Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hanny Ho
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 94 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:20:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50: Hãy Về Bên Anh! (Phần 2)
iệp không nói gì với anh sao?”
Ánh mắt buồn bã nhìn Nga, Andrew hạ giọng nói.
“Có…”
“Vậy sao còn lếch xác vào đây làm gì? Anh định giở trò gì nữa đây? Đây là đám tang nha. Định làm loạn nữa phải không?”
Sau một lúc, Andrew mới trả lời câu hỏi của Nga, nhưng lại chẳng có liên quan gì cả.
“Anh xin lỗi!”
Nga cười nhạt, mắt đau đáu nhìn Andrew chua chát nói.
“Một câu xin lỗi của anh thì có giúp anh tôi sống lại không hả?”
“Anh chỉ muốn em được vui nên mới sắp đặt cuộc hẹn đó…”
Nga thấy lòng se thắt lại, nỗi đau đớn vì sự ra đi quá đột ngột của Nhân lại dày vò thân xác cô. Không nói được lời nào, cô đứng yên bất động trước những lời xì xầm của những người sau lưng đang đoán to đoán nhỏ về mối quan hệ của cô và Andrew.
“Anh muốn thắp cho anh Nhân một nén nhang có được không?” Andrew cất giọng khẽ khàng.
Quệt dòng nước mắt đã lăn dài trên gương mặt mệt mỏi nhưng vô cùng xinh đẹp. Nga lạnh lùng khoát tay từ chối.
“Không được! Anh không có tư cách đó. Mau ra khỏi chỗ này đi! Cút xéo khỏi mắt tôi trước khi tôi còn ăn nói tử tế với anh.”
Bà con họ hàng huyết thống của Nga đang than khóc triền miên không dứt. Vậy mà vừa thấy dáng dấp của Andrew sừng sững trước cửa thì đồng loạt nín khóc, đưa tay quệt nước mắt ngẩn ngơ ra nhìn anh không chớp mắt. Sau đó, họ cũng đồng loạt đứng dậy theo dây chuyền tiến về phía sau lưng Nga hỏi tới tấp.
“Ai vậy bé Nga?”
“Bạn trai con hả?”
“Sao con lại nhìn người ta hậm hực như vậy?”
“Khách đến viếng sao con không chào hỏi khách đi con?”
Sau khi thấy Nga không nói lời nào. Vài người họ hàng có tính háo sắc của Nga liền nâng mắt qua phía Andrew dò hỏi, cốt ý cũng muốn lân la làm quen người đẹp trai. (LTG: Cho Hanny gia nhập hội này nha.)
“Anh đẹp trai ơi, anh là bạn của Nga hả?” Người chị họ của Nga bẽn lẽn hỏi.
Andrew vẫn đứng thẳng người trước mặt Nga, mắt chỉ dán vào khuôn mặt tiều tụy của cô. Vừa nhìn vừa cảm thấy đau lòng muốn chết. Anh bỏ ngoài tai lời hỏi thăm sáo rỗng kia, hay nói đúng hơn, có nghe cũng không thèm trả lời. Đến khi người cô ruột của Nga lên tiếng hỏi thì anh mới gật đầu một cái lấy lệ, chứ cũng không trả lời trả chốn gì. Đến khi Nga quát lên thì anh mới chịu mở miệng tiếp chuyện với người cô đó.
“Đồ hách dịch, khinh người! O tôi lên tiếng hỏi anh mà anh cũng cao ngạo không thèm đếm xỉa hả? Vậy anh đến đây để làm gì?”
Andrew bị Nga mắng như vậy mà cũng không trách một lời. Nếu như người khác, anh đã tát một cái vào mặt, rụng cả hàm răng. Quay sang phía cô của Nga, Andrew hiếm hoi gật đầu chào một cái lần nữa, rồi quay sang nói với Nga.
“Vì cô của em hỏi gì, anh không có hiểu nên không thể trả lời.”
Lúc này, Nga mới ngẩn mặt nhìn cô của mình rồi nhìn Andrew. Thì ra, cô của Nga nói giọng Huế và dùng từ ngữ địa phương toàn
,
,
,
nên anh chẳng hiểu gì hết. Thở phì một cái, cô miễn cưỡng dịch lại cho anh nghe.
“O tôi hỏi, anh là ai? Vào viếng thì hãy mau lại bàn ngồi để gia đình tiếp đãi. Tại sao lại đứng ở đây?”
Andrew chăm chú lắng nghe Nga nói như là vừa nghe một ngôn ngữ nước ngoài từ cô của Nga. Sau khi hiểu ra thì anh mới lễ phép quay sang trả lời bà, người đang đứng tự hỏi rắng, làm sao mà cô cháu gái của mình có thể quen biết một người vừa cao sang, vừa đẹp trai như chàng thanh niên này. Mặt mày sáng láng, anh tú hơn người, vừa nhìn đã biết cao sang quyền thế. Nhìn lại Nga, bà không hiểu sao, cháu gái mình lại tỏ ra khó chịu và hằng học với anh chàng này đến vậy. Rõ ràng, nhìn gương mặt đẹp trai vô cùng anh tuấn, khí chất kia. Người có giận anh cách mấy cũng phải xí xóa tha thứ ngay.
Riêng Nga thì hơi bất ngờ trước hành động của Andrew. Vì đây là lần đầu tiên, cô thấy anh tỏ ra đàng hoàng tử tế mà nói chuyện lịch thiệp, biết phân trên dưới như vầy. Chẳng lẽ, công dạy dỗ anh suốt mấy tuần ở Sundance đã trở nên có tác dụng sao?
Nhớ ngày đó, mỗi lần, Andrew và Nga tiếp chuyện với người đối diện. Dù là khách cao sang vọng trọng hay là người ở, kẻ qua đường thấp hèn, cô đều đứng bên cạnh kiên nhẫn nhắc nhở anh phải biết lễ phép với người lớn tuổi hơn mình, cho dù họ có là ai đi chăng nữa. Mỗi lần như vậy, trong lòng anh bực bội, uất ức, gào thét dữ lắm nhưng cuối cùng cũng phải
theo lời cô. Tất cả chỉ vì, anh sợ cô không vui. Vì cô, anh đã cố gắng sửa đổi rất nhiều. Chỉ một thời gian ngắn ở bên cô như vậy thôi, mà ngay cả người thân cận như Tiệp cũng không còn nhận ra anh nữa.
“Con chào cô! Con là bạn trai của Nga. Con đến đây để chia buồn với gia đình, muốn thắp một nén nhang cho anh Nhân.” Andrew lớn tuổi hơn Nhân mà gọi tiếng “anh” ngọt xớt, không hề nề hà.
Cái gì? Nga đưa hai con mắt hình viên đạn sang nhìn Andrew cảnh cáo, nhanh chóng phản bát.
“Anh đừng có hồ đồ. Anh là bạn trai của tôi hồi nào hả?” Nga mím môi nhìn Andrew đầy bực dọc. Sau đó thì quay sang cô của mình giải thích. “Anh ta không là gì của con hết. O đừng nghe anh ta nói bậy.”
Cô của Nga khó hiểu nhìn hành động và lời nói đối lập của hai người. Sau đó, nét mặt giãn ra với ý nghĩ, chắc là hai đứa này đang giận nhau nên mới như vậy. Còn Nga lại quay sang phía Andrew giơ ngón tay về phía trước cổng lớn, cố tình đuổi thẳng cổ.
“Còn anh, biến ngay khỏi chỗ này cho tôi. Tôi không có muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Anh có nghe tôi nói không hả.” Nga la lên khàn cả giọng.
Andrew nghe những lời cự tuyệt xua đuổi của Nga thì chỉ đau buồn nhìn cô không nói được lời nào. Vì anh biết, dù anh có nói gì trong lúc này cũng không thể làm cô nguôi lòng mà tha thứ cho anh. Trong lúc, anh đang định quay lưng bước ra khỏi khu vực đó thì nguyên một nhóm cứu tinh hùng hậu ở sau lưng Nga nhanh chóng cứu anh một bàn thua trông thấy.
“Thiên Nga, sao con lại ăn nói sỗ sàng với khách như vậy hả?” Một người cô họ khác ở Huế của Nga từ đâu không biết, cũng tiến về phía trước trách mắng Nga. Ra sức bênh vực trai đẹp.
“Là lỗi tại con. Con đã không tốt với cô ấy nên cô ấy mới giận con như vậy.”
Andrew nhanh chóng đóng vai nhân vật hiền hậu đáng thương một cách xuất sắc, đồng thời đóng vai nhân vật cao cả, nhanh chóng lên tiếng bênh vực Nga. Ánh mắt nhìn về phía cô thăm dò sắc mặt. Khóe mắt đuôi phượng từ mệt mỏi chuyển sang nét đắc thắng thầm kín.
Nga buông lõng vai mình, khuôn mặt vẫn đăm chiêu giận dữ không hề khuyên giảm dành cho người đối diện. Sau đó, cô quay sang giải thích với cô của mình.
“O à, đây không phải là khách của chúng ta. O đừng có cản con, để con đuổi hắn đi…”
“Không phải khách của nhà mình. Nhưng nếu anh ta đã có lòng viếng thăm và muốn đốt nhang cho anh con thì con cũng không nên đối xử bất nhã như vậy.” Người cô, chị gái trưởng của ba Nga lên tiếng rầy la đứa cháu gái xinh đẹp của mình.
Lần thứ hai trong vòng 15 phút của ngày hôm đó, Andrew tự nguyện kính trọng chào hỏi và ăn nói lễ độ với người mà anh cho là hạ đẳng hơn mình. Không tử tế sao được khi chính những người phụ nữ già nua khắc khổ, đen nhẻm phía trước mặt đã giúp anh nấn ná ở đây lâu hơn. Vì thế, không chần chừ đợi quyết định cho phép của Nga hay không. Andrew nhanh chân bỏ mặc Nga ở lại cửa nhà tang lễ, vội càng theo sau người cô của Nga vào trong cầm nhang thắp một nén cho Nhân.
Bỏ một phong bì trắng vào thùng cúng điếu, ánh mắt uy nghiêm thường ngày thoáng nét chua xót khi quét mắt qua tấm bảng cáo phó màu trắng chữ xanh. Dù Andrew không đọc được tiếng Việt, nhưng con số 25 trên tấm bảng đủ để anh biết được số tuổi của người trai trẻ hiền lành nhưng bất hạnh.
Đứng trước linh cửu nghi ngút khói nhang của Nhân, ánh mắt chua xót của Andrew vốn luôn uy nghiêm, lãnh đạm chuyển sang đau đớn khi nhìn tấm ảnh tang thương của chàng thanh niên trước mắt.
Nhân còn rất trẻ. Cái độ tuổi vẫn chưa được hưởng thụ, trải qua hết mùi vị cuộc đời. Vậy mà đã bị ép buộc chôn vùi vào lòng đất lạnh…
Andrew không ngờ, sự gặp mặt này lại là lúc người trước đối diện đã nằm trong quan tài đỏ kính mít kia. Giao tiếp với nhau chỉ bằng ánh mắt, đối diện bằng bức hình bi thương và trò chuyện bằng nén nhang vàng nhàn nhạt khói bay nghi ngút.
Cách đó không xa, Nga vẫn đứng bất động quay lưng về phía Andrew, miễn cưỡng cho anh hoàn thành xong phần cúng viếng của mình. Vì thế, cô không hề thấy người dù sinh trưởng ở nước ngoài lại nhớ và hiểu rõ thuần phong mỹ tục tập quán của người Việt Nam như vậy. Cách anh lạy, cách anh cầm nhang, thắp nhang rất là đúng đắn và hợp nghi thức cúng viếng.
Lặng thinh cầm nhang trên tay, dáng lưng thẳng tắp trong bộ đồ đen vô cùng sang trọng của Andrew nhìn thẳng về phía di ảnh của Nhân, khuôn mặt anh tú uy nghiêm nhưng ẩn chứa sự đau xót thầm kín. Và dù không có một lần chép miệng, chỉ có ánh mắt và tư duy đang âm thầm thề nguyền với người quá cố rằng, anh sẽ thay Nhân, yêu thương và chăm sóc Nga suốt đời. Tất nhiên, đó còn bao gồm cả lời hứa sẽ quan tâm và bảo bọc cả đại gia đình của cô.
Những lời thầm nguyện của Andrew dường như cũng bay vào cả quan tài lạnh lẽo, xuyên thấu vào cả lý trí và trái tim đã không còn hoạt động của người chết. Tuy nhiên, linh hồn Nhân thì vẫn quanh quẫn đây đâu. Vì thế, có phải anh đang tìm cách cám ơn và ghi nhận lời thề nguyền này. Và bằng cách này hoặc cách khác, cuối cùng, anh đã cố tình để những cây nhang nhỏ dù chỉ vừa mới đốt lên nhưng tàn nhang đã bắt đầu cong thành một vòng cung dài trước con mắt tò mò của những người có mặt.
Sau khi đợi Andrew đốt nhang xong, cô của Nga lịch sự mời Andrew ngồi vào bàn dành cho khách. Rồi sau đó, quay ra sau lưng mình, nơi có khoảng năm đứa cháu gái đang đội khăn tang mà mặt vẫn ngẩn ngơ nhìn Andrew không chớp mắt. Bà hạ giọng nói đủ lớn để kéo hồn phách lạc của cả năm cô gái về.
“Thiên Ngọc, mau đi dọn thức ăn mời khách!”
Thiên Ngọc thường ngày vốn rất làm biếng. Nhưng hôm nay vì nhà có chuyện buồn và vì sự xuất hiện của mỹ nam mà cô cho là còn đẹp hơn cả minh tinh Hàn Quốc. Thế là, không những cô mà cả năm cô gái khác tưởng chừng như chuẩn bị đánh nhau để giành phần ghi điểm trước anh chàng đẹp trai như tranh kia.
Chỉ 3 phút thôi, bàn đã đầy ắp thức ăn, Thiên Ngọc còn chu đáo đứng múc cháo gà vào tô nóng sốt mời Andrew dùng. Cháo liên tục bắn ra ngoài vì mãi lén mắt ngắm nhìn anh.
Lịch sự cảm ơn Thiên Ngọc, nhưng mắt Andrew cứ dán vào Thiên Nga. Trong lòng hơi thấp thỏm không biết cô sẽ phản ứng như thế nào. Anh vốn không thích ăn những loại thức ăn
như thế này, nhưng vì thấy sự nhiệt tình của cô Nga nên mới miễn cưỡng đồng ý để Thiên Ngọc dọn thức ăn lên. Trong lòng đã nhủ thầm, nếu Nga chịu ngồi xuống ăn một chút cháo vào bụng. Anh cũng sẽ cố gằng kìm hãm trận gào thét trong lòng, ăn một tô cháo gà toàn nước mà chẳng thấy chút thịt kia. Thế nhưng, ánh mắt Nga đang dành cho Andrew, khiến anh có chút hoang mang và ngập ngừng.
Nga kiên nhẫn đợi Andrew thắp nhang xong là đã quá đủ rồi. Cô không còn muốn nhìn thấy mặt anh ở chốn này nữa. Vì thế, hung hỗ tiến về phía anh, chưa kịp để anh cầm thìa nhôm múc cháo. Cô đã đứng ngay bên cạnh ghìm giọng nói vì sợ cô của mình rầy la.
“Thắp nhang xong rồi thì cút đi! Tại sao anh còn ngồi lì ở đây nữa hả?”
Andrew đang định khuấy tô cháo để nó bớt nóng cho Nga ăn, Vậy mà trước mặt rất nhiều người xung quanh, cô lại xua đuổi anh như vậy. Thực lòng, Andrew mất mặt lắm. Dù từ ngày quen cô, da mặt anh đã dày thêm nhiều centimet. Tuy nhiên, nỗi bất lực và buồn bã thì ẩn chứa thầm kín. Vì quá sâu thẳm nên không phải người nào cũng có thể nhận ra được. Và Nga là một trong số người không có khả năng đó. Tất cả chỉ vì cơn oán giận đang quá sôi sục trong lòng cô đã hoàn toàn che mờ lý trí cô.
Andrew mím môi nhìn Nga không nói một lời nào, cũng không có ý định làm theo những gì cô vừa yêu cầu.
“Thiên Nga! Hôm nay, con bị làm sao vậy hả? Sao vô lễ với khách quá vậy?”
Nga vì quá tức giận Andrew, chẳng còn biết nghe lời cô của mình. Lần này, cô còn trừng mắt giơ ngón tay về phía cửa ra vào quát lớn.
“Anh có mau cút ra khỏi đây không thì bảo?”
Andrew lì lượm, cố gắng giữ bộ mặt thản nhiên như không có gì, trả lời một câu chẳng hề có liên quan gì với nhau.
“Em ăn gì chưa? Ngồi xuống ăn một chút đi!”
Giọng như ra lệnh nhưng lại vô cùng quan tâm. Andrew đẩy nhẹ tô cháo sang một bên bàn, kéo cả ghế nhựa xanh kế bên mình cho Nga ngồi. Vậy mà cô vẫn lạnh lùng, xem thái độ của anh như là một sự khiêu khích tính kiên nhẫn của cô. Vô cùng thô lỗ, cô tức giận giơ tay gạt cả chén cháo đang còn nóng hổi trên bàn xuống đất. Nét mặt mệt mỏi và xanh xao trông vô cùng đáng thương giờ rất khó coi.
XOẢNG.
Trong một khắc, chén cháo nóng bể tan nát trên nền nhà, cháo trắng với hành ngò xanh, tiêu đen đổ lênh láng trên sàn gạch màu nâu, vấy lên cả ông quần âu đen thanh lịch của Andrew.
“Thiên Nga!”
Trước thái độ vô cùng mất lịch sự và thô lỗ của Nga, người cô đang ngồi gần Andrew đã phải đứng dậy gằn lớn tiếng cảnh cáo và quở trách. Trong khi Andrew thì vô cùng khẩn trương, anh vội vàng đứng dậy trước mặt Nga, cầm bàn tay vừa thô bạo gạt chén cháo của cô xem xét, rồi nhìn từ trên xuống dưới người cô kiểm tra bằng vẻ khẩn trương xen lẫn lo lắng.
“Em có sao không? Có bị bỏng chỗ nào không hả?”
Vừa nói Andrew vừa chăm chú cầm hai tay của Nga lên trong sự vùng vằng của cô. Mọi sự quan tâm của anh lúc này mà nói, cho dù khiến người khác động lòng nhưng lại chẳng có thể lay chuyển được chút oán hận nào trong lòng cô. Vùng tay anh ra một cách lạnh lùng, cô hất mặt quát lớn.
“Ai cần anh giả tạo lo cho tôi? Tôi thừa biết, anh muốn cái gì. Tôi không chết vì một vết bỏng đâu. Anh đã an tâm chưa? Bây giờ, anh mau cút xéo khỏi chỗ này. Mau lên!”
Trước thái độ vô cùng kịch liệt của Nga, khuôn mặt Andrew thoáng chút thất vọng cùng bất lực. Nhưng sau đó, anh lấy lại vẻ điềm nhiên rất nhanh trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Anh đứng lên cúi đầu chào cô của Nga rồi quay sang hạ giọng nói với Nga như không có chuyện gì xảy ra. Tay còn đưa lên chạm nhẹ vào bả vai cô an ủi thân mật.
“Em giữ gìn sức khỏe. Có cần gì thì cứ nói với anh.” Andrew khẽ giọng.
“Có, tôi cần anh đừng có lãng vảng trước mắt tôi là đang giúp tôi đấy” Nga mím môi, mặt không vơi chút giận hờn nào, ánh mắt chán ghét không hề che giấu dành cho người trước mặt.
“Gặp lại em sau!”
Andrew vẫn một khuôn mặt bình thản, nhìn Nga một cái nữa rồi quay lưng bước đi khỏi khu vực tang lễ. Bóng dáng cao lớn của anh rời đi, mang theo mọi không khí vương giã và choáng ngợp ra khỏi khu vực thê thương của đám tang nghèo nàn.
Những ngày sau đó, Andrew không vào trong khu vực tang lễ nữa, nhưng chiếc Cadillac quen thuộc vẫn túc trực trước khu vựa nhà quàng Vĩnh Cửu suốt cả ngày lẫn đêm một các thầm lặng và kiên nhẫn…
Lần cuối cùng, Nga nhìn thấy Andrew là ở nghĩa trang Lái Thiêu. Khi công việc chôn cất Nhân hoàn tất, cô không về với mọi người mà ở lại cùng ông anh họ xa để thanh toán tiền chi phí đám tang cho nhà quàng. Lúc đó, cô rất ngạc nhiên khi chủ nhà quàng khoát tay bảo có người đã thanh toán hết rồi.
Vì bên phía gia đình ông Thiên và bà Nguyệt không có đất đai để chôn cất thi hài Nhân, nên Nga đã vay mượn tiền để mua nơi chôn cất anh trai mình. Cô không chọn hình thức hỏa táng cho anh vì muốn đợi chờ phía cảnh sát tỉm kiếm phần thân thể còn lại cho trọn vẹn. Số tiền cúng điếu a chay từ những người bạn và khách khứa quen biết cộng với sự giúp đỡ từ họ hàng ở Huế cũng vừa khít, đủ để trả những chi phí cho đám tang. Số tiền này thật ra chưa bao gồm phong bì trắng mà Andrew đã bỏ vào thùng phúng điếu những ngày trước. Khi kiểm tra tiền và ghi chép tên của khách đã đến viếng đám tang, cô đã không mở phong bì đó ra. Đó là một phong bì mỏng tanh. Cô không biết trong đó có bao nhiêu tiền? Nhưng cô đoán nó sẽ đủ chi trả cho tất cả những thứ mà cô cần thanh toán, tất cả những khoản nợ mà cô đang mang trên người. Tuy nhiên, cô lại kiên quyết không nhận nó. Cũng như không nhận luôn phần của Tiệp. Cô thực sự không muốn dính dáng hay nợ nần gì đến hai con người này nữa.
Sau một lúc suy nghĩ, Nga đinh ninh có lẽ người đã làm việc này là Andrew. Chỉ vì chỉ có anh ta mới có khả năng làm điều này cho gia đình cô. Mệt mỏi lê bước chân nặng nề ra khỏi khi vực nghĩa trang, đang phân vân không biết phải trả số tiền này lại cho Andrew thế nào thì Nga đã gặp anh ngay trước cổng khu vực này. Khi cô đang lóng ngóng tìm xe ôm để đi về nhà thì chiếc Cadillac sang trọng đen bóng loáng đổ phịch ngay trước mặt. Như mọi khi, Tiệp nhanh chóng bước xuống mở cửa xe sau cho Nga.
Đứng đủng đỉnh một hồi nghĩ suy nhìn vào trong xe, Nga quay sang nói với người anh họ bắt xe ôm về nhà, còn mình thì bước vào xe ngồi cùng Andrew và lên tiếng nhờ Tiệp đưa đến một quán cà phê gần đó.
Nhà hàng Huế Thương.
Nhíu mày nhìn tấm biển ghi tên nhà hàng, Nga quay sang nhìn lên phía Tiệp khó hiểu. Cô nhờ anh đưa đến quá cà phê mà sao lại chạy đến chỗ quán ăn thế này? Không cho cô có cơ hội hỏi Tiệp, Andrew cất giọng bình thản thường ngày. Tuy nhiên, ánh mắt sủng nịnh và nuông chiều thì vẫn luôn dành cho người đối diện.
“Trưa rồi, em ăn một chút gì đi. Mấy ngày qua, chắc em không ăn gì. Mặt mày xanh xao quá. Khi nào chúng ta quay lại Bangkok, anh sẽ cho người tẩm bổ lại sức khỏe của em.”
Nghe đến từ Bangkok, Nga thiệt muốn tông cửa xe nhào ra ngoài chạy trốn. Nhưng vì cô có việc cần nói chuyện với Andrew nên mới cố ghìm cơn giận vào trong lòng, miễn cưỡng bước xuống xe mà đi theo anh vào trong. Cô thực sự không thể nào hiểu nổi, sau chuyện đau lòng này mà anh vẫn một mực khăng khăng giữa ý định ép buộc cô đi cùng anh sang Thái Lan.
Tất cả đều là chủ ý của Andrew. Khi hai người vừa vào trong, cô đã thấy nhà hàng chuẩn bị bàn hết rồi. Lúc ở cửa, Nga có thấy khách đến nhưng lại quay đầu đi ra. Vì nghe nói có người đã bao toàn bộ nhà hàng rồi. Quay qua nhìn anh, cô chỉ thấy vẻ bình thãn thường ngày. Ánh mắt chẳng hề lay động hay bộc lộ tâm tình gì. (LTG: chắc sợ bả nổi cơn điên thì bị quê nên ổng bao hết nhà hàng ^_^)
Kéo ghế cho Nga rồi ngồi sát bên cạnh, Andrew khoát tay khi người phục vụ hỏi cả hai muốn dùng gì.
“Có gì ngon, mang hết ra đây!”
Không mất quá lâu ột bàn đầy ắp các món đặc sản Huế, mùi thức ăn bay thơm phức nhưng lại chẳng động lòng khướu giác và vị giác của Nga. Miệng cô thấy đắng nghét, dù hai món ruột là bún Hến và bún bò Huế đang chiễm chệ trên bàn. Cô lấy làm lạ, không biết vì sao Andrew lại biết cô thích những món ăn kia. Nhưng thực sự, trong lúc này, cô cũng không hơi sức đâu mà nghĩ nữa.
Thấy Nga mặt mày bơ phờ, Andrew tự tay cầm muỗng lên, múc cho cô một miếng cơm và thức ăn vào chén, anh đặt trước mặt cô nhẹ giọng nói.
“Thiên Nga! Ăn đi …”
Nga không thèm nhìn chén cơm một cái, bỏ tay vào túi xách có in họa tiết Xơ-đăng lấy ra phong bì trắng đế lên bàn, đẩy về phía Andrew.
“Tôi gửi lại anh cái này. Cám ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi không thể nào nhận nó được. Phiền anh gửi lại cho Tiệp dùm tôi luôn.”
Andrew thở nhẹ một cái, lắc nhẹ đầu một cái, đẩy phong bì sang một bên như chẳng quan tâm đến chuyện này, khiến Nga rất bực dọc. Anh cầm muỗng đặt vào tay cô thúc giụt.
“Ăn đi em…”
“Tôi không ăn…” Nga bực bội bỏ muỗng vào chén.
Andrew kiên nhẫn lấy chén khác, gắp món ăn khác vào chén lần nữa. Y như lần đầu, anh cầm muỗng đặt vào tay Nga trong ánh mắt khó chịu của cô.
“Món này ngon nè…” Thực sự. Andrew cũng chưa ăn bánh bột lọc bao giờ, nghe là rất ngon thôi. (LTG: nhỏ đang mệt, ăn món này mắc nghẹn cho chết hả cha?)
Nga vẫn không chịu ăn, thở phì một cái mệt mỏi lên tiếng.
“Andrew…”
“Gì? Cục cưng?”
Mắt Andrew có vẻ sáng lên khi nghe Nga gọi tên mình như vậy. Mấy ngày rồi anh không được nghe như thế nên nhớ lắm. Nhưng chỉ một khắc thôi, mặt anh đã đen thui lại.
“Đừng làm phiền tôi nữa có được không?” Nga buồn rầu nói như van xin.
Không phản ứng và như không nghe thấy lời Nga nói, Andrew thờ ơ gắp thêm bánh bột lọc.
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
Em Còn Yêu Anh Không? Em Còn Yêu Anh Không? - Hanny Ho