If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hanny Ho
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 94 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:20:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59: Hội Ngộ Cố Nhân. (Phần 1)
uyên do trời định, phận do người tạo ra. Hai trái tim yêu thương sâu đậm có thể tìm đến được với nhau giữa chân trời cách biệt trùng phùng, âu cũng đều gói gọn trong hai từ “duyên phận”. Thế nên, có lẽ phải nói rằng, anh và cô không phận cũng chẳng có duyên. Khi tưởng đã gần nhau trong gang tấc, lại chẳng thể nào chạm lấy nhau.
Lặng lẽ bước qua…
Nhẹ như gió trên mặt hồ thu…
Thoảng như áng mây mùa hạ rồi dần cách xa…
Cánh cửa thang máy từ từ khép hờ, chỉ còn để lộ ra một khe hở nhỏ, đủ để ánh mắt nâu trầm lặng hướng về người con gái đang mặc chiếc váy trắng tinh khôi. Mùi hương quen thuộc cố len lỏi qua khe hở nhỏ, bay thẳng vào khướu giác anh, thẳng đến những ký ức sâu thẳm trong tâm hồn anh, khiến lòng anh dâng lên những cảm xúc hỗn tạp giữa hoài niệm và đau thương.
Nga cúi đầu hí hoáy nhắn tin trên chiếc điện thoại màu hồng phấn mà Andrew đã tặng cho cô lần đầu tiên. Bao nhiêu lần cô giận dỗi ném trả lại anh. Vậy mà, cuối cùng vẫn trở về bên cô, ngự trị trên tay cô trong sự ép buộc và đe dọa của chủ nhân nó.
Nga vốn không phải là một cô gái có tính tình hung hăng và háo thắng. Nhưng có lẽ, vì phải đối mặt với một kẻ ngang tàng như Andrew, nên vô tình sinh ra tính tự vệ cao độ trong người một cách phản xạ có điều kiện. Cô đang điên tiết vụ việc vừa mới xảy ra trong phòng làm việc của anh cách đây ít phút.
Vì trong lòng vẫn còn đang rất bực dọc, nên Nga vừa lẩm bẩm mắng, vừa đưa những ngón tay thon dài trắng trẻo lướt trên chiếc phím điện thoại nhỏ xinh xinh. Trên góc điện thoại cô đang cầm trong tay, có treo một móc khóa hình đóa hoa che màu trắng. Đây là món quà mà Andrew đã đặt riêng với nhà sản xuất để tặng cho cô cách đây nhiều năm trước.
Lần đó, khi vừa mở chiếc hộp nhỏ xíu mà anh đã bí mật đặt vào túi xách của cô. Cô đã vô cùng bất ngờ, thích thú giơ đóa hoa chè xinh xinh với sợi dây treo màu xanh trước mặt ngắm nghía rất lâu, rồi vội vàng gắn vào chiếc điện thoại của mình. Sau đó, cô không quên bấm một tin nhắn cảm ơn và gửi đến cho chủ nhân của nó, người vốn không hề thuộc về những hình ảnh gợi nhớ nhiều hoài niệm này. Tính đến nay, đóa hoa chè nhỏ xinh đã ở bên cô gần 5 năm trời.
Nhắn nút gửi tin nhắn đến số máy quen thuộc được lưu với cái tên
. Tin nhắn của Nga nhanh chóng bay thẳng vào chiếc điện thoại màu bạc sang trọng hiệu Vertu, chiếc điện thoại mà Andrew vốn chỉ dành riêng để liên lạc duy nhất với mình cô.
Khi màn hình sáng xanh khẽ run lên, Andrew dù đang ngồi xem một số tài liệu trên màn hình máy tính cũng phải dừng công việc lại. Anh nhanh chóng cầm điện thoại lên đọc rồi khẽ mỉm cười.
Những ngón tay khẽ lướt qua phím điện thoại một cách điêu luyện, tin nhắn nhanh chóng được gửi qua số máy duy nhất trên điện thoại của Andrew. Vừa nhìn qua cái tên được anh ưu ái đặt, người xem cũng đã có thể mường tượng hết được sự cưng chiều của anh dành cho người được gọi như thế nào.
Nội dung:
Ngồi trong xe đang thẳng tiến về trung tâm Sài Gòn, Nga đang hết sức bực dọc vì bị Andrew lừa phỉnh. Nhận được tin nhắn của anh, cô càng thêm điên tiết hơn.
Hiện tại, trong lòng Nga vẫn còn vô cùng ấm ức. Không ấm ức sao được khi cô tiếp tục bị anh lừa gạt một lần nữa bởi trò ma mãnh của mình. Nếu hôm nay, cô không phát giác. Có lẽ, cô sẽ bị anh lừa suốt đời mà không phát hiện ra.
Suốt hơn hai năm nay, ngày nào, Nga cũng là người thắt cà vạt cho Andrew. Không biết mọi người có tin không? Nhưng một kẻ vốn rất thông minh, sáng dạ như anh lại không biết thắt cà vạt. Hay nói đúng hơn là anh không thể thắt nó một cách gọn đẹp. Vì thế, cô phải là người thắt lại cho anh mỗi ngày ở phòng làm việc của anh. Đôi lúc, cô đang đi nghiệm thu ở một phân xưởng nào đó, anh cũng kiên nhẫn đeo chiếc cà vạt méo xệch cho đến khi cô trở về lại phòng thắt lại cho anh. Biết anh không làm được việc này, cô cũng không phàn nàn lời nào, kiên nhẫn thắt lại cho anh mỗi ngày. Nhiều lần, cô chỉ anh cách thắt, anh vẫn không làm được.
Thế mà hôm nay, khi bất thình lình bước vào phòng làm việc của anh. Cô chứng kiến cảnh anh thắt chiếc cà vạt màu xanh đậm một cách điêu luyện chỉ trong vòng 5 giây. Tức là nhanh hơn cô những 550 giây. Vì cô cũng không khéo léo trong chuyện này lắm, nên thường mất cả mười phút mới có thể thắt gọn ghẽ trong ánh nhìn dịu dàng của anh. Mỗi lần như vậy, anh đều thân mật áp hai bàn tay của mình lên chiếc eo nhỏ xíu của người đối diện, chăm chú nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô rồi khẽ mỉm cười.
Những lúc đó, chắc cô không thể ngờ rằng, người mà mình đang luôn miệng hướng dẫn cách thắt cà vạt lại có thể thắt một cách điêu luyện như vậy.
Vốn chỉ muốn tận hưởng cảm giác được Nga quan tâm và chăm sóc. Andrew luôn bày ra những chiêu trò đại loại như bệnh, đau tay, đau chân, đau đầu để cô chăm sóc, xoa bóp vai cho anh. Mỗi khi đến chỗ làm, trước khi ra khỏi xe, anh đều tháo chiếc cà vạt được thắt gọn ghẽ trên cổ thành méo xệch để mong cô thắt lại cho anh.
“Thời gian trước, em luôn nhìn thấy anh rất chỉnh chu với chiếc cà vạt trên cổ. Vậy ai đã thắt cho anh?”
“Có người làm ở nhà thắt dùm…”
“Vậy sao bây giờ người làm không tiếp tục thắt cho anh nữa?”
“Vì anh có em làm cho anh rồi…”
Khi Andrew nói câu đó, chiếc cà vạt màu đen trên cổ Andrew cũng đã thắt xong. Anh đưa đôi bàn tay đang đặt lên vòng eo mượt mà của Nga rồi choàng lấy người cô, kéo cô lại gần anh hơn, giam lỏng cô trong vòng tay rộng bao la của mình.
“Ước gì em sẽ là người làm việc này cho anh mỗi buổi sáng trước khi anh đi làm…”
Câu nói của Andrew luôn làm Nga trở nên lúng túng. Mỗi lần như vậy, cô đều cụp đôi mắt to tròn xuống, tay mân mê cổ áo sơ mi trắng tinh của anh trong yên lặng. Từ trên cúi xuống, anh chỉ có thể nhìn thấy đôi mi dài cong nhẹ như cánh quạt của cô đang lay động nhẹ.
Mỗi lần nhìn thấy cô ngây thơ tin lời anh nói, tỉ mỉ thắt những chiếc cà vạt tối màu mà lòng anh ngập tràn hạnh phúc. Trong đầu khẽ cười trước sự ngây thơ dễ dàng tin người của cô. Tuy nhiên, ý nghĩ đó chưa bao giờ là cười cợt.
Thiên Nga à! Em đúng là ngây thơ và dễ tin người hết biết luôn. Bị anh lừa suốt hai năm trời mà không hề hay biết.
Kể ra cũng hay! Vì nếu cô biết anh có thể thắt cà vạt trong vòng 5 giây, chắc sẽ không còn tin tưởng anh như thế này. Vì có lần vừa thắt cà vạt cho anh, cô vừa nói.
“Tính ra, anh còn tạm chấp nhận được. Vì em nghe nói đàn ông mà thắt cà vạt hay tháo cà vạt nhanh là những người đàn ông đào hoa, rất giỏi trong chuyện nên mới có thể tháo ra hoặc thắt vào nhanh như vậy.”
Ngay khi cô vừa nói câu đó, anh thề với lòng sẽ chẳng bao giờ cho cô biết sự thật về khả năng này của anh. Thỉnh thoảng, trong lòng anh hình thành thêm những chiêu lừa đảo
mới với cô. Chẳng hạn như giả vờ quên kéo khóa quần lên mỗi ngày chẳng hạn. Tuy nhiên, chưa bao giờ, anh thử sử dụng chiêu này. Vì sau khi kể với Tiệp xong, anh ta đã phán một câu không nhân nhượng.
“Với bản tính của cô chủ. Tôi nghĩ ông chủ có thể sẽ phải ăn bạt tay hơn là sẽ được thỏa mãn ý định của mình ạ.”
Vậy mà hôm nay, chính Andrew đã bị lộ tẩy lừa đảo Nga khi cô đột ngột bước vào phòng. Trước đó ít phút, anh vì sơ ý làm đổ cà phê lên áo nên phải lấy bộ comple có sẵn trong phòng nghỉ để thay. Trong lúc loay hoay thắt cà vạt, anh đã bị cô phát giác, tròn mắt nhìn anh trách cứ. Cô không nói lời nào, chỉ giận dỗi định bỏ đi ra khỏi phòng.
Vì lúc trước, anh đã hứa sẽ không bao giờ lừa gạt cô nữa. Nên khi vừa nhìn thấy cô nỗi giận, anh đã hoảng hồn chạy đến phía cô, vội vàng kéo cô lại.
Đưa một tay khóa cửa phòng không cho cô ra, rồi anh đột ngột ôm lấy cô, miệng rối rít giải thích nhằm hạ nhiệt cơn giận trong lòng cô.
Với tài mồm mép của mình, anh cuối cùng cũng làm cô nguôi giận bằng một nụ hôn say đắm.
Vậy mà ngay khi cô đã bớt giận đôi chút, anh lại vô tình phán thêm một câu làm cô tức điên.
“Thiên Nga! Anh đã đề bạt với công ty cho em học thêm một vài khóa học để bổ sung kỹ năng làm …
hiệu quả.”
“Cái gì?”
Trợn tròn mắt, Nga nghiến răng ném nguyên sấp hồ sơ vào mặt Andrew trong những lời thanh minh vội vàng của anh. Không những thế, anh còn cố tình nói giọng Huế để mà trêu ghẹo cô.
“Anh nói
. Anh xin lỗi là anh nói
. Ý anh là kỷ năng làm…
hiệu quả.”
Bên nhau 5 năm, lại thường xuyên lui tới nhà Nga nên Andrew cũng dần quen với chất giọng miền Trung có âm hưởng ngọt ngào này. Không những thế, nó còn gợi lại trong anh biết bao nhiêu ký ức xa xưa, khi mà anh vẫn thường xuyên nghe những lời êm dịu đó mỗi ngày. Đây cũng chính là lý do, anh để mắt đến Nga ngay từ giây phút đầu tiên khi cả hai chạm mặt. Những ngày còn ở Phnom Pênh, mỗi lần hai người gặp nhau rồi chửi nhau té lửa, cô vẫn luôn dùng chất giọng miền Nam Sài Gòn khá là dễ thương nói chuyện đôi co với anh. Tuy nhiên, lúc anh chọc ghẹo cô ở buổi xem bói, khi nghe cô nói chuyện với ông Thiên bằng chất giọng Huế ngọt ngào nhẹ nhàng dịu dàng, tim anh đã thực sự rung động. Giọng nói, cử chỉ dịu dàng của cô gợi cho anh nhớ đến một người. Người mà anh vừa thương lại vừa hận.
Sau đó khi đưa cô về Sundance, thỉnh thoảng, anh lại yêu chiều bảo cô hãy nói giọng Huế với anh. Tất nhiên lúc đó, cô đã không thèm nghe theo lời anh. Chỉ làm những điều hoàn toàn trái ngược để chọc giận anh. Còn sau này, mỗi khi bên nhau, cô lại hay nói giọng Huế với anh. Mỗi lần như vậy, anh lại âu yếm nhìn cô, khóe môi đẹp đẽ nở nụ cười vừa thích thú vừa không giấu được vẻ hạnh phúc ngập tràn. Anh ôm cô vào lòng, đưa bàn tay rắn rõi nam tính vuốt ve mái tóc cô một cách vụng về.
Vì yêu cô, anh hay tìm tòi học hỏi những ngôn từ địa phương thông dụng mà người Huế thường hay nói với nhau hàng ngày. Lúc thì anh bất ngờ thêm những từ quen thuộc như
vào câu nói của mình, khi thì lại cố giả giọng của người Huế làm Nga ôm bụng cười ngoặc nghoẽo. Không những thế, anh lại hay cố tình nói nặng những từ theo khuynh hướng bậy bạ mà anh nghĩ ra trong đầu để chọc ghẹo cô khi hai người ở riêng với nhau. Mỗi lần như vậy, cô điên tiết lấy gối đánh anh liên tiếp vào đầu kèm theo chất giọng Huế khá là đanh đá.
“Cái đồ chết bầm này! Anh có câm miệng lại không thì bảo? Miệng anh ngày nào không nói bậy anh không chịu được phải không? Ngôn ngữ của người Huế chúng tôi bị anh làm vọc bẩn rồi đây này. Anh đi chết đi…”
Trên chiếc giường trắng tinh như dành ột nàng công chúa mà anh đã chọn lựa, Andrew đưa tay đỡ lấy những cú đánh phình phịch chẳng đau chút nào bằng gối từ phía Nga. Anh vừa la chí chóe bắt cô dừng lại, vừa há miệng cười khanh khách một cách vui vẻ. Chỉ khi được ở bên cô, anh mới có thể nở nụ cười sảng khoái và hạnh phúc như vậy. Cầm lấy hai ống tay ngăn lại hành động
mà cô đang dành cho anh, anh kéo cô về phía mình, cánh tay rộng bao la quấn lấy cô, xoay một vòng rồi kiên định kèm kẹp cô dưới thân người to lớn của mình.
Những giây phút đó kéo dài rất lâu, bốn mắt giao nhau giữa không gian yên ắng trong chiếc phòng trắng tinh được trang trí vô cùng tao nhã hài hòa. Đây là dịp anh có cơ hội được nhìn ngắm những đường nét thanh tú trên gương mặt kiều diễm của cô một cách chân thật nhất. Sự gần gũi thân mật giữa anh và cô như thế này luôn truyền đến sâu thẳm trong tâm hồn anh những rung động dạt dào và mãnh liệt. Bao giờ cũng kết thúc bằng một nụ hôn say đắm dài bất tận như hòa cả vào dòng thời gian….
Trong lúc vẫn còn đang liên tiếp mắng Andrew trên điện thoại thì Nga thấy số của Thảo đang nhấp nháy trên màn hình. Cô vội vàng
anh sang một bên để xử lý sau, rồi nhanh chóng bấm nút trả lời cô bạn thân của mình.
Sau đêm Thảo tâm sự chuyện của cô và Tiệp, Nga rất lo lắng cho bạn của mình nên suốt từ đêm qua đến giờ, cô liên tục nhắn tin động viên an ủi.
Trên điện thoại, giọng nói đã hân hoan trở lại của Thảo làm Nga cảm thấy lòng nhẹ nhõm hẵn ra. Thảo vui mừng báo cho Nga biết rằng, cô và Tiệp đã làm hòa với nhau. Trong giọng nói vẫn còn chứa đầy men say tình ái còn dư âm lại từ đêm hôm trước, cô kể không sót chi tiết nào về màn lãng mạn mà Tiệp đã dành cho cô đêm qua, khiến Nga vô cùng mừng rỡ cho hạnh phúc của người bạn thân thiết nhất này.
Không biết nếu Thảo phát hiện ra việc, Tiệp vì sức ép từ phía Andrew mà đột ngột xuất hiện trước cổng nhà cô đêm qua. Liệu cảm xúc đang ngập tràn trong lòng cô có bị vơi đi chút nào không?
Sau chuyện Nga đột ngột hỏi Andrew về cô gái có tên Phi Phi, cùng với thái độ lo lắng của cô dành cho Thảo, anh không an tâm mà gọi Tiệp lên phòng để làm sáng tỏ việc này.
Trong chiếc áo khoác ngủ màu đen huyền bí được cột một cách lỏng lẻo, phơi bày khuôn ngực màu đồng vô cùng hấp dẫn trong bóng đêm mờ ảo, Andrew gát hai chân lên chiếc bàn trà hình ô voan. Nơi có đặt một hình hoa chè màu trắng tinh khiết rồi đưa điếu xì gà lên miệng rít một hơi dài, ánh mắt phượng uy quyền trầm ngâm nhìn Tiệp đang đứng trước mặt.
“Tiệp!”
“Dạ...”
“Cậu có biết điều tồi tệ nhất của một thằng đàn ông là gì không?”
“Dạ! Ông chủ …muốn nói gì ạ?”
“Thằng đàn ông tệ bạc nhất là thằng đàn ông làm cho người đàn bà của mình phải rơi lệ.”
Tiệp đưa mắt sang nhìn Andrew với dấu chấm hỏi to tướng trong ánh mắt. Trên khuôn mặt đang suy nghĩ miên man, anh dường như bắt đầu tìm ra mấu chốt của vấn đề mà ông chủ của mình đang muốn nói đến. Anh lấy làm ngạc nhiên. Vì từ trước đến giờ, Andrew chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện tình cảm của người khác ngoại trừ những câu nói trêu ghẹo. Anh có cảm giác, phía sau những lời nói mang tính chất khuyên bảo này còn ẩn chứa nhiều ý tứ khác.
“Nếu cậu yêu Thảo. Hãy cư xử cho phải phép! Còn không thì hai người cũng không nên làm ảnh hưởng đến cô chủ. Tôi nói vậy, cậu hiểu rồi chứ?”
Nghe Andrew nhắc đến Nga, Tiệp tỏ ra căng thẳng trong ánh mắt. Anh không ngờ chuyện của anh và Thảo lại làm cho Nga bận lòng đến độ Andrew phải ra mặt cảnh cáo. Tuy vậy, anh cũng không biết phải giải thích thế nào về chuyện này nên trầm tư không nói gì, chỉ cuối đầu như nhận lệnh từ Andrew.
“Dạ! Tôi biết rồi, thưa ông chủ. Tôi thành thật xin lỗi vì đã để chuyện cá nhân của mình làm ảnh hưởng đến cô chủ. Tôi sẽ không để chuyện tương tự như thế này xảy ra lần nữa.”
“Tôi không quan tâm chuyện cậu và Thảo như thế nào. Nhưng kể từ bây giờ, tôi không bao giờ muốn nghe Thiên Nga phải mở miệng nói đến hai từ
một lần nào nữa cậu đã rõ chưa?”
Những đường gân xanh ẩn hiện trên gương mặt nam tính cùng ánh mắt như hổ báo vờn mồi trong bóng đêm mờ ảo của Andrew làm Tiệp thấy lạnh sóng lưng. Anh không ngờ, Thảo lại tâm sự với Nga về chuyện này. Bằng sắc mặt hơi khẩn trương, anh vội vàng nhìn về phía Andrew như giải thích và cầu khẩn.
“Tôi xin lỗi! Tôi thành thật xin lỗi ông chủ. Tôi sẽ thu xếp chuyện này một cách ổn thỏa nhất.”
Khói trắng từ điếu xì gà Cuba thượng hạng khẽ bay bay trong bóng tối với vài vệt sáng màu mật ong ít ỏi, Andrew trầm ngâm nhìn ra ngoài phía cửa sổ rộng lớn sát đất đang được vén màng gọn gàng, tạo điều kiện cho ánh trăng tràn vào trong căn phòng ngủ hoa lệ, hòa màu với nội thất bên trong làm một.
Cánh tay đang chống lên trên thành ghế, những ngón tay tay khẽ lướt qua lại với nhau như đang suy tư về một điều gì đó, Andrew hít một hơi dài rồi hạ giọng nói.
“Ra ngoài đi!”
Sau một lúc chần chừ như muốn nói thêm điều gì đó, Tiệp đành bước ra khỏi phòng Andrew. Trước khi rời khỏi cửa, anh còn khẽ quay đầu lại nhìn dáng người thong dong của Andrew trên chiếc sô pha sang trọng bằng ánh mắt bất an.
Nhanh chóng sau đó, Tiệp vội vàng rời biệt thự Trần Gia. Chiếc Mercedes Benz anh thường hay đi lại với Thảo lăn bánh tốc độ trên đường cao tốc thẳng tiến vào trung tâm Sài Gòn giữa đêm khuya vắng lặng.
Lúc đó, đồng hồ trên xe đã hiện số 11 giờ đêm, rất không lịch sự khi anh đánh thức người con gái mà anh đã trao nụ hôn đầu tiên khi cô vẫn còn say giấc nồng.
Dù biết là thất lễ với người lớn trong nhà, nhưng anh cũng nhắn tin gọi Thảo ra ngoài để gặp mặt. Ngoài việc phải giải quyết vấn đề đang làm Andrew khó chịu vì ảnh hưởng đến Nga, anh cũng muốn gặp cô để xin lỗi. Mấy ngày nay, anh cũng thật sự rất nhớ cô. Nhưng vì cái tôi trong người, anh đã dửng dưng khi cả hai đối mặt ở công ty cũng như tại nhà Nga đêm qua.
Gợi cảm trong chiếc váy ngủ ngắn đến đùi, Thảo mặc vội vàng lên người thêm chiếc áo khoác màu hồng bằng thun rộng. Cô vội vàng đến độ mang nhầm cả dép đi trong nhà của cô và mẹ để chạy ra ngoài cửa nơi Tiệp đang chờ sau khi anh nhắn tin cho cô.
Tiệp xoay người lại rời khỏi bức tường bám đầy rêu phong khi Thảo đứng trước hiêng nhà nhìn quanh quẩn tìm anh. Rời khỏi bóng tối cùng điếu thuốc trên môi, anh đứng đối diện với cô trầm ngâm một lúc lâu rồi nói.
“Anh xin lỗi! Lẽ ra, anh không nên lớn tiếng với em. Hãy tha lỗi cho anh nha Thảo.”
Làn môi mọng xinh xắn dù không được tô son của Thảo khẽ mím lại, cô xúc động và hạnh phúc đến độ dễ dàng tha thức cho Tiệp. Mấy hôm nay, cô chỉ mong mỏi một điều này, anh tình nguyện đến gặp cô là được.
Xúc động vì câu nói của người đàn ông chưa bao giờ tự giác nói lời xin lỗi khi cả hai giận nhau, cô choàng tay ôm lấy cổ anh khóc thút thít như một đứa trẻ mà không nói được lời nào.
Tiệp như hiểu được mình đã làm đau lòng cô gái này biết bao nhiêu nên nhẹ giọng nói, bàn tay chạm vào tấm lưng gợi cảm của Thảo, xoa xoa nhẹ như vồ về người đang khóc. Lời nói thốt lên từ tận đáy lòng.
“Anh rất nhớ em. Chỉ có đều anh quá ngốc nghếch. Anh là một thằng không ra gì nên mới để em đau khổ thế này. Đã vậy, sao còn yêu thương và chờ đợi anh làm gì hả Thảo?”
Lắc đầu nguầy nguậy phản đối lời Tiệp đang nói, giọng Thảo nghèn nghẹn cất lên, làm Tiệp trách bản thân mình không sao tả xiết.
“Là lỗi của em. Lẽ ra, em phải tin tưởng anh. Chỉ có điều, em cảm thấy lo sợ khi nghĩ anh có người khác ngoài em. Tất cả là lỗi tại em hết. Anh không có lỗi gì cả. Tiệp à! Em yêu anh lắm…Không có anh! Em không thể nào sống nỗi. Vì thế, xin anh đừng rời xa em nha Tiệp…”
Những câu nói van xin hòa vào nước mắt làm một của Thảo khiến Tiệp đau không kém gì cô. Anh oán trách và tự hỏi mình đã làm gì với người con gái này?
Cô đã vì anh mà chịu thiệt thòi suốt nhiều năm qua. Lặng lẽ chăm sóc và đi bên đời anh như một chiếc bóng không rời. Vậy mà, anh chưa một lần nói yêu cô, hay quan tâm đến cô nhiều như anh mong đợi.
Năm xưa, trước sự chủ động có phần áp đảo của Thảo, Tiệp đã xuôi lòng trước tình cảm nồng nhiệt của cô gái xinh đẹp này trong lặng lẽ. Vì thế, dù chưa một lần nói lời yêu thương cô hay biểu hiện tình cảm mà một người bạn trai dành cho người con gái mà mình yêu thương. Nhưng anh biết rõ, trong lòng anh, cô chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Tuy nhiên, ngoài cô ra, thình thoảng, anh lại xa xăm nghĩ đến một người con gái khác, người mà ngay cả cái bóng anh cũng không chạm tay vào được.
Đã nhiều năm, Tiệp yêu thương người con gái đó, người con gái có đôi mắt bồ câu mơ mộng và nụ cười dịu dàng trong thầm lặng. Anh không có cơ hội, anh không dám và anh cũng không có quyền thổ lộ tình cảm của mình với cô. Bởi vì, ngoài những rào cản cách xa vời xợi, anh thừa biết, cô gái xinh đẹp như đóa hoa tử kinh nhẹ nhàng trong sáng ấy đã dâng hiếng trọn vẹn trái tim ngây thơ trong sáng ột người đàn ông khác. Mặc dù biết rõ sự thật, anh sẽ chẳng bao giờ chạm tay được đến cô. Nhưng tim anh vẫn không ngăn được tình yêu thầm kín và sâu sắc anh đã dành cho cô.
Nhưng đã đến lúc, anh nên kết thúc mọi chuyện. Anh nên tập cách quên đi mà sống vui vẻ, trân trọng những điều đẹp đẽ mà hiện tại đang có. Người con gái đang khóc trong vòng tay anh lúc này quá tốt. Tình cảm sâu đậm và bao dung của cô như liều thuốc xoa dịu sự tổn thương và mặc cảm trong anh trong suốt nhiều năm qua. Tình cảm anh đối với cô không nhiều hơn tình yêu, không ít hơn bạn bè, nó ở một ranh giới mong manh của sự cảm thông và quan tâm chăm sóc lẫn nhau.
Và vì nó quá mong manh, nên anh không thể nhìn ra nó đẹp đẽ và quan trọng như thế nào trong lúc này. Anh chỉ cảm thấy mình phải có trách nhiệm đối với cô. Không thể để cô phải đau khổ vì những chuyện cá nhân của anh một lần nữa.
“Anh sẽ không bao giờ rời xa em. Vì thế, em đừng suy nghĩ ngốc nghếch như vậy nữa nha….”
Đặt bàn tay rám nắng lên đôi vai đầy đặn gợi cảm của Thảo, Tiệp đưa những ngón tay chai sạm lên khuôn mặt trắng trẻo và xinh đẹp của cô rồi khẽ lau đi những giọt nước mắt.
Dưới ánh trăng thơ mộng đã rời khỏi làn mây đen trên bầu trời, Tiệp từ từ nghiêng đầu đặt lên môi Thảo nụ hôn nồng nàng…
Những nụ hôn chủ động từ phía Tiệp luôn khiến Thảo run rẫy, nhanh chóng đưa bàn tay bút măng lên đôi gò má của anh, đôi môi nhanh chóng hòa quyện vào anh…
Giấc mơ dài thật dài và em không có lối ra.
Yêu anh yêu anh yêu chỉ anh thôi.
Yêu anh hết thân này.
Yêu anh chẳng tiếc gì.
Bằng tất cả những gì em có, bằng cả yêu thương dù dấn thân vào ngục tối.
Yêu thôi cứ yêu thôi, anh là ánh sáng.
Xin anh gần lại bên em, đừng rời xa em.
Xin đừng bỏ em ở lại, xin đừng dập tắt đi
Nỗi nhớ không tên theo em theo em đến cuối cuộc đời
Yêu là chẳng nghe điều gì, yêu là chẳng tiếc chi
Dù mai nắng sau cơn mơ kia em sẽ đớn đau thật nhiều
Nhưng không hề hối tiếc và chẳng cần lo âu
Vì trái tim em không anh chắc sẽ ngừng đập...>
Chờ đợi cho đến khi Thảo vào trong nhà khóa cửa lại, Tiệp mới trở về xe của mình. Anh không khởi động xe vội mà lấy chiếc điện thoại màu bạc hiệu Nokia từ trong túi ra. Bấm nút danh bạ điện thoại, anh chần chừng một lúc lâu rồi quyết định bấm nút xóa số liên lạc có tên là Phi Phi. Tuy nhiên, anh chưa kịp bấm nút xóa thì trên màn hình sáng xanh đã thông báo một tin nhắn đang gửi đến.
Số điện thoại được gửi từ Hong Kong.
Người gửi: Hạ Phi Phi
<14/12/2007 12:30 AM: Tiệp! Có phải anh Andrew đang yêu một cô gái Việt Nam có phải không? Nếu như anh vẫn không nói cho em biết. Em sẽ tự mình tìm hiểu>
Bấm nút xóa tin nhắn, anh thở dài ngã người vào thành ghế da đen. Mệt mỏi vuốt ngược máy tóc bồng bềnh ra phía sau, ánh mắt lạnh lẽo trong bóng tối của anh khẽ nhắm lại với những ý nghĩa rối rắm dày đặc khó lòng mà giải quyết được.
Mưa lất phất bên ngoài cửa sổ suốt nhiều tiếng đồng hồ, ngày đầu tiên làm công tác kiểm tra của đoàn khách cấp cao TLS có vẻ như vì sự ủ dột của thời tiết mà làm cho chậm lại.
Đoàn nhân viên tẻ nhóm, chia nhau khảo sát hai nhà xưởng rộng lớn suốt cả buổi sáng ngày hôm nay. Duy chỉ có mình Will thì ở lại tòa nhà TLS, anh đang chờ đợi cuộc hẹn với giám đốc phát triển Andrew Trần.
Ngồi trong căn phòng với diện tích khá rộng, Will đang tranh thủ thời gian xem lại một số dữ liệu trên chiếc máy tính hiệu IBM, ánh mắt nâu thỉnh thoảng khẽ nhíu lại khi tập trung vào một chi tiết nào đó. Suốt buổi sáng ngày hôm nay, anh liên tục đưa tay lên xem đồng hồ. Đó là một chiếc đồng hồ hiệu Rado có dây đeo bằng da màu đen đơn giản nhưng vô cùng tinh tế.
Kim đồng hồ chỉ đúng 2 giờ chiều.
Will cười nhạt với thái độ bất mãn. Chỉ một cuộc gặp mặt với giám đốc phát triển mà phải khó khăn đến như vậy sao? Trong khi Tổng giám đốc TLS Việt Nam đã chủ động mời anh vào phòng chào hỏi từ lúc anh mới bước chân vào.
Sau khi Will thông báo với Uyên tiếp tân rằng anh muốn gặp Andrew. Cô nhã nhặn hơn cả thường ngày nhìn anh mỉm cười rồi lịch sự hỏi.
“Dạ! Xin lỗi, anh có hẹn với Sếp Andrew không ạ?”
“Không!”
“Dạ! Anh vui lòng chờ tôi một chút.”
Cầm điện thoại lên bấm số 0 của phòng Andrew, thư ký Hà nhận cuộc gọi. Sau đó, cô chuyển lời với Uyên rằng, Andrew không thể tiếp khách trong lúc này. Yêu cầu khách vui lòng đợi đến khi anh có thời gian gặp mặt. Tuy nhiên, khi Will hỏi anh phải chờ trong bao lâu thì Uyên hơi ngại ngùng nói.
“Dạ! Xin lỗi anh nhưng chuyện đó thì thư ký không nói cho tôi biết. Chỉ nói là khi nào Sếp Andrew có thể tiếp khách thì sẽ thông báo sau ạ.”
Dù cố gắng trầm tĩnh, nhưng Will vẫn cười khan một cái như để ghìm lại tâm trạng bực bội trong lòng.
Anh ta luôn tưởng mình là ông hoàng và để người khác phải chờ đợi.
Bản tính cao ngạo, không xem ai ra gì đã thấm vào trong máu từ xưa đến tận bây giờ không thay đổi một chút nào.
“Đối với khách, Sếp lớn của các cô lúc nào cũng như vậy sao?”
Uyên tròn mắt nhìn Will như hỏi ngược lại, không biết là cô không hiểu hay là ngạc nhiên vì câu nói vừa rồi của anh.
“Dạ!”
Khoát tay một cái, Will trầm tĩnh nói.
“Được rồi! Nói với ông Trần là tôi đang chờ ông ấy.”
“Dạ!” Uyên mỉm cười rồi nói tiếp. “Rất xin lỗi anh vì sự bất tiện này.”
Nhìn vẻ mặt lúng túng của Uyên sau câu hỏi của mình, Will hạ giọng nói.
“Đó không phải là lỗi của cô. Vì thế, không có gì phải cảm thấy ái ngại đâu..”
Uyên vén tóc nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt không ngừng nhìn dáng dấp cao lớn khôi ngô của người đàn ông đang bước vào trong thang máy cùng với người hướng dẫn. Cô chưa bao giờ thấy một người vừa đẹp trai lại vừa nhã nhặn, ôn như vậy. Vì trước giờ, trong suy nghĩ của cô, đàn ông đẹp trai và có chức vụ cao ai cũng thường vênh váo và lãnh đạm như Andrew Việt Trần hết. Đời nào quan tâm đến cảm nhận của những nhân viên bình thường như cô.
Theo chân người hướng dẫn vào một căn phòng đã được chuẩn bị sẵn cho đoàn kiểm tra, Will bước vào trong đặt chiếc ba lô màu đen lên bàn rồi nói.
“Cô hãy thông báo với tiếp tân dùm tôi. Khi nào, ông Trần xong việc thì vui lòng đến đây. Nói rằng, tôi đang đợi ông ấy.”
Cô nhân viên hướng dẫn trong bộ đồng phục công sở màu trắng trang nhã nhìn Will một cái. Sau đó, cô lịch sự trả lời mà không cần suy nghĩ lấy một giây, giống như việc truyền đạt này đã thực hiện trước đó cả triệu lần.
“Dạ! Sếp Andrew không có thói quen đến phòng của người khác. Nếu quý khách muốn gặp mặt Sếp thì hãy trực tiếp đến tầng 10. Đây là khu biệt lập của phòng Phát triển nên rất dễ tìm. Nếu quý khách cần sự giúp đỡ thì hãy báo cho tôi biết ạ.”
Sau khi nghe cô hướng dẫn nói xong, Will bất lực lắc nhẹ đầu khoát tay ra hiệu cô có thể ra ngoài. Và thế là anh chấp nhận ngồi đợi Andrew đến tận lúc này khi có thông báo từ tiếp tân. Tính đến thời điểm hiện tại, anh đã đợi Andrew đúng 5 tiếng đồng hồ.
Thiết nghĩ chắc có lẽ, Andrew đang bận rộn với những cuộc họp quan trọng nào đó nên Will cố gắng ngồi đợi thêm một lúc nữa. Tuy nhiên, sau khi nhìn kim đồng hồ đã chỉ đến số 3 giờ chiều, anh không thể kiên nhẫn thêm nữa mà rời khỏi phòng, trực tiếp tự tìm đến khu vực quản lý của phòng Phát Triển.
Đây là lần đầu tiên, Will có dịp đến thăm TLS Việt Nam. Nằm trong sự dự đoán của anh, trụ sở này có thể nói là một trong những trụ sở TLS bề thế nhất của tập đoàn TLS. Và tất nhiên, sự lộng lẫy và sang trọng của phòng Phát Triển nổi trội cũng không khiến anh cảm thấy bất ngờ cho lắm.
Sau khi được sự chấp thuận của nhân viên an ninh, Will bước vào trong khu vực chịu sự quản lý của Andrew. Sự xuất hiện của anh như một vầng hào quang làm căn phòng đang ảm đạm và buồn chán trở nên xanh tươi sống động.
Nhân viên nữ của phòng phát triển không hẹn mà gặp cùng nhau hướng về phía anh thì thầm to nhỏ với ánh mắt không giấu được vẻ say mê. Họ rỉ tai nhau rằng, chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông ngoại quốc nào lại đẹp trai và hấp dẫn đến như vậy.
Will đáp trả lại những ánh mắt ngưỡng mộ không giấu giếm của các nhân viên nữ bằng đôi mắt nâu êm đềm như nước, không lạnh lẽo nhưng cũng khá cách xa.
Mùi hương hoa chè thơm ngát đang bay bổng trong căn phòng rộng lớn khiến bước chân đang khẩn trương của Will bỗng trở nên lạc nhịp. Ánh mắt nâu ôn nhu chỉ nhìn thẳng một đường về phía trước, giờ bỗng phiêu lãng khắp phòng như tìm kiếm một thứ gì đó.
Bình hoa thủy tinh đang ôm trọn những đóa hoa chè trắng muốt tinh khiết khẽ làm anh xao động. Trái tim từ đó cũng bất ngờ đập nhanh hơn trước hình ảnh xinh đẹp của loài hoa chứa đựng biết bao ký ức đẹp đẽ của anh và người con gái Xơ –đăng năm nào.
Từng mảng ký ức thi nhau ùa tới làm bước chân anh không cất lên được, đứng bất động nhìn những đóa hoa thuần khiết đang tỏa hương thơm dịu dàng trong không trung.
Mùi hương dịu dàng thanh khiết và vô cùng quen thuộc đó nhanh chóng bám vào người anh, bám vào khướu giác anh rồi bay thẳng vào những ngóc ngách sâu thẳm và thầm kín nhất trong trái tim anh.
Anh đứng đó rất lâu, bất động trong thế giới của riêng mình…
Bao nhiêu hình ảnh đẹp đẽ lại hiện về trong đôi mắt buồn bã của anh sống động như vừa mới xảy ra ngày hôm qua…
Những ánh mắt tò mò trước hành động lạ thường của Will khiến anh trở về với hiện tại, vội vàng quay người tiến về phía cửa phòng sang trọng đang được đóng kín, nơi có gắn bảng hiệu được làm bằng chữ mạ vàng.
Giám Đốc Phát Triển.
Will cũng không nhớ rõ lần cuối cùng mình gặp mặt Andrew là khi nào?
Chỉ biết rằng, thời gian xa cách đó không được tính bằng ngày, bằng tháng mà bằng nhiều năm.
Thế là đã 5 năm rồi anh mới gặp lại Andrew. Trong lòng không khỏi dâng lên sự hiếu kỳ về những đổi thay của con người theo năm tháng.
Vì đã nghe Hà thư ký thông báo về sự hiện diện của Will nên Andrew cũng không lấy làm gì bất ngờ khi Will bước vào phòng.
Lúc này, Andrew đang chăm chú với những tấm bảng vẽ trên bàn. Thái độ có vẽ nhàn nhã chứ không bận rộn như những gì Will đã nghĩ trong đầu trước đó.
Trước mắt Will là một người đàn ông khôi ngô tuấn tú, khí phách uy nghiêm, ngang tàng và trịnh thượng được thấm vào trong máu, kín đáo biểu lộ qua ánh mắt phượng sắc sảo khiến người đối diện khó đoán được những ý nghĩ trong đầu. Bao nhiêu năm không gặp, Andrew trông vẫn phong độ và hấp dẫn như ngày nào. Khuôn mặt này, phong cách này đã làm điêu đứng biết bao nhiêu bóng hồng xinh đẹp.
“Chào anh! Đã lâu rồi không gặp.”
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết
Em Còn Yêu Anh Không? Em Còn Yêu Anh Không? - Hanny Ho