Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Hoa
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:22:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
hủ tịch... anh muốn nói như nào "
Như nào phải nói....không nhẽ bất tôi ngồi nghĩ à.................... Đâu nhất thiết phải vậy....haha, chị Tiểu Oanh chỉ cần nói 1 câu em yêu anh là Hàn Thiên anh chết cũng mãn nguyện rồi
" Tiểu Oanh mọi chuyện rõ ràng như vậy mà em não của em vẫn chưa hiểu vấn đề à??? " - Hàn Thiên nhìn cô...anh hết chịu nổi rồi, Tiểu Oanh Oanh ngang bướng không chịu thừa nhận thì anh sẽ làm...... dù đây là lần đầu tiên trong cuộc đời phải hạ hình vì 1 cô gái....nhưng cũng rất đáng mà
Vấn đề là gì thì còn cần anh phải nói sao.....Tiểu Oanh cô đâu ngu đến mức không hiểu ý anh.... chẳng qua chỉ là tỏ ra nguy hiểm 1 chút
Tiểu Oanh Oanh ngồi trên bàn đưa chân qua lại..... hành động cuả chủ tịch đại nhân càng lúc càng bí hiểm....." Chủ tịch.... anh đang tìm cái gì....để tôi phụ "........... Nói là tìm phụ chứ thực tình muốn nhảy vào phá thêm thì có.....đập phá cho tan phòng chủ tịch
Hàn Thiên chui đầu ra khỏi tủ....nhìn Tiểu Oanh chằm chằm như ám chỉ.........................Tiểu Oanh Oanh, em mà rời khỏi cái bàn thì chết với tôi
Tiểu Oanh Oanh nằm dài ra bàn..... cúi xuống cái ngăn kéo phía dưới....tò mò mở ra
Bên trong trống không....chỉ có duy nhất 1 chiếc hộp nhỏ.... " Chủ tịch...tôi coi cái này nghen " - Tiểu Oanh Oanh giơ ra....chưa kịp mở lắp đã bị anh giật lấy
" Tiểu Oanh....em thấy lúc nào vậy "
" Tôi thấy ở trong ngăn kéo bàn anh " - Tiểu Oanh Oanh nhìn chiếc hộp không rời măt.........không nhẽ Hàn Thiên tìm cái này.... là gì mà không muốn cho cô xem
" Chủ tịch....cái gì vậy, tôi xem chút coi ".................Khuôn mặt lộ rõ vẻ tò mò......đôi môi nhỏ khẽ nhếch nên 1 nụ cười tuyệt đẹp khiến Hàn Thiên đờ người
Tiểu Oanh Oanh....em định dùng cái gương mặt ấy để dụ dỗ tôi à...... không có đâu nghe
Hàn Thiên lắc đầu....đưa chiếc hộp nên cao " Với được thì lấy "..................... Câu nói này có phải là đang khinh thường chiều ét rưỡi của cô không vậy...
Tiểu Oanh Oanh thầm cười......mình đang ngồi trên mặt bàn mà....chỉ cần đứng nên là thừa sức với được thôi...chủ tịch anh đúng là ngốc...............................suy nghĩ của Tiểu Oanh quả là nông cạn đến cạn hẳn
Đôi mắt anh liếc xuống cơ thể Tiểu Oanh Oanh...... cô đang định bật nên để với lấy.................................Em dù có đứng nên cũng không với được đâu bé con ạ
Như dự đoán.....Tiểu Oanh Oanh đã đứng dậy nhanh như chớp....nhưng đôi tay chưa kịp động vào được cái hộp thì Hàn Thiên đã lùi ra xa...........Tiểu Oanh tí nữa là đập mặt xuống nền nhà cũng may tóm được cổ giật lại mà ngã nhào vào người anh.............................Chết tiệt lại cái mùi này...Hàn Thiên anh không chỉ đẹp mà mùi hương cũng rất quyến rũ..................................................................................Tiểu Oanh Oanh có khi nào đã bị Hàn Thiên anh làm điên đảo đầu óc.........chắc là chưa đạt đến cảnh giới như vậy đâu
Hai mắt chạm nhau.... chủ tịch đại nhân cúi người hôn nên cổ cô................Tiểu Oanh Oanh bất ngờ lùi lại...
Chủ tịch... cảnh báo anh nếu đến gần sẽ chết không toàn mạng..............
" Chủ...tịch...anh muốn làm gì "...........................Đã bảo làm gì thì phải nói mà......
" Vậy em nghĩ...anh muốn làm gì.......Tiểu Oanh Oanh chẳng lẽ em đang cố tình không hiểu tình cảm của anh "..........Thật sự là mặt chị Tiểu đang rất ngu ngơ....2 mắt lơ thơ.....cả người đơ đơ........
Tình cảm cái gì....Hàn Thiên không nhẽ anh có tình cảm với tôi...... thôi ngay đi, nếu tin anh thì tôi là con điên trong công viên mất......người như anh thì thiếu gì mĩ nhân để mắt đến..........tôi chỉ là người bình thường không gặm nổi cái phước lớn ấy đâu
" Chủ tịch....tôi chẳng hiểu anh đang nói cái gì.....hơn nữa tôi cũng chẳng dư hơi nghe anh nói...." Tiểu Oanh Oanh quay người bỏ đi
Không dư hơi nghe anh nói à....Tiểu Oanh,.....muốn chạy đâu có rễ.......dù chạy đến chân trời góc bể thì em cũng vẫn là của anh
Chủ tịch đại nhân chạy đến ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ của cô từ phía sau.......................Tiểu Oanh bất ngờ bị anh ôm chặt... cả người bỗng thấy ấm áp là thường.....
" Tiểu Oanh.....nghe kĩ đây......Anh yêu em "..............Tiếng nói phảng phất hơi thở ấm áp phả vào tai cô.......2 má cô ửng hồng.... cả người mềm nhũn.....trong lòng bỗng thấy nghẹn ngào
Trời ơi Tiểu Oanh Oanh...sao mày có thể để những lời nói ong bướm ấy ve vãn tâm hồn....thôi ngay đi..... chủ tịch anh ta lại muốn thử mình đây mà
" Tôi không yêu anh......nghe rõ chưa.....tôi không yêu anh....tôi không...."
Đôi bàn tay anh bịt chặt lấy miệng Tiểu Oanh không để cô tiếp tục thốt ra những lời nói đau lòng như vậy.......................Tiểu Oanh Oanh đúng là chán sống...chủ tịch bị cô làm cho tức giận đến độ muốn thiêu đốt mọi thứ
Đôi tay đẩy cô vào bức tường......Tiểu Oanh Oanh bất ngờ bị anh xoay người lại rồi bị ép vào thành tường 1 cách thô bạo.......................
Đôi mắt xoáy sâu vào đôi mắt đen nháy phía dưới đang chớp chớp nhìn anh............................Xin hãy tha mạng cho tôi chủ tịch đại nhân
" Tiểu Oanh Oanh....em có yêu anh không? "
Lại là câu hỏi này.... anh muốn tôi phát điên nên à " KHÔNG ".......................... Lại một lần câu trả lời vang nên trong không trung nghe mà tan nát cõi lòng...
Chủ tịch cúi người đặt nên môi cô 1 nụ hôn cuồng bạo..... đôi tay không ngừng xiết mạnh nên chiếc eo thon nhỏ của Tiểu Oanh Oanh...khiến Tiểu Oanh khẽ nhíu mày đau đớn.....
Tiểu Oanh dùng hết sức lực để đẩy ra nhưng vô ích..........chủ tịch lúc này như 1 con thú bị bỏ đói lâu ngày.......không chịu buông tha cho cô
Sau khi đã ăn lo..... chủ tich ngẩng nên nhìn Tiểu Oanh Oanh đang sợ hãi run nên từng đợt
" Tiểu Oanh Oanh.....anh hỏi lần cuối....em có yêu anh không? " đôi mắt nhìn đầy đe dọa......đôi tay ma lực của chủ tịch đại nhân đặt sau lưng cô lần mò đến khóa kéo đang từ từ được kéo xuống một cách nhẹ nhàng.....đôi mắt dán vào khuôn mặt Tiểu Oanh Oanh như đọc thấu suy nghĩ trong đầu
Làn da trắng nõn bị anh chạm đến lập tức nổi da gà...
Tiểu Oanh Oanh bị chủ tịch rồn đến bước đường cũng.... đôi môi run run phát ra tiếng nói " Chủ tịch....em.....yêu.....anh...."..................Từng từ phát ra như một sự tra tấn nặng nề........Tiểu Oanh xấu hổ không biết phải rúc mặt vào đâu....cúi xuống nền nhà mặt nhăn như khỉ
Lần đầu tiên thốt ra câu này....quả là hơi ngại mồm......
Hàn Thiên kéo lại khóa cho cô....quay lưng bước đi " Tiểu Oanh.....em làm anh rất vừa ý.......mau rọn dẹp chỗ này đi...anh phải đi có việc "
Chẳng phải nói Tiểu Oanh cô không cần dọn sao.....chủ tịch anh đúng là đồ nói mà không biết giữ lời
Tiểu Oanh Oanh kể từ giây phút này....chính thức chở thành bạn gái bị ép buộc của chủ tịch đại nhân......bề ngoai tỏ vẻ không vui....nhưng thực chất bên trong lại dấy nên cảm xúc vô cùng lạ lẫm khiến cả người lâng lâng như trên mây
Tiểu Băng bên ngoài đã chứng kiến tất......ánh mắt nhìn Tiểu Oanh đầy tức giận..........................TIỂU OANH OANH... CUỘC CHIẾN BẮT ĐẦU.............................cả cơ thể run nên kìm hãm sự tức giận muốn phay thây Tiểu Oanh Oanh
Chiếc hộp ban nãy chủ tịch không muốn cho cô xem giờ lại ở trong túi áo cô 1 cách nguyên vẹn.......................Tiểu Oanh Oanh cầm nên ngắm nghía rồi mở ra.........ánh sáng bên trong lóe nên giữa góc tối của căn phòng khiến Tiểu Oanh nhìn chăm chú không rời mắt
Oà nhẫn sao......đẹp quá.......nhưng tại sao lại đẻ trong túi mình......không lẽ là anh ta cho sao....................Như vậy không được, tặng nhận như vậy là có ý gì.........không nhẽ.......HẢ...
Tiểu Oanh Oanh nhìn tờ giấy trong hộp với dòng chữ rất bức người.........Tiểu Oanh Oanh là người của anh..................... bây giờ không những trở thành người giúp việc của anh ta, đến Tiểu Oanh giờ cũng thuộc quyền sở hữu của Hàn Thiên anh không phải quá đáng sao....chủ tịch....anh đúng là có tiền, có quyền....thì muốn có gì cũng được à???....thật không thể chấp nhận nổi mà...
Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm - Mai Hoa