They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Hoa
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:22:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
iểu Oanh Oanh úp mặt xuống gối, cả người mệt mỏi đổ dập xuống giường. Đôi mắt khép lại chìm vào bóng tối ảm đạm.
Cảm giác lúc này khiến cô thấy choáng, mọi chuyện suy cho cùng đều là sai trái, sao có thể như vậy?????
Tiểu Oanh Oanh vứt tất cả mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, nhắm nghiền mắt chìm sâu vào giấc ngủ. Ngủ để quên đi hiện tại, ngủ để quên đi bản thân.... hay ngủ để sáng mai thức dậy đối diện với sự thật phũ phàng.
Hàn Thiên, anh nghĩ sao khi biết sự thật phũ phàng này. Chúng ta có chung 1 người cha là kẻ tội đồ, có chung 1 dòng máu đang chảy trong huyết quản. Làm sao em có thể chấp nhận nổi khi tình yêu em dành cho anh lại là sai trái. Thật tệ.
Tiểu Phong nhìn cô, đôi mắt buồn rầu, đôi tay vuốt mái tóc bồng bềnh của cô
Ngay từ khi bắt đầu, tất cả chúng ta đã sai. Nhưng anh mừng vì người sai thực chất không phải là anh. Nhìn thấy em đau khổ như vậy, anh cũng chẳng thể vui. Anh không thể vui khi thấy người con gái mình yêu thương rơi bất kể giọt lệ nào.
Anh bước ra khỏi phòng, ánh mắt nhìn xa xăm về 1 nơi nào đó.
Lý do là gì???? Rốt cuộc là gì? Tiểu Oanh Oanh tại sao lại trở thành em gái của anh suốt thời gian qua mà không ai biết đến thân thế thực sự của cô, phải chăng là có điều bí mật nào đó ẩn sau mọi chuyện, 1 kế hoạch trả thù được sắp đặt từ trước?????
Chiếc điện thoại trong tay khẽ rung lên, đôi tay lướt nhẹ trên màn hình, ánh mắt lạnh đến mức đóng băng mọi thứ xung quanh
- Cậu Phong, Hàn Mạc mai sẽ trở về nước. Người bên này nói, ngày kia sẽ tổ chức 1 buổi tiệc lớn để chào mừng. Sẽ có rất nhiều phóng viên đến ghi hình
Tiểu Phong nhếch miệng cười, ánh mắt đen huyền khẽ phát ra những tia nhìn tràn đầy nguy hiểm
- Kế hoạch cũ, cứ vậy đi
- Nếu vậy sẽ rất nguy hiểm
- Đảm bảo sẽ không ai sống sót.
*************************
Hàn Thiên đứng trên sân thương, từng đường nét tuyệt mĩ được ánh sáng mờ ảo chiếu vào càng làm tăng thêm vẻ đẹp hút hồn. Màn đêm bao trùm quanh đây, khung cảnh xung quanh đẹp tựa thiên đường nhưng lại có phần ảm đạm và tầm thường như 1 thiên đường không lối thoát, 1 thiên đường bị bóng tối bao phủ.
Nỗi nhớ nhung trong lòng vẫn cồn cào, ánh mắt buồn nhưng vẫn cố che đi
Tiểu Oanh Oanh, thật sự rất đáng khâm phục nha. Em là người đầu tiên khiến anh có cảm giác da diết đến như vậy, thật đáng ghét, anh bị em làm cho yếu đuối rồi. Thật không thể tin nổi.
Hàn Thiên nhẹ nhàng đứng dậy, lưng dựa vào tường, khẽ ngẩng cổ lên nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm - Dù sáng và rực rỡ đến đâu cũng không thể sánh bằng nụ cười đáng yêu của em, cũng không thể so sánh bằng sự quấn hút chết người đó.
Anh chợt cười, nụ cười đem đến cho người ta cảm giác ấm áp
Yêu em đồng nghĩa với việc phải chờ đợi từng giây từng phút trôi qua trong nhung nhớ, dẫu biết là khổ đau những vẫn cố chấp tin vào tình yêu này. Chỉ đơn giản cuộc sống của anh vẫn còn tồn tại thì anh vẫn sẽ chờ đợi.
Tiểu Oanh Oanh dù cố nhắm mắt đi vào giấc ngủ nhưng cũng không thể ngừng suy nghĩ về anh. Đôi chân bước đến bên cửa sổ, làn gió nhè nhẹ thoảng qua khiến làn tóc khẽ bay bay. Đôi mắt hướng lên bầu trời đầy sao, cảm giác ấm áp lạ thường.
Dù sai vẫn sẽ tiếp tục, dù tiếp tục sẽ càng trở lên sai trái, nhưng em không thể ngăn lại những suy nghĩ về anh trong đầu. Nếu đã không thể quên thì tiếp tục anh nhé......... Anh nói yêu em nhiều lắm mà, vậy lên sẽ không cho anh có cơ hội luốt lời.
***********************************************
Hàn Mạc bước ra khỏi sân bay, theo sau là mười mấy người mặc áo đen đi theo bảo vệ. Khuôn mặt đã trải nhiều mưa nắng khiến làn da đã nhăn nheo và sạm đi phần nào, ánh mắt lạnh lùng sắc lẹm đáng sợ vô cùng
Hàn Thiên bước tới cúi đầu chào
Hàn Mạc nhìn anh chăm chú, ánh mắt có chút không hài lòng - Hàn Thiên, lâu rồi không gặp con. Không ôm ta được 1 cái hay sao?
Hàn Thiên im lặng như không quan tâm đến ông, Hàn Mạc đang giơ tay chờ đợi cái ôm cũng mất hứng buông xuống - Thôi được rồi, chúng ta trở về công ti rồi tính sau.
Hàn Mạc bước đi chậm dãi, ánh mắt có chút lo lắng liền gặng hỏi anh - Tiểu Oanh Oanh, con biết người này....phải không
Hàn Thiên chợt khựng lại, đôi mắt vờ như không quan tâm - Không biết
Rốt cuộc thì ông muốn gì, không nhẽ hại gia đình người ta chưa đủ sao, đến cả người con gái tôi yêu thương nhất ông cũng không muốn buông tha. Hàn Mạc, con người nham hiểm như ông đừng nói đến làm hại, ngay cả đến cơ hội gặp mặt Tiểu Oanh cũng không thể nào.
***********************
Tiểu Phong mở cửa phòng, đôi mắt nhìn cô chăm chú. Tiểu Oanh Oanh vẫn nằm trên giường ngủ ngon lành, đôi tay ôm chặt con gấu bông trong tay.
Anh giật con gấu bông trắng mềm ra khỏi vòng tay cô rồi vứt ra 1 góc.
Chết tiệt, mày thì được người ta ôm đi ngủ còn tao thì phải tự ôm lấy mình. Tiểu Phong gato nhìn con gấu đáng thương bị vứt 1 só, ánh mắt xoay qua nhìn cô
Đôi tay lướt nhẹ trên bờ má mềm mại, khuôn mặt cúi xuống hôn lên bờ môi ngọt ngào đang ửng hồng đầy khiêu gợi. Tiểu Oanh lờ mờ mở mắt nhìn anh, đôi tay kéo chăn che quá đầu.
- Tiểu Phong, anh rất thích phá thì phải?
- Anh rất thích phá em - Anh ôm chặt lấy cô, cảm nhận mùi hương nhu từ mái tóc bồng bềnh, cảm giác rễ chịu và thoải mái. Tiểu Oanh Oanh bị anh ôm chặt, đôi tay cũng ôm lại như 1 thói quen không thể sửa. Tiểu Oanh Oanh không quan tâm, đầu óc vẫn còn mơ hồ buồn ngủ. Khuôn mặt áp vào ngực mà ngủ tiếp ngon lành.
Tiểu Phong mỉm cười nhìn cô, khẽ mỉm cười cảm nhận sự hạnh phúc đang dâng trào từ đáy lòng mình.
Đôi tay với lấy chiếc laptop trên mặt bàn, lướt 1 cách nhẹ nhàng. Anh khẽ nhíu mày khi thấy hình ảnh Hàn Mạc bước ra từ sân bay đang tràn ngập trên các trang mạng, đôi môi khẽ nhếch lên 1 nụ cười tuyệt đẹp.
Cứ hưởng thụ hết ngày hôm nay đi, vì ngày mai cánh cửa địa ngục sẽ chào đón ông. Đôi tay chạm lên bờ môi cô đùa nghịch, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn hình ảnh của Hàn Mạc
- Ưm, Hàn Thiên đừng nghịch nữa - Tiểu Oanh Oanh khẽ trở mình quay qua hướng khác.
Tiểu Phong bị cô làm cho cứng đờ, những gì cô vừa nói ra đều khiến anh thấy nhói trong lòng. Đôi tay ghì chặt cô xuống giường, ánh mắt nhìn cô phát ra đầy tia chết chóc
- Em vừa gọi tên ai biết không hả?
Tiểu Oanh Oanh hơi giật mình trước thái độ của anh, tự thấy bản thân quá ngốc nghếch, lỡ gọi lầm tên của Hàn Thiên. Phải chăng là do nỗi nhớ trong lòng quá đậm sâu lên không thể phân biệt nổi đâu là Tiểu Phong và đâu mới là Hàn Thiên. Không nhẽ Tiểu Oanh cô bị loạn sắc sao?????
- Em gọi nhầm, vậy thì đã sao? - Tiểu Oanh Oanh lạnh lùng trả lời, bề ngoài tỏ ra không hề sợ hãi nhưng trong lòng thì đang run bần bật.
Tiểu Phong ghì chặt lấy cô, cưỡng hôn 1 cách cuồng bạo. Cơ thể nhỏ bé bị bao trùm bởi 1 thân hình cao lớn, đôi tay bấu chặt lấy bả vai anh mà chuốc lên những cơn thịnh lộ. Máu ứa ra từ bả vai, Tiểu Phong giường như bị mất đi cảm giác đau đớn vẫn không ngừng làm loạn bên trong miệng.
Cả người run lên vì sợ hãi, mệt mỏi và kiệt sức vì cứ phải chống trả 1 cách vô dụng. Đôi tay trượt xuống khỏi bả vai đang ứa máu đỏ, đôi măt vô hồn quay qua hướng khác.
Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm - Mai Hoa