Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hanny Ho
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 94 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:20:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45: Chỉ Duy Nhất Mình Em! (Phần 2)
ÉT.
Tiếng xe thắng gấp làm Nga thu hồi lại lý trí và trở về với hiện tại. Lục thắng gấp khiến cô ngã nhào về phía trước, xém chút nữa đầu đã đập vào hàng ghế phía trên. Nhưng nhờ có Andrew giữ người cô lại nên không hề hấng gì. Anh hung hăng mắng bác Ba tài xế vì tội bất cẩn và xoay người cô về phía mình, nhìn cô chăm chú hỏi giọng lo lắng.
"Em có sao không?"
Nga hơi bất ngờ nên vô thức gật đầu. Chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy bác Ba tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe với chiếc ô đen trên tay. Cô tò mò ngoáy đầu lại nhìn ra phía sau, thấy bác đang đứng đủng đỉnh giữa đường, một tay cầm ô, một tay giơ ngang như ra hiệu cho chiếc xe phía trước mặt.
Chiếc xe buýt đột ngột dừng lại khi thấy tín hiệu của bác Ba.
"Có chuyện gì vậy?" Nga quên cả việc đang chán nhìn mặt Andrew, quay sang hỏi, mắt vẫn dán ra phía sau xem chuyện gì đang xảy ra.
Andrew đưa bàn tay áp vào gò má Nga vẻ cưng nựng dịu giọng nói.
"Không phải đó là điều em muốn sao?"
Nga như hiểu ý tứ của Andrew, khuôn mặt không giấu được nét vui mừng, mỉm cười nhìn anh thật tươi. Nụ cười tự nguyện vô cùng xinh đẹp mà cô dành cho anh, khiến anh vô cùng hạnh phúc.
"Anh thiệt cho họ đi nhờ xe sao?"
"Ừm" Anh gật đầu, choàng tay lên vai cô thân mật rồi cùng nhau ngoáy đầu ra phía sau. Nga vì quá vui mừng cho họ nên cũng quên luôn cử chỉ
này của anh.
Nhìn ra phía sau, Nga thấy bác Ba đang giúp hai người trên nóc xe tiếp đất. Sau đó, họ không tiến về phía xe Andrew đang đợi mà lại quay trở lại xe buýt. Nga nhíu mày ngẫm nghĩ, nếu như trên xe buýt còn chỗ ngồi thì họ phải ngồi trên nóc làm gì?
Nga tiếp tục quan sát, thấy họ vẫn đứng bên ngoài xe và không có dấu hiệu vào trong xe. Còn người tài xế xe buýt thì có vẻ sốt ruột muốn di chuyển nhanh.
Thấy bác Ba cầm ô quay trở lại xe, Nga hơi thất vọng quay qua nhìn Andrew bằng ánh mắt bất mãn.
Trong vài khắc, bác Ba đã đứng cạnh cửa kính nơi Andrew đang ngồi, bác khom lưng, gõ gõ vào mặt kiếng kính cẩn hỏi ý anh.
"Gì?"
Nói chuyện với người lớn mà hỗn láo hết chỗ nói. Nga lườm Andrew một cái.
"Dạ, thưa ông chủ. Hai người đó còn có người nhà trên xe buýt. Bao gồm ba trẻ em và một phụ nữ nữa ạ. Nếu như vậy thì xe chúng ta không đủ chỗ ngồi."
"Trên xe buýt không còn chỗ trống sao?" Giọng Andrew lạnh tanh, cứ như là một người khác hẳn với người vừa dịu dàng vén tóc Nga nói chuyện cách đây ít phút.
"Xe buýt chật kính rồi ạ. Hầu hết mọi người đều phải đứng trên xe."
“Đẻ cho cố vào bây giờ thì không có chỗ ngồi”
Andrew lẩm bẩm, thở phì một hơi bất mãn, cánh tay vẫn còn đặt trên vai Nga. Anh quay sang nhìn cô với ánh mắt có chút trách cứ như muốn mắng. Em đã sáng mắt ra chưa? Nhưng tất nhiên, anh làm sao nói nặng lời với người đàn bà của mình như vậy.
Nga hiểu ngay ánh mắt của Andrew, miệng cười toe, nhanh nhẩu nói.
"Tôi nhỏ con lắm. Tôi sẽ ngồi nép bên này. Chắc chắn sẽ đủ chỗ thôi. Anh tin tôi đi!"
Vừa nói, cô vừa nép người về phía cửa sổ tay sờ sờ lên ghế nói "Chắc chắn là đủ
chỗ. Vả lại trẻ em mà, chắc mấy bé đó cũng không chiếm chỗ nhiều lắm đâu. Anh đúng là tốt bụng thiệt đấy Andrew à."
Andrew hiểu ngầm lời nói nịnh nọt có chủ ý của Nga ngay. Anh buồn cười nhìn cô, lắc lắc đầu chán chường sau đó quay sang nói với bác Ba giọng lạnh tanh.
"Hốt lên hết đi!"
Anh ta nghĩ sao? Con người chứ có phải con vật hay đồ vật gì đâu mà dùng từ "hốt lên". Thiệt là "khẩu xà, tâm xà" mà. Nga nghĩ vậy, nhưng nào dám nói ra. Lỡ anh nổi điên lên không cho họ đi nhờ xe thì lại khổ. Tuy nhiên, cô cũng ngấm ngầm nhìn anh tỏ vẻ biết ơn. Dẫu sao, anh vì chiều theo ý cô mà đã để họ vào trong xe rồi còn gì.
Nhanh chóng sau đó, bác Ba đưa họ đến xe. Bác còn tình cảm bế đứa bé nhỏ trên tay và che ô cho nó. Còn những người khác thì lấy bất cứ thứ gì có trên tay để che trên đầu cho khỏi ướt. Nhưng cơn mưa lớn tầm tả chẳng thương tiếc mà liên tiếp quất những roi mưa to lớn vào người họ. Trong nháy mắt, tất cả họ đều ướt sủng như chuột lột.
Bác Ba mở cửa cho người đàn ông ngồi ghế trước, cùng một bé gái nhỏ ngồi trên đùi của ông. Còn hai đứa con trai lớn và mẹ chúng thì ngồi phía sau cùng với Nga và Andrew. Lúc bác tài mở cửa xe, Nga nhanh chóng nhích người sang phía Andrew hơn, hành động vô cùng tự nhiên mà không hề suy nghĩ. Trong một khắc, đùi cô, một nửa người cô qua lớp vải bông màu hồng trắng mỏng manh tơ lụa chạm dính vào người anh. Như cảm nhận sự lạnh lẽo từ cơ thể anh truyền qua người mình, cô giật mình quay sang nhìn anh dè chừng. Thấy mặt anh hơi bực bội, tay liên tục chuyển trang báo liên tục. Dù đang đọc nhưng tất nhiên trong đầu không vô được chữ nào, anh quay sang nhìn cô hỏi.
"Em hối hận phải không? Nếu vẫn còn muốn đổi ý. Anh sẽ đuổi họ ra ngoài cho em ngồi rộng rãi. Không phải miễn cưỡng mà ngồi sát vào người anh như thế này." Thấy ánh mắt dè chừng của cô dành cho anh. Anh bất mãn nói.
Nga chưa kịp trả lời gì thì Andrew lại nói tiếp.
"Mà hình như từ ban đầu, em đã có dụng ý rồi đúng không?"
"Dụng ý gì? Anh đang nói vớ vẩn gì nữa vậy?"
"Không phải là muốn chạm lấy người anh nên mới cố gắng nghĩ ra khổ nhục kế này? Vừa chịu khổ, vừa chịu nhục để mà tiếp cận anh có đúng không?" Andrew nháy mắt bỡn cợt, nhíu mày trêu Nga y như thật.
Nga cắn răng, chu môi mắng. Hận lắm không giơ tay đánh cho Andrew một cái.
"Anh đừng có suy bụng ta ra bụng người. Anh đầu óc sâu bọ nên nghĩ ai cũng sâu bọ như anh."
Nga đỏ mặt nhìn Andrew dù đây hoàn toàn không phải là dụng ý nhưanh đã nói. Cô ráng nhích mông mình sang phía người phụ nữ bên cạnh. Nhưng khi cô quay sang thấy ba người họ co ro với nhau lại vì sợ phiền cô và anh nên cô cắn răng, nhích lại phía anh một chút nữa. Trong nháy mắt, đùi của cả hai dán vào nhau vô cùng thân thiết. Andrew thích chí lắm, tận dụng thời cơ triệt để, choàng cánh tay rộng bao la qua phía vai cô, kéo người cô về phía mình, ặt cô yên vị trên lồng ngực anh.
"Ngủ một chút đi!" Anh dịu giọng, đặt đôi môi lên tóc cô, cử chỉ vô cùng âu yếm như dành cho con nít.
Nga cung tay đánh vào lồng ngực anh, cố thoát khỏi anh mà không được. Vì tay còn lại của anh đã giữ chặt tay cô đặt lên lồng ngực mình rồi.
"Anh làm gì vậy? Thấy mọi người đang nhìn không?"
"Em ngồi ngoan nào. Không nên bạo hành anh trước mặt trẻ con."
Andrew vừa nói vừa nháy mắt nhìn bé gái ngồi phía trước, đang tò mò thò đầu ra phía sau nhìn Nga bằng ánh mắt ngây thơ.
Nga đang nằm trong vòng kiềm kẹp của Andrew, nở nụ cười gượng gạo nhìn con bé. Tay cũng không còn đánh anh, giơ về phía đôi má bầu bỉnh của nó nựng một cái. Con bé có vẻ thích cô, nó nở nụ cười khoe hàm răng sún tan nát, mặt có vẻ mắc cỡ nhưng vẫn chăm chú nhìn cô như muốn được chơi đùa.
Da thịt nó lạnh lẽo, cái áo cụt tay làm nó hơi lạnh co rúm người lại. Cô vội vàng ngước đấu lên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt đang âu yếm nhìn mình. Cô đỏ mặt, ngượng ngùng nói.
"Chắc họ lạnh lắm. Giảm máy lạnh được không Andrew."
Andrew ngẩn người ra một giây, miệng nói vô thức với bác Ba, mắt vẫn dán vào nửa gương mặt đang đỏ lên như mặt trời của cô dù cô đã cúi đầu áp má vào lồng ngực anh.
"Giảm máy lạnh xuống!"
Nga quay sang người phụ nữ đen nhẻm và gầy trơ xương bên cạnh. Người cô ta ướt nhẹm, tóc tai rối bù đang cố nén lạnh, run run nhìn cô gật đầu chào, ánh mắt âm thầm biết ơn. Còn hai đứa trẻ kia thì ngoan ngoãn nép vào nhau ngồi cho đủ chỗ, răng va vào nhau cành cạch đủ biết chúng nó đang lạnh như thế nào.
Không một giây suy nghĩ, Nga lấy tấm chăn nhỏ Andrew vẫn hay để trên xe khi cần đắp cho cô chìa về phía chúng nó.
Chúng nó không dám nhận, mắt nhìn trân trân về phía Andrew, người đang nhìn bọn chúng bằng hình viên đạn như thể.
Dám lấy không? Tao ném xuống xe!
Thấy thái độ e dè của chúng. Nga liền mỉm cười trìu mến, tự tay choàng qua người chúng. Lúc này, chúng mới mỉm cười, nhìn Nga với ánh mắt biết ơn. Sau đó, bọn chúng tinh ranh nhìn về phía Andrew như khiêu khích.
Đố ông chú dám bắt nạt chúng tôi nào!
Cô quay sang nhìn anh, bắt gặp khuôn mặt đen thui của anh. Chẳng biết là đang bực mình chuyện gì mà trông vô cùng khó coi.
"Em đưa cái chăn cho nó đắp rồi em lấy gì đắp hả? Không sợ bị cảm lạnh sao?"
"Anh thật là người đàn ông nhỏ nhen nhất mà tôi từng biết đó. Anh có thấy nó ướt nhem không? Nó là con nít sao chịu được lạnh."
"Nếu nó sợ lạnh thì tại sao lại trèo trên nóc xe ngồi. Nếu nó không muốn thì ai bắt nó làm hả?"
Nga nhìn Andrew bằng ánh mắt bất mãn hoàn toàn, giống như chẳng thể nào có thể tiếp chuyện với loại người ích kỷ, lòng dạ hẹp hỏi chỉ biết nghĩ đến bản thân mình như anh. Quay mặt về phía trước, ánh mắt cô bỗng trở nên xa xăm, gợi nhớ về những tháng ngày đã qua.
"Tôi cũng chưa từng muốn đến cái đất Campuchia này để gặp cái loại người như anh."
Không thèm bận tâm đến thái độ điên tiết của Andrew đang gầm gừ như hổ báo ngay bên cạnh mình. Cô quay sang cười nói với bọn trẻ con dù bọn chúng chẳng biết cô đang nói gì, cũng như cô cũng không hiểu chúng đang nói gì. Nhưng cô từng dạy dỗ cả nhóm con nít trên Ba Tu nên cũng không khó lắm để mà biết cách chơi đùa với bọn trẻ.
Người đàn ông dù có hẹp hòi, ích kỷ đến đâu cũng sẽ không bao giờ tiếc thân hi sinh cho người đàn bà của mình. Không chần chừ, anh cởi chiếc áo khoác ra rồi choàng qua người cô cẩn thận. Như sợ bất cứ sơ hở nào có thể làm cô cảm lạnh.
Nga đang nói cười vui vẻ với bọn trẻ nên cũng không quan tâm đến cử chỉ chu đáo này. Nhìn cô cười nói, anh bỗng cảm thấy ấm áp trong đáy mắt, cơn giận trong lòng cũng nhanh chóng tan biến. Anh vốn không thích con nít. Đối với anh, con nít là hiện thân của rắc rối và ồn ào. Suốt ngày chỉ biết khóc rồi đòi ăn. Vì thế, làm ơn đừng gọi anh tham gia vào nhóm của cô và bọn trẻ.
Andrew quay sang làm việc của riêng mình, miệt mài bấm bấm gì đó trên cái điện thoại hiện đại và đẹp mắt của mình. Một lúc sau, anh mới thấy vai mình có vật gì đó đang đè lên, quay qua thì thấy đầu cô đã tựa vào người anh rồi chiềm vào giấc ngủ tự khi nào, tiếng thở đều đều mang theo hương vị chè xanh dễ chịu vây quanh khướu giác của anh. Bất chợt ngay lúc này, trong lòng anh bỗng hình thành lên những cảm xúc vô cùng mãnh liệt mà chính anh không thể nào lý giải nỗi. Lần đầu tiên, anh thầm cảm ơn nhóm “mọi rợ” mà anh cho đi nhờ xe trước mặt.
Choàng tay qua người cô một cách nhẹ nhàng, anh sửa đầu cô vào lồng ngực mình cho ngay ngắn lại vì sợ cổ của cô sẽ đau sau khi thức dậy. Anh mỉm cười hạnh phúc ôm siết lấy cô vào lòng. Nửa khuôn mặt cũng miết lên chóp đầu tóc đen mượt mà như tơ của cô, hít thật sâu hương vị ngọt ngào từ tóc cô và đặt lên đó không biết bao nhiêu nụ hôn nồng nàn.
Nhìn chiếc điện thoại trong tay, anh mỉm cười vui vơ với ý tưởng vừa lóe lên trong đầu. Không chần chừ, anh giơ điện thoại lên ấn núp chụp hình một cách dứt khoát.
BING.
Trên mặt điện thoại làm bằng đá sapphire sáng bóng, là hình ảnh cô gái xinh đẹp có làn da trắng như tuyết với mái tóc đen như gỗ mun đang thiêm thiếp ngủ trong vòng tay to lớn của một người đàn ông có làn da bánh mật vô cùng điển trai và hấp dẫn.
Xin thề rằng, đây là lần đầu tiên trong đời Andrew chụp hình “tự sướng”.
(LTG: Thưa qúi vị, lúc này là năm 1999 nên chưa có Facebook. Nếu có, đảm bảo Andrew Việt Trần cũng không chần chừ post lên trang cá nhân của mình rồi ạ)
Và đây cũng là lần đầu tiên, anh mày mò vào nút Setting để cài lại hình nền điện thoại. Nơi vốn đã để mặc định từ lúc mua là cái hình màu đen chán phèo, lạnh lẽo như chính con người anh.
Và màn hình nghỉ của điện thoại giờ đây cũng mờ ảo in bóng dáng của cô gái đang nở nụ cươi tươi như ánh mặt trời cuối đông…
Sau 5 tiếng đồng hồ, chiếc xe hạng sang hiếm hoi trên đường cũng tiến vào khu vực tham quan đền thờ Angkor Wat. Trước khi đến đây, gia đình đi nhờ xe Andrew cũng đã được cho xuống thành phố Siêm Reap để thăm gia đình họ ở đây. Để tỏ ra hào phóng và muốn cho Nga thấy anh không phải là kẻ máu lạnh như cô nghĩ. Anh đã rút ví đưa cho họ vài tờ tiền mặt trước 10 con mắt tròn xoe như vừa được trúng số độc đắc. Cũng may là từ khi quen cô, anh hay để tiền mặt trong người nên họ mới may
mắn được trúng mánh như vậy.
Con bé độ 6 tuổi của họ cứ quyến luyến nhìn Nga. Trước khi đi còn hôn lên má cô một cái rất là tình cảm. Xe chạy khuất rồi mà họ vẫn đứng vẫy tay chào với ánh mắt biết ơn. Còn cô thì cứ quay người ra sau nhìn mãi đến khi bóng dáng họ xa dần.
"Em thích con nít như vậy sao?" Andrew bất chợt lên tiếng.
Nga không nói gì, gật nhẹ đầu.
Andrew cười cười vẻ thấu hiểu, choàng tay qua vai cô như thường lệ, hạ giọng nói, nét cười nơi khoé mắt phụng lôi cuốn nhìn cô, đôi môi cũng hào phóng tặng cho cô một nụ cười đẹp mê hồn. Nhưng câu nói của anh thì thực sự vừa nghe xong cô đã
muốn cho ăn vài bạt tay.
"Vậy thì tối nay, hai đứa chúng mình tranh thủ
một đứa luôn đi.
chừng nào được thì thôi" Andrew nháy mắt nhìn Nga.
Nga điên tiếc, cong môi bực mình đánh thật mạnh vào bả vai anh vài cái mắng.
"Anh...đi kiếm mấy cô tình nhân của anh mà
đi..."
Andrew cười to, giữ chặt sau gáy Nga, bắt cô nhìn vào mặt anh, không cho lơ là nhìn về hướng khác nói.
"Anh chỉ muốn có con với em thì sao? Tưởng tượng thử xem. “A baby made in Siêm Reap but is produced in VietNam”, đẹp còn gì bằng phải không cục cưng?"
Nga đưa tay bóp cổ Andrew khiến anh la làng trong xe. Hai tay anh kéo tay cô ra rồi ôm vào lòng vẻ âu yếm như muốn cô bớt giận. Trong vòng tay anh, cô nghiến răng nghiến lợi, hận không cắn vào tay anh một cái để được buông ra.
Gương mặt Andrew tràn trề hạnh phúc không thể giấu giếm. Lần đầu tiên, anh nghĩ đến việc, mình sẽ có một đứa con với một người đàn bà. Trước giờ, anh lên giường với không biết bao nhiều phụ nữ. Nhưng anh chưa bao giờ quá hưng phấn đến độ sơ hở để lại bất cứ huyết thống của mình cho bất kỳ ai.
Có lần, Tiệp nói vui với Andrew rằng, nếu Andrew không dùng biện pháp tránh thai. Có lẽ, con rơi con rớt của anh chắc phải xây nguyên một trường mẫu giáo tư thục mới đủ chỗ để chăm sóc.
Tháng Tư,
Khí trời Siêm Reap oi ã, từng đợt gió mang theo không khí khô khan quét qua gương mặt đang ửng hồng của Nga. Trước mắt cô, những mảng nắng vàng vọt trải dài trên mặt hồ phẳng lặng, ngôi đền Angkor Wat phía sau mặt hồ sừng sững, uy nghiêm và tuyệt đẹp thu trọn vào đôi mắt cuốn hút lòng người của cô.
Nga đã từng xem hình của ngôi đền nổi tiếng này trên các tạp chí. Nhưng khi được đứng trước nơi đây, cô vẫn không thể ngăn được tiếng trầm trồ khán phục. Cô không ngớt khâm phục và khen ngợi những bàn tay tài hoa đã xây nên công trình vĩ đại này. Nhìn ngôi đền rộng bao la, kỳ vĩ trước mặt, cô cũng tự đặc biết bao nhiêu câu hỏi nghi vấn. Làm sao những công cụ thô xơ xa xưa có thể làm nên một di tích văn hoá, một kỳ quan, một công trình vĩ đại như thế này?
Đúng rằng sức sáng tạo của con người là vô hạn. Chỉ là ta vẫn chưa khám phá ra sự tiềm ẩn trong người mình mà thôi.
Chiếc nón trắng rộng vành trên đầu Nga khẽ bay bay cùng hướng với mái tóc dài đen mun óng ánh như tơ lụa. Hôm nay, cô mặc chiếc đầm maxi có in họa tiết hoa văn trắng hồng, được thiết kế với phần thân áo được kéo cao và cột trên cổ bằng một sợi dây dài, chiếc nơ sau gáy được cột to khéo léo như làm tôn thêm tấm lưng trần mịn màng. Khuôn mặt kiều diễm thoáng nét buồn xa xăm mơ màng nhìn phong cảnh trước mặt khiến bất cứ du khách nào đi ngang qua cũng phải ngoáy đầu nhìn lại ngưỡng mộ. Ánh mắt của những gã đàn ông qua lại xung quanh Nga dành cho cô khiến anh bực bội. Rất muốn nhào đến nắm đầu từng thằng mà ném xuống hồ.
Nga đứng nghiêng người về phía Andrew nên những đường cong sau lớp vải mềm mại đang bị gió cuốn theo khiến anh nhất thời bỏng mắt. Tay cầm chiếc máy ảnh chuyên dụng hiệu TLS màu đen, anh liên tục nhìn vào len kính và bấm máy liên tục.
Andrew đứng cách Nga không quá xa. Chỉ cần vài bước chân dài của anh là có thể chạm đến. Mặc dù, anh chưa bao giờ muốn rời xa cô nửa bước. Nhưng thỉnh thoảng, anh vẫn thích được ngắm nhìn cô từ phía xa như thế này. Bí mật theo dõi những hành động đáng yêu của cô.
Dáng người cao lớn mạnh mẽ và nam tính của Andrew làm tôn lên bộ trang phục mà anh đang mặc. Chiếc áo sơ mi màu trắng hiếm khi được anh khoát lên người hôm nay vô tình làm anh bớt đi vẻ lạnh lùng. Thay vào đó là dáng vẻ vô cùng thanh lịch và sang trọng. Tuy nhiên, vẻ ngoài này của anh cũng không kém phần cao quý vốn thấy của thành phần quý tộc, cao nhã chẳng kém một bậc đế vương.
Vì mãi lo để mắt đến Nga nên Andrew cũng không thèm quan tâm đến những ánh mắt say mê của những cô gái đang đi qua lại xung quanh mình. Và thay vì chụp hình đền thờ tuyệt đẹp trước mắt, lăng kính của họ cứ dán về phía anh và không chần chừ giơ tay bấm nút chụp liên tục không dừng.
Bởi, đẹp trai khổ thiệt!
"Em có thích không?"
Andrew đứng phía sau lưng Nga, cúi đầu miết một bên gò má vào tai cô, vòng tay ôm siết người cô, bàn tay thân mật chạm vào phần eo nhó xíu của cô. Chiếc mắt kính hiệu Aviator Ray Ban quen thuộc mà anh đang đeo chạm vào làn da trắng hồng của cô. Anh ghé sát vành tai cô thì thầm, thực sự rất muốn cắn một cái vào dái tay trắng trẻo đó, nơi có chiếc hoa tai nhỏ bằng ngọc trai trắng tinh khiết đang dính vào. Nga là một cô gái rất giản dị. Những loại váy này vốn được người chuẩn bị trang phục cho cô thường đính kèm hoa tay to và cầu kỳ. Nhưng bao giờ cô cũng gạt tay, nhất định chỉ đeo chiếc hoa tai ngọc trai trắng đơn giản này.
Nga vốn đã quen với kiểu gần gũi của như thế này của Andrew nên sau một hồi kéo tay anh ra mà không được. Cô cũng đành bỏ mặc, đứng trong vòng tay anh như một pho tượng xinh đẹp bằng thạch cao.
Hình dáng tao nhã và đẹp đẽ của đôi trai tài, gái sắc thân mật và tình cảm trước phong cảnh tuyệt đẹp của đền thờ Angkor Wat khiến bất kỳ ai qua lại cũng phải ngoáy đầu nhìn lại không thôi.
Phong cảnh đẹp đẽ, thiêng liêng và trang nghiêm của nơi này khiến cho tâm hồn vốn luôn u uất nặng nề của Nga được vơi đi vài phần. Cảnh vật hữu tình trước mắt cũng khiến tâm trạng cô thanh thãn đôi chút, miệng cũng bắt đầu nở nụ cười xinh đẹp trong sáng như đoá hoa chè nở rộ dưới ánh nắng mặt trời.
Nét mặt vui vẻ và tươi tắn của Nga khiến Andrew cảm thấy ấm áp trong lòng, ra sức tìm mọi cách để khiến cô được kéo dài sự vui vẻ này. Nếu như cô biết được, đây là lần đầu tiên anh đi tham quan, du lịch kiểu như thế này. Liệu cô có tin không?
Trước giờ, nếu có du lịch nghỉ dưỡng, anh thường đi biển và túc trực trong các resort hạng sang. Chứ kiểu tham quan vòng quanh chán phèo này dường như không bao giờ có mặt anh trong đó. Vậy mà hôm nay, vì cô, anh chịu tốn vài chục calo mà đi vòng vòng những ba đền thờ rộng mênh mông.
Mỗi nơi cô lướt qua đều có anh bên cạnh. Bóng dáng cô, gương mặt xinh đẹp của cô không rời mắt anh một giây. Bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô đan xen bàn tay to bản ngăm đen của anh, mười đầu ngón tay siết chặt vào nhau vô cùng tự nhiên và thân mật không cách xa một khắc. Nga ban đầu hơi ngượng ngùng nhìn vào xuống nơi ấy, nhưng sau đó cũng quên đi rất nhanh rồi mãi yên vị ở đó.
Trước giờ, Nga rất ít khi được đi du lịch. Hầu hết quãng thời gian, cô trải qua ở Sài Gòn và Ba Tu. Nếu có thì cũng chỉ là đi dạo quanh Ba Tu cùng với Will khi anh và cô đang hẹn hò cùng nhau. Vì thế, lần này, được tham quan ở một nơi nổi tiếng và tuyệt đẹp như thế này khiến cô vô cùng thích thú. Muộn phiền cũng dần theo gió nhẹ vơi đi.
Andrew đeo chiếc máy ảnh một bên vai, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mịn màng của Nga như đang chăn dắt một đứa trẻ. Đi đến đâu, anh đều kiên nhẫn giới thiệu và giải thích cặn kẽ mọi câu hỏi của cô mà không hề cảm thấy phiền toái hay khó chịu. Qua lần này, cô cũng cảm nhận anh là một người có kiến thức khá sâu rộng. Lịch sử nước ngoài mà anh thuộc nằm lòng. Chắc hẳn, Campuchia phải rất đặc biệt đối với anh.
"Có vẻ như anh rất có cảm tình với đất nước xinh đẹp này?"
"Ông nội anh mang một nửa dòng máu Campuchia. Không biết có phải vì điều đó không? Mà anh cũng khá là thích cuộc sống ở vương quốc nhỏ xíu này."
Ánh mắt sâu thẳm như hố sâu không đáy cuốn hút lòng người của Andrew mơ màng nhìn về phía ngôi đền trước mặt. Biểu cảm như ẩn chứa một điều gì đó sâu xa khó tâm sự cùng ai. Ánh mắt đó trầm lắng đến độ làm đẹp cả một góc trời, thu hút mọi sự vật trên đời nhưng lại cô đơn đến lạ.
Sự trầm lắng trong đáy mắt anh cũng tan đi rất nhanh như gió hoà trong không khí. Anh thu lại tâm trạng nhất thời rồi trở lại nét dửng dưng, ngang tàng và cao ngạo quen thuộc trên khoé môi. Bằng giọng châm chọc, anh nói.
"Và bây giờ, nơi đây còn trở nên ý nghĩa với anh hơn."
Nga nghiêng đầu ngây ngô nhìn anh, nhíu mày chờ lời giải đáp cho câu nói mập mờ kia.
Lấy tay vuốt vuốt nhẹ những sợ tóc đang bay bay trong gió của cô. Anh mỉm cười trọn vẹn đôi môi, hạ giọng nói.
"Vì anh đã gặp em ở mảnh đất cằn cỏi này..."
Nga chớp chớp mắt. Nhất thời ngu ngốc không hiểu được ẩn ý trong câu nói của Andrew. Đến bây giờ, cô cũng không thể lý giải nổi được sự thay đổi quá là to lớn của anh giữ trước đây và hiện tại.
Mặc dù, tâm tính của Andrew thay đổi liên tục sớm nắng chiều mưa. Lúc vui vẻ, lúc buồn bực, lúc lại thịnh nộ vô cớ. Nhưng hầu như, mọi khi ở bên cô, anh đều tỏ ra hết sức dịu dàng và nâng niu. Tất nhiên, đây là lúc cô ngoan ngoãn nghe lời anh, không bướng bỉnh, mè nheo hay gào khóc đòi về nhà. Quan trọng hơn là cô không vô thức gọi tên Sunshine trong giấc ngủ hay thất thần nhìn những vệt nắng đậu trên bậu cửa cổ đen mun.
Lời Andrew nói mang theo cử chỉ dịu dàng và chút chân thành ít ỏi mà Nga vô tình nhận ra. Nhưng nhất thời, cô không hề bận tâm hay mảy may nghĩ đến một chút nào. Nên vô tư không thèm quan tâm đến ánh mắt đen tuyền sâu sắc của ai đó đang nhìn mình bằng tất cả sự âu yếm. Cô chỉ tay về phía những con voi to lớn đang đi qua lại trên đường.
"Ah...con voi to quá"
Xách chiếc túi màu trắng trên tay, cô vén váy lên để có thể chạy nhanh đến đó. Trong phút chốc đã để lại một người ngẩn ngơ ở phía sau lưng mình.
Andrew nhìn cử chỉ như trẻ con của Nga mà khẽ nhếch môi cười. Đưa máy ảnh lên
chụp vài tấm khi cô đang tươi cười chỉ trỏ con voi.
Khoát chiếc máy ảnh lên vai, anh nhàn nhã đi về phía cô, bóng dáng cao lớn trải dài trên đường. Thanh lịch và cuốn hút không ai sánh bằng! Phong thái ung dung tự tại nhưng không kém phần cao ngạo như một bậc đế vương đang bước đi trên giang sơn của chính mình.
Nếu anh nói, anh sở hữu 70% quyền khai thác gỗ ở Campuchia thì mọi người đang có mặt ở đây có tin không?
Andrew tiến lại chỗ Nga. Anh đứng phía sau lưng cô, hai tay thân mật đặt trên vai cô, mười ngón tay to lớn nam tính siết nhẹ lấy bờ vai trắng nõn nà dưới ánh nắng mặt trời. Anh nghiêng đầu xuống vành tai trắng như tuyết mịn màng của cô khẽ rót vào đó giọng điệu vô cùng sủng nịnh.
"Em có thích con voi đó không? Nếu em thích. Anh sẽ mua tặng em"
Nga đang tươi cười nhìn con voi đang đi trước mặt. Nghe anh nói thế thì bất ngờ quay sang nhìn anh. Vô tình chạm vào gương mặt góc cạnh vô cùng nam tính của anh, đủ nhanh để bắt kịp cả hơi thở quen thuộc quanh chiếc mũi xinh xắn của mình. Cô hơi ngượng ngùng, đỏ mặt quay đi rồi khẽ giọng nói.
"Không. Tôi chỉ thích xem nó thôi. Mua nó cũng chẳng thể làm gì. Nhà tôi ở Sài gòn cũng nhỏ lắm."
Nói đến đây, ánh mắt Nga cụp xuống, che giấu nét buồn bã nơi khoé mi cong nhẹ. Nơi đó có đưọc gọi là nhà không? Khi nó thuộc quyền sở hữu của người ta. Nhà cô đã bị bán đi rồi. Bao nhiêu kỷ niệm êm đẹp bên người thân đều đã bị cướp mất đi. Tất cả giờ chỉ là sự tiếc nuối vô bờ. Liệu sau này, cô có tiền để mua lại ngôi nhà kỷ niệm đó không nhỉ?
Người chăn dắt voi thấy khách sang đang ngắm nghía con vật vốn để kiếm sống của mình mỗi ngày thì vui mừng ra mặt. Vội vàng tiến đến mời Andrew và Nga cỡi voi một đi dạo một vòng xung quanh đền.
Andrew không khoái trò trẻ con này lắm. Nhưng khi nhìn thấy một cặp tình nhân đang tình cảm bên nhau trên con voi đang ì ạch đi đằng xa thì trong lòng cũng nảy sinh "a dua", bèn quay sang nhìn Nga hỏi. Nhưng thật sự, lý do chính là muốn cô được thử cảm giác này.
"Cục cưng, Em có muốn cỡi voi đi dạo một vòng không?"
Nga không nhìn Andrew, mà ngước đầu nhìn con voi to đùng trước mặt. Trên lưng nó là chiếc ghế màu vàng chạm khắc khá đẹp, phía dưới à tấm vải màu đỏ viền sọc vàng khá bắt mắt. Nhưng nhìn vẻ lỏng lẻo và xiêu vẹo của chiếc ghế nhỏ kia. Cô cảm thấy không an tâm lắm, lắc đầu nói.
"Không, tôi sợ độ cao lắm"
Andrew khoát tay lên vai Nga, dịu giọng giải thích.
"Em thấy vậy chứ không cao lắm đâu. Có anh ngồi bên cạnh mà."
Nga nhìn Andrew như thể, có anh ngồi bên cạnh nên tôi thấy sợ đó. Lỡ anh đột ngột giở trò biến thái ngay trên đó thì tôi có chạy đằng trời.
Chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy Andrew tiến về phía trước nói chuyện với người chăn voi. Sau đó, Nga bị Andrew cưỡng ép leo lên trên. Lúc cô đang lúi thúi trèo lên chiếc thang làm bằng dây thừng nhỏ xíu thì người chăn voi có nắm cánh tay cô bước lên. Ngay lập tức, mặt Andrew đen thui, anh nhíu mày tỏ vẻ khó chịu và hung hỗ như muốn giết người. Bàn tay to lớn của anh bấu lấy ống tay ốm đen của người chăn voi hất ra. Hai đầu chân mày chau lại tỏ vẻ không chút hài lòng.
Thái độ sừng sộ, ánh mắt hẹp dài lạnh lẽo của Andrew khiến người chăn voi tái mặt, trời đang nắng mà nghe rét từ đâu ập đến, tay chân cũng run rẫy theo. Vội vàng cúi đầu xin lỗi lia lịa rồi chuẩn bị đi làm công việc của mình. Trước khi quay đầu đi, anh ta còn nghe giọng người đàn ông lạnh lùng kia khẽ khàng nói.
"Cỡi cẩn thận! Nếu người đàn bà của tôi có gì. Anh chắc chắn cũng sẽ không được nguyên vẹn đâu."
Nghe lời nói không khác gì mệnh lệnh đanh thép của một bậc đế vương, người chăn voi mặt cắt không giọt máu. Trong lòng tự trách mình đã hồ đồ tiến đến mời chào làm gì. Giờ, lại rước hoạ vào thân. Người đàn ông đẹp trai ma mị trước mặt này, ánh mắt dài hẹp này thực sự làm anh chưa gì đã hồn bay phách lạc. Vội vàng gật đầu lia lịa, tay chân thì run rẩy nhưng đang đứng giữa mùa đông rét mướt.
"Dạ, tôi biết rồi. Tôi sẽ thật cẩn thận thưa quý khách."
Mở chiếc ví đen bằng da cao cấp, Andrew rút vài tờ tiền mệnh giá 100 đô la Mĩ chìa về phía người chăn voi hạ giọng nói, ánh mắt bớt sắc lạnh hơn lời cảnh cáo lúc nãy nhưng vẫn khiến anh không bớt đi vẻ sợ hãi một chút nào.
"Bao nhiêu đây đủ ột vòng Angkor Wat chứ?"
Sấp tiền trong túi của người chăn voi phập phồng liên hồi theo nhịp con tim đang đập mạnh mẽ. Không biết vì trách nhiệm hay vì quá mừng trước phần công hậu hĩnh mà có lẽ anh kiếm cả năm mới có được. Bằng thái độ khẩn trương, anh nhanh chóng mời Andrew bước lên voi ngồi cạnh Nga.
Từ trên cao, toàn cảnh Angkor Wat thu vào tầm mắt Nga một cách trọng vẹn. Vẻ đẹp ban đầu cô nhìn thấy dường như nhờ độ à tăng lên gấp bội. Bước chân nhịp nhàng nặng nề thình thịch của chú voi có tên là Bura khiến mọi vật trở nên lung linh huyền ảo trong nắng chiều.
Andrew nhàn nhã tựa người ra phía sau thành ghế, cánh tay dài quen thuộc không quên choàng lên vai Nga, bàn tay áp vào chiếc vai hơi gầy nhưng vô cùng mịn màn của cô xoa xoa nhẹ như sợ bất cứ sự mạnh bạo nào cũng có thể làm trầy xước da
cô.
Nga dù rất thích thú với cảm giác lạ này. Được hưởng thức cảnh đẹp trên cao thật thật thú vị không còn gì bằng, nhưng tâm trạng cô vẫn rất là căng thẳng. Mỗi một sự lắc lư chuyển động của chú voi to tướng diễn ra, hai tay cô đều liên tục bấu vào chiếc túi màu trắng tinh đang đặc ở trên đùi. Những lần như vậy, bàn tay Andrew lại áp vào bàn tay cô, siết nhè nhẹ như trấn an.
“Thư giãn một chút đi!”
Chú voi to tướng hiền lành dường như biết đang gặp vị khách khó tính thì hết sức ngoan ngoãn, cực kỳ phối hợp với người chăn dắt, không một lần gây nên đại họa nào. Vì thế, khiến Andrew rất hài lòng. Suốt chuyến hành trình, anh không dừng nở nụ cười nửa miệng như có như không độc quyền. Và hầu hết, đối tượng anh nhắm đến tất nhiên không ai khác là dành cho người bên cạnh.
Nga đưa đôi mắt trong veo như những giọt sương trong nắng sớm dạo quanh khắp khung cảnh người người vạn vật xung quanh, chiếu vào những loại đồ thủ công mà những cô gái trẻ Khmer đang mang vát trên người, ánh mắt man mác nét thương cảm dành cho người đối diện.
Dệt ra những thứ vải vóc kia thực sự tốn rất nhiều thời gian. Nhìn đống đồ nặng trĩu trên vai họ, nhìn dáng vẻ đang nài nĩ rao bán của họ, nhìn thái độ kiên trì che giấu sự thất vọng khi chỉ nhận những cái thớt lờ của du khách mà Nga cảm thấy tim se thắt lại. Sự thương hại dành cho họ dâng tràn trong đáy lòng, hiện qua ánh mắt tưởng chừng như chỉ chứa sự u uất và lạnh lẽo.
Cô cũng đã từng làm công việc này để Ba Tu để kiếm chút tiền gửi về cho gia đình. Vì thế, cô hiểu hơn ai hết sự cơ cực của họ.
"Andrew à! Tôi muốn mua cái đó."
Nga giơ ngón tay thon dài trắng trẻo chỉ vế nhóm người đang bán đồ lưu niệm. Đây là lần đầu tiên, Nga đòi hỏi Andrew mua một thứ ình. Thứ mà cô biết chắc sẽ chẳng bao giờ dùng đến.
"Đồ rẻ tiền đó không hợp với em. Khi về Sundance, anh sẽ cho người mang đến
những thứ đẹp hơn nhiều."
Nga cắn môi không nói gì. Đúng thật là cô không nên đòi hỏi người khác bỏ tiền ra mua gì ình vì bất cứ điều gì hay vì bất cứ lý do gì.
Chỉ nét thoáng thất vọng và cụp mắt của cô thôi cũng đủ làm anh chùng dạ. Nhanh chóng hất mặt về phía trước, âm giọng không lớn không nhỏ nhưng đủ để người chăn dắt nghe thấy, vội vàng tuân theo như một mệnh lệnh không chút trễ nãy.
"Dừng lại."
Mua giúp cô gái trẻ vài tấm khăn choàng, Nga định bụng sẽ tặng lại cho các cô trong Sundance. Nét mặt tươi cười không giấu của cô khi nghĩ đến họ sẽ thích như thế nào. Cử chỉ vui vẻ nhất thời này khiến Andrew vui không thể tả, không nhìn mặt cả người bán hàng đang đưa nắm tiền thối lai, anh khoát tay đi thẳng. Không quên đặt tay lên vòng eo của cô thể hiện sự khẳng định chủ quyền không chối cãi hay tranh chấp với ai.
Dịch vụ công cộng của Siêm Riệp nói riêng hay Campuchia nói chung còn rất nghèo nàn, lạc hậu và hạn chế. Nhà vệ sinh chỗ công cộng không nhiều, nếu có cũng rất dơ bẩn. Buồn cười hơn nữa là có một người luôn túc trực ở cửa ra vào để phát ỗi người một chút giấy vệ sinh mổi khi ra vào. Nga cũng được cô gái ưu ái đưa cho nhiều giấy hơn người khác. Có lẽ vì mãi ngắm gương mặt đẹp tựa thiên sứ hiếm thấy kia mà liên tục quấn giấy vào tay không dừng.
Andrew đứng bên ngoài cách đó không xa. Hận không thể tát vào mặt mình vài cái. Anh không thể tưởng tượng được có ngày, mình lại trơ trẽn đứng trước nhà vệ sinh
công cộng để mà chờ đợi hay chính xác hơn là canh gác một người đàn bà. Mỗi bóng người bước ra là mỗi lần mắt anh lại dán hướng đó.
Nàng của anh không biết thích mùi toilet hay sao mà vào mãi lại chẳng thấy tăm hơi đâu. Nửa tiếng trôi qua rồi, có cần ngồi lâu như vậy? Anh thề rằng, 5 phút nữa mà không thấy cô ra, anh sẽ không chần chừ trét phân vào mặt mà tấn công thẳng vào "sào nguyệt" để bắt người.
Nhưng sau đó, Andrew lại trấn an chính mình. Chắc chắn Nga sẽ không có lý do gì mà bỏ trốn. Hộ chiếu anh đang làm cho cô. Cô biết rõ điều này nên chắc sẽ không giở trò như những lần ở Sundance.
Nhớ đến những phi vụ trốn chạy của Nga lúc còn ở Sundance mà anh lại mỉm cười vu vơ. Ngoài cách cơ bản là cố xông thẳng ra cổng chính hay trèo rào nhằm thoát thân thì cô gái nhỏ nhắn của anh cũng có vô số mưu mẹo. Trong số đó, không thể không kể đến trò làm anh thất kinh khi than khóc kêu đau in ỏi. Miệng liên tục bảo đau dạ dày trong khi tay thì ôm lấy bụng phía bên phải. Đến khi, anh đưa nguyên cuốn sách có hình bộ phận cơ quan nội tạng con người vào mặt thì mới ngây ngô chớp chớp mắt nhìn anh với vẻ tẽn tò.
Còn lần này thì sao đây?
Em lại muốn chạy trốn khỏi anh sao?
Đưa tay đẩy gọng kính lên ột chút nữa. Andrew nâng túi đồ mà Nga vừa mua lên che mặt. Điệu bộ vô cùng miễn cưỡng bước vào trong nhà vệ sinh nữ.
Khỏi cần miêu tả cảnh này cũng đủ biết Andrew ngượng và xấu hổ ra sao. Bao nhiêu con mắt đủ loại cảm xúc hỗn tạp dồn dập đồng loạt dán vào người anh: sợ hãi có, thất kinh đó, khinh bỉ có, mà ngẩn ngơ cũng có… Không nói không rằng, anh từ từ tiến vào bên trong những chiếc cửa đang bị đóng kín. Rất may cho anh. phòng vệ sinh ở đây cũng không có nhiều buồng. Chỉ có một cánh cửa duy nhất đang bị đóng mà anh biết chắc chắn là Nga đang ở trong đó.
Dù đang rất bực mình vì sự trễ nãi cùng ý đồ mờ ám của Nga, nhưng Andrew cũng cố ghìm tay chặt lại, gõ một cách từ từ vào chiếc cửa cũ kĩ màu xanh nhạt, mặt nhăn nhó vì sự bẩn thỉu trong phòng vệ sinh. Mùi nồng nặc thế này mà cô có thể ở lâu như vậy. Hay thật!
"Thiên Nga! Em có sao không?"
Andrew nói giọng bình tĩnh, cố gắng không quát tháo Nga. Mặt cứ quay qua lại lại khi bắt gặp bất cứ người nào vừa bước vào phòng. Chỉ muốn Nga nhanh chóng xử lý xong việc "cá nhân" của mình để mà cùng theo anh ra ngoài. Vậy mà vấn đề cô đang gặp phải khiến anh vô cùng chấn động.
Sau một hồi ấp úng, quanh co uốn lượn như đèo Hải Vân. Hai gò má ửng hồng trong phòng kín của Nga cũng ngập ngừng nói.
"Tôi...đang
..."
"Bị gì?" Andrew nhíu hai đầu chân mày đen đậm nam tính, đôi mắt phụng dài hẹp khóe đuôi chớp chớp vẻ suy nghĩ.
Cái tên cao ngạo vốn cho là thông minh này. Hôm nay lại ngu ngốc đột xuất như vậy. Chẳng lẽ, bây giờ, cô phải nói quạch toẹt ra sao?
"Tôi
đó. Bị đó...."
Nga cố tìm kiếm câu từ trừu tương trong đầu để Andrew có thể ngầm hiểu ý mình mà không phải thốt ra ba từ kiên kỵ của đàn bà khi nói với đàn ông rằng, tôi có....
Andrew sau một hồi dùng hết chất xám để suy nghĩ. Cuối cùng, mặt cũng giãn ra một phân mừng rỡ hiểu, nhưng chưa được một khắc lại nhíu mày nhăn nhó hơn trước.
Vậy có nghĩ là sao? Là anh đi mua băng vệ sinh cho cô đấy à?
Một chúng chấn động xẹt qua trong đầu Andrew. Đã mặt dày bò vào đây tìm cô chưa hết nhục rồi. Bây giờ, cô còn muốn anh phải đi mua cái món quái qủi đó sao?
Không được!
Ngàn lần không được!
Thiên Nga! Sao em cứ thích gây khó dễ cho anh vậy?
...
...
.
Sau phút chần chừ, Andrew cuối cùng cũng lấy hết dũng khí bước vào một cửa hàng tạp hoá nhỏ bên đường. Sau khi gọi mãi cho bác Ba tài xế mà chẳng thấy bắt máy.
Anh hận muốn đập bể chiếc điện thoại sang trọng đắt tiền nhưng mà đập tan nát rồi mà nó vẫn không bể (Vertu mà). Răng nghiến cành cạch, anh thề với lòng việc đầu tiên nhìn thấy tên tài xế kia là sẽ xé xác hắn ra trước khi cho nghỉ việc.
Khí phách "coi trời bằng vung", “ung dung tự tại” của Andrew bị mất hoàn toàn khi quyết định bước vào trong cửa hàng tạp hoá nhỏ này. Anh căng mắt nhìn mọi thứ xung quanh bằng vẻ tập trung cao độ như một nhân viên nghiên cứu thị trường. Sau khi đứng tần ngần trước người thu ngân là một cô gái Khmer trẻ trung xinh đẹp. Anh quyết định tự đi tìm món đồ đó thì tốt hơn. Vì phía sau anh, một dãy người đang bắt đầu xếp hàng chờ. Khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng thiếu kiên nhẫn. Tuy nhiên, khi anh vừa quay ra sau nhìn cảnh cáo thì 5 phụ nữ đủ mọi lứa tuổi từ mẫu giáo đến giai lão đều ngẩn ngơ ra. Họ đồng loạt khoát tay bảo anh cứ đứng đó làm mẫu đến chiều cũng được. Anh lạnh lùng quay lưng lên nhìn cô thu ngân, người cũng đang len lén sửa sang trang phục, ánh mắt lấp lánh nhìn anh nở nụ cười duyên dáng.
Chưa kịp để cô ta lên tiếng gì, anh đã khoát tay cắt ngang.
"Tôi tự tìm!"
Andrew khẩn trương đến khu vực dành cho phụ nữ. Đôi mắt tinh anh vốn làm việc gì cũng vô cùng sắc sảo và nhanh chóng. Vậy mà hôm nay, tìm mãi một món đồ mà tìm
mãi mà cũng không xong. Vừa căng mắt tìm anh vừa lẩm bẩm.
"Phải tìm loại
thì mới chịu. Không có là không chịu" Andrew quệt mồ hôi đang chảy đầy người, tay gãy gãy đầu vô cùng cực ngố.
Thiên Nga à! Em quả là biết cách hành hạ anh. Vắt kiệt sức, dùng triệt để!
Andrew đứng tần ngần trước gian hàng trưng bày vật phẩm dành cho phụ nữ, mừng thầm vì khu vực này đang khá vắng vẻ. Anh khẩn trương khom người cúi xuống. Mắt sáng hơn đèn pha khi tìm được vật mình muốn tìm, nhanh chóng cầm một bịch băng vệ sinh được bọc trong một bao bì màu xanh nhạt. Trước khi đi, anh còn trợn tròn mắt ra để kiểm tra chắc chắn là loại mà cô đã yêu cầu.
Không may cho Andrew. Đúng lúc này, lại có hai cô gái trẻ trung đang tiến đến chỗ anh đang đứng. Vừa nhìn thấy anh, hai cô đã che miệng nói khẽ với nhau điều gì đó rồi cười khúc khích, khiến anh ngượng chính cả mặt. Sau đó, anh nhanh chân tiu nghỉu rời gian hàng đó bằng lối khác. Lúc vừa rời đi, anh cũng kịp nghe thấy tiếng xì xầm từ phía sau.
"Cô gái nào mà may mắn đến thế vậy? Thật là ngưỡng mộ quá đi. Anh ta đẹp trai quá. Nếu bạn trai mình mà cũng được như thế. Mình nguyện ý yêu anh ta suốt đời."
Đi nhanh ra khỏi cửa hiệu tạp hoá như người tàn hình. Andew mặt dày mày dặn bước vào trong nhà vệ sinh nữ một lần nữa. Trong lòng thề trước trời đất đây sẽ là lần cuối cùng. Trong đầu anh nghĩ thầm, nếu như bạn bè quen biết anh mà nhìn thấy cảnh này. Chắc chắn bọn chúng sẽ truyền tai nhau đồn đoán, tung tin lên cả CNN.
Tuy nhiên, ý nghĩ chấn động này vừa xẹt qua đầu của Andrew cũng không thể chấn động bằng sự thật đang diễn ra trước mắt anh.
Nga đã bỏ trốn.
Em Còn Yêu Anh Không? Em Còn Yêu Anh Không? - Hanny Ho