A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Hoa
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:22:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
iểu Phong kéo ghế để cô ngồi xuống. Tiểu Oanh Oanh nhìn thức ăn trên mặt bàn, hai mắt đã sáng rỡ.
Dù chuyện gì có sảy ra thì ăn uống vẫn là số 1. Tiểu Oanh gắp thức ăn vào mồm nhai nhồm nhoàm, quên mất Tiểu Phong đang ngồi bên cạnh nhìn cô chăm chú.
- Anh sẽ không giành với em, ăn từ từ thôi không nghẹn
Tiểu Oanh Oanh ngẩng mặt lên nhìn anh, khẽ cười khổ - Anh trai, ăn cũng bị anh quản nữa là sao - Tiểu Oanh cố tình nhấn mạnh 2 từ " Anh trai " khiến Tiểu Phong thấy khó chịu. Đôi tay cầm lấy li sữa trên mặt bàn uống cạn để không bị mắc nghẹn vì lời nói của Tiểu Oanh.
Tiểu Oanh Oanh đắc ý, đôi tay mân mê li sữa trên tay khẽ thả lỏng tay để nó rơi xuống đất - Choang - Chiếc cốc vỡ tung, sữa bắn tung tóe vào giầy của Tiểu Phong.
- Em xin lỗi - Tiểu Oanh Oanh đứng dậy bước đi, ánh mắt bình thản xen chút không quan tâm.
Tiểu Phong bị thái độ dửng dưng của cô làm khó chịu, hai tay bóp chặt nổi gân xanh. Nếu cứ như vậy, sớm muộn những dòng cảm xúc trong chiếc li cũng tràn ra.
Tiểu Oanh Oanh, giỏi lắm. Em muốn dùng kế này để khiến anh nhụt chí sao hả. Anh đã yêu em từ rất lâu, cũng có thể âm thầm theo dõi em bấy nhiêu lâu, không lẽ chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà từ bỏ em dễ dàng vậy sao. Dù có bị em ám sát nhất định cũng vẫn yêu em không 1 lời ca thán.
**************************
Người quản lí bước vào, ánh mắt xen chút lo lắng nhìn Hàn Thiên
- Người bên kia vừa gọi điện cho tôi nói là Hàn Mạc ngày mai sẽ về Việt Nam
- Vậy cũng tốt, những gì gây ra ở đây đến lúc cũng phải trả giá rồi - Hàn Thiên không chút lo lắng, ánh mắt vẫn không rời khỏi công việc trước mắt.
- Anh không thấy lo lắng cho ông ấy hay sao? ông ta dù sao cũng là cha của anh
Hàn Thiên cười nhạt, ánh mắt trở lên buồn rầu - Nếu ông ta coi tôi là con của mình thì đã không để mẹ tôi phải chết, đã không biến tôi trở thành con người suốt ngày chỉ biết đến chém giết, đã không cố gắng nhồi nhét vào đầu tôi những tư tưởng khốn nạn ấy. Nhưng Hàn Mạc ông ta nhầm to rồi, nghĩ có thể điều khiển mọi suy nghĩ và hành động của tôi sao???? Thật quá lông cạn.
Hàn Mạc, dù ông có chết, tôi nhất định cũng sẽ không rơi 1 giọt nước mắt. Tình cảm cha con sớm đã tan thành mây khói, đã vậy thì đừng cố gắng bồi đắp để rồi lại đổ ập vì cái thứ tình cảm chắp vá bùng nhùng ấy.
*****************************
Tiểu Phong ngồi trên bàn làm việc, mắt vẫn không rời khỏi màn hình laptop, đôi tay lướt nhẹ nhàng trên bàn phím.
- á.....AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA....AA - Tiếng hét thất thanh vọng ra từ phía phòng Tiểu Oanh, Tiểu Phong đặt chiếc laptop sang bên chạy nhanh đến phòng cô
Cánh cửa mở ra, Tiểu Phong sững người, ánh mắt nhìn sang hướng khác, khuôn mặt bỗng ửng hồng.
- Có chuyện gì vậy?
Tiểu Oanh Oanh vẫn không ngừng la hét đôi tay chỉ chỉ vào trong phòng tắm
Tiểu Phong nhìn theo cánh tay của cô, khẽ nhếch miệng cười - Em vẫn còn sợ dán sao hả?
Tiểu Oanh gật đầu, đôi tay giữ chặt chiếc khăn trắng quấn quanh người.
Đúng là sấu hổ muốn chết. Dán con chết tuyệt, sớm không đến, muộn không đến lại hù dọa tao đúng vào lúc này, thật quá mất mặt.
Tiểu Phong dùng tay bắt lấy con dán, khẽ đưa qua chỗ Tiểu Oanh. Cô giật mình lùi người lại vài bước.
- Tiểu Phong, anh còn dám dọa em nữa.
- Rất dễ thương mà - Tiểu Phong nhìn cô, ánh mắt có chút chêu chọc
Tiểu Oanh Oanh, nhìn em lúc này còn dễ thương hơn cả nó nữa kìa. Thật sự rất muốn ăn sạch em nhưng đành phải cố nhịn vậy. Thật bức người quá mà.
- Anh sẽ mang nó ra ngoài đi dạo, nếu muốn tí nữa em có thể ra thăm nó.
Câu nói của Tiểu Phong khiến cô hơi lạnh người, ánh mắt có chút sợ hãi
- Khỏi đi, nhìn thấy đã mắc ói rồi, tặng anh luôn đó, mang về mà ép vở.
Tiểu Phong thở dài, cầm lấy con gián trên tay mà mở cửa phòng bước ra ngoài. Đây là dán chứ đâu phải bươm bướm mà ép, đúng là ý nghĩ của mấy người thích sát sinh.... Amen.
Tiểu Oanh Oanh đến bây giờ mới hoàn hồn, nhìn lại mình trong gương đúng là tự muốn đập đầu vào gối chết cho rồi.
Sao lại có thể.....aaaaaaaaaaaaaaaa.......hở hang đến như vậy. Nhưng không phải Tiểu Phong cũng từng thấy hết rồi sao. Trời đất ơi.... oa oa oa.
Tiểu Oanh sau 1 hồi đấu tranh tâm lí dữ dội cũng chịu bước chân ra khỏi phòng. Mắt đảo liên hồi kiểm tra xem có bóng dáng của Tiểu Phong xung quanh hay không thì mới lặng lẽ bước đi.
Đôi chân nhỏ nhẹ đặt bước trên lền nhà 1 cách cẩn thận như 1 con mèo rình chuột. Tiểu Phong nhìn vào hình ảnh được thu lại từ cammera mà bật cười thành tiếng.
Tiểu Oanh Oanh thật thích làm trò, đáng yêu mà cũng vô cùng đáng ghét. Tiểu Phong khẽ hừ lạnh 1 tiếng - Chỉ vì muốn tránh mặt anh mà phải nhìn ngang nhìn ngửa như vậy sao, thật khó chịu quá mà. Tiểu Oanh Oanh, nếu thích anh sẽ chơi trốn tìm cùng em.
Anh mở cửa bước ra khỏi phòng, khuôn mặt tuyệt mĩ nhếch lên 1 nụ cười mê hồn. Những bông hoa bên cửa bị tà khí trên người làm nghiêng đi bội phần, quả là vẻ đẹp cũng tác động đến thiên nhiên không hề nhỏ.
Tiểu Oanh Oanh đến phòng ăn, đôi tay khẽ mở tủ lạnh lấy ra vài hộp sữa tươi.
Ngoan ngoãn để chị ăn nha....hihi, nhìn thấy em là hết đói liền.
Tiểu Oanh vui vẻ mà đổ dòng sữa tươi thơm ngon vào miệng, còn chưa kịp nuốt trôi thì đã bị sự xuất hiện của Tiểu Phong làm sặc sụa lênh, hộp sữa rơi xuống láng ra lền nhà.
Sữa bắn tung tóe, chiếc váy của cô cũng ngấm không hề nhẹ, ánh mắt nhìn anh có chút ngượng ngạo. Tiểu Phong khẽ bước đến, lấy khăn lau mặt bị dính sữa nhoe nhoét cho cô
- Đúng là rất hậu đậu - Tiểu Phong cúi người nhìn cô.
Tiểu Oanh vội lùi người lại - Kệ em
Mắc gì phải kệ em, Tiểu Oanh Oanh, em đúng là rất khó chiều. Bây giờ còn giám bật cả anh, thật không thể thứ tha nổi mà.
Tiểu Phong nắm lấy tay cô kéo về phía mình, đẩy người cô áp sát tường. Nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh lấp lánh của cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt khiến cô hơi ửng hồng. Anh khẽ hôn nên đôi môi hồng phấn vẫn còn mùi sữa thơm lồng, cảm giác ngọt ngào khiến đầu lưỡi tê dại. Tiểu Oanh Oanh nhăn mặt, hai mắt vẫn trừng trừng nhìn khuôn mặt đẹp tựa thiên thần ngay kề.
- Tiểu Oanh, trước đây em đã từng nói với anh những gì còn nhớ không hả?
Tiểu Oanh Oanh ngây ngốc chẳng hiểu gì, những chuyện trước đây là những phần kí ức đau thương, thật khó lòng làm người ta phải nhung nhớ trong lòng
- Em đã nói gì? - Tiểu Oanh Oanh hỏi ngược lại anh, Tiểu Phong cười, nụ cười có chút hơi lạnh lẽo, ánh mắt ấy vẫn gián vào cô chăm chú.
- Trước khi sang Mĩ em đã hỏi anh là rốt cuộc người anh yêu thương nhất có phải là em, anh đã trả lời là " phải ", lúc đó em cười rất nhiều nhưng rồi lại khóc giống lên đòi theo anh, anh hỏi em " tại sao lại khóc ", em nói không muốn xa anh " Chỉ muốn ở bên Tiểu Phong, mãi mãi bên Tiểu Phong và mãi mãi yêu Tiểu Phong ". Từ đó, anh đã mang theo bên mình những âm thanh vang vỏng này bên tai. Anh không biết đã yêu em từ lúc nào, chỉ biết là yêu rất nhiều. Anh muốn vượt xa hơn cái giới hạn ấy, anh thật sự ghét bỏ thân phận của mình, thứ anh muốn không phải chỉ là 1 người anh luôn âm thầm bảo vệ yêu thương em, mà anh muốn nhiều hơn vậy. Anh có thể ích kỉ và cố chấp giữ em bên mình nhưng tất cả chỉ muốn tốt cho em. Anh chưa bao giờ làm điều gì khiến em bị tổn thương phải không hả????.... nhưng lần này, anh sẽ phá luật 1 lần. Anh sẽ không để em chạy lung tung nữa, ở bên anh mãi mãi...... được không? - Anh nhìn cô, ánh mắt tràn ngập sự chờ đợi.
Tiểu Oanh Oanh bị những lời anh nói làm rơi nước mắt, đôi môi khẽ phát ra tiếng nói - Tiểu Phong, em chỉ muốn chúng ta như lúc trước, em không muốn Tiểu Phong của hiện tại, anh thật sự đã thay đổi quá nhiều.
- Là do anh đã thay đổi hay do em là người đã đổi thay? - Câu hỏi của anh vang lên nhẹ nhàng khiến cô ngỡ ngàng. Cô đổi thay sao??? phải.... cô đã đổi thay, chính cô cũng không hiểu nổi mình đã đổi thay nhiều đến như nào, nhiều đến nỗi cô không thể nhớ con người trước đây của mình.
- Anh đã định chôn kín tình cảm này cho đến khi anh biết được 1 sự thật..... Chúng ta không phải là anh em.
- Thân phận của em, chắc là anh biết?
Tiểu Phong im lặng, ánh mắt hướng ra bên ngoài cười lạnh - Em không lên biết sẽ tốt hơn.
Tiểu Oanh Oanh hai tay tóm lấy cổ áo anh giật mạnh, ánh mắt nhìn anh gặng hỏi.
Rốt cuộc anh đang dấu em chuyện gì, tại sao mọi chuyện em đều là người biết cuối cùng, không biết sẽ tốt hơn ư?????? Thật lực cười
- Anh đã từng nói sẽ không bao giờ dấu giếm em bất kể điều gì, vậy tại sao giờ anh lại như vậy. Tiểu Phong, anh đang làm em cảm thấy mất niềm tin biết không hả, em thật sự rất ghét anh.....
- Em không có quyền ghét anh - Tiểu Phong giật mạnh đôi tay đang tóm lấy cổ áo mình, ánh mắt nhìn cô đầy sự tức giận. Tiểu Oanh khẽ sợ hãi, Tiểu Phong chưa bao giờ nhìn cô như vậy, điều này khiến anh càng trở lên xa cách
- Tại sao???
- Bởi vì em phải trả giá, trả giá bằng cách thuộc về anh
Tiểu Oanh Oanh lăc đầu nguầy nguậy
Thuộc về anh ư??? Tiểu Phong tỉnh mộng đi, anh đang nằm mơ giữa ban ngày rồi
- Trả giá vì cái gì???
- Đã đến mức này, anh sẽ không dấu em thêm nữa. Hàn Mạc sắp trở về nước rồi, lí do là vì em. Anh đã cho người chà trộn vào người của hắn và biết được tin này, thú vị hơn là Tiêu Giao đã khai báo với hắn về em, chính vì vậy mà hắn đã tức tốc trở về nước.
Nhắc đến cái tên Tiêu Giao, Tiểu Oanh Oanh thấy rất thân quen nhưng thực chất lại không thể nhớ ra nổi, người đó rốt cuộc là ai???
- Tiêu Giao là ai? có liên quan gì?
- Tiêu Giao là người làm của nhà chúng ta hồi trước, hắn đã phản bội cha anh mà nói với Hàn Mạc về thân thế thực sự của em. Tiểu Oanh Oanh, em chính là con gái của Hàn Mạc.
Tiểu Oanh lấy tay che miệng, ánh mắt mở to hết cỡ như không thể tin vào những gì mình vừa nghe, miệng mấp máy - Nói.....dối.....em....không.....tin
Cô lấy tay đánh anh, nước mắt đã chảy ra ướt đẫm cả khuôn mặt
Em là con của Hàn Mạc....là con của Hàn Mạc......sao có thể như vậy........ Tiểu Phong.......những lời anh nói........thật khiến người ta đau lòng.......không thể nào như vậy.
- Tiêu Giao, ông ta đang ở đâu hả? - Tiểu Oanh hét lên trong tiếng khóc, đôi tay vẫn không ngừng đả thương anh. Tiểu Phong ôm chặt lấy cô mà nhấc bổng lên bế đi.
- Chết rồi, anh đã cho người giết tên phản chủ đó. Tiểu Oanh, ngoan ngoãn nếu không anh sẽ không thương nữa.
Tiếng khóc lại càng to hơn, càng trở lên thê thảm - Không cần anh thương, huhu, bỏ ra......huhu
Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm - Mai Hoa