In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Hoa
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:22:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51
m thanh rùng rợn đó tuy đã khuất hẳn nhưng con đường phía trước vẫn mịt mù và đầy dãy những nguy hiểm. Không một thứ ánh sáng nào bên trên có thể chiếu rọi nơi đây, không thứ ánh sáng nào có thể xuyên qua lớp đất dày cộp mấy trăm mét để phát tán thứ ánh sáng huyền diệu xuống nơi tối tăm này.
Tiểu Oanh ngủ thiếp trên lưng Hàn Thiên, cả cơ thể đang mang một thiên thần nhỏ khác, điều này khiến cô rất mệt mỏi, cộng thêm áp lực ban nãy càng trở nên rất khó chịu. Vừa nhắm mắt đã ngủ luôn, cảm giác rùng rợn cũng mất dần thay vào đó là sự an toàn và ấm áp bao trùm.
Phía trước có bóng người chạy đến, Tiểu Phong nhìn thoáng qua cũng không thể đoán ra đó là ai, khẩu súng trên tay anh đưa lên định lấy mạng đối phương.
- Đừng bắn, tôi Là Gin đây mà
Gin từ đầu đến chân đều bị thương, máu chảy ròng ròng từ đỉnh đầu cho đến cằm - Tôi tí nữa là mất mạng rồi, đằng trước rất nguy hiểm.
Gin cố gắng trấn tĩnh bản thân, hơi thở vẫn chưa hết gấp gáp, nhắc đến việc ban nãy, dù không muốn nhớ lại nhưng cũng không thể quên, có lẽ cả đời này cũng khắc sâu vào tận cốt tủy.
- Có gì hả??? - Hàn Thiên đưa mắt liếc qua thân thể đẫm máu trước mặt, ánh mắt cũng không lấy gì làm ngạc nhiên hay kinh sợ.
Nơi đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì???
Nó giống như là những con đường ngoằn nghèo không nối thoát, vầ quan trọng hơn hết là đày dãy nhưng nguy hiểm, một địa ngục mới được khai phá dưới lòng đất.
Gin khẽ rùng mình một phát, cơ miệng bắt đầu run run.
- Phải nói như thế nào đây, cái thứ đó rất đáng sợ...
- Còn không nói nữa, rốt cuộc là có cái gì??? - Tiểu Phong phát hỏa với sự ấp úng, đôi tay tóm chặt cổ áo của đối phương mà xách lên quá đầu.
Cơ thể anh đang bị thương nặng, cộng thêm lực chà sát khi bị kéo mạnh càng trở lên đau rát.
- Tôi nói là được, mau thả xuống
" UỲNH " - Cái này là do anh nói thả xuống nha
Gin trừng mắt nhìn Tiểu Phong, đôi tay chống vào vách tường khẽ đứng dậy.
Trong đầu cố gắng mường tượng lại cảnh con quái vật ban nãy, bóng tối lúc đó bao trùm xung quanh giống như màn xương dày đặc không thể thoát ra nổi.
Gin cùng một vài người đang men theo dãy hành lang thì một vật sáng lấp lánh phía trước hiện ra.
Cả đoàn tò mò đến gần, thì ra cái vật phát sáng đó là một lưỡi dìu sắc bén, được ánh sáng đèn bin chiếu đền, con quái vật liền choàng tỉnh dậy trong giấc ngủ sâu. Nhanh như chớp, nó dùng cái dìu sắc bén chém đứt cổ một người trong đoàn, sau đó cúi xuống liếm sạch vết máu trên dìu, nó chạy đến chỗ những người còn lại. Trong cuộc chiến hỗn loạn lúc đó, tất cả hầu như không còn một ai sống sót, Gin bị lưỡi dìu của nó chém ngang lưng, sau đó liền chạy như bay mà rẽ qua một hướng khác, trước ranh giới sự sống và cái chết rất mong manh, anh chỉ chạy mà không để ý tất cả những gì ở phía sau. Tiếng gầm thét của con quái vật cũng khuất dần, cho đến khi thấy ánh sáng từ chiếc đèn bin của những người trước mặt đang hiện ra mới cảm thấy an tâm phần nào, chỉ không ngờ là Hàn Thiên lại xuất hiện ở đây trong lúc này.
........
- Nó có hình thể giống con người nhưng lại có sừng, có móng vuốt và rất nhiều lông lá, còn ăn thịt người và hút máu, nó dùng tay để xé thịt người ra để ăn nữa....Trên đầu hình như còn có cả sừng nữa, khuôn mặt rất giống một loài động vật.
Gin nói xong, đôi tay vén mảnh áo rách tơi bời để lộ một vết rạch lớn ở lưng, máu từ đó vẫn đang rỉ ra không ngừng.
Tiểu Phong dựa theo lờ kể của Gin cũng đoán ra được loài sinh vật kì lạ này, tuy chưa chứng kiến tận mắt bao giờ nhưng chỉ cần thông qua những gì được nghe lại thì loài vật đúng là rất khủng.
- Là người dê.
Người dê???
Tiểu Oanh Oanh mở mắt nhìn xung quanh, đúng lúc nghe thấy câu " Người dê " của Tiểu Phong cũng không khỏi thắc mắc. Nếu nói là người dê, không nhẽ là loài được kết hợp từ người và một con dê sao??? như vậy đúng là rất hư cấu.
- Người dê chông như thế nào vậy??? Có phải vừa giống người vừa giống dê không???
- Về căn bản thì đúng là như vậy.
" rẹt.... rẹt " Âm thanh này phát ra mỗi lúc một gần, cùng với tiếng thở mạnh phát ra càng tăng thêm phần hắc ám.
Trong bóng tối bao trùm, chiếc lưỡi dìu ánh lên thứ ánh sáng ghê rợn, chết tróc. Tiếng bước chân vang lên thình thịch đầy nặng nhọc, nó đang cố lết tấm thân nhuốm đỏ của mình về phía đám người trước mặt.
Tiểu Oanh Oanh sợ hãi đến ngất lịm, xung quanh trở nên lạnh lẽo như Bắc Cực, cả đằng trước và đằng sau đều phủ một màu đen u ám, thân ảnh con quái vật ngày càng hiện rõ mồn một.
Khuôn mặt lông lá đáng sợ hiện ra, hai cái sừng trên đầu lắc qua lắc lại theo từng nhịp bước lặng nhọc của nó, từ khóe miệng vẫn còn in nguyên những dòng máu đỏ thẫm tanh lồng, cả người tỏa ra một mùi khủng khiếp như xác chết đã bị thối giữa.
Tất cả chìm vào trong im lặng, tiếng súng vang lên giữa không gian nhỏ hẹp '' Pằng... Pằng... Pằng "
- Chết tiệt, hết đạn rồi
- Bậy giờ phải làm sao??? nếu chạy thì chưa chắc đã toàn thây
Trên nền ảm đạm mịt mù mùi ẩm mốc của bóng đêm, một lồng sắt đổ ập xuống chỗ họ, một luồng khí lạnh thổi đến kèm theo cả một mùi hương rất lạ khiến toàn thân mềm nhũn mà ngất đi trong tích tắc.
Nó bị đạn từ phía sau bắn đến liên tiếp khiến cơ thể mất cân bằng ngã ùm xuống đất, máu chảy ra thành một vũng nhầy nhụa đen xì, phần đầu bị đạn bắn chúng thì cũng nhũn ra như nước, bên trong là những con ròi đang ngọ nguậy chui ra.
Tiểu Băng nhìn xác con quái vật, sau đó liền quay qua chỗ chiếc lồng sắt, từ khóe miệng phát ra âm thanh rùng rợn đầy chết tróc.
- Nếu chết, mấy người chỉ có thể chết trong tay tôi... haha
------------------------------------------------------------
Lý Gia Hân đưa tay vén mái tóc xõa che ngang khuôn mặt của Tiểu Oanh, ông khẽ mỉm cười.
- Tiểu Oanh, cha xin lỗi con, vì ta mà con đã phải chịu khổ quá lâu rồi.
Tiểu Oanh sau một giấc ngủ sâu cũng dần tỉnh lại, gương mặt quen thuộc của cha hiện ra trước mắt. Cô ngồi dậy đối diện với Lý Gia Hân, không nói, không cười mà sắc mặt trở lên lạnh đến thấu xương.
- Tiểu Oanh, con không nhận ra ta sao????
Có chết đi sống lai 1000 lần cô cũng không thể quên, dù đã mười mấy năm trôi qua cũng nhớ như in hình ảnh của ông.
- Ông không phải cha của tôi, Hàn Mạc mới là cha của tôi.
Lý Gia Hân cười lạnh, đôi mắt ông cay xè. Ông chỉ có một người con gái duy nhất là Tiểu Oanh, vậy mà lại bị cô phủ nhận điều này, cảm giác đúng là rất đau đớn. Không chỉ vậy, lại xem kẻ thù là người thân của mình, những điều này xem ra đã đi quá giới hạn.
- Con là con gái của ta và Hàn Y Y, nếu con nghĩ Hàn Mạc chính là cha của mình thì đó là sự nhầm lẫn tai hại nhất.
- Tiểu Phong đã nói như vậy, ông còn muốn nói rối đến bao giờ nữa????
Trần Thiên Ân bóp chặt tay cố gắng kìm nén cơn dận rữ trong lòng. Nhắc đến tên " Tiểu Phong " đã muốn phay thây ra thành trăm mảnh, không chỉ làm trái lời mà bây giờ còn dám tạo phản, đúng là chán sống.
- Con không tin ta cũng không sao, chờ ta diệt tất cả đám người đó nhất định sẽ đem con rời khỏi nơi đây.
- Ông điên rồi, thả tôi ra ngay, Lý Gia Hân.....
" Chát "
Hình dấu vân tay in lên khuôn mặt trắng mịn của cô.
- Con tốt nhất lên ngoan ngoãn ở yên đây.
Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm - Mai Hoa