Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Hoa
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:22:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
iếng súng phát ra 1 cách chói tai làm Tiểu Oanh thức giấc. Cô ngồi dậy bên cửa sổ, ánh mắt nhìn xuống khu vườn nơi phát ra những âm thanh rợn người.
Tiểu Phong chĩa súng vào tấm bia phía xa, trên tay là khẩu PSM. Tiểu Oanh nhìn anh, trong ánh mắt ấy là 1 luồng sát khí có thể đâm thủng cả bức tường phía trước
Tiểu Phong, anh thật sự đã thay đổi. không còn phải là cậu nhóc ngày nào vừa thích bắt nạt vừa muốn bảo vệ em. Bây giờ anh đã mạnh mẽ và nguy hiểm hơn rất nhiều, thời gian quả là có thể khiến con người thay đổi và chính em cũng không thể tưởng tượng nổi sự đổi thay của mình.
Tiểu Phong có cảm giác đang bị ai đó nhìn, đôi mắt hướng về phía Tiểu Oanh đang đứng. Chiếc súng trên tay bị cất đi nhanh tróng, đôi tay giơ lên vẫy về phía cô, trên khóe miệng ẩn hiện 1 nụ cười như ánh nắng ấm áp
Tiểu Oanh chạy xuống lầu, đôi chân trần chạy băng băng trên thảm có xanh mượt và mềm mại. Tiểu Oanh chạy đến chỗ anh ngồi, cả người đổ ập xuống nền cỏ tận hưởng cảm giác trong lành của buổi sớm
- Tiểu Phong, ở đây thật tốt
Tiểu Phong cúi người xuống hôn cô, đôi môi mềm của Tiểu Oanh khiến sự chiếm hữu trong lòng ngày càng tăng lên
Tiểu Oanh, mỗi ngày trôi qua anh đều sẽ hôn em và mỗi ngày đều sẽ làm em hạnh phúc.
Tiểu Phong nhấc bổng cô lên khỏi thảm cỏ, tiến đến bàn ăn được đặt gần hồ nước trong xanh, bên dưới nhìn thấy rõ những đàn cá đang đua nhau khoe sắc đẹp.
Đặt Tiểu Oanh xuống ghế, Tiểu Phong ngồi ghế đôi diện, ánh mắt nhìn cô đầy trìu mến.
Tiểu Oanh cảm nhận thấy không khí lúc này hình như hơi bị lãng mạn hóa, ánh mắt Tiểu Phong nhìn cô từ trước đến giờ không có gì thay đổi. Nếu so sánh với Hàn Thiên thì quả là chăm sóc cô kĩ càng hơn rất nhiều, Tiểu Phong không cho phép cô động vào bất cứ việc gì. Công việc duy nhất của cô chỉ là hưởng thụ và hưởng thụ. Tiểu Oanh đang bị cái thói quen hưởng thụ này làm cho hư dần đều. Tất cả suy cho cùng cũng do lỗi của Tiểu Phong.
Tiểu Oanh chợt khựng lại, suy nghĩ ban lẫy có Hàn Thiên bên trong.Tiểu Oanh Oanh bị anh làm cho ám ảnh mê muội không thể thoát ra nổi. Tình yêu không chỉ khó thoát mà còn rất khó đối phó, có thể nói là không có thuốc chữa. Đây là 1 căn bệnh thế kỉ đang lây lan khắp toàn cầu, Tiểu Oanh cũng không dễ gì mà chữa khỏi, chỉ có thể hưởng thụ quên đi mọi phiền lo.
Tiểu Oanh Oanh không thể tiếp tục suy nghĩ về chủ tịch đại nhân thêm nữa nếu không muốn tự đả thương chính mình. Nhanh tróng giải quyết xong bát cháo bào ngư trước măt, cốc sữa bị cô uống cạn. Tiểu Phong nhìn cô chợt cười, rướn người đến hôn cô. Đôi môi lướt nhẹ trến bờ môi đang ướt sữa của cô, cảm giác ngọt ngào lan tràn vị giác.
Mỗi ngày được anh hôn giường như cũng lại trở thành thói quen. Tiểu Oanh cũng chẳng suy nghĩ nhiều về điều khác thường này, chỉ biết Tiểu Phong luôn như vậy, đối với anh, môi của cô là 1 món ăn khiến anh bị nghiện.
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên. Tiểu Phong rời khỏi làn môi mềm mại ấy 1 cách nuối tiếc
- Có chuyện gì sao hả?
- Lô hàng đã cập bến rồi, tầm 2 tiếng nữa sẽ đến nơi
- Tôi biết rồi, cứ vậy đi
Tiểu Phong cúp máy, nhìn Tiểu Oanh vẫn đang tiếp tục ăn ngon lành - Tiểu Oanh, anh có việc phải đi, em cứ tiếp tục ăn đi
Tiểu Oanh Oanh gật đầu đồng ý, đôi tay vẫn không ngừng lau tay vào áo Tiểu Phong. Anh khẽ nhíu mày, giật đôi tay đang làm loạn trên áo mình - Đây không phải rẻ lau tay đâu nhóc
Tiểu Oanh Oanh bây giờ mới chịu để ý, nuốt nước bọt nhìn anh. Ban lẫy đầu óc bay lên 19 tầng mây, lên giờ làm việc gì cũng không chịu chú tâm tẹo nào
- Tiểu Phong, em lau nhầm chỗ - Tiểu Oanh cười ngượng, hai má ửng hồng
- Không sao
- Hỳ Hỳ... em biết là không sao mà - Tiểu Oanh cười tươi rói nhìn anh, Tiểu Phong đối với cô là tốt nhất trên đời. Dù Tiểu Oanh Oanh có cố tình đẩy anh xuống vũng bùn, thì nhất định Tiểu Phong cũng không giám trách cứ cô, đối với anh.... Tiểu Oanh luôn là kẻ vô tội.
- Tối anh mới về, nhớ ở nhà, đừng có đi đâu lung tung.... - Sau khi căn dặn xong Tiểu Oanh Oanh, anh mới có thể an tâm bước đi.
Rốt cuộc Tiểu Phong làm nghề gì???? Tiểu Oanh Oanh bắt đầu thấy nghi ngờ giờ giấc làm việc của Tiểu Phong. Công việc của anh thật sự rất mờ ám, không hề rõ dàng chút nào, nhưng dù sao Tiểu Oanh cô cũng chẳng cần suy nghĩ quá nhiều. Tiểu Phong không phải là người thíc giấu diếm, đến 1 lúc nào đó nhất định sẽ nói cho cô biết.
Tiểu Oanh Oanh ngồi cả ngày trong nhà cũng sinh buồn chán lên quyết định ra ngoài đi dạo, chỉ có điều có người cứ luôn theo sát cô 24/24, quả là rất bực bội
- Này, đừng đi theo tôi nữa
Người đàn ông mặc áo đen nhìn cô chằm chằm, cả người vẫn trong tư thế sắn sàng ứng phó - Cô Tiểu, cậu Phong nói tôi phải đi theo để bảo vệ cô
Lại là Tiểu Phong, mình cũng đâu còn là con nít lên 3 mà cần phải có người bảo vệ.
-Tôi tự lo ình được, không cần đi theo nữa - ánh mắt sắc lẹm của Tiểu Oanh khiến người trước mặt không khỏi run, nhưng vẫn cố làm ra vẻ không quan tâm lời cô nói. Tiểu Oanh Oanh bị tên này làm cho sôi máu, rồi vẫn phải quyết định để anh ta đi theo nhưng phải giữ khoảng cách nhất định, không được phép đi sát cô như hình với bóng.
Người đàn ông đi phía sau thở dài
Nếu cô có thể tự bảo vệ mình thì đã không bị người ta xém nữa thì thiêu sống rôi, đúng là ngang bướng.
Tiểu Oanh bước đi chậm dãi, không biết từ bao giờ đã đứng trước cống lớn của Hàn Thiên, Có chút nhung nhớ với nơi này. Tiểu Oanh khẽ gọi tên anh, rồi lại tự nhếch miệng cười. Người bỏ anh là cô, vậy mà giờ lại lưu luyến không ngừng, thật khó chịu.
Tiểu Oanh Oanh xoay người lại, không muốn để hình ảnh trước mắt làm dao động. Hình ảnh này chưa kịp lắng xuống thì 1 giông tố lại ập đến trước mắt cô.
- Hàn.....Thiên.... - Tiểu Oanh Oanh nhìn anh không chớp mắt, con người này vẫn rất đẹp. Dù có tiều tụy đến mức nào cũng không thể che đi nhan sắc tuyệt đỉnh làm sáo động lòng người
Anh bước đến gần cô, hai tay ôm chặt lấy Tiểu Oanh Oanh thỏa lòng nhung nhớ
- Để im như vậy, 1 chút thôi
Âm thanh dịu ngọt thoảng qua tai cô, Tiểu Oanh Oanh bị nó làm ụ mị quên mất khoảng cách giữa hai người. Đôi tay duỗi thẳng, đứng bất động để Hàn Thiên ôm chặt trong vòng tay. Nới đây cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp, nhịp tim đập rộn ràng và cả lồng ngực mình cũng đang bị rối loạn.
- Tránh xa cô ấy ra
Hàn Thiên quay qua nhìn người trước mặt không chút bận tâm, đôi tay vẫn không chịu buông Tiểu Oanh ra. Áp chặt cô vào mình như không muốn cô lại tiếp tục bỏ chốn
- Tiểu Oanh, dù chuyện gì sảy ra, anh nhất định sẽ không bỏ rơi em, không làm em bị tổn thương. Tiểu Oanh, xin em đừng đẩy anh ra xa nữa được không. Đôi tay ấm áp chạm vào bờ má trắng hồng của cô, từng lời phát ra cũng đều rất thật, mùi vị cũng rất ngọt ngào
- Nhưng nếu em làm anh hay người thân của anh bị tổn thương. Nếu như vậy, anh sẽ vẫn yêu thương em sao.
Hàn Thiên gật đầu - Anh hứa, dù chuyện gì sảy ra chăng nữa
Đôi tay anh kéo Tiểu Oanh lên xe, chiếc cửa đóng dầm lại và lao vút đi
Người đi theo bảo vệ Tiểu Oanh dù cố sức đuổi theo cũng vô ích, đành đứng nhìn chiếc xe vút đi để lại 1 màn xương mù mịt
Chết tuyệt, mất dấu rồi.
**********************
- Cậu Phong, có chuyện lớn rồi
- Chuyện lớn gì?
-Cô Tiểu đã đi với chủ tịch của Hàn Thiên
Tiểu Phong nghe đến đây, sắc mặt đã tràn đầy sự tức giận, hét vào chiếc điện thoại - MAU ĐI TÌM VỀ, NẾU KHÔNG MÀY SẼ CHẾT.
Tiểu Oanh Oanh, không nghe lời anh là sai lầm lớn nhất của đời em. Đôi tay Tiểu Phong bóp chặt tờ giấy xét nghiệm trong tay, xé ra từng mảnh nhỏ. Tiểu Oanh giám bỏ chốn với Hàn Thiên, chuyện này chắc chắn sẽ không thành.
Cảm giác tuột mất Tiểu Oanh khiến anh thấy hối tiếc vì đã để cô có cơ hội chạy thoát. Để cô có cơ hội làm anh bị thương
Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm - Mai Hoa