Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: Vũ Trung Hiền
Thể loại: Tùy Bút
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1854 / 26
Cập nhật: 2016-06-04 04:54:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
hoảng cuối tháng 3, đầu tháng 4, 1988, Julie và Trần Đình Thục mời anh chị Duyên Anh đến ở chơi nhà hai người. Thỉnh thoảng, tôi ghé chơi thăm Duyên Anh; Julie kho thịt, nấu canh cà chua, mấy anh em cùng ăn; còn Trần Đình Thục hay làm món Tây, đãi chúng tôi với rượu vang.
Thời gian này, Julie đang sống với Trần Đình Thục ở căn nhà xinh xắn trên đường Edwards, thành phố Westminster; vườn hoa sau nhà có một hồ nhỏ nuôi cá vàng.
Trần Đình Thục là một nghệ sĩ có thực tài. Nhiều người biết anh qua nghệ thuật nhiếp ảnh, trình bày bìa sách, poster, và bìa băng nhạc. Có lẽ, ít người biết anh vốn là một kiến trúc sư, tốt nghiệp Đại Học Kiến Trúc Saigon, một họa sĩ chuyên vẽ truyện bằng tranh tiếng Pháp, và từng cộng tác với các nhà xuất bản bên Âu Châu. Tôi được xem một số họa phẩm của Trần Đình Thục; và thật sự khâm phục cái tài hoa trong nét vẽ độc đáo của anh.
Julie, mà tên tuổi gắn liền với Mùa Thu Chết của Phạm Duy, đã gặp gỡ và thân thiết với Duyên Anh từ mấy năm trước tại Paris. Trần Đình Thục biết Duyên Anh, qua Bùi Bỉnh Bân. Cả Trần Đình Thục và Julie đều coi Duyên Anh như người anh lớn trong nhà. Họ dành cho anh chị Duyên Anh một phòng riêng.
Một buổi tối, khoảng hơn 10 giờ, tôi đã lên giường, sắp sửa ngủ; chuông điện thoại chợt vang lên. Tôi nhấc máy. Đầu giây bên kia, tiếng Duyên Anh:
- Em xuống đây, đón anh ngay về Pasadena đi.
Tôi hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh?
Duyên Anh có vẻ gay gắt:
- Cứ xuống đây ngay đi. Rồi anh sẽ kể cho nghe.
Tôi mặc vội quần áo, phóng xe xuống đến nơi, đã thấy Duyên Anh ngồi trước cửa, chiếc va li nhỏ đặt bên cạnh.
Vừa thấy tôi, anh xách va li, bước vội ra. Tôi vòng tay, mở cửa sau cho anh bỏ va li vào. Duyên Anh vừa vào ngồi phía trước, đã nói ngay:
- Mẹ nó, bực mình quá!
Tôi sang số, quay qua hỏi:
- Chị đâu rồi anh?
Vừa lúc đó, chị Duyên Anh từ trong nhà chạy ra, đưa tay vẫy, như muốn ra dấu cho xe ngừng lại. Nhưng Duyên Anh đã giục tôi:
- Phóng luôn đi!
Tôi rồ ga, cho xe vòng ngược ra đại lộ Westminster, hướng về Freeway 405. Duyên Anh nói:
- Vừa mới cãi nhau một trận kịch liệt.
Tôi hỏi:
- Đầu đuôi như thế nào?
- Bà ấy nhất định cho là anh ngủ với con Julie.
Tôi thăéc mắc:
- Nhưng cái gì khiến cho chị ấy nghĩ như thế?
- Buổi chiều thu dọn phòng, bà ấy thấy có chiếc bít tất trẻ con ở cuối chân giường. Rồi nhất định bảo đó là bít tất của Julie.
- Sự thật bít tất ấy của ai?
- Của con thằng Joe Marcel. Vợ nó bế con vào phòng của anh và bà ấy, thay tã cho đứa bé. Sáng nay, vợ chồng Joe Marcel đến chơi mà. Một chiếc vớ của đứa bé tụt ra hồi nào, chúng nó đâu có để ý?
Tôi thắc mắc:
- Sao anh không giải thích cho chị ấy hiểu như thế?
Duyên Anh “hừ” một tiếng:
- Bà ấy có chịu nghe anh nói đâu!
- Nếu không nghe, sao anh không nhờ vợ chồng Joe Marcel gọi lại, kể rõ đầu đuôi. Hoặc họ đem chiếc vớ kia tới. Hai chiếc vừa một đôi là coi như anh được giải oan thôi.
Duyên Anh chép miệng:
- Nghĩ được như em thì làm gì có chuyện!
Yên lặng một lúc, anh nói:
- Thằng Thục nó như em của anh. Anh đâu có thể làm những chuyện để nó coi thường anh được.
Tôi không hỏi gì thêm, lặng lẽ lái xe đưa anh về Pasadena. Hôm sau, chị Duyên Anh gọi điện thoại lên, nhưng anh còn giận chị, không nói chuyện. Chị Duyên Anh lên Rowland Heights, ở nhà một người bạn mấy ngày, trước khi trở về Pháp.
Về phần Duyên Anh, cuốn hồi ký văn nghệ Nhìn Lại Những Bến Bơø đã xong. Trong mấy hôm sau đó ở nhà tôi, anh quay sang làm thơ. Chiều nào tôi đi làm về, anh cũng gọi tôi vào, đọc cho tôi nghe những bài thơ anh mới làm xong trong ngày. Ý tứ và ngôn ngữ trong những bài thơ này rất lạ:
Đôi Mắt Ấy
Nó nhìn chim họa mi đậu trên cành véo von hót, tưởng rằng kên kên rỉa xác
Nó nhìn chim én bay về dựng mùa Xuân, tưởng rằng phi cơ vận tải đạn bom
Nó nhìn dòng sông phù sa mầu mỡ, tưởng rằng đại dương mênh mông máu đỏ
Nó nhìn ruộng nương xanh ngát hiền hòa, tưởng rằng mộ bia chi chít tha ma
Nó nhìn núi rừng thơ mộng, tưởng rằng xương khô chất đống
Nó nhìn em bé nô đùa, tưởng rằng quỷ sứ hò hét tung hô
Nó nhìn cuộc đời, tưởng rằng hắt hiu tàn tạ
Nó nhìn con người, tưởng rằng chết queo mục rã
Tưởng rằng nước mắt không rơi, tưởng rằng đã hủy diệt nụ cười
Nó nhìn em sảng khoái, nó nhìn anh, nhìn nhân loại
Nó nhìn xa không thấy
Ta tội nghiệp hận thù
Mơ Ước
Cho tôi một thế giới loài người hữu nghị bằng trái tim của đôi trai gái si tình
Cho tôi một thế giới không thép gai chủ nghĩa rào lấp biên thùy
Không giấy thông hành xét hỏi đến đi
Cho tôi một thế giới đạn nổ thành áo cơm, bom nổ thành hạnh phúc khôn cùng
Cho tôi một thế giới phản lực cơ chiến lược chở tình thương, tiềm thủy đĩnh nguyên tử thám hiểm đáy biển mộng mơ
Cho tôi một thế giới không ai còn thèm nghĩ cách giết nhau, không còn ai sống chết đớn đau
Cho tôi một thế giới không còn nhà lao, trại tập trung, kẻng tù, xà lim, cachot, song sắt, xích còng
Cho tôi một thế giới trò chơi con nít thay chiến tranh, thù hận tiên phong giăng biểu ngữ hòa bình
Cho tôi một thế giới loài người gặp nhau nói chuyện thật nhiều
Tình yêu
Di Chúc Của Một Lãnh Tụ
Ông ta đứng giữa trái đất hò hét “ Hãy diệt nhân loại theo lệnh ta
Nhân danh chủ nghĩa tinh hoa, nhân danh giáo điều kỳ bí, nhân danh ý thức hệ, nhân danh bá chủ hoàn cầu
Hãy hận thù, hận thù là lý tưởng
Hãy hủy diệt hạnh phúc, hãy thắt cổ ước mơ
Hãy xây dựng trại tập trung, nhà tù, hãy rào vây biên giới”
Ngày kia lãnh tụ mệt mỏi, chủ nghĩa âm binh rã rượi, chém giết đã chán chường
Lãnh tụ ung thư óc, nằm trên giường
Phút lâm chung, nói những lời rất thực:
“ Hãy ước mơ, vì ta chưa hề biết mơ ước
Hãy yêu thương, vì ta chưa hề biết thương yêu, cứ mải hận thù
Cái vĩ đại bé tí teo
Nhân danh hạnh phúc, hãy xây dựng lại con người
Khắp nơi trên trái đất
Chủ nghĩa, căm hờn, đao binh, lãnh tụ muôn năm
Ném vào thùng rác.”
Cứ mỗi lần đọc xong một câu thơ, một bài thơ ưng ý, Duyên Anh lại cất tiếng cười sảng khoái. Chắc chắn, không bao giờ tôi quên được giọng cười hồn nhiên, dòn tan và khuôn mặt rạng rỡ của Duyên Anh khi đọc thơ và những đoạn văn vừa viết cho tôi nghe. Đôi khi, tôi chân thành góp ý với anh. Những điều tôi nói, có khi anh nghe, có khi anh nhất định bảo thủ ý kiến của mình.
Một lần, sau khi nghe Duyên Anh đọc Bài Lưu Đầy anh viết tặng Kiều Vĩnh Phúc năm 1987, tôi góp ý với anh về hai câu
Cá sấu chưa cười rung tiệc máu
Diều hâu vẫn khóc rỉa moi thây
Tôi nói:
- Em đề nghị anh thay chữ diều hâu bằng kên kên thì hay hơn. Vì em nghĩ, chỉ kên kên mới moi rỉa xác chết, chứ diều hâu không có thói quen đó.
Anh nói ngay:
- Ừ, để khi nào in, anh sẽ sửa lại như em bảo.
Duyên Anh ở nhà tôi hơn một tuần, rồi Julie và Trần Đình Thục lại mời anh về đường Edwards ở chung với hai người.
Lúc ấy là tuần lễ cuối cùng của tháng 4, 1988. Tuần lễ định mệnh của Duyên Anh.
*
* *
Chiều 30 tháng tư, 1988, Trần Đình Thục gọi điện thoại cho tôi. Giọng anh có vẻ hoảng hốt:
- Anh Hiền, anh biết tin gì chưa?
- Tin gì vậy anh Thục?
- Anh Duyên Anh bị hành hung. Đang hôn mê. Hiện ở bệnh viện Humana.
Bàng hoàng, tôi hỏi Trần Đình Thục đường đến bệnh viện, và phóng xe xuống Westminster. Gặp Thục ở bên ngoài khu cứu cấp, anh nói:
- Để tôi đưa anh vào. Nhà thương họ chỉ cho thân nhân anh ấy vào thôi. Lý do an ninh.
Tôi và Thục vào bên trong. Tôi giơ tấm thẻ có dán ảnh, nơi làm việc cấp, nói với người y tá trực “Tôi là em của nạn nhân vừa được đưa vào đây ban nãy.”
Nhìn thấy tên tôi, cũng họ Vũ, và nhất là thấy Trần Đình Thục, người đưa Duyên Anh đến bệnh viện, bà y tá cho vào.
Duyên Anh nằm một mình trong phòng, đôi mắt nhắm nghiền. Tấm khăn trải giường đắp từ ngực trở xuống. Tôi quay sang hỏi Trần Đình Thục. Anh kể:
- Trưa hôm nay, anh Duyên Anh đi với anh Lê Quý An, tôi và em tôi đến khu Bolsa Mini Mall, định ăn trưa ở quán Ngân Đình. Chúng tôi gặp Mai Thảo, bác sĩ NM và bác sĩ NTV ở trước cửa quán. Duyên Anh dừng lại nói chuyện với họ chừng mươi, mười lăm phút. Ăn trưa xong, khoảng 1 giờ, chúng tôi đang đi bộ về phía đường Bolsa, thì bốn tên từ phía sau trờ tới. Một tên vỗ vai Duyên Anh. Ngay khi anh vừa quay lại, nó đánh thật mạnh vào thái dương bên trái, rồi bồi thêm một cú móc ở dưới cằm. Duyên Anh ngã quỵ xuống. Sự việc xảy ra thật đột ngột, không ai kịp phản ứng. Anh Lê Quý An la lên ầm ĩ “Tại sao các cậu lại đánh người ta?” Tên đánh Duyên Anh bỏ chạy về phiá đường Bushard. Tôi chỉ kịp giơ máy ảnh chụp được phía sau lưng nó. Chúng tôi xốc Duyên Anh, dìu anh đến ngồi trước bậc thềm, bên ngoài phòng chụp quang tuyến của bác sĩ NM.
Tôi hỏi:
- Các anh có gọi cấp cứu ngay không?
- Có chứ. Ngay sau khi chúng tôi đặt DuyênAnh ngồi xuống, tôi để anh Lê Quý An và chú em tôi coi chừng anh ấy, còn tôi chạy vào phòng quang tuyến, xin bác sĩ NM làm ơn ra coi cho Duyên Anh. Có cả bác sĩ NTV cũng đang ngồi trong đó nữa.
- Các ông ấy ra ngay chứ?
- Không có ai ra cả. Bác sĩ M bảo tôi, ông ta không khám bệnh, chỉ chụp quang tuyến thôi.
- Như vậy, ai gọi 911?
- Lúc tôi ra ngoài, anh Lê Quý An đang xin nhân viên ở đó gọi dùm.
- Bao lâu thì xe cứu thương mới tới?
- Khoảng hai mươi phút sau.
- Suốt trong thời gian đó, không ai ngó ngàng gì đến Duyên Anh?
- Không có ai cả. Tôi lấy làm lạ, vì sao hai ông bác sĩ đó không thể bước ra ngoài nhìn Duyên Anh một chút, dù trước đó một tiếng, họ đã bắt tay, và nói chuyện với anh ấy.
Tôi nói:
- Anh không biết là bất cứ trong nghề gì cũng có những người đầy ắp lương tâm chức nghiệp, và một thiểu số hèn mạt, đánh mất nhân tính rồi hay sao?
Trần Đình Thục không trả lời tôi, chỉ buồn bã than:
- Tôi đã cố tránh, không muốn để anh ấy đi ra ngoài nhiều…!
Tôi nói:
- Chúng ta đều lo lắng cho anh ấy cả. Anh ấy có nhiều kẻ thù quá.
Tôi xót xa nhìn Duyên Anh đang nằm thiêm thiếp. Bên tai tôi, văng vẳng lời bác sĩ Hoàng Văn Đức, khi hai chúng tôi đi cạnh Duyên Anh, hôm ra đón anh ở phi trường Los Angeles: “Chú thấy không, những chiến sĩ chống cộng có tầm vóc như Duyên Anh ở hải ngoại, không còn mấy người đâu. Mình phải bảo vệ chú ấy mới được.”
Chúng tôi, những người yêu mến Duyên Anh, đã không thể làm gì hơn để bảo vệ anh cho đúng mức được. Làm sao có thể giữ anh ở mãi trong nhà? Đôi khi, nghe anh em nào khuyên anh nên thận trọng lúc ra đường, ghé chỗ nọ, chỗ kia, Duyên Anh thường cười lớn: “Tao cóc sợ gì chúng nó. Duyên Anh này đang thèm được chết đây!”
Tôi đau đớn nhìn Duyên Anh nằm bất động, chơi vơi giữa biên giới của sống và chết. Căn phòng thật yên tĩnh. Chỉ có tiếng máy lạnh rì rì, tiếng thở dồn dập của một Duyên Anh đôi môi khô nứt nẻ, ống thở qua mũi và giây nhợ chằng chịt nối với các màn ảnh.
Tôi tiến lại sát giường, đặt nhẹ tay lên ngực Duyên Anh. Anh bỗng mở mắt nhìn tôi, khe khẽ gật đầu. Anh muốn nói với tôi điều gì đó, nhưng đôi môi chỉ hơi mấp máy, và cổ họng anh phát ra những âm thanh gờ gờ, tôi không hiểu được. Rồi cơn nấc liên tục tràn tới, mỗi tiếng nấc kèm theo một co giật, khiến anh oằn người lại; nét đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt anh. Những giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt anh.
Nước mắt tôi cũng rơi, không biết tự bao giờ…
Từ hôm đó, cứ vài ba ngày, tôi lại xuống thăm anh một lần. Vì có tên trong danh sách sáu người nhà thương đã biết, tôi vào thăm anh dễ dàng. Trong thời gian Duyên Anh nằm nhà thương, Đặng Xuân Côn và Thiên Chương, trưởng nam của Duyên Anh, hầu như ở suốt ngày trong đó với anh.
Sáng thứ bảy của tuần lễ thứ ba, sau ngày Duyên Anh vào nhà thương Humana, tôi đến thăm anh, như thường lệ. Lên thang máy, vào khu vực quen thuộc, tôi gặp cô y tá hàng ngày thường săn sóc Duyên Anh. Vừa thấy tôi, cô ta nói ngay:
- Ông ấy rời bệnh viện rồi.
Tôi ngạc nhiên, hỏi dồn:
- Hồi nào? Ai đưa ông ấy đi?
- Đêm hôm qua. Thân nhân ông ấy.
- Cô có biết họ đưa ông ấy đi về đâu không?
- Tôi không biết. Nhưng có thể đến một cơ sở phục hồi nào đó.
Tôi cám ơn cô y tá và xuống cầu thang, lại máy điện thoại công cộng, gọi
cho CTB:
- Thưa anh, tôi đang ở bệnh viện Humana. Anh Duyên Anh rời khỏi đây rồi. Anh có biết anh ấy ở đâu không?
- Không, anh ạ. Chiều hôm qua, lúc 6 giờ 10 phút, anh Côn gọi điện thoại cho tôi. Anh Côn bảo “Tao đưa nó ra máy bay đây. Mày lên không kịp đâu.” Từ hôm qua đến giờ, tôi chờ điện thoại anh Côn, chưa thấy anh ấy gọi lại.
Tôi cám ơn CTB, và nhờ anh gọi cho tôi, khi anh biết chỗ mới
của Duyên Anh.
*
* *
Sau khi Duyên Anh rời bệnh viện, không biết được chở đi đâu, đã có rất nhiều giả thuyết, phỏng đoán, và tin đồn liên quan đến anh.
Tin đồn thứ nhất: Hung thủ tấn công Duyên Anh là một thanh niên mắc bệnh tâm trí, có hồ sơ bệnh lý đàng hoàng. Thanh niên này đã ra tự thú với cảnh sát Westminster.
Tin thứ nhì: Chính phủ Pháp đưa nguyên một phi cơ sang đón Duyên Anh. Anh được trực thăng chở thẳng từ bệnh viện ra phi trường.
Tin thứ ba: Anh Đặng Xuân Côn đang săn sóc Duyên Anh ở một motel nào đó. Duyên Anh vẫn còn ở quận Cam, chưa về Pháp.
Hai hôm sau, tôi gọi điện thoại sang nhà anh Côn bên Texas. Các con anh nói anh không có nhà. Gọi sang Paris cho chị Duyên Anh, chị nói anh vẫn chưa về đến nơi. Tôi gọi cho CTB một lần nữa. Anh nói không biết Duyên Anh đang ở đâu, nhưng hứa nếu biết tin gì về Duyên Anh, anh sẽ gọi cho tôi. Tôi hỏi CTB:
- Thưa anh, mấy hôm nay, anh Côn có liên lạc với anh không? Vì tôi vừa gọi sang Texas, các cháu con anh Côn bảo anh ấy vẫn còn ở Cali.
CTB đáp tỉnh bơ:
- À, vậy thì có lẽ anh Côn với cháu Chương ở lại lo việc bán sách hay băng nhạc của Duyên Anh gì đó, để gửi tiền sang Pháp. Chứ anh Côn, từ thứ sáu tuần rồi, không gặp tôi, và cũng không gọi điện thoại gì cả
- Thưa anh, còn tin chính phủ Pháp đưa máy bay sang đón Duyên Anh về, tin này có được xác nhận chưa?
- Hôm thứ sáu, anh Côn chỉ bảo tôi “Tao đưa thằng Duyên Anh về Pháp ngay bây giờ đây. Mày lên không kịp đâu.” Thế là biệt vô âm tín luôn….
- Thưa anh, như vậy tức là anh Côn cũng phải lên máy bay về Pháp cùng với Duyên Anh luôn?
- Tôi không biết nữa, anh ạ. Từ hôm đó đến nay, tôi không liên lạc được với anh Côn. Tôi chỉ nhớ là mấy tuần trước, tôi có nói chuyện với anh Côn, thì anh Côn bảo là chuyện sách vở, băng nhạc của Duyên Anh còn giây cà, giây muống ở bên Cali này nhiều lắm. Nên có lẽ anh Côn còn phải ở lại đây, liên lạc với Xuân Thu và mấy chỗ phát hành băng nhạc để nhận tiền dùm Duyên Anh. Chứ anh bảo, không có tiền, ở bên Pháp lấy gì cho gia đình Duyên Anh chi dùng?
- Nhưng nếu Duyên Anh đã về Pháp từ thứ sáu tuần trước, sao đến hôm nay, chị Duyên Anh nói anh ấy vẫn chưa về đến nhà?
CTB ngập ngừng vài giây, rồi đáp rất tự nhiên:
- Có lẽ chính phủ Pháp phải giữ Duyên Anh ở một bệnh viện nào đó, để bảo vệ an ninh cho anh ấy.
- Điều tôi lấy làm lạ, là các cháu con anh Côn nói, bố chúng nó và anh Chương từ chiều thứ sáu tuần rồi vẫn còn ở Cali, và không gọi về nhà gì cả, nên chúng không biết hai người này đang ở đâu…
CTB cười:
- À, chuyện đó thì tôi cũng chịu thua thôi. Dạ…
Tôi biết chữ “Dạ” này là dấu hiệu người ở đầu giây bên kia không muốn tiếp tục câu chuyện nữa. Tôi cám ơn CTB, và như thường lệ, xin ông ta gọi cho tôi nếu có tin tức gì về Duyên Anh.
Buổi trưa, tôi gọi Nguyễn Đức An (một người em văn nghệ của DA ở Westminster, không phải bs Nguyễn Đức An ở miền Đông Hoa Kỳ):
- Hôm qua, anh gọi cho An hai lần, lần đầu lúc 10 giờ, người ta bảo An đi chưa về. Gần 11 giờ gọi lại, chủ nhà bảo cậu ngủ rồi, ngủ mệt quá, họ không dám đánh thức…
- Em đi uống với mấy thằng bạn. Say quá, về tới nhà là ngủ luôn…
- An có tin gì lạ không?
- Có. Hồi sáng, em gọi cho HHC…
- Anh ấy đang ở San José chữa bệnh hay đã về Washington?
- Về lại Washington rồi. Anh HHC kể với em, anh ấy gọi sang Pháp, nói chuyện với con rể Duyên Anh…
- À, thằng David. Nó nói tiếng Việt giỏi lắm…
Nguyễn Đức An kể tiếp:
- David nói với HHC “Bố cháu sắp về. Ở nhà đang chuẩn bị ra phi trường đón bố cháu với anh Chương và bác Côn”. Mà cũng lạ lắm; ở dưới này, báo của Du Tử Lê đăng tin Duyên Anh rời bệnh viện bằng trực thăng, và tin ba nhà mạnh thường quân ở quận Cam bằng lòng thanh toán các chi phí chữa trị ở nhà thương Humana cho Duyên Anh…. Ông HHC ông ấy hay lắm, anh ạ! Chuyện ở dưới này, ông ấy biết hết. Ông ấy bảo chính phủ Pháp dàn xếp với Tổng Thống Reagan đưa Duyên Anh về Paris. Không biết ông ấy căn cứ vào nguồn tin nào.
- An có hỏi ông ấy nghe tin ấy ở đâu không?
- Có. Nhưng mà ông ấy bảo “Nếu tôi không có nguồn tin chính xác, tôi đã không dám nói với cậu là chính FBI đã phối hợp với an ninh Pháp để tiến hành cuộc điều tra vụ hành hung Duyên Anh “….
Buổi tối, L. gọi cho tôi:
- Này, chỗ anh em, anh nói riêng cái này cho Hiền biết nhé….
Tôi nôn nóng:
- Cái gì vậy?
L. chậm rãi:
- Cái vụ này, có lẽ là người quốc gia chơi người quốc gia thôi…
- Nghĩa là thế nào?
- Thôi, không nói được đâu….
- Tại sao?
- Vì nói ra, có thể nó nguy hiểm đến tính mạng của mình….
Tôi bật cười:
- Dân giang hồ tứ chiếng như anh mà cũng sợ “nguy hiểm đến tính mạng” à?
- Chứ sao? Chết vì đạn của Việt Cộng thì anh cóc sợ. Nhưng mà bị anh em trong nhà thanh toán thì đau lắm….
- Nghĩa là, anh nghe đồn Duyên Anh bị phe nào hành hung?
- Không rõ phe nào. Chỉ nghe anh em dưới này nói Duyên Anh làm mất lòng nhiều người lắm….Có người cũng nhắn anh khuyên Hiền là đừng đi gần với Duyên Anh nhiều quá, tai bay vạ gió chẳng biết sao mà lường trước được…
- Nhưng mà chuyện em thân thiết với Duyên Anh có liên quan gì đến những tin đồn mà anh nghe được? Kể lại cho em thì cũng chỉ là tin đồn thôi. Đâu có phải ý kiến riêng của anh đâu mà anh phải ngại?
- Có chứ. Đi gần với Duyên Anh là thế nào cũng gặp rắc rối, không nhiều thì ít. Cũng vì thế mà XT nó cũng sợ, tìm cách lảng ra từ từ rồi. Từ ngày Duyên Anh gặp nạn, có bao giờ nó dám đến nhà thương thăm Duyên Anh đâu?
- Riêng em, thì chỉ khi nào Duyên Anh đi theo Việt Cộng, và làm việc cho Việt Cộng thì em mới bỏ anh ấy thôi. Mà điều này thì em biết chắc chắn, không bao giờ có. Bởi vì, Duyên Anh đã từng nói, và viết nữa, rằng khi nào anh ấy quyết định làm việc với Việt Cộng, anh ấy sẽ công khai cho mọi người biết chuyện đó… Nhưng mà chuyện anh định nói, có gần giống như vậy không?
- Không phải như vậy…Duyên Anh bị hành hung, chỉ vì chửi anh em nhiều quá thôi.
- Nhưng anh em đây là ai?
- Những người quốc gia, văn nghệ sĩ miền Nam, các tướng tá Việt Nam Cộng Hòa. Ông Kỳ ông ấy cũng bực Duyên Anh lắm….
- Ông ấy bực cũng phải thôi. Trên tờ Ngày Nay của Lê Hồng Long và Quan Điểm của Phạm Kim Vinh, Duyên Anh phạng ông ta hơi kỹ…
- Phạng như thế nào?
- Duyên Anh làm thơ, nhắc lại chuyện ông Kỳ mê xem đá gà ở Long Xuyên, bắt lính đóng chốt chung quanh bảo vệ an ninh cho mình, chuyện ông ta đứng ở Tân Sa Châu, thề không đi Mỹ…
- Mấy tháng trước, ông Lai, chủ nhân của Thúy Nga đem băng video Nước Mắt Việt Nam hay là Giã Biệt Saigon gì đó, đến biếu ông Kỳ. Ông Kỳ thấy tên Duyên Anh trên cuốn băng, nói ngay với ông Lai “Anh về, bảo thằng Duyên Anh nó câm cái miệng của nó lại”…
- Nhưng rồi ông ấy có nhận cuốn băng ấy không?
- Nhận hay không, anh không biết. Nhưng mà nhiều người quen của anh đều bảo Duyên Anh chửi ông Kỳ nặng quá…
- Vấn đề chính, là ông Kỳ có làm những chuyện đó hay không. Nhưng mà đâu có phải Duyên Anh chỉ toàn công kích ông Kỳ. Năm 1966, hồi ông ta làm Chủ Tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương, Duyên Anh dự cuộc họp báo của ông Kỳ, rồi về viết bài khen tài hùng biện và ăn nói bay bướm của ông ta. Duyên Anh còn bênh ông Kỳ, khi ông ta bị sinh viên kết án thiếu công bằng nữa…
- Chuyện đó, anh chưa được biết. Chỉ thâáy, trong thời gian gần đây, Duyên Anh chửi ông Kỳ nhiều quá thôi…
Sau khi L. cúp máy, tôi gọi điện thoại cho Trần Đình Thục. Thục nói:
- Khổ quá, tại sao họ cứ muốn dấu mình. Tôi lo cho anh Duyên Anh quá, anh Hiền ạ. Anh có tin tức gì mới không?
- Không, anh Thục. Tôi vừa gọi Texas. Hỏi cháu Chương. Con anh Côn bảo Chương không có ở đấy. Chúng cũng không biết Chương đang ở đâu.
- Tôi nghĩ, vấn đề ưu tiên bây giờ là việc chữa trị cho anh Duyên Anh. Nếu anh ấy về Pháp sớm thì tốt hơn. Hệ thống xã hội của Pháp tốt và nhân đạo hơn bên Mỹ nhiều. Hơn nữa, về bên ấy còn có chị Duyên Anh và hai cháu săn sóc anh.
- Tôi lấy làm lạ về thái độ của anh Côn đối với tụi mình. Anh và tôi ở trong số những người thân nhất với Duyên Anh. Vậy mà có vẻ như anh ấy không tin cả anh lẫn tôi rồi.
Thục nói:
- Giữ Duyên Anh ở lại quận Cam, làm sao anh Côn có đủ phương tiện lo cho anh ấy. Còn nếu đã đưa Duyên Anh về Dallas, lẽ ra anh Côn nên gọi cho chúng mình một tiếng chứ. Mình là người đã ở sát với Duyên Anh trong những lúc nguy ngập nhất mà?
- Riêng tôi, tôi cảm thấy hơi tủi thân một chút.
- Vâng, tôi cũng cảm thấy như vậy. Có lẽ, tôi sẽ chờ chừng một vài tuần nữa mới gọi cho anh Côn. Tôi kính trọng tinh thần xả thân của anh ấy đối với Duyên Anh. Chắc anh ấy đang trải qua một hoàn cảnh khó khăn hay đau khổ nào đó mà chưa thể giải quyết được, nên chưa tiện nói với chúng mình đó thôi.
- Tôi suy nghĩ nhiều, càng nghĩ càng thấy khó hiểu….Có cảm tưởng như anh Côn muốn đóng cửa rút cầu với anh em mình rồi…
Trần Đình Thục không nói gì thêm, sau khi dặn tôi có tin tức mới, báo cho anh biết…
Buổi tối, ông C. gọi cho tôi. Ông vốn là đồng nghiệp với anh cả tôi, khi hai người dạy ở một trường trung học tại Vĩnh Long. Do đó, tôi gọi ông là anh, còn ông gọi tôi là chú. Sau khi tôi kể cho ông C. nghe những gì tôi đã thu thập được, ông nói:
- Như vậy, chắc cũng không sao đâu. Ông dân biểu Dornan đã lo mấy việc này rồi. Chú cứ yên tâm về Duyên Anh đi.
- Anh bảo ông Dornan lo những việc gì?
- Trước hết, cách đây bốn năm hôm, ông ấy bảo đã liên lạc với Tòa Bạch Ốc, xin máy bay quân sự Mỹ đưa Duyên Anh về Pháp. Thứ nhì, ông ấy đã yêu cầu FBI tiến hành điều tra vụ này. Bởi vì Duyên Anh bị hành hung ở ngay đơn vị ông ấy đại diện. Nó có thể sẽ ảnh hưởng đến vụ tái tranh cử của ông ấy. Chuyện này, nó sensible (Ông C. vốn là giáo sư Pháp Văn) lắm. Có lẽ mình phải chờ một thời gian mới biết rõ được…
Ông C. nhờ tôi gửi lời thăm ông anh cả, và hứa biết tin gì mới, sẽ thông báo cho tôi.
Tôi gọi điện thoại, nói chuyện với anh Phạm Kim Vinh. Trước đó vài hôm, anh Vinh cho biết anh và một số thân hữu của Duyên Anh sẽ viết bài bênh vực Duyên Anh, và lên án những kẻ chủ mưu vụ hành hung. Tôi nói:
- Anh có nghe tin là đứa hành hung Duyên Anh đã ra tự thú rồi không?
Phạm Kim Vinh hỏi:
- Em nghe tin này ở đâu?
- DT gọi cho em. Tin từ ĐTB, ở San Diego.
- Em có thể kiểm chứng tin này được không?
- Nếu nó tự thú ở khu Westminster, thì có thể hỏi được. Nhưng nếu nguồn tin này phát xuất từ San Diego thì….
- Thôi được, để anh nhờ LTĐ hỏi dướùi đó xem sao.
- Anh LTĐ có bằng lòng viết không?
Anh Vinh có vẻ không thích câu hỏi của tôi. Anh nói:
- Em đừng nói chuyện bằng lòng hay không bằng lòng. Anh phải nói ngay với em điều này. Em đừng nên kỳ vọng ai cũng phải tha thiết với Duyên Anh như anh em mình đâu. Mình không cần phải năn nỉ ai cả. Năn nỉ hay nài ép người ta, chính nghiã của mình sẽ tiêu tan ngay. Anh và em cứ viết. Mình sẽ đăng trên tờ Quan Điểm của anh và tờ Ngày Nay của anh Lê Hồng Long. Bây giờ là lúc để cho mình đo lường cái can đảm của những người cầm bút hải ngoại. Theo anh để ý trong mấy tuần nay, bọn cầm bút ở cái vùng Orange County này, đa số chỉ là một lũ hèn nhát. Chúng nó đều cúi mặt, ngậm miệng. Không đứa nào dám lên tiếng cả…Thật là tởm!
- Không phải hèn nhát đâu. Đố kỵ, có lẽ đúng hơn. Duyên Anh bị một số người ghen ghét. Nhân dịp này, có thể là họ hả hê lắm. Làm sao viết bài bênh vực anh ấy cho được?
- Nhưng mà dưới San Diego, ít nhất cũng còn nhóm VNHN của ông ĐTB. Ông ấy bảo, sẽ dành nguyên một số báo để bênh vực Duyên Anh…
- Anh có đóng góp cho số báo ấy không?
- Có chứ. Họ cho anh là người hiểu việc làm của Duyên Anh nhiều nhất. Họ sẽ cho người đến nhà anh trưa mai. Anh còn giữ được copy bài anh viết về Duyên Anh sắp đăng trên Quan Điểm.
- Sao anh không gửi copy ấy cho họ?
- Không. Anh muốn họ đọc ngay tại chỗ. Đăng được hay không, cho anh biết ngay.
- Anh sợ họ không đăng nguyên văn?
- Không phải là sợ. Anh không thích bất cứ ai thêm bớt, sửa chữa những gì anh đã viết. Ông ĐTB hoạt động theo tinh thần của toàn nhóm ông ấy. Có thể, bài anh viết sẽ đụng chạm một vài cá nhân trong nhóm thân hữu của ông ấy. Sợ đụng chạm thì không viết. Ngại đụng chạm thì đừng đăng. Có vậy thôi.
- Nhưng em nghĩ, ĐTB cũng là một tay sừng sỏ, đâu biết sợ gì ai. Theo anh, vì sao ông ta cho VNHN nhập cuộc?
- Nhóm này cho việc đánh trọng thương Duyên Anh là nằm trong âm mưu đưa Nguyễn Văn Thiệu trở lại chính trường. Như em biết, Duyên Anh là một trong những nhà văn chống Thiệu mạnh bạo nhất trước 75. Cho nên, phải bịt miệng những thành phần này, trước khi hắn chường mặt ra.
- Điều anh vừa nói làm em nhớ lại hôm qua, DT bảo, anh ta nghe nói tên đánh Duyên Anh là người của TST…
- Không thể biết được, em ạ. Có thể bọn chủ mưu là cộng sản, hoặc là người của Thiệu, không thể kết luận ngay bây giờ được.
Tôi hỏi:
- Như vậy, ngoài anh em mình, anh Lê Hồng Long, và nhóm của ông ĐTB, không còn ai lên tiếng vụ này nữa phải không?
- Như thế cũng đủ rồi. Em tin anh đi, nếu bây giờ mà Vũ Trung Hiền cứ gọi đi hết báo này đến báo kia, nhờ chúng nó lên tiếng vụ Duyên Anh, chắc chắn chúng nó sẽ coi thường em ngay…
- Đời nào em làm chuyện năn nỉ đó…
- Ngay cả với LTĐ và những anh khác cũng thế. Anh đều bảo với họ rằng “Nếu các anh thấy đó là việc phải, cần lên tiếng thì lên tiếng. Chứ không ai có thể ép các anh lên tiếng được.”
- Em nghĩ, mình là những người gần gũi với Duyên Anh nhất, thì mình lên tiếng trước cũng là chuyện đương nhiên thôi. Mai mốt, khi các thân hữu khác của Duyên Anh biết được thêm chi tiết về vụ này, chắc hẳn họ sẽ dự phần vào việc bênh vực anh ấy.
- Anh vừa nói với anh Lê Hồng Long, rằng anh không hiểu tại sao ngay cả đối với em, là người thân cận nhất với Duyên Anh, mà người nhà anh ấy cũng không cho em biết sự thật….
- Em thì cứ cho là thế này: Họ lo ngại cho sự an toàn của Duyên Anh. Có lẽ, mình chưa ở trong hoàn cảnh của gia đình nạn nhân, mình không thông cảm được những nỗi khó khăn, đau khổ mà họ đã trải qua đâu. Đến một lúc nào đó, gia đình anh ấy thấy có thể cho mình biết sự thật thì họ sẽ liên lạc với mình thôi.
- Ừ, thôi, mình cứ nghĩ tốt về họ như thế đi. Cho tâm hồn mình được thư thái.
- Lần chót anh Đặng Xuân Côn gọi cho anh là lúc nào?
- Thứ tư tuần trước. Anh ấy bảo thứ sáu, bác sĩ cho Duyên Anh xuất viện. Nhưng anh Côn xin họ cho ở thêm hai ngày nữa, chúa nhật mới ra. Anh Côn bảo là sẽ thuê một phòng ở motel gần nhà thương Humana để y tá ở đó dễ dàng qua, giúp Duyên Anh mau chóng phục hồi.
Tôi cũng cho Phạm Kim Vinh biết, Đỗ Tiến Đức và nhóm Quốc Gia Hành Chánh sẽ tổ chức một buổi họp, để cựu sinh viên trường này, Phó Quận Trưởng Nguyễn Đình Đức, một cựu tù cải tạo từng ở tù chung đội với Duyên Anh và Nguyễn Mạnh Côn, kể lại sự thật về cái chết của Nguyễn Mạnh Côn. Mục đích của buổi họp mặt này là minh oan cho Duyên Anh
về những lời đồn đại Nguyễn Mạnh Côn chết vì Duyên Anh làm ăng ten tố cáo tác giả Ba Người Lính Nhảy Dù Lâm Nạn. Cũng theo Đỗ Tiến Đức, Phó Quận Nguyễn Đình Đức sẽ thách thức những ai đã từng ở chung trại Xuyên Mộc đưa ra bằng cớ Duyên Anh làm việc cho Việt Cộng. Nguyễn Đình Đức sẵn sàng đối chất với những người đó.
Tối hôm sau, DT gọi điện thoại, cho tôi biết, người đánh Duyên Anh có hồ sơ bệnh lý, xác nhận anh ta bị bệnh tâm thần, mất trí gì đó, để nếu có bị truy tố, thì cũng được giảm khinh. Nghĩa là những người chủ mưu đã chuẩn bị từ trước, khủng bố những người đã từng công kích cựu tổng thống Thiệu, để khi ông này xuất hiện, sẽ không ai dám chống đối nữa.
Tôi cho DT biết chuyện nhóm Quốc Gia Hành Chánh dự tính làm cho
Duyên Anh. DT nói:
- Hôm Duyên Anh nói chuyện ở trên này, cũng có một người xưng tên Đỗ Kim. Anh ta bảo là đã ở trại Xuyên Mộc với Duyên Anh. Nhưng khi bị vặn hỏi ở tổ nào, nằm gần những ai, ăn cơm chung với ai, thì cu cậu ú ớ ngay..
- Nguyễn Đình Đức cũng sẽ làm như vậy đó. Trước hết, anh ta sẽ hỏi xem có thật sự là người tố cáo Duyên Anh đã từng ở trại đó không đã. Sau đó, anh ta sẽ kể ra những bằng cớ chứng tỏ trong thời gian ở Xuyên Mộc, Duyên Anh đã chống đối Cộng Sản và đứng về phía các bạn đồng tù như thế nào.
- Trường hợp Duyên Anh cũng oan uổng như Vũ Thành An vậy. Trước đây, mình cũng nghe nói anh ta làm ăng ten, hại anh em này nọ. Đùng một cái, đọc hồi ký Vùng Đất Ngục Tù của Nguyễn Vạn Hùng, mới biết Vũ Thành An chỉ là một con người hiền lành, nạn nhận của tin đồn thôi. Lời nói của con người ta nguy hiểm lắm, Hiền ạ. Giết người như chơi thôi.
Tôi hỏi:
- Anh nhớ chuyện Thầy Tăng Sâm giết người chứ?
- Nhớ. Mấy năm trước, hồi tôi còn ở trại tị nạn, có một tay dám nói trước mặt tôi là chính mắt anh ta thấy Duyên Anh chết ở trong tù rồi. Anh ta còn bảo trước đây, anh ta làm chung tờ Tuổi Ngọc với Duyên Anh nữa chứ! Tôi tức mình quá, mới bảo anh ta: Anh chỉ nói phét thôi! Tôi là bạn thân của Duyên Anh đây này. Hiền thấy không, tôi quý mến Duyên Anh như thế đó. Vậy mà anh ấy nghe lời bà vợ, hiểu lầm tôi…
- Anh muốn nói vụ Duyên Anh xuất hiện ở trường đại học San Francisco, mấy tháng trước?
- Ờ, tôi mời anh chị Duyên Anh lên ở chơi nhà tôi. Anh ấy muốn tiếp xúc với thân hữu và độc giả, nên tôi tổ chức một buổi để Duyên Anh nói chuyện tại trường đại học ở đây. Chiều hôm ấy, có người lên hỏi móc Duyên Anh một câu. Anh ấy nóng lên, thế là hỏng hết! Ngay hôm sau, anh TVA và tôi dàn xếp để anh ấy xuất hiện trên mấy chương trình TV…
- Xuất hiện để làm gì?
- Để Duyên Anh có dịp giải độc những hiểu lầm và xuyên tạc trong buổi chiều hôm trước..
- Thế rồi sao?
- Anh ấy bằng lòng. Người ta đã chuẩn bị xe cộ đón anh ấy lên đài. Nhưng rồi, bà ấy không cho Duyên Anh đi. Bà ấy còn cho là tôi âm mưu bắt cóc Duyên Anh, và hai người đã phải trốn khỏi nhà tôi nữa.
DT chép miệng, nói tiếp:
- Buồn quá, Hiền ạ. Phe quốc gia mình cứ đánh lẫn nhau vậy thôi! Cộng Sản nó chẳng cần đánh mình gì hết. Nó chỉ cần đứng ngoài, xúi giục, khích bác để cho chúng mình đánh giết nhau. Và nó hưởng lợi. Mà thôi, bây giờ cốt sao cho Duyên Anh bình phục. Nhất là phần trí não của anh ấy. Biết đâu một phần cơ thể của anh ấy bị liệt, lại chẳng tốt hơn cho những phần kia?
- Nghĩa là năng lực không dùng được ở tay chân, sẽ được chuyển lên trên óc, và óc anh ấy sẽ phát triển mạnh hơn?
- Có thể như vậy lắm. Hiền biết những người mù, thì thính giác và xúc giác của họ phát triển mạnh hơn chứ?
- Vâng, biết đâu sau vụ này, anh ấy lại chẳng viết hay hơn trước?..
Suốt hai tuần lễ chờ đợi tin Duyên Anh, điện thoại nhà tôi reo liên tục, gần như mỗi ngày. Những thân hữu của Duyên Anh xa gần, gọi tới hỏi thăm. Mãi tới thứ sáu, hai tuần sau ngày Duyên Anh rời bệnh viện, tôi mới biết Duyên Anh ở đâu.
Người gọi là Nguyễn Đức An. An cho tôi biết anh Đặng Xuân Côn mới từ Pháp về Texas, sau khi đưa Duyên Anh trở lại Paris. Anh Côn nói Duyên Anh còn ở bệnh viện, đã khá hơn, đang tập đi. Khi Nguyễn Đức An hỏi Duyên Anh về Pháp bằng phương tiện gì, máy bay quân sự hay dân sự, anh Côn không trả lời. Sau cùng, theo Nguyễn Đức An, anh Côn còn nói:
- Duyên Anh chưa chết đâu. Phải ba mươi năm nữa, Duyên Anh mới chết.
Nguyễn Đức An than thở:
- Em thấy anh Côn có vẻ hằn học với em. Anh ấy làm như em là kẻ thù của Duyên Anh vậy!
Tôi nói:
- An đừng buồn. Có lẽ gánh nặng lo cho Duyên Anh chất đầy vai anh Côn, nên anh ấy mệt đấy thôi. Anh Côn không nghĩ về anh em mình như vậy đâu…
(Về sau, tôi được biết, ngay khi hay tin Duyên Anh bị nạn, nhà văn Vĩnh Phúc đã từ Luân Đôn, liên lạc với nhà thương Humana, yêu cầu họ tích cực chữa trị cho Duyên Anh. Anh cũng gọi cho đại diện BBC tại Mỹ, và các thành viên của tổ chức Ân Xá Quốc Tế, Văn Bút Quốc Tế, yêu cầu những người này gọi về bệnh viện. Có lẽ nhờ vậy mà nhà thương Humana, và chính quyền Westminster, đã bảo vệ an ninh chặt chẽ trong thời gian Duyên Anh nằm tại đó.
Chiều thứ sáu, khi Duyên Anh rời bệnh viện, anh được chở thẳng về nhà Bùi Bỉnh Bân, nghỉ ngơi tại đó, trong lúc chờ chuyến bay về Pháp. Hồng Thập Tự Pháp mua tặng hai vé, để Duyên Anh có thể nằm nghỉ trên phi cơ.
Vì muốn bảo vệ Duyên Anh thật chu đáo, Đặng Xuân Côn, người bạn thân nhất của Duyên Anh, phải tung tin anh đã ra phi trường về Pháp ngay buổi chiều hôm đó.)
Cùng ngày Nguyễn Đức An gọi, tôi nhận điện thoại của Julie. Tôi hỏi:
- Julie vừa đi đâu về vậy?
- Em vừa ở Úc về. Anh được tin gì của anh Duyên Anh không?
- Anh ấy về Paris rồi. Đã khá hơn. Nhưng vẫn còn ở nhà thương.
Julie nói:
- Em lo cho anh Duyên Anh quá. Hôm nghe anh ấy bị nạn, em nôn nóng định về ngay. Nhưng gọi điện thoại cho anh Thục, anh ấy nói em về cũng không giúp được gì cho anh Duyên Anh đâu.
Tôi hỏi:
- Khi nghe tin Duyên Anh bị hành hung, Julie đang ở đâu?
- Em vừa mới đến Úc được vài ngày. Từ hôm đó đến nay, em ăn chay liên tiếp để cầu nguyện cho anh ấy đó. Phải chi bữa đó em ở nhà, thì đâu có đến nỗi!
Tới đây, tôi thấy rất cần thiết phải mở một dấu ngoặc thật đậm, để nhắc lại việc này: Sau ngày chị Duyên Anh về Pháp, Julie và Trần Đình Thục mời Duyên Anh trở lại căn nhà đường Edwards, sống với hai người. Theo tôi nghĩ, đây là một chi tiết rất quan trọng.
Chỉ nội chi tiết này thôi, cũng đủ đánh tan mọi tin đồn nhảm về liên hệ giữa Duyên Anh và Julie.
Tôi thắc mắc:
- Nghĩa là….
- Em đã không cho anh Thục đưa anh Duyên Anh đi đâu hết. Em đã nói với anh Duyên Anh là đừng ra khu Bolsa làm gì. Ngoài đó, một số người không ưa anh ấy. Em ghét nhất là đi ăn ở ngoài đó. Em nói anh Duyên Anh cứ ở nhà với tụi em. Ăn uống gì, em nấu cho anh Thục với anh ấy, ba anh em ăn uống với nhau vui hơn...
- Thôi, thì lỡ như vậy rồi. Biết làm sao được!
Julie nói:
- Anh biết không, hôm anh Duyên Anh bị nạn, em nóng ruột, bồn chồn cả ngày. Dường như em có cái giác quan lạ lắm cơ. Em sentir (cảm thấy) trước được hiểm nguy xảy đến cho người thân mình. Mấy bữa trước, em vui lắm, đùa giỡn với mấy đứa đi hát chung với em, có cả Khánh Hà nữa. Vậy mà hôm đó, em ngồi buồn thiu. Tụi nó thấy em buồn, cố chọc cho em cười. Mà em vui không nổi đó anh…
Thấy Julie dùng tiếng Pháp, tôi đưa đẩy:
- Cái hiện tượng ấy, Tây nó gọi là télépathie đó…
Julie kể tiếp:
- Anh biết không, rồi bữa sau, có một ông chủ báo mời em đi hát. Em đi ăn cơm rồi ghé thăm tòa soạn của ông ấy. Em nghe ông ấy hỏi một ông nhà báo “vụ tụi nó đánh Duyên Anh đi tới đâu rồi”, em bực mình quá, đã tính mắng ông ta nói bậy bạ rồi đó. Mãi đến lúc ấy, em mới hay tin anh Duyên Anh bị nạn. Em gọi ngay về cho anh Thục. Lúc đầu, anh Thục tính giấu em. Anh ấy bảo không có gì hết. Em bảo phải cho em biết sự thật đi. Bên Úc, người ta nhận được bản tin của Chử Bá Anh mà. Mãi, anh Thục mới cho em biết. Nhưng anh ấy nói anh Duyên Anh chỉ bị xây xát thường thôi, và cảnh sát phải giữ anh ấy trong bệnh viện để bảo vệ an ninh cho anh ấy. Anh Thục nói vậy cốt để trấn an em thôi mà.
Tôi hỏi:
- Hôm ấy là ngày mùng mấy?
- Mùng hai, tháng năm.
- Lúc ấy, Duyên Anh còn đang hôn mê…
- Anh còn nhớ, bữa Kim Ngân bạn em bị đánh không? Bữa đó, Duyên Anh đang ở với tụi em. Anh ấy viết bài bênh vực Kim Ngân ngay. Em thì vốn tin tử vi, và cũng hơi đồng bóng chút xíu. Nên em mở cuốn lịch tử vi ra, coi cho mấy người thân. À, anh Duyên Anh tuổi gì vậy anh, Thân hay Hợi?
- Anh ấy tuổi Hợi.
- Tuổi em khắc tuổi Hợi đó anh. Rồi em coi trong cuốn lịch. Người ta nói tuổi Thân và tuổi Hợi trong tháng tư xui lắm. Mấy ngày ở Úc, nóng ruột quá, em cứ nghĩ là sẽ có tai nạn gì xảy đến cho mấy đứa con em bên Pháp. Em gọi điện thoại cho tụi nó, nói “mấy con có thương mẹ, thì đừng đi đâu chơi hết.” Em đâu có ngờ tai nạn lại xảy đến cho anh Duyên Anh.
- Như vậy, chuyện thần giao cách cảm kể cũng lạ đấy chứ?
- Anh biết không, em vốn đạo Công Giáo mà, tuy cũng hơi lạc đạo rồi. Nhưng mà từ hôm nghe tin anh ấy bị nạn, em cứ cầu xin hoài đó….
- Julie cầu Chúa hay cầu Đức Mẹ?
- Em cầu cả hai, cầu đủ thứ hết…
- Đủ thứ là làm sao?
- Nghĩa là em cầu xin sao cho em chia bớt được cái khổ đau anh ấy đang phải chịu. Nếu có phải hy sinh phần em, làm sao em cũng chịu được hết.
- Julie cầu Chúa hay cầu Đức Mẹ?
- Em cầu cả hai, cầu đủ thứ hết…
- Đủ thứ là làm sao?
- Nghĩa là em cầu xin sao cho em chia bớt được cái khổ đau anh ấy đang phải chịu. Nếu có phải hy sinh phần em, làm sao em cũng chịu được hết.
- Duyên Anh mà biết được Julie nghĩ về anh ấy như vậy, chắc anh ấy cảm động lắm đấy.
- Mà cũng lạ lắm, anh ạ. Em vừa khấn vái đêm hôm trước, thì sáng hôm sau, nguyên cả chân phải của em bị tê luôn. Tê đến nỗi em nhấc chân không nổi nữa!
- Cũng lạ đó! Vì Duyên Anh bị liệt cả tay phải lẫn chân phải.
- Mấy hôm trước khi anh Duyên Anh xuất viện, anh có đi thăm anh ấy không?
- Có chứ. Thường xuyên lắm.
- Anh ấy đỡ nhiều chưa?
- Kể như đỡ nhiều. Anh ấy có thể nói được một số câu. Đưa một cuốn sách cho anh ấy xem, anh ấy đọc được. Nhưng bập bẹ như con nít ấy. Có khi anh ấy đọc thơ, nhưng là những câu thơ không đầu không đuôi gì cả. Tóm lại, so với hôm mới bị nạn, anh ấy khá hơn. Nhưng trí nhớ thì chưa được bình thường trở laị.
Tôi hỏi:
- Julie định làm gì trong mấy tháng tới?
- Sáng mai, em đem mười bản nhạc Duyên Anh đi cho người ta hòa âm. Em định làm một cuốn băng nhạc Duyên Anh, để khi anh ấy hồi phục, đem tặng anh ấy.
- Băng này, ngoài Julie, còn có ai khác hát không?
- Không. Chỉ một mình em hát thôi.
Tôi chợt nhớ đến thùng băng nhạc Duyên Anh đem từ Texas qua, tháng 4
khi tôi tới, vẫn thấy để ở nhà Julie:
- Julie có nhìn thấy thùng băng Còn Thoáng Chiêm Bao, nhạc Duyên Anh, Quỳnh Giao hát không?
- Không. Anh Côn và con anh Duyên Anh đem đi rồi …
Duyên Anh Và Tôi Duyên Anh Và Tôi - Vũ Trung Hiền Duyên Anh Và Tôi