You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Hoa
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:22:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50
ậc thang cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt, ánh sáng vụt lên thắp sáng toàn bộ con đường phía trước. Trước mặt xuất hiện 3 nối đi, tất cả bên trong đều tối om, Tiểu Phong nhìn qua một lượt cũng không biết đi sao cho đúng, anh quay lại phía sau thì thấy những bậc thang đã dần biến mất bởi bức tường chuyển động che khuất.
Bức tường hai bên cũng dần dịch chuyển như muốn ép chặt tất cả. Lúc này, Hàn Thiên bế gọn Tiểu Oanh trên tay chạy đến căn hầm chính giữa. Tiểu Phong cũng bước theo, phía sau là âm thanh nghiền nát của hai bức tường xiết mạnh vào nhau.
Đi hết con đường này, phía trước hiện ra một mê cung, trên tường khắc những hình thù kì quái.
- Mấy hình này rốt cuộc là có ý nghĩa gì???
Tiểu Oanh lướt tay trên mặt tường, cô nhìn ngang nhìn ngửa cũng không thể đoán ra.
- Cái này là chữ tượng hình thì phải???
- Cái này có ý chỉ con rắn hả??? - Tiểu Oanh Oanh nhìn con vật khắc ngoằn nghèo trên tường.
Hàn Thiên khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười đầy ẩn ý xen lẫn sự thích thú.
Người tạo ra mấy cái thứ như vậy xem ra đúng là hết việc để làm, từng chi tiết đều thể hiện một sự thật không thể che giấu nổi, một cái gì đó rất ngu người.
Tiểu Phong quay người lại, trước mắt xuất hiện một con chăn lớn dài trừng 10 mét đang ních cái thân nặng nhọc tới, miệng nó há ra còn rộng hơn cả cánh cửa ban nãy đi vào, bên trong là những dòng nước nham nhở đang phun ra như suối nước nóng nghi ngút khói. Cả ba cùng lùi người lại, Hàn Thiên rút trong tay ra một khẩu súng.
" Pằng pằng " Bây giờ đến súng cũng vô tác dụng. Con rắn không những không dừng lại mà càng trở nên giận dữ hơn, tốc độ lao đến càng nhanh hơn. Tiểu Oanh Oanh hét lên sợ hãi trong lòng Hàn Thiên, sắc mặt Tiểu Phong cũng đông cứng lại. Hàn Thiên vẫn bình thản trừng mắt nhìn con vật không lồ đang tiến đến, sắc mặt không có lấy một tia lay động hay tỏ ra sợ sệt mà ngược lại hoàn toàn.
Hàn Thiên kéo Tiểu Oanh ra khỏi người mình, đẩy cô cho Tiểu Phong. Anh cầm con dao sắc trong tay, cả người tiến về phía trước. Tiểu Oanh Oanh trợn tròn mắt nhìn anh, khuôn mặt không dấu nổi nỗi sợ hãi.
- Hàn Thiên, anh muốn làm gì vậy
Tiểu Phong không biết nói gì trước hành động điên rồ của Hàn Thiên, như vậy đúng là tự nộp mạng. Con người này dù có nhìn thấy quan tài cũng không thèm đổ lệ, đã vậy lại thích liều mạng chơi với lửa, nếu không phải nói là điên rồ thì đúng là đại ngu ngốc.
Hàn Thiên đi đến gần, con quái vật dùng cơ thể của nó quấn lấy anh. Cơ thể bị xiết ngày càng chặt như muốn bóp vụn mọi thứ, Hàn Thiên lia mạnh con dao đến đỉnh đầu con quái vật.
" ret ".... " rẹt "...z z z z z zz
Bộ điều khiển được lắp trên đỉnh đầu rơi xuống đất, để lại trên đó là những tia lửa điện phát ra, phần đầu bốc khỏi nghi ngút. Cái thân hình to lớn đồ sộ ấy thôi quấn chặt lấy anh, Hàn Thiên liền lùi lại khoảng cách nhất định, chưa đầy 3 phút, cả thân hình ngoằn nghèo nổ tung, các mảnh trên cơ thể nó văng ra tung tóe. Hàn Thiên nằm rạp xuống đất, hai tay che lấy đầu tránh để mảnh vụn va trúng. Những mảnh vụn sắc nhọn lao đến chỗ Tiểu Oanh, cả người cô ngày lập tức bị kéo về phía sau, Tiểu Phong ôm chặt lấy cô.
" bụp " Tiểu Phong nhướng mày hứng chịu cơn đau khi một vật sắc nhọn đâm thẳng vào lưng. Chiếc áo trắng liền thấm màu đỏ tươi của máu, máu không ngừng loang ra càng lúc càng nhiều hơn. Con quái vật biến mất trong tích tắc để lại trên sàn những mảnh vụ tung tóe, Hàn Thiên đứng dậy khỏi nền đất lạnh buốt tiến đến chỗ Tiểu Phong đang đứng, cả người cũng không ít xây sát
Trần Gia Hân mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mặt, kì thực chỉ là muốn dọa người một chút không ngờ lại bị Hàn Thiên tinh ý phát hiện ra, thật không thể xem thường con người này.
- Anh có sao không hả??? - Tiểu Oanh nhìn vết thương lớn trên lưng Tiểu Phong, sắc mặt nhăn lại khi thấy máu, nước mắt cũng không ngừng mà tuôn rơi.
Hàn Thiên mạnh tay kéo cô về phía mình, ánh mắt có chút ghen tị, cũng có thể nói là ghen với Tiểu Phong
- Anh là chồng của em hay hắn là chồng của em???
- Vẫn chưa có đăng kí kết hôn mà
Hàn Thiên nghiến chặt răng, đôi tay bóp chặt cổ tay cô như muốn bẻ gãy.
- Nhưng anh là cha của con em, em phải lo lắng cho anh mới đúng.
- A... đau, em xin lỗi.
Tiểu Băng liền đập mạnh tay vào tường, sắc mặt đầy u ám cùng nỗi tức giận như thiêu đốt trong lòng.
Tiểu Oanh Oanh, để rồi xem tôi làm gì cô, tôi thề, cuộc sống của cô sắp kết thúc rồi, chính tay tôi sẽ bóp vụn mạng sống của cô.
Hàn Thiên nhìn những vết khắc trên tường, nó giống như một tấm bản đồ dẫn đến căn phòng bí mật nào đó, những hình vẽ đan xen lẫn nhau rất khó phân biệt. Nhưng có một điều hiện rất rõ, giống như là 1 lời cảnh báo " nếu đi nhầm đường, nhất định nguy hiểm sẽ đến ", nguy hiểm có lẽ sẽ còn kinh khủng hơn cả con quái vật ban nãy.
Tất cả bước về phía trước, cả dãy hành lang này có những mấy con đường hiện ra, một bên trái - một bên phải - hoặc là đi thẳng. Hàn Thiên dừng lại trước ngã ba của ba con đường, đôi tay lướt trên bức tường như đang tìm kiếm một câu trả lời cho câu hỏi trước mắt.
Có hình một dãy số, tạo thành một vòng tròn khép kín, chính giữa là một hình con rắn hai đầu tẽ sang hai bên. Hàn Thiên nhìn một lượt, khẽ mỉm cười bước thẳng về phía trước.
Tiểu Oanh Oanh nắm chặt lấy tay anh, cả người đi sát khẽ run run. Không khí càng lúc càng lạnh lẽo đến thấu xương.
Hàn Thiên cởi áo của mình mặc vào người cô.
- Không thể để em lạnh được.
- Hàn... Thiên
- Đừng nói gì cả, hai mẹ con em là quan trọng nhất.
Tiểu Oanh Oanh mỉm cười, trong đáy mắt hiện lên sự ấm áp và hạnh phúc. Người đằng sau im lặng nãy giờ, không phải vì vui mà là đau, trái tim bị bóp nghẹt đến khó chịu nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường. Hiện tại chỉ cần cô hạnh phúc, anh sẽ chấp nhận là kẻ đứng sau cầu chúc hạnh phúc.
Sau khi đi qua dãy hành lang lạnh thấu xương, lại một ngã rẽ nữa hiện ra, lần này không chỉ là 3 đường đi mà tận 6 hướng khác nhau, 3 cánh cổng màu trắng và 3 cánh cổng màu đen.
Thời gian hạn hẹp không kịp suy nghĩ, các bức tường lại tiếp tục di chuyển như muốn nghiến toàn bộ những vật cản xung quanh, Hàn Thiên mím chặt môi chọn đại một cánh cổng nào đó đi vào.
Bên trong là thứ ánh sáng màu vàng nhạt, xung quanh có tiếng nước chảy róc rách, còn có tiếng hát của một người con gái. Tiểu Oanh nhìn đến nơi phát ra tiếng hát, khuôn mặt trở lên tái mét lại.
Một cô gái mặc chiếc váy trắng bị cheo cổ, cái xác đã khô lại dính chặt vào đến tận xương cốt, âm thanh vang vọng xung quanh khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo ghê rợn. Trền nền đen ảm đạm phía bên trên còn xuất hiện những thân thể nhuốm máu, những giọt máu nhỏ xuống bên dưới tạo lên những vũng máu tanh lồng.
Hàn Thiên lấy tay che mắt cô lại, âm thanh trầm ấm vang lên bên tai át hẳn những tiếng vọng đáng sợ đó.
- Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để em gặp bất kể nguy hiểm gì.
Anh đẩy cô về phía trước, vòng tay ôm chặt lấy cô, cho đến khi ra khỏi nơi này, tuyệt đối sẽ không buông tay.
Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm - Mai Hoa