúp chứ!
Mà cũng chính vì điều này, cho nên những vụ bê bối dấy lên trong dư luận mùa hè này, cô đều may mắn được biết tới.
Giữa tháng sáu, một phong thư tố giác được gửi đến hộp thư của thị trưởng Triệu Thanh Vân, tố giác uỷ viên thường uỷ – bí thư chính pháp – kiêm cục trưởng Cục công an, Vương Cức Chính đã nhận hối lộ, bao che tiếp tay cho bọn tội phạm ma tuý, đi kèm đó là nhiều chứng cứ rõ ràng khác. Triệu Thanh Vân ra lệnh một tiếng, nhanh chóng lập án điều tra.
Trước sự thẩm vấn gắt gao nghiêm túc của bên đội cảnh sát điều tra, cùng với sự phối hợp khá là thức thời của Vương Cức Chính, kết quả cuối cùng cho thấy, Vương Cức Chính trong lúc tại chức đã lợi dụng chức vụ của mình, làm ra nhiều việc trái với pháp luật:
Thứ nhất, thông qua những công trình kiến trúc và việc đấu thầu vào nhiều hạng mục, Vương Cức Chính đã tham ô nhận hối lộ với tổng số tiền lên đến hai nghìn tám trăm tám mươi tư vạn nhân dân tệ.
Thứ hai, vì đánh bạc quá độ, Vương Cức Chính đã nhúng tay vào việc che dấu tiếp tay cho bọn tội phạm sản xuất và buôn bán ma tuý.
Thứ ba, Vương Cức Chính tham gia vào tổ chức xã hội đen, giúp nhiều kẻ phạm tội tránh được vòng vây của pháp luật.
Thứ tư, Vương Cức Chính đã định sai tội cho cấp dưới Phó Khinh Chước vào chín năm trước, đồng thời chính là chủ mưu đã ra tay sát hại vị nữ cảnh sát này.
Toà án đưa ra phán quyết cuối cùng, tước bỏ mọi chức vị của Vương Cức Chính, định ông mức án tử hình, đồng thời tịch thu toàn bộ tài sản cá nhân.
Mà trong lúc điều tra, báo chí và các phương tiện truyền thông cũng hé lộ một sự thật khác: giáo sư Trình Tấn Nam của học viện Phong Đại chính là kẻ đã gây dựng nên mạng lưới sản xuất buôn bán ma tuý hiện nay tại thành phố Anh Phong, hiện đang đứng đầu tổ chức này. Không những thế, con gái Tùng Dung của ông ta, không may phát hiện ra được sự thật kinh khủng ấy, cũng đã bị ông ta tàn nhẫn giết hại, tạo ra hiện trường như một vụ cưỡng hiếp hòng thoát tội. Có điều, hiện nay kẻ tội phạm Trình Tấn Nam này hiện lại đang bỏ trốn, tìm cách thoát khỏi vòng pháp luật…
Vụ án được làm sáng tỏ, khiến cho tất thảy mọi người không khỏi bàng hoàng sửng sốt.
Việc Phó Khinh Chước được rửa oan, ngoại trừ nhờ những vị cảnh sát trong đội điều tra phá án đã cố gắng hết mình, công lao lớn nhất phải kể đến luật sự Cố Thành Ca.
Thật ra ngay từ lúc đầu, mục tiêu duy nhất của Cố Thành Ca chỉ là làm rõ oan khuất của Phó Khinh Chước, vốn dĩ anh nhất mực khăng khăng bà bị oan, là vì một nhân vật mấu chốt…
Suốt đời này Cố Thành Ca sẽ không thể quên được cảnh tượng Phó Khinh Chước vì trúng đạn mà bỏ mình ngày hôm đó, ngày ấy, kẻ duy nhất vãng lai là Lương Tích Côn, ông ta có thể đưa giấy và màu vẽ đến, thì tuyệt đối cũng có thể mang thuốc phiện theo cùng.
Nhưng sau khi xảy ra sự kiện nữ cảnh sát Phó Khinh Chước bị bắn chết ấy, chồng bà – Cố Bách Niên lại tỏ ra hoàn toàn thờ ơ trước phán xét định tội của bên giới cảnh sát. Còn con trai ông lúc đó – một đứa trẻ mới mười ba tuổi, chỉ có thể khai rằng đã từng có người đến nhà nó vào ngày hôm ấy mà thôi.
Nhưng thật không may, Lương Tích Côn lúc bấy giờ đã hoàn toàn biến mất, không còn chút tăm hơi.
Mãi cho đến khi tiếp nhận vụ kiện của Lương Kính và bà nội cậu nhóc, anh mới gặp lại được Lương Tích Côn. Cơ hội vụt đến, anh không thể hành động sơ suất được, chỉ có thể đến sở cảnh sát xin được điều tra lại vụ án năm ấy của Phó Khinh Chước thêm một lần nữa, cùng với đó là âm thầm điều tra theo dõi mọi hành tung của Lương Tích Côn.
Cuối năm đó, anh phải dùng đến gần một tháng trời để trà trộn vào “Thiên thượng nhân gian ngu nhạc thành”, khi đó anh đã biết Lương Tích Côn đang giữ chức vụ quản lí ở đây, anh hy vọng sẽ có thể tìm thêm được chút manh mối nào đó.
Cuối cùng, anh cũng đã tìm ra.
Anh điều tra được mẹ của Chu Đại, bà Giang Chức Mộng, không chỉ là kẻ nghiện thuốc phiện, mà còn là tội phạm buôn bán ma tuý, đồng thời cũng mơ hồ nhận ra, Lương Tích Côn không đơn thuần chỉ là một người quản lí ở cái chốn sa đoạ này.
Đêm trước cái ngày anh đến đó cùng Tử Mặc, lại may mắn nghe được một cú điện thoại của Lương Tích Côn, loáng thoáng nghe ông ta nhắc tới “Thiên thượng nhân gian”, “cà phê trắng” và “mười giờ đêm”. Vì thế cho nên, đêm ấy anh không đơn thuần chỉ là đi gặp Dương Di Phỉ, điều tra giúp Hà Tất Tranh, mà mục đích chính là muốn biết kẻ nói chuyện điện thoại với Lương Tích Côn là ai, sau đó mới rõ, người đó không ngờ lại là cục trưởng Tô.
Hoá ra, Lương Tích Côn vốn dĩ đã là nội gián, được phía cảnh sát cài vào mạng lưới buôn bán ma tuý từ lâu.
Sau đó, ông ta lấy được danh sách thành viên của mạng lưới ma tuý này, mà Giang Chức Mộng lại từng là tình nhân của ông, cũng là người tổng phụ trách việc chuyển ma tuý. Ngày hôm đó khi Lương Kính nhìn thấy Lương Tích Côn đuổi theo Giang Chức Mộng, là do bà ta định bụng trộm đi bản danh sách, không may bị ông phát hiện. Tai nạn xảy đến, Lương Tích Côn nhanh tay ném bản danh sách vào chiếc thùng rác bên cạnh, cuối cùng chuyển lại cho Cục trưởng Tô.
Sự việc Giang Chức Mộng đến để trộm bản danh sách, chứng minh một điều rằng thân phận của Lương Tích Côn đã bị bại lộ, vì thế khi toà phán quyết  “gây tử vong ngoài ý muốn” và đẩy ông ta vào ngục giam, điều đó lại là dự tính nằm trong mục đích bảo vệ ông an toàn của phía cảnh sát.
Sở dĩ lý do Lương Tích Côn đồng ý làm nội gián cho cục trưởng Tô, sau này ông mới nói ra, đó là ông muốn xin lỗi và chuộc tội với một người. Ông ta trốn tránh nhiều năm, đến bây giờ mới dốc lòng làm mọi việc thế này, tất thảy cũng chỉ vì cầu được tha thứ.
Người đó, không ai khác, chính là Phó Khinh Chước.
Năm đó, Lương Tích Côn vốn dĩ không cố ý đưa 500g thuốc phiện giấu trong phòng vẽ tranh của Phó Khinh Chước, chỉ là do trước đó, ông ta tình cờ đụng phải một người lạ, người đó hỏi ông, Phó Khinh Chước hiện đang ở khu nào, nhà số mấy, hắn ta muốn gửi gấp cho cô một gói đồ. Lòng hảo tâm của Lương Tích Côn nhất thời nổi lên, liền tiện tay đem gửi giúp người đàn ông lạ mặt kia.
Có điều, ông hoàn toàn không nghĩ tới, “gói đồ cần gửi gấp” đó, lại chính là thuốc phiện.
Sự việc phát sinh gần như cùng lúc với vụ li hôn của Lương Tích Côn, ngay sau đó ông có việc phải đi xa, một tháng sau trở về thì Phó Khinh Chước đã bị định tội, mà ông lại chỉ là một công dân bình thường không quyền chức, không dám đến sở cảnh sát để làm nhân chứng.
Cố Thành Ca vốn dĩ chỉ nghĩ Phó Khinh Chước bị oan, mà hoàn toàn không ngờ được rằng, cái chết của bà hoá ra lại là một âm mưu, càng không thể ngờ, kẻ đứng sau dựng nên toàn bộ cục diện ấy, là Vương Cức Chính.
Sau khi biết kẻ đứng đằng sau là Vương Cức Chính, tình cờ anh lại gặp Tiêu Nhược, nghe được những lời gào thét ấy của bà.
Ít lâu sau, anh đến gặp Tiêu Nhược.
Hoá ra, bệnh tâm thần của bà, chỉ là giả trang.
Dòng máu đang chảy trong người bà là dòng máu của nhà họ Tiêu, nhưng lại không được gia tộc ấy thừa nhận là Tiêu gia tam tiểu thư, bởi vì mẹ của bà chỉ là tình nhân của người đàn ông chủ gia đình ấy, bà nảy lòng ghen tỵ với chị cả Tiêu Địch, cũng không hề có cảm tình với chị hai Tiêu Tiêu, vì thế nên chính bà đã làm nhiều chuyện đối đầu với hai người chị này. Người duy nhất đối xử tốt với Tiêu Nhược, lại là bạn thân nhất của Tiêu Tiêu – Phó Khinh Chước.
(A.T: ầu, ra bạn cực phẩm là anh họ của bạn Tiểu Phì OoO)
Cố Thành Ca giống mẹ ruột Tiêu Tiêu lúc trẻ đến năm phần, nhưng lúc đó Tiêu Nhược vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, cho nên bà mới cố ý hét lên những lời như thế, một khi anh đã đến tìm bà, thì có thể chứng minh rằng anh là con trai Tiêu Tiêu, đồng thời cũng là con nuôi của Phó Khinh Chước.
Lần này bà đồng ý, vì Phó Khinh Chước mà ra làm chứng trước toà.
Sở dĩ Tiêu Nhược giả bệnh tâm thần, là vì ngày hôm đó, khi bà cùng đứa cháu trai Tiêu Sở Diễn về nhà ba nó, đồng thời là anh rể của bà – Vương Cức Chính, hai người đã tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Vương Cức Chính với một người khác  về chuyện của Phó Khinh Chước, trong lúc nghe lén lại vô ý gây ra tiếng động, Tiêu Sở Diễn nhanh chân chạy trước, Tiêu Nhược cũng cuống cuồng bỏ đi, chỉ không ngờ vẫn bị Vương Cức Chính nhìn thấy.
Về đến nhà, bà tự dàn dựng nên một vở kịch, đóng giả làm bệnh nhân tâm thần.
Theo như lời khai của Vương Cức Chính, ông ta, Phó Khinh Chước và Triệu Thanh Vân vốn lớn lên bên nhau, ông ta thích Phó Khinh Chước, nhưng Phó Khinh Chước lại chỉ mê đắm Triệu Thanh Vân, sau này vì có sự xuất hiện của Bắc Dã Thanh Vũ, Phó Khinh Chước mới nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ là kết hôn cùng Cố Bách Niên, cho dù đôi trẻ Phó – Cố lúc ấy chẳng có tình cảm gì với nhau. Còn Vương Cức Chính thì ở rể nhà họ Tiêu, lấy Tiêu gia đại tiểu thư Tiêu Địch.
(A.T: à há, đã hiểu vì sao ông bố họ Vương mà Tiêu Sở Diễn lại họ Tiêu, ra là lấy họ mẹ, thắc mắc từ đầu truyện đến giờ. Thế là hai bạn “mây trôi” là anh em họ rồi xDD)
Nhưng dù thế nào đi nữa, người ông ta yêu vẫn là Phó Khinh Chước, bà từ một họa sĩ chuyển sang làm cảnh sát, Vương Cức Chính cũng nhất mực bước theo bà, nhưng con đường ấy không đơn giản, lại bị lóa mắt bởi tiền tài địa vị, ông ta ngày càng trở nên sa đọa, cuối cùng cấu kết với người em rể Trình Tấn Nam – kẻ đứng đầu tập đoàn buôn ma túy, hòng làm trò xằng bậy.
Việc này vốn dĩ vẫn luôn được ông ta giấu kín, cho đến một ngày Phó Khinh Chước tình cờ phát hiện ra manh mối, vì muốn tự bảo vệ ình, ông ta đã nghĩ kế, một tay dựng nên âm mưu tàn ác là đẩy người phụ nữ ông ta luôn mồm nói yêu – Phó Khinh Chước vào một tội danh tày trời.
Chính ông ta, là kẻ đã sai khiến thuộc hạ nổ súng.
Oan khuất của Phó Khinh Chước cuối cùng cũng được rửa sạch, nhưng chính điều đó, lại đã làm chia rẽ một cặp tình nhân.
Triệu Tử Mặc vẫn còn nhớ rõ ngày hôm ấy, khi Cố Thành Tây biết tin ba của Tiêu Sở Diễn là người giết hại mẹ mình, lại không thể chấp nhận nổi cái sự thật ấy, liền đến gặp Tiêu Sở Diễn, kể từ đó về sau, không còn ai nhìn thấy Cố Thành Tây nữa, hệt như cô đã hoàn toàn biến mất trên đời này…
Chương 56: Vĩ thanh (1)
Lại một mùa hè nữa đã về.
Thời tiết trong những ngày hè ở thành phố Anh Phong luôn đặc biệt nóng bức, tới tháng sáu, khí trời ở đây đã hệt như trên một giàn hỏa thiêu, cho dù là mới sáng sớm tinh mơ, mặt trời vừa thức giấc chiếu rọi những tia nắng đầu tiên, cũng đã đủ khiến cho người đi đường phải đổ mồ hôi nhễ nhại rồi.
Triệu Tử Mặc đang đứng phơi quần áo trên ban công ngập nắng, cái trán trơn nhẵn trắng trẻo xinh đẹp của cô rịn ra mấy giọt mồ hôi, Cố Thành Ca đứng bên cạnh, thỉnh thoảng lại đưa những chiếc móc áo cho cô, sau khi phơi xong đâu vào đó rồi, anh liền cầm một chiếc khăn bông đã thấm ướt nước lau mồ hôi cho cô.
“A Mặc.”
“Dạ?”
“Hôm nay là ngày em tốt nghiệp.”
“Đúng thế, rốt cuộc thì cũng đã đến lúc tốt nghiệp rồi.” Triệu Tử Mặc nhướn mắt, để lộ ra một nụ cười.
“Chiều nay chúng ta đến cục dân chính nhé.”
Triệu Tử Mặc nhất thời không hiểu ý anh: “Đến cục dân chính?”
Cố Thành Ca nhìn cô, đôi mắt anh ngập tràn ánh sáng.
Triệu Tử Mặc cuối cùng cũng hiểu ra, đôi ngươi trong mắt cô đảo láo liên một vòng: “Nhưng mà không được đâu, sếp em đã cử em đi Thượng Hải công tác với Trầm Tích Vi rồi, lễ tốt nghiệp kết thúc một cái là em phải đi liền hà…”
Cố Thành Ca: “…”
Triệu Tử Mặc chợt bật cười, một nụ cười đầy rạng rỡ nhưng nhuốm chút vẻ gì đó gian xảo, cô kiễng chân lên, đưa mặt mình lại gần sát khuôn mặt tuấn tú của anh: “Hôn phu cực phẩm à, anh gấp như vậy mà làm gì thế?”
Cố Thành Ca: “…”
Im lặng, lại tiếp tục im lặng… nhưng gương mặt anh đã đỏ bừng cả lên rồi…
Tiểu yêu tinh này… không ngờ tiểu yêu tinh này lại dám giễu cợt anh!
Triệu Tử Mặc nhanh nhẹn đẩy anh vào phòng khách: “Anh đã chính thức cầu hôn em đâu, em còn phải thận trọng cân nhắc nữa cơ mà…”
Cô mím miệng cười gian, thật ra là vào sinh nhật cô năm ngoái, cô đã cử hành lễ đính hôn với Cố Thành Ca, mà dựa theo phong tục tập quán của thành phố Anh Phong thì, sau khi hai người đính hôn, có thể danh chính ngôn thuận sống chung với nhau, mà trước đó anh đã mua sẵn một căn hộ ở khu chung cư cao cấp để làm “sào huyệt bàn chuyện yêu đương” của hai người rồi, có điều…
Đêm hôm đó là lễ đính hôn, sau bữa tiệc, Triệu Tử Mặc bị mẹ già đại nhân thân yêu kéo ra ban công, chui vào một góc khá là kín đáo.
Sau khi hai mẹ con đã trò chuyện bàn bạc một số vấn đề bí mật riêng tư đâu vào đó rồi, Bắc Dã Thanh Vũ mới trịnh trọng nói: “A Mặc, thật lòng mà nói, mẹ cảm thấy rất yên tâm về nhóc Thành Ca, nhưng, mẹ vẫn mong con có thể đồng ý với mẹ hai điều.”
Lúc ở nhà, ba là người rất nghiêm khắc với cô, còn mẹ thì lại luôn tỏ ra bao che dung túng, thế nên khi mẹ cô nói chuyện một cách trịnh trọng nghiêm túc thế này, Triệu Tử Mặc ngay lập tức thu lại nụ cười vẫn đang ngự trên khuôn mặt mình từ nãy đến giờ.
“Mẹ nói đi.” Cô kéo kéo cánh tay mẹ, rồi rướn người dựa vào đó.
Bắc Dã Thanh Vũ đáp lời: “Thứ nhất, chuyện kết hôn chỉ được phép diễn ra sau khi con tốt nghiệp đại học. Ngoài ra, mẹ cũng không muốn con quá bận tâm đến những chuyện… lặt vặt trong gia đình. Nói gì thì nói, việc học vẫn là quan trọng nhất.”
Triệu Tử Mặc im lặng một chút, lát sau cô khẽ gật đầu, mặc dù cô thật sự yêu Cố Thành Ca, nhưng chính cô cũng không muốn lúc còn đang đi học mà lại đã trở thành gái có chồng.
Bắc Dã Thanh Vũ tiếp tục nói: “Thứ hai, sau tối hôm nay, nếu không ở lại trường thì con có thể ở chung với nó, nhưng mẹ có câu này, một khi chưa có giấy chứng nhận kết hôn, hai đứa tuyệt – đối – không – được – lên – giường!”
Triệu Tử Mặc vẫn chăm chú nghe.
Từ hồi cô còn học năm thứ nhất, khi cô thông báo với mẹ chuyện yêu đương của mình, mẹ cô đã nhìn vấn đề này bằng một con mắt cực kỳ nghiêm túc, còn Triệu Tử Mặc, tuy bề ngoài cô tỏ ra cười cười, không quan tâm lắm đến lời dặn dò của mẹ, nhưng vẫn luôn nhất mực giữ thân trong sạch, cô quen Cố Thành Ca mấy năm rồi, việc thân mật nhất mà hai người từng làm cũng chỉ là hôn nhau, chỉ có điều… ừm, kịch liệt hơn những đôi bình thường mà thôi.
Triệu Tử Mặc nghe mẹ nói xong, liền gật đầu đồng ý. Thành Ca vẫn luôn rất mực yêu thương cô, tôn trọng cô, chưa bao giờ đi quá giới hạn, anh chấp nhận chờ đợi, đợi đến khi cô chính thức trở thành vợ anh.
Nhưng nói gì thì nói, cô vẫn rất ngạc nhiên, thậm chí còn thấy khó hiểu: “Mẹ à, đằng nào thì Thành Ca cũng là chồng con thôi, sớm hay muộn thì có gì khác nhau đâu?”
“Mẹ đồng ý là chuyện đó không có gì khác nhau, nhưng mà…” Bắc Dã Thanh Vũ trầm ngâm một thoáng, rồi lại nghiêm túc nói: “Điều thứ nhất trong gia huấn của gia tộc Bắc Dã: cấm con cháu quan hệ trước hôn nhân. Trong người con chảy dòng máu của họ Bắc Dã, con vẫn phải tuân thủ gia quy.”
Triệu Tử Mặc không nhịn được, âm thầm nuốt nước miếng.
Dòng dõi Bắc Dã là gia tộc lớn thuộc vào loại rất có tiếng tăm và bề dày lịch sử, mỗi lần về nhà ngoại, Triệu Tử Mặc đều cảm thấy bầu không khí hết sức nặng nề, nhưng cô lại chưa bao giờ được biết về những giáo huấn của dòng họ: “Sao gia tộc Bắc Dã lại có quy định biến th… à không, quy định kỳ lạ vậy hả mẹ?”
Bắc Dã Thanh Vũ phũ phàng đáp lại ngay: “Cụ thể thế nào thì mẹ cũng không rõ.”
Rồi bà bổ sung thêm: “Dù sao thì ngày trước bà ngoại cũng đã dặn dò kỹ mẹ và dì con, tuy xã hội ngày đó đã khá là tiến bộ, con người cởi mở hơn nhiều, nhưng thân con gái thì trước giờ vẫn vậy, giữ mình trong sạch thì luôn có điểm lợi của nó.”
Bắc Dã Thanh Vũ càng nói, nghe lại càng thấm thía: “Tử Mặc, không phải cứ hai người nào yêu nhau cũng có thể có được kết cục tốt đẹp như con và Thành Ca, không thể vì nhất thời, vì muốn thỏa mãn dục vọng bùng phát mà đánh mất bản thân. Gia tộc Bắc Dã cho tới tận bây giờ vẫn còn giữ lại gia huấn này, mẹ cho rằng không phải là không có lý, xã hội ngày nay, ngày càng có nhiều cô gái coi trinh tiết như một thứ gì đó rất mỏng manh. Sở dĩ mẹ mong con có thể hứa với mẹ, thứ nhất là vì mẹ sợ sự đời biến đổi khó lường, thứ hai là mẹ muốn, tương lai sau này con có thể làm một tấm gương tốt cho con gái của con. Tuy bây giờ mà nhắc đến chuyện này thì vẫn còn quá sớm, nhưng, một khi đã mang trong mình dòng máu của gia tộc Bắc Dã, thì đều phải đem quan niệm, giáo huấn này truyền lại cho đời sau…”
Vì những lời dặn dò ấy của mẹ, mà sau lễ đính hôn, Triệu Tử Mặc vẫn ở lại ký túc xá trong trường, không đến sống tại căn hộ của hai người họ như ý định ban đầu nữa. Điều khiến cô phải giật mình kinh ngạc nhất là, không ngờ khi cô nói ra quyết định này cho Cố Thành Ca nghe, anh lại không hề nhăn mặt nhíu mày một chút nào, đồng ý với cô ngay.
Thỉnh thoảng Triệu Tử Mặc vẫn đến ngủ qua đêm ở đó, nhưng bất luận là hai người hôn nhau kịch liệt đến thế nào, lưu luyến nhau mạnh mẽ đến ra sao, cũng chưa bao giờ tiến đến bước cuối cùng ấy. Vì Cố Thành Ca yêu cô, nên anh luôn tôn trọng cô, ấy cũng là lẽ dễ hiểu.
Cô biết, anh nhịn thật sự rất vất vả, thậm chí đã từng có lúc, cô không chịu nổi nữa, nói với anh rằng cứ gạt những lời mẹ dặn sang một bên đi, nhưng anh lại chỉ cười đáp: “A Mặc ngốc, anh chờ được mà.”
Lần đó khi cô đến sở vụ luật chờ anh tan tầm, vào đến nơi lại không thấy bóng ai, lúc đến trước cửa dẫn ra ban công, tình cờ cô nghe được lời trêu chọc của Hà Tất Tranh: “… Lão Cố ơi lão Cố, sao cậu kém cỏi quá vậy, đã đính hôn rồi mà vẫn không biến mỹ nữ Mặc Mặc thành người của cậu là sao?”
Cố Thành Ca vẫn một mực bình tĩnh thản nhiên: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi. Điều đó không hẳn cứ phải chiếm lấy được thân thể của cô ấy. Một khi cô ấy ở bên cạnh tôi, thì cô ấy đã là người của tôi rồi.”
“Ha ha…” Hà Tất Tranh cười một điệu nghe cực kỳ đê tiện: “Mỹ nhân ôm trong ngực thế kia, chẳng lẽ cậu không muốn sao…”
Bầy không khí nhất thời rơi vào tĩnh lặng.
Lát sau, từ nơi đó, truyền đến giọng nói ấm áp động lòng người của Cố Thành Ca: “Dù sao đi nữa, cô ấy nhất định sẽ trở thành vợ tôi, tôi không vội.” Dừng một lát, anh bổ sung thêm: “Sau này vẫn còn nhiều thời gian.”
Cố Thành Ca đích thân đưa cô đến dự lễ tốt nghiệp, lúc hai người vừa tới trường, buổi lễ vẫn chưa bắt đầu, tình cờ lại chạm mặt hiệu trưởng, vậy là anh được ngài hiệu trưởng niềm nở mời đi, còn cô đành quay về ký túc xá một mình.
Lúc này, trong phòng ký túc chỉ còn mỗi Khương Khương.
Ngày ấy, khi Triệu Tử Mặc biết rằng Khương Khương và Tề Lỗi cuối cùng vẫn quyết định chia tay, chỉ nghe cô nàng cười bảo, hai người chưa bao giờ đến với nhau, làm sao nói là chia tay cho được.
Triệu Tử Mặc vẫn còn nhớ rõ, ngày hai người họ quyết định xa nhau là một ngày ngập nắng của tiết trời tháng ba, khi mà hoa đào vẫn còn đang nở rộ, họ đứng đó, cạnh gốc cây anh đào duy nhất giữa sân trường.
Cảnh tượng cuối cùng Triệu Tử Mặc nhìn thấy, là lúc Khương Khương khẽ mỉm cười, rồi quay người đi, nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt.”
Kể từ khi ấy, Khương Khương chưa bao giờ tỏ ra đau khổ buồn bã, cô chỉ nói: “Trước nay ta vẫn biết, đời này ta không thể ở bên cạnh anh ấy, từ lúc tìm thấy anh ấy, ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.”
Có lẽ là vì đã nghĩ ngợi rất lâu, và dường như đã thông suốt cả rồi, lúc cô nói ra những lời ấy, giọng điệu và thần sắc cô, lại thản nhiên an lành đến lạ.
“Khương Khương, mi đã tìm được chỗ thuê nhà chưa?” Triệu Tử Mặc vừa dọn nốt mấy thứ đồ vừa lên tiếng hỏi. Khương Khương đến thử việc ột tạp chí cũng khá lâu, nay đã được bổ nhiệm làm thành viên chính thức, nhưng vì kinh tế eo hẹp, nên đó giờ cô nàng vẫn ở tạm phòng ký túc xá trong trường.
Khương Khương gật đầu: “Tìm được rồi, thuê chung với một người nữa, ngay cạnh trụ sở tạp chí luôn.”
Cô nàng vừa dứt lời, đã thấy Thi Tiểu Phì bước vào hét toáng lên: “A Mặc A Mặc, anh họ đại minh tinh của ta cũng đến đó!”
Triệu Tử Mặc và Khương Khương đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều ngậm tăm.
Vị anh họ đại minh tinh của Thi Tiểu Phì, không ai khác chính là Tiêu Sở Diễn.
Từ khi Thi Tiểu Phì vừa sinh ra, cô đã ở với ba, hai ba con bao bọc lẫn nhau mà sống qua ngày, mãi cho đến năm cô lên mười một tuổi, ba cô mới dẫn cô đến thăm mẹ, người đang được chăm sóc điều trị trong bệnh viện tâm thần.
Năm đó khi mọi tội ác của Vương Cức Chính bị phanh phui, Tiêu Nhược ra làm chứng trước tòa, lúc bấy giờ Thi Tiểu Phì mới hay, mẹ cô là Tiêu gia Tam tiểu thư, là chị em cùng cha khác mẹ với mẹ của Tiêu Sở Diễn.
Về phần Tiêu Sở Diễn, từ sau khi Cố Thành Tây bỏ đi, cha bị xử bắn và hợp đồng với đài truyền hình trung tâm cũng đến kỳ hạn kết thúc, hắn quyết tâm tiến vào làng giải trí, không lâu sau, tiếng tăm đã nổi như cồn.
Ngày hôm đó khi Triệu Tử Mặc tìm thấy Tiêu Sở Diễn dưới tàng cây bốn mùa sum suê lá, chỉ thấy hắn yên lặng đứng đó, khoác một chiếc áo phông màu đen và quần bò đơn giản, hắn đeo một chiếc kính, trông dáng vẻ dường như bận rộn vô cùng.
Khi Vương Cức Chính bị kết án trước tòa, người ta đã đồn đại rằng, đó là kết cục mà thị trưởng Triệu Thanh Vân đã trù tính suốt mấy năm nay. Ban đầu Triệu Tử Mặc còn thấy lo lắng, sợ rằng tình cảm suốt mười mấy năm qua giữa hai người cũng sẽ theo đó mà tan thành mây khói. Nhưng mà, tuy Tiêu Sở Diễn không bao giờ còn đến nhà cô nữa, thái độ của hắn đối với cô vẫn như thế, trước sau như một không hề thay đổi.
Tiêu Sở Diễn nói: “A Mặc, em không hề làm sai điều gì, anh không có tư cách giận chó đánh mèo, trút giận lên đầu em.”
Khi Tiêu Sở Diễn nói những lời này, khuôn mặt hắn đầy vẻ buồn bã, Triệu Tử Mặc biết, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng về sự tuyệt tình của Cố Thành Tây, cha hắn mới là người hãm hại, mưu sát mẹ cô, còn hắn, hắn sai ở đâu? Cái sai của hắn, là không thể lựa chọn cha mẹ cho bản thân mình; cái sai của hắn, là không nên yêu cô mới phải!
Triệu Tử Mặc ngồi xuống bên cạnh Tiêu Sở Diễn, lên tiếng hỏi: “Sao hôm nay đại minh tinh lại chạy đến đây thế này? Không sợ bị người ta phát hiện ra ư?”
Tiêu Sở Diễn tháo gọng kính xuống, khẽ cười: “Anh đến tham dự lễ tốt nghiệp.”
Triệu Tử Mặc nhất thời cảm thấy sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra.
Tuy rằng Cố Thành Tây không còn ở đây nữa, nhưng hắn vẫn đến, hắn muốn tham gia buổi lễ tốt nghiệp vốn thuộc về cô.
Ba năm đã trôi qua, Triệu Tử Mặc biết, Tiêu Sở Diễn vẫn luôn chờ đợi.
“Tây Tây đã đi ba năm rồi, anh vẫn muốn chờ nó sao?” Cô hỏi.
Tiêu Sở Diễn khẽ nhếch môi: “Anh không chờ,” Hắn đáp: “Chỉ là anh chưa gặp được người có thể khiến anh rung động mà thôi.”
Triệu Tử Mặc trêu: “Giới giải trí có nhiều mỹ nữ vậy, chẳng lẽ không ai làm anh rung động được sao?”
“Không.” Hắn trả lời đầy dứt khoát.
“Vậy còn Tô □ thì sao? Cô ấy cũng không thể chinh phục được anh ư?”
Triệu Tử Mặc biết, từ sau khi Tiêu Sở Diễn bước vào làng giải trí, Tô □ cũng từ bỏ luôn cơ hội được làm người dẫn chương trình cho đài truyền hình trung tâm, dứt khoát chạy theo hắn, làm một trợ lí nhỏ cho hắn.
“Tô □ rất tốt…” Tiêu Sở Diễn chỉ nói được đến đó, rồi bất thần dừng lại.
“Nhưng không phải là người anh muốn.” Triệu Tử Mặc bổ sung nốt cho hết câu.
Người hắn muốn, mãi mãi chỉ có Cố Thành Tây.
Một Cố Thành Tây tuyệt tình, một Cố Thành Tây bốc đồng, một Cố Thành Tây không chịu phân biệt phải trái trắng đen, một Cố Thành Tây luôn luôn không để ý đến cảm xúc của hắn…
Tiêu Sở Diễn bỗng nở nụ cười, nụ cười mờ ảo như có như không, “Thật ra về bất cứ mặt nào, cô ấy cũng đều thua Tô □” hắn nói: “Vừa không xinh đẹp, lại vừa nhát gan, dối trá, tùy tiện, ích kỷ, trước khi vào đại học thì không bao giờ chịu thừa nhận mối quan hệ với anh, cho dù bị người ta phát hiện, cũng muốn em đứng ra gánh tiếng thay; Cô ấy không chịu phân biệt phải trái đúng sai, lại nhỏ nhen xấu bụng, lúc không làm được việc gì ưng ý thì quay sang trút giận lên đầu anh, một khi đã mở miệng dạy dỗ cô ấy, cô ấy lập tức giở chiêu cả tháng trời không thèm để ý đến anh… Nhưng trên đời này, người con gái đó là duy nhất, sống mà không có cô ấy, cũng hệt như cuộc đời anh không thể trọn vẹn vậy, chỉ cần nghĩ đến cô ấy, ngay cả đầu ngón tay cũng thấy đau.”
Triệu Tử Mặc yên lặng lắng nghe.
Tiêu Sở Diễn nói: “Nhưng mà, anh sẽ không đi tìm cô ấy, trừ phi có một ngày, cô ấy chủ động quay về…”
Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, Tiêu Sở Diễn âm thầm rời khỏi trường, đến chiều máy bay bay sớm, Triệu Tử Mặc đành ăn trưa tại một quán ăn gần trường, sau đó Cố Thành Ca sẽ đưa cô ra sân bay.
Ra khỏi quán ăn, Khương Khương và Thi Tiểu Phì nhìn thấy Cố Thành Ca đang đứng cạnh xe chờ cô, trước khi cô kịp leo lên xe, hai cô nàng này đã giữ cô lại, cười gian xảo như hai nàng hồ ly.
Thi Tiểu Phì nói: “A Mặc, mấy hôm trước ta với Khương Khương cá cược một chuyện.”
Nụ cười của hai cô nàng này trông cực kỳ nham hiểm, Triệu Tử Mặc phải cẩn thận hỏi: “Cá cược gì?”
Khương Khương đáp ngay: “Ta cá hôm nay vị hôn phu cực phẩm của mi sẽ dắt mi đi làm giấy đăng ký kết hôn!”
Thi Tiểu Phì tiếp lời luôn: “Còn ta cá, ngay đêm hai người vừa đăng ký kết hôn, anh chồng cực phẩm nhà mi sẽ không ăn cơm đâu, mà thay vào đó là ăn mi luôn!”
Triệu Tử Mặc: “…”
Được rồi, bình tĩnh, hít thở thật sâu…
“Hai đứa mi đều thua hết!” Triệu Tử Mặc bắt đầu phản công: “Đăng ký kết hôn là một chuyện vô cùng quan trọng, làm sao có thể tùy tiện chọn ngày hôm nay được! Huống hồ ta còn phải ra sân bay ngay bây giờ, cho dù hôm nay có là ngày tốt chăng nữa thì cũng không thể vội vàng được. Thế nên, Khương Khương à, mi thua rồi. Còn Tiểu Phì, ta nói mi thua, thì mi phải thua! Ha ha ha!”
Cô vừa cười một điệu cực kỳ đắc ý vừa chui lên xe, Thi Tiểu Phì và Khương Khương chỉ còn biết đưa mắt nhìn nhau, rồi cả hai cùng bật cười.
Thi Tiểu Phì lắc đầu bó tay: “Con nhỏ ngốc này, làm gì có chuyện cực phẩm nhà nó chịu buông tha cho nó chứ.”
Khương Khương mỉm cười đáp: “Có điều người ngốc cũng có phúc của người ngốc, trong bốn người chúng ta, chỉ có A Mặc là luôn hạnh phúc còn gì.”
Thi Tiểu Phì cũng cười: “Đúng thế.”
Khương Khương và Tề Lỗi không thể ở bên nhau, mà cô và Chu Đại, kể từ sau khi Tùng Dung chết, hai người cũng không thể tiếp tục được nữa, cũng đã chia tay mấy năm rồi.
“Tiểu Phì này, tốt nghiệp rồi, mi có kế hoạch gì chưa?” Khương Khương hỏi.
Sau khi kết thúc kỳ thực tập, Thi Tiểu Phì vẫn chưa xin việc ở đâu.
“Đương nhiên là đi tìm việc làm rồi!” Thi Tiểu Phì nở nụ cười, trưng ra một điệu bộ sục sôi ý chí chiến đấu: “Vì tiền, vì nhà, vì xe, ta nhất định sẽ cố gắng phấn đấu không ngừng!”
Khương Khương cũng nở một nụ cười rạng rỡ: “Không bằng cố gắng phấn đấu tìm một gã đàn ông có tiền, có nhà, có xe còn hơn!”
Ba năm qua, tuy Triệu Tử Mặc đã làm việc rất xuất sắc, nhưng có một lần, sau khi cô làm MC ột chương trình truyền hình, Cố Thành Ca lại tỏ vẻ chẳng thích thú gì, bởi vì anh không muốn cô trở thành đối tượng để bọn đàn ông khác mơ tưởng, vậy là cô đồng ý chỉ làm những việc ở hậu trường, có lúc đi phỏng vấn thu hình cùng những phóng viên khác, lại có khi ngồi nhà biên tập những tư liệu mà mọi người thu thập được, rồi làm thành bản tin, kể ra cũng phải cảm ơn tổng giám đốc Vu Ngạo, nếu ngày trước không phải ông ta buộc Triệu Tử Mặc cô phải học cách biên tập thành thạo, thì đến lúc vào được đài truyền hình trung tâm, cô cũng không có được nhiều sự lựa chọn như ngày hôm nay.
Nhưng cũng vì cô chỉ làm những việc ở hậu trường, nên so với đàn chị Trầm Tích Vi mà nói, những thành tựu cô gặt hái được chưa đáng là bao. Trầm Tích Vi đã trở thành người dẫn chương trình chuyên nghiệp từ lâu, chẳng những làm MC ột chương trình toàn các ngôi sao, mà lại còn là MC trong một chương trình truyền hình thuộc dạng nổi tiếng nhất nước, hai chương trình này, mỗi bên lại có một phong cách hoàn toàn khác nhau, vậy mà mỗi lúc lên hình, Trầm Tích Vi lại cứ như một ma nữ thực thụ, trăm biến vạn hóa, khi giản dị đời thường, lúc tao nhã thoát tục…
Chuyến đi công tác Thượng Hải lần này, quả là giúp Triệu Tử Mặc gặt hái được nhiều điều hay.
Ngày cô về chậm hơn một ngày so với dự định ban đầu, tình cờ lại trùng lúc Cố Thành Ca phải tham dự một phiên tòa, thế nên sau khi chào tạm biệt Trầm Tích Vi, cô nhắn một cái tin, rồi lập tức gọi taxi trở về nhà.
Chiều hôm đó, khi Triệu Tử Mặc đang nằm dài trong phòng khách, ôm laptop chơi game thì thấy Bắc Dã Thanh Vũ bước ra khỏi phòng vẽ tranh, nhìn mẹ chuẩn bị đi nấu cơm, cô cầm chiếc điện thoại di động bên cạnh lên, gọi với theo: “Con gọi điện bảo cực phẩm đến đây ăn cơm nhé mẹ.”
Bắc Dã Thanh Vũ vừa đi được mấy bước, nghe cô hỏi vậy thì đáp ngay: “Con đừng có lãng phí tiền điện thoại nữa, chắc chắn nó sẽ đến.”
Triệu Tử Mặc lập tức ngưng tay lại: “Ủa, sao mẹ biết?”
Bắc Dã Thanh Vũ không đáp, đi thẳng vào phòng bếp.
Triệu Tử Mặc ngẫm nghĩ một lát, rồi đặt chiếc điện thoại xuống.
Chẳng lẽ mẹ già đại nhân nhà cô lại thần thông quảng đại đến vậy ư?
Nhưng rồi chỉ hai phút sau, Triệu Tử Mặc đã biết, cái sự “tiên liệu như thần” ấy của mẹ cô hoàn toàn không có gì là khó hiểu.
Bởi vì Cố Thành Ca đã gọi điện đến.
“Anh mới ở tòa về”, anh nói, rồi hỏi ngay: “Đi công tác về có mệt không em?”
Cô hào hứng đáp lời anh: “Khỏe lắm khỏe lắm, em còn đang chơi game đây nè.”
“Ừ,” Giọng nói của anh có chút khàn khàn, có lẽ là vì phiên tòa vừa kết thúc, anh chưa uống được ngụm nước nào đã vội gọi điện cho cô ngay: “Em nói với mẹ một tiếng, tối nay anh sẽ đến ăn cơm.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Sau khi buông chiếc điện thoại ra, Triệu Tử Mặc lập tức nhào khỏi chiếc ghế sofa, chạy như bay vào bếp: “Mẹ ơi mẹ ơi, Thành Ca vừa gọi điện, bảo lát nữa anh ấy sẽ tới đây ăn tối… Sao mẹ đoán được hay thế?”
Bắc Dã Thanh Vũ chẳng thèm bận tâm, thản nhiên đáp: “Mẹ không cần đoán, đó là quy luật rồi.”
???
“Cái con bé ngốc nghếch này, con không nhớ là mỗi lần con đi công tác về thì nó đều tới đây sao, chỉ trừ những lúc nó không biết rằng con đã về thôi.”
Có chuyện như vậy thiệt hả? Sao cô không phát hiện ra nhờ?
Ngày hôm sau, Triệu Tử Mặc nằm dài ở nhà nghỉ xả hơi, nghĩ đến việc vị hôn phu cực phẩm của cô lại nhắc tới việc đi cục dân chính một lần nữa….
Hừm…
Sao anh ấy lại phải vội vàng sốt sắng thế nhỉ?
Mùa hè này, thời tiết ở thành phố Anh Phong thay đổi cực kỳ thất thường, ngày hôm trước mặt trời còn chiếu sáng chói chang, ban ngày nóng như đổ lửa, vậy mà ngay ngày hôm sau, thời tiết đã bị ảnh hưởng bởi một cơn bão vùng duyên hải, và cứ thế, mưa thi nhau ầm ầm trút xuống.
Cũng chính vì những trận mưa bất ngờ ấy, mà không ít vùng trong thành phố bị trũng nước sâu, một số huyện nhỏ lân cận cũng bị nạn ngập lụt đe dọa. Theo báo đưa tin, thành phố Đồng Thành ở phía Tây là nơi có địa hình đặc biệt thấp, thế nên lượng nước mưa từ Anh Phong đều chảy về hướng đó, khiến cho lúc này, Đồng Thành đã bị ngập lụt nặng nề.
Đài truyền hình lập tức phái phóng viên tới Đồng Thành trước để ghi hình đưa tin, nhưng ở khâu cử người thì lại tương đối khó khăn, hay nói thẳng ra, không ai trong đoàn dám tình nguyện dẫn xác đến đó. Dù sao thì bão bùng, ngập lụt nặng nề đến vậy, rất có khả năng là một đi không trở về lắm chứ.
Lúc mọi người trong đoàn đang tranh cãi, đùn đẩy cho nhau thì Triệu Tử Mặc đang nghe điện thoại ở bên ngoài, vừa bước vào đã nghe thấy mấy lời này của họ, cô liền giơ tay: “Để tôi đi Đồng Thành.”
Cuối cùng cũng có người chịu tự nguyện đi rồi.
Lúc ấy cũng chẳng phải Triệu Tử Mặc cố tỏ ra dũng cảm cao thượng gì cho cam, mà là vì ban nãy đã có người gọi điện đến cho cô, người mà kể từ lâu lắm rồi cô đã không còn gặp hắn nữa, Kỷ An Thần.
Vào mùa đông năm cô học năm nhất, sau khi Kỷ An Thần tặng cô một nhành mai, hắn không đến thực tập ở sở vụ luật nữa, mà về làm việc cho công ty của gia đình, cho đến bây giờ, hắn đã trở thành Tổng giám đốc chi nhánh ở Đồng Thành.
Ngồi trên chiếc xe chuyên dụng đi về phía Tây, Triệu Tử Mặc gọi một cú điện thoại đến cho Cố Thành Ca, nhưng hôm nay anh lại có một phiên tòa, điện thoại đang tắt máy, cô đành phải nhắn cho anh một cái tin.
“Em đi Đồng Thành đưa tin, tiện lúc tìm Tây Tây luôn, vài ngày nữa em sẽ về.”
Tiếp đó, cô gọi điện đến cho Tiêu Sở Diễn, điện thoại báo có người nghe, nhưng người bên kia ấy lại là Tô □. Sau khi ân cầm hỏi thăm nhau mấy câu, Triệu Tử Mặc mới trầm ngâm nói: “Tô □, phiền chị chuyển lời đến Tiêu Sở Diễn, hiện tại tôi đang trên đường tới Đồng Thành, có người ở đó báo cho tôi biết, anh ta đã nhìn thấy Cố Thành Tây.”
Vốn dĩ Triệu Tử Mặc cứ nghĩ, tuy Tô □ thích Tiêu Sở Diễn, nhưng tính tình chị ta hào sảng rộng rãi, sẽ không thể nào làm chuyện cực kỳ không quang minh chính đại như là “Giấu tiệt không chuyển lời” được đâu.
Nhưng cô đã lầm, cô đã quá xem nhẹ ma lực của tình yêu, lại càng xem nhẹ lòng dạ đàn bà. Mãi sau này cô mới biết, chính bởi vì Tô □, Tiêu Sở Diễn và Cố Thành Tây mới phải chia cắt suốt mười năm…
Đến khi đặt chân được đến ranh giới địa phận hai thành phố, quả nhiên Đồng Thành đã bị ngập lụt hết sức nặng nề, hai bên đường cao tốc là từng vùng nước trắng xóa, rất nhiều nhà cửa, ruộng đồng đã bị che phủ bởi dòng nước, đâu đâu cũng đều có sự xuất hiện của người dân đi tránh nạn và các đội nhân viên cứu hộ đến thay phiên nhau.
Mấy ngày sau.
Sở vụ luật Tề Hà Thành.
Cả ngày nay Cố Thành Ca cứ thấy mình nhấp nhổm không yên, chỉ vì từ sáng đến giờ anh gọi điện đến cho A Mặc, thì đều không thể liên lạc được, sau rốt anh đành gọi cho Trầm Tích Vi, hỏi số điện thoại của hai vị phóng viên khác đi cùng A Mặc, nhưng mà, cũng đều không thể liên lạc được.
Một kẻ xưa nay luôn bình tĩnh, thản nhiên như Cố Thành Ca, không ngờ cũng có ngày phải lâm vào cảnh phập phồng bất an như ngày hôm nay.
Hà Tất Tranh mở miệng trêu chọc: “Lão Cố, không ngờ người như cậu mà cũng có ngày hôm nay cơ đấy. Mới có nửa ngày không liên lạc được chứ mấy, trời mưa to nên làm ảnh hưởng đến tín hiệu thôi mà, nếu cô ấy đến phỏng vấn ghi hình ở vùng thôn dã nào đó thì tín hiệu lại càng kém nữa, không liên lạc được là điều hoàn toàn bình thường.”
Cố Thành Ca cũng hiểu là mình chỉ đang lo lắng thái quá thôi, anh cố lấy lại bình tĩnh rồi ngồi xuống ghế.
Điện thoại đột ngột réo vang, là Bắc Dã Thanh Vũ gọi tới.
Anh lập tức nghe máy: “Mẹ ạ.”
“Thành Ca, con có xem bản tin lúc mười hai giờ trưa nay không?” Giọng nói của Bách Dã Thanh Vũ nhuốm chút vẻ hốt hoảng: “Trong đó đưa tin có một phóng viên của thành phố Anh Phong vừa mất tích, có phải lúc này Tử Mặc cũng đang đi phỏng vấn không? Mẹ gọi cho nó mãi mà điện thoại cứ không liên lạc được!”
Cố Thành Ca chỉ cảm thấy bàn tay đang cầm điện thoại của mình đã nhũn ra từ lúc nào, anh gồng người nắm chặt chiếc điện thoại, cố tỏ ra bình tĩnh hết sức có thể: “Mẹ đừng lo quá, con sẽ gọi đến đài truyền hình hỏi một tiếng.”
Nói rồi, anh đứng bật dậy, vơ vội lấy chiếc chìa khóa xe.
Hà Tất Tranh hỏi: “Ê, lão Cố, cậu đi đâu đó?”
Nhưng trong phòng lúc này đã chẳng còn thấy bóng dáng anh đâu, từ bầu không khí ẩm ướt truyền đến ba chữ: “Đến Đồng Thành.”
Em cười hay không đều khuynh thành Em cười hay không đều khuynh thành - Trương Oản Quân