You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Misskillshy
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 508 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:28:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44
hap 44. 1:
Bí mật… ( P1)
Bệnh viện
~
Nó nằm trên giường bệnh. Gương mặt nó vẫn nhăn lại, như nó đang mơ phải ác mộng. Nhưng… cuộc sống của nó bây giờ mới chính là ác mộng thực sự.
_Cạch…
Cánh cửa mở ra, Phong nhẹ nhàng bước vào trong. Đặt một lãng hoa Chi Quỳnh lên chiếc bàn cạnh giường bệnh. Phong bước tới cửa sỗ và kéo chiếc màn trắng ra, những ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên mặt làm nó thức giấc.
_Ưm…
Khẽ nhíu mày vì ánh sáng chói lóa của mặt trời. Nó đặt tay lên trán rồi định ngồi dậy. Thấy vậy Phong liền đỡ nó dậy.
_Cậu nên ăn chút gì đi, nếu không sẽ không chóng lành bệnh đâu.
_Lành bệnh… lành để làm gì chứ?
Nó nói giọng bi quan, rồi thở dài. Phong biết nó sock, nó buồn… nhưng, cậu cũng chỉ có thể làm cho nó như thế này thôi… phần còn lại thì do nó tự cố gắng vậy…
_Nào, tôi mua cho Quy một chút cháo này. Quy ăn nhé!!!
Phong lấy trong chiếc bịch nilon ra một phần cháo còn nóng hổi. Phong giơ lên trước mặt nó và mĩm cười thích thú. Nói bằng giọng như nài nĩ nó.
Cái phần cháo này là do chính tay Phong cực khổ nấu. Anh chàng không hề biết nấu ăn (toàn đi đánh nhau thì lấy đâu ra mà biết nấu ăn =,=) thế mà vẫn nhất quyết đòi học nấu, cuối cùng thì mục đích của anh cũng chỉ là để nấu cho nó một nồi cháo tẩm bổ thôi… có sứng với công sức anh bỏ ra không nhĩ? O,o
Nó nhìn gương mặt Phong lúc này, thật là giống 2 năm trước… bỗng nó cúi mặt xuống khiến Phong lo lắng. Anh đặt cái phần cháo đó xuống bàn rồi vội tới đỡ nó.
_Thôi, Quy không thích thì thôi… tôi cũng không ép…
Phong nói, thở dài… anh buồn… sao nó không hề có chút tình cảm nào với anh, dù anh có cố gắng như thế nào đi chăng nữa…
_Thôi, Quy nghĩ ngơi đi…
Đỡ nó nằm xuống giường, Phong quay lại, nhìn phần cháo đó. Tức giận, không phải vì giận nó mà Phong giận chính bản thân mình, giận… vì không thể làm cho nó mĩm cười được. Cầm phần cháo đó, tính quăng nó vào sọt rác – biết bao công sức của anh cũng chẳng có nghĩa lí gì cả…
Thấy Phong cầm phần cháo đi, nó thấy được nét buồn sầu trên gương mặt của anh. Nó bất giác đưa tay níu áo Phong lại… Giật mình, Phong quay lại nhìn nó.
_Có chuyện gì sao?
_Ừm… tôi thấy đói…
Nó nói, rồi cúi mặt xuống ngượng ngùng. Phong nghe thấy nó nói thì trong long như nở hoa. Vui mừng khôn xiết.
_Yes!!! Cuối cùng Quy cũng đã chịu ăn!!!
Phong cười tươi, cứ như đứa con nít. Nó thích nhìn Phong thế này, luôn luôn lạc quan… luôn mĩm cười. Chứ không phải cái gương mặt buồn sầu kia. Nó chịu ăn, cũng chỉ vì muốn thấy Phong cười thôi…
Quay trở lại với Phi Phi và Minh nhé!!!
Phi Phi với Minh đang ngồi ở nhà, mãi suy nghĩ về chuyện của nó. Bỗng điện thoại của Phi reo lên…
Cầm điện thoại trên tay, nhìn vào màn hình, là một số lạ. Phi nhìn Minh, thấy cậu đã chợp mắt, đang ngủ say trên ghế sofa. Cã đêm hôm qua Minh đã thức trắng vì chuyện của nó. Thực sự bây giờ Phi không muốn đánh thức cậu dậy. Thôi thì tự giải quyết vậy…
Bước ra phía ngoài ban công, Phi nghe máy.
_Alo
_Xin chào, Tuyết tiểu thư.
Đầu dây bên kia là một giọng nữ, mang đầy tính khiêu khích và châm chọc.
_Cô là ai? Muốn gì?
_Chà… Tuyết tiểu thư nhanh quên thế? Lại chẳng nhớ người bạn này àh?
_Cô… là ai?
Phi hơi run trước người này, giọng nói giễu cợt này, người bạn? chẳng lẽ lại là…
_Đúng là cô nhanh quên thật. Ngay cả Lâm Nhuẫn Vy – cô bạn thân cùng lớp này mà cô cũng quên được sao?
Phi siết chặt cái điện thoại trên tay, không biết lần này cô ã lại muốn giỡ trò gì nữa đây? Sau cái lần bị nó rạch mặt (cái bữa đi chơi biễn ế!!! ) thì cô ã đã ghét cay ghét đắng Phi rồi…
_Nào, mình gặp nhau một chút. Được ko? Lâm tiểu thư…
Nói rồi Vy cúp máy. Phi đứng như trời trồng… cái gì? Tại sao Vy lại biết… không thể nào…
Chạy vào nhà, mặc vội lên người chiếc áo khoác. Phi chạy nhanh ra cửa nhưng rồi lại khựng lại nhìn gương mặt Minh, ánh mắt luyến tiếc…
Tại một quán nước
~~
Trên lầu 2, Nhuẫn Vy đang nhâm nhi ly nước trên bàn. Nhỏ nhìn dáo dác khắp quán, cố tìm kiếm trong một đám người hổn độn, cái bong dáng quen thuộc lại hiện dần ra trước mắt. Bước nhanh về phía Nhuẫn Vy, Phi Phi ngồi vào chiếc ghế đối diện, nhíu mày nhìn Vy cách khó chịu.
_Cô muốn gì?
_Nào… từ từ đã chứ. Lâm tiểu thư sao lại nóng tính như thế chứ?
_Cô…!!!
_Hà… tôi nói gì sai sao? Lâm Nhã Ý??
Vy nhếch mép cười, ngồi tựa lưng vào thành ghế. Vẻ mặt đắc ý… Phi Phi nắm chặt 2 bàn tay mình, nghiến răng. Ánh mắt toát lên sự giận dữ…
Chuyện này là sao? Tại sao lại gọi Tuyết Phi Phi là Lâm Nhã Ý? O_O
Còn nữa
Chap 44.2:
Bí mật… ( P2)
_Này, bình tĩnh chứ Lâm tiểu thư?
Nhuẫn Vy nhếch mép cười cách khinh bĩ, Phi chỉ bấu chặt vào thành ghế. Cả người nhỏ đang run lên… nếu chuyện này lộ ra ngoài… nhất định, nhất định mọi người sẽ ghét bỏ nhỏ..
_Sao thế? Cô không được khỏe ư?
Vy nghiêng đầu. vẫn cái nụ cười tinh quái ấy.
_Cô… không được nói chuyện này ra ngoài
_Cái gì? Tôi có nghe nhầm không? Cô lấy cớ gì mà nói rằng tôi không được nói ọi người chứ?
Vy nói bằng cái giọng khiêu khích ( quả là hồ ly tinh _ _” ). Nhỏ tính cãi lại nhưng lại thôi, bây giờ nếu cứ khích Vy như thế, thì chắc chắn rằng cô ã sẽ nói ọi người biết. Biết cái sự thật chớ true này… rằng…
_Tôi nói gì sai sao? Thưa cô chủ nhỏ của ngài Lâm Phong?
_Thực ra… cô muốn gì?
_Muốn gì àh? Không phải cô là người rõ nhất sao?
_Hừm… tôi sẽ không bao giờ nhường Minh lại cho cô đâu!!!
_Không bao giờ? Ồh… tôi hiểu rồi… vậy thì tôi buộc phải nói ọi người biết sự thật thôi…
Vy nói, vẻ mặt có chút thất vọng. Đứng dậy và tính quay lưng đi, đôi môi khẽ nhếch lên hiện ra một nụ cười ranh ma, liếc nhìn nhỏ lần cuối rồi ra khỏi quán…
SOCK… gì thế? Tại sao Vy lại biết được bí mật của nhỏ chứ? Không phải chỉ có Thiên và Lâm lão gia mới biết được chuyện này thôi sao? Sự thật rằng… nhỏ chính là con gái nuôi của Lâm Phong – Trùm mafja – cha của Lâm Hạo Thiên.
Từ nhỏ đến lớn, nhỏ đều là do một tay Lâm Phong nuôi dạy… chỉ bảo cho nhỏ tất cả. Từ cách dung kiếm, cách đánh nhau… và rồi biến nhỏ thành một công cụ giết người cho ông. Nhỏ tham gia FBI cũng chỉ là để thăm dò tình hình cho Lâm lão gia mà thôi. Và… nhỏ tiếp cận Triệu Thiên Minh cũng chỉ để thực hiện cái kế hoạch trả thù ngu ngốc của ông bố nuôi của mình…
Gương mặt nhỏ tái dần… không thể để Minh biết được chuyện này… nhất định không!!!
Đứng phắt dậy, chạy theo bong dáng của Vy đang khuất dần sau dòng người tấp nập của cái sa lộ này. Nhỏ vừa chạy, mắt dáo dác nhìn xung quanh, áp sát điện thoại vào tai, chỉ để nói chuyện với cô ã Nhuẫn Vy đó.
_Alo? Sao có chuyện gì thế?
Đầu dây bên kia, Vy nói bằng giọng lẵng lơ, chêu chọc. Tuy tức giận nhưng Phi không thể làm gì được cô ã cả… tốt nhất là không nên manh động.
_Cô… tôi đồng ý…
Nhỏ nói, kèm theo là một cái thở dài… nhỏ không thể làm khác được… nhỏ sẽ mất đi Minh – người mà nhỏ yêu thương nhưng không thể để cậu đau lòng và ghét bỏ nhỏ được…
Quay lại với Nữ chính nhé ~.o
Nằm trên chiếc giường đó, nó chỉ thở dài. Nhìn cái chân của mình…. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ? Nhỏ không muốn… nhưng dù là rất buồn khi bị như thế này nhưng nó còn đau gấp ngàn lần khi Bảo đối xữ với nó như vậy… àh không… đó là Kì… không phải là Gia Bảo. Đó chỉ là một con người hoàn toàn xa lạ với nó mà thôi…
_Hé lô
~~
Phong đứng ló mặt qua cánh cữa và cười khì. Nó giật mình quay mặt lại nhìn Phong rồi chỉ cười có lệ… nó có vui vẻ gì đâu mà cười…
_Nào, hôm nay chúng ta sẽ thực hiện phương pháp trị liệu, rồi thì cái chân này cũng sẽ nghe lời cậu thôi!
Phong ngồi bên cạnh giường bệnh của nó, vẻ mặt hớn hở. Cậu vui… vui vì nó không còn bi quan. Bẹo má nó, trông nó thật đáng yêu… nhưng lại phải chịu đựng cái cảnh này. Thật đúng là … hồng nhan thì bạc phận… haizzzz
_.... tôi không muốn.
Nó nói, cúi mặt xuống, rồi bấu chặt lấy tấm nệm trắng mướt. Nó sợ… sợ rằng… việc chân nó không thể đi lại được nữa sẽ thành sự thật.
_Thôi nào!!! Như thế thì không làm một cô bé ngoan được đâu? Triệu Á Quy mà tôi quen biết đâu có nhút nhát thế này? Hay là…
Phong nói, có phần khiêu khích nó. Ánh mắt lóe lên cách ranh ma. Nếu nó không tự nguyện thì anh đành phải ép nó vậy…
_“Hay là” gì?
Nó hỏi, ánh mắt dò chừng, cái tên này… quả thật là đang âm mưu chuyện gì nữa đây. Nhất định, nó sẽ không mắc lừa Phong đâu.
_Hay là cậu sợ?
_Cái gì? Tôi mà sợ sao?
_Ồh,… ai biết được? Rõ rang là cậu sợ cái chân này không nghe lời cậu mà…
Phong nói rồi ngước mặt nhìn lên trần nhà, huýt sáo. Hành động của Phong càng khiến nó điên tiết hơn.
_Cái gì? Hừm… được thôi! Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy rằng tôi không hề sợ!!!
_Ừ, vậy thì cậu làm thử xem!
Quả là nó đã mắc lừa cậu. hehe …
==========End chap 44============
Em Cứ Chạy Đi ! Chạy Mệt Thì Về Bên Anh Em Cứ Chạy Đi ! Chạy Mệt Thì Về Bên Anh - Misskillshy