When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Hoa
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:22:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45
hiếc Audi R8 Spyder lướt trên đường với một tốc độ tróng mặt, người ngồi trong xe khẽ mỉm cười nhìn cảnh phanh gấp của các xe phía sau đụng độ tạo nên một tiếng nổ lớn kinh hoàng.
Đám cháy bốc nên nghi ngút và không ít tiếng còi xe báo động của cảnh sát vượt theo sát lút. Người ngồi trên xe vẫn nhấn ga và không có ý định sẽ dừng lại chịu trách nhiệm, khóe miệng bất giác cong lên khi đoạn cua gần đến sát, dù với một tốc độ kinh hoàng nhưng chiếc xe vẫn cua qua một cách điêu luyện, những chiếc xe cảnh sát phía sau thì lũ lượt bay xuống vực tạo lên một mớ hỗn độn bùng nhùng bốc cháy.
Tiểu Băng nhìn đồng hồ trên tay, ánh mắt nhìn về đoạn đường dài tối đen phía trước mà bật nhạc lắng nghe, liếc qua gương chiếu hậu quan sát phía sau đã không còn một bóng dáng đuổi theo.
Mấy tên này đúng là rất kém cỏi, đã không có kinh nghiệm lại thích chạy đua với tử thần.... xem ra là quá ngu ngốc. Chiếc điện theo réo 1 hồi chuông, Tiểu Băng nhìn vào màn hình hiển thị tên người gọi khẽ thở dài.
Người gọi không ai khác chính là Lý Gia Hân, cô nhấc máy, sắc mặt lạnh lùng và tàn ác
- Có chuyện gì sao???
Từ đầu giây bên kia vang lên âm thanh khàn đặc đầy uất hận, người đàn ông lên tiếng như ra lệnh.
- Trong ngày hôm nay, nhất định phải bắt bằng được Hàn Mạc, nếu làm cũng không xong vậy thì cô chờ mà chết đi.
- Rõ rồi - Tiểu Băng trả lời, sau đó tiếng "tút" "tút'' phát ra khiến lòng người càng lạnh lẽo. Hàn Mạc là chuyện nhỏ nhưng những người bên cạnh ắc hẳn không phải tầm thường. Tiểu Băng lái xe về khách sạn.
Cô bước xuống xe, ánh mắt đảo quanh khẽ hít thở luồng không khí trong lành của buổi tối. Nếu so với bên canada thì Việt Nam vẫn thoải mái hơn nhiều, ít nhất cũng cảm thấy an toàn và bình yên khi rời xa khỏi não già Gia Hân chết tuyệt. Con người lạnh lùng và tàn độc như ông ta làm cô thấy lạnh lẽo vô cùng, nếu nói về độ nguy hiểm và man rợ thì đám thổ dân ăn thịt người xem ra vẫn phải vái 3 vái.
Tiểu Băng sau khi thụ rọn hành lí thì đánh một giấc đến tận đêm, dù sao cũng không thể làm bất cứ việc gì trong tình trạng mệt nhoài như vậy... giết người thì càng không.
12h đêm
Tiểu Băng khoác lên người chiếc áo choàng đen kín cổ, đội 1 chiếc mũ đen và đeo một đôi găng tay bằng da thú màu đen. Cô lên chiếc xe Audi phòng vụt đi trong tích tắc để lại một làn bụi mịt mù. Chỉ trong 15p cánh cửa biệt thự nhà họ Hàn hiện ra trước mắt, Tiểu Băng lái xe vòng vòng quan sát tình hình, đôi tay mở cửa xe bước ra ngoài. Cô bật người chèo qua tường vào bên trong, xung quanh là một màu đen bao phủ, chỉ có tiếng gió rít mạnh đầy nguy hiểm. Tiểu Băng bước đi trong đêm tối, đôi mắt tinh tế vẫn nhìn ra con đường sỏi dẫn vào biệt thự.
" Cách " Tiểu Băng dừng lại khi nghe thấy âm thanh đang tiếng đến gần, cô lùi vào góc tường. Một người đàn ông bước ngang qua, trên người lồng nặc mùi rượu.Tiểu Băng rút trong túi ra một sợi dây sắt mỏng nhưng sắc, ánh nên thứ ánh sáng lấp lánh nguy hiểm, cô tiến đến phía sau ông ta, cả người ập tới nhanh như tốc độ của một con mèo vồ chuột. Tiểu Băng vòng dây qua cổ và xiết một cái mạnh. Người đàn ông há miệng, âm thanh vang lên ghê rợn đến tàn độc " rắc.... rắc....rắc "
Một mùi máu tanh bốc lên, Tiểu Băng lôi xác ông ta vào trong góc tối, cả người lại bước đi về phía trước.
Khoảng cách không xa, một người lao tới chỗ cô, trên tay là khẩu súng đã lên lòng đang chĩa thẳng vào đầu Tiểu Băng....
- Đứng im nếu mày không muốn bị tao bắn chết.
Tiểu Băng nhếch miệng cười.
Lại trò mèo gì nữa đây??? mày đang giỡn với tao đấy à.... chiết tiệt...
Tiểu Băng quay người lại, người đàn ông liền bóp cò... Viên đạn vọt đến đâm thằng vào bức tường, Tiểu Băng sau khi lé người tránh thì vụt đến trước khi viên đạn thứ hai lại bay ra khỏi lòng súng.
" Rắc " Tiếng tay bị bẻ vang lên giữa không gian, Tiểu Băng giật lấy khẩu súng trong tay chĩa về phía người đang nằm sõng soài dưới đất ôm tay đau đớn. " Pằng " Viên đạn từ khẩu súng bay ra ghim thẳng vào đầu hắn.
Tiếng nổ súng khiến toàn bộ người trong biệt thự trở lên náo loạn, Tất cả các điện xung quanh biệt thự đều được bật sáng trưng, những âm thanh la hét phát ra như đang cảnh báo một điều gì đó rất nguy hiểm.
Chỉ là không ngờ, người đột nhập lại là một cô gái. Tiểu Băng lé người vào bóng tối, khẩu súng chĩa thẳng đến người đang thò đầu quan sát từ cửa sổ phía trên.
" pằng ".... Hắn bị đạn lạc vào đầu, cả cơ thể mất cân bằng lộn nhào xuống nền đất phía dưới, cả người dãy dụa trong đau đớn rồi cũng tắc thở. Những người khác chứng kiến cảnh này cũng lũ lượt lùi người lại chạy xuống tầng dưới.
Hàn Mạc đang nghỉ ngơi cũng bị làm cho thức giấc, hắn nhíu mày, trong lòng không khỏi lo lắng. Kẻ thù của hắn không hề ít nhưng nếu giám hành động lỗ mãng như vậy xem ra không phải sát thủ tầm thường. Hàn Mạc với tay lấy khẩu súng trong ngăn kéo, khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười lạnh đến run người.
Tiểu Băng lùi người ra xa khỏi vùng nguy hiểm, cửa chính của biệt thự vừa mở ra thì một quả bom được lém tới tạo lên một màn xương mù màu trắng dày đặc khiến tất cả không kịp nhìn thấy bất kể điều gì. Tiểu Băng nhân cơ hội bọn vô dụng bị bom mù làm ất phương hướng thì lẻn vào bên trong biệt thự bằng đường cửa sổ.
Tiểu Băng men theo dãy hành lang, tiếng bước chân tiến đến ngày càng gần hơn. Trên tay hắn là khẩu USP 45, sắc mặt lạnh lùng xen chút tức giận hiện rõ trên nét mặt.
- Đi đâu vậy....
Tiếng nói của Tiểu Băng phát ra từ phía sau khiến hắn lạnh người, chưa kịp quay lại đáp trả thì bị một lực mạnh đập thẳng vào gáy ngất lịm.
Đúng là lũ ngu ngốc, Hàn Mạc nuôi một lũ vô dụng như vậy xem ra tốn quá nhiều cơm gạo.
Tiểu Băng quay người, trước mặt cô là thân ảnh cao lớn của một người đàn ông, khẩu súng đã chĩa thẳng vào đầu cô từ lúc nào.
Tiểu Băng thoáng lạnh người, khẩu súng trên tay bất giác rơi xuống đất như một sự bỏ cuộc. Tiểu Băng vờ như đã phục tùng nhưng rất nhanh lé người sang một bên, đôi tay đập mạnh khiến khẩu súng trên tay Hàn Mạc rơi xuống đất. Hàn Mạc lùi người lại đằng sau, ôm lấy cổ tay đang đau rức vì chệch khớp, âm thanh phát ra vừa có ý tán thưởng vừa có ý đe dọa.
- Cô đúng là rất giỏi, để tôi xem cô thoát ra khỏi đây bằng cách nào - Lời vừa dứt, Hàn Mạc liền bấm một nút màu đỏ trên bức tường, tất cả mọi cánh cửa tự khắc bị khóa chặt lại, từ các góc tường tỏa ra một luồng khí màu hồng chông rất kích thích. Tiểu Băng dùng tay bịt mũi, ánh măt nhìn Hàn Mạc phát ra ánh nhìn chết tróc.
Tiểu Băng sớm đã có phòng bị từ trước, lôi từ trong túi ra một quả mìn nhỏ lém vào về phía sau, dù không quay lại nhìn nhưng độ ném vẫn rất chính sác không quá gần cũng không quá xa, cả người tiến đến chỗ Hàn Mạc khẽ nhếch miệng cười.
" Đoàng " phía sau bị mìn làm nổ, bức tường bị phá hủy tạo thành một lỗ hổng lớn.
Tiểu Băng dùng dây sắt nhỏ xiết đứt 5 ngón tay của hắn chưa đầy 5 giây ngắn ngủi, Hàn Mạc đau đớn toát mồ hôi hột, cả người vẫn ra sức chống đỡ liền bị Tiểu Băng bẻ gãy cả cánh tay. Lực tuy nhỏ nhưng động tác thành thục lại trở lên dễ dàng vô cùng.
Hàn Mạc xem ra đã quá coi thường sát thủ chuyên nghiệp do Lý Gia Hân phái đến, nhưng cũng không thể ngờ người từng làm việc tại Hàn Thiên lại có thể đáng sợ đến như vậy. Cô ta xem ra từ trước đến giờ đã quá lương tay, đến bây giờ mới chịu lộ nguyên hình là một ác quỷ.
Hàn Mạc bị kéo lê ra khỏi cửa, lướt qua đám người nằm la liệt dưới đất ôm lấy mắt kêu nên đầy đau đớn.
- Cô rốt cuộc đã làm gì với họ????
Tiểu Băng lạnh lùng trả lời, nụ cười nhếch lên đầy mãn nguyện.
- Bên trong bom mù có độc, người trúng độc sẽ đau đớn đến chết.
Hàn Mạc nghe đến đây, sắc mặt liền nhăn lại
- Các người đúng là quỷ rữ.
- Như nhau cả thôi, loại người như ông không phải giết người cũng không thấy ghê tay hay sao.
Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm - Mai Hoa