When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Hoa
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:22:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
àn Thiên, chúng ta dời khỏi đây, được không hả? - Tiểu Oanh Oanh nhìn anh, đôi mắt đang chờ đợi sự đồng ý của anh.
Hàn Thiên, chúng ta sẽ không thể hạnh phúc nếu ở đây. Em không muốn chúng ta trở thành kẻ thù với bất kể lí do gì, em thật sự không muốn chút nào
- Bất cứ đâu em muốn - Đôi tay ôm lấy cô vào lòng. Chỉ cần luôn có em ở bên cạnh, anh có thể từ bỏ mọi thứ. Chỉ cần có em vậy là đủ.
Màn đêm buông xuống, bóng hình hai người tựa vào nhau, in bóng xuống mặt hồ phẳng lặng. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, nhưng trái tim lại đang cùng đập chung 1 nhịp.
Tiểu Phong....xin lỗi anh. Em không phải là đứa em gái ngoan của anh, không thể tiếp tục nhấn sâu vào con đường trả thù đầy chết tróc. Em là người không kiên định, không xứng đáng là em gái của Tiểu Phong. Em rất sợ, sợ mất người mà em yêu thương nhất trên cuộc đời. Em không mạnh mẽ được như anh, em yếu đuối, ngu ngốc và dại khờ. Tiểu Phong, anh nói em là người mà anh tin tưởng nhất, là người cho anh nhiều hi vọng nhất. Nhưng chính em lại là người bỏ lại anh, em xin lỗi....... nhưng em lỡ yêu con trai của kẻ thù mất rồi.
Nước mắt khẽ tuôn rơi, Hàn Thiên nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt mặn đắng trên khóe mi cô - Có anh ở đây rồi, sẽ không có bất cứ chuyện gì sảy ra
- Ở bên anh rất an toàn, rất âm áp - Tiểu Oanh ôm chặt lấy cổ anh, đôi môi chạm lên bờ môi anh. Đôi tay anh giữ lấy eo cô, xâm chiếm bờ môi ngọt ngào, ướt át ấy.
Bây giờ thì Tiểu Oanh cô mới hiểu, thì ra tình yêu không thể nói quên là quên, nói dứt là dứt. Nếu thật sự đơn giản như vậy, thì đã không có ngày đi cùng Hàn Thiên đến đây diễn màn sướt mướt, ngọt ngào, đắm đuối như vậy. Phải nói là Hàn Thiên thực sự rất quấn hút, Tiểu Oanh Oanh bị anh hút mất hồn lên giù muốn thoát ra cũng không có 1 khe hở để với tay ra bên ngoài kêu cứu. Ngược lại đối với Hàn Thiên thì Tiểu Oanh Oanh đã xây lên 1 bức tường dày không thể phá nổi. Tình yêu cứng chắc như vậy, dù có cố đập thì đúng là quá lãng phí hơi sức, chi bằng hãy bỏ quên mọi thứ phía sau, yêu bằng tất cả trái tim.
******************************
Tiểu Phong cầm lấy khẩu PSM đặt trên mặt bàn. Đôi tay cài lại khuy áo, ánh mắt đen thăm thẳm nhìn vào tấm gương trước mặt, khóe miệng nhếch lên 1 nụ cười tuyệt đẹp.
Kết thúc đi.... Hàn Thiên. Ai lấy đi của Tiểu Phong này thứ gì thì đều phải trả giá đắt. Tiểu Oanh Oanh, em chỉ có thể là của anh.
Tiểu Phong cầm lấy khẩu súng trong tay, bước đi đầy uy lực. Tiểu Phong lái chiếc luxury launches phóng đi, nhìn vào định vị trên điện thoại mà nhoẻn miệng cười.
Tiểu Oanh Oanh, em nghĩ muốn từ bỏ dễ vậy sao. Anh thực chất không quan tâm đến kế hoạch trả thù gì hết, nhưng thực sự lí do trói buộc em bên mình mới là lí do cốt yếu. Kể từ giây phút giữ chặt em trong vòng tay, em sẽ chính thức trở thành người của anh
Thoáng chốc đã đến nơi cần đến, trước mắt là màn đêm bao trùm, 1 chiếc transformer đang đỗ gần đó. Tiểu Phong bước đến, hình ảnh trước mắt khiến anh muốn bóp vụn mọi thứ trong tay. Tiểu Oanh và Hàn Thiên đang dính lấy nhau, người con gái ấy đang trong vòng tay kẻ khác, đôi môi đó đang bị kẻ khác chiếm giữ... Những hình ảnh này quả là rất bức người.
Tiểu Phong cố kìm nén để không nổi giận với Tiểu Oanh. Anh lên tiếng, chiếc súng giơ lên chĩa vào đầu Hàn Thiên - Nếu còn tiếp tục, anh sẽ giết hắn.
Tiểu Oanh ngước lên nhìn anh, cảm giác bị bắt quả tang làm chuyện mờ ám thật khó xử. Tiểu Oanh chặn trước họng súng nhưng lại bị Hàn Thiên kéo về phía sau. Hàn Thiên nhanh tróng cũng rút ra khẩu uri nhắm vào Tiểu Phong.
Tiểu Oanh Oanh như không tin nổi vào những gì đang diễn ra, hai mắt chớp chớp nhìn sắc mặt hai người đang trở lên xấu dần đều. Hai bên đều ngang tài ngang sức, vẻ đẹp nam tính hút hồn của 2 mĩ nam đang nhìn nhau không thể nào dễ thương hơn. Tiểu Oanh Oanh đến giây phút này bỗng dưng lại bị lạc lối quên mất cảnh tượng này thật sự đang rất đáng sợ, sát khí 2 bên đã lan tỏa khắp không gian.
- Tiểu Oanh là của tôi, không ai có thể cướp đi - Hàn Thiên nhìn người trước mặt, giọng nói kiên quyết dù chết cũng không để cô rời đi khỏi mình nửa bước chân
- Vậy sao???.... Tiểu Oanh, em nói cho hắn biết chưa hả?..... Em đã trở thành người của tôi - Tiểu Phong đắc ý với lời nói của mình
Hàn Thiên bị đả kích không hề nhỏ. Nhưng thái độ vẫn kiên quyết như trước - Vậy thì đã sao?...thật sự không đáng bận tâm
- TIỂU OANH, GIỮA ANH VÀ HẮN RỐT CUỘC EM LỰA CHỌN AI - Tiểu Phong lên tiếng, Tiểu Oanh Oanh đang mải mê ngắm dung nhan 2 bên thì giật mình ngẩng lên nhìn anh.
Tiểu Oanh ôm chặt lấy Hàn Thiên từ phía sau, áp đôi má mềm mại lên tấm lưng vứng chãi ấy - Tiểu Phong, em không muốn xa Hàn Thiên, em và anh ấy sẽ đi khỏi đây.
Tiểu Phong cứng đơ người, ánh mắt hằn lên những tia lửa thiêu đốt, hai tay bóp chặt lấy khẩu súng trong tay vứt mạnh xuống đất
- Bắn đi, nếu không người chết sẽ là mày.
Tiểu Oanh nghe đến đây thì thấy run. Tiểu Phong, không nhẽ muốn ép cô phải lựa chọn.
Tiểu Phong, xin anh đừng bắt em phải làm như vậy.
- Đừng bắn - Tiểu Oanh Oanh giật lấy khẩu súng trên tay Hàn Thiên, rồi chĩa thẳng vào đầu mình.
- Nếu chết, thì em sẽ là người chết - Đôi chân cô lùi ra xa, Tiểu Phong và Hàn Thiên nhìn cô không chớp mắt.
Tiểu Phong nhếch miệng cười. Tiểu Oanh, em định dọa anh sao hả, đừng có trẻ con như vậy, thực sự không thú vị chút nào.
Tiểu Phong nhặt khẩu súng dưới chân chĩa thẳng vào đầu Hàn Thiên - Nếu em chết, anh sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
Hàn Thiên nhìn thẳng vào lòng súng, ánh mắt không chút sợ hãi
- Bắn đi, dù tôi có chết. Anh cũng không bao giờ có được Tiểu Oanh Oanh
- Câm miệng, con trai của kẻ giết người thì không có quyền lên tiếng. Tiểu Oanh Oanh quên mất điều này nhưng Tiểu Phong này thì không bao giờ. Nhà họ Hàn các người, dù chết cũng sẽ không có chỗ chôn thân - Tiểu Phong nhìn anh đầy căm phẫn, mối thù này quá sâu đậm, khắc vào tận sương tủy.
Chiếc súng trên Tiểu Oanh rơi xuống, đôi mắt buồn nhìn anh.
Hàn Thiên lại gần ôm chặt lấy Tiểu Oanh, nhìn thẳng vào mắt cô - Nói cho anh biết, em có yêu anh không hả?
- Em yêu anh, thì có thay đổi được không, cha anh đã giết cả nhà em - Đôi mắt ướt đẫm ngước nhìn anh, Hàn Thiên không khỏi thấy nhói trong lòng. Hàn Mạc mặc đúng là đã gây ra rất nhiều tội lỗi, thật không thể ngờ Tiểu Oanh lại chính là nạn nhân của ông ta.
- Dù bất kể chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ bên em. Tình yêu này lớn đến nỗi anh có thể bất chấp tất cả - Hàn Thiên nhìn cô, bây giờ nếu bị bắn chết, anh cũng muốn chết trong tay cô.
Tiểu Oanh Oanh đương nhiên không muốn anh chết, cũng không muốn làm Tiểu Phong bị tổn thương, mặc dù chính cô cũng đang làm mình bị thương.
- Hàn Thiên, em yêu anh..... hãy tin em, dù bất kể chuyện gì xảy ra thì người em yêu cũng chỉ duy nhất có anh - Tiểu Oanh gỡ tay của Hàn Thiên ra khỏi mình, ánh mắt nhìn anh đầy lưu luyến.
Hàn Thiên không muốn để cô đi, đôi tay vẫn giữ chặt lấy Tiểu Oanh. Dù chỉ xa em 1 phút,anh cũng đã thấy tim mình rất đau như thể bị ai đó bóp nghẹt.
- Hàn Thiên, Tiểu Phong là anh trai em. Anh ấy sẽ không làm em bị thương. Tin em, khi mọi chuyện kết thúc, em sẽ là của anh mãi mãi....
Tiểu Oanh bước đi, Hàn Thiên nhìn theo bóng dáng cô bước đến chỗ Tiểu Phong mà thấy nhức nhối trong lòng.
Lại 1 lần nữa, anh để em rời khỏi anh. Dù biết sẽ rất đau, nhưng anh cũng không thể giữ nổi em bên mình. Chờ đợi có khi nào là hạnh phúc, hay chỉ là làm tăng thêm cảm giác yêu thương bị rồn nén từng ngày qua.
Tiểu Phong kéo tay cô rời khỏi nơi đây, để lại 1 bóng hình lạc lõng giữa màn đếm. Đôi mắt buồn nhìn vào khoảng không gian vô định, lạnh lẽo và cô độc.
Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm - Mai Hoa