Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Tác giả: Hanny Ho
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 94 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:20:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44: Sự Dịu Dàng Của Anh. (Phần 1)
ndrew ra lệnh cho người làm thay đổi mọi thứ trong căn phòng ngủ của anh và Nga. Chỉ sau ba ngày làm việc hết công suất và tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ nhặt, hai mươi nhân viên thiết kế và trang trí nội thất nổi tiếng nhất Campuchia đã hoàn thành xong không gian tuyệt đẹp cho căn phòng rộng thênh thang chiếm nguyên diện tích trên tầng hai của biệt thự Sundance.
Andrew đã nghĩ ra ý tưởng này khi anh nhớ lại một ai đó đã từng nói rằng, màu xanh của biển trời và non nước rất thích hợp cho tâm lý và thần sắc của bệnh nhân. Vì thế, anh quyết định thay đổi nơi nghỉ ngơi của mình theo phong cách mới mẽ với màu sắc tươi tắn này, mặc dù trước giờ anh luôn thích gam màu tối. Tuy vậy, đối với anh, miễn Nga thích là được. Chẳng phải, cô luôn bảo cô rất thích màu xanh của lá chè non đó sao?
Bằng gương mặt không giấu được vẻ mệt mỏi sau những ngày đêm túc trực bên giường bệnh của Nga, Andrew đảo đôi mắt phụng uy quyền quen thuộc lướt nhanh xung quanh căn phòng. Ánh mắt anh không được hài lòng cho lắm dù mọi thứ trong mắt Tiệp và mọi người xung quanh thì đây thực đúng là một không gian sống vô cùng lý tưởng và thoải mái. Màu tường xanh nhàn nhạt làm cho người đứng ở đây cảm thấy rất khoan khoái và dễ chịu, có cảm giác như đang hoà mình giữa thiên nhiên. Nội thất cao cấp trong phòng được kết hợp giữa xanh và trắng vô cùng ấn tượng và hài hoà. Trong số đó, đặc biệt là bộ bàn ghế trang điểm màu trắng tinh khôi mà Andrew đã chọn cho Nga đang nằm chiễm chệ ở một vị trí lý tưởng. Nơi mà anh có thể quan sát và ngắm nhìn cô từ mọi phía trong căn phòng này. Trên bức tường nơi chiếc giường cao lớn lộng lẫy là tấm ảnh chân dung của Andrew và Nga khi hai người đang đi dạo ở bờ biển.
Bất cứ người nào nhìn vào bức ảnh được bao bọc trong khung hình chạm khắc họa tiết màu trắng này đều phải trầm trồ khen ngợi. Xinh đẹp dịu dàng dành cho nữ chủ nhân và nam tính uy nghiêm dành cho nam chủ nhân. Đúng là trai tài gái sắc! Ai cũng tấm tắc khen khiến Andrew rất là mát dạ. Mặc dù, anh không hề biểu lộ ra ngoài.
Một tay bỏ vào túi quần, Andrew bình thãn đi xung quanh phòng, miệng liên hồi thốt ra những câu mệnh lệnh mỗi khi không vừa ý bất cứ chi tiết nào dù là nhỏ nhất.
"Đổi đèn phòng cho tôi. Kiểu nhìn sến quá!"
"Đổi chất liệu vải của rèm cửa cho tôi. Đồ Made in China phải không? Tôi đã nói chỉ xài đồ nhập từ Mĩ và Châu Âu mà. Định lừa được tôi sao?"
"Đánh bóng sàn gỗ cho tôi, nhìn không được sáng lắm."
"Đổi cái tủ đó cho tôi. Màu nhìn không có hợp."
"Thay ga giường cho tôi. Loại đó sẽ làm hỏng da của cô chủ."
"Ném cái đồng hồ đó vào sọt rác ngay cho tôi!"
"Bắt mấy con cá trong hồ thuỷ sinh ra cho tôi. Anh nghĩ sao vậy? Cá Lau Kiếng và cho ở chung với cá La Hán thì đẻ ra con gì hả? Đầu thiếu i-ốt phải không?"
"Còn nữa, thay cái cửa sổ cho tôi. Nhìn chẳng hợp chút nào."
Người thiết kế toát cả mồ hôi hột, cúi đầu ghi ghi chép chép những chi tiết mà Andrew muốn được sửa lại. Nghe anh bắt sửa nguyên cái cửa sổ sát đất vốn được gắn cố định từ khi xây căn biệt thự này bèn lên ngập ngừng tiếng.
"Dạ, thưa ông chủ. Cái cửa đó có sẵn từ trước rồi ạ."
Andrew nhíu mày nhìn người thiết kế như không tin những gì anh vừa nghe thấy. Anh quay sang nhìn lại tấm tường kiếng chiếm nguyên diện tích căn phòng chép miệng.
"Khỏi sửa. Để yên đó đi!"
Tất nhiên, Andrew Việt Trần chẳng bao giờ nhận mình sai.
Nếu có, thì điều đó chỉ dành cho duy nhất một người đàn bà.
Sáng ngày thứ tư, sau ba ngày nằm ở bệnh viện quốc tế, Nga được bác sĩ cho phép về nhà. Hay nói đúng hơn, đây là chủ ý của Andrew. Bệnh viên tiêu chuẩn quốc tế mà anh vẫn khinh khỉnh chê bẩn thỉu. Anh muốn đưa cô về nhà, muốn cô được nghỉ ngơi thoải mái hơn để sức khoẻ mau hồi phục lại.
Cái nắng chói chang, cái gió mạnh thổi liên tục qua lại của miền non nước bao quanh chiếc Audi màu đen bóng lộn đang chậm rãi tiến vào trong cánh cổng lớn của biệt thự Sundance. Người tài xế không ngừng quệt mồ hôi khi phải cố gắng chạy thật cẩn thận, tránh làm động đến vết thương của cô chủ đang ngồi gọn lỏn trong vòng tay vị chủ nhân toà biệt thự này. Thần thái Andrew phơi phới hân hoan, còn Nga thì ủ rủ như con mèo con, mặt mày không chút sức sống.
Trở về cái nhà tù 5 sao này thì làm sao cô vui cho nổi. Vết thương ở tay tưởng đã lành giờ lại âm ỉ đau như biểu tình sự trở lại của cô.
Chiếc xe hạng sang đắc tiền dừng lại ở sảnh Sundance. Từ xa đã thấy hai hàng nhân viên trong trang phục màu xanh cốm đứng chở sẵn. Mỗi người cầm một bó hoa Rumdul tươi rói. Khuôn mặt ai cũng hân hoan chào đón ngày cô chủ trở về nhà.
Tiệp ngồi phía trước bước xuống xe. Cẩn trọng mở cửa cho Nga và Andrew. Andrew bồng Nga trên tay như em bé. Mặc cho cô đã lạnh lùng khoát tay nói không cần.
Mệt mỏi nằm yên trong vòng tay Andrew, Nga cố nở nụ cười gượng gạo và gật gật đầu cám ơn những người nhân viên đang tươi cười chào hỏi cô.
Vết thương ở ngực của Andrew vẫn còn hơi đau. Nhưng anh vẫn bồng cô lên cầu thang đến tận giường. Đêm rạng sáng ngày xảy ra chuyện Nga tự sát, Andrew dù đang bị thương, máu me chảy đầy người, anh vẫn một mực bế cô trên tay chạy vội vã xuống lầu và ra đến tận xe cứu thương như thế này. Anh và cô được đưa vào bệnh viện cùng một xe, vào cùng một lúc. Trên suốt đoạn đường gập ghềnh đến bệnh viện.
Anh để mặc bác sĩ muốn làm gì thì làm nơi vết thương trên ngực. Còn mình thì chỉ quay đầu sang phía cô, cố rướng cánh tay dài sang bên phía nơi cô đang nằm, áp bàn tay to bản của mình vào bàn tay gần gò của cô rồi siết chặt, miệng liên hồi trấn an cô dù anh không biết cô có nghe thấy không.
"Em sẽ không sao. Em sẽ không sao hết. Có anh đây, em sẽ không sao hết..."
Không biết đã bao nhiêu lần Andrew tự oán trach chính mình khi nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Nga cùng dòng máu đỏ nườm nườm tuôn ra từ cổ tay cô. Anh rủa thầm với mình rằng, nếu cô có mệnh hệ nào, anh sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân.
Đây là cách bày tỏ tình cảm của anh đối với cô ư? Đẩy cô vào con đường cùng đến độ hi sinh cả thân xác mình.
Nếu như lúc đó, anh không giận dữ lùng sục tìm cô khắp phòng thì sự việc sẽ như thế nào? Có lẽ, cô đã chết trong nỗi đau đớn ê chề nếu như anh không xông cửa buồng tắm để tìm kiếm cô. Đến tận giây phút này, hình ảnh kinh hoàng đó vẫn cứ ám ảnh trong mắt anh như một cuộn phim kinh dị được quay chậm.
Sau khi đâm một nhát sâu vào lồng ngực trái của Andrew. Nga vì quá tủi nhục và uất hận nên cô nhanh chóng rời khỏi thân người anh nhảy xuống giường chạy vào phòng tắm. Nghe tiếng kêu gào chửi rủa ầm trời của anh bên ngoài cùng tiếng đậm cửa liên hồi. Quá bức bí và rơi vào ngõ cụt, cô thà chết chứ không chịu hiến dâng cho anh.
Quét mắt qua chiếc ly thuỷ tinh trong veo, thứ cô vẫn để bàn chảy đánh răng vào mỗi ngày. Cô nhanh tay cầm lấy nó, đập xuống nền gạch màu nâu nhạt. Nhặt lấy miếng thuỷ tinh bị bể trên tay, mắt cô ứa dòng lệ tủi nhục và đau đớn khôn cùng nói lời vĩnh biệt đến những người thân yêu lần sau cuối.
"Mạ ơi, ba ơi con là đứa con bất hiếu. Con xin lỗi ba mạ! Nếu có kiếp sau. Con xin được làm con gái của ba mạ một lần nữa để báo hiếu. Con thực sự xin lỗi ba mạ..."
"Anh Nhân ơi, Thiên Ngọc, Thiên Ngân, Thiên Nam ơi. Vĩnh biệt mọi người..."
Miếng thuỷ tinh run run trong bàn tay của Nga, chặt đến nỗi những vết sắc nhọn chưa cắt đã cứa vào da thịt cô bật máu. Dù chỉ là những vết nhỏ thôi nhưng máu đã ồ ạt tuôn ra như thác đổ, nhiều như chính những giọt nước mắt đau đớn nhớ thương người thân trong lòng cô trong lúc này.
Trong lúc chạm tay vào cùng cực của nỗi đau đớn không nguôi, đứng giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết. Hình ảnh William hiền hậu nhân từ với nụ cười ôn nhu lại hiện lên trong đáy mắt đầy lệ ưu sầu của cô. Cô đau đớn, cất tiếng gọi tên anh trong tiềm thức.
Mảnh thuỷ tinh rơi xuống nền nhà lạnh lẽo vỡ tan tành, cũng là lúc cô khụy người nằm dài trong những mảnh vỡ tan nát như chính trái tim cô ngay lúc này. Hé mở đôi mắt đầy những giọt lệ bi thương, nhìn những dòng máu ồ ạt tuôn ra từ cổ tay mình, cô nhấp môi gọi tên anh lần cuối bằng tất cả sức lực có thể, bằng tất cả tình yêu cô vẫn mang theo trong tận cùng của con tim.
"William, em yêu anh!"
Máu tuôn nhiều lắm, nhanh chóng làm cô cảm thấy rất mệt và buồn ngủ. Cô cảm thấy đầy óc quay cuồng, căn phòng tắm rộng thênh thang nhưng lạnh lẽo này bắt đầu xoay vòng vòng trong bóng tối rồi bao phủ lấy đôi ngươi vốn rất xinh đẹp của cô. Mọi thứ chìm dần, chìm dần vào mộng mị. Cảm giác nhẹ tênh như mấy trắng bồng bềnh bay ngang trời lan toả trong cơ thể cô. Thổi bay hết mọi ký ức đau buồn, hoà mình giữa trời và nước. Trong giây phút lý trí nửa tỉnh nửa mê, cô nghe văng vẳng tiếng đập cửa ầm ầm bằng tất cả sự kiên nhẫn và cả sự giận dữ. Cô nghe rất nhiều thứ ồn ào bên tai, nhưng giọng nam hét lên kinh hoàng là âm thanh cô nghe rõ nhất.
"Thiên Nga...Trời ơi! Thiên Nga...em làm sao vậy?"
Cô nghe ai đó gọi tên cô bằng tất cả sự hoảng loạn và đau đớn chẳng khác gì cô.
Đầu óc cô quay cuồng, cô có cảm giác thân thể mình đang được nhấc lên một cách nhanh chóng. Cảm thấy mình đang bay cao hơn, lơ lửng như mây chín tầng.
Cô cảm nhận cái ôm này rất chặt vì nó khiến cô không thở được, nơi cánh tay bị cô dứt khoát cứa nhanh, máu vẫn ồ ạt tuôn ra, rơi lộp bộp trên nền nhà không một hạt bụi.
Andrew hoảng hốt trước cảnh tượng ập vào mắt mình, người con gái mà anh hết mực ra sức bảo vệ và cưng chiều giờ đang đau đớn nằm giữa vũng máu. Mặc dù vết thương ở ngực đang cào xé anh. Anh vẫn gắng gượng chạy đến bên cô, bế xốc cô lên, ôm cô vào vòng tay vô cùng rộng rãi của anh. Anh giận dữ khoát tay trước sự giúp đỡ của Tiệp, đi như chạy xuống hết cả cầu thang dài ngoằn nghoèo ra đến tận xe cứu thương.
Trên suốt đoạn đường từ phòng tắm ra đến cửa chính của biệt thự, Andrew có cảm giác đây là con đường dài nhất trong cuộc đời mà anh từng đi qua. Anh không ngừng gọi tên cô bằng tất cả sự quan tâm và yêu thương. Anh chờ lắm được nghe một tiếng chửi rửa của cô. Anh chờ lắm được nhìn cái liếc sắc lẻm từ đôi mắt xinh đẹp của cô. Nhưng cô không nói gì cả, cô cũng không còn nhìn anh. Chỉ có nước mắt cô rơi theo từng nhịp bước chân anh.
Máu từ tay cô vẫn rơi đều đều và ngày càng mất kiểm soát, hoà với máu từ vết thương của anh thành một.
Anh oán hận chính bản thân mình, Vì sự ghen tuông mù quáng mà mất hết cả lý trí. Đẩy người con gái anh yêu thương nhất đời vào trong bờ vực sâu thăm thẳm. Cho dù có sâu đến độ nào đi chăng nữa. Anh thề sẽ nhảy xuống cứu cô.
'Thiên Nga, em không thể nào chết được. Anh còn rất nhiều điều muốn nói với em. Anh xin em hãy mở mắt ra liếc anh, xin em hãy mở miệng tru tréo anh điều gì cũng được. Anh thề với em, anh sẽ chẳng dám xâm hại em. Anh thề sẽ không chọc tức em nữa. Anh thề với em sẽ không làm em khổ sở nữa..."
Andrew liên tực nói những lời như vậy trên suốt đoạn đường đến bệnh viện. Lúc đến nơi, anh cũng nhất định không chịu sơ cứu vết thương mà một mực túc trực trước phòng cấp cứu của Nga. Một tay ôm lồng ngực nơi máu vẫn tuôn đều đều, anh bất lực và đau khổ đấm mạnh tay còn lại vào tường. Ý nghĩ cô đang đau đớn trong căn phòng trắng lạnh lẽo kia khiến lồng ngực anh đau nhói từng cơn, trái tim đang phập phồng như bị ai bóp chặt đến thoi thóp, như bị ai càu xé tan tành, như bị ai đâm vào hàng triệu nhát dao.
Phải chi anh có thể thay em chịu đựng hết tất cả những nỗi đau đớn kia.
Anh thực sự xin lỗi em.
Nếu như em biết rằng, anh trở nên điên loạn và mất trí như vậy là vì điều gì?
Liệu em có tha thứ cho anh không?
Anh là một thằng đê tiện. Anh không xứng đáng nhận được sự tha thứ của em.
Nhưng xin em hãy tha thứ cho anh dù chỉ một lần.
Vì sự tha thứ của em chính là lý do duy nhất để anh bấu víu vào mà sống tiếp.
Không có em, anh thực sự cảm thấy lạc hướng mất rồi.
Thế giới này ai cũng biết một điều.
Duy chỉ có mình em sao lại lạnh lùng không biết.
Rằng,
Anh cần em biết bao nhiêu!
Thuyết phục Andrew mãi không xong, bác sĩ đành phải băng bó vết thương cho anh ngay trước phòng cấp cứu của Nga. Sau hơn một tiếng đồng hồ chờ đợi trong lo sợ, hộp đèn cấp cứu mới đột ngột tắt. Ngay tức khắc, anh gạt tay vị bác sĩ, nhanh chân chạy đến cửa phòng, nôn nóng đến độ muốn đẩy cả cửa để xông vào.
Nhìn thấy vẻ mặt có phần căng thẳng của vị bác sĩ già kinh nghiệm lâu năm, người mà Andrew đã la hét yêu cầu khi vừa bước chân vào đây. Chưa gì hết, anh đã nắm lấy cổ áo blouse trắng tinh của vị bác sĩ đó, nhấc cả người ông ta lên không trung rồi hét lên.
"Cô ấy sao rồi? Tôi đã bảo phải làm thật tốt mà. Ông có nghe không hả?"
Vị bác sĩ già vô cùng hốt hoảng trước hành động hồ đồ như một tên lưu manh của Andrew. Thật ra, ông chỉ hơi căng thẳng một chút vì được viện trưởng trao trọng trách này, chứ thật ra mọi chuyện đều suông sẻ.
"Cô ấy đã qua cơn nguy kịch rồi. Giờ chỉ cần nằm lại vài ngày để theo dõi. Làm ơn thả tôi xuống dùm."
Chỉ chờ có thế, Andrew vui mừng không thể tả. Tay anh cũng buông lỏng bác sĩ già
rồi thả người ông ta tiếp đất. Lần đầu tiên cất lời cám ơn một người vô cùng thành tâm.
"Tốt! Tốt lắm. Tôi sẽ thưởng cho ông thật xứng đáng."
Chưa kịp để viên bác sĩ phản ứng gì, anh đã tông thẳng vào phòng cấp cứu trước sự can ngăn của những nhân viên ở đây. Cuối cùng, nghe lời khuyên của Tiệp. Anh mới chịu sơ cứu cho xong vết thương của mình. Vì Nga sức yếu ớt nên nhát dao đâm ở ngực anh cũng không quá nặng. Theo lời bác sĩ, anh chỉ cần khâu vài mũi, băng bó và uống thuốc là được.
"Ông chủ nên băng bó cho xong vết thương. Nếu ông chủ không khoẻ thì làm sao chăm sóc được cho cô chủ?"
Tiệp luôn biết cách giằn lại nhữnh hành động có phần quá nôn nóng của Andrew. Và
chỉ cần một câu nói chí lý như vậy. Andrew đã ngoan ngoãn nằm chéo chân chiễm chệ trên chiếc giường trắng tinh trong căn phòng sạch sẽ thuộc hàng VIP.
Trong lúc bác sĩ làm nhiệm vụ quan trọng của mình, Tiệp đứng bên cạnh quan sát, giọng đều đều báo cáo tình hình sức của khoẻ của Nga cho Andrew hay.
"Theo như lời bác sĩ nói, cô chủ bị bệnh máu loãng nên cần hết sức cẩn thận. Chỉ cần những xô xác hay va chạm nhẹ cũng dẫn đến việc chảy máu không cầm lại được. Vì vậy, nên dù vết cắt ở tay không quá sâu nhưng máu vẫn cứ ồ ạt tuôn ra không kiểm soát."
"Bệnh máu loãng?" Andrew nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ đau đớn.
"Dạ. Phải!"
Suốt những ngày sau đó, Andrew túc trực bên giường Nga ngày đêm. Ngoại trừ những lúc phải xử lý những việc quan trọng, còn lại tất cả thời gian, anh không rời xa cô nửa bước. Bàn tay to bản lạnh lẽo của anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn xanh xao của cô không rời. Hết áp tay cô lên gò má mình, in dấu lên đó triệu triệu nụ hôn da diết, lại mâm mê từng ngón tay bút măng của cô bằng tất cả sự dịu dàng. Tất nhiên, giờ đây, anh đã bỏ hẳn tính “làm càn”.
Suốt cả ngày đêm, Andrew độc thoại với Nga tất cả những điều thầm kín trong lòng anh. Những điều mà khi cô tỉnh giấc, anh không biết mình sẽ có can đảm để nói lại hay không. Việc độc thoại trước người con gái mà anh quan tâm như thế này thực sự cũng có sự thú vị của nó. Vì ít nhất anh cũng có thể giải tỏa được những điều anh đang chôn giấu trong lòng, thứ mà anh không biết phải bày tỏ cùng ai.
Có lẽ, em đang rất đau.
Ước sao anh có thể thay em chịu đựng nỗi đau này.
Anh xin lỗi!
Anh thực sự xin lỗi em.
Nhưng anh làm tất cả những điều này là bởi vì...
Anh rất...
Andrew chưa kịp nói trọn vẹn một câu thì tiếng rên rỉ than khóc của Nga đã cắt ngang lời độc thoại của anh. Trong cơn mê sản, cô luôn miệng gọi mẹ.
"Mạ ơi, mạ ơi..."
Cuối cùng, sau nhiều giờ hôn mê, Nga cũng đã thều thào cất tiếng gọi người thân. Những ngón tay khẽ lay động trong bàn tay Andrew khiến anh vui mừng không thể tả. Nắm lấy bàn tay cô áp lên gò má mình, đưa lên môi anh rồi hôn thật nhiều lần. Vừa làm động tác yêu thương đó, anh vừa vuốt tóc cô dịu dàng nói. Ánh mắt da diết chất chứa triệu thâm tình say đắm và mê mẩn.
"Thiên Nga của anh thật giỏi. Đã thức dậy rồi sao?"
Thực sự, bản mặt trơ trẽn của Andrew là thứ mà Nga không bao giờ muốn nhìn thấy khi thức dậy như thế này. Vì thế mà cô mơ màng, ước ao người trước mắt mình là một người khác. Và ước mong của cô cũng thành hiện thực, khi hình ảnh hư ảo trước mắt cứ chập chờn giữa anh rồi lại là Will, Will rồi lại là anh. Chỉ có một điều giống nhau, cả hai người đàn ông đều đang mừng rỡ mỉm cười với cô. Điều này như một liều thuốc thần dược, khiến cô cảm thấy trong người như có thêm nguồn sinh lực dồi dào để mà gượng dậy sau những đau thương dày vò.
Căm ghét Andrew đến tận xương tuỷ. Nếu còn sức lực trong lúc này, Nga chỉ muốn đưa chân đá anh một cú cho té luôn xuống ghế. Vậy mà khi nghe những lời xin lỗi thành khẩn từ anh, cô lại trở nên yếu lòng.
Mẹ cô đã từng dạy, phải biết cảm thông và vị tha cho những con người làm nên lỗi lầm. Vì sự căm hận hay phẫn nộ nếu cứ chất chứa mãi trong lòng chúng ta, sẽ khiến chúng ta vô cùng mệt mỏi, thậm chí tư tưởng và thân xác cũng trở nên xấu xí vì sự thù hằn. Và mặc cho anh có cố gắng xâm hại đến cô. Cuối cùng, cô cũng nhắm mắt tha thứ cho anh khi nghĩ đến việc, anh đã từng dang tay giúp đỡ cô như thế nào.
Những đau đớn anh gây ra cho cô.
Những lần thoát chết trong gang tất anh đã cứu cô.
Có thể đổi ngang không?
Xí xoá cho nhau thành số O tròn trĩnh.
Không ai nợ ai!
Giờ cô chỉ muốn về nhà.
Câu thứ hai được thốt ra từ khuôn miệng khô khan nứt nẻ của Nga là.
"Về nhà. Tôi muốn về nhà..."
Đang quá mệt mỏi, Nga cũng quên để ý luôn rằng, Andrew đã trả lời rất nhanh chóng, không một chút chần chừ.
"Tất nhiên, chúng ta sẽ cùng về nhà. Anh sẽ đưa em về nhà. Em muốn bất cứ điều gì, anh cũng sẽ chiều theo ý em. Miễn là em tha thứ cho anh. Miễn là em vui khỏe trở lại."
Nga lần này không tỏ ra vui mừng như lần trước. Cô mệt mỏi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Thái độ này, Andrew không biết có phải là do cô quá mệt mỏi nên không thể biểu đạt được niềm hạnh phúc. Hay là vì cô đã không còn tin tưởng anh nữa?
Suốt những ngày ở bệnh viện, Andrew không cho y tá chăm sóc Nga mà tự tay anh làm tất cả mọi việc. Anh làm những điều này không những vì muốn chuộc lại lỗi lầm của mình mà còn muốn cô nhìn thấy được tấm chân tình của anh mà động lòng trắc ẩn.
Anh tự tay cho cô uống thuốc, đút cô ăn cháo. Mặc dù, cô đã bảo, cô vẫn còn một tay để mà tự múc ăn.
Anh làm tất cả những chuyện nhỏ nhặt nhất đến cả việc giúp cô đi vệ sinh. Đương nhiên, những trường hợp này, cô đều không thể nào chấp nhận. Đứng trong phòng vệ sinh cả buổi trời. Cô nói bao nhiêu câu tế nhị để anh ra ngoài mà đầu óc vốn rất thông minh của anh vẫn không hiểu ra. Đến khi cô phải nói trắng trợn ra rằng, anh đứng đây làm sao mà tôi đi vệ sinh cho được? Lúc đó, anh mới ngớ người ra, bộ dạng vô cùng buồn cười, gãy gãy đầu tiu nghỉu đi ra khỏi phòng.
Anh cũng rất hay bồng cô đặt lên xe lăn và đẩy đi dạo xung quanh khuôn viên bệnh viện. Anh thấy cô có vẻ rất thích được đi ra ngoài, đặc biệt là vào buổi sáng sớm, khi mà ánh mặt trời vàng rực cả một góc trời, toả thứ ánh sáng ấm nóng xuống làn da xanh xao của cô như vỗ về vết thương ngoài da và ngay cả trong tâm hồn.
Andrew không phải không hiểu tâm ý của Nga. Cô gọi người đó là "ánh nắng mặt trời". Vì thế, sẽ chẳng có gì khó hiểu khi mỗi ngày đều muốn được ngồi một mình trầm tư trong nắng sớm. Mỗi lần như vậy, anh chỉ biết đứng bất lực ở phía sau cô. Dù không nhìn thấy được gương mặt xinh đẹp của người con gái trước mặt nhưng cũng đủ biết cô đang khóc. Vừa khóc vừa giơ đôi bàn tay gầy gò đón lấy những giọt nắng lóng lánh như đang nhảy múa vô tư hồn nhiên trong lòng bàn tay cô.
Cảnh tượng trước mắt như những mũi nhọn đâm vào trái tim anh, ấn từ từ càng lúc càng sâu, cảm giác vô cùng đau đớn nhưng lại không thể rên rỉ được thành lời. Nhìn phía sau gáy Nga, Andrew khẽ khàng nhắm mắt, không biết có phải vì bất lực hay vì cố gắng không muốn nhìn thấy những gì đang xảy ra trước mắt. Bàn tay anh nắm chặt hơn hai tay cầm của xe lăn, bấu thật chặt như muốn kiềm nén cơn thịnh nộ trong lòng. Nếu không làm như vậy, anh sợ rằng mình sẽ không giữ được bình tĩnh mà hét vào mặt cô rằng,
"Thật ra, thằng
là thằng nào? Là cái thằng khốn kiếp nào đã cướp mất
linh hồn em, khiến em ngày nhớ đêm mong và không thôi rơi nước mắt?"
Nhưng anh đã cố gắng kiềm chế lòng, không cho tính khí nóng như lửa đốt trỗi lên. Anh xoay chiếc xe lăn lại phía mình, khuỵ chân xuống nền gạch xi măng khô cằn, mặt đối diện với cô. Anh đưa bàn tay to lớn dày cộm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô nhưng cô lại rụt rè rút lại, rồi cúi đầu không thèm nhìn mặt anh. Anh gượng cười, vẫn kiên nhẫn dịu dàng lấy tay vén mái tóc dài buông xoã ngang vai mà chính tay anh vừa mới chảy cho cô cách đây vài phút.
"Thiên Nga của anh hôm nay trông sắc mặt tốt hơn nhiều rồi. Ở lại bệnh viện đêm nay nữa thôi, ngày mai, chúng ta sẽ về nhà."
Lúc này, Nga mới chịu ngẩng đầu lên, ánh mắt đẹp mê hồn nhìn anh dò xét qua câu hỏi.
"Ý anh là về Sài Gòn?" Giọng Nga nhẹ nhàng như làn gió thổi qua vùng sa mạc khô cằn.
Khốn kiếp! Lại nhớ đến thằng đó.
Em muốn nó no đòn rồi vào bệnh viện nằm chung với em có phải không?
Anh muốn hét lên một câu như vậy lắm nhưng lại nhắc nhở mình phải cố gắng kiềm
chế lại tính khí này. Nhất là với cô.
Bác sĩ đã căn dặn với Andrew rất kỹ càng, không được để Nga bị hỗn loạn tinh thần một lần nữa. Anh cũng cần quan tâm và chăm sóc cô hơn để tránh trường hợp tương tự xảy ra. Cô bị mắc chứng máu loãng, lại nằm trong số người thuộc nhóm máu cực kỳ quý hiếm trên thế giới. Vì thế, vết cắt dù nhỏ nhất nếu không được chữa trị và phát hiện kịp thời cũng có thể nguy hại đến tính mạng.
Không cần biết biết Nga có đồng ý hay không, Andrew yêu thương nắm lấy bàn tay cô. Ngón tay to màu bánh mật, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ miết miết nhẹ nhiều lần mu bàn tay trắng xanh mịn màng của cô. Anh yêu chiều nhìn cô, ánh mắt chan chứa tình cảm sâu sắc rồi dịu giọng nói, tránh làm cô kinh động trước những quyết định không theo ý nguyện của cô, điều mà anh đã từng hứa.
"Em còn yếu trong người. Vì thế, anh sẽ đưa em về lại Sundance nghỉ ngơi vài ngày. Đến khi nào em khoẻ lại rồi anh sẽ đưa em về nhà thăm gia đình..."
Gương mặt chăm chú nhìn Andrew của Nga bỗng chùng xuống, dù ánh mắt vừa lấp lánh vui mừng cách đây được ít giây. Cô mím môi như muốn khóc, điệu bộ đáng yêu như trẻ con không đòi được quà khiến anh thương chết đi được. Dù không phản kháng hay trách cứ như mọi khi nhưng cũng bắt buộc anh vội vàng giải thích thêm để cô không phải bức rức trước những quyết định này.
"Cục cưng, mặt phụng phịu như vậy trông xấu lắm. Nghe anh nói nè, em đang yếu trong người. Nếu về nhà bây giờ, người thân thấy em xanh xao mệt mỏi như thế này sẽ rất là đau lòng. Với lại, giấy tờ em đâu còn. Làm sao mà qua được biên giới? Tất nhiên, anh có thể can thiệp chuyện này, nhưng anh vẫn muốn em đường đường chính chính trở về nhà. Em có hiểu không, con ngỗng trời nhỏ xíu của anh?"
Nga thoáng bất ngờ trước cách gọi yêu thương chiều chuộng của Andrew. Cô nhìn anh như tự hỏi, không biết anh tìm đâu ra được từ này để gọi cô. Khác với William, anh luôn gọi cô là Nga.
Chỉ một từ Nga duy nhất.
Chỉ một từ thôi, nhưng cô vẫn cảm thấy ấm lòng khi nghe âm thanh nhỏ và dịu dàng hiền từ ấy.
Chỉ một từ thôi nhưng khiến tim cô xao động không cách nào rời.
Chỉ một từ đơn giản thôi nhưng khiến cô lưu luyến nhớ thương cả một đời…
Còn Andrew hay gọi cô là Thiên Nga và nhiều cái tên khác nữa. Cô không biết và
chẳng quan tâm đến chuyện này. Anh gọi gì thì mặc kệ anh!
Thấy mặt Nga đã giãn ra được một phân, dù vẫn âm trầm không nói lời nào hay tỏ vẻ đồng thuận. Nhưng Andrew cũng cảm thấy đỡ lo lắng hơn. Ít nhất, anh cũng được ở bên cạnh cô thêm vài ngày nữa. Nếu bắt buộc phải đưa cô về Sài Gòn, anh sẽ vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông. Còn cái thằng khốn khiếp trong bóng đêm kia. Anh sẽ biết phải xử lý gọn gàng như thế nào.
Từ trước đến giờ, chưa có ai dám đụng vào người đàn bà mà anh cảm thấy hứng thú.
Từ trước đến giờ, chưa có người đàn bà nào có thể thoát khỏi bàn tay anh.
Thiên Nga! Em cũng sẽ là một trong số đó. Nếu anh còn hứng thú với em, anh nhất
định sẽ không bao giờ buông tay.
Hỏi về thời gian lúc anh không còn hứng thú em nữa à?
Câu trả lời có hơi khó khăn đối với anh.
Khi nào hết hứng thú với em ư?
Có lẽ là…cả một đời!
Bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt không làm mất đi nét đẹp yêu kiều của Nga, nó làm cho Andrew cứ mãi ngẩn ngơ ngắm nhìn không biết chán. Dưới ánh mặt trời đã bắt đầu gay gắt, bóng dáng cô đẹp đẽ như một bức hoạ tĩnh lặng, đường nét thanh tú hơn người vô cùng dịu dàng, mong manh dễ vỡ nhưng lại không bao giờ khuất phục. Mái tóc đen dài mượt mà như dòng suối mát, làm tan đi cái nóng bắt đầu phà hơi ập đến đâu đây.
"Trễ rồi, chúng ta vào trong ăn trưa."
Nga ngoan ngoãn gật đầu làm cho Andrew vô cùng hài lòng, rướng thân người cao lớn hôn trộm lên gò má ửng hồng của cô một cái rồi ra phía sau xe lăn, nắm tay cầm đẩy chầm chậm về phía trước. Hành động vô cùng cẩn trọng, khiến người ngoài nhìn vào cũng đủ biết, anh yêu thương cô biết bao nhiêu. Chỉ sợ một chút vấp váp nhỏ xíu cũng có thể khiến vết thương của cô động đậy.
Khi Andrew ra phía sau lưng Nga rồi, mặt cô mới bắt đầu biến sắc hoàn toàn. Cô khẽ mím môi lại, nghiêng đầu về một phía trong vô định như đang suy nghĩ điều gì đó...
Nga chấp nhận quay về Sundance một thời gian. Ít nhất là đến khi vết thương đỡ hơn một phần nào. Đúng là cô không muốn thấy mẹ cô lo lắng…
Căn phòng ngủ được trang hoàng lộng lẫy và đẹp mắt cũng không làm Nga bận tâm. Dù trong lòng Andrew rất mong nhận lấy một lời khen. Hay thậm chí chỉ là một lời hỏi thăm của cô. Nhưng cô không hề nói gì cả. Chỉ thiêm thiếp ngủ ngay khi vừa được đặt xuống giường.
Andrew ngồi bên cạnh ngắm cô rất lâu. Chừng ấy thời gian bên cô là chừng ấy thời gian bàn tay anh không rời người cô nửa li. Hết vén tóc rồi lại đưa ngón tay vuốt nhẹ gương mặt xinh đẹp của cô, đường cong trên cơ thể đẹp đẽ của cô.
Những lúc nhìn ngắm cô bình yên chìm vào giấc ngủ như thế này. Bao nhiêu kỷ niệm vui buồn anh đã từng có với cô lại ùa về. Vui vẻ có, đau buồn có. Mỗi ký ức đều luôn được anh cất giấu vào sâu tận con tim. Có lẽ, cô sẽ không bao giờ biết được rằng, anh đã thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lúc đó, cô trông rất bần hèn. Vẻ ngoài, cử chỉ, thái độ và hành động lại vô cùng lạ lùng khiến anh rỗi hơi bận tâm để ý. Và vì để tâm đến cô nên anh mới nhìn thấy được tâm hồn đẹp đẽ của cô. Và không biết tự khi nào, nó đã hoàn toàn chiếm lấy trọn vẹn trái tim anh rồi in sâu vào đó.
Khi còn ở Đệ Nhất, có một lần trong lúc ra vào khách sạn, anh tình cờ thấy cô đang dỗ dành một đứa trẻ nhỏ lạc mẹ. Ôm đứa nhỏ vào lòng dịu dàng khuyên bảo, nụ cười của cô làm sáng bừng cả một nơi ảm đạm tối tăm của nhiều kiếp người.
Nụ cười xinh đẹp như ánh mặt trời cuối đông của cô ghim chặt sâu trong tâm trí anh từ đó. Quanh quẩn trong đầu anh suốt ngày đêm, chiếm hữu cả anh trong những giấc mộng dài.
Thế nhưng, lúc đó, lý trí anh lại mâu thuẫn với trái tim. Anh, một người đàn ông tự cao, tự đại và sĩ diện không muốn chấp nhận một cô gái mà anh đã chấm dưới điểm trung bình. Trong mắt anh, khuôn mặt cô có xinh đẹp thật nhưng lại không gợi tình như mẫu người đàn bà anh chọn để phục dịch cho anh. Cô không có vẻ lả lơi, phóng đãng và chắc chắn càng không có kinh nghiệm trên giường cùng đàn ông. Không những thế, cô còn không cao trên 1m70. Và cho dù vòng ngực của cô có bồng bềnh và hấp dẫn
thật nhưng lại không đủ điều kiện cúp D mà anh đã đưa ra…
Sau này, mỗi khi nghĩ lại, anh mới hiểu ra rằng, sở dĩ, lúc đó anh không hứng thú tiếp nhận cô. Vì cô thực sự không phù hợp để trở thành người đàn bà làm anh thỏa mãn
trên giường.
Bởi vì trong mắt anh, cô chỉ thích hợp trở thành người phụ nữ duy nhất mà anh muốn nắm tay đi hết quãng đời còn lại.
Từ ngày trở về từ bệnh viện, Nga cũng không còn thiết muốn đôi co hay cãi nhau qua lại với Andrew nữa. Anh cũng không còn dễ nỗi nóng và đặc biệt là không còn cố gắng “làm càn” với cô nữa. Ngược lại, anh chăm sóc cô hết sức chu đáo và ân cần.
Điều này khiến cho những người xung quanh anh thực sự rất bất ngờ nhưng cũng không kém phần hoài nghi. Mặc dù, họ biết anh yêu chiều và cung phụng cô đặc biệt hơn tất cả những tình nhân trước đây. Nhưng thực chất trong đầu họ luôn cho rằng, vì cô là một món hàng mới được anh để mắt. Vì không khuất phục được nên mới ra sức chiêu dụ, nhằm thoả mãn tính hiếu thắng của mình. Chứ loại người máu lạnh như anh, làm gì biết đến hai chữ tình yêu thiêng liêng là gì.
Từ ngày về lại Sundance, Nga cũng trở nên lười biếng hơn trước. Có lẽ, do thuốc vẫn ngấm vào người nên lúc nào, cô cũng thấy buồn ngủ. Ngủ bao nhiêu vẫn cảm thấy không đủ, mắt cứ ương bướng nhíu lại mà không tài nào mở ra được.
Ánh bình minh vô tình chiếu rọi lên khuôn mặt trắng xanh của Nga qua khung cửa sổ rộng lớn có hướng nhìn ra biển Sanloem. Nơi chỉ có một dãy nước màu xanh mênh mông dài bất tận. Căn phòng vô cùng yên ắng, chỉ nghe tiếng máy điều hoà chạy cùng tiếng đàn dương cầm văng vẳng đâu đây.
Mấy ngày nay, ngày nào, cô cũng nghe tiếng đàn này nên tự hỏi, không biết có phải Sundance đang mở nhạc để thư giãn hay không. Tiếng đàn dương cầm mà cô nghe thấy vô cùng điêu luyện, âm thanh trong trẻo như suối róc rách, lúc du dương, lúc lại nhẹ nhàng. Đặc biệt, thỉnh thoảng lại mạnh mẽ và phá cách. Điều đó, khiến cô thầm đoán rằng, nhạc công đang chơi dương cầm kia là một người đàn ông.
Sự tò mò khiến thân thể lười biếng của Nga rời khỏi giường, bước chân trần lướt đi trên bề mặt gỗ Ngọc Am bóng loáng hướng về nơi đang phát ra âm thanh cuốn hút lòng người kia. Nghiêng đầu nhìn qua cửa phòng giải trí sang trọng, cô đưa mắt khám phá người đang chơi một trong những bản nhạc bất hữu của Beethoven mà cô thích nhất.
Fur Elise
Khuôn mặt không giấy vẻ bất ngờ thoáng qua. Cô trề môi chép miệng.
“Du côn mà cũng biết chơi đàn dương cầm sao?”
Dáng lưng thẳng tuột trong chiếc áo sơ mi đen, thân hình rắn chắc khỏe mạnh với những đường nét đẹp đẽ hấp hẫn của phái nam hội tụ hết lên người Andrew. Hình ảnh chăm chú trên phiếm đàn của anh lúc này đẹp và lôi cuốn đến độ khiến phái đẹp đang có mặt điêu đứng ngay lập tức.
Và đây là lần đầu tiên, Nga tự đánh vào đầu mình khi nhận thấy bản thân trở nên háo sắc một cách trơ trẽn.
Mặc dù rất căm ghét anh. Mặc dù tim cô chỉ chứa đựng duy nhất hình bóng của William. Nhưng cô không thể phủ nhận một điều rằng. Có đôi lúc, cô âm thầm quan sát Andrew rồi hình thành ý nghĩ vu vơ. Nếu như cô là một kẻ háo sắc. Có lẽ, cô đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thực sự, Andrew khiến Nga đi từ ngạc nhiên này đến sửng sốt khác. Mới hôm trước đây, cô đã bị anh gây chấn động hệ thần kinh khi tỉnh giấc sau giấc ngủ dài. Trong lúc cựa mình trên giường, tiếng chuyển trang sách rất nhỏ làm cô mở mắt ra. Tiếng động khẽ khàng này chứng tỏ người vừa gây ra đã cố hết sức để không làm cô phải tỉnh giấc.
Lúc đó, Andrew đang ngồi lười biếng trên ghế, mắt đeo chiếc kính hiệu D&G tinh tế và sang trọng. Nó khiến anh từ một kẻ trông phong trần, lưu manh trở nên vô cùng tri thức và toát lên nét thông minh hơn người. Có lẽ vì trên đời có những loại người như anh nên mới có câu “lưu manh giả danh tri thức” là vậy.
Bên cửa sổ rộng lớn, nơi ánh sáng ùa hết vào trong, Andrew lúc đó đang chăm chú đọc một cuốn sách dày mà ban đầu Nga đoán nhầm là tạp chí tranh ảnh khiêu dâm. Mắt anh khẽ nhíu lại khi tâm đắc hay suy tư về một điểm gì đó. Cô khép hờ mắt quan sát thấy, thỉnh thoảng, anh vẫn nhìn về phía giường cô đang nằm. Ánh mắt vô cùng hiền từ chứ không ranh mãnh và chọc ngoáy như thường ngày. Bất giác, anh úp quyền sách lên bàn, làm dấu ngay trang anh đang đọc rồi lặng lẽ tiến về phía cô.
Vì không muốn tiếp chuyện với Andrew nên Nga nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ. Mặc cho bên tai bắt đầu nghe hơi thở lạnh lẽo đang từ từ tiếng gần.
Một nụ hôn nhẹ được chạm vào gò má trắng mịn màng của cô, mang theo chút lưu luyến như muốn được in dấu nhiều lần hơn nữa.
Nga cựa người, áp chặt nửa khuôn mặt mình xuống chiếc ga giường trắng tinh như chạy trốn, như biểu tình không cho anh làm tiếp một lần nữa.
Cứ tưởng anh không làm gì được nữa thì bỏ đi, nào ngờ âm giọng hạ trầm thỏ thẻ bên tai cô, bàn tay to lớn màu rám nắng của xứ biển cũng nâng niu chạm vào bờ vai cô qua lớp áo vải mỏng manh mềm mại.
"Cục cưng! Thức dậy đi em. Ngủ chiều không tốt đâu."
Nga như không muốn nghe thấy, cựa người hất bàn tay lạnh lẽo của anh ra. Người gì lúc nào cũng lạnh lẽo, cứ thích mang hơi lạnh đó áp vào da thịt cô.
"Em không biết ngủ chiều sẽ bị mặt trời sao?" Giọng anh có chút bỡn cợt. Anh cảm thấy ngu ngốc khi nói ra điều này. Thứ mà khoa học chưa bao giờ chứng minh.
Anh ra sức nói một hồi, năn nỉ một hồi, cưng nựng và chọc phá một hồi Nga cũng nằm trơ như khúc gỗ. Thật tình, cô không muốn thức dậy. Cô có cảm giác như thân thể vô cùng nặng nề, tay chân không nhấc lên được. Và cũng bởi vì cô sợ cảm giác phải đối mặt với hiện thực. Chỉ muốn ngủ một giấc dài, để đến khi tỉnh hẳn thì người sẽ khoẻ hơn. Lúc đó, cô sẽ được về nhà.
Nga nghe xong bản nhạc thì trở về phòng nằm ngủ tiếp. Sau đó không lâu thì trong phòng vang lên tiếng cửa mở. Không cần nhìn cũng biết Andrew đang đi vào. Vì mùi hương gỗ tùng và hổ phách đang tràn ngập trong phòng và dần bao bọc lấy thân thể cô.
Andrew cầm điện thoại nói gì đó trên điện thoại mà Nga cũng không nghe rõ. Cúp máy xuống, anh cúi người bồng lấy thân thể mảnh mai của cô đặt lên người mình rồi dịu dàng ôm vào lòng, hôn thật nhiều lần trên gò má, trên đôi môi hồng nhưng hơi khô của cô, tay đều đều vuốt ve mái tóc rối bù xù.
Nga sau khi nhiều lần chống cự và tìm cách rời khỏi người Andrew không xong. Cuối
cùng, cô cũng yên vị nằm yên trong vòng tay to lớn bao la đó. Một nửa khuôn mặt thanh tú đẹp tựa thiên thần áp vào lồng ngực đang đập liên hồi của anh. Sau đó, cô mới nhớ nơi này chính là điểm cô đã đâm anh lần trước. Ánh mắt cô khẽ mở ra, liếc một cái sắc lẻm vào đó, hận vì đã không ra tay mạnh hơn một chút. Nếu được như vậy, có lẽ, giờ này cô và anh đang chửi rủa nhau dưới địa ngục.
Có tiếng gõ cửa từ tốn bên ngoài, anh hạ giọng nói vọng ra, âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng câu từ thì toàt lên sự uy quyền và ngạo nghễ ngấm ngầm khiến người bên ngoài phải dè chừng và cẩn trọng.
"Vào đi!"
Nga vẫn không mở mắt ra nhìn. Nhưng bước chân vừa tiến vào phòng cô đoán không phải là một người.
Sáu người giúp việc tay cầm những vật dụng cần thiết dừng lại chỗ giường Andrew cách đó không xa, kính trọng cúi đầu chào anh rồi nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Một lúc sau, Nga nghe giọng một cô gái nói tiếng Camphuchia khẽ khàng vang lên như sợ làm cô thức giấc. Andrew sau đó cũng âu yếm hôn lên môi cô một lần nữa rồi cất giọng cưng chiều.
"Thức dậy nào, em yêu! Đi tắm xong, em sẽ thấy trong người dễ chịu hơn."
Nga nằm yên lười biếng, hành động chứng tỏ cô đang biểu tình việc tắm gội. Rất
muốn rời khỏi người anh để nằm ngủ tiếp nhưng tay chân không tài nào nhấc lên được. Có lẽ anh nói đúng, tắm gội xong sẽ khiến người cô cảm thấy thư thái hơn.
Thấy biểu lộ chống đối của Nga, Andrew cất tiếng trêu ghẹo.
"Thiên Nga, em thật là ở dơ. Người bốc mùi rồi mà không biết xấu hổ à?"
Miệng nói vậy nhưng đầu mũi anh cứ vương vấng mãi khuôn cổ dài thanh tú của cô, in dấu lên đó triệu ngàn nụ hôn dịu dàng. Không những thế, anh còn âm thầm hít lấy hương vị chè xanh vốn cứ vẻ vãng trong từng nấc da thịt của cô.
Mùi vị này là một trong những thứ thuốc phiện mà anh không cách nào cai được. Thiếu vắng một chút lại thấy nhớ nhung ngay.
"Em ngủ đã hai ngày rồi còn gì. Mau thức dậy tắm rửa cho tỉnh táo lại. Ngày mai, chúng ta còn đi làm hộ chiếu lại cho em."
Câu nói với sức mạnh như triệu bàn tay cứu kéo lấy Nga, cô bật dậy rời khỏi người anh nhảy xuống giường trong sự bất ngờ của những người giúp việc đang đứng ở cửa chờ để giúp đỡ cô tắm gội.
Andrew có vẻ hài lòng trước thái độ bắt đầu chịu hợp tác của cô. Anh cũng đứng dậy, lấy tay cởi nút áo sơ mi màu đen. Hành động này khiến Nga nhíu mày lại e dè hỏi, giọng vẫn còn vương chút ngáy ngủ.
"Anh làm gì vậy?"
"Tắm chung với em"
Nga như đỉa phải vôi, giảy nảy ngay.
"Không được! Nếu vậy thì tôi không tắm gì hết."
Cô lại giường ngồi xuống, khoanh hai tay lại, vẻ mặt giận dữ biểu lộ sự đình công.
Thấy Nga như vậy, sáu người giúp việc hết nhìn cô rồi lại nhìn Andrew.
"Chỉ đùa với em chút xíu thôi mà làm gì giận dữ vậy? Thôi, em vào tắm đi."
Giọng nói của Andrew dành cho Nga vô cùng dịu dàng và suông nịnh. Khác hẳn hoàn toàn với vẻ thường ngày, khác luôn cả những lần anh nói chuyện với mấy cô tình nhân trước đây. Và đương nhiên, sự dịu dàng hiền từ này anh chưa bao giờ dành cho người giúp việc trong Sundance. Vì thế, vài cô gái đang có mặt trong phòng không khỏi ngẩn ngơ, ước sao anh có thể ban tặng chút ưu ái đó cho họ. Dù chỉ là một li so với những gì anh vừa thể hiện.
Andrew nhìn Nga cười cười rời đi vào phòng thay đồ. Vừa đi vừa cởi chiếc áo sơ mi đen ra khỏi người. Trơ trẽn phơi bày tấm lưng to lớn thẳng tuột với hình xăm kỳ quái như những sợi rong biển chiếm gần nửa diện tích bên trái lưng. Anh là một người ham mê hình xăm. Ngoài hình trên, anh còn có xăm dòng chữ Andy ở phía sau gáy. Cô đoán, đây có lẽ là tên của cha anh.
Cũng nói thêm, có một lần, Andrew còn tuyên bố hùng hồn với Nga rằng, anh sẽ xăm tên cô ở bên trái bụng dưới săn chắc quyến rũ của mình. Và như ai cũng đoán ra, khi vừa nói xong câu đó, có người bị "ăn" nguyên ba cuốn sách dày cộm vào mặt. Vậy mà vẫn không chừa, vừa giơ tay lên chống đỡ, vừa mồm mép giải thích.
"Anh để em quản lý nguyên khu vực
đồ sộ đó mà em còn đòi hỏi gì nữa hả? Nói cho em hết hồn luôn, size của anh là XXL chứ không phải chuyện chơi đâu nha. À! Nếu em còn chưa nghĩ ra được nó vĩ đại ra sao thì cứ hình dung cỡ Super King size như thế nào thì nó như thế đó nha."
Em Còn Yêu Anh Không? Em Còn Yêu Anh Không? - Hanny Ho