Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Đàm Hime-ka
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 474 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:59:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48: Gia Đình...
...
Xoạch, cánh cửa vừa mở ra, thì...
- Aaa... Tiểu Hỏa Nhi yêu thương của mẹ, mẹ nhớ con muốn chết! Hu hu... - Một người phụ nữ lao đến bên nó, bà ôm chặt lấy nó. Đó là một người phụ nữ tuổi trung niên, tuy nhiên, bà rất đẹp và trẻ. Nó đã được nhìn ảnh của bà khi ở Trái đất, đây là mẹ ruột của nó - Ngọc Châu Bích Phượng.
Nó mải phân tích bà, nhưng bà ôm nó càng ngày càng chặt khiến nó ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn...
- Ách, dạ, dạ... con, khó thở quá...- Nó cố gắng nói rồi vươn tay ra. Khi nghe mẹ Phượng ôm chặt lấy mình rồi khóc nức nở, nó cảm nhận được một dòng suối ấm áp chảy vào lòng nó làm nó xúc động không thôi. Người mẹ đã sinh ra nó ở ngay trước mặt nó đây, có thể, trong mười tám năm ở Trái đất, nó không có nhớ về mẹ nhưng khi được mẹ ôm, ngoài cảm giác ấm áp kia, nó còn có cảm giác vô cùng quen thuộc, gần gũi.
- Ấy chết thật, mẹ xin lỗi con nhé, Tiểu Hỏa Nhi của mẹ, là do mẹ nhớ con quá, con có sao không? - Mẹ Phương vội vàng gỡ tay mình ra rồi lau nước mắt, ngập ngừng nói.
- Mẹ.. - Nó sụt sịt gọi tiếng ' mẹ ', mắt nó cay cay.
Nghe tiếng mẹ được phát ra từ miệng, mẹ Phương vui mừng không thôi, bà nhớ cái tiếng gọi này lắm rồi, ngày nào bà cũng mong nhớ đứa con gái cưng của bà, giờ nó đã về bên bà rồi, thật sự quá hạnh phúc mà.
- Tiểu Hỏa Nhi của mẹ vẫn xinh như ngày nào. - Mẹ Phượng xoa xoa khuôn mặt nó, cười hiền nói.
...
- A, Tiểu Hỏa Nhi, anh nhớ em nhiều lắm cơ! - Một chàng thanh niên đẹp trai, hết sức tuấn tú đi về phía nó, theo như bố nói, đây là anh Ba của nó - Long Thổ Bảo Kiệt.
- Chào Tiểu Hỏa Nhi, đây là lần đầu chị được gặp em đấy! - Một cô gái xinh đẹp đi đằng sau, mỉm cười nói, tay của cô gái ấy khoác lên tay của một người con trai tuấn tú khác. Đây là anh Hai - Long Thiên Bảo Thành và chị dâu - Diệp Kim Chi đây mà.
- Anh là Bảo Kiệt đúng không ạ? - Nó chớp chớp mắt nhìn Bảo Kiệt, trông đến là đáng yêu.
- Oa, em gái bé nhỏ của anh vẫn nhận ra anh kìa, anh thương em nhất luôn! - Nhìn biểu hiện hết đỗi đáng yêu của cô em gái nhỏ, Kiệt không chịu nổi, vươn tay ra định ôm nó...
- Ây da, trời đang nóng nha, Kiệt ca ca đừng manh động a~ - Nó biết được ý đồ của anh liền tránh ra ngay lập tức làm Kiệt phải bĩu môi, anh chỉ muốn ôm một cái thôi mà... Nó nhìn biểu hiện của Kiệt thì cười hì hì mấy tiếng.
- Kiệt, em nó mới về nhà, em phải để cho Tiểu Hỏa Nhi nhà mình nghỉ ngơi chút chứ. Tiểu Hỏa Nhi, em có mệt không? - Bảo Thành cười cười hỏi, trông đến là dịu dàng, ôn nhu.
- Dạ, anh Hai, em.. mệt lắm ạ, lên đến đây làm em kiệt sức muốn chết ấy, haiz, đường từ cổng vô đến đây, xa quá xá a. - Nó nhăn mặt, ỉu xìu nói.
- Vậy thì sớm lên phòng nghỉ ngơi em nhé! - Thành lại cười, nụ cười của anh ấm áp như gió xuân ấy.
- À à, chào em, chị là vợ anh Thành, chị là...
- Diệp Kim Chi! - Nó tiếp lời của Chi.
- Ấy, đúng rồi! - Chi cười híp mắt.
- Hì hì, vâng, mà cũng tiếc quá nhỉ, đám cưới của hai anh chị em lại không tham gia được...- Nó thở dài thườn thượt.
- Cháu làm sao mà sang bên đây được! - Một giọng nói mềm mại cất lên. Đi về phía nó là một nó là một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp, yêu kiều cùng với một người đàn ông tuấn tú và một bé gái hết sức dễ thương.
- Ách, dạ,...
Nó nhìn họ mà chẳng biết nên gọi là gì đây? Bố Vương chưa nói với nó về người này.
- À, Tiểu Hỏa Nhi, đây là cô của con - Long Lục Kỳ Huệ! - Bố Vương nhìn mặt nó ngu ngơ như vậy liền nhanh chóng nói.
Chà, ông quên mất, không giới thiệu cô em gái của ông với nó rồi...
- À, cháu chào cô cùng với.. chú nhà và em ạ.. - Nó tự mày mò về cách xưng hô rồi nở nụ cười nói.
- Ừ, Tiểu Hỏa Nhi của cô vẫn ngoan như ngày nào, đây là chồng cô, tên là Kiều Minh Tuấn, còn đây là con gái của cô, tên là Long Ngọc Ly, và...- Cô Huệ đang nói thì...
- Này, Tiểu Ly, anh tìm được Sinsin rồi này! - Một giọng nói trẻ con của một cậu bé cất lên, trông cậu.. chẹp, xinh trai thật đấy.
- A, anh Hai, anh tìm được rồi ạ? Ôi, em nhớ nó quá đi mất, mấy ngày nay không thấy nó đâu hết trơn. - Ngọc Ly vội chạy đến bên cạnh cậu bé và ôm lấy con vật mang tên Sinsin, và con vật tên Sinsin ấy lại chính là con tắc kè mà nó khen đẹp trên dọc đường đi vừa rồi. Nó tròn mắt nhìn, hóa ra đây là thú cưng của em nó a, chẹp, chẹp, không ngờ ngay cả một con tắc kè cũng được đem ra làm thú cưng...
- À, còn đây là con trai của cô, tên là Long Ngọc Phụng. Hai đứa, mau chào chị Nhi đi! - Cô Huệ cười cười.
- Chúng em chào chị ạ! - Hai đứa trẻ cùng đồng thanh gọi nó. Nó cười hì hì:
- Ừ, chào hai em, ngoan quá à! - Nó tiện tay nhéo má Phụng, ây da, da trẻ em có khác, mịn màng kinh a...
....
-À, giới thiệu với mọi người, đây là bố mẹ của con ở bên Trái đất ạ, mẹ Thanh và bố Việt!
Nó không quên hai bậc phụ huynh kia của nó, cười hớn hở giới thiệu với mọi người trong gia đình
- A, chào hai anh chị, cảm ơn anh chị vì mười tám năm qua đã nuôi nấng Tiểu Hỏa Nhi và đã giáo dục nó lên người. Tôi vô cùng cảm kích trước tấm lòng của hai anh chị! - Mẹ Phương cười rạng rỡ nói. Đây là hai người đã chăm sóc cho con gái bà suốt những năm tháng qua, bà phải bồi cho họ thật đủ mới được.
- Vâng, chúng tôi coi con bé như con cái ruột vậy! - Mẹ Thanh cười.
- Vậy từ giờ, hai người sẽ ở lại đây chứ? - Mẹ Phượng cười gật đầu.
- Đúng đó mẹ,từ giờ họ sẽ ở với chúng ta, ở với con! - Nó tiếp lời thay mẹ Thanh.
- Thôi, được rồi, giờ mọi người vào trong nhà cái đã! - cô Huệ.
- Chị Nhi ơi, đi thôi chị, Ly sẽ cho chị cùng chơi với Sinsin nhé chị? - Ngọc Ly kéo lấy tay nó, mỉm cười nói.
- Ừm, được chứ! - Nó cười híp mắt, con bé trông dễ thương thế không biết, trên mặt ai cũng là sự vui mừng rạng rỡ. Có lẽ do họ rất vui mừng, hạnh phúc khi gia đình đã đầy đủ thành viên...
Nó nhìn mọi người, ai cũng luôn luôn có một nụ cười tươi tắn trên môi, sự ấm áp khi được ở bên họ khiến nó vui mừng không thôi, nó dõi theo bóng dáng từng người rồi nở nụ cười rạng rỡ, thuần khiết...
- Chị Nhỉ, mình vô nhà thôi. - Ngọc Ly thấy nó cứ đứng cười một mình, nghiêng đầu nói.
- Hihi, ừ nhỉ, mình vô thôi, Tiểu Ly! - Nó vội nừng tỉnh, cúi xuống, mỉm cười nói với Ngọc Ly.
....
Giờ đây, nó đã có một gia đình mới vô cùng vui vẻ, tràn ngập sự ấm áp mà nó hằng ao ước. Mọi người ai cũng yêu thương và quan tâm nó. Nó sẽ sống thật hạnh phúc và đặc biệt là phải có quy củ. Vì hiện tại, nó không phải là một con nhỏ nhà quê nữa, mà là công chúa của Thổ Thiên Long - Long Hỏa Ngọc Nhi.
....
--------------- Hết chương 48 ----------------
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai? Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai? - Đàm Hime-ka