You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Hoa
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:22:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48
ô Tiểu, ăn sáng thôi - Hân Hân kéo Tiểu Oanh Oanh ra khỏi chăn. Tiểu Oanh khẽ rụi mắt, gương mặt đầy khó chịu ngườm nguýt Hân Hân.
- Đến Hàn Thiên cũng không giám đánh thức lúc tôi đang ngủ nữa.
Hân Hân tỏ vẻ không quan tâm, cô quay lưng bước về hướng cửa, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt mĩ.
Chủ tịch không đánh thức cô, đâu có nghĩa tôi không được đánh thức cô.
Tiểu Oanh Oanh nhìn mấy món trên bàn, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, đôi môi chu ra tỏ vẻ khó chịu. Hân Hân lấu ăn không phải là không ngon nhưng cũng không thể so sánh với tài nấu nướng của chủ tịch đại nhân.
- Tôi không ăn, không hợp khẩu vị.
- Vậy để tôi gọi cho chủ tịch - Hân Hân giơ chiếc điện thoại ra, ánh mắt hiện rõ 2 từ " Đe dọa ". Tiểu Oanh Oanh rốt cuộc vẫn phải cố gắng nuốt. Mặc dù đồ ăn do Hân Hân lấu cũng không đến nỗi tệ, chỉ là cô cảm thấy ngán và buồn nôn.
Tiểu Oanh ăn một miếng gà rán, khuôn mặt liền nhíu lại, miếng thịt trong miệng tự động rớt ra ngoài.
- Oẹ ọe - Tiểu Oanh Oanh chưa ăn được gì, chỉ có thể nôn khan, khuôn mặt trở lên tái mét.
Hân Hân thấy vậy liền nếm thử mùi vị món ăn do mình lấu, miệng khẽ lẩm bẩm khó hiểu.
Rõ dàng là rất ngon, vậy mà cô ta lại không vừa miệng là sao???
- Cô Tiểu, cô có sao không vậy??? - Hân Hân vỗ vỗ vào vai Tiểu Oanh, ánh mắt nhìn cô có chút lo lắng.
Hân Hân liền lẻn ra ngoài gọi điện cho Hàn Thiên, làn cát mềm mịn dưới chân khiến cô thấy man mát lại càng lo sợ hơn.
Gin thấy cuộc gọi đến từ Hân Hân, anh ôm cái trán xưng từ hôm qua đến giờ bước đến trước mặt Hàn Thiên.
- Chủ tịch, Hân Hân gọi về.
Hàn Thiên nhấc máy, giọng điệu truyền đến có chút gấp gáp, giọng điệu hết sức lo lắng, không khí xung quanh cũng dần trở lên căng thắng đến tột độ.
- Chủ tịch, cô Tiểu dạo này không có ăn uống gì cả, ăn đâu là nôn đấy.
Hàn Thiên chợt nhíu mày, khẽ thở dài một tiếng. Việc tìm kiếm Hàn Mạc đã đủ nhức đầu, giờ lại thêm việc Tiểu Oanh Oanh biếng ăn càng khiến anh nhức đầu.
- Mau đưa máy cho Tiểu Oanh Oanh ngay.
Hân Hân nghe xong mệnh lệnh của Hàn Thiên, cô nhanh nhảu chạy đến chỗ Tiểu Oanh đang đứng, đôi tay chống lên thành lan can, cơ thể mềm nhũn trở nên yếu đuối.
Tiểu Oanh Oanh cầm lấy điện thoại từ tay Hân Hân, ánh mắt rũ xuống đầy mệt mỏi
- Hàn... Thiên
- Em có sao không hả???
- Bụp - Chiếc điện thoại tuột khỏi tay cô, Tiểu Oanh Oanh ôm lấy đầu mình, mọi hình ảnh trước mắt không ngừng xoay vòng vòng khiến cô gục ngã, Hân Hân đứng sau liền đưa tay đỡ lấy cơ thể cô.
- Cô Tiểu, cô sao vậy??? Cô tỉnh lại đi.... Cô Tiểu....
Hàn Thiên nghe thấy tiếng gọi hắt vào từ điện thoại, anh hét ầm lên nhưng cũng không một tiếng trả lời, đôi tay đưa lên day day chán đầy mệt mỏi.
- Mau chuẩn bị máy bay, tôi cần trở lại Hawaii ngay bây giờ.
- Vậy còn chuyện ở đây thì sao???
- Tiểu Phong nói sẽ giúp tôi tìm kiếm Hàn Mạc, chuyện ở đây giao cho anh ta sử lí.
....
Máy bay đáp xuống sân bay Honolulu, một thân ảnh cao lớn đầy quấn hút lạc vào dòng người đông đúc, khuôn mặt cân đối, thanh tú, đôi mắt đen láy, lông mày cong lá liễu, mũi thẳng.... tất cả tạo lên một vẻ đẹp hoàn mĩ, thu hút tất cả ánh nhìn tứ phía.
Âm thanh ồn ào xung quanh nhanh tróng được át đi, Hàn Thiên đóng mạnh cửa xe để lại những con mắt ngây ngốc tiếc nuối nhìn theo.
Tiểu Oanh Oanh nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt đầy mệt mỏi. Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mắt khẽ nhíu lại bởi thứ ánh sáng chói lóa.
- Cạch - Cánh cửa bị mở tung, một bóng hình thân quen ngang nhiến tiến đến ôm chặt lấy cô vào lòng, mùi hương quyến rũ, thân thuộc khiến Tiểu Oanh Oanh mỉm cười hạnh phúc.
Hàn Thiên vuốt nhẹ lên mái tóc rối tung của cô, đôi mắt nhìn thẳng vào cô đầy yêu thương vô bờ.
- Tại sao anh lại ở đây???
Anh cốc nhẹ vào đầu cô, âm thanh trầm ấm phát ra đầy trách mắng nhưng cũng rất dịu dàng ấm áp
- Em đúng là ngốc, em nghĩ anh có thể yên tâm để em ở lại đây một mình sao??? Nhất là trong lúc này thì càng không.
Hân Hân bước vào, khung cảnh lãng mạn trước mắt khiến cô thấy rất vui vẻ, khóe mắt nheo lại.
- Chủ tịch, bác sĩ muốn gặp anh.
- Được rồi, Tiểu Oanh, em nghỉ đi, tí nữa anh sẽ quay lại.
Tiểu Oanh Oanh tóm lấy vạt áo anh giữ lại, lắc đầu tỏ ý không muốn để anh rời đi. Hàn Thiên tách từng ngón tay nhỏ bé của cô ra khỏi áo mình, đôi tay xoa nhẹ đầu cô.
- Anh sẽ quay lại, em mau nghỉ đi.
Hân Hân tiến đến ngồi bên giường bệnh Tiểu Oanh, cô thở dài nhìn bóng lưng Hàn Thiên khuất dạng sau cánh cửa.
- Chủ tịch đã rất lo lắng cho cô.
- Tôi biết.
Hân Hân nắm lấy tay cô, khẽ xoa xoa vào lòng bàn tay để giúp nó trở lên ấm áp.
- Nếu biết thì từ giờ phải chú ý sức khỏe, đừng để ảnh hưởng đến đứa con trong bụng mình.
Tiểu Oanh Oanh đưa tay lên che miệng, hai mắt mở to hết cỡ đầy ngạc nhiên xen lẫn sự xúc động, nước mắt không hiểu sao lại trào ra ướt đẫm cả gương mặt.
- Cô... nói....thật sao???
Hân Hân khẽ gật đầu cái rụp, gương mặt thanh thoát hiện lên nét cười đầy vui vẻ. Tiểu Oanh Oanh đưa tay xuống xoa lên bụng mình, cố gắng hít thở đều đều kìm chế sự vui mừng trong lòng, nếu không phải là kiềm chế, chắc có lẽ sẽ nhảy cẫng lên vì hạnh phúc.
Hàn Thiên sau khi nói chuyện xong với bác sĩ, cũng không thể kiềm chế nổi cảm xúc đang rối loạn trong mình, anh đi nhanh về phía phòng Tiểu Oanh, cánh cửa vừa mở ra, anh đã chạy đến ôm chặt lấy cô, đôi môi cúi xuống hôn cô, bàn tay xiết nhẹ cô hạnh phúc.
- Hàn... Thiên.... khó thở.
Anh liền nới lỏng tay, đôi tay vén chiếc áo lên quá bụng, anh cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Tiểu Oanh Oanh đỏ bừng mặt, khẽ cúi người nhắc nhở.
- Ở đây có người mà, anh làm cái gì vậy...
- Trật tự - Hàn Thiên không quan tâm đến xung quanh, sự hạnh phúc đã bao trùm xung quanh tâm trí, điều anh cần làm duy nhất chính là bảo vệ hai mẹ con cô, làm những gì cần làm với tư cách của một người sắp làm cha.
Tiểu Oanh Oanh mím miệng, Hân Hân khẽ quay người bước đi, cô không muốn phá hỏng khung cảnh lãng mạn trong lúc này, càng không muốn vì mình mà làm Tiểu Oanh Oanh thấy khó chịu, điều này sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, Dù sao Hân Hân cũng rất thích trẻ em, nếu sau này Tiểu Oanh Oanh có con, nhất định cô sẽ phụ phu nhân chăm sóc đứa trẻ.
Hàn Thiên kéo cô dựa vào người mình, đôi tay kéo chiếc áo mình vừa vén xuống. Âm thanh bên tai không lớn, cũng không quá nhỏ nhưng làm cô dễ chịu vô cùng.
- Anh sẽ luôn ở bên em, dựa vào anh và nhắm mắt ngủ đi. Dù trời có sập, anh cũng sẽ bảo vệ 2 người suốt cuộc đời này.... anh yêu em.
Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm - Mai Hoa