Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Thu Kún
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 38 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 212 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
hương 19
Chưa hè oi ả tiếng chim hót líu lo nhộn nhịp, từng tia nắng vàng chiếu rọi trên những cành cây xuyên qua từng kẽ lá. Uyên Nhi ngồi trên xích đu hai tay chống cằm suy nghĩ làm sao có thể trả thù Uy Vũ, theo như những gì cô quan sát kể từ khi anh quay lại đã hơn nửa ngày nhưng chưa một lần anh bắt chuyện cùng cô thi thoảng có chạm mặt thì cũng chỉ cười lấy lệ rồi đi ra chỗ khác, càng nghĩ càng thấy tức anh ta là cái thá gì mà dám lờ cô đi chứ? lại còn ra vẻ kiêu ngạo lạnh lùng không thèm để ý đến cô nữa chứ, nhưng Uyên Nhi cảm thấy khó hiểu tại sao cô lại buồn và hụt hẫng khi anh tỏ thái độ lạnh lùng khách sáo đó chứ? lắc đầu bỏ đi mấy suy nghĩ vớ vẩn về tâm thần bất ổn của bản thân Uyên Nhi vùng vằng đứng dậy đá chân lên phía trước nhưng không ngờ phía trước cô lại là một hòn đá, vì là mùa hè nên Uyên Nhi đi dép xỏ ngón vì vậy khi đá mạnh vào hòn đá đó ngón cái của cô bị lật ngược lên máu rỉ ra ướt đẫm đầu ngón chân trắng nõn xinh đẹp, Uyên Nhi “ á “ lên một tiếng rồi lùi lại ngồi xuống xích đu đau khổ đưa bàn chân lên ngắm nghía “ Thật là đau chết đi được Uy Vũ chết tiệt đều là lỗi tại anh “ Uyên Nhi tức tưởi nghĩ thầm.
Không khí trong phòng quá ngột ngạt, Bảo Ngọc quyết đinh ra ngoài phơi nắng một chút vừa đi được một đoạn thì nghe thấy tiếng Uyên Nhi hét lên cô vội vàng chạy lại thì thấy cô bạn thân đang đầm đìa nước mắt ôm lấy bàn chân đang chảy máu không ngừng. Vội vàng chạy đến chỗ Uyên Nhi, Bảo Ngọc lo lắng hét to
- Cậu làm sao thế?
Ngẩng đôi mắt đến là tội nghiệp lên nhìn cô bạn Uyên Nhi chỉ vào chân mình nhăn nhó nói
- Mình bị bật móng chân rùi đau quá à
Lại gần ngồi xuống xem xét vết thương của bạn, Bảo Ngọc xót xa hỏi
- Đau lắm phải không?
Uyên Nhi im lặng gật đầu mắt bắt đầu long lanh nước, Bảo Ngọc đứng dậy cẩn thận đỡ tay Uyên Nhi lên vai mình rồi nói
- Mình đỡ cậu vào nhà bôi thuốc
Bảo Ngọc dìu Uyên Nhi vào nhà một cách cực khổ, vừa đến phòng khách cả hai đều kiệt sức ngồi thở hổn hển trên sô pha, Mỹ Anh từ trong phòng bếp đi ra nhìn thấy chân con gái chảy máu móng thì lật ngược lên trên bà xót xa chạy tới gần nước mắt rơi xuống nhìn con
- Sao lại thế này hả Nhi con bị ngã ư?
Uyên Nhi đau lòng khi thấy mẹ rơi nước mắt, trước giờ mẹ luôn chăm sóc cô rất tốt hễ cô bị ngã hay ốm đau gì đó thì mẹ nhất định sẽ đau lòng và khóc rất nhiều, cố gắng nở một nụ cười Uyên Nhi chấn an mẹ
- Mẹ con không sao đâu chỉ cần bôi thuốc và băng vết thương lại là được rồi
Nghe con gái nói vậy Mỹ Anh gấp gáp lấy bông gạc và ôxy già đưa cho Bảo Ngọc dặn cô rửa sạch vết thương cho Uyên Nhi rồi gấp gáp chạy lên lầu. Bảo Ngọc cầm bông và chai ôxy già trong tay lung túng chẳng biết làm sao thì Uy Vũ và Tuấn Anh đi tới, nhìn thấy chân Uyên Nhi đầy máu Tuấn Anh lo lắng hỏi han
- Chân em sao thế, sao chảy nhiều máu vậy?
Uyên Nhi ngẩng đầu nhìn Tuấn Anh thấy sự quan tâm của anh cô nén đau đớn lại mỉm cười
- Em bị vấp vào hòn đá nên mới vậy không sao đâu
Tuấn Anh nhăn nhăn mặt rồi quay qua nói chuyện với Bảo Ngọc, Uyên Nhi nhìn Uy Vũ nãy giờ vẫn luôn giữ thái độ thản nhiên lạnh nhạt trong tim nhói lên một cái muốn hét to lên “ sao anh không hỏi thăm tôi? “ nhưng cuối cùng vẫn là nuốt lại thắc mắc đó vào trong gặm nhấm một mình.
Sauk hi chỉ cho Bảo Ngọc cách sơ cứu Tuấn Anh đứng lên tới gần Uy Vũ nói thầm
- Uyên Nhi bị thương cậu không hỏi thăm sao?
Trong lòng lo lắng như lửa đốt nhưng vì tương lai tốt đẹp của bản thân Uy Vũ nén nhịn sự lo lắng cố ý nói
- Có chút vậy mà cũng ầm ĩ lên thật nhàm chán
Tiếng nói không lớn nhưng cũng đủ để người đang dồn mọi sự chú ý về phía Uy Vũ như Uyên Nhi phải nghe thấy, cùng lúc đó Bảo Ngọc cũng nhẹ nhàng chấm bông vào vết thương Uyên Nhi thấy đau nhưng nỗi đau ấy không đến từ ngón chân đầm đìa máu mà lại đến từ một nơi nào đó sâu thẳm trong trái tim …
******************
Tối hôm đó Uyên Nhi lấy cớ bị đau chân để không phải xuống nhà ăn cơm cô đứng thẫn thờ trên ban công bàn tay nắm chặt nhớ lại lời nói của Uy Vũ bốn năm trước ở sân bay anh nói
- Nghe đây từ bây giờ em là của anh, không được gặp gỡ với nam sinh không được thích ai hết chỉ được thích anh thôi
Lời nói này đã khiến cô mất ăn mất ngủ suốt bốn năm trời còn nụ hôn kia nữa, đưa tay lên sờ nhẹ vào đôi môi hồng nhỏ bé Uyên Nhi dường như vẫn cảm nhận được sự ấm áp khi đó vậy mà bây giờ anh hình như đã quên, nắm chặt tay lại Uyên Nhi nghiến răng
- Trịnh Uy Vũ anh dám cướp đi first kiss của tôi lại còn dám ra vẻ lạnh nhạt với tôi được lắm được lắm nếu tôi tha cho anh thì ba chữ Lê Uyên Nhi này sẽ bị đảo ngược …
Ánh trăng sáng rọi vào căn phòng chàn ngập sắc hồng đáng yêu trên chiếc giường xinh đẹp một cô gái với khuôn mặt đáng yêu làn da trắng mịn cùng đôi môi nhỏ chu ra đang bình yên ngủ, nhưng cô sẽ không bao giờ phát hiện vào thời khắc đó cánh cửa lặng lẽ mở ra một bóng đen cao lớn bước vào, ánh đèn vàng chiếu lên gương mặt góc cạnh của chàng trai tuấn tú anh nhẹ bước đến bên giường ngắm nhìn gương mặt ngây thơ say ngủ, bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại đen nhánh gương mặt biểu lộ rõ vẻ lo lắng khi nhìn ngón chân băng bó của cô Uy Vũ nhẹ nhàng cúi xuống hôn vào chán Uyên Nhi nhìn cô thêm một lát rồi xoay người đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
- Vậy mà tôi tưởng cậu không quan tâm Nhi nữa
Uy Vũ liếc Tuấn Anh một cái lạnh nhạt nói
- Cậu nghĩ tôi là cậu sao biết Ngọc thích mình mà còn nói chỉ coi người ta là em gái
Lờ đi sự khó chịu vì lời nói của Uy Vũ, Tuấn Anh dựa lưng vào tường nhàn nhạt nói
- Cậu đang làm trò gì vậy Vũ?
Đôi mắt sắc bén nhìn về phía thằng bạn Uy Vũ nhếch môi
- Thả con săn sắt bắt con cá rô
Tuấn Anh thật muốn cười to nhưng sợ đánh thức mọi người nên đành bịt miệng quay trở về phòng.
******************
Ánh nắng ban mai chiếu rọi qua rèm cửa mỏng manh tiếng chim hót líu lo báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu, Uyên Nhi ngồi dậy vươn vai một cái muốn bước xuống giường thì đột nhiên một cơn đau truyền tới từ ngón chân khiến cô nhăn mặt ngồi lại xuống giường lúc này Uyên Nhi mới nhớ ra chân mình bị đau cô nhăn nhó đứng dậy khập khiễng bước vào phòng tắm. Sauk hi vệ sinh cá nhân Uyên Nhi khập khiễng nặng nhọc bước từng bậc xuống phòng khách trong lòng thầm cảm ơn cha mẹ vì trước đây đã cố ép cô ở tầng hai chứ không chiều theo ý cô mà xây nguyên một tầng gác mái chỉ để cô ở …
Xuống tới phòng bếp nhìn thấy Bảo Ngọc, Tuấn Anh và một người mà cô chả thèm liếc tới đang ăn sáng. Bảo Ngọc vừa thấy Uyên Nhi đã vội vàng chạy tới dìu cô tới trước bàn ăn lấy bữa sáng cho cô,
- Cảm ơn cậu
Uyên Nhi mỉm cười nhìn Bảo Ngọc rồi cô nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng cha mẹ nhưng không thấy cô quay sang hỏi bạn
- Ngọc cha mẹ mình đâu?
Bảo Ngọc vừa rót sữa cho Uyên Nhi vừa trả lời
- Cô chú đi dự tiệc rồi hình như là hai ngày sau mới quay về
Uyên Nhi gật đầu rồi không nói thêm gì nữa không khí trong căn phòng trở nên im lặng lạ thường, Uy Vũ ăn xong đứng lên đi ra phòng khách vẫn là cái dáng vẻ lạnh như đá tảng ấy. Uyên Nhi càng nghĩ càng tức lườm anh từ phía sau lưng trong đầu đang hiện ra một đống âm mưu quỷ kế hành hạ Uy Vũ, rồi cô đứng lên cầm lấy cốc sữa trên bàn đi ra ngoài phòng khách…
Trong không khí im ắng này Tuấn Anh chợt nhớ đến câu nói của Uy Vũ tối qua “Cậu nghĩ tôi là cậu sao biết Ngọc thích mình mà còn nói chỉ coi người ta là em gái “ anh thấy Uy Vũ nói đúng có lẽ anh đã quá ích kỷ khi đối xử với Bảo Ngọc như vậy, nhìn Bảo Ngọc thấy cô đang ăn sáng một cách chậm rãi Tuấn Anh lại nhớ đến Bảo Kim. Tuy hai người là chị em có dáng vẻ tương đối giống nhau nhưng Bảo Kim luôn vui vẻ còn Bảo Ngọc thì khác khi nhìn vào mắt cô anh luôn thấy có một nỗi buồn nào đó ẩn sâu trong đôi mắt ấy một nỗi buồn khiến anh đau nhói tâm can …
Người đối diện nhìn mình mãi khiến Bảo Ngọc lung túng cô ngại ngùng nhìn Tuấn Anh hỏi nhỏ
- Anh có chuyện gì muốn nói với em ư?
Tuấn Anh bừng tỉnh phát hiện mình đã nhìn cô quá lâu, anh ngại ngùng gãi đầu cười cười
- Không có gì đâu anh chỉ là thấy em giống chị em thôi
Câu nói này khiến Bảo Ngọc sững lại sự bi thương ấy lại hiện lên trong mắt cô, Bảo Ngọc không nói gì buông dao nĩa trong tay xuống đứng dậy thẫn thờ bước đi.
Biết bản thân trong lúc rối rắm đã lỡ lời Tuấn Anh gọi với theo
- Ngọc anh không có ý đó
Nhưng dường như cô không nghe thấy bóng lưng cô đơn nhỏ bé vẫn chậm rãi rời khỏi tầm mắt anh.
********************
Lúc này Uyên Nhi đang ngồi cạnh Uy Vũ trên sô pha cô vẫn coi anh như người vô hình không thèm nói năng gì cả nhìn cốc sữa trong tay mắt Uyên Nhi lóe lên một tia tinh nghịch cô chống tay đứng dậy rồi cúi xuống cầm lấy cốc sữa vờ như muốn rời đi, khi đi qua chỗ anh Uyên Nhi kêu “ oái “ một tiếng nghiêng người ngã xuống tiện tay làm đổ toàn bộ cốc sữa lên người Uy Vũ. Nén lại xúc động muốn cười to Uyên Nhi bày ra vẻ mặt hối lỗi
- Anh không sao chứ, tôi thật vô ý quá xin lỗi nhé tôi không biết anh cũng đang ngồi đây
Thấy cô đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ cuối Uy Vũ nhếch môi tạo thành một nụ cười xinh đẹp anh xua tay
- Không sao
Uyên Nhi cũng chẳng thèm nói thêm gì cả đứng dậy khập khiễng đi qua anh tiến vào phòng bếp, nhưng trong bếp một bóng người cũng không có bữa sáng trên bàn hầu như vẫn còn nguyên, Uyên Nhi khó hiểu gãi đầu
- Hai người này đi đâu rồi …
********************
Vườn hoa xinh đẹp ngoài tiếng chim hót ra còn có tiếng nức nở nhè nhẹ, trong một khóm hoa hồng một cô gái ngồi bệt xuống đất hai tay ôm lấy đầu gối gục đầu khóc nức nở. Nắng vàng chiếu rọi lên thân hình nhỏ bé không ngừng run rẩy những giọt nước mắt thấm ướt chiếc váy trắng nhẹ nhàng cô đang mặc trông cô như một thiên thần u buồn lạc xuống trần gian …
END CHƯƠNG 19
Ê Hổ Cái Em Là Của Anh Ê Hổ Cái Em Là Của Anh - Thu Kún