Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 310 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59: Chương 58 + 59
c a….” Trong nháy mắt đau đớn kịch liệt đánh sâu vào tất cả lý trí Giản Diệu, tay trái đau như bị đục khoét kim châm muối xát, tiếng thét từ trong cổ họng phát ra lại bị đứt đoạn, trong đêm tối thê lương mà thấm vào lòng người.
Trong xe, đầu ngón tay cầm vô - lăng của An Khả trắng bệch, sau khi xe lùi lại ngón tay cô ta run rẩy có chút không cầm được tay lái. Đêm ba mươi vốn là ngày cả nhà sum vầy, nhưng ở đó không phải nhà của cô ta, cô ta đứng đó nhìn ba mình gần như là đang lấy lòng An Ngưng. Cô ta kiềm chế lâu rồi bị ông thờ ơ cũng lâu rồi rốt cuộc lỗ mũi chua xót không nhịn được rống lên với ông, “Con cũng là con ba, vì sao ba đối xử với con như vậy!”
Sau đó, cô mới biết được lúc trước mẹ cô đã từng làm những gì với mấy người Nam An An.
Khó trách mỗi lần cô lấy lòng Nam An An, cô đều bị cô ấy ghét như vậy.
An Khả và mẹ cô tranh cãi ầm ĩ một trận, trong cơn tức giận lái xe ra ngoài lang thang trên đường, trên đường gần như không có một ai cả.
Cô không có nhà để về nên muốn đi qua gặp Nam An An, cuối cùng thấy cô ấy vội vã chạy ra ngoài, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo, thấy cô ấy lên xe một người đàn ông lạ mặt.
Dọc đường An Khả cẩn thận đi theo chiếc xe phía trước, trong lòng âm thầm hi vọng là do cô suy nghĩ nhiều, nhưng lại phát hiện chiếc xe trước mặt càng đi càng lệch hướng. Cô đang lo lắng thì nhìn thấy Nam An An từ trong cửa xe ló đầu ra, một lát sau cửa xe mở ra người đàn ông kia đi vòng đến cửa xe một tay chống lên cửa, Nam An An ngồi ven đường thoạt nhìn như là đang muốn nôn.
An Khả hung hăng giẫm chân ga đâm vào chiếc xe kia, khiến người đàn ông đó lảo đảo một cái, sai đó liền thấy Nam An An chạy như bay ra ngoài.
An Khả tâm tư rối loạn muốn xuống xe kéo người đàn ông kia lại giúp cô, nhưng nghĩ tới hai người bọn cô cũng không thể là đối thủ của người đàn ông cao to đó được, chỉ có thể khó khăn lùi xe về rồi chạy đuổi theo hướng bên kia, muốn tìm cơ hội điều khiển xe hù họa người kia một chút ai dè nhìn thấy tên nam sinh đó hung hăng đập một quyền vào bụng Nam An An….
Trong nháy mắt đó, cô mất lý trí cũng không thể khống chế được.
Cho tới giờ này, trước mắt chính là máu đỏ tươi trên tuyết trắng xóa càng nhìn càng thấy ghê người, tay Giản Diệu nhũn như con chi chi không nâng lên nổi. Cô đẩy mở cửa xe chạy tới cẩn thận muốn xem tay Giản Diệu và cậu ta có còn đe dọa được hay không.
Nam An Ạn ôm bụng cách Giản Diệu rất xa, trông thấy chủ xe mở cửa cẩn thận quan sát Giản Diệu. Ánh đèn xe chói mắt, vẻ hung ác trên mặt nữ sinh tụt xuống cực điểm, chỉ còn lại hoảng hốt lo sợ. Nhìn thấy khuôn mặt An Khả trong lòng Nam An An hơi kinh ngạc, lập tức nhớ tới buổi tối khi cô đang đắp người tuyết, An Khả miêu tả lại cô chuẩn xác như thế…..
Lúc đó cô trả lời có lệ với An Khả, cũng không suy nghĩ sao An Khả có thể đoán được đúng đến từng chi tiết như vậy.
Cả người Nam An An đau đớn không tỉnh táo, cũng không nghĩ ra lý do An Khả dũng cảm quên mình tới cứu cô. Nhưng, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô bị Giản Diệu đánh một quyền vô cùng độc ác, vừa rồi liều mạng đạp mạnh Giản Diệu một cái đã dùng hết sức lực mà cô có, bây giờ loại bỏ được sự uy hiếp là Giản Diệu, sau khi tâm lý khẩn trương tan đi bụng liền bắt đầu đau đớn, Nam An An ôm bụng cuộn tròn mình trong đống tuyết, trước mặt từng thứ đều biến thành màu đen. Có thể vừa rồi rất tập trung tinh thần vào việc giả vờ nôn, bây giờ thật sự rất choáng váng đầu óc, trong bụng chua xót, trước mắt cũng một mảnh mơ hồ không rõ.
An Khả bước từng bước nhỏ bước qua chỗ Giản Diệu ở đằng xa kia đang muốn xem tay cậu ta, bỗng chốc mắt cá chân bị tay không bị thương của Giản Diệu hung hăng nắm chặt, cả người mất trọng tâm bị quăng té xuống mặt đất. Con ngươi Giản Diệu ứ máu, tay trái vừa rồi còn đau như kim châm bây giờ hình như đã mất đi cảm giác, cậu ta hung hăng đạp An Khả một cước muốn lấy điện thoại ấn gọi 120 (số cấp cứu của TQ), khóe mắt liếc thấy Nam An An đang ôm bụng cuộn mình trên nền truyết.
Lúc đó cậu ta đưa lưng về phía xe, nhưng Nam An An bị cậu ta ôm vào ngực nhất định phải thấy chiếc xe đang lao nhanh tới, cô thế mà lại …. Cô cố ý!
Giản Diệu cố nén cơn đau gọi cú điện thoại cấp cứu xong sau đó chui từ trong xe ra, đi về phía Nam An An, tay cậu ta vẫn còn đang nhỏ máu xuống đất.
Nam An An thấy trước mắt mơ hồ, chỉ nghe tiếng giày da giẫm lên mặt tuyết càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, ngón tay Giản Diệu dính đầy tuyết lạnh lẽo bóp chặt cổ cô…..
Thiếu oxy (oxygen, kí hiệu O) khiến Nam An An cảm thấy trước mặt trắng xóa, đầu ngón tay Giản Diệu nới lỏng ra, đến lúc này….. Cậu ta thế mà vẫn không nỡ.
Nam An An ho khan dữ dội, giữa lúc mơ hồ cô nghe thấy tiếng phanh xe (thắng) chói tai. Truyện bên diiendan.com. Nam An An nâng mí mắt lên mơ mơ màng màng nhìn thấy đèn xe chói mắt và bóng dáng người ngược ánh sáng. Bóng dáng ngược sáng kia chỉ mơ hồ, giữa lúc cô thấy mờ mịt cả người Giản Diệu bị túm cổ áo hung hăng ném ra ngoài….
Hình ảnh mơ hồ, ngược sáng rất giống với hồi ức đêm đó. Người kia một tay ôm Nam Vi Vi một tay túm cổ tay cô, dẫn cô băng qua con hẻm nhỏ tĩnh mịch như không có tận cùng, bên tai là tiếng ve kêu và tiếng gió rít đêm hè, cô vừa khóc vừa chạy mặt đầy nước mắt. Sau khi chạy ra khỏi hẻm nhỏ người đó dẫn bọn cô đến dưới đèn đường sáng ngời, cúi người lấy mu bàn tay lau khóe mắt cô, giọng mát lạnh dễ nghe, “Không có việc gì, ngoan.”
“Không có việc gì, An An….” Cả người Nam An An bị ôm ấn chặt vào người anh, “Không sao rồi.”
Trên người anh rõ ràng có tuyết dính vào, nhưng hơi thở khiến cô yên tâm.
Từ bắt đầu đến hiện tại
“Sư phụ” Nam An An hít sâu một hơi, trán để lên ngực anh, giọng buồn rầu.
“Ừm, anh ở đây….”
“Thầy” cô lại gọi một tiếng, giống như đang muốn xác nhận đúng là anh ở đây.
“Anh ở đây.”
Nam An An hít hít mũi, “Khương Minh.”
“Ừm.”
Cái ôm của anh ấm áp mà quen thuộc, giống như chờ đợi đã lâu lắm rồi.
Nam An An gọi anh một tiếng lại một tiếng rồi dần dần thấp xuống, Khương Minh trả lời cô một lần lại một lần, giọng trầm thấp khàn khàn.
“Khương Minh….” Nam An An một tay níu vào bờ vai Khương Minh vùi đầu trong lòng anh gọi tiếp một tiếng, đêm nay cô vừa lạnh vừa đói vừa đau lại sợ, giờ phút này có ‘thiên ngôn vạn ngữ’ (ý là nhiều lời để nói) tràn ra bờ môi nhưng cuối cùng lại: “Nấc.”
Khương Minh: “……..”
Nam An An: “Nấc…. nấc….. nấc….”
Nam An An cảm thấy đầu càng lúc càng nặng trĩu, kiên cường chống đỡ tới bây giờ rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa.
…….
Nam Vi Vi chạy thẳng tới bệnh viện, vượt qua Khương Minh ôm Nam An An đi vào trong.
An An một tay đè lên bụng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, Nam Vi Vi nghe thấy giọng mình cũng đã thay đổi: “Bụng cô ấy làm sao vậy?”
An Khả đi theo phía sau sắc mặt cũng tái nhợt trả lời: “Giản Diệu đánh một quyền vào bụng chị ấy.”
Nam An An nửa ngủ nửa tỉnh bị Khương Minh ôm đi chụp phim, siêu âm, kết quả kiểm tra là Nam An An bị xuất huyết trong mức độ nhẹ, lúc Nam An An ngủ một tay vẫn ôm bụng.
Khương Minh đứng bên cạnh giường bệnh cả một đêm không chợp mắt, sắc mặt Nam An An trắng bệch lúc ngủ vẫn còn cau mày.
Khương Minh đưa tay vuốt ve gương mặt cô, trong đầu là hình ảnh lần đầu tiên Nam An An xuất hiện trong nhà anh, anh làm món thịt bò hầm khoai tây ăn rồi bị đau bụng nằm trên ghế sofa ngoan ngoãn mặc kệ anh xoa bụng cho cô, anh vừa chạm vào bụng cô cô đã cười đến không kiềm chế được.
Khương Minh thậm chí không dám nhớ lại cảm giác khi anh nhận được điện thoại của Nam Vi Vi, anh đứng trong phòng bệnh ông nội, tiếng mọi người trong nhà trò chuyện rôm rả với nhau dường như cách anh rất xa, loại này… Cảm giác trái tim níu chặt vò thành một nắm bị xé rách toạc.
…..
Nam Vi Vi tựa vào ghế sofa không nhúc nhích, cú điện thoại đó của Nam An An nói chuyện giống như bình thường bọn cô vẫn vô cùng thân thiết tán gẫu, nhưng đột nhiên cô chợt nghe ra Nam An An khác thường. Nam An An bảo cô em mừng tuổi cho chị, nhưng mà Giản Diệu tuyệt đối không biết bọn cô là bào thai đôi, từ trước tới giờ An An chưa bao giờ mừng tuổi cô mà chỉ có cô mừng tuổi An An.
Lúc đó cả trái tim cô nhảy vọt lên cổ họng, nghe giọng điệu tự nhiên khái quát nội dung quan trọng nhắn tới cho cô của Nam An An --- Em trai Giản Tiệp, trên đường tới thành phố A, còn có cô nhấn mạnh di động sắp hết pin và câu nói “Rất an toàn.”
Từ sau khi cúp điện thoại Nam Vi Vi liền bắt đầu dựa vào câu nhắc nhở trước của cô nhanh chóng định vị không lại sợ di động cô hết pin, vừa kêu Cận Tư điều tra thông tin về em trai Giản Tiệp. Đêm ba mươi lý do khiến Nam An An chạy tới thành phố A cũng chỉ có Khương Minh, như vậy nhất định Khương Minh sẽ cách chỗ Nam An An gần nhất, khoảnh khắc đó cô không ngừng gọi điện thoại cho Khương Minh……
Nam Vi Vi làm việc nào ra việc nấy, cố gắng đè xuống đáy lòng nhưng không cách nào vứt bỏ được sự bất an, Nam An An nói, chị, em yêu chị.
Nghe qua như đang làm nũng, cũng giống như là đang từ biệt.
Lúc tắt điện thoại di động tay Nam Vi Vi đang run rẩy, cũng may…..
Vi Vi che mặt, buông đầu ngón tay ra lau qua khóe mắt.
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng bị đẩy ra, Nam Vi Vi thì nhìn thấy An Khả đứng trên hành lang, cô đi qua kêu An Khả đi vào, An Khả lắc đầu không nhìn cô mà trực tiếp đi lướt qua cô nhìn về phía phòng bệnh của Nam An An, muốn nói lại thôi.
Vi Vi thấy thế nói câu: “Em ấy không có việc gì, còn chưa tỉnh ngủ.”
An Khả nghe vậy gật gật đầu, cúi xuống xoắn góc áo bệnh nhân giọng hơi khàn khàn: “Tôi đi đây.”
“Cô đi đâu, cô khỏe không?” Nam Vi Vi quan tâm An Khả, ngày hôm qua cô cũng nhìn thấy trên áo lông trắng của An Khả có vết chân, nhưng mà cô hoàn toàn không có thời gian để chú ý đến An Khả.
An Khả lắc đầu.
“Cảm ơn cô.” Nam Vi Vi cúi đầu xuống thấp về phía An Khả.
Truyện chỉ post bên diiendann.com, trang khác là vô ý thức.
“Không cần đâu, tôi biết mẹ tôi có lỗi với các cô.” An Khả không ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói xong câu đó liền trở về phòng bệnh sát bên cạnh.
Nam Vi Vi sững sờ một lát, đây là nguyên nhân An Khả cứu An An sao?
Chuộc tội ư?
Trong ấn tượng của cô từ trước tới giờ An Khả không phải là người thẳng thắn như thế.
Nam Vi Vi nhìn nhìn phòng bệnh, đi ra ngoài mua cháo cho Nam An An, suy nghĩ một chút rồi cũng mua một phần cho An Khả. Bất kể An Khả xuất phát từ mục đích gì, bây giờ cô thật sự cần phải cảm ơn An Khả.
Khương Minh vòng qua phía bên giường bệnh kia kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính rải đầy cả căn phòng. Ánh mặt trời màu vàng nhạt chiếu xuống làm Nam An An nâng mí mắt lên, đôi mắt bị ánh mặt trời chói rọi kích thích chớp chớp mắt, cô nâng tay che mắt chuyển người lại thì đau đến tỉnh luôn.
Lúc Nam An An vừa tỉnh lâm vào tình trạng giống như có một đoàn xe chạy ngang qua người, cô dụi dụi mắt cảm giác bụng cũng đau theo, nhìn về cửa sổ bên cạnh thì chứng kiến bóng dáng Khương Minh đang đứng trước cửa sổ.
Nam An An giơ tay muốn cầm cốc nước để uống, kéo theo cả bụng, “Ôi” Nam An An đau tới mức rên lên, Khương Minh chân dài bước chạy qua một tay ấn chuông một tay vịn chặt bờ vai cô, giọng gấp gáp: “An An, đau không?”
Nam An An gật gật đầu, đang muốn đưa tay xoa bụng bị Khương Minh nhanh tay lẹ mắt cầm lấy cổ tay: “Đừng lộn xộn.”
Bác sĩ tới rất nhanh, nghiêm túc hỏi cô, “Đâu ở đâu, ở đây hả?”
Nam An An gật gật đầu.
Vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc: “Đau thế nào?”
Nam An An: “….. Đói đau.”
“…..” Bác sĩ im lặng một lúc, đẩy đẩy mắt kính lạnh nhạt nói: “Ngoại trừ đau khi đói, còn đau thế nào nữa.”
“Không có ạ,” Nam An An lắc đầu: “Ngoài cảm giác đói ra không có cái khác.”
“…..” Bác sĩ lại dắt chiếc bút máy vào túi áo dài trắng, giương mắt nhìn Khương Minh nghiêm túc nói: “Người trong nhà cậu đút cho cô ấy ăn cơm trước đi, chờ cô ấy ăn no tôi lại qua.” Nói xong bác sĩ dẫn y tá đi ra khỏi phòng bệnh, còn đóng cửa phòng lại.
Bác sĩ vừa đi, phòng bệnh to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
Dưới ánh mặt trời sáng rực, ngay cả bụi trong không khí cũng không có chỗ nào để lẩn trốn.
Nam An An hạ mí mắt nhìn chăn trắng noãn, một tay níu chặt drap giường nhưng không nhìn Khương Minh.
Tối hôm qua lúc vừa tỉnh dậy sắp xếp lại những việc nhớ được, trong đầu Nam An An giống như bị nổ tung, cô thậm chí không biết làm sao mà đối mặt với Khương Minh.
Những thông tin này bỗng chốc chạy vào đầu óc cô, không kịp tiêu hóa.
Thì ra, vẫn luôn là Khương Minh.
Nam An An hạ mí mắt, nhiệt độ trong phòng bệnh hơi cao, trên chăn cô còn có áo khoác màu đen của Khương Minh đắp trên chân cô, ấm áp mà nặng nề hơn cả chiếc chăn mềm mại, còn Khương Minh chỉ mặc một chiếc áo len sợi mỏng manh màu tàn thuốc đứng đó.
Sáng sớm ánh mặt trời không quá chói, ngoài cửa sổ còn có tiếng chim hót chút chít.
Nam An An đắm chìm trong ánh nắng ban mai, có cảm giác như cách cả một thế hệ, giống như mọi việc tối hôm qua đều là thời gian xảy ra chuyện lúc trước.
Nhưng đột nhiện cô không biết làm thế nào để đối mặt với Khương Minh.
Rõ ràng cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng bây giờ lại không mở miệng được.
Khương Minh giơ tay đặt trên vai cô đỡ cô ngồi dậy, cầm chiếc gối mềm lót sau lưng cô, đứng dậy đi ra phía cửa phòng bệnh.
Khóe mắt Nam An An liếc thấy mũi giày Khương Minh chuyển hướng có chút khẩn trương giương mắt nhìn qua, cô giơ tay muốn túm góc áo Khương Minh, nhưng đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào anh đã cởi áo len mỏng màu tàn thuốc xuống, đầu ngón tay Nam An An cuộn tròn lại, lúc nghe được tiếng đóng cửa vang lên trong lòng trốn rỗng.
Cô chớp chớp mắt nằm vùi vào trong chăn, một tay kéo chăn lên đắp kín đầu, lông mi cọ vào chăn mềm mại…. Nhưng chăn bỗng nhiên bị một bàn tay xốc lên mang theo cảm giác mát lạnh, ánh sáng chiếu vào tới nơi. Nam An An hướng tầm nhìn lên trên vừa đúng lúc đối diện với con ngươi đen nhánh của Khương Minh, thì ra anh không đi.
“Anh đi đâu vậy hả?” Nam An An hít hít mũi, thốt ra một câu nói.
Khương Minh ngồi lên chiếc giường êm ái, hai tay nâng cánh tay cô lôi cô từ trong chăn ra ôm đặt lên đùi mình, để cả người Nam An An dựa vào người anh, nâng tay lau lông mi ướt sũng của cô, “Mua cơm cho em, không phải là đói tới đau sao?”
Quả thật tư thế bị người ta ôm vào trong ngực như thế này, Nam An An đã từng cảm thấy mập mờ và hồi hộp không thôi, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy hơi thở trên người Khương Minh bao bọc quanh người cô khiến cô vô cùng yên tâm.
Vừa rồi cô đau nên không chú ý, bây giờ Khương Minh mở miệng cô mới nghe ra giọng Khương Minh khàn khàn bộ dạng không khỏe, Nam An An quay đầu ôm cổ Khương Minh.
Rõ ràng là bọn họ mới chỉ vài ngày không gặp, nhưng cô lại cảm thấy như cách xa lâu lắm rồi.
Mặc dù nhiệt độ trong phòng bệnh vừa tầm, nhưng hình như kể từ tối hôm qua sau khi Khương Minh tìm được cô đã lấy áo khoác quấn quanh người cô, vẫn luôn chỉ mặc chiếc áo len mỏng manh này, như thế đi trong đêm tuyết.
Hình như anh bị cảm cúm, giọng khàn khàn không khỏe lại mang theo âm mũi, khuôn mặt đẹp trai mang theo vẻ mệt mỏi.
Khương Minh hơi nhíu mày đẹp, viền mắt hơi thâm, Nam An An tỉ mỉ chăm chút phác họa đường cong trên khuôn mặt anh, dúi đầu cọ vào cổ anh, cổ Khương Minh hơi lành lạnh. Trong lòng cô không nói được là có tư vị gì, đang đau khổ trong lòng thì một muỗng cháo đã tới bên miệng cô, Nam An An lắc đầu: “Em có rất nhiều câu hỏi.”
Từ chiều ngày hôm qua cô đã không ăn gì rồi, lúc bác sĩ tới hỏi cô chỉ cảm thấy trong bụng trống rỗng, đói không chịu được.
Bây giờ cháo trắng đưa tới bên miệng cô cô lại không có chút khẩu vị nào, giống như đói quá, ngược lại ngửi thấy mùi gạo có chút buồn nôn, nên tuyệt đối chẳng muốn ăn tý nào.
“Ừm,” Khương Minh vừa trả lời vừa cố chấp đưa muỗng tới bên miệng cô, để vào môi dưới của cô, “Ăn một miếng thì được hỏi một câu.”
Giữa lúc Nam An An đang chần chừ, thì thìa đã cạy môi côi, nước cháo ấm áp thấm ướt môi khô nứt của cô, giảm bớt sự khó chịu trên môi.
Nam An An dứt khoát há mồm ngoan ngoãn nuốt một ngụm: “Câu hỏi thứ nhất, tối hôm đó là anh đã cứu bọn em?”
Nói là câu hỏi, nhưng khi cô hỏi tất cả đều không mang giọng điệu nghi ngờ.
“Ừm, là anh.” Khương Minh cũng trả lời không chút dài dòng, ngón tay thon dài nắm chặt chiếc thìa, múc thêm một muỗng cháo đưa tới bên miệng thổi thổi, “Khi đó anh gửi cho em mấy tin hẹn lại thời gian sớm hơn, em không trả lời anh, cho nên anh từ chối buổi hội nghị đứng chờ ở trường học từ trước.”
Lúc đó Khương Minh tựa vào cổng trường giơ tay nhìn kim đồng hồ đeo tay, trong lúc lơ đãng ngước mắt lên thì nhìn thấy một nữ sinh ba chân bốn cẳng chạy vào trong hẻm nhỏ. Anh không chút để ý lại nhìn thoáng qua đồng hồ, đúng lúc đó bắt đầu bắn pháo bông để khai mạc bữa tiệc tốt nghiệp của trường, pháo bông bay vút trong không trung đốt sáng nửa bầu trời đại học phía Tây. Khi yên tĩnh anh chợt nghe loáng thoáng tiếng thét chói tai của nữ sinh và tiếng kêu thảm thiết thô tục của đàn ông. Lúc đó sự sốt ruột vì chờ đợi Tiểu Quyển bị dằn xuống đáy lòng mà sự bất an lại nổi lên, Khương Minh không chút do dự chạy vọt vào hẻm nhỏ.
Khương Minh tiếp tục đưa thìa tới bên miệng Nam An An, thấy cô nhanh chóng nuốt hết muỗng cháo hỏi tiếp: “Khi nào thì anh nhận ra em?”
“Nhận ra em là Tiểu Quyển….” Khương Minh nói rất chậm, rất có Lo-gic, “Chữ em viết trên tờ giấy xin phép và chữ của anh gần như giống nhau như đúc, Tiểu Quyển cô ấy từng nói muốn bắt anh chụp ảnh đề bài anh làm xong rồi gửi qua cho cô ấy để làm bảng chữ mẫu; lúc em tìm anh muốn cầu xin thương tình cho điểm trung bình, anh nhìn thấy khóa đồng tâm của em, trước kia Tiểu Quyển gửi cho anh tấm ảnh chụp khóa đồng tâm bị mất một nửa; lần tới học bổ túc khi An Khả tới tìm anh vô cùng thân thiết gọi em là chị An An, Tiểu Quyển từng nói An Khả ném hỏng khóa đồng tâm của cô ấy, cô ấy cũng ghét nhất là An Khả, hơn nữa tên An Khả cũng hiếm gặp.”
Nam An An khó khăn nuốt hết ngụm cháo trắng trong miệng. Mẹ kiếp, đã ba lần cô bại lộ hết thảy, mà Khương Minh sớm đã biết cô là Tiểu Quyển như vậy nhưng sau đó lại hoàn toàn ung dung thản nhiên.
Khó trách trước kia Cố Ly nói, về chiều cao thì cậu và Khương Minh không hơn kém mấy, nhưng về chỉ số thông minh thì các cậu chênh lệch nhiều….
“Còn về việc nhận ra anh đã cứu em….” Khương Minh đưa muỗng tới lần nữa, “Đêm sau thi kiểm tra tài chính kinh tế hôm đó, em uống say anh đưa em về nhà thấy ảnh chụp lúc sinh nhật em mười hai tuổi trong phòng ngủ; hoàn toàn xác định là có trời mới biết em có chị gái sinh đôi.” Lúc đó anh bế một người kéo một người, dẫn bọn cô tới chỗ đèn đường sáng trưng thậm chí còn lau nước mắt giúp cô gái nhỏ. Khuôn mặt Nam An An và Nam Vi Vi đều rất đẹp, đủ khiến người ta đã gặp qua một lần là không thể quên được. Cho nên rất dễ dàng qua tấm ảnh chụp giống như thế, anh biết được Nam An An có một người chị sinh đôi, cũng càng khiến anh xác định là anh đã đoán đúng rồi.
Trước đó anh chưa từng nghĩ tới Nam An An và Tiểu Quyển cùng với cô gái nhỏ được anh cứu có quan hệ với nhau, cũng may Nam An An nhờ anh giúp làm bài thi lớp mười.
Anh vẫn cho là Tiểu Quyển học lớp mười, mười lăm tuổi.
Nam An An đau khổ ăn cháo, không phải là chỉ số thông minh kém, mà chính xác là chỉ số độc ác kém, đầu óc Nam An An nhanh chóng cố gắng tìm thế xoay chuyển ưu thế về sân nhà: “Vậy chừng nào thì anh thích em?”
Khương Minh cười khẽ một tiếng, “Sau khi Tiểu Quyển không để ý tới anh.”
Còn sớm hơn cả cô, Nam An An đắc chí vừa lòng, giọng nhẹ nhàng: “Anh đã sớm biết em là Tiểu Quyển như vậy, lại còn để em theo đuổi anh lâu thế….”
Nam An An bổ sung thêm một câu: “Thầy, anh khó chịu lại còn kiêu ngạo.”
“Em qua lại với hơn mười người bạn trai trước.” Khương Minh nhàn nhạt nói một câu kết liễu Nam An An đang dương dương tự đắc. Với hiểu biết của anh về Tiểu Quyển, từ nhỏ đến lớn cô đều thuận buồm xuôi gió, rất dễ dàng nhận được quá nhiều yêu thương, cho nên sẽ không biết quý trọng, “Hơn nữa em đã nói, trước giờ chia tay thì không hợp lại.”
Tự gây tội ác không thể sống Nam An An: “….”
Nuốt ngụm cháo đang kề bên miệng, Nam An An chột dạ sờ chóp mũi, nếu như Khương Minh dễ dàng bị cô theo đuổi, cô cũng không biết sau đó sẽ như thế nào….
Nhưng mà, giáo sư thông minh như vậy phúc hắc như vậy thật sự là quỷ sắc!
Theo khuôn mẫu một hỏi một đáp, rất nhanh Nam An An đã giải quyết hết phần cháo đêm này, cô có chút không nỡ: “Giáo sư, lại thêm một chén nữa đi.”
Nói xong Nam An An ho khan vài tiếng, tối hôm qua lạnh quá, lỗ mũi bị nghẹt, ngột ngạt khó chịu.
“Chưa ăn no sao?” Khương Minh từ trên giường đứng lên, lấy chăn đắp kín cho Nam An An, bế cả người và chăn cô từ trên đùi đi tới ghế sofa, duỗi cánh tay lấy chiếc nhiệt kế từ trên bàn trà ra hiệu cô nâng cánh tay lên, Nam An An được cưng chiều mà lo sợ ngoan ngoãn kẹp nhiệt kế mới nhớ tới câu hỏi vừa lúc nãy của Khương Minh, vội vàng trả lời: “Chưa hỏi xong.”
Khương Minh không động đậy uể oải nhích lại gần ghế sofa.
Nam An An chột dạ cúi đầu, Khương Minh cúi người dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu cô, hơi thở ấm áp giống như có thể hòa tan mọi thứ. Nam An An tham lam lưu luyến ấm áp như thế, cho dù cô biết cô có bệnh, cho dù cô biết cô như vậy mà ở chung một chỗ với Khương Minh thì rất không công bằng với Khương Minh, nhưng cô vẫn không muốn rời khỏi.
An An nhích tới gần hôn Khương Minh một cái, bị râu trên mặt Khương Minh đâm vào, cô ôm Khương Minh cẩn thận mổ xuống làn môi mỏng của anh, Khương Minh giơ tay kéo gáy cô áp môi cô lên môi mình đảo khách thành chủ, mạnh mẽ cạy răng cô….
Đột nhiên Nam An An đẩy anh ra.
…. Trái tim Khương Minh lập tức chìm xuống đáy cốc, tròn một năm bọn họ cố gắng lại thành dã tràng xe cát, bây giờ hoàn toàn trở về điểm xuất phát, thậm chí…. Bây giờ ngay cả một nụ hôn Nam An An cũng không muốn đón nhận.
Khương Minh đứng dậy đi ra hành lang đốt một điếu thuốc, châm nhưng không hút, mặc cho điếu thuốc từng tý từng tý cháy hết, mãi đến lúc ngón tay anh bị nóng lên.
Khương Minh nện một quyền vào trên vách tường bệnh viện, đốt ngón tay tê dại mới khiến lý trí anh quay về.
Lần này Khương Minh đi ra ngoài, Nam An An không lo được lo mất nữa, cô rút nhiệt kế trong nách mình ra nhìn nhiệt độ, vẫn còn phát sốt, 38.6 độ.
Vừa rồi lúc đón nhận nụ hôn của Khương Minh cô đột nhiên nghĩ tới chiếc nhiệt kế, thiếu chút nữa kẹp quá thời gian.
Sau khi uống thuốc Nam An An tìm máy tính bảng của Nam Vi Vi ngồi dựa vào giường lướt diễn đàn Thiên Nhai.
Nổi lên trang đầu có một bài viết --- JMS (JMS Java Message Services - Đây là cơ chế để thực hiện việc gửi, nhận message – Theo Google.), nếu như bạn không sinh được đứa bé, bạn sẽ chủ động rời khỏi chồng bạn không?
Ngón tay Nam An An giật giật, cuối cùng vẫn nổi dũng khí ấn mở bài viết, chủ bài viết nói cô ấy đi kiểm tra phát hiện bị tắc ống dẫn trứng,,.com, sử dụng ống nghiệm nhiều lần cũng chưa được, bây giờ hết sức rối rắm chuyện rời khỏi chồng cô ấy hay không.
Nam An An trượt màn hình nhìn xuống câu trả lời bên dưới.
1: Tôi sẽ đi, vì tôi thương anh ấy.
2: Sẽ không, nhưng tôi cảm thấy anh ta sẽ không chủ động muốn tôi.
3: Tôi sẽ, chồng tôi là người thích trẻ con như vậy, tôi không nỡ để anh ấy cả đời này không có lấy một đứa con.
Ngón tay Nam An An hơi dừng lại.
4: Tôi cũng sẽ đi, yêu một người là làm cho anh ấy vui vẻ mà không phải trở thành gánh nặng của anh ấy. Làm người không thể ích kỷ như vậy, nếu tôi yêu chồng tôi, tôi không muốn liên lụy đến anh ấy.
Yêu……
Nam An An đang xem bài viết, máy tính bảng trong tay đã bị người ta rút ra, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Khương Minh đứng đó.
Nam An An siết chặt ngón tay, cằm bị người ta nâng lên, Khương Minh cúi người nghiêm túc nhìn vào ánh mắt cô --- “An An….”
“Dạ.”
Tim Nam An An đập rộn lên, nhiệt độ trên mặt rất nóng, đang chờ Khương Minh nói tiếp, chợt nghe thấy tiếng đập cửa có tiết tấu “Cốc cốc, cốc cốc” vang lên.
Nam An An nói tiếng “Mời vào” thì nhìn thấy An Khả đi tới, đứng chỗ không xa muốn nói rồi lại thôi.
Em Bị Bệnh Phải Trị Em Bị Bệnh Phải Trị - Hàn Mạch Mạch