Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Hoa
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:22:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
àn Thiên nằm bên cạnh bị tiếng hét của Tiểu Oanh Oanh làm cho bừng tỉnh, đôi tay liền kéo cô lại phía mình mà ôm chặt vào lòng.
- Tiểu Oanh, em sao vậy.
Tiểu Oanh Oanh bị âm thanh nhẹ nhàng bên tai lôi ra khỏi cơn ác mộng, sắc mặt vô cùng khó coi, miệng khẽ lắp bắp
- Cũng may chỉ là giấc mơ.
Hàn Thiên xoa đầu cô, trên môi nở nụ cười
- Em mơ thấy gì hả???
Tiểu Oanh Oanh đem chuyện giấc mơ ra kể cho anh nghe, khuôn mặt vẫn chưa hết kinh hãi.
Cũng may đây chỉ là giấc mơ, nếu sự thật như vậy thì không phải cô là người quá thiệt thòi sao???
Hàn Thiên nghe xong câu chuyện naỳ thì cười ầm lên. Thực chất giấc mơ không có gì đáng để tâm.. nhưng qua giọng kể truyền cảm của Tiểu Oanh Oanh thì đúng là rất đáng để suy ngẫm
- Tiểu Oanh Oanh, nếu có mơ ít ra thì người đó phải là hoa hậu hoặc diễn viên nào đó mới phải, sao có thể là Tiểu Phong được??? Có phải khi ở bên anh, em nghĩ đến hắn lên mới gặp ác mộng này không?
Tiểu Oanh Oanh lấy tay cốc mạnh vào đầu anh. Hàn Thiên nghĩ cô là người như vậy hay sao, Tiểu Oanh Oanh đối với anh là thật lòng thật dạ, đâu phải là loại người " đứng núi này trông núi nọ ".
- Nếu anh nghĩ vậy thì không cưới hỏi gì hết.
Lời nói phát ra rất lạnh, có chút sát khí bao quanh. Tiểu Oanh Oanh dường như biết được sự quan trọng ngày hôm nay, khuôn mặt cũng trở lên rất kiêu ngạo.
Hàn Thiên thở dài
Tiểu Oanh Oanh, em muốn làm anh tức đến chết mới hài lòng sao hả???
- Hôm nay kết hôn, em không muốn cũng không được. Dù em có nhớ đến hắn hay không, thì hôm nay nhất định phải thuộc về anh mãi mãi.
Hàn Thiên mỉm cười, cúi xuống hôn lên nhẹ môi cô. Tiểu Oanh Oanh cũng nhiệt tình đáp lại, cảm nhận sự ngọt ngào vương trên đầu lưỡi đang dần lan tỏa khắp khoang miệng.
***************************************************************************************************************************************
Nhân Viên trang điểm đẩy cửa bước vào
- Tôi là Lý Nhã, người trang điểm cho cô
Tiểu Oanh Oanh mỉm cười, có chút không khí hồi hộp bao trùm. Dù sao cũng là lần đầu tiên mặc váy cưới, trong lòng cũng thấy rất nôn lao khó tả.
Lý Nhã nhìn thấy Tiểu Oanh Oanh liền mở lời khen ngợi
- Cô Tiểu đúng là rất xinh đẹp, chủ tịch rất có phước mới lấy được cô - Tiểu Oanh Oanh nghe những lời này cũng thấy mát lòng mát dạ, hiếm khi được người ta khen ngợi, thật sự cũng có chút vui mừng.
- Hàn Thiên đâu rồi??? - Tiểu Oanh Oanh nhìn xung quanh tìm kiếm liền bị đôi tay của Lý Nhã chắn ngang
- Chủ tịch ở bên ngoài, phiền cô ngồi yên để tôi trang điểm.
Tiểu Oanh Oanh ngoan ngoãn ngồi im như tượng, để người kia tô tô chát chát lên mặt.
Cánh cửa bỗng mở tung, Lâm Khánh trên người mặc đồ đen bước vào.
Cô nhân viên quay lại nhìn, sắc mặt hơi nhăn lại, đôi tay nhanh tróng thò vào túi áo ấn điện thoại báo tin cho Hàn Thiên, mọi động tác đều rất chuyên nghiệp.
Tiểu Oanh Oanh đưa mắt ra nhìn khuôn mặt người đang đứng ngoài cửa, cả người cứng đờ có chút sợ hãi.
Lâm Khánh chĩa súng vào đầu cô ta, lời nói phát ra lạnh đến rùng mình - Đi chết đi.... - Sau câu nói ấy là âm thanh ghê rợn phát ra đầy chết tróc
- Pằng - Tiểu Oanh Oanh nín thở, tưởng rằng viên đạn đã ghim thẳng vào đầu Lý Nhã nhưng hóa ra lại bay lạc vào tường tạo thành 1 hố sâu hoắm.
Lý Nhã tránh được đạn, trên miệng nở nụ cười đắc ý - Muốn bắt người đi sao, mày thật sự còn rất non.
Tiểu Oanh Oanh thật khống giám nhìn những gì đang xảy ra, hai người đang chĩa súng vào nhau, sắc mặt đều rất căng thẳng. Thật không ngờ người trang điểm ình lại là một sát thủ.
- Đúng là có sắp xếp từ trước - Lâm Khánh nhìn sắc mặt nguy hiểm của Lý Nhã, khóe miệng cong lên chế giễu - Nói lời tạm biệt đi.
Người đứng trên tòa nhà đối diện, dựng khẩu barrett M107 lên thành, ánh mắt ngắm vào căn phòng mà lạnh lùng bóp cò " cạch "
Lý Nhã còn chưa kịp tiếp lời thì đã bị âm thanh của cửa kính vỡ làm cho lạnh gáy, cũng chưa kịp suy nghĩ thì viên đạn viên đạn từ ngoài bay vào ghim thẳng vào đầu.
Máu tóe ra bắn tung tóe vào chiếc váy cưới của Tiểu Oanh. Tiểu Oanh Oanh ôm lấy lồng ngực của mình, sắc mặt vô cùng sợ hãi nhìn Lâm Khánh đang dần tiến đến.
- Đừng... lại.... đây....
Cánh cửa một lần nữa mở ra, Hàn Thiên nhìn thấy máu vương vãi trên lền nhà, liếc qua phía Tiểu Oanh Oanh và khẩu súng trên tay đã chĩa thẳng vào đầu Lâm Khánh.
- Tránh xa cô ấy ra, trước khi tao bắn nát sọ mày.
Lâm Khánh vứt súng xuống đất, quay lại nhìn sắc mặt vô cùng tức giận của Hàn Thiên.
Như được cảnh báo sự nguy hiểm, người trên sân thượng ban nãy lại ngắm về phía Hàn Thiên.
Viên đạn phi đến với tốc độ ánh sáng, âm thanh phát ra mỗi lúc càng ghê rợn trong làn gió. Hàn Thiên nhanh tróng lé người nhưng vẫn bị đạn ghim vào tay.
Cảm giác đau đớn khiến chiếc súng đang chĩa vào đầu Lâm Khánh rơi xuống đất, Hàn Thiên ôm lấy cánh tay bị đạn đâm vào đến tận sương khẽ nhăn mặt, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Tiểu Oanh Oanh cả người như chết sững, tim đập mạnh đến nỗi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực - HÀN THIÊN - Tiểu Oanh chạy đến chỗ anh, nước mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt.
Hàn Thiên cố gắng trụ vững, đôi tay đưa lên lau nước mắt cho cô - Đừng lo, anh không sao
Tiểu Oanh Oanh vẫn không ngừng khóc, nhìn vết thương đang tóe máu mà đau lòng
- Anh nói dối, rất đau phải không, máu chảy ra rất nhiều nữa này.
Lâm Khánh đá khẩu súng xa khỏi tầm tay với của Hàn Thiên, âm thanh phát ra dày đặc mùi nguy hiểm.
- Hàn Thiên, xem ra Tiểu Phong đã quá xem trọng anh, tôi thấy anh thật sự hạ gục quá dễ dàng - Lâm Khánh nhếch miệng cười, đôi tay đập mạnh khiến Tiểu Oanh Oanh ngất lịm.
Hắn nhấc bổng Tiểu Oanh Oanh lên khỏi nền đất mà bước đi, không quên ghim thêm một viên đạn vào chân của Hàn Thiên.
Máu chảy ra ướt đẫm cả một vùng, đôi tay gắng gượng lấy chiếc điện thoại trong túi quần. Miệng khẽ nhếch lên 1 nụ cười bí hiểm.
Tiểu Phong, mày tưởng có thể cướp Tiểu Oanh Oanh ra khỏi tao sao hả??? Dù có đưa cô ấy đi bất cứ nơi đâu, Hàn Thiên này cũng nhất định tìm được.
Chiếc khuyên tai Tiểu Oanh Oanh đang đeo thực ra là một con chíp định vị được anh âm thầm thiết kế, từng chi tiết nhỏ đến độ một con muỗi cũng không thể nhìn ra. Muốn Tiểu Oanh Oanh thoát ra khỏi lòng bàn tay của anh ư... thật sự là một giấc mơ quá xa vời.
Người của Hàn Thiên chạy đến nơi, nhìn khung cảnh chết tróc xung quanh khẽ nuốt nước bọt.
- Chủ tịch, anh có sao không - Quản lí Vương nhìn thương tích trên người anh, tự thấy bản thân mình quả thực là quá ăn hại.
- Nhìn mà còn phải hỏi sao??? - Hàn Thiên lạnh lùng trả lời, khuôn mặt nhợt nhạt chau lại vì đau đớn.
Quản Lí Vương liền nhìn sang đám người đang chơ mắt đứng nhìn mà quát lớn - LŨ KHỐN, CÒN ĐỨNG ĐẤY NỮA À... MAU ĐƯA CHỦ TỊCH RA KHỎI NƠI NÀY.
Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm - Mai Hoa