Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Hoa
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:22:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44:
ào mùa đông của năm năm trước, một cô gái với chiều cao 3 mét bẻ đôi chạy đến chỗ anh đứng, trên tay cầm một bó hoa hồng tím tuyệt đẹp.
Anh không nói không rằng quay lưng về phía cô mà bước đi. Tiểu Oanh Oanh thấy anh bỏ đi trong lòng có chút khó chịu thái độ của ông thầy này nhưng vẫn cố đuổi theo bằng được.
Cô chạy tới chặn trước mặt anh, đôi môi khẽ chu ra.
- Thầy đã thấy mà vẫn cố tình bỏ lơ em là sao???
Hàn Thiên mỉm cười, anh nhìn đóa hoa hồng trên tay mà nhẹ nhàng giật lấy.
- Cái này cho tôi sao???
- Không phải à là em muốn tặng thầy - Tiểu Oanh Oanh cãi lại, hơi thở trở nên gấp gáp vì chạy theo anh, một bước của Hàn Thiên bằng những 3 bước của cô chụm lại, chạy theo anh là cách cô nghĩ còn mệt hơn cả chạy thi toàn quốc.
- Tặng tôi làm gì???
Tiểu Oanh lấy tay vuốt mặt, khẽ thở dài.
- Hôm nay là 20 - 11, thầy đừng nói là không biết chứ.
- Tôi biết nhưng chẳng phải trước đây tôi đã nói với em là rất ghét phải nhận hoa hay sao, lại còn là màu tôi ghét nhất nữa.
Cô nuốt khan, đúng là trước đây Hàn Thiên đã từng nói như vậy nhưng chính cô lại quên béng mất.
- Tôi đã nghĩ là những gì người ta nói về em đều là sai nhưng hình như không sai một li nào.... người bị mù nghệ thuật thì nhìn cái gì cũng rất khác người.
Tiểu Oanh nghe xong câu nói này thì thấy hối hận vô cùng, nếu biết Hàn Thiên sẽ chê như vậy thì đừng nói là hoa đến nhìn cô cũng không muốn nữa.
Thầy thật đáng ghét, em đã mất công đi mua hoa tặng thầy lại bị thầy rỉa là mù nghệ thuật.
- Thầy không thích thì trả lại đây - Tiểu Oanh Oanh tức giận nhìn anh, khuôn mặt trở lên xám ngoét lại.
Hàn Thiên nhíu mày, đôi tay giơ bó hoa lên quá đầu.
- Nếu em lấy được thì tôi trả.
Tiểu Oanh Oanh cố rướn người lên với tới, khoảng cách lúc này gần đến nỗi cô còn cảm nhận được có người nào đó đang ôm chặt lấy mình trong tay.
Cô trợn mắt nhìn anh, hai mắt long lanh như mặt nước mùa thu không gợn sóng. Khẽ lùi người lại rồi chạy vụt đi như một cơn lốc.
Tiểu Oanh Oanh ôm lấy lồng ngực mình, có điều gì đó bất ổn nơi đây... nơi trái tim cô đã biết rung động, chỉ là một chút nhưng cũng có cảm giác rất lạ lẫm.
Và đó cũng chính là lần đầu cô tặng hoa cho anh " Hàn Thiên ".
Sau lần đó, lúc nào cô cũng cố tình lảng tránh, thậm trí còn trốn tiết văn để đỡ phải chạm mặt. Tiểu Oanh lên trên tầng thượng, nơi cô nghĩ có thể trốn tránh ánh mắt dò xét của anh, nơi cô nghĩ trái tim cô có thể lấy lại cảm giác bình thường như trước.
Tiểu Oanh Oanh hướng tầm mắt nhìn xuống hàng cây xanh rì bên dưới, để những làn gió thoảng phả vào mặt làm tung bay những lọn tóc đang xõa hai bên. Nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng, có người đã đứng sau cô từ lúc nào, ánh mắt nhìn đầy suy ngẫm. Lí do gì để cô không muốn nhìn mặt anh??? Tất cả giường như đã trở thành một thói quen, một thói quen trở thành sự nhung nhớ. Thiếu vắng hình bóng một người với âm thanh léo nhéo chạy theo mình, làm phiền mọi lúc mọi nơi nhưng giờ biến mất khiến anh thấy trống trải khó chịu.
- Em có thể ghét tôi....
Tiểu Oanh Oanh nhận ra tiếng nói này, cô quay người lại nhìn anh. Nụ cười hiện lên như đang che giấu một cảm xúc đang ẩn sâu.
- Sao thầy lại biết em ở đây???
- Trước đây em từng kể với tôi, khi nào chán học thì thường lên đây, ở đây rất thú vị nhưng ở một mình còn chán hơn.
Hàn Thiên tiến đến, anh lấy chiếc áo khoác choàng lên người cho cô, lời nói phát ra đầy quan tâm.
- Em lên chú ý sức khỏe của mình, ở trên này gió rất mạnh rất dễ bị cảm lạnh.
Tiểu Oanh khẽ gật đầu, trên gương mặt hiện lên nét cười tuyệt đẹp.
Khi mùa đông kết thúc, mùa xuân lại bắt đầu.
Tiểu Oanh Oanh như thường lệ tới nhà anh học. Cô cởi giày, đôi trân lướt trên thảm cỏ xanh mướt đầy thích thú.
Hàn Thiên bước đến, anh cầm quyển sách đập nhẹ vào đầu cô.
- Em muốn phá vườn nhà tôi đấy à???
Tiểu Oanh Oanh lấy tay xoa xoa đầu, dù không đau nhưng vẫn cố tình làm ra vẻ để anh quan tâm. Hàn Thiên lúc nào cũng vậy, luôn luôn mắc bẫy của cô, có thể là anh nhận ra nhưng giả vờ như không hoặc là do Tiểu Oanh Oanh đã diễn quá sâu.
Hàn Thiên kéo cô đến chiếc bàn đặt ở góc vườn, dưới một bóng cây xanh mướt. Anh kéo ghế để Tiểu Oanh Oanh ngồi xuống còn anh thì ngồi ghế đối diện, Tiểu Oanh Oanh chăm chỉ làm bài còn anh thì ngồi đọc sách. Tiểu Oanh thính thoảng lại ngẩng lên hỏi anh.
- Thầy à, bài này làm như nào vậy???
Hàn Thiên kéo đề bài ra trước mặt mình, nụ cười trên môi hơi cong lên.
Anh đứng dậy khỏi ghế, tiến đến phía sau lưng cô mà chỉ dẫn từng bước. Khoảng cách này khiến cô thấy rùng mình, Tiểu Oanh cảm nhận được âm thanh và hơi thở ấy rất gần và ấm áp như thể chỉ cần quay lại có thể chạm đến anh.
Hàn Thiên thấy cô không tập trung, khẽ thở dài đẩy đống sách vở qua một bên, lời nói phát ra có chút uể oải.
- Nếu hôm nay không muốn học thì dẹp đi, em cứ như vậy nếu cố nhồi nhét không trừng sẽ phản tác dụng.
Tiểu Oanh Oanh cúi gằm nhìn xuống mặt bàn. Không phải cô không chú ý mà là Hàn Thiên quả thực quá quấn hút, mĩ nam ngay trước mặt nên rất khó tập chung.
- Em xin lỗi.
- Cười đi, nhìn mặt em như vậy tôi thấy rất chướng mắt.
Hàn Thiên nhìn cô chằm chằm, ánh mắt phát ra sự đe dọa. Anh cầm lấy tay của Tiểu Oanh kéo đi.
Trong tình cảnh này, cô cũng chẳng nghĩ ra gì, chỉ biết âm thầm suy nghĩ, âm thầm đấu tranh giữ dội. Rốt cuộc Hàn Thiên muốn đưa cô đi đâu??? trong lòng lúc này đang rất tò mò, Tiểu Oanh Oanh chịu hết nổi cũng liền lên tiếng hỏi anh
- Thầy đưa em đi đâu vậy???
Anh không quay lại nhìn cô, cả người vẫn bước thẳng về phía trước, ánh mắt hướng đến chiếc ferrari đằng trước.
- Đi ăn, không phải vì em đói nên mới không thể tập trung nổi sao???
- À... à.... hình như là vậy - Tiểu Oanh Oanh gật đầu tán đồng, thực hư thì đâu phải vì đói, lúc mới đến đây cũng đã ăn rất nhiều, giờ lại ăn. Ở bên cạnh Hàn Thiên thì không bao giờ Tiểu Oanh lo chết đói mà chỉ sợ ăn quá nhiều sẽ trở nên bội thực, cô có ngày sẽ biến thành lợn.
- Em đúng là ngốc, nếu đói thì phải nói ra, tôi đâu phải không cho em ăn đâu
- Chỉ là em rất nhanh đói, hơn nữa lại sợ làm phiền thầy.
Hàn Thiên quay lại ngườm cô một cái sắc lẹm sau đó đẩy cô vào ghế phụ ngồi, chiếc xe lao vút đi trong tích tắc.
Hàn Thiên có thể thấy những người xung quanh rất phiền toái nhưng Tiểu Oanh thì ngoại lệ. Vậy mà có người lại tự nhận mình là phiền, thật khiến anh thấy khó chịu.
- Lần sau đừng như vậy nữa, nếu em không nói ra mới thực sự là phiến toái biết chưa hả???
- Dạ - Tiểu Oanh ngoan ngoãn vâng lời, ánh mắt hướng ra bên ngoài ngắm nhìn cảnh vật đang lướt qua...
T/G: RẤT MỌNG NHẬN ĐƯỢC Ý KIẾN CỦA MỌI NGƯỜI:)
Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm - Mai Hoa