If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Hanny Ho
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 94 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:20:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45: Chỉ Duy Nhất Mình Em! (Phần 3)
ung hãng ném bịch băng vệ sinh vào buồng Nga đã vào, Andrew hùng hổ tiến nhanh ra bên ngoài. Không còn thiết che đi gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ ban đầu, giờ máu đã dồn lên đến tận não.
Anh đã tin tưởng cô.
Vậy sao cô còn dám bỏ trốn?
Điên loạn tìm kiếm Nga khắp mọi nơi xung quanh Angkor Wat. Andrew cầm điện thoại hét lên khiến mọi người xung quanh đều phải giật mình.
"Tìm cô chủ ngay cho tôi!"
Ánh mặt trời chiếu xuống tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Andrew từ từ nhạt dần, báo hiệu thần mặt trời đang dần đi xuống. Màn đêm sắp sửa bao trùm mọi ngõ ngách Angkor Wat khiến sự kỳ vọng trong đầu anh càng lúc càng tiêu tan. Nơi đây ban đêm không một ánh đèn, nếu như Nga không bỏ trốn mà lạc ở một nơi nào đó thì anh biết làm sao?
Dù đã gọi điện cho cấp dưới nhanh chóng rãi rác đi tìm, Andrew vẫn bất an ngồi lặng lẽ trong xe, ánh mắt không giấu được sự tức giận tột cùng, qua đó cũng thoáng lên vẻ đau xót nơi đuôi mắt.
Mỗi thục hạ đến báo kết quả tìm kiếm là mỗi lần anh đấm mạnh tay xuống ghế, ánh sáng ít ỏi lùa vào xe soi đủ rõ những đường gân xanh trên mu bàn tay vì lực nắm quá chặt. Đủ biết chủ nhân của nó điên tiết cùng cực thế nào.
Thiên Nga, sao em dám cả gan làm điều này với anh?
Tại sao em lại không tin tưởng anh? Chúng ta đã giao kèo với nhau rồi. Chỉ khi nào chính tay anh đưa em về lại Sài Gòn thì em mới được phép về. Điều đó đơn giản như vậy mà em không hiểu sao? Chỉ có anh làm công việc này thì anh mới an lòng. Chỉ có anh mới có thể đưa em an toàn trở về với gia đình.
Thực sự em làm điều này có phải một phần là vì
không?
Sẽ chẳng có loại tình cảm nào trên thế gian này lại có thể hối thúc con người ra đi trong tình cảnh như vậy. Giấy tờ không có, tiền bạc không có, nguy hiểm luôn rình rập cận kề.
Nhớ đến hình ảnh tàn tạ đau thương của Nga đêm mưa gió của hơn khác trước. Anh lại đau khổ chống tay lên đầu lo lắng. Lỡ cô không may gặp những loại khốn nạn như vậy một lần nữa thì anh biết sao làm đây?
Chưa bao giờ có việc gì trên đời này lại khiến anh lo lắng như vậy. Ánh mắt phụng hẹp dài lạnh lẽo trầm tư ngửa đầu ra sau ghế, thở một hơi nặng nhọc khó khăn, ánh mắt cũng mệt mỏi khép lại như đang tập trung nghĩ ngợi một điều gì đó.
Ngoài việc tự ý bỏ trốn, mọi khả năng có thể xảy đến với cô điều được anh nghĩ đến. Sau một hồi đưa ra hết dẫn dụ này đến minh chứng kia. Anh quay đầu sang nhìn bóng đêm đang ùa rất nhanh ngoài cửa sổ khẽ nhỉu mày chép miệng.
"Bắt cóc?"
E…E…E
Âm thanh run trên nền ghế da cắt ngang suy diễn của Andrew, anh nhíu mày nhìn số lạ trong điện thoại. Trong đầu nhanh chóng lan tràn cảm giác bất an, đưa điện thoại lên trả lời, giọng dù điềm nhiên của anh cũng khiến người khác lạnh sóng lưng.
"Ai?"
"Tình nhân của ông đang bị chúng tôi giam giữ. Nếu như không muốn mang xác của cô ta trở về thì hãy đến ngay địa chỉ.... "
Không nằm ngoài những suy đoán của Andrew, tình huống xấu nhất cuối cùng cũng đến tai anh. Nắm chặt chiếc điện thoại trên tay, khuôn mặt anh trở nên vô cùng đáng sợ, cặp mắt phụng hẹp dài phần đuôi lộ rõ tia máu giận dữ tột cùng, tất cả được kiềm nén lại qua cái nắm tay siết chặt. Hàm răng trắng đều trong khuôn miệng cực kỳ nam tính nghiến chặt, khiến những đường gân xanh khoẻ mạnh ẩn hiện. Bất cứ người nào nhìn vào đều thấy một vẻ băng giá cực kỳ nguy hiểm.
Mặt trời bắt đầu chiềm dần sau những hàng cây cổ thụ. Bóng tối ùa đến trong nháy mắt. Lúc này đồng hồ trên chiếc Cadillac chỉ đúng 7 giờ tối.
Xe lao vun vút trên đường như bão táp, hoàn toàn không hề quan tâm đến bất cứ người, vật hay phương tiện nào trên đường. Andrew một mình giữ tay lái, sắc mặt thâm sâu chỉ lộ một vẻ khát máu duy nhất, như sẵn sàn ra tay với bất cứ người nào đến gần.
Trong đầu Andrew lúc này chỉ tràn ngập khuôn mặt xinh đẹp đang sợ hãi của Nga. Không có anh bên cạnh, chắc chắn cô sẽ hoang mang lắm. Càng nghĩ đến cô phải chịu dày vò đau đớn hay bất cứ sự xâm hại nào, tay anh càng thêm siết chặt vô lăng, chân anh càng thêm nhấn ga mạnh hơn. Xe lao như điên về phía màn đêm bắt đầu lan toả dày đặc trong không trung.
Tên bắt cóc Nga đã uy hiếp Andrew không được dẫn dắt bất cứ người nào khác đến điểm hẹn. Tất nhiên kèm theo lời đe doạ, nếu nhìn thấy bất kỳ sự bao vây hay sự xuất hiện của cảnh sát, Nga sẽ bị giết ngay lập tức.
Không cần đối mặt với bọn người nham hiểm kia. Andrew cũng đủ biết bọn họ là ai. Anh cảm thấy vô cùng đau đớn khi đã để Nga lọt vào tay bọn chúng. Không khó để nhận biết, người họ muốn có trong tay là anh chứ không phải là cô. Và lần này đến lần khác, họ dùng cô để mà "nhử mồi" anh. Anh oán hận chính mình khi đã để cô phải rơi vào trong nguy hiểm như vậy.
Tên chủ tịch Đệ Nhất cáo già đó đúng là một kẻ đồi bại không ai sánh bằng. Ngay cả một khí chất của một kẻ cầm đầu cũng không hề có. Dùng một người đàn bà yếu ớt để mà uy hiếp anh. Đấm mạnh vào vô lăng, anh hận vì đã không cho hắn ta thêm nhiều phát súng nữa trong cái đêm loạn lạc ấy. Anh càng hận chính mình hơn khi đã tỏ ra thờ ơ và lỏng lẻo việc đảm bảo an toàn cho Nga trong chuyến đi này. Anh luôn đinh ninh rằng, bản thân anh là ngưòi bảo vệ cô tốt nhất. Vậy mà giờ đây anh lại để cô phải chịu đựng khổ đau như thế này. Lòng anh nóng như lửa đỏ, thêu đốt mọi thứ bên trong. Ngược lại với sự nóng giận của chính mình, ánh mắt phụng trong bóng đêm sâu thăm thẳm như đầm lầy không đáy, lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm không bao giờ tan.
Sau một chặng đường lạnh tanh với những hàng cây cối dày đặc hai bên đường, chiếc Cadillac như con mãnh thú đen kình với đèn pha toả sáng phía trước chiếu vào một ngôi nhà hai tầng màu xám ảm đạm, xung quanh nó chỉ toàn mùi tang tóc, vắng vẻ và lạnh lẽo như địa phủ sâu thẳm.
Andrew khẩn trương bước xuống xe, ánh mắt không hề giảm đi nét căm hận và thịnh nộ nào. Nghe tiếng động, cánh cửa bằng gỗ đen to lớn tự động từ từ mở ra, chiếu thứ ánh sáng vàng vọt ảm đạm ma mị ra phía ngoài. Cánh cửa càng mở rộng, đoàn người đông đúc bậm trợn khát máu với những cây gậy to trên tay xông ra như một dòng máu lạnh tanh và sát khí.
Trong một khắc, Andrew đã đứng trước mặt họ. Khuôn mặt lạnh lùng không hề sợ sệt những gì đang xảy ra trước mắt. Anh cười nhạt khi nghĩ đến tên cáo già đó. Sợ anh đến độ phải đem cả một lực lượng hùng hậu như thế này mới đảm bảo được việc hạ gục anh sao?
"Bây muốn gì?"
"Mạng của mày"
"Cô ấy đâu?"
Người vừa tiếp chuyện Andrew nghiêng đầu ra phía sau ra hiệu với đàn em. Nhanh chóng sau đó, Nga được đưa ra ngoài. Nhìn thân hình nhỏ nhắn của cô từ xa, anh cũng đủ biết cô đang run sợ. Hai tay bị trói lại, miệng cũng bị bịch kín. Nhìn thấy cảnh đau lòng đó, nắm tay anh càng thêm siết chặt, những đường gân xanh trên khuôn mặt nam tính càng thêm hiện rõ.
"Bỏ vũ khí ra..."
"Thả cô ấy ra. Nếu không, bọn bây sẽ phải hối hận"
Andrew vừa dứt lời dã nghe tên cầm đầu độc nhãn ngữa đầu ra sau cười vẻ sảng khoái và khinh khi.
“Tính cao ngạo của mày lâu nay vẫn không giờ bỏ. Chết đến nơi còn lên giọng hâm dọa người khác sao?” Hắn khàn đục giọng nói bằng ngôn ngữ tiếng Anh không chuyên.
Sau đó, hắn hất mặt về phía hai tên đang canh giữ Nga ra hiệu. Họ nhanh chóng chìa súng vào đầu cô như uy hiếp. Andrew đau đớn trong khoé mắt sâu đen thăm thẳm, ném cây súng về phía trước, ném con dao anh đang mang trong người.
Như vẫn không tin tưởng, tên cầm đầu mặt mày lạnh lẽo hất mặt về phía Andrew, ra hiệu cho đàn em đến lục sát người anh. Đến khi chắc chắn không còn hung khí gì thì mới trói hai tay anh ra phía sau.
"Mày ngây thơ hay giả vờ ngây thơ đây? Thả con đàn bà này ra à? Làm gì có chuyện đó!"
Andrew thực chất đã biết tình huống sẽ xảy ra như thế này. Anh biết tên cáo già đó sẽ vẫn giữ Nga khư khư trong tay để làm mồi uy hiếp anh. Nhìn cô ứa giọt nước sợ hãi mắt nhìn khẩu súng đang chỉa vào bên thái dương của mình mà tim anh đau nhói vô bờ.
"Cô ấy không có tội. Muốn gì hãy cứ bắt tao. Nhưng nói cho tụi bây biết. Tao có chuyện gì thì tụi bây cũng không yên với ông chủ của tụi bây đâu. Tất nhiên, tao hiểu bây đã được dặn dò như vậy. Nhưng tao nói lần cuối. Nếu tụi bây không thả cô ấy ra. Tụi bây sẽ phải hối hận." Andrew nghiến răng ghìm giọng.
Tên cầm đầu chống tay lên hông cười ha hả lần nữa, biểu lộ nực cười và khinh dễ những gì Andrew vừa nói.
“Tụi tao sẽ chờ. Nhưng trước mắt thì tụi tao cần làm những việc nên làm trước.” Hất mặt về phía đàn em, hắn ra lệnh “Trói nó lại nhốt chung với con này.”
Andrew đưa hai tay về phía trước cho hai tên đang cố gắng trói người anh, khuôn
mặt chẳng chút cảm xúc nào, lạnh như băng, ánh mắt nhìn những tên cầm hung khí trước mắt tràn đầy sự nguy hiểm.
"Cứ tự nhiên!"
Việc bắt được Andrew một cách vô cùng dễ dàng và nhanh chóng khiến tên đầu sỏ tỏ ra vô cùng thích thú. Hắn bỏ hai tay vào túi quần, mở miệng cười sảng khoái. Trong lòng ngập tràn sự hưng phấn khi nghĩ đến việc vị trí của hắn sẽ được chủ tịch Đệ Nhất cho tăng lên một bậc. Bỏ tay vào túi quần đi qua đi lại nơi Andrew đang đứng, hắn cất giọng khan đục.
“Vậy là danh bất hư truyền xem đàn bà như quần áo, cỏ rác của Andrew Việt Trần là không có thật rồi. Kể ra, mày cũng lụy con đỉ kia quá nhỉ? Yên tâm! Tao vẫn chưa động đến nó. Nhưng tao không dám chắc là tao sẽ không đụng đến.”
Andrew nhìn tên cầm đầu bằng ánh mắt như căm hận tràn ngập mùi máu tanh tửi, nghiến răng hăm dọa.
“Mày sẽ phải hối hận.”
Nhanh chóng sau đó, Andrew bị chúng trói chặt hai tay ra phía sau và ném vào một phòng kín với ánh sáng mờ mờ cùng với Nga. Trước khi đóng cửa phòng lại, bọn chúng cũng không quên cột chân anh lại, dùng băng keo màu vàng bịch kín miệng và làm điều tương tự đối với Nga.
Nga gục đầu trên nền nhà đầy bụi bẩn, mái tóc đen vương đầy cát và bụi vàng nhạt, sự hít thở của cô cũng trở nên khó khăn. Andrew bị chúng trói cách đo không xa. Anh đau đớn nhìn Nga, ánh mắt khẽ nhắm lại một giây để ngăn sự chua xót đang giăng đầy trong đáy mắt. Từ phía bên kia góc phòng, cô thoi thóp trên nền nhà lạnh lẽo, giương đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía anh. Từng giọt, từng giọt nước mắt long lanh rơi dài trong bóng tối mờ ảo khiến tim anh đau nhói đến cồn cào.
Lẽ ra, anh không nên ích kỷ giam lỏng cô trong vòng tay như vậy. Lẽ ra, anh nên đưa cô về với gia đình. Nơi mà có thể đem đến cho cô muôn vạn nụ cười chứ không phải nơi nguy hiểm, tối tăm và bẩn thỉu này. Anh có thể chịu đựng mọi hiểm nguy. Nhưng anh nhất định không thể để cô phải chịu bất cứ đau đớn nào.
Nga nhìn Andrew, không ngừng rơi nước mắt oán hận chính bản thân mình. Vì cô đã không nghe lời anh nên mới xảy ra cớ sự như thế này. Nhớ đến lúc một kẻ cao ngạo như anh phải chịu bước vào trong nhà vệ sinh nữ và ngoan ngoãn đi mua thứ đồ dùng thầm kính của phụ nữ mà trong lòng cô dâng lên một sự cảm ơn âm thầm. Nhưng cô muốn trở về với gia đình. Cô không thể nào chờ đợi thêm được nữa. Và thực chất, trong lòng cô vốn đã mất niềm tin đối với anh. Cô sợ anh sẽ giữ cô ở lại Sundance một lần nữa. Cô sợ tính thay đổi thất thường của anh sẽ ngăn việc cô trở về nhà.
Ngay lúc này đây, trong lòng cô không còn một chút oán hận nào cho anh. Ngược lại, trong tim cô dấy lên một sự cảm kích âm thầm. Vì anh đã không nề hà hiểm nguy mà đi tìm cô. Sinh mạng bé nhỏ của cô làm sao có thể so sánh với một người luôn tự cho là cao quý hơn người kia.
Lúc Nga vào trong nhà vệ sinh nữ ở Angkor Wat. Trong lúc đang đứng rửa tay, cô tình cờ nghe cuộc nói chuyện giữa hai người phụ nữ. Nội dung của cuộc hội thoại này là việc một trong hai người vừa bị mất hộ chiếu du lịch. Vì thế, họ đang bàn tính làm cách nào để có thể trở về Việt Nam trong thời gian sớm nhất để còn lo công việc làm ăn. Nga loáng thoáng nghe họ bàn tán rằng, cửa khẩu Mộc Bài vốn rất lỏng lẻo trong việc kiểm soát giấy tờ của du khách Việt Nam qua lại tham quan du lịch. Chỉ với 100 USD là có thể đi qua một cách gọn nhẹ mà không cần đến giấy tờ gì cả. Vì đối với họ, việc khách du lịch Việt Nam sang Campuchia đánh bài và du lịch nhiều như cơm bữa nên họ cũng không quan trọng lắm việc thắt chặt an ninh. Bạn bè của họ đã từng làm việc này một cách dễ dàng nên trông họ có vẻ không lấy bận lòng lắm. Miệng vẫn nói cười chứ không hề lo lắng như Nga.
Nghe vậy, trong đầu Nga bèn nghĩ ra ý định bỏ trốn. Vì cô biết, Andrew sẽ không đời nào chấp nhận chuyện này. Như anh đã cương quyết muốn đưa cô trở về nhà đường đường chính chính. Vì thế, cô quyết định ra đi trong yên lặng. Nhưng lúc đó, cô không có một đồng trong tay thì làm sao mà trả 100 USD cho họ đây. Từ ngày về Sundance, Andrew chẳng cho Nga một đồng nào. Mọi thứ đều đã có anh lo liệu. Cô cũng chưa lần nào ngửa tay xin tiền anh. Giờ cô mới thấy mình ngốc nghếch, nhăn nhó đánh nhẹ vào đầu. Đang trong lúc rối rắm tìm cách bỏ trốn thì một trong hai người đứng bên cạnh nhìn chầm chầm vào bàn tay cô rồi lân la hỏi chuyện.
"Chiếc nhẫn của cô em đẹp quá. Chắc hột soàn này cũng phải 5 carat trở lên hả?"
Vừa nói, người phụ nữ trung niên kia vừa chỉ vào chiếc nhẫn tuyệt đẹp đính đá lấp lánh trên ngón tay áp út của Nga. Thứ mà Andrew đã đeo cho cô từ những ngày đầu tiên cô đến Sundance. Lần đó, khi vừa đeo cho cô xong. Anh còn dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn rồi nhếch miệng cười vẻ hài lòng. Không những thế, anh còn khen bàn tay cô là bàn tay đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy. Lúc đó, Nga chẳng có cảm giác vì đặc biệt, miệng chỉ lẩm bẩm chửi thói “dẻo mồm mép” thích cưa cẩm đàn bà của anh.
Nga chưa bao giở sở hữu bất cứ vật gì đắc tiền như thế này. Nhưng cô cũng không ngốc nghếch đến độ không biết hột soàn luôn là vật trang sức rất có giá trị. Một tia sáng loé lên trong đầu cô, chỉ cần bán chiếc nhẫn này là có thể về nhà rồi. Cô chắc chắn nó phải hơn 100 USD, nhưng cô không ngờ nó còn giá trị gấp trăm ngàn lần số tiền mà cô vừa nghĩ trong đầu khi nghe người phụ nữ kia xì xầm với nhau.
"Hột đó to lắm. Chắc chắn là hơn 5 cara. Lần trước, chồng tôi tặng tôi một chiếc có 1 cara thôi mà đã 6000 đô rồi. Nên chiếc cô em đó đeo, chắc chắn phải trên 30,000 USD"
Nga nghe đến đây, mắt tròn mở rộng vì kinh ngạc. Chiếc giỏ trắng trên tay cô cũng rơi phịch xuống nền nhà. Cô không ngờ chiếc nhẫn bé tẹo này lại có giá trị đến như vậy. Có lẽ, cả đời cô cũng không bao giờ mơ đến việc sở hữu 5000 đô la Mĩ, chứ đừng nói đến số tiền khủng đó. Lần đầu tiên, một con số có thể làm cô choáng váng kinh động như vậy. Sau đó cô mơ hồ nghĩ vẩn vơ, tên biến thái đó hào phóng đến độ dám tặng cô một vật đắc tiền như vậy sao?
Ý nghĩ sẽ đem bán chiếc nhẫn này làm lộ phí để trờ về nhà khiến cô cảm thấy áy náy. Cô chưa bao giờ có ý định chiếm đoạt tài sản cùa người khác và chiếc nhẫn này cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, nó thuộc về mình. Đây là lần thứ hai cô đeo chiếc nhẫn trên tay kể từ ngày Andrew tặng. Chỉ vì nhiều lần thấy cô không đeo nhẫn. Nên hôm nay, Andrew mới lấy ra bắt cô đeo vào tay một lần nữa. Thật là may mắn cho cô, chứ nếu như không đeo chiếc nhẫn này hôm này thì cô không còn thứ giá trị nào khác để bán lấy tiền về nhà. Lúc này, cô không còn nghĩ đến điều gì nữa ngoài việc được trở về nhà. Nên trong lòng cũng hình thành ý định sẽ trả lại số tiền này cho anh sau khi về đến Sài Gòn. Cô đã biết địa chỉ ở Sundance rồi nên chắc chắn có cách trả lại tiền cho anh.
Nếu Nga và hai người phụ nữ kia biết được giá trị thực sự của chiếc nhẫn tuyệt đẹp kia. Có lẽ, cả ba sẽ đồng loạt ngất xỉu ngay lập tức. Chiếc nhẫn kim cương này do hãng kim hoàn nổi tiếng De Beers sản xuất là viên kim cương màu D, màu vốn được yêu thích nhất và được săn đón nhất của bàng màu kim cương. Chiếc nhẫn tinh hoa được thiết kế rất tinh xảo và đơn giản với viên kim cương duy nhất hình ô voan có kích cở 9 carats. Anh mua chiếc nhẫn này trong một cuộc đấu giá ở Thái Lan với giá cắt cổ 2 triệu đô la Mĩ. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, anh đã muốn được đeo nó vào bàn tay của Nga. (LTG: bà tác giả "nổ" thấy ớn! Nhưng chiếc nhẫn này và giá 2 triệu đô của nó là có thật ngoài đời nha. )
Nga quyết định mở lời nhờ hai người phụ nữ kia giúp mình trở lại Sài Gòn. Cô vô cùng mừng rỡ khi biết họ cũng sẽ trở về nhà ngay sáng hôm sau. Việc cần nhất là phải có tiền để trả cho hải quan Campuchia ở cửa khẩu. Nên không chần chừ, cô theo hai người phụ nữ kia đến cửa hàng kim hoàn ở Siêm Riệp để bán.
Hai người phụ nữ này cũng khá là nhiệt tình, một phần vì Nga trông rất xinh đẹp và có gương mặt phúc hậu nên dễ để lại thiện cảm trong lòng họ, một phần nữa là trông cô có vẻ sang trọng đài cát. Nên trong lòng họ ít nhiều cũng mong được sự hậu tạ sau đó. Chiếc nhẫn đáng giá 30.000 đô la lận mà!
"Anh không quan tâm đến giá trị của chiếc nhẫn này, nhưng em nhất định phải luôn đeo trên tay mình, không được tháo ra, không được làm mất."
Lúc đứng trước ông chủ kim hoàn to béo đen thui, Nga hơi tần ngần khi tháo nhẫn ra khi nhớ đến câu nói của Andrew lúc đeo cho cô. Lúc đó, ánh mắt luôn lạnh lẽo, dửng dưng và bỡn cợt của anh chất chứa tràn ngập sự ấm áp và chân thành, trong đáy mắt khoá chặt gương mặt ủ rủ chẳng hề bận tâm của cô. Không những thế, cô còn nhìn chiếc nhẫn tuyệt đẹp lấp lánh trên tay bằng ánh mắt bất cần, dửng dưng hỏi anh.
"Tại sao tôi phải làm như vậy? Tại sao tôi phải nghe lời anh? Đây là thứ anh gọi là quà dành tặng tôi? Nếu là như vậy, tôi có quyền từ chối không? Hay lại phải cam chịu chấp nhận nó dù muốn dù không?"
Lúc đó, gương mặt Andrew có chút bất mãn, nét buồn kéo đến phía đuôi mắt luôn chứa sự uy quyền trong một khắc rồi nhanh chóng rời đi. Thay vào đó là sự sắc xảo uy hiếp áp đảo, kiên định gằn giọng trong lời nói. Thật chẳng đúng theo sự sắp xếp, tưởng tượng và mong đợi của anh.
"Đã nói không được tháo ra. Có nghe không?"
Ánh mắt doạ người của Andrew không làm Nga sợ, ngược lại khiến cô còn cảm thấy chán ghét anh hơn. Ngay sau khi anh trừng mắt đe doạ. Cô lập tức bất cần, vùng vằng đưa tay lên tháo ra. Nhưng anh đã nhắm mắt bất lực lắc đầu ngăn lại. Anh biết cô không thích kiểu doạ nạt này, anh biết nó chỉ phản tác dụng ngược lại. Nhưng tính nóng nảy của anh thì không thể nào sửa được. Cuối cùng, anh đành dịu giọng, một tay nắm chặt tay cô ngăn động tác lại, một tay đặt lên gò má cô hướng về phía mình.
"Thiên Nga! Đây là lần đầu tiên, anh tặng nhẫn ột người đàn bà. Vì lý do này mà em hãy nhận nó. Có được không?"
Câu nói, ánh mắt, cử chỉ hết sức dịu dàng, âu yếm và hơi có vẻ hạ mình của Andrew khiến Nga có chút chùng xuống, cô thở nhẹ buông lỏng bàn tay mình. Ngay sau đó, cô xoay người đứng lên bỏ đi chỗ khác. Vì thế, không thể bắt gặp được gương mặt hài lòng và ánh mắt lóe lên niềm hạnh phúc của anh.
Người chủ cửa hàng thấy gương mặt xinh đẹp đang thẫn thờ của Nga thì hơi thiếu kiên nhẫn, liền cất giọng hỏi. Đôi mắt không chớp nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay áp út trắng trẻo của cô.
"Cô gì ơi! cô vẫn muốn bán chiếc nhẫn đó chứ?"
Nga giật mình, ngước đôi mắt to tròn nhìn ông khẽ gật đầu. Sự ngập ngừng ban đầu mất đi, cô nhanh chóng tháo chiếc nhẫn ra. Nhưng sau đó lại chậm rãi từ từ đưa chiếc nhẫn làm bằng bạch kim với chiếc hột to lấp lánh về phía ông. Sự ngập ngừng của cô chứa đầy sự luyến tiếc.
Cô không luyến tiếc việc bán đi một gia tài.
Cô luyến tiếc khi phụ tấm lòng của người đã tặng nó cho cô.
Sự luyến tiếc này còn mang theo cả nỗi mặc cảm tội lỗi và xấu hổ.
Người đàn ông có gương mặt đẹp trai, lạnh lẽo như một vị thần bóng đêm cũng có lúc trở nên vô cùng ấm áp và dịu dàng nói với cô rằng.
"Em có biết vì sao đàn ông hay tặng loại đá quý này cho người phụ nữ của họ không?"
Lúc đó, Nga đang chống tay lên gò má lười biếng, chán chường ngồi xem tạp chí. Đó là một tạp chí trang sức. Cô không quan tâm lắm. Chỉ trở trang liên tục, mắt cũng không hề dán vào những chiếc nhẫn cầu kỳ chạm khắc nhiều loại đá quý tinh xảo và lấp lánh. Cô lạnh lùng trả lời gọn lỏn, không nhìn lấy Andrew một giây, cũng không quan tâm đến điều anh đang hỏi.
"Không biết!"
"Vì theo quan niệm của con người. Loại đá quý này được gọi là sự vĩnh cửu" Andrew dịu dàng nhìn cô.
Nga không nói gì. Tiếp tục trở trang báo.
Không quan tâm đến vẻ mặt chán chường và bất cần của Nga, Andrew kiên nhẫn nói tiếp.
"Thế em có biết vì sao anh chỉ chọn kiểu dáng này với một hột đá duy nhất không?"
"Tôi không quan tâm" Nga đóng tờ tạp chí lại, cất xuống phía dưới chân bàn thấp, lạnh lùng nói. Sau đó, cô đứng lên không chào một câu rồi bỏ đi về phòng.
Lúc đó, Andrew có chút mất mát trong đáy mắt, dõi theo bóng lưng thanh mảnh xinh đẹp của cô chép miệng những điều anh định thổ lộ với cô.
Vì nó có tên gọi là...
Chỉ duy nhất mình em!
Mãi mãi duy nhất một mình em!
“Only you!”
Ông chủ kim hoàn đẩy đẩy gọng kính lão xem tỉ mỉ chiếc nhẫn trên tay. Sau đó, ông vô tình nhìn thấy dòng chữ bên trong thân nhẫn rồi khẽ đọc lên.
Nga ngớ người không hiểu gì. Trước giờ, cô không hề biết bên trong thân nhẫn có
khắc chữ. Là anh ta đã kêu thợ khắc lên sao?
“Only you” có nghĩa gì đây? Ý anh ta là gì? Là chỉ giam cầm một mình cô sao? (LTG: Cô này thiếu i-ót trầm trọng)
Ông chủ tiệm xem chiếc nhẫn rất kỹ lưỡng. Liên tục kiểm tra trước sau, qua lại. Ông chưa bao giờ thấy một chiếc nhẫn đẹp như thế này nên cứ trầm trồ khen ngợi trước mặt Nga và hai người phụ nữ kia.
"Có thể cho tôi xem thử không? Chiếc nhẫn đó quả là rất đẹp"
Ông chủ kim hoàn đưa cho người phụ nữ đi cùng Nga xem, miệng ông không ngớt khen ngợi.
"Đây là chiếc nhẫn đẹp nhất mà tôi từng gặp. Tôi hơi tò mò, cô đã mua chiếc nhẫn này ở đâu vậy?"
Nga lúng túng, ngập ngừng trả lời.
"Là tôi được tặng."
Lòng cô tràn ngập sự mặc cảm tội lỗi, cúi đầu trả lời.
"Wow, chắc hẳn người đó rất yêu quý cô. Chiếc nhẫn thực sự rất đẹp. Màu của nó vô cùng sáng và đặc biệt." Ông chủ kim hoàn hốt lên ngưỡng mộ.
Nga không nói gì, ánh mắt có chút hỗn tạp sau khi nghe những lời ông chủ kim hoàn vừa nói. Trong lòng cô trở nên rối rắm, cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện thoáng qua trong đầu. Cô đưa mắt nhìn ông chủ kim hoàn đang cân đo tính toán giá trị của chiếc nhẫn.
Hai người phụ nữ cũng rảo bước xung quanh tủ đựng nữ trang của tiệm. Miệng không ngớt xuýt xoa khi bắt gặp những vật ưng ý.
Tất cả đều làm công việc riêng của mình mà không hề để mắt đến bốn kẻ lạ mặt đang tiến đến gần Nga. Lợi dụng sơ hở của mọi người trong tiệm, chiếc khăn trắng duy nhất từ tay họ đột ngột áp lên mặt cô. Trong vòng ba khắc, cô biến mất khỏi tiệm như một làn khói nhẹ trong sự khó hiểu của ba người còn lại.
Nga ứa từng dòng nước mắt nhìn Andrew. Trong lòng có biết bao điều muốn hối lỗi cùng anh. Tất cả là lỗi tại cô. Nếu như cô nghe lời anh, không đi lung tung, làm theo ý của mình thì bây giờ đâu phải xảy ra cớ sự như thế này. Miệng cô bị bịch kín, nức nở bức bí trong miếng băng keo.
Biến thái! Tôi thực sự xin lỗi.
Lúc bọn bắt cóc kê điện thoại sát tai cô. Cô vì quá sợ hãi mà khóc lóc như mưa. Một câu xin lỗi anh cũng không có.
Vậy mà Andrew chẳng chút giận hờ hay trách mắng cô. Chỉ dồn dập hỏi trên điện thoại.
"Em không sao chứ?"
"Đừng sợ! Anh sẽ đến ngay..."
Bọn bắt cóc không cho Andrew nói thêm lời nào. Đột ngột ngắt điện thoại trong sự hoang mang của anh. Andrew vốn luôn điềm tĩnh trong mọi tình huống. Nhưng mỗi khi có việc gì liên quan đến Nga là anh trở nên thiếu kiềm chế và mất bình tĩnh. Trong đầu chỉ lo nghĩ đến việc cô bị hãm hại điều chi.
Trườn thân người cao lớn bị cột chặt hai chân, hai tay trên nền nhà bụi bặm. Andrew vã mồ hôi lếch lại gần Nga. Mỗi sự di chuyển ít ỏi của anh là mỗi lần Nga ứa từng đợt nước mắt. Vậy mà cô vẫn bất động, không rời thân mình được chút nào. Để mặc anh lê lếch đến khi chạm vào người cô. Anh bức bí nói trong miếng băng keo bịt kín, trán vã mồ hôi như vừa mới tắm xong.
Lúc này, chỉ có ánh mắt là thứ ngôn ngữ duy nhất. Cô chưa bao giờ thấy anh âm trầm như thế này. Ánh mắt nhìn cô da diết triệu ngàn yêu thương chưa bao giờ có.
Kèm theo đó là sự bất lực vô bờ trước tình cảnh của cô.
Lần đầu tiên, anh thấy ánh mắt cô không còn oán hận khi nhìn mình. Ngược lại nó vô cùng dịu dàng mang theo cảm giác hối lỗi.
Không! Tất cả là lỗi của anh. Không bảo đảm sự an toàn cho em là lỗi của anh.
Khiến cô phải đau khổ như thế này cũng là lỗi của anh. Nếu biết tất cả những chuyện này, anh đã đưa cô về nhà. Trở về nơi cô đã đã ra. Vì chỉ có nơi đó mới mang đến cho cô được tiếng cười. Chỉ có nơi đó mới là nơi trái tim cô thuộc về.
Lần đầu tiên, anh bất lực với ý nghĩ sẽ buông tay cô ra để cho cô được hạnh phúc với người cô yêu thương.
Andrew ghé sát đầu vào Nga, đưa khuôn mặt đẫm mồ hôi của mình vào gò má nhem nhuốc của cô. Chiếc mũi cao vút thẳng tắp đẹp đẽ của anh cạ vào gò má cô thay cho đôi môi đang bị bịch kín. Đôi mắt anh khẽ nhắm hờ, hít đều đều vào làn da mịn màn của cô một cách say đắm. Cô không kháng cự, nước mắt vội vã rơi. Nhất thời vì hoảng loạn mà không hề nghĩ đến cử chỉ yêu thương này.
Sau vài phút được gần gũi Nga như vậy. Andrew mới ngước nhìn cô như mướn đưa ra một tín hiệu gì đó. Ban đầu, cô không hiểu, chỉ nhíu mày nhìn anh lắc lắc đầu. Sau một hồi rất lâu, cô mới hiểu được ý định của anh khi cứ liên tục cúi cúi đầu xuống phía nửa thân người mình. Hướng anh chỉ thì hơi nhạy cảm khiến Nga liên tục lắc đầu, ánh mắt tức giận nhìn anh kiểu như.
Đến nước này mà anh còn muốn tôi làm anh “sung sướng” nữa hả? Trong đầu anh ngoài mấy chuyện đồi bại đó ra, anh không còn chuyện nào tốt đẹp hơn sao? Anh hướng mắt ngay phía anh xăm hình tên tôi để làm gì hả?
Nga bức bí trong miếng băng keo bịch kín, thực sự muốn mắng những điều trên vào mặt anh cho hả dạ. Vừa khiến cô yếu lòng được chút xíu mà lại nỗi máu 35 lên nữa rồi. Tuy vậy, cô không thể phát ra câu từ gì ngoài âm thanh.
“Ưm…Ưm”
Sau đó, cô còn nổi nóng cúi đầu ấn vào bụng anh một cái cho anh ngã chỏng choài luôn.
Andrew chẳng hiểu gì cả, vội vàng rướng mình ngồi dậy. Sau một hồi thấy sự giận dữ và chần chừ của Nga thì thở phì một hơi bất lực. Lần này, anh nghiêng mép túi về phía cô hơn để cô khỏi hiểu lầm. Anh tự nhủ, lần này cô mà không hiểu nữa là coi như xong luôn. Sau mọi nổ lực của anh, cuối cùng, cô cũng hiểu ý việc, anh muốn cô tìm vật gì đó trong túi quần âu tay thanh lịch. (LTG: Bà Nga đầu óc sâu bọ hết sức)
Rất may cho Andrew và Nga lần này khi tên bắt cóc đã cột hai tay cô về phía trước chứ không phải là phía sau như Andrew. Nên sau một lúc vất vả nhiều lần đưa tay vào túi quần anh. Nga cũng tìm ra được một vật nhỏ.
Một chiếc quẹt zippo anh vẫn dùng để đốt thuốc thường ngày. Nó có màu đen bóng dưới ánh sáng lờ mờ.
Thực sự, để lấy được chiếc zippo nhỏ kia ra, Nga và Andrew cũng tốn không ít vất vả. Tệ nhất là bàn tay cô cứ vô tình chạm vào vật không cần thiết trong túi quần kia.
Vì thế, dù đang trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế này cũng khiến Andrew bậc cười thích thú nơi ánh mắt.
Thiên Nga! Anh thừa biết con người em cực kỳ
mà.
Nga thì sau mỗi lần như vậy lại đỏ mặt lên, mắt trừng trừng nhìn kiểu như thanh minh cho hành động vô tình của mình. Thế nhưng, đáp lại sự thành thật của cô. Anh cứ nháy nháy mắt ra vẻ thích thú và khuyến khích cô cứ tiếp tục, khiến cô chau mày
điên tiếc lấy hay tay đánh vào chân anh thình thịch.
Cầm chiếc zippo trong tay, Nga đưa mắt nhìn Andrew như chờ đợi ý định của anh. Không chần chừ một khắc nào, anh xoay bàn tay đang bị cột chặt phía sau lưng hướng về phía chiếc bậc lửa trong tay cô.
Không khó để Nga đoán được ý định của Andrew rằng, anh muốn cô đốt sợi dây thừng dày cộm đang quấn chặt chung quanh cổ tay anh. Cô lắc lắc đầu ứa nước mắt không đồng ý nhưng bị ánh mắt như cầu khẩn của anh làm cho xuôi lòng, đành chấp nhận bật lửa lên để đốt cháy sợi dây thừng kia ra.
Nga ít khi xài quẹt zippo nên sau một hồi rớt lên rớt xuống nhiều lần. Cuối cùng, ngọn lửa vàng vọt nhỏ cũng hiện lên. Nga ứa từng dòng nước mắt run run để ngọn lửa bỏng rát dưới hai ống tay Andrew. Hơi nóng nhanh chóng bám vào da thịt anh qua lớp dây thừng khiến hai tay anh co giật, dù anh đã cố gắng gồng người chịu đựng để cô không phải dừng lại. Mỗi cơn đau của anh là mội giọt nước mắt của cô, mỗi sợi dây thừng trong số hàng chục vòng được quấn quanh tay anh là mỗi lần lòng cô đau nhói và bất lực. Cô không kiềm lòng nên đã dừng tay lại rất nhiều lần. Nhưng sau đó, đều bị anh bắt buộc phải tiếp tục.
Trong ánh sáng mờ ảo, làn da màu lúa mạch của Andrew đỏ ửng lên, da thịt cháy xém đến độ đỏ nhèm nhẹm đau đớn bỏng rát. Sau những phút gồng mình chịu đựng ngọn lửa nóng, tay anh cũng được tự do.
Không quan tâm đến vết bỏng nghiêm trọng ở cổ tay, anh vội vàng tháo miếng băng keo ở trên miệng mình và trên miệng Nga ra. Không kịp cởi trói đôi chân đang bị khoá chặt, anh áp đôi hai bàn tay lên luôn mặt Nga, vuốt vuốt nhẹ mái tóc bù xù của cô, làn môi thèm khát chạm vào khuôn miệng khô đến bật máu của cô hôn thật dịu dàng.
Nga trong bể cực không còn thiết đến chống cự, vô thức đón nhận lấy đôi môi lành lạnh mang theo sự run rẫy chạm vào da thịt mình. Từng nụ hôn càng lúc càng tiến sâu. Sau vài khắc lưu luyến bên ngoài, đầu lưỡi nóng bỏng của anh đã quấn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào thơm tho của cô dây dưa không rời như muốn hút cạn mọi hơi thở còn sót lại.
Trong lúc nguy khốn như thế này mà tên thái trước mặt còn muốn hôn hít nữa sao? Nga mở tròn mắt nhìn đôi mắt nhắm kịp đê mê của Andrew hậm hực.
Sau một phút mất lý trí, Nga cũng nhanh chóng rời khỏi môi Andrew, thở dồn dập nói.
"Anh mau cởi trói..."
Andrew vừa ngây ngất trong nụ hôn ngọt ngào nhất từ trước đến giờ với Nga, vội vàng cởi trói tay cho cô, cởi trói chân cho cô rồi mới tới phiên mình.
Trước khi cố gắng rời khỏi phòng, Andrew ôm chầm lấy Nga vào lòng siết thật chặt, khẽ thì thầm bên tai.
"Anh xin lỗi..."
"Là lỗi của tôi."
Nga không đáp trả cái ôm, nhưng mắt đã giăng sương mờ, nghẹn ngào nói. Đủ biết cô đã hối lỗi trong chuyện này biết bao nhiêu.
Andrew áp tai vào cánh cửa gỗ, nghe thấy tiếng nói chuyện văng vẳng cười đùa bên ngoài thì ra hiệu cho Nga nấp vào một góc phòng. Anh gõ vài tiếng vào cánh cửa rồi nấp phía sau. Khi hai bóng bóng đen vừa tiến vào thì anh đã nhanh chóng đấm vào mặt mỗi tên một cái chí mạng. Hai người họ bất động ngay tại chỗ.
Nghiêng đầu ra ngoài quan sát, Andrew ra hiệu cho Nga theo sau mình. Trước khi nắm lấy tay cô bước ra khỏi cửa anh căn dặn.
"Nếu bất cứ tình huống nào xảy ra, em hãy tìm một nơi để nấp trong những hàng cây tối hai bên đường. Nếu có cơ hội, hãy chạy thằng con đường trước biệt thự mà ra đường nhựa lớn tìm sự giúp đỡ."
"Tôi muốn anh đi với tôi."
"Anh sẽ đi cùng em. Anh chỉ nói nếu em có cơ hội thoát thân mà không có anh. Em phải biết tự làm gì. Em hiểu không?"
"Tôi muốn anh đi với tôi." Nga mếu máo kiên định.
"Anh biết. Anh biết. Nhưng ngoan, hãy nghe lời anh vừa nói. Người của anh đang nấp ở những khu vực lân cận đây. Nhưng em phải cẩn thận không nhìn nhầm người. Nếu có thể, hay tự mình tìm ra đường nhựa lớn. Hoặc là hãy nấp vào một nơi an toàn trong rừng. Tiệp sẽ tìm kiếm em sau."
Nga khóc ròng nhưng cuối cùng cũng đành gật đầu chấp nhận.
Đôi bàn tay bị bỏng nặng của Andrew áp lên gò má Nga vuốt vuốt nhẹ, ánh mắt anh nhìn cô da diết thương yêu chất chứa muôn triệu thâm tình. Anh hôn lên môi cô nhẹ nhàng rồi vội vã. Cuối cùng cũng miễn cưỡng rứt ra để cùng nhau tẩu thoát.
Cầm một cây gậy dài mà hai tên gác cửa đã để lại trên sàn nhà, Andrew để Nga bước đi sau lưng mình rồi tìm đường thoát ra khỏi nơi giam giữ này. Anh không thể manh động ngay lúc này, bởi vì tên cầm đầu đã huy động một lực lượng tay chân rất đông lên đến hơn 50 người. Hơn nữa, họ còn có nhiều vũ khí và súng ống. Cho dù có bất cứ chuyện gì đi nữa, anh cũng phải bảo vệ cho cô được nguyên vẹn và an toàn.
Bọn chúng giam giữ Andrew và Nga ở lầu hai của ngôi nhà. Vì thế, để thoát ra khỏi chỗ này, anh phải đi xuống lầu một hoặc là thoát thân bằng hành lang bên ngoài. Sau khi đánh gọn nhẹ vài tên canh gác rãi rác ở tầng hai. Nhìn qua ô cửa sổ, anh thấy có rất nhiều tên đang canh gác. Trước khi ra khỏi căn phòng kia, Andrew biết mình sẽ rất khó khăn trong việc đi ra khỏi đây cùng với Nga. Vì thế, sau một vài giây đắn đo, anh miễn cưỡng đưa bàn tay ra phía sau gáy Nga, bàn tay kia áp vào gò má cô căn dặn như một đứa trẻ nhỏ.
"Nga! Nghe anh nói đây. Bây giờ, em nấp ở hành lang này. Anh sẽ đối mặt với bọn chúng và lôi kéo ra khỏi khu vực tầng 1. Khi em thấy đám đông ùa hết ra ngoài để đối đầu với anh. Thì em phải nhanh chân rời khỏi căn nhà này. Chạy càng xa càng tốt và đừng bao giờ quay đầu lại. Em hiểu ý anh nói không?"
Nga lắc đầu lia lịa, nước mắt chảy ròng ròng nhìn Andrew nghẹn ngào.
"Không, không tôi không đi đâu hết. Anh đã bảo sẽ đi cùng nhau mà."
Andrew khẽ nhắm mắt bất lực giải thích.
"Em cứ đi tìm chỗ ẩn nấp an toàn. Anh sẽ đi tìm em sau đó. Anh hứa đó. Hở! Nga, em có nghe anh dặn không?" Andrew nhìn chằm chằm vào mắt Nga chua xót, bàn tay vuốt vuốt mấy sợi tóc đang rơi lòa xòa trước trán cô.
Nga vẫn bướng bỉnh nguầy ngoậy lắc đầu làm Andrew phải khổ sở nài nỉ một hồi lâu. Sau cùng, anh đành giận dữ nói.
"Tại sao đã bảo mà vẫn không nghe? Em có muốn cả hai cùng bị bắt không hả?"
Miệng dù mắng như vậy, nhưng nhìn gương mặt lem luốt kiều diễm đầy nước mắt của Nga, Andrew lại thấy giận bản thân mình ghê gớm. Anh kéo lấy vai cô ôm vào lòng thật chặt khẽ khàng nói.
"Anh xin lỗi. Là anh sai. Lẽ ra, anh không nên lớn tiếng với em."
Nga nhắm nghiền mắt, lệ thi nhau rơi thành một dòng dài. Sau một hồi trầm ngâm, cuối cùng, cô cũng đành miễn cưỡng nghe theo lời Andrew.
Andrew tìm một góc khuất ở ngoài lang cang tối ở tầng hai, đưa cho cô một cây gậy làm vũ khí đề phòng rồi khó khăn đi nhanh xuống tầng 1. Anh vừa rời đi không lâu thì Nga đã nghe những âm thanh ồn ào la hét phát ra từ bên dưới. Không nhìn thấy cô cũng đủ biết Andrew đang đánh nhau ầm ĩ với bọn chúng. Đã vậy, cô còn nghe tiếng súng nổ. Quá sợ hãi, cô giật mình lấy tay bịch miệng lại để ngăn không cho phát ra tiếng kêu. Vài kẻ chạy qua lại trên tầng 2 tìm cô, khò đầu ra lang cang nhưng không nhìn thấy cô trong góc khuất.
Từ đây nhìn xuống, cô thấy một đoàn xe Limousine toàn màu đen bóng lộn dừng trước nhà. Từng nhóm đàn ông mặc đồ đen, mặt mày lạnh lùng cầm hung khí bước xuống xe và nhanh chóng chạy vào trong nhà. Một đám xe Audi khác cũng tiến đến đậu thành một hàng dài. Họ đánh nhau, la hét ầm ĩ làm náo loạn cả một vùng trời yên ắng. Tiếng gậy gộc, tiếng súng nổ khiến Nga vô cùng bất loạn, chỉ biết ngồi ru rú trong góc khuất, màn sương mờ giăng đầy trong đáy mắt. Lần đầu tiên, cô cảm thấy lo lắng cho Andrew. Tiếng súng nổ làm cô sợ hãi, nếu anh có mệnh hệ gì. Cô sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.
Trong lúc hoảng loạn không biết làm sao, Andrew bất thình lình quay lại chỗ Nga đang nấp rồi nắm lấy tay cô giụt kéo đi. Trên tay anh là cây súng ngắn không biết từ đâu mà ra. Cảnh tượng ở tầng hai vô cùng hỗn loạn. Hai bên đánh nhau toàn vô cùng náo loạn. Cô chẳng biết làm sao có thể phân biệt được đâu là giặc, đâu là thù. Chỉ biết rằng, những người mặc áo đen đang đánh lại bọn bắt cóc. Tiếng gậy gộc, tiếng dao ken két, tiếng la hét, rên rỉ của những kẻ bị thương, tiếng đồ đạc đổ vỡ tạo nên một âm thanh vô cùng hỗn tạp. Andrew mỗi khi đánh tan xác bất cứ tên nào tiến đến gần anh xong thì quay sang dang tay che chở dìu Nga chạy ra ngoài. Một vài tên áo đen cũng tiến đến giúp đỡ anh thoát khỏi cảnh hỗn loạn này.
Nhìn cảnh tưởng hỗn loạn kia, cô có cảm giác như mình đang xem một bộ phim xã hội đen nào đó. Cả cuộc đời, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải đứng giữa thảm cảnh máu me này.
Sau một hồi đấu đá với vài tên cản đường, Andrew cũng kéo được Nga ra đến sân. Ấn cô vào trong chiếc xe đang đợi sẵn. Nhưng anh chưa kịp leo lên thì đã bị đánh bất ngờ từ phía sau rồi bị lôi xồng xộc xuống nền đất khô cằn. Miệng anh hét lên xua đuổi người tài xế.
"Đi mau!"
Người tài xế chần chừ vài phút vì thấy Andrew đang bị giữ lại nhưng sau đó cũng đành miễn cưỡng chở Nga chạy khỏi nơi đó thật nhanh. Nga gào khóc thảm thiết, xoay người nhìn qua cửa kính phía sau xe. Dù mờ tối nhưng cô vẫn thấy Andrew đang gặp nguy hiểm.
Bọn bắt cóc sau khi tóm được Andrew, chúng cướp lấy cây súng trên tay anh rồi liên tiếp dùng gậy đánh vào người, vào đầu anh. Máu đỏ tuôn ào ạt từ đầu chảy ròng ròng xuống khắp mặt.
"Quay đầu xe lại!"
Nga chồm về phía trước gấp gáp nói với người tài xế.
"Dạ, cô chủ. Không được quay lại đâu. Ông chủ đã căn dặn tôi phải đưa cô đến nơi an toàn."
"Tôi muốn quay lại với anh ấy. Anh hãy chở tôi quay lại mau lên."
"Xin lỗi cô chủ! Nhưng tôi không thể làm trái lời ông chủ đã căn dặn."
"Tôi đã bảo anh quay lại. Hay là anh muốn tôi nhảy xuống xe hả?"
Người tài xế nghe Nga uy hiếp như vậy thì không tỏ vẻ lo lắng lắm. Anh ta nhanh
chóng bấm nút khoá cửa xe lại không cho cô có cơ hội thực hiện được ý định của mình.
Mở cửa mãi không được, Nga ngồi tựa người hẳn ra thành ghế bất lực thở dài nặng nhọc. Sau đó, cô nghĩ ra cách doạ anh bằng việc đập đầu cành cạch vào cửa kiếng hét lên.
"Anh có mau mở cửa ra không?"
<3 Các bạn đang em tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Khổng?" - Tác giả: Hanny Ho
Vui lòng nhấp Next để xem chương tiếp theo.
Em Còn Yêu Anh Không? Em Còn Yêu Anh Không? - Hanny Ho