The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Hoa
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:22:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
iểu Oanh Oanh lúc tỉnh dậy đã thấy đầu đau nhức. Đôi tay ai kéo cô lại gần, lời nói phát ra tràn ngập sát khí.
- Em dám chạy khỏi tôi, để xem... em chạy được nữa không.
Tiểu Oanh Oanh ngẩng mặt lên nhìn, miệng mấp máy phát ra âm thanh - Tiểu.... Phong..... anh
Tiểu Phong ôm chầm lấy cô, đẩy cô xuống giường mà hôn cuồng bạo. Nỗi nhớ nhung bấy lâu như được giải thoát, Tiểu Phong quyến luyến không rời, nụ hôn mơn trớn đến vùng cổ trắng nõn. Tiểu Oanh Oanh cố gắng chống cự, nước mắt tuôn ra ướt đẫm.
- Em muốn dùng nước măt để làm tôi mủi lòng sao hả??? quên đi, tôi sẽ không tha cho em nữa - Tiểu Phong nhanh tróng luồn tay ra phía sau kéo khóa, Tiểu Oanh Oanh liền hét lên, cả người run lên sợ hãi.
- Ngoài Hàn Thiên ra, em sẽ không cho phép ai động đến mình.
Tiểu Phong thấy đắng trong lòng, hai tay nắm chặt đến nổi gân xanh, miệng nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt mĩ đầy đáng sợ.
- EM ĐÃ LÀM NHỮNG GÌ KHI XA TÔI HẢ??? - Tiểu Phong quát lớn, ánh mắt hằn lên những tia lửa chết tróc. Tiểu Oanh Oanh mím chặt môi, cả người bỗng thấy lạnh đến rùng mình
- Em.... ghét.... anh
Anh cố gắng giữ bình tĩnh, thở mạnh kìm nén nỗi tức giận trong lòng. Dù không muốn làm Tiểu Oanh Oanh bị thương nhưng chính điều này lại đang đả thương đến bản thân mình trầm trọng. Cảm giác lúc này khiến anh phát điên lên, người con gái ấy đang ở trước mắt nhưng lại quá xa anh....
Anh đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo có chút tàn nhẫn, lời nói phát ra dứt khoát xen chút sầu thảm
- Lần này, em đừng hòng chạy thoát khỏi anh - Tiểu Phong nhẹ nhàng mở cửa bước đi, không quên liếc nhìn chiếc váy cô đang mặc, nội tâm không ngừng dao động.
Tiểu Oanh Oanh đến giờ mới có thể thở mạnh, cả người ngồi dậy mệt mỏi, ánh mắt đảo quanh căn phòng mà cảm thấy chán ghét.
Xung quanh là màu hồng, cô ghét nhất màu hồng. Điều này Tiểu Phong đương nhiên là biết, chỉ là cố tình chọc tức cô, cũng vì người con gái này mà làm anh mất ăn mất ngủ mấy ngày qua...
Hàn Thiên lúc này đang ngồi trên giường, vết thương đang dần se lại. Đầu óc quanh đi quẩn lại vẫn là hình ảnh của Tiểu Oanh Oanh.
Anh hứa, sẽ không để em đợi lâu. Chờ anh giải quyết xong mọi chuyện, nhất định sẽ đến đón em về.....
Hàn Mạc biết chuyện liền lập tức rời khỏi bệnh viện đến chỗ con trai, sắc mặt vô cùng khó chịu.
- Mày điên rồi, sao mày có thể làm ra những chuyện như vậy hả?
- Tôi làm vậy thì đã sao??? Tôi làm gì không vừa ý ông à???
" Chát " Hàn Mạc mạnh tay tát vào mặt thằng con trai càng ngày càng bất trị của mình, ngón tay chỉ thẳng vào mặt anh mà phát ra những âm thanh đầy tức giận kìm nén
- Mày có thể lấy bất cứ ai mày thích nhưng con bé đó thì tuyệt đối là không
Hàn Thiên nhếch miệng cười lạnh.
- Ông còn muốn xen vào chuyện của tôi đến bao giờ hả??? 30 năm qua còn chưa đủ sao???
- Mày.... mày....
- Sao hả, dù ông có phản đối thế nào thì Tiểu Oanh Oanh cũng đã là người của tôi, lời nói của ông thực chất không đáng quan tâm.
Hàn Mạc bị lời nói của anh làm cho sự tức giận tăng lên gấp bội, cả người giận đến sôi máu.
Đã như vậy, dấu diếm cũng không phải là cách hay. Sự thật trước hay sau cũng sẽ bại lộ, nếu không nói ra e rằng hối hận sẽ không kịp.
- Tiểu Oanh Oanh thực ra em gái của mày, mày định loạn luân sao hả???
Hàn Thiên dù cố gắng tỏ ra không quan tâm, nhưng lại bị câu nói của Hàn Mạc làm cho sững người. Nhịp tim khẽ chững lại một nhịp, khuôn mặt tuấn mĩ trở lên tái nhợt.
- DỐI TRÁ - Anh hét lên, đôi tay đã nắm chặt thành hình nắm đấm.
Không thể nào, ông ta là kẻ dối trá, chuyện này không thể nào là sự thật.... Ông đừng mơ có thể gạt được tôi Hàn Mạc.
Hàn Mạc dịu giọng, lời nói xen chút bi thảm, khuôn mặt buồn rầu hướng ra phía cửa khẽ thở dài.
- Tiểu Oanh Oanh chính là con gái thất lạc của ta và Hàn Y Y, mọi chuyện sẽ không đến lông nỗi này nếu như cha mẹ Tiểu Phong không bắt cóc nó, nuôi dưỡng nó để 1 ngày nó quay về cắn lại ta. Nhưng thật tiếc là ta đã bị ta sớm phát hiện ra điều này. Hàn Thiên, điều con cần làm là bảo vệ em gái mình chứ không phải là " yêu "... đừng giống như ta và Hàn Y Y - cô ruột của con.
Ông lặng người bước đi, cánh cửa đóng lại. Cả căn phòng bị bao trùm bởi bóng tối lạnh lẽo, mọi đồ đạc bị hất tung hỗn độn, Hàn Thiên dùng tay đấm mạnh vào tường, cả người run lên trong đau khổ, rằn vặt, cảm giác đau đớn trong lồng ngực khiến anh nghẹt thở. Máu từ vết thương loang ra ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng, dù đau cũng không thể so sánh với vết thương đang từng giây từng phút đâm sâu vào tận tim.
Anh nghiến chặt răng, cả người đổ ập xuống lền đất lạnh lẽo. Bàn tay va mạnh vào tường bị thương, máu nhỏ giọt rơi xuống lền tạo thành một vũng loang nổ.
Anh cười, tiếng cười vang lên đầy đau khổ. Đây là sự thật phũ phàng và tàn khốc nhất mà anh từng đối mặt. Anh từng nói sẽ không bao giờ rời xa cô nhưng lại không thể chấp nhận sự thật đang đè nặng trên đầu như một tảng đá quá khổ.
Tiểu Oanh Oanh đôi lúc đã nghĩ tới điều này, cái lý do để cô không thể ở bên anh. Nhưng chính cô lại không thể kiểm soát nổi bản thân, Hàn Thiên đối với cô là sinh mạng, là cuộc sống... không phải là hai từ " anh trai ".
Tiểu Oanh không muốn nói ra sự thật, muốn chôn vùi nó tận sâu trong đáy lòng. Đối với cô nó chỉ là cơn ác mộng lặp đi lặp lại không có trọng lượng, nói Tiểu Oanh cô mất lí trí cũng được, yêu mù quáng cũng được nhưng đừng bắt phải rời xa Hàn Thiên, nếu vậy bảo cô chết đi có lẽ sẽ tốt hơn.
************************************************************************************************************************************
Tiểu Phong mang vào một chiếc váy màu trắng, tiến đến bên cô mà vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh mềm mượt.
- Anh xin lỗi, tha thứ cho anh.
- Để em đi.
- Anh không làm được.
Tiểu Oanh Oanh giật lấy chiếc váy trên tay anh mà vứt xuống đất, khuôn mặt ngẩng lên nhìn thẳng vào anh không chút sợ hãi. Đôi mắt ấy trong vắt lấp lánh nước, khuôn mặt tựa như thiên thần trong chiếc váy cưới.
- Em biết anh sẽ nói như vậy, chỉ là vẫn muốn hỏi thử
Tiểu Phong tiến sát, đôi môi phát ra tiếng nói đe dọa
- Nếu em không thay cái thứ đáng ghét này ra, anh không biết mình sẽ làm gì đâu.
Tiểu Oanh Oanh nghe xong biết ẩn ý bên trong cũng ngoan ngoãn đợi anh dời đi rồi thay đồ, nếu không chịu nghe lời e rằng sẽ không toàn mạng thoát ra khỏi đây.
Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm - Mai Hoa