Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Thu Kún
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 38 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 212 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
hương 29
Quay trở về trường học được biết bao bạn bè vây quanh vui vẻ chào đón nhưng Uyên Nhi vẫn không thấy vui vẻ, sau khi quay lại kí túc xá sắp sếp đồ đạc xong xuôi Uyên Nhi quyết định một mình đi dạo một chút cho khuây khỏa đầu óc.
Chỉ qua một kì nghỉ hè ngắn ngủi mà trường học đã thay đổi không ít, khu vườn um tùm cây cối ngày nào nay đã gọn gàng hơn rất nhiều những cây cổ thụ to được giữ lại bên dưới còn có thêm vài chiếc ghế đá để học sinh ngồi học bài hay ngỉ ngơi, nhưng bụi cây được thay bằng những khóm hoa đủ màu sắc xinh đẹp. Uyên Nhi ngồi xuống ghế nhắm mắt lại ngửa mặt lên cảm nhận từng tia nắng ấm áp nhẹ nhàng lăn tăn trên làn da thi thoảng lại có một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mơn man trên khuôn mặt khiến cô vì thoải mái mà nở nụ cười.
Từ phía xa một chàng trai đang thong thả tản bộ, vừa nhìn thấy cảnh đẹp trước mặt anh dừng lại ngắm đến mê mẩn …
Uyên Nhi đang mải mê chìm đắm trong thế giới của mình nhưng cô vẫn cảm giác được dường như có ai đó đang nhìn mình, nhìn xung quanh thì thấy một bóng dáng rất quen thuộc, bóng dáng này luôn suất hiện trong giấc mơ của cô, ám ảnh trong tâm trí cô.
Uy Vũ thấy tình thế thay đổi quá nhanh từ anh nhìn cô bây giờ ngược lại cô lại nhìn anh không chớp mắt khiến anh có chút buồn cười, từ từ đi về phía Uyên Nhi khóe môi Uy Vũ nở một nụ cười tươi tắn
- Nhập học rồi sao?
Thấy anh lại gần bắt chuyện với mình Uyên Nhi chợt nhớ lại cảnh tượng đêm hôm ấy, ngại ngùng và giận dữ đan xen cô đứng phắt dậy đẩy anh ra rồi bỏ chạy …
Nhìn cô chạy chốn lông mày anh nhíu lại, anh đáng sợ như vậy sao?
*****************
Trong kí túc xá rộn rã tiếng nô đùa cười nói Bảo Ngọc ngồi xếp đồ đạc trong phòng khóe môi vẫn luôn nở nụ cười xinh đẹp đột nhiên cảm thấy lạc lõng, đưa mắt nhìn ra ngoài hành lang cô thấy những nữ sinh hồn nhiên vui đùa mang theo nụ cười tươi tắn khuôn mặt bừng lên một cảm giác hạnh phúc. Tại sao cô không thể làm được như họ? Mỗi khi cô vui vẻ hình ảnh của chị lại hiện lên trong tâm trí khiến cô giận chính bản thân mình vì cô biết mình không có tư cách có được hạnh phúc hay vui vẻ vì chính tay cô đã tước đi niềm vui và hạnh phúc của chị ấy …
- Ngọc cậu xong chưa?
Tiếng nói lanh lảnh mang theo ý cười của cô bạn cùng lớp khiến Bảo Ngọc bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ bi thương cô ngẩng đầu lên nhìn Minh Anh hỏi
- Sao vậy?
Minh Anh cười tít mắt đi tới ngồi xuống cạnh Bảo Ngọc vui vẻ nói
- À cô giám thị bảo chúng ta xuống phòng giáo viên để thông báo một số việc
Bảo Ngọc thắc mắc hỏi lại
- Cậu là lớp trưởng cậu đi được rồi mình đi làm gì?
Minh Anh cười cười giải thích
- Không những cậu mà Nhi cũng phải đi nữa, hai cậu là người trong ban cán sự lớp mà
Gật đầu xem như đã hiểu nhưng chợt nhớ ra gì đó cô cầm điện thoại quay sang nói với cô bạn
- Nhi không có ở đây để mình gọi xem cậu ấy đâu
Nói đoạn Bảo Ngọc cầm điện thoại nhấn số của Uyên Nhi “ Tút tút tút…” chuông cứ kêu nhưng chẳng có ai nghe máy, cô chán nản muốn dập máy thì bên kia chợt có tiếng nói
- Mình nghe đây
Bảo Ngọc thở nhẹ ra nhưng cô nhận ra giọng Uyên Nhi có chút lạ cô hỏi bạn
- Giọng cậu làm sao thế?
Đưa tay lên lau đi giọt nước còn đọng lại nơi khóe mắt Uyên Nhi cười gượng
- Không sao đâu, mà gọi mình có việc gì vậy?
Biết rõ Uyên Nhi đang giả vờ nhưng không muốn làm bạn khó xử Bảo Ngọc cũng lơ đi vấn đề vừa nãy
- Ừ cậu tới phòng giáo viên đi mình và Minh Anh ở đó đợi cậu cô giáo muốn họp ban cán sự lớp
Uyên Nhi ừ nhẹ một tiếng rồi cúp máy, cô cất điện thoại rồi tiến vào phòng vệ sinh. Tạt làn nước lạnh toát lên mặt để rửa đi những vệt nước còn đọng lại trên khóe mắt Uyên Nhi ngẩng đầu nhìn hình ảnh của mình trong gương thầm mắng
- Đồ ngốc …
Sau khi cúp điện thoại Bảo Ngọc quay sang nói với Minh Anh
- Chúng ta đi thôi Nhi cũng đang đến đó rồi
Minh Anh đứng lên đi cạnh Bảo Ngọc hỏi cô
- Này Ngọc gần đây Nhi có vẻ gì đó là lạ
Bảo Ngọc nghe xong chỉ cười không nói, Minh Anh lại tiếp
- Mình thấy cô ấy không giống mọi khi chút nào cả có phải sảy ra chuyện gì không?
Bảo Ngọc gật đầu
- Ừm đúng là có chút chuyện nhưng cậu đừng hỏi gì cậu ấy cả mặc kệ cậu ấy
Tuy có rất nhiều thắc mắc nhưng nghe bạn nói vậy Minh Anh cũng đành nuốt thắc mắc vào trong có lẽ đây là việc cô không nên xen vào …
****Phòng giáo viên ****
Uyên Nhi, Bảo Ngọc và Minh Anh ngồi ngay ngắn trước mặt cô giáo nghe cô nói về các kế hoạch trong năm học mới của lớp để ghi chép và chuẩn bị, sau khi nói xong các vấn đề chính cô tiếp tục dặn
- Như các em đã biết mỗi năm sẽ trường sẽ tổ chức một lớp học ôn thi cho học sinh cuối cấp, năm nay cũng vậy nên cô muốn các em cầm thời khóa biểu này đem phát cho các bạn trong lớp và thông báo để các bạn đi học đúng giờ
Nói xong cô phát cho ba người mỗi người một tập giấy A4 bên trên được kẻ thành những ô hình chữ nhật và ghi giờ học, các môn học cùng tên của những giáo viên phụ trách bộ môn đó. Uyên Nhi nhìn quanh một lượt đến môn tiếng Anh nhìn cột tên giáo viên cô chợt sững người giáo viên Anthony Lee và trợ giảng Trịnh Uy Vũ …
Anh ta là trợ giảng …
Đó là lí do anh ta suất hiện ở trường sáng nay …
Có nghĩa là ngày nào cô cũng sẽ phải gặp anh ta ….
Thấy bạn thân bỗng nhiên ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào tờ giấy Bảo Ngọc cũng đọc lướt qua một chút cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Uyên Nhi ngẩn người, hóa ra Uy Vũ sẽ là trợ giảng của khóa học tiếng Anh. Đọc thêm một chút nữa cô cũng bắt đầu ngơ ngẩn, vì ngoài Uy Vũ ra còn có Tuấn Anh …
Anh sẽ là trợ giảng của bộ môn toán, môn học chiếm nhiều thời gian của cô nhất trong thời khóa biểu. Vậy nghĩa là cô sẽ đối mặt với anh mỗi ngày…
Hai cô gái ngồi ngơ ngẩn bất động đến cả khi cô giáo gọi mấy lần mới thấy trả lời, ra khỏi phòng giáo vụ Uyên Nhi cầm tờ giấy trong tay nhìn Bảo Ngọc nói
- Tuấn Anh là người dạy môm toán đấy cậu định thế nào?
Bảo Ngọc lắc đầu buồn bã
- Không biết, còn cậu thì sao?
Uyên Nhi ngơ ngẩn
- Mình cũng không biết …
- Haizz
Hai cô gái cùng thở dài ánh mắt đượm buồn nhìn ra phía sân trường, tuy muốn trốn tránh nhưng nếu không đến lớp hai cô sẽ gặp rắc rối với bảng điểm, Uyên Nhi thì rất dốt tiếng Anh nên càng không thể trốn. Còn Bảo Ngọc tuy các môn khác đều giỏi nhưng duy nhất có môn toán là hơi kém một chút nên phải bồi dưỡng thêm cô cũng không thể làm cách nào khác ngoài đến lớp đúng giờ..
Càng nghĩ càng thấy khó hiểu Uyên Nhi hỏi bạn
- Cậu có nghĩ là hai người đó cố tình giở trò không?
Bảo Ngọc khó hiểu nhìn bạn
- Giở trò?
Gật đầu một cái Uyên Nhi nói tiếp
- Ừm cậu nghĩ mà xem làm gì có chuyện trùng hợp như vậy Uy Vũ dạy đúng môn mình kém nhất và Tuấn Anh lại dạy đúng môn cậu kém nhất không phải là quá kì lạ sao?
Nhíu mày suy tư trong chốc lát nhưng rồi Bảo Ngọc nghĩ nếu là Uy Vũ thì có thể nói là cố tình sắp xếp để được ở gần Uyên Nhi nhưng còn Tuấn Anh? Anh không có bất cứ lí do nào để làm cái trò sắp xếp nhàm chán này cả vì đơn giản cô đâu có là gì của anh …
Nghĩ tới đây Bảo Ngọc ngẩng đầu nhìn Uyên Nhi cười chua xót
- Không đâu Tuấn Anh chẳng có lí do gì để làm thế cả anh ấy đâu có ý với mình
Câu nói này đánh thẳng vào nỗi lòng của Uyên Nhi cô chợt nhận ra Uy Vũ cũng chẳng có lí do gì để làm thế cả anh đâu có thích cô, có khi anh còn cảm thấy cô phiền phức nữa …
Cô gật nhẹ đầu cười để che đi sự xót xa trong lòng
- Hì cũng đúng hai người đó đâu có rảnh
Biết Bảo Ngọc nhất định cũng không vui vẻ gì Uyên Nhi cố gắng lấy lại tinh thần cười cười kéo tay bạn
- Đi chúng ta đi ăn chút gì đi mình đói quá
- Ừm đi
Nắng vàng chiếu rọi trên sân trường thênh thang rộng lớn hai cô gái khoác tay nhau cùng bước đi trên môi vẫn nở nụ cười tươi tắn nhưng ai biết phía sau những nụ cười ấy lại là những giọt nước mắt đau thương …
*******************
Trong một căn hộ cao cấp hai chàng trai trẻ ngồi đối diện với nhau, Uy Vũ nhìn Tuấn Anh một cái cười gian hỏi
- Lí do mình làm vậy chắc cậu đoán được rồi nhưng cậu thì sao? lí do của cậu là gì?
Hai người đang nói chuyện về việc xin làm trợ giảng ở trường, Uy Vũ thì tất nhiên là vì cô bé ngốc nghếch không hiểu chuyện kia rồi còn Tuấn Anh. Cậu ta làm vậy để là gì? là vì Bảo Ngọc ư?
Tuấn Anh đứng dậy đi ra phía cửa kính nhìn xuống đường phố đông đúc cười mỉm
- Từ từ cậu sẽ hiểu …
Nghe câu trả lời trả đâu vào đâu của Tuấn Anh khiến Uy Vũ chán nản nhưng anh biết thừa thằng nhóc kia để ý đến Bảo Ngọc, tất nhiên không giống tình cảm anh trai em gái mà là một thứ tình cảm sâu xa hơn kìa, và anh cũng biết Tuấn Anh không nói ra chắc chắn co lí do thích đáng vả lại anh chẳng hơi đâu đi lo chuyện của họ vì anh còn đang rối tinh lên đây này, anh làm mọi cách để khuyên Elena về Mỹ nhưng cô ta không chịu, anh không lo gì hơn ngoài việc Elena tìm Uyên Nhi để gây rắc rối.. Haizz phải nhanh chóng khiến cô ta biến mất nếu không chuyện của anh sẽ gặp rắc rối lớn …
END CHƯƠNG 29
Kún: sorry vì đăng chap chậm đừng ném đá Kún, Kún bị ốm nên k viết được sorry mọi người (~_~) ……….
Ê Hổ Cái Em Là Của Anh Ê Hổ Cái Em Là Của Anh - Thu Kún