Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Hanny Ho
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 94 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:20:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46: Một Đêm Ở Siêm Riệp. (Phần 1)
ệt máu đỏ tươi trên chiếc áo sơ mi trắng của Andrew khiến Nga vô cùng sợ hãi. Cô hốt hoảng một tay che miệng lại, một tay run rẩy giơ về phía anh nhưng lại ngập ngừng rút lại.
“Andrew! Anh …anh bị làm sao vậy?”
“Anh không sao. Đừng sợ!”
Andrew trấn an Nga. Bàn tay còn lại của anh run run rời khỏi vô lăng. Sau đó, anh mới khẽ khàng cất giọng nói nặng nhọc với cô.
"Mở nắp xe trước mặt em. Có...có một cây đèn pin trong đó..."
Nga vẫn chưa hết bàng hoàng, ngẩn người nhìn Andrew một giây âm trầm trong bóng đêm rồi làm theo lời anh vừa nói. Đúng thật là có một cây đèn pin chuyên dụng trong này. Cô nhanh chóng tìm nút mở đèn lên soi về phía anh. Lúc này, cô mới hoảng hốt há hốc mồm, tim đập thình thịch như nhảy lọt ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy vết máu đang dần lan rộng bên ngực phải của anh, cô kinh động và hoảng loạn đến độ đánh rơi cả cây đèn pin xuống sàn xe.
Vậy là anh đã lấy thân mình che chắn cho cô khỏi viên đạn đó sao?
"Trong ngăn đựng vật dụng em vừa mở..." Giọng Andrew gấp gáp nhưng vẫn đứng quãng vì cơn đau liên tiếp cào cấu vào vết thương. "Lấy hộp sơ cứu ra đây...Mau lên!"
Nga vẫn run cầm cập, nhưng sau đó vội vàng làm theo những lời Andrew vừa nói. Cô luýnh quýnh lấy hộp sơ cứu ra đưa về phía Andrew hỏi giọng ngập ngừng.
"Tôi...tôi phải làm sao đây?" Giọng cô run sợ, hai răng va đập vào nhau cành cạch...
Andrew không trả lời. Bàn tay run run cầm ống chích lên. Sau đó, anh quờ quạng khẩn trương trong hợp sớ cứu tìm một ống thuốc nhỏ rồi đưa lên miệng cắn nắp, hai tay cố gắng giữ yên để cắm đầu kim tiêm vào ống thuốc đó. Cuối cùng, anh tự tự chích vào gân tay mình một cách chuyên nghiệp.
Nga vốn rất sợ kim tiêm, nên dù soi đèn cho anh. Cô nhăn nhó run sợ nhắm mắt, quay mặt đi chỗ khác. Đến khi mở mắt ra, cô đã thấy anh dùng một đầu gắp bằng kim loại trông có vẻ rất sạch sẽ ấn vào chỗ đang tuôn máu nườm nượp. Nơi này cũng đã bị anh xé phần vải ra, để lộ miệng vết thương đỏ ngầu ghê rợn.
Trong bóng đêm mờ ảo, Andrew nghiến răng, khuôn mặt ra sức chịu đựng cơn đau nhói tận vào trong cơ thể, mồ hôi trên trán anh tuôn ra nườm nượp. Bằng động tác dứt thoát, anh gắp từ trong người ra một đầu đạn nhỏ xíu, vật nhỏ đủ sức làm anh gần như kiệt sức. Thở những hơi nặng nề dồn dập, anh ném đầu đạn vào trong hộp cứu thương chửi thề bằng tiếng Anh.
“Mẹ kiếp!”
Nga từ lúc nãy đến giờ chỉ biết ngồi yên bất động, tay chân run lẩy bẩy cầm cái này rớt cái kia. Không thể nào giúp được cho anh bất cứ điều gì.
"Andrew, anh không sao chứ?" Nga nhỏ giọng, mặt mếu máo muốn khóc.
Nga vốn rất sợ máu, nên nhìn vệt đỏ càng ngày càng loang lỗ trên ngực áo trắng tinh của Andrew khiến cô như nghẹt thở, chỉ muốn ngất lịm đi.
"Không sao! Đừng sợ." Andrew thều thào.
Andrew trong lúc bức bí, vẫn giơ bàn tay đầy máu về phía Nga như cố chạm vào mặt cô. Thế nhưng, cô vừa nhìn thấy máu đã co người lại nép về phía cửa sổ không cho anh đụng vào người mình kèm theo giọng lí nhí run rẫy.
"Tôi sợ...tôi sợ máu lắm. Đừng đụng vào người tôi..."
Andrew có chút mất mát trong đáy mắt, lẳng lặng cố gắng làm tiếp công việc cứu thương một cách khẩn trương.
Trong lúc này đây, anh thực sự muốn được cô quan tâm chăm sóc biết bao. Thật ra, anh cũng chỉ như một đứa trẻ. Chỉ cần một cái chạm nhẹ, một cái vuốt ve của cô cũng sẽ nguôi ngoai mọi sự đau đớn trên người. Vậy mà…
Trong hộp cứu thương còn có kim và chỉ. Tuy nhiên, lúc này, Andrew gần như kiệt sức, mắt không nhìn nổi được miệng vết thương. Kim đâm không đúng địa điểm bị anh phạm cả ra ngoài da thịt bình thường. Vì thế, mới khâu được hai mũi, anh đã cắn răng, nhắm mắt ngã đầu về phía sau ghế, bất lực buông xuôi bàn tay...
Nga vẫn co ro trong bóng tối nhìn anh bất lực mà không biết phải làm sao. Nước mắt từ đâu cứ rơi thành từng dòng dài bất tận. Thế nhưng, cô vẫn bất động mà không hề tiến lại gần để giúp anh. Cho đến khi, anh nhìn về phía cô lên tiếng nói.
"Anh biết...em sợ. Nhưng em có thể khâu lại...vết thương cho anh không?"
"Không...tôi không biết làm..Tôi sợ...Tôi không làm được đâu..." Nga mếu máo xua tay, co chân lên ghế vội vàng nói.
Andrew nghe Nga nói thế thì không cưỡng ép nữa, chỉ gật gật đầu. Ngoài trời vẫn tối đen như mực, anh đoán tầm đã 3 giờ sáng. Anh sẽ cố gắng gượng đến khi có người đến giúp đỡ. Vì hiện tại, anh không thể tiếp tục điều khiển xe.
Nga thấy cánh tay bất lực của Andrew buông lõng vô thức thì tâm trạng vô cùng áy náy. Cô hít thở sâu vài cái rồi cũng miễn cưỡng nhoài người về phía anh. Cô oán trách chính mình bất tài, vô dụng. Một việc cứu người như thế này mà cũng không thể làm. Tệ hơn nữa, anh vì che chắn cho cô nên mới ra như thế này. Anh nói sẽ có người tìm ra hai người. Nhưng cô sợ anh không chờ được đến lúc đó.
"Để tôi làm..thử. Hãy chỉ tôi!" Mắt Nga lấp lánh trong bóng đêm, màn sương dày đặt giăng đầy trong đáy mắt xinh đẹp.
Andrew nghe Nga mở lời đồng ý thì nhanh chóng nhìn gương mặt vẫn còn bàng hoàng của cô, miệng nở một nụ cười đau thương nhưng ánh mắt tràn nghiệp sự biết ơn dành cho người đối diện.
Anh nghiêng người qua phía cô, cố thều thào hướng dẫn cô bằng hơi thở nặng nhọc.
Tay Nga run run cầm cây kim, vừa khâu vừa khóc như mưa. Anh chẳng biết là vì cô đang sợ hãi hay là vì lo cho anh mà khóc như vậy. Nhưng dù là lý do gì đi nữa. Tự nhiên, anh cũng cảm thấy ấm lòng với lý do của riêng mình.
Từng mũi khâu xuyên qua người anh như những nhát dao nhọn đâm thẳng vào tim, đau đến nghiến răng, cắn môi đến bật máu. Nhưng bàn tay đang áp lên lồng ngực của anh cơ hồ như xoa dịu hết mọi đau đớn anh đang phải chịu đựng.
Trong ánh sáng trắng của ánh đèn pin, đôi mắt to tròn tuyệt đẹp của Nga nhìn chăm chú vào vết thương. Thỉnh thoảng, cô lại giơ tay quệt nước mắt trên mặt hay nâng mắt theo dõi sắc mặt của anh vì sợ anh đau. Sau một hồi vụng về khâu vá miệng vết thương sâu đỏ chét. Cô cũng làm xong việc của mình. Lúc này, cô mới thông minh đột xuất. Lấy miếng bông băng trắng dán vào trên vết khâu cô vừa làm xong trong cái nhìn âu yếm của anh.
“Cám ơn em!” Andrew dịu giọng.
Xong việc của mình, Nga định xoay người về ghế ngồi thì bất ngờ bị cánh tay anh giữ lại, cánh tay còn lại cũng yếu ớt chạm vào vòng eo cô. Bối rối trước hành động bất ngờ của anh, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, nâng mắt nhìn về phía người đối diện bằng vẻ ngập ngừng xen lẫn trốn tránh. Bốn mắt giao nhau trong không gian tĩnh lặng một hồi lâu. Cho đến khi cô đột ngột cất tiếng để cắt ngang không gian trầm lắng.
"Anh có đau lắm không?"
Sau khi được băng bó vết thương, tình hình của Andrew có vẻ khá hơn đôi chút. Ít anh đã khống chế được việc cầm máu. Mệt mỏi lắc đầu, anh xoa xoa bàn tay mình lên mu bàn tay của cô đang áp vào lồng ngực anh rồi khẽ khàng nói.
"Cám ơn em! Có em đây rồi. Anh không còn biết đau nữa..."
Người ta thường nói "người trong cuộc thì mị hoặc, người ngoài cuộc lại vô cùng tỉnh táo". Đây dường như đúng với trường hợp của Nga. Câu nói của người đàn ông này thực sự chẳng làm cô hiểu được vấn đề một chút nào. Hoặc cũng có lẽ là cô không muốn biết hay quan tâm đến điều này. Chỉ có điều, khi từng vết kim đâm vào người anh, cô cũng cảm thấy rất đau, rất áy náy vì nếu không có anh, người phải chịu đau đớn, thậm chí mất mạng là cô.
Từng vết thâu xuyên qua da thịt là từng ký ức hiện về chập chờn trong ánh mắt đang mờ đục sương hoe đỏ của Nga. Chưa bao giờ, cô giận chính mình như vậy. Anh vì bảo vệ cho cô mà ra nông nổi này. Nếu anh có mệnh hệ nào, cô thực sự không biết phải làm sao? Vậy mà đến lúc này, anh vẫn còn lo nghĩ cho cô. Khoé môi vốn luôn cực kỳ gợi cảm và hấp dẫn người khác giới bây giờ trở nên tái lại, hơi khô khan. Đầu tóc bóng mượt, vẻ tươm tất thường ngày cũng không còn. Thay vào đó là mái tóc đã đi sai nếp, trên đó còn dính đầy bụi bám từ căn phòng bẩn thỉu. Vậy mà cô bỗng thấy anh đẹp, lôi cuốn hơn bao giờ hết. Nét mặt nam tính không ai có thể sánh bằng dù đang trong tình huống vô cùng nguy cấp như thế này.
Andrew đẹp trai phong trần tuấn tú hơn người. Cô chưa bao giờ phủ nhận.
Nhưng vẻ mặt trầm uất của anh lúc này đây mới là khuôn mặt thực sự lôi cuốn cô.
Ánh mắt phụng đã giảm bớt đi vẻ uy quyền, hơi hướng mệt mỏi chăm chú nhìn cô với nhiều nghi vấn. Anh như bao giờ thấy cô nhìn mình như thế. Nhất là ánh mắt lúc này không còn một chút oán hận nào. Tất cả đọng lại là sự ấm áp và quan tâm chân thành không vụ lợi. Bên cạnh đó lại thoáng lên sự xa xăm nghi hoặc mà anh không thể nào hiểu được nội tâm. Anh chỉ biết đôi mắt tuyệt đẹp của cô như dòng suối mát trong trẻo không một vệt bẩn, từ từ chảy xuyên suốt vào lòng anh như đang xoa dịu cơn đau đớn đang dày vò thân xác anh. Nhưng bù lại, trái tim đang bị vết thương hành hạ giờ bỗng đập mạnh và nhanh liên hồi không kiểm sát. Tốc độ mà bất kỳ máy kiểm tra tim tiên tiến nào cũng không thể bắt kịp.
Cảm giác này vẫn như bao lần, khi anh bắt gặp bóng hình anh in trong đáy mắt trong trẻo của cô. Mỗi lúc như vậy luôn khiến hô hấp anh bị nghẹn lại, còn tim thì hoạt động vô cùng cấp bách.
Nga bị vẻ mặt quan sát âm trầm của Andrew làm cho thất thố, nhất thời quay người về phía ghế, hai má trong bóng đêm ửng hồng xinh đẹp, đôi mắt to tròn khẽ cụp xuống như giấu đi cảm xúc nhất thời của mình, hai tay cô đan xen vào nhau, siết chặt hết lần này đến lần khác. Điều này cũng đủ để anh biết được cô đang rất bối rối.
"Anh sẽ không đánh thuế việc em nhìn anh chằm chằm như vậy. Thề đấy!"
Nga bị lời Andrew nói làm cho đỏ mặt vì ngượng, nhưng lại lấp liếm bằng cách trề môi liếc anh một cái. Tuy nhiên, trong đáy mắt thì không chứa đựng bất cứ sự tức giận nào.
"Giờ này, anh vẫn còn tự tin được sao?"
Ý cười trong đôi mắt phụng đang dần mệt mỏi của Andrew bất ngờ dừng lại bằng cái nhíu mày khi anh phát hiện ra trên tay cô không còn đeo chiếc nhẫn lấp lánh thường ngày. Anh nhìn cô nghi hoặc, ánh mắt có chút trách cứ, dù giá trị của nó chưa bao giờ là vấn đề to lớn đối với anh.
"Chiếc nhẫn anh tặng em đâu rồi?" Andrew hạ giọng hỏi.
Nét lo lắng nhanh chóng xuất hiện trên gương mặt kiều diễm của Nga, cô mím môi, quay người tránh ánh nhìn của anh đầy vẻ lúng túng. Dù anh không nhìn thấy được gương mặt xinh đẹp của cô sau mái tóc dài rối bù. Nhưng anh cũng thừa biết rằng cô đang dày vò và lúng túng.
Trọng vật chất không bao giờ là tính cách của cô. Nhưng ngay lúc này, anh mong nhận được một lời giải thích từ cô rằng, cô làm mất chứ không hề bán đi.
"Tôi bán nó rồi."
Nga sau một hồi im lặng đấu tranh tư tưởng cũng khẽ giọng nói khó khăn, âm giọng run run dễ dàng nhận biết. Sau đó, cô quay sang nhìn anh như muốn biết anh giận như thế nào. Thế nhưng lúc quay lại, cô hơi bất ngờ khi anh vẫn điềm tĩnh. Cô đoán là vì anh đang bị thương nên không còn hơi sức mà la mắng cô. Cô hồ đồ với ý nghĩ này kể từ khi trở về từ bệnh viện đến giờ. Anh chưa bao giờ lớn tiếng hay trách cứ cô bất cứ điều chi. Luôn luôn là vẻ dịu dàng, âu yếm và yêu thương trong lời nói. Ấm áp và cưng chiều trong đáy mắt vốn chĩ dành cho riêng cô. Và bây giờ cũng vậy, không trách cứ dù chỉ là một từ, oán trách cô dù chỉ là một giây.
"Em đã định làm gì với số tiền đó?"
Không cần quét mắt nhìn cô, anh cũng thừa biết cô không giữ số tiền đó trong người lúc này. Không những thế, anh còn biết cô không có thời gian để mà gửi hết số tiền
đó vào trong ngân hàng với từng ấy thời gian ở nơi xa lạ này.
Sự mất mát xen lẫn trách cứ vì thế mà thoáng qua trên khoé mắt Andrew, nhẫn nại chờ đợi câu trả lời từ Nga, vết thương từ đó cũng âm ĩ đau không dứt. Nga vì cử chỉ bao dung của Andrew làm cho tinh thần càng bị dày vò, cô cúi đầu không dám nhìn anh. Sau đó cũng từ từ khẽ khàng khó khăn kể lại đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra.
Lúc này, Andrew có chút kinh động. Nga đoán có lẽ vì anh đang tiếc rẻ việc cô hầu
như cho không biếu không chiếc nhẫn đó mà không nhận được bất kỳ đồng nào từ tay người bán.
Cô ngây ngốc không bao giờ biết được rằng, trái tim anh đang đau nhói như thế nào khi biết, cô đã không hề tin tưởng anh.
"Em không tin anh sẽ đưa em trở về nhà như anh đã hứa sao?"
"Có, tôi có tin anh." Nga nhanh chóng trả lời.
Câu khẳng định của Nga khiến đuôi mắt của Andrew giãn ra được một li.
"Nhưng tôi không muốn phải chờ đợi quá lâu. Tôi muốn về nhà ngay lúc này. Nhưng tôi có cảm giác dường như anh không muốn điều đó xảy ra bây giờ mà phải chờ đợi.
Vì thế, tôi tìm con đường cho riêng mình. Tôi xin lỗi vì đã bán chiếc nhẫn mà không hỏi ý của anh. Tôi sẽ quay trở lại đó để lấy tiền lại. Tôi tin là ông chủ tiệm sẽ không trở mặt..."
Andrew cay đắng ngắt lời Nga.
"Giá trị của chiếc nhẫn không quan trọng. Những gì anh gửi gắm vào đó mới quan trọng. Nói cho anh biết, em có đau lòng khi bán nó đi không?"
"Tôi không suy nghĩ nhiều. Lúc đó, tôi chỉ biết là mình rất cần chút tiền để trang trải chi phí về nhà..." Nga hạ giọng.
Nhưng cô đã không nói ra hết ý tứ của mình. Cô đã rất khó khăn khi phải trao chiếc nhẫn đó cho người mua hàng.
Đáy mắt Andrew hiện lên tia chua xót và đau đớn. Anh lấy tay áp vào vết thương đang đột ngột đau không dứt của mình. Gương mặt đanh lại, khẽ nhắm mắt bi thương.
Nga thấy Andrew đau đớn thì lo lắng lắm. Cô vội vàng áp bàn tay mình vào bàn tay anh. Quên luôn cử chỉ thân mật này đã vô tình như một loại thuốc giảm đau cực hiệu quả, làm anh cảm thấy đau đớn giảm đi trong nháy mắt.
"Anh không sao chứ? Đau lắm phải không? Phải làm sao bây giờ? Anh không có thuốc giảm đau sao?"
Nga vừa nói vừa rời bàn tay ra, lục lọi trong hộp cứu thương nhưng không tìm được loại thuốc nào.
"Anh không sao đâu. Em đừng lo.."
Anh mệt mỏi nói, mặt nhăn nhó vì mỗi lời tuôn ra một cơn đau ập đến. Nhưng anh không muốn nói cho cô biết vì sợ cô lo lắng.
Thuốc gây mất cảm giác bắt đầu có tác dụng mạnh mẽ, máu chảy không ngừng càng lúc càng nhấn chìm Andrew, nó khiến anh cảm thấy buồn ngủ. Hai mắt từ đó cũng liêm diêm muốn khép lại.
Nga rất sợ điều này. Cô sợ anh nhắm mắt một lần rồi sẽ không mở ra nữa. Vì thế, mỗi lần nhìn thấy anh chuẩn bị khép hờ mắt, cô lại áp áp bàn tay vào mặt anh võ vỗ nhẹ hay lay lay người anh nhắc nhở.
"Andrew, anh đừng có ngủ. Cố gắng một chút đi nhé. Trời sáng, chúng ta sẽ tìm đường ra khỏi đây..."
Andrew gật gật nhẹ đầu. Lòng vô cùng oán hận chính mình không thể bảo vệ vẹn toàn cho Nga. Để cô phải chịu khổ sở như thế này.
Nga hết tìm chuyện này rồi lại đến chuyện kia để hỏi nhằm giúp Andrew tỉnh táo. Sau một lúc toàn hỏi những câu ngớ ngẩng đại loại như anh có đói không? Anh có đau lắm không? Anh cảm thấy buồn ngủ à? Anh không sao chứ? Cô bắt đầu bức bí không biết hỏi gì nữa. Ngã người ra sau ghế, cô lướt mắt bên ngoài trời tối đen ảm đạm, nâng mắt lên bầu trời đầy sao. Cô lưu luyến nhớ đến một người. Năm đó, trời cũng đầy sao như thế này.
Đếm sao, đó là một phương pháp hữu hiệu nhất làm cho trí óc Andrew hoạt động, nếu không anh ta lại chiềm vào giấc ngủ. Vì thế, không chần chừ, cô nhanh chóng quay sang đề nghị.
"Andrew à! Chúng ta đếm sao đi. Anh nhìn kìa, bầu trời đẹp quá." Nga lay lay cánh tay Andrew nũng nịu.
Andrew cảm thấy người rất mệt, mắt không còn nhìn rõ mọi thứ xung quanh nữa chứ đừng nói đến chuyện đến sao trời. Việc này, nếu trước đây có ai đề nghị anh, có lẽ anh đã mắng là họ rỗi hơi. Nhưng đây là Nga, nên anh khó lòng mà từ chối. Mặc dù vậy, anh cũng không thể chiều theo ý cô nên khẽ khàng nói.
"Anh thực sự không thích thể loại
này cho lắm."
Anh sợ cô thất vọng nên cố rướng mặt nhìn cô biểu lộ tâm tình. Tuy nhiên, anh chẳng thấy cô nổi giận mà còn hào hứng chuyển sang những trò khác. Cô nhanh trí hỏi.
"Không thích đếm sao thì kể chuyện nha. Anh thích nghe chuyện gì?" Chưa kịp để
Andrew trả lời. Nga hỏi luôn: "Truyện cười, truyện cổ tích, truyện tình cảm, truyện ma..."
Không cho Nga liệt kê hết, Andrew giữ nguyên lập trường thường ngày, chắc nịch phán một câu.
“Truyện khiêu dâm. Em có câu chuyện nào ở thể loại này thì kể cho anh nghe đi..."
Nga đang hồ hởi, nghe Andrew nói thế, cô cong môi, lườm mắt nhìn về phía anh, người đang nhếch môi cười tà mị đầy ẩn ý, khoé mắt mệt mỏi ẩn hiện vô vàn sự trêu ghẹo.
Cô bực mình đánh vào người anh một cái, nhưng vô tình chạm vào vết thương khiến anh la lên một cái.
AHHH...
Cô quên cả giận, hoảng hồn xin lỗi rối rít, miệng thổi thổi vào vết thương như hối tội.
"Anh đó, sắp chết đến nơi rồi mà tính dâm đãng không giảm đi một phân nào cả. Thiệt
hết nói nổi!"
Andrew thấy cử chỉ lo lắng, quan tâm của Nga dành cho anh thì trong lòng ấm áp lạ. Đột nhiên, cứ muốn mãi như thế này. Dù có phải chịu đau đớn để nhận được sự lo lắng, ánh mắt ấm áp cô dành cho anh như bây giờ. Anh cũng sẽ cam lòng chấp nhận không một lời oán trách.
Anh muốn khoá gương mặt xinh đẹp như những cánh hoa chè mảnh mai, mịn màng trong bóng đêm kia vào trong đáy mắt của mình, không một chút muốn cô rời đi một khắc nào. Thế nhưng, cơn buồn ngủ liên tục áp đảo anh, không cho anh toại nguyện mong ước của mình.
Nga thấy Andrew chuẩn bị khép mi vội vàng đề nghị ý khác và quyết định luôn mặc cho anh có đồng ý hay không?
"Hay là thi đố vui đi. Có hoạt động trí óc để giải đố thì anh mới không cảm thấy buồn ngủ nữa."
Andrew không nói gì, vẻ mặt ra hiệu đồng ý nhưng mắt đã khép hờ.
Nga lanh trí, hỏi một câu, nhanh đến nỗi cứ tưởng cô đã chuẩn bị sẵn trong đầu.
"Đố anh cái gì đút vô thì ấm, đút ra thì lạnh?"
Vừa nghe xong câu hỏi mà Andrew cho là mang tính gợi dục, thể loại mà trước giờ luôn làm anh thích thú. Vì thế, ngay sau đó, anh mở từ từ mở mắt ra rồi nhíu mày nghi hoặc nhìn Nga như không tin được sự táo bạo đột ngột của cô. Nhanh chóng sau đó, đuôi mắt hẹp dài đang trông vô cùng thiếu sức sống bỗng giãn ra, nét cười thích thú dễ dàng nhận ra, cơn đau cũng như xoa dịu lại. (LTG: Cha này dâm đãng không còn đường để nói.)
"Biết em hỏi những câu kích thích như thế này. Anh đã đề nghị sớm hơn rồi."
"Gì vậy? Anh lại nghĩ bậy gì nữa đây?"
"Em đừng nói
nha. Nga ơi, đầu óc em cũng ghê gớm thật"
"Gì vậy trời? Tôi hỏi anh, vật gì đút vô thì ấm, đút ra thì lạnh?"
"Đương nhiên, anh hiểu
hơn ai hết. Anh sở hữu size XXL lận mà."
Nga bỏ qua chi tiết Andrew vừa nói, thách thức nói.
"Vậy thì trả lời đi!"
"Em thiệt sự cho phép anh nói."
"Đương nhiên"
"Nga! Giờ anh mới biết, em
lắm nha."
"Gì?" Nga giật mình nhìn Andrew trước câu nói ngụ ý của anh. Cánh tay trái cũng đã giơ lên chuẩn bị thành nắm đấm."Anh đang nghĩ bậy bạ gì trong đầu vậy hả?"
"Bậy gì! Rõ ràng chỉ có
mới mang đến cảm giấc kích thích như vậy chứ" Andrew thều thào mà vẫn cong môi đôi co.
"Kích thích cái đầu heo của anh. Đôi vớ thôi mà làm gì kích thích hả? Anh đừng nói là...." Nga buộc miệng.
Nga vừa nói đến đó. Andrew đã gật gật đầu khẳng định ý tứ trong lời cô vừa muốn nói ra, thứ mà trong đầu Nga cũng đang vô tình nghĩ đến.
Nhanh chóng hiểu được ý Andrew, Nga điên tiết, cong môi vừa mắng vừa đánh anh một cái vào vai.
"Đầu óc anh đúng là sâu bọ cực kỳ!"
Sau đó, không cho Andrew có một giây chợp mắt. Nga cung tay lên vừa cảnh cáo vừa hối thúc.
“Bỏ qua cho anh lần này. Cấm không được nói năng bậy bạ. Không thì chết với tôi. Bây giờ, tới phiên anh đố đó. Đố đi!”
Andrew mệt mỏi thở mạnh một cái bất mãn. Trong đầu cứ tưởng được vô tư đố những câu kiểu kích thích như vậy. Nào ngờ bây giờ bị Nga cấm vận hết rồi. Thiệt lòng, anh thấy mất hứng gì đâu. Suy nghĩ vài phút, anh lựa câu ít ‘kích thích” hay “bậy bạ” một chút trong kho tàng những câu đố dâm đãng của anh và Tiệp mỗi khi nói vui với nhau. Thở dài thêm một cái nữa, anh mở mắt thều thào.
“Đố em cá Lau Kiếng
với cá La Hán thì đẻ ra con cá gì?”
Nga chớp chớp mắt chăm chú lắng nghe câu hỏi của Andrew. Hai đầu chân mày thanh tú vừa vặn khẽ nhíu lại đăm chiêu suy nghĩ. Trước giờ, cá khác loại đâu thể sản sinh được với nhau. Anh ta có vì đau đớn quá mà mất trí không?
“Cá Lau Kiếng và cá La Hán hả? Anh có nhầm không?”
“Không nhầm! Sao, em chịu thua chưa?”
Một lúc ngồi chống tay nghĩ mãi không ra, Nga đành giơ tay đầu hàng. Lòng vô cùng
khẩn trương muốn biết loài cá lạ lung này sẽ như thế nào?
Andrew không nói ra câu trả lời vì sợ bị đánh. Chỉ mệt mỏi gợi gợi ý cho cô. Mắt cũng nhắm nghiền lại.
“Lấy tên đầu cá Lau Kiếng kết hợp với đuôi cá La Hán là ra à.”
Ban đầu, Nga không hiểu lẩm bẩm đọc đi đọc lại.
“Lau Kiếng…Lau….La Hán…Hán….Lau…Hán.. Lau…Hán”
Sau một lúc lẩm bẩm, mắt Nga sáng rực vì hiểu được gợi ý của Andrew. Tuy nhiên, khi biết được câu trả lời, cô đỏ hết cả mặt, hung hăng nhìn Andrew liếc một cái.
“Cái tên biến thái kia! Cái miệng anh không nói bậy là không chịu được phải không hả?”
Nga nghiến răng quay sang giơ tay định đánh Andrew một cái nhưng đã thấy anh nhắm mắt lại. Cơn giận nhất thời cũng tan biến đi mất. Cô lo lắng vội vàng lay lay
người anh.
“Andrew! Đừng ngủ. Đố tiếp đi!”
Andrew mắt mở không lên nhưng cũng chiều theo ý cô gật gật đầu đồng ý.
Câu đố tiếp theo của Nga không hẳn là một câu đố mà chỉ là một câu chuyện vui. Vừa nhìn sắc mặt mệt mỏi của Andrew, cô vừa hồi hỡi kể. Chỉ mong anh cười để vết thương bớt đau đớn hơn.
“Có một cặp tình nhân yêu nhau. Lúc mới quen, chàng hay chở nàng trên một chiếc xe đạp cũ. Mỗi lần lên dốc, nàng ngồi phía sau hay hỏi với lên phía trên.
. Chàng trai vui vẻ quay ra sau trả lời
. Sau khi cưới nhau, chàng vẫn thường chở nàng đi lại bằng xe đạp như xưa. Có điều lần này khi nàng hỏi câu cũ rít ngày xưa
. Chàng bực mình quay ra sau phán một câu như tát nước vào mặt.” Lay lay tay cánh tay Andrew, Nga nói tiếp. “Đố anh, chàng trai kia nói câu gì?”
Andrew suy nghĩ hồi lâu thì lắc đầu chịu thua.
“Anh chịu thua. Anh chưa bao giờ chở ai bằng xe đạp cả.”
Nga chưa trả lời câu hỏi đã bụm miệng cười.
“Anh ta nói rằng
Dù vết thương đang đau, Andrew cũng bật cười thành tiếng yếu ớt trước câu nói đùa
của Nga. Nhìn dáng vẻ cô cười, anh cũng thấy vui theo. Sau đó cũng góp vui thêm một câu đố nữa.
Andrew đang mệt lại chọn một câu đố khá dài. Có tên là “Chị thỏ bông”.
Chị thỏ bông có chồng là anh thỏ bông. Một hôm chị thỏ bông đi vào rừng tìm cà rốt. Lúc quay trở ra thì bị lạc. Chị đi một đoạn thì gặp anh thỏ trắng. Chị hỏi, đường về nhà tôi là đường nào. Anh thỏ trắng bảo, “muốn biết thì cho một cái đi”. Chị thỏ bông đành ở lại.
Ngày hôm sau, chị đi tiếp, mãi vẫn không thấy đường. Chị nhìn thấy anh thỏ nâu. Chị hỏi, đường về nhà tôi là đường nào. Anh thỏ nâu nói, “muốn biết thì cho một cái đi”. Chị thỏ bông cắn răng ở lại đấy một đêm.
Nga trừng mắt, nghi ngờ câu đố của Andrew là bậy bạ do anh tự nghĩ ra nhưng anh vẫn kể tiếp.
Hôm sau nữa, chị đi tiếp. Vẫn lạc đường. Lần này thì gặp anh thỏ đen. Chị đến hỏi, đường về nhà tôi là đường nào. Anh thỏ đen cũng nói, “muốn biết thì cho một cái đi”..Chị thỏ đen lại tặc lưỡi ở lại lần nữa.
Nga cong môi, thiệt sự muốn chửi cái tên biến thái này. Người dâm đãng đến độ kể chuyện cũng toàn ý nghĩ dâm đãng. Tuy nghĩ vậy, cô cũng cố gắng căng tai nghe hết câu đố.
Sáng hôm sau, chị tỉnh dậy, và lên đường. Ði được một đoạn thì thấy nhà, với anh thỏ bông đang đánh răng trước cửa. Chị về nhà được hai hôm thì biết mình có mang.
“Khốn kiếp! Con thỏ bông này
hết sức!” Andrew đang đau đớn vì vết
thương mà vẫn nghiến rang rủa thầm. Sau đó anh nói tiếp “Đố em biết con của họ có màu gì?"
Nga nhíu mày tập trung cao độ, mặt ngây ra lẩm bẩm suy đoán.
“Chị thỏ bông qua đêm với nhiều anh thỏ khác như vậy thì biết là con của ai bây giờ? Nhưng có lẽ là của con thỏ đầu tiên. Tôi đoán vậy có đúng không?”
“Không đúng!”
Andrew chưa kịp để Nga nói hết câu đã lắc đầu, miệng cười nhưng ánh mắt tràn ngập sự yêu thương trước cử chỉ suy tư đáng yêu của cô. Anh đảm bảo cho dù đến sáng mai cô cũng không thể giải được câu này. Vừa âu yếm nhìn cô, anh vừa hốt lên với chính mình, tại sao đến cái chau mày cũng khiến tim anh rung động thế này?
“Nếu vậy chắc đó sẽ là một con thỏ tam thể?” Nga mỉm cười nhìn Andrew khiến anh ngẩn ngơ ra một giây.
Andrew lại lắc đầu, nở nụ cười gượng gạo vì đau.
“Em chịu thua là vừa”
“Ừm” Nga giơ hai tay lên đầu hàng, khuôn mặt nôn nóng chờ đợi câu giải đáp từ Andrew.
Andrew hất hất đầu ra hiệu cho cô hướng mặt gần anh thêm chút nữa. Ban đầu, Nga tỏ vẻ nghi hoặc trước điệu bộ của anh nhưng sau đó cũng vì tò mò mà ghé sát tai về phía anh một chút.
Bàn tay còn lại của Andrew dính máu, giơ về phía gò má Nga rồi chạm nhẹ vào cô khiến cô cắn môi, quay sang nhìn anh trừng mắt cảnh cáo. Sau đó, cô càng điên tiếc hơn khi anh thì thầm vào tai cô một câu làm khuôn mặt đang trắng mịn màn dưới ánh trăng trở nên đỏ bừng như đang đứng dưới ánh nắng mặt trời mùa hạ.
“Cho anh một cái đi rồi anh nói cho nghe.”
<3 Các bạn đang em tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Khổng?" - Tác giả: Hanny Ho
Vui lòng nhấp Next để xem chương tiếp theo.
Em Còn Yêu Anh Không? Em Còn Yêu Anh Không? - Hanny Ho