Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Misskillshy
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 508 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:28:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48
hap 48:
What is love?
Sau khi rời khỏi bữa tiệc đính hôn đó. Kì cảm thấy khinh rẽ cái người là hắn gọi là "vợ sắp cưới". Tuy trước kia biết được bộ mặt thật của ã nhưng hắn không có cách nào để nói ọi người biết. Vì danh dự của gia đình mà hắn chấp nhận cuộc hôn nhân này. Tưởng chừng sẽ phải bỏ cuộc,... không ngờ Phong và Karin ( hehe anh Kì nhà ta biết Karin nhé ^.~) lại giúp hắn tiết lộ cái bí mật ngu ngốc này.
_Không biết,... có ai hoan nghênh tôi không nhĩ?
Bước đến chỗ 4 người kia đang đứng. Kì mở lời, có chút khiêm tốn. Ánh mắt hắn nhìn mọi người cách ái ngại. Làm sao mọi người có thể bỏ qua cho hắn sau những việc mà hắn đã gây ra cho nó cơ chứ?
_Không ai hoan nghênh cậu cả!
Minh, Phong và Thiên cùng đồng thanh nói. Ánh mắt khinh thường nhìn Kì. Cũng hiểu được tại sao họ lại hành động như vậy, cậu cúi đầu... rồi lẳng lặng quay người toan bỏ đi.
_Này!!! Tính bỏ đi thật sao >"<
Ba tên ngốc kia hét ý ới phía sau nhưng Kì bỏ ngoài tai. Làm lơ đấy, dám đuổi hắn ư? Hắn cũng có lòng tự trọng của mình vậy TT___________TT
Kì nhà ta ăn nguyên chiếc dép vào đầu và ngã bẹt xuống đất vì cái tội dám làm lơ lũ ngốc này. Đứng dậy, phủi đồ, vuất lại đống tóc bù xù rồi bước đi tiếp. Không thèm quay mặt lại nhìn. Lũ kia cũng bó tay với cái cách ứng xử kì lạ của anh Kì nhà ta =,=
~.
Cả đám kéo nhau về Triệu gia. Minh biết thế nào nó cũng nhãy cẩng lên khi thấy Karin à xem ^^.Nên đã tốn công năn nỉ mọi người đến dù Minh biết rằng Karin cũng đang rất nóng lòng muốn gặp nó.^^
_Ah! Sao về trễ vậy?
Vừa nhác thấy bóng Minh về nó đã lon ton hỏi. Không quên nở một nụ cười tươi rói. Nhưng chỉ 1s sau nó đã đóng băng khi thấy người phía sau Minh.
_Cút... cút đi!!!!!
Gương mặt nó nhăn lại, ngỡ ngàng... nó không muốn gặp lại kẻ này! Kẻ đã cướp đi tất cả của nó.
_Á Quy! Bình tĩnh này, nghe anh giải thích đã!
Thiên chạy tới, ôm trầm lấy nó. Mạc cho nó có đánh anh, mặc cho nó có khóc. Một lúc sau khi đã nghe giải thích rõ ràng, trong lòng nó lại cảm thấy có chút tội lỗi nhưng không hề còn có chút cảm giác nào khác...
_Hạo Thiên àh... em xin lỗi, em đã hết yêu anh rồi!
Nó cúi mặt. Nói vẻ đầy tội lỗi, nó không muốn có bất kì một ai khác phải đau khổ nữa. Mọi người cũng cảm thấy tội tội, không biết phải giải thích cho Karin nghe thế nào về chuyện này nữa. Karin chỉ khẽ mĩm cười nhẹ, xoa đầu nó rồi nói.
_Em đừng lo, anh khộng sao đâu. Cho dù em có thích người khác đi chăng nữa thì anh cũng vẫn sẽ kéo em về phía anh. Huống hồ "tình địch" của anh là một người đã...
Karin nói và cười, bỗng dưng khựng lại vì biết mình quá lời. Nó giật mình ngước nhìn Karin, rồi cúi mặt xuống buồn bã... Phải rồi, Gia Bảo đã không còn nữa. Việc gì nó phải buồn và níu tiếc cơ chứ?
_Ừm... em cũng mong là thế...
Nó nói khiến mọi người hết sức ngỡ ngàng. Nó chịu buông xuôi ư? Liệu nó có thể làm được, khi mà nó biết rằng... Gia Bảo thực sự còn sống?... Riêng Karin thì rất vui mừng vì nó đã cho anh một cơ hội.
_Ừm, anh hứa! Nhất định anh sẽ khiến em hạnh phúc!
Karin nắm chặt lấy cánh tay của nó và nói. Nó cũng mĩm cười đáp lại, tuy trong lòng cũng chẳng hề có chút cảm xúc nào...
.
~
Bây giờ là cuối thu, tiết trời xe lạnh. Mọi người cũng ít đi lại ngoài đường. Thế mà Phong nhà ta chỉ mặc mỗi cái áo mỏng phung phanh đi giữa cái tiết trời thế này. Mọi người đi đường thì cứ nhìn Phong như vật thể lạ ấy. Nhưng dường như cậu chẳng chú í gì đến những ánh mắt soi mói hay những lời nói xung quanh mình. Đơn giản... cậu đang cảm thấy rất buồn và cần có một ai đó để chia sẽ với mình... Thật sự cậu cũng không thể hiểu nổi rằng bản thân mình đang muốn cái gì nữa? Không biết nên làm thế nào bây giờ... những câu hỏi cứ vây kín lấy đầu cậu mà không hề có một lời giải đáp nào cả...
Bỗng... thấy phía xa xa có một cái công viên nhỏ. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà chân cậu cứ bước liên về phía công viên đó. Nơi này cách biệt hoàn toàn với cái khogn6 khí ồn ào náo nhiệt của thành phố. Nó im lặng, bình yên mà trong lành.
Tới phía một chiếc ghế đá đã cũ kĩ, nhưng lại không hề bị bám bụi. Vậy là có người vẫn thường xuyên ngồi ở đây... Suy nghĩ vẫn vơ rồi cậu ngồi xuống chiếc ghế đá đó, hít hà lấy cái không khí trong lành này dù tiết trời đang ngày càng lạnh dần. Bỗng thấy một thằng nhóc chạy vụt tới, phía chân trái còn bị chảy máu và người thì xây xát nhiều chỗ, mắt đã mọng nước. Tò mò, cậu bước tới cạnh thằng nhóc đó rồi hỏi.
_Này, em bị sao thế?
Thằng nhóc vẫn hoãng loạn không hề chú ý đến lời hỏi thăm của Phong khiến cậu có chút bất mãn. Thằng nhóc đó vẫn cứ chạy, rồi lâu lâu lại nhìn về phía sau. Phong cũng nhìn theo hướng đó nhưng chẳng thấy gì cả =,=.
_Này nhóc! Con trai thì không được khóc như thế >"<
Khá tức giận, cậu hét lên. Thật là không giống cậu bình thường. Thằng nhóc đó giật mình, hôi khóc một lúc rồi chạy về phía Phong và nấp sau lưng cậu. Thấy thái độ rụt rè của thằng nhóc Phong cũng tò mò. Cậu ngồi thấp xuống, nhìn mặt thằng nhóc và hỏi.
_Em bị sao thế?
Thằng nhóc chẳng nói gì mà chỉ khóc to hơn. Phong càng bối rối hơn không biết phải làm thế nào.
_Con trai mà khóc như thế! Nín ngay!!!
_Anh cứ làm thế thì đời nào nhóc mới im được chứ?
Phong và thằng nhóc đó giật mình khi nghe có tiếng người nói. Khá ngạc nhiên nhưng chỉ thoáng một chút Phong có thể nhận ra đó là ai. Jessica đi chậm đến phía đó và cũng ngồi xuống. Nhìn thằng nhóc đó và mĩm cười
_Này, nếu em mãi khóc như thế thì sẽ không phải là con trai đâu!
_Sao lại thế ạ?
Thằng nhóc đang khóc bỗng tròn mắt nhìn Jessica, rồi cũng nín luôn.
_Hyhy, vì chỉ có con gái mới mít ướt như thế thôi đúng ko?
Jessica nháy mắt với thằng nhỏ rồi cười tinh quái. Thằng nhóc cũng phì cười rồi nói.
_Vâng, chỉ có mấy đứa con gái mới mít ướt thôi ^^
_Hỳ, vậy thì em không được khóc nữa nhé!
Jessica đưa tay va móc nghoéo với thằng nhóc, chần chừ một lúc nó cũng cười khì khì. Rồi nhỏ đưa thằng nhóc lại cái ghế đá và băng lại cái vết thương trên đầu gối lại cho nó. Phong thì chỉ đứng đó làm phụ tá.
_Nào, bây giờ thì nhà của Hàn ở đâu? Chị sẽ đưa em về ^^ ( tên thằng nhóc đó là Hàn nhé )
Jessica nói, rồi mĩm cười. Nhưng trước thái độ đó nhóc Hàn chỉ xụ mặt xuống phụng phịu.
_Em muốn chị đưa em đi chơi cơ!!!
Thằng nhóc nắm chặt lấy tay Jessica làm nhỏ và Phong giật mình. Nhìn nó như thế thì ai nở mà từ chối chứ =,=...
....
Nhóc Hàn đi ở giữa, 2 bên nắm 2 tay của Jessica và Phong rồi còn đung đưa nữa. Đôi lúc nó lại cơ chân lên để Jessica và Phong bế đi ^^. Đi loanh quanh mãi trong thành phố, 3 đứa nó mệt lã rồi tấp vào quán kem bên đường ^^
_Nào, cứ ăn tự nhiên nhé! Anh sẽ bao
Phong ngồi xuống ghế và cười. Nhóc Hàn thì tinh quái rồi nhăn răng cười khì khiến cho Jessica cũng phải cười phì theo.
_Anh chị dùng gì ạ?
Cô nhân viên bước đến, tuy hỏi anh chị nhưng mắt thì vẫn cứ nhìn Phong cách mê muội. Jessica chỉ nhíu mày trước thái độ của của cô phục vụ đó. Thằng nhóc nhìn Jessica rồi nhìn cô phục vụ đó. Xong nó cố tình làm đổ nước lên người cô ý rồi nói.
_Cái thằng nhóc này! Làm cái gì vậy hã?
_Ý, con xin lỗi cô! Với, cũng tại cô mãi ngắm "papa" con mới pị nước đỗ vào người chứ?
Thằng nhóc nói giọng ngây thơ vô tội, nghe tiếng "papa" mà cả 3 người đều há hốc mồm nhìn nó.
_Cá- cái gì? "papa" của con áh?
Cô phục vụ bàn đó lắp bắp nói, vì trông Phong cũng khá trẻ =,=.
_Vâng! "papa" với "mama" dẫn con đi ăn kem!!!
Thằng nhóc gật đầu cái rụp. Xong cả 3 người lớn dều đỏ mặt rồi quay đi hướng khác. Thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên Phong đánh trống lãng.
_Cho tui một ly cà fe không đường =,=.
_Cho tui một ly kem sô cô la...
Phong và Jessica nói nhanh. Cô phục vụ cũng định quay đầu chạy nun thì nhóc Hàn đó lại lên tiếng.
_Ý! Cho con 5 ly kem sô cô la nház!!!
_Vâ-vâng...
Phong há hốc mồm nhìn thằng nhỏ ăn cách ngấu nghiến. Jessica thì vẫn còn gương vụ lúc nãy nên đành đánh trống lãng.
_Này, em thích ăn kem sô cô hã?
_Dạ đâu có!_Thằng nhóc nói cách zất chi là ngây thơ.
_Chứ sao em ăn ngon lành thế?_Jessica ngạc nhiên nhìn thằng nhóc.
_"Đồ chùa" ăn cho sướng _Nhóc Hàn nói rồi giật giật 2 cái chân mày, cười tinh quái.
Phong nghe thấy thì đang uống cà - fê mà ho sặc sụa. Còn Jessica thì cười chảy cả nước mắt. Phong và nhóc Hàn đó cũng cười theo. Xong thì nhận thức được mọi người trong quán đang nhìn mình bằng ánh mắt khó chịu nên thôi. Rồi nhìn nhau và cười nhỏ hơn.
..........
Sau khi ăn kem xong, Phong và Jessica đưa thằng nhóc về nhà rồi 2 người đi bộ về nhà. Trời cũng đã xế chiều, những tia nắng vàng yếu ớt hắt lên gương mặt nhỏ, trông thật đẹp. Phong quay lại nhìn nhỏ. Bất giác, nhìn nhỏ lúc này trông thật đẹp lỗng lãy, tim cậu thì bất đầu lỗi nhịp.
_Này, nhìn gì mà ghê thế =,=?
Jessica nói làm cậu giật mình, ngượng ngùng rồi quay mặt đi hướng khác. Tò mò, nhỏ đưa mặt sát vào mặt cậu rồi hỏi.
_Anh bị cái gì thế =,=?
_Ơ, ưm... không! Không sao cả!
_Xùy, không sao cả mà mặt đỏ, thái độ thì lúng ta lúng túng! Thế mà bảo là không sao?
Jessica chu mỏ lên rồi quay mặt sang hướng khác và nói. Biết nhỏ giận nên cậu cũng quay mặt lại rồi xin lỗi.
_Thôi, cho "anh" xin lỗi =,=
Ngay lúc đó nhỏ cười rồi quay mặt lại. Nhân lúc Phong không phòng thủ mà đạp vào chân cậu. Như một phản xạ mà cậu cúi xuống ôm lấy cái cahn6 đó và hét lên.
_Em làm cái...
Mặt cậu bỗng dịu xuống, nhỏ đang hôn cậu mà ^^. 2 người đứng đó và trao cho nhau nụ hôn thật nồng nàn dưới ánh nắng yếu ớt lúc hoàng hôn. Trông thật đẹp...
=========End chap 48=========
Em Cứ Chạy Đi ! Chạy Mệt Thì Về Bên Anh Em Cứ Chạy Đi ! Chạy Mệt Thì Về Bên Anh - Misskillshy