Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Hanny Ho
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 94 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:20:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51: Em Vẫn Hy Vọng (Phần 3)
rong khi Andrew vì nụ hôn mê đắm này mà không giữ được bình tĩnh, thì Nga vì quá bất ngờ trước màn tấn công đột ngột này mà trợn tròn mắt lên bàng hoàng. Hai tay vì điều đó mà rời khỏi túi xách, đưa lên chống đối vòm ngực rộn lớn đã áp chặc vào thân thể mình tự khi nào. Đầu cô ngửa ra sau nhằm trốn thoát nhưng lại bị bàn tay to lớn của anh giữ chặt sau gáy, đẩy nhẹ nhưng chắc chắn về phía trước không cho cách xa đôi môi mình một li. Mỗi lần cô rời đi, anh lại bắt lấy, đầu lưỡi đầy mùi rượu Singlematt cứ ngang nhiên bá đạo xâm nhập vào bên trong đôi môi ẩm ướt của cô, hết lần này đến lần khác dày vò làn môi cô theo cách trân trọng và nâng niu nhất, giam giữ trọn vẹn hơi thở của cô, giam giữ luôn cả tiếng chống đối yếu ớt của cô.
“Ưm…Ưm..”
Trong giây phút nồng nàn kéo dài bất tận vì được hượng thụ trọn vẹn đôi môi và cả hơi thở của Nga. Tiếng cổng nhà trọ đột ngột kọt kẹt mở ra mới khiến Andrew khó chịu rời đôi môi ngọt ngào của cô ra trong sự luyến tiếc. Nhanh như cắt, ánh mắt khinh khỉnh nhìn về hướng kẻ phá đám làm dang dở nụ hôn say đắm cháy bỏng của anh như muốn ăn tươi nuốt sống, chẳng màn đến bộ dạng điên tiếc, hậm hực của người vừa mình bị cưỡng hôn.
Anh chàng sinh viên trọ gần phòng Nga đi học sớm, khẽ gật đầu chào cô bằng ánh mắt tò mò, sau đó quét qua người đàn ông đẹp mê hồn trước mắt bằng ánh mắt hoài nghi xen lẫn ganh tỵ. Dù mọi thứ chỉ diễn ra trong một giây ngắn ngủi, nhưng cô cũng đủ đọc nét thất vọng của anh chàng qua đôi kính dày cộm kia. Và cũng vì sự xuất hiện của anh ta, mà cô không thể đánh chết Andrew ngay lúc này được. Đành chịu đựng đứng cạnh bên tên biến thái mặt dày chuyên cưỡng hôn người khác như một người bạn thực sự.
Andrew vẫn khó chịu trừng mắt nhìn anh chàng sinh viên kính cận ốm o như cây tăm kia như muốn ăn tươi nuốt sống, khiến anh ta leo lên chiếc Honda cúp màu xanh nhạt nhanh chóng chạy biến không dám ngoáy đầu nhìn lại dù chỉ là một lần.
Chờ cho đến khi chàng sinh viên đi khuất rồi, Nga mới hậm hực, uất ức đến phát khóc đấm đánh vào lồng ngực của Andrew mắng xối xả.
“Cái tên biến thái này! Ai cho anh dám hôn tôi hả? Cái đồ bá đạo! Cái đồ vô lại này…”
Andrew cưởi cười để mặt Nga đánh kiểu “gảy ngứa” một hồi thì nắm lấy hai cổ ta của cô ngăn lại, cất giọng yêu chiều.
“Hôn bao nhiêu đó rồi mà vẫn chưa đủ hả? Vậy em muốn thêm phải không? Thiệt là
hết biết luôn!”
“AHHH…”
Bị Andrew trêu ghẹo kiểu phủ đầu, Nga tức giận đến độ hét lên, nhưng giọng vẫn cố kiềm hãm âm thanh vì sợ làng xóm nghe thấy. Cô đẩy mạnh người anh ra xa cao giọng đuổi thẳng.
“Biến ngay cho tôi! Từ nay đừng để tôi thấy mặt anh lần nữa. Đồ vô lại! Đồ du côn!”
Andrew cười cười nhìn Nga cất giọng yêu chiều, lấy tay vuốt sóng mũi xinh xinh của cô lần nữa. Ánh mắt vô cùng trìu mến.
“Lát trưa anh chờ trước hẻm…”
Nga quát lên, vùng vằng cầm túi xách đánh vào lồng ngực Andrew.
“Tôi đã bảo không đi mà…”
Andrew nhếch môi cười, hạ giọng cảnh cáo ngầm.
“Hoặc là xông thẳng vào
bắt người nếu ngoan cố. Nhân đây, anh cũng báo em biết là, anh đã sẵn sàng cho việc ra mắt phụ huynh của em rồi. Vì thế, nếu em tạo cơ hội cho anh thì anh rất là biết ơn đó nha.”
“AHHHH…”
Kiểu đe dọa không chút bạo lực của Andrew làm Nga tức đến độ nắm lấy tóc trên đầu uất ức tột cùng. Quên cả đau, cô giậm chân cành cạch bất lực đi vào trong khu nhà trọ, vừa đi vừa lấy tay quệt miệng qua lại như muốn xóa sạch mọi thứ về anh. Vậy mà vị cay nồng đậm đặc của Singlematt cứ hung hăng xâm chiếm mọi sự hít thở của cô, ngang nhiên thấm dần dần vào lý trí cô, lan tỏa hết cả mọi ngõ ngách trong cở thể cô.
Andrew đứng phía sau nhìn thấy tất cả. Hai tay anh bỏ vào túi quần đứng lững thững một hồi lâu rồi cong khóe môi đắc thắng, ánh mắt không chút bỡn cợt mà ngược lại tràn ngập sự yêu thương dành cho tấm lưng dần khuất hẳn sau tấm hàng rào rụt nát. Anh chờ cho đến khi cô vào an toàn trong nhà rồi mới quay bước đi.
Lúc này đã gần 6 giờ sáng, tiếng gà trống gáy ò ó o văng vẳng bên tai Andrew. Ánh sáng từ những chân trời bị những tòa nhà cao tầng cũ kỹ che khuất, đang dần len lỏi bao phủ đất Sài Gòn.
Hít một hơi dài bằng khuôn mặt sảng khoái dù vừa trải qua một đêm thức trắng, Andrew nghe hạnh phúc lan tỏa dần trong tim. Tự nhiên lại thấy thích thích cái đất Sài Gòn đông đúc bụi bặm này đến lạ. Lúc này đây, anh chợt nhớ một câu nói rất hay.
“Nơi hạnh phúc nhất, chính là nơi mà trái tim ta luôn hướng về.”
Tiếng cửa cũ rít hé mở làm bà Nguyệt trở mình. Thật tình, cả đêm nay, bà cũng không ngủ được bao nhiêu. Lòng cứ thấp thỏm chờ cô con gái yêu đi làm về. Thấy Nga nhón chân sợ bà tỉnh giấc, bà liền cất giọng nói khẽ vì sợ mấy đứa con đang ngủ lênh láng trên sàn nhà thức giấc.
“Nga! Vào ngủ với mạ nè con.”
“Sao mạ không ngủ? Trời còn sớm mà?”
Bỏ chiếc túi xuống đất, Nga nhanh chân sà xuống bên cạnh bà Nguyệt, dang cánh tay gầy gò phủ lên người bà, siết siết nhẹ. Chiếc mũi thanh tú xinh đẹp của cô cũng áp vào cánh tay bà, hít hít nhẹ mùi chanh bưởi quen thuộc của bà. Mùi vị ấm áp này khiến mọi mệt nhọc sau một ngày biến động của cô bay đi mất.
“Mạ lo cho con gái mạ nên không ngủ được.”
“Trời! Mạ đừng lo. Con gái mạ trông yếu đuối nhưng mạnh mẽ lắm nha.”
Tối nay, bà Nguyệt không thấy Ngọc về nhà. Lo con gái không có xe về, bà đã nhờ Nam nói với ông Thiên đến khách sạn đón Nga. Thấy cô về mà không thấy ông Thiên, bà đoán ngay là cô đi bộ về. Trong lòng thấy xót xa không thể tả được, nước mắt từ đó lưng tròng, ồ ạt tuôn ra. Vuốt mái tóc dài mượt mà của cô bà hỏi khẽ.
“Sao tối nay con về trễ quá vậy? Ai đưa con về?”
“Dạ! Bạn con đưa con về mạ à.”
Bà Nguyệt im lặng không nói gì, xoay người qua ôm Nga vào lòng, bàn tay yếu ớt già nua xoa xoa nhẹ lưng cô như ngày còn bé để cô dễ ngủ.
Nga vì quá mệt mỏi sau một đêm biến động nên cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của bà Nguyệt. Vì thế, cô vô tình không hề biết, nước mắt của bà đã rơi từng dòng dài tự khi nào…
Trong giấc ngủ chập chờn, khuôn mặt vốn chứa đựng bao nỗi muộn phiền của Nga giờ lại thê lương hơn khi phải mang thêm nỗi lo lắng khác. Cô nươm nớp lo sợ Andrew sẽ cứ tiếp tục quấy rối cô thế này. Thậm chí có thể anh còn mang đến phiền chức cho cô. (LTG: Hanny đang cố gắng ăn chay trường để kiếp sau bị quấy rối như thế này ^_^)
Trưa ngày hôm đó như đã nói, Andrew đợi sẵn Nga ở trước con hẻm nhỏ nhưng chờ cả buổi trời mà không thấy cô ra. Sau đó, anh cho Tiệp vào trong nhà trọ tìm thì cũng chẳng thấy cô đâu. Trở lại xe nhìn sự hậm hực trong mắt ông chủ của mình, Tiệp hoài nghi nói.
“Chắc có lẽ, cô chủ đã đi khỏi con hẻm này bằng một ngã khác.”
Nét nhàn nhã xen lẫn kiễn nhẫn cả tiếng đồng hồ ngồi chờ đợi một người đàn bà của Andrew trở nên đen thui trông thật khó coi. Anh nhíu mày hút thật sâu điếu xì gà trên môi rồi ấn mạnh xuống chiếc gạt tàn màu đen. Tâm tình chẳng thể nào để người đối diện hiểu được anh đang nghĩ gì. Sau một lúc, anh mới hạ giọng nói.
“Đặt lâu dài phòng tốt nhất ở Paradise cho tôi!”
Thật ra, Andrew giận Nga một nhưng lòng thì lo lắng mười. Chân của cô đau như vậy thì làm sao mà đi làm. Rồi anh bồn chồn lo lắng không yên rằng, nếu chân bị đau như vậy mà để lâu thì có làm sao không? Và cho dù chỉ là một vết thương nhỏ, anh cũng sai bảo Tiệp nhanh chóng gọi điện hỏi thông tin từ bác sĩ chuyên khoa.
Có thể nói, từ ngày Nga gặp lại Andrew. Anh giám sát cô như là một tên tội phạm, làm cô có cảm giác không thoải mái và bức bí nhưng lại không làm gì được. Không những thế, những ngày sau đó anh còn luôn bắt buộc cô phải làm theo ý mình. Trước tiên là một mực bắt cô phải đi khám. Và để tóm được cô, anh đã lên kế hoạch chi tiết. Đó là đậu xe trong một ngã khuất, vừa nhìn dáng cô lóng ngóng trước sau ngay trạm xe buýt, chiếc Cadillac đã nhanh chóng phóng tới, cắt ngang cả tuyến đường của chiếc buýt đang tiến gần. Không đợi Nga nhận dạng được chiếc xe đen quen thuộc một khắc. Cửa xe mở toan ra, cô nhanh chóng bị Andrew lôi vào xe, đóng chặt cửa như là một màn bắt cóc thật sự, cảnh tượng chẳng khác nào trên phim Hollywood.
Sau một hồi gây gổ khốc liệt đến độ Tiệp chỉ muốn đâm vào cột điện để chấm dứt xung đột trong xe.
Theo lệnh của Andrew, Tiệp đưa cả hai đến một bệnh viện quốc tế nổi tiếng của Sài Gòn để chữa trị vết thương cho Nga. Mặc dù, theo cô thì vết thương ở mắt cá chân mình chẳng hề nghiêm trọng một chút nào.
Vừa đặc chân bước vào bệnh viện quốc tế Mĩ Việt, đôi mắt to tròn của Nga mở hết cỡ vì choáng ngợp trước sự sạch đẹp, tiện nghi và hiện đại ở đây. Môi trường làm việc và sự tiếp đón của nhân sự tại nơi này làm cho cô có cảm giác như mình đang bước vào một khách sạn cao cấp chứ không phải là bệnh viện chữa bệnh, nơi mà y tá vẫn thường chì chiết, quát tháo mẹ cô mỗi ngày. Trong lòng cô lúc này tràn ngập khao khát rằng, ước sao cô có thể đưa mẹ mình đến đây để chữa trị.
Bác sĩ ở đây cũng rất tận tình, thân thiện và chu đáo. Họ chụp hình x-ray để xem xương ở vết thương có bị thương tổn hay không? Mặc dù, cô đã lấy nước muối để xoa bóp nơi đó ở nhà và đã cảm thấy đỡ đau hơn. Nhưng khi vào đây, những vị bác sĩ to cao, mắt xanh, mũi đỏ cứ cuống quýt lên trước ánh mắt theo dõi ngấm ngầm từ đôi mắt phượng lạnh băng.
Andrew ngồi một cách nhàn nhã trong phòng xem báo, nhưng mắt thì liên tục dán vào hình ảnh cô gái nhỏ đang ngơ ngác trước ba vị bác sĩ cao to đang chăm chút lo cho cô từng chút một. Chỉ một vết thương nhỏ mà cần đến ba vị bác sĩ chuyên khoa và hai cô y tá thì có vẻ hơi quá. Không những thế, Andrew còn đều đều hạ giọng nhắc nhở mỗi khi không hài lòng điều gì bằng vốn tiếng Anh như người bản xứ làm Nga thực sự ngưỡng mộ ít nhiều trong lòng, đưa ánh mắt ngây ngô qua nhìn anh. Mỗi lần như vậy, anh lại nheo mắt mỉm cười với cô. Dù không nói ra, cô cũng đọc được tâm ý từ ánh mắt đó.
Em sẽ không sao. Có anh ở đây rồi.
Trong căn phòng trắng tinh không một vết bẩn.
Các bác sĩ vẫn đều tay kiểm tra vết thương cho Nga.
Y tá thì cầm dụng cụ y khoa, đứng kế bác sĩ mà mắt và tim cứ bay lượn lờ trước gương mặt đẹp trai điêu đứng lòng người đang ngồi chéo chân kiểu
kia.
Andrew chẳng mảy may quan tâm đến các cô y tá xinh đẹp một giây, tập trung chuyên môn luôn miệng hạ giọng cảnh cáo, chê bai mọi thứ của bệnh viện được xếp loại tốt nhất Việt Nam này.
Còn Nga thì nằm trên giường nhưng mắt thì cứ nhìn nhìn về phía Andrew trách cứ, đi chung với anh thiệt muốn đào đất mà chui xuống thôi. Cô trốn ở đây không những vì xấu hổ, mà còn vì sợ bị hành hung vạ lây.
“Cẩn thận! Đừng làm cô ấy đau.”
“Hãy khám cho kỹ vào! Tránh bất cứ sơ sót nào!”
“Tôi đang nghi ngờ, viện trưởng ở đây đã không đưa đến những bác sĩ tốt nhất.”
“Bệnh viện quốc tế gì mà cơ sở hạ tầng kém quá!”
“Phòng óc không được sạch sẽ cho lắm.”
Các bác sĩ nghe Andrew thẳng thừng chê bai tay nghề của mình thì dù có vẻ khó chịu đôi chút cũng không dám đáp trả một câu. Chỉ lẳng lặng nhìn nhau bắng ánh mắt bực dọc rồi nhanh chóng hoàn thành công việc chữa trị cho Nga.
Họ băng bó chân cho cô bằng một miếng vải trắng và kê toa thuốc về uống. Căn dặn kỹ càng liều lượng dùng và còn đưa lịch hẹn tái khám. Sau đó, họ nói chuyện gì đó với Andrew một lúc rồi anh mới đưa cô ra xe.
Trên đường đi, Andrew cứ liên tục nhắc nhở Nga phải cẩn thận, không được chạy nhảy hay đi quá nhanh, không được khiêng vát vật nặng và phải uống thuốc theo chỉ định của bác sĩ. Thái độ của anh rất ân cần chu đáo như một người cha, một người anh trai đang chăm sóc cho đứa con, đứa em gái nhỏ của mình, khiến cô nhất thời vơi đi sự chán ghét và khó chịu khi bị ép buộc phải đến đây. Chẳng những thế, anh còn đòi cõng cô ra xe trước những ánh nhìn ghen tỵ của những nhân viên nữ làm việc tại đây. (LTG: ox Hanny mà được như vậy chắc ngày nào Hanny cũng giả vờ đau chân haha)
Rời bệnh viện, Tiệp lái xe đưa Andrew và Nga đến một nhà hàng của Pháp khá nổi tiếng trên đường Đồng Khởi.
Nhà hàng Le Pegion.
Lý do Andrew đưa ra là, chân Nga đang trong thời gian cần lành lặn nên cần cung cấp bơ sữa mới tốt cho xương. Cô thở dài nhép môi ngán ngẫm vẻ mặt chẳng khác nào chuyên gia sức khỏe và dinh dưỡng của anh, rồi bước vào trong nhà hàng trước cử chỉ dịu dàng dìu dắt của người bên cạnh.
Andrew lịch sự kéo ghế cho Nga ngồi sát bên cạnh mình. Thay vì đối diện như anh vẫn luôn làm với những người đàn bà khác. Bữa ăn trôi qua khá bình yên khi không có cuộc đấu khẩu hay chiến tranh nào của hai người. Nga không rành đồ ăn Pháp nên để Andrew chọn cho cô. Anh gọi cho cô món thịt bò Bourguignon, tự tay cắt cẩn thận từng miếng nhó rồi mới đặt trước mặt cô kèm câu nói hết sức dịu dàng, khiến bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải cảm động mà vừa ăn vừa khóc.
“Cục cưng! Em ăn đi!”
Cầm chiếc nĩa sạch sẽ sáng bóng, Nga ghim một miếng thịt bò nóng sốt thơm phưng phức bỏ vào miệng, mơ màng nhìn nhìn ra dòng xe cộ tấp nập bên ngoài. Những gì xảy ra hôm nay, khiến cô vô tình nhớ lại những ngày đã qua ở Sundance. Sự dịu dàng, ấm áp của Andrew khiến cô có cảm giác như mình vẫn còn trên đất Campuchia, sống nhàn hạ trong sự cưng chiều và bảo bọc của anh. Nhưng thực sự, không phải nhàn hạ kiểu đó mà hạnh phúc được.
Đã lâu rồi, gia đình Nga chẳng biết mùi vị thịt bò là gì. Món này vốn đắc đỏ nên thỉnh thoảng cô mới mua. Nếu có thì cũng dành ưu tiên cho bà Nguyệt để phục hồi lại sức khỏe cho bà. Ăn món ngon, uống nước lạ mà cô chỉ mãi nghĩ để gia đình rồi thở dài một cái.
Nga chưa bao giờ có thể đọc được suy nghĩ của một người, nhất lại là người khó đoán tâm ý như Andrew. Nhưng còn anh thì dường như luôn đọc thấu hết mọi tâm tư của cô. Chỉ với cái nhíu mày, ánh mắt buồn hay chỉ là một hơi thở bình ổn cũng khiến anh chú ý và ngấm ngầm hiểu ra. Như lúc này chẳng hạn, anh đưa bàn tay màu bánh mật sang phía tay cô, áp lên mu bàn tay nhẹ giọng nói.
“Anh đã chọn những món ngon để em đem về cho gia đình.”
Nga đỏ mặt quay sang nhìn Andrew. Trong lòng thấy xấu hổ khi bị anh đọc ra ý nghĩ của mình. Vừa ăn
mà còn muốn
đem về thiệt là kỳ.
Andrew cười cười nhìn Nga. Anh vẫn ăn từ tốn, phong thái cung cách ăn uống như những bậc thượng lưu. Thỉnh thoảng, anh lại đưa ly rượu vang lên miệng nhấp một ngụm, đều đều nhắc nhở cô ăn nhanh mỗi khi cô lơ là. Thậm chí, là quên uống nước cam cũng bị phàn nàn. Điều này khiến Nga có chút bực bội, nhưng cũng thầm cảm động về anh ít nhiều. Tuy nhiên, cô không những không nói ra mà còn phản ứng ngược lại bằng ánh nhìn khó chịu về phía anh. Đáp lại cử chỉ không hài lòng của cô, anh chỉ nhìn cô nhếch môi cười, nụ cười như có như không bình ổn không bộc lộ tâm tư gì.
Tiếng dao nĩa khe khẽ chạm vào chiếc đĩa trắng tinh đầy thịt và rau xanh đỏ của Andrew bỗng dừng lại, khi Nga bất ngờ lên tiếng bằng giọng chân thành, lời nói nhẹ nhàng như nước tan ra trên mặt hồ phẳng lặng.
“Cám ơn anh vì ngày hôm nay. Mặc dù vậy, tôi không có đồng ý với việc anh bắt người ngay trên đường như thế. Sau này, anh đừng có làm như vậy nữa có được không?”
Ánh mắt không giấu được sự hạnh phúc của Andrew khi nghe Nga thốt lên câu này, nhất là khi anh nhận thấy nó hoàn toàn chân thành không gượng ép trong lời nói của cô. Không hề đả động đến thái độ khó chịu của cô về việc bắt người ngông cuồng, anh trả lời trìu mến.
“Đây là điều anh muốn làm, nên em không cần phải nói lời cảm ơn. Từ nay, em cũng không cần phải dùng hai từ này nữa. Là anh tình nguyện!”
Vừa nói, Andrew vừa di chuyền bàn tay mình sang phía Nga, áp vào mu bàn tay trắng nõn nà vẫn đang chạm vào ly nước cam của cô xoa xoa nhẹ. Nga hơi bất ngờ trước hành động này, cô nhanh chóng rụt tay lại đế xuống dưới bàn. Ánh mắt bối rối vội vàng chạy trốn gương mặt vô cùng anh tuấn trước mặt.
Thật lòng, Nga biết người đàn ông trước mặt rất quan tâm và tốt với cô. Cho dù miệng mồm thối tha và hành động bản năng sớm nắng chiều mưa nhưng bao giờ cô cũng có cảm giác mình là ưu tiên số một đối với anh. Linh cảm của người con gái mách bảo cô, anh đang dành sự quan tâm và tình cảm cho cô với mục đích này hoặc mục đích khác. Nhưng đối với một người như Andrew, Nga thực sự không thể tin tưởng. Nhất là khi chứng kiến màn mây mưa của anh và các cô gái trong Paradise hôm sinh nhật, khiến cô càng thêm cho rằng việc tránh xa anh ra là một điều đúng đắn. Hơn nữa, từ lâu, cô vẫn luôn đinh ninh rằng, anh tiếp tận cô chẳng qua vì vẫn chưa thuần phục được cô, vẫn chưa có được thứ anh muốn từ cô. Đó chính là sự trong trắng trinh nguyên của đời người con gái.
Ngoài ra, thực sự, từ lâu trong lòng cô vốn không thể nào chấp nhận thêm một người đàn ông nào nữa. Nhất là người đó lại là một kẻ không đàng hoàng như Andrew. Việc anh đang làm cũng vì thế khiến cô cho là vô ích và tốn thời gian. Tuy nhiên, căn bản, Andrew cũng chưa bao giờ bộc lộ tâm tình của mình bằng lới nói mà chỉ bằng hành động. Vì thế, cô chẳng có cơ sở nào để mà cự tuyệt anh. Ngoài cách trốn tránh nếu có thể.
Đôi khi, sự quan tâm thái quá của một người mà ta không thương yêu lại trở nên phản tác dụng. Thay vì cảm kích, ta lại thấy nó phiền toái và bức bí muốn trốn chạy mà thôi.
“Em nghĩ sao về lời đề nghị của anh?”
Lâu như cả thế kỷ, Andrew mới dừng ngắm nhìn Nga ăn rồi hạ giọng hỏi, ánh mắt sáng quắc vẫn uy quyền như thường ngày, có chút nghiêm túc mang dang dấp như một cuộc thương lượng trong kinh doanh. Đối với tình yêu, dường như Andrew không được giỏi cho lắm, mặc dù anh luôn tự ình có tài chinh phục phái đẹp. Vậy mà, trong trường hợp này, anh lại dùng một câu hỏi mang tính áp đảo thay vì thu phục đối phương bằng sự chân thành tinh tế.
Trước câu hỏi đột ngột của Andrew, Nga hơi căng thẳng, đưa ly nước cam lên uống mà không cần người nhắc nhở khiến Andrew khá hài lòng. Không những vậy, anh còn đưa tay vén vài sợi tóc đang lơ phơ bên thái dương của cô ra sau dáy tai trắng mịn bằng cử chỉ cưng chiều không giấu giếm.
“Anh thừa biết câu trả lời của tôi mà sao vẫn cứ thích hỏi?”
Sau một lúc, Nga mới mạnh dạn đối mặt với Andrew rồi trả lời thẳng thắng. Dù không phải là lời cự tuyệt thẳng thừng, nhưng cũng đủ khiến đối phương thất vọng hoàn toàn.
Từ ngày gặp lại Nga. Hay nói đúng hơn là kể từ sau đám tang của Nhân, Andrew luôn miệng đề nghị cô về lại bên anh, chung sống như cả hai đã từng. Thái độ của anh đôi lúc là áp bức, cưỡng chế nhưng đôi lúc là như là nài nỉ van xin. Điều này khiến lòng Nga ngập tràn bất an. Cô rất sợ bị anh dùng vũ lực mà áp bức cô về lại bên anh. Cô có cảm giác như anh chẳng mảy may quan tâm đến những gì cô đã nói. Việc chung sống với một người dường như quá là bình thường đối với anh, nên anh xem ai cũng như vậy. Chì cần một câu nói, hãy về lại bên anh thì cô phải ngoan ngoãn mà nghe theo anh sao? Tất nhiên, sau những lần cô thẳng thừng từ chối. Anh lại dùng chuyện mình đã bỏ tiền ra mua cô uy hiếp. Không những thế, anh còn muốn cô phải ra sức mà đền đáp lại những gì anh đã làm cho cô.
“Anh căn bản không cần phải hỏi ý kiến của em. Nhưng vì anh tôn trọng em nên mới hỏi. Việc bắt em về lại bên anh không phải là điều khó khăn. Chỉ có điều, anh muốn em tự giác và tự nguyện làm điều đó hơn là bị cưỡng chế,” Mắt Andrew lạnh tanh, lời nói như cảnh cáo, nét yêu chiều trong đáy mắt từ đó cũng mất đi.
Nga thực sự không thể hiểu nổi con người này, một mặt thì ra sức ngon ngọt với cô, một mặt lại không hề thương tiếc mà khống chế áp bức cô. Người như anh, làm sao cô có thể tin tưởng được khi dọn về sống chung nhà? Huống hồ chi cô lại chẳng có một chút tình cảm nào dành cho anh.
“Tại sao anh cứ thích bắt ép tôi như vậy? Số tiền đó, tôi thực sự không có lúc này. Nhưng tôi hứa, tôi sẽ trả lại từ từ cho anh…’
“Em không có khả năng trả. Vì thế, tốt nhất là nên đi theo anh.” Andrew cướp lời, đưa ly rượu lên uống, ánh mắt hỗn tạp.
“Tôi muốn hỏi anh một điều.”
“Em nói đi.”
“Anh là một người tuấn tú…”
“Anh biết…” Xác nhận không hề lấp liếm.
“Đàn bà khao khát anh không thiếu gì. Tại sao nhất định phải là tôi? Tôi thực sự không thể trao cho anh cái anh cần. Tôi biết, tôi mắc nợ anh. Nhưng tôi không thể trả lại cho anh bằng cách này được. Tôi xin anh, cho tôi một con đường để sống có được không?”
“Em nghĩ là anh muốn có thứ gì từ em?”
“Anh luôn biết rõ câu trả lời mà vẫn cứ thích hỏi. Cái mà anh muốn, anh hiểu hơn ai hết. Không phải vì nó mà anh đang cố gắng làm mọi thứ cho tôi sao?”
Nga đỏ mặt ấp úng, ánh mắt hơi đau thương khi nhớ lại những lần anh cố gắng chiếm đoạt cô ở Sundance. Nỗi sợ hãi đó giờ vẫn còn đọng lại nguyên vẹn trong đầu cô. Dù người đã cố tình gây ra cho cô nổi đau đó, giờ đã mơ hồ thay đổi rất nhiều.
“Sau bao nhiêu việc anh đã làm cho em. Em vẫn luôn mặc định tư tưởng đó về anh trong đầu sao? Nga, em thực sự đã.. hiểu sai lòng anh.”
Andrew như hiểu ra được vấn để và nỗi hoài nghi mơ hồ trong lòng Nga nên đột ngột dịu giọng nói. Ánh mắt từ đó bớt đi chút băng giá. Trong thâm tâm sâu thẳm, anh ao ước cô có thể nhận ra.
“Andrew, cho dù tôi có hiểu đúng hay hiểu sai lòng anh. Đó cũng không phải là điều quan trọng. Khi mà tôi thực sự không thể làm chuyện này. Với những điều kiện mà anh đã nêu ra, thật khó mà có người nào cưỡng lại được. Nhưng, tôi vốn dĩ không muốn lợi dụng anh. Tôi không muốn sống phụ thuộc vào bất cứ người nào.”
“Anh không hề bắt buộc em phải dựa dẫm vào anh…”
“Andrew! Anh hiểu sao về việc một đôi nam nữ đi đến quyết định cùng nhau ngủ chung một chiếc giường, sống chung dưới một mái nhà. Chắc chắn là họ phải yêu thương và có tình cảm với nhau. Trong khi anh và tôi, bạn bè cũng không đúng, tình nhân lại càng sai. Vì cớ gì sao anh cứ mãi đôi co với tôi về chuyện này? Chúng ta không hề có tình cảm gì với nhau. Tôi không có thích hay yêu anh gì hết. Anh cũng đâu có yêu tôi…”
“Phải, anh không có yêu em.” Andrew chậm rãi nói, “Vì tình càm anh dành cho em còn nhiều hơn cả từ yêu vạn lần…”
Đây có phải là lời tỏ tình không vậy?
Ý nghĩ đó vô tình làm mặt Nga đỏ ửng lên, hây hây khi bị ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào. Cô chớp chớp mắt ngây ngô nhìn anh nhưng ngờ ngợ điều gì đó trong đầu. Nhất thời không biết phải đối phó với tình huống này như thề nào. Nếu anh thực sự có tình cảm với cô. Điều này thực sự cũng không làm cô động lòng mà về bên anh được. Anh vốn dĩ là một người trăng hoa bệnh hoạn. Kiểu hứng thú nhất thời dành cho cô cũng là dễ hiểu thôi. Sao trên đời này lại có loại người khó hiểu như thế này. Lúc nằng lúc mưa làm người ta không tài nào có thể đoán được.
Thấy khuôn mặt và điệu bộ bối rối của Nga, Andrew nhếch môi cười kín đáo.
“Với lý do mà anh vừa nói ra, có đủ để khiến em đến sống cùng anh không?”
Nga nâng mắt lên nhìn Andrew. Lúc này, tự nhiên, cô sợ phải nhìn thẳng vào mắt anh. Mặc dù cô chẳng làm gì nên tội để phải né tránh.
“Nhưng mà, tôi không có thích anh. Tôi cũng hoàn toàn không có ý định đó…”
Andrew không hề nao núng trước lời khước từ của Nga. Vì khi anh nói ra điều này, anh đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận. Lẽ ra, anh không có ý định bộc lộ tâm tư của mình với cô trong hoàn cảnh này, trong một nơi mà anh cho rằng không xứng tầm ột khoảnh khắc tỏ tình lãng mạn. nhưng vì để thuyết phục cô, mà anh đã cố công quanh co uốn lượn để cô có thể hiểu được lòng anh.
“Anh chờ…”
“Andrew à! Chúng ta sẽ không có kết quả gì đâu. Chúng ta là hai thế giới, hai tính cách hoàn toàn khác biệt nhau. Như anh thấy đó, rất khó để mà dung hòa với nhau.”
“Em không biết luật bù trừ sao? Nếu như em giống anh. Có lẽ, anh đã không….” Andrew bỗng thựng lại trước ánh mắt to mò của người trước mặt. Sau đó dài như cả một thế kỷ, anh chậm rãi nói tiếp. “Nhưng vì em, anh sẽ thay đổi.”
“Anh không cần phải thay đổi vì tôi. Bởi vì, cho dù anh có làm như vậy cũng không thể thay đổi được gì. Tôi..tôi không thể đến sống cùng anh được.”
Câu nói của Nga như ly nước cuối cùng hất vào mặt Andrew. Nhìn cô một lúc bằng ánh mắt hỗn tạp, anh kết thúc cuộc hội thoại không có hồi kết.
“Hôm nay chỉ nói đến đây thôi. Em ăn bánh kem đi.”
Andrew đẩy dĩa bánh kem nhỏ xinh có trái dâu tươi phía trên về phía Nga, cầm nĩa sạch ấn vào chiếc bánh. Nhìn sơ Nga cũng đủ biết lực nó mạnh như thế nào, một chiếc bánh kem mềm như vậy, không cần anh phải dùng sức đến thế đâu. Điều đó, đủ để cô hiểu được anh đang cố gắng điều chỉnh lại cơn thịnh nộ trong lòng.
Từ ngày Nga trở về từ bệnh viện ở Phnom Pênh, Andrew chưa bao giờ nổi nóng hay lớn tiếng với cô vì bất kỳ điều gì. Điều này khiến cô mơ màng nhận ra, anh đã thay đổi hẳn đến độ cô không kịp nhìn thấy.
“Andrew à…”
Nga như đang cố gắng nói thêm đều gì đó thì bị Andrew cắt lời, anh đưa miếng bánh nhỏ ngay miệng cô dịu giọng nói, cử chỉ và điệu bộ chỉ có tình nhân mới làm như vậy.
“Thiên Nga! Ăn một miếng đi…”
Thái độ, hành động của Andrew thật khiến Nga không thể nói tiếp lời nào. Sự dịu dàng của anh thật khó để người đối diện có thể làm gì gây tổn hại đến anh. Nhưng cô biết mình và anh không thể cứ tiếp tục như thế này mãi được. Vì thế, sau một hồi ngoan ngoãn ăn hết chiếc bánh kem anh đút, cô thở dài, khẽ nhắm mắt rồi lựa lời dễ nghe nhất để thuyết phục anh từ bỏ ý định của mình.
“Andrew…”
“Gì hả? Cục cưng!”
Andrew hiền từ mà nhìn Nga. Không hề uy nghiêm lãnh đạm như thường lệ khiến cô ngập ngừng khó mở lời. Nhưng sau đó cũng thẳng thắng bày tỏ quan điểm của mình.
“Tôi ít nhiều hiểu được, anh rất tốt với tôi…”
“Anh mừng vì em đã sớm nhận ra điều đó.”
“Nhưng tôi không thể làm gì để có thể báo đáp lại lòng tốt của anh. “
“Em về sống bên anh là được.”
“Tôi không thể làm điều đó. Nếu như anh cứ ép buộc tôi về lại bên anh. Anh phải sống với một người không hề quan tâm hay có tình cảm gì với anh thì liệu anh có hanh phúc không? Hay là anh sẽ sớm mệt mỏi, cả hai chúng ta cũng sẽ mệt mỏi. Vậy thì tại sao lúc này, anh không tìm ình một hướng đi riêng. Xem như chưa bao giờ gặp tôi.”
“Anh sẽ không mệt mỏi. Anh vốn rất kiên nhẫn với những người mà anh quan tâm. Vì thế, em không cần phải lo điều này. Nếu em cứ tiếp tục nói những lời như vậy. Anh sẽ hiểu lầm là em đang quan tâm đến anh đấy.”
“Andrew! Hãy nghe tôi nói. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Chúng ta là hai đường thẳng song song, không bao giờ có thể cùng chung một điểm dừng. Tôi sẽ không thể nào có tình cảm với một người như anh được. Chúng ta quá khác biệt!”
“Rồi em sẽ yêu anh. Anh sẽ làm cho em phải yêu anh.”
“Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.”
“Anh tin điều đó sẽ có thể xảy ra. Anh luôn tin vào chính mình.”
“Andrew…”
Nga chưa nói tiếp thì Andrew đã cắt lời, kết thúc cuộc hội thoại chẳng mang lại kết quả như cô mong đợi. Anh thanh toán tiền bữa ăn một cách lặng lẽ rồi dìu cô trở về xe. Sau đó, anh đưa cô đến một cửa hàng chuyên bán điện thoại di động.
Thế giới di động năm 1999 vẫn còn khá đắc đỏ đối với người tiêu dùng Việt Nam. Việc sở hữu một chiếc điện thoại nhỏ gọn là niềm mơ ước của nhiều bạn trẻ. Ơ Sky, đồng nghiệp của cô đều có điện thoại di động. Chỉ duy nhất mình cô thì không. Cô cũng không lấy làm bất tiện cho lắm vì cô cũng không quen biết ai nhiều. Chỉ có điều khi đi xin việc làm, nếu có phương tiện để liên lạc thì dễ dàng hơn rất nhiều. Bạn thân của cô, Thảo sở hữu một chiếc Sam Sung màu bạc rất dễ thương. Thảo xem nó như báu vật. Suốt ngày vò vọc chụp hình liên tục. Nếu không thì cũng chơi game đến nóng cả máy.
Nga chưa bao giờ sở hữu một chiếc điện thoại bàn chứ đừng nói đến điện thoại di động, nên cô khá tò mò khi nhìn những vật nhỏ xinh đủ màu sắc trong tủ kính trong veo.
Andrew hối thúc Nga chọn một chiếc ình, nhưng cô cứ lắc đầu từ chối không nhận, làm anh phải đích thân tự lựa chọn cho cô một chiếc Sam sung nắp bật màu hồng rất là nữ tính.
“Em thích cái này không?”
“Tôi không biết xài đâu.”
Nga rụt tay lại khi Andrew đặt chiếc điện thoại nhỏ xinh vào tay cô.
“Không sao! Anh sẽ chỉ cho em. Rất dễ sử dụng.” Sau đó, anh quay sang nói với người nhân viên bán hàng đang nhìn anh chằm chằm không chớp mắt. “Tôi lấy cái này. Vui lòng sạc pin cho tôi.” (LTG: ổng xài Vertu mà mua cho nhỏ Sam Sung, hỏng chịu là phải rồi ^_^)
Choàng cánh tay dài qua vai Nga một cách thân mật, Andrew dịu giọng trấn an.
“Điện thoại di động bây giờ nhỏ gọn và rất dễ sử dụng. Em đừng lo, anh sẽ chỉ cho em các chức năng. Vô cùng dễ ha.”
Andrew vừa nói vừa lấy tay xoa đầu tóc của Nga như một đứa trẻ trong ánh nhìn ngưỡng một của những người ở đây, trong khi cô liên tục lắc đầu từ chối. Tuy nhiên, anh thì cứ vẫn là theo ý mình. Thanh toán tiền rồi rời khỏi cửa hàng trước những ánh mắt ngẩn ngơ của các khách hàng nữ tại đây.
Yên vị trên xe, Andrew hí hoái bấm bấm gì đó trên điện thoại rồi choàng qua vai Nga thân mật như mọi khi trong sự né tránh của cô. Tuy nhiên, chiếc điện thoại xinh xinh màu hồng phấn như một hộp mỹ phẩm phụ nữ cũng khiến cô có chút tò mò, đưa mắt dán vào đó.
“Đây là số điện thoại của anh.”
Andrew cho Nga xem số điện thoại mà anh vừa lưu. Trên màn hình sáng màu xanh nhạt, số điện thoại của anh làm Nga trợn tròn mắt nhìn anh vẻ e dè.
0909.353535
Người dâm đãng nên nên số điện thoại cũng dâm đãng. Số này thì cô rành lắm. Vì nghe mấy chú hàng xóm xì xầm suốt ngày mỗi khi biên đề. Cô đảm bảo khi Andrew có tuổi, chắc chắn anh sẽ đổi thành 0909.757575 cũng nên.
Lần này thì Andrew không hiểu được tâm ý của Nga nên cứ vô tư nói tiếp. Lại còn lưu tên là “Vịt Trần”.
Nga làm ngơ trước màn tự biên tự diễn của anh.
Sau đó, anh lại hí hoái bấm số khác cho Nga xem cùng lời giải thích.
“Anh có hai số điện thoại. Số kia là số của công việc. Còn đây là số cá nhân của anh.”
Nga không nói gì, lại dán mắt vào màn hình.
0909.000000
“Em muốn anh lưu số này tên gì?”
Andrew mỉm cười hỏi, đưa ngón tay giữa vuốt đầu mũi xinh xinh của Nga một cái.
Tiệp vẫn yên lặng lái xe, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn kính chiếu hậu cười một cách bí ẩn. Anh không thể nào tưởng tượng được rằng, ông chủ bá đạo của mình có thời gian mà làm mấy chuyện vớ vẩn như vậy.
“Tôi không biết. nhưng tôi không nhận đâu.”
Nga từ chối. Mặc dù trong lòng cũng hơi thích chiếc điện thoại quá xinh xắn kia.
Andrew thì hình như chẳng nghe cô nói, cứ việc làm theo ý mình. Tự đặc tên cho số điện thoại thứ hai là “Honey” trong cái trề môi kín đáo lần nữa của Nga. Sau đó, anh còn bắt ép cô phải mỉm cười rồi đột ngột nghiêng mặt áp vào gò má cô, đôi môi từ đó cũng dán chặt vào làn da trắng hơi khô của cô, ánh mắt khẽ nhắm lại đầy sự mê đắm.
Nga bị hôn đột ngột, khó chịu đẩy mạnh đầu của Andrew.
“Anh làm cái gì vậy hả?”
Andrew cười nhìn Nga, tay đều đều hí hoái trên điện thoại. Không quan tâm đến điệu độ bực bội và bàn tay đang quệt lên gò má liên tục của cô. Anh nhích người sang phía cô hơn rồi lấy từ trong túi áo của mình ra một chiếc điện thoại màu đen khác. Sau đó, anh đưa cho cô xem màn hình đang sáng lên trên điện thoại.
“Đây là số của em nè.”
đang gọi.
0909.222222
Nga chớp chớp mắt trước con số rất đẹp và dễ nhớ. Cô nghe nói, để có những số đẹp như thế này. Người xài di động phải bỏ ra một số tiền lớn để mua. Cô cũng ngấm ngầm khó hiểu vì sao Andrew lại chọn số 2 cho cô nhưng không lên tiếng hỏi. Bởi vì, cô cũng không có ý định nhận chiếc điện thoại này.
Đặt chiếc điện thoại vào tay Nga, Andrew dịu giọng nói.
“Khi nào cần gì thì cứ gọi điện cho anh. Không cần gì cũng có thể gọi bất cứ lúc nào. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc tắt cuộc gọi nào từ em.”
Nga nhìn chiếc điện thoại xinh xinh trong tay mình. Sau đó không chần chừ một giây mà trả lại cho Andrew từ chối.
“Xin lỗi! Nhưng tôi không thể nào nhận cái này. Cám ơn nhã ý của anh. Nhưng tôi chẳng có lý do gì để nhận nó….”
Không cho Nga nói hết câu. Andrew cắt ngang lời cô bằng một nội dung chẳng ăn nhằm gì với những gì cô vừa nói.
“Anh không thích em lưu số điện thoại của ai khác ngoài anh. Nhưng trong lúc cần thiết, em có thể gọi cho Tiệp. Anh đã lưu số của anh ta. Tiền điền thoại anh sẽ thanh toán cho em. Em không cần bận tâm chuyện này.”
“Tôi đã bảo là không nhận cái này mà…”
Giọng Nga đã bắt đầu bực bội trước cách áp đặt của Andrew. Nhưng anh thì dường như không quan tâm đến điều này.
Đưa ngón tay rắn rõi của mình lên gò má Nga, anh miết nhẹ lên xuống nhiều lần trước thái độ né tránh và khó chịu của cô rồi nhẹ giọng nói, khuôn mặt vẫn dịu dàng nhưng câu từ thì không chút dễ chịu cho người nghe.
“Thiên Nga! Suốt ngày, anh chỉ nghĩ đến em. Thầm trách là không thể bắt em phải ở bên cạnh anh từng phút từng giây. Vì thế, anh chọn cách này để có thể thường xuyên nghe được giọng nói của em…”
Nga thở phì một cái bắt mãn trước những lời Andrew nói. Chẳng cảm động mà thấy phiền toái, thấy anh già mồm vô cùng.
“Tôi đã bảo tôi không nhận rồi mà. Nếu không phải của anh thì của người khác tôi cũng không nhận…”
“Nhưng nếu em không thích cách này thì anh sẽ chọn cách khác….”
Nga quay đầu sang khó hiểu, nhíu mày nhìn Andrew.
“Nếu em không thích nghe điện thoại của anh. Vậy thì mỗi khi anh nhớ em, anh sẽ đi tìm em bất cứ chỗ nào em hiện diện. Điều đó bao gồm cả việc sẽ viếng thăm nhà em thường xuyên hơn, ở chỗ làm hay bất cứ chỗ nào. Tuy nhiên, anh lại không đảm bảo mình sẽ hồ đồ hay vô ý cố tình nói ra những chuyện không nên nói về mối quan hệ của hai chúng ta. Anh biết, em không thích anh làm như vật mà đúng không? Vì thế, nếu em không phiền về điều anh vừa đề nghị, anh sẽ ném cái điện thoại này ra khỏi cửa sổ ngay lập tức. Cục cưng! Em thấy sao?”
Andrew rỉ rả nói dứt câu thì mặt Nga cũng đã đỏ bừng bừng. Cô mím môi oán trách mà nhìn anh đang uy hiếp cô. Anh thừa biết, cô rất sợ mỗi khi anh đến nhà. Cô sợ anh lại nói lung tung chuyện về cô và anh, về Sundance hay Campuchia thì lại lớn chuyện. Cô biết con người anh thâm sâu không đáy, nhưng cô không ngờ anh lại sử dụng trò tiểu nhân này mà uy hiếp cô. Thậm chí là chỉ vì cái điện thoại vô tri vô giác nhỏ xíu này.
“Anh đừng đến nhà tôi…”
“Được! Anh sẽ nghe lời em.”
Andrew nở nụ cười như có như không kín đáo, đặt chiếc điện thoại vào lòng bàn tay cô rồi dang cánh tay khoát lên vai cô, kéo người cô vào lòng mình thì thầm.
“Cục cưng hôm nay rất là ngoan.”
Trong vòng tay Andrew, Nga điên tiết đến độ cắn nát của môi mình. Vì tức giận mà sương giăng đầy trong mắt. Cô không biết mình phải chịu cảnh này đến bao giờ nữa đây?
Phải thoát khỏi tên biến thái bá đạo Andrew. Ý nghĩ này cứ gặm nhắm nát những suy nghĩ của cô suốt cả ngày lẫn đêm…
Cam Thảo biết Nga bị đau chân nên lặn lội từ nhà ở quận Tân Bình sang tận nhà Nga để đón cô đi làm. Dù Andrew đã cảnh cáo cô không được đi làm nữa nhưng cô không hề chịu nghe. Chỉ một mực làm theo ý mình. Trước khi tạm biệt cô lúc chiều, ngồi trong xe, anh còn đặt một chiếc thẻ tính dụng màu xanh đen vào tay cô kèm theo lời căn dặn.
“Em cần gì thì cứ việc sử dụng thẻ này. Bao nhiêu cũng được!”
Nhìn cái thẻ trong lòng bàn tay mình, Nga mơ hồ nhìn thấy mọi thứ mà vật nhỏ mỏng manh này có thể giúp cô giải quyết hết tất cả. Nhưng làm sao mà cô có thể nhận nó và vô tư mà sử dụng. Trong thâm tâm của cô hiểu rằng, giờ khắc đó, nếu như cô bỏ chiếc thẻ vào túi của mình. Điều đó sẽ đồng nghĩa với việc, cô sẽ trờ thành người của Andrew. Sống vật vờ bên cạnh anh như một cái bóng, chịu tất cả mọi sự chi phối và quyết định của anh.
Cô thực sự không thể làm như vậy. Cô thực sự không bao giờ muốn trở thành người như vậy.
Và sau đó cô cứng rắn trả lại Andrew chiếc thẻ, nhanh chóng rời khỏi xe trước khuôn mặt vô cùng khó coi của anh. Một mình tự đi vào nhà, cô không hề hối hận với quyết định của mình khi nghĩ đến việc, liệu cô có được diễm phúc mà sử dụng cái thẻ mê hoặc đó dài lâu? Hay chỉ là vài ba tháng, vài ba tuần hay thậm chí là vài ba ngày thì anh sẽ chán ghét cô và giơ chân “đá” thẳng không thương tiếc.
Loại người phóng đãng như anh thì làm gì định nghĩ được khái niệm của từ lâu dài, càng đừng nói đến đọc hiểu được hai chữ “thủy chung”.
“Nga! Sao hôm nay, Thảo thấy Nga buồn quá vậy? Có chuyện gì hả?”
Cam Thảo thấy Nga yên lặng suốt dọc đường thì lo lắng hỏi. Thấy vẫn còn chưa đến giờ làm việc nên ghé ngang quán canh bún trên đường, nơi mà thỉnh thoảng cô và Nga vẫn hay lui tới. Nơi này chỉ là một quán cóc nhỏ nhưng món canh bún ở đây thì ngon hơn cả trong nhà hàng cao sang. Vì thế mà mới mở cửa, khách đã ra vào nườm nượp.
Đẩy tô canh bún cỡ nhỏ về phía Nga, Thảo quan tâm hỏi, tay đều đều múc mắm tôm và chanh ớt vào tô Nga.
“Có chuyện gì Nga có thể tâm sự với Thảo mà. Nếu Thảo có thể giúp được gì thì giúp.”
Thảo luôn rất tốt với Nga. Dù sinh ra trong một gia đình sung túc nhưng cô rất hòa đồng và hiểu chuyện. Hiện tại, Nga vẫn còn nợ Thảo năm triệu đồng chưa trả. Vậy mà trong lòng Thảo vẫn có ý định cho Nga mượn thêm nếu Nga cần xoay sở. Cô không mảy may lo lắng chuyện, Nga mượn tiền cô ba tháng rồi mà vẫn chưa trả. Vì hơn ai hết, cô hiểu rõ được hoàn cảnh khó khăn hiện tại của Nga.
Nga bây giờ nợ nần vây tứ tung không đếm xuể. Mặt mũi nào mà cô dám mượn thêm tiền của Thảo.
Dạo gần đây, Andrew tối nào cũng đến Sky và muốn cô phục vụ. Sau mỗi lần thanh toán, anh đều để lại tiền tip rất nhiều. Dù cô đang rất cần tiền, nhưng vẫn ngượng tay khi anh cho tiền tip đều nhiều hơn cả hóa đơn tính tiền. Lúc nào cũng 500 đến 600% của hóa đơn. Cô biết anh làm như vậy vì muốn giúp đỡ cô. Nhưng cô không thể nào cứ nhận như vậy mãi được. Nên chỉ sau vài lần, cô nhất định chỉ nhận 100% tiền hóa đơn trước cái thở dài và lắc đầu bất lực của anh.
Nhưng cũng nhờ số tiền đó mà hôm nay, Nga mới có tiền gửi trả lại cho Thảo và còn xoay sở được nhiều việc khác trong nhà. Không những thế còn trả được cho bọn cho vay đang một ít tiền lãi. Hiện tại, trong người cô cũng còn ít tiền phòng thân. Mặc dù, bọn xã hội đen và tiền góp vẫn hoành hành cô mỗi ngày. Mới đây thôi, nếu như không nhờ Thảo phóng xe chạy thẳng. Có lẽ, bọn chúng đã nắm đầu cô mà đánh giữa đường. Cô cũng đang có ý định chuyển nhà trọ. Chứ bọn chúng đã biết nơi ở thì cô khó lòng mà sống được.
heart emoticon Các bạn đang em tiểu thuyết “Em Còn Yêu Anh Không?” – Tác giả: Hanny Ho.
Em Còn Yêu Anh Không? Em Còn Yêu Anh Không? - Hanny Ho