A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Du Đăng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 85 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 640 / 0
Cập nhật: 2023-03-26 22:16:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64: Ngày Thứ Ba Về Nhà Mẹ Đẻ
am nương, Tử Quy đối xử với con được không?”. Tuy nhìn khí sắc Đường Uyển tốt lắm, ánh mắt cũng rõ ràng thêm phần phong tình, cho thấy nàng sống rất ổn, Hồ phu nhân vẫn ngoại lệ hỏi một câu.
“Mẹ, chàng tốt với con lắm, mẹ cứ yên tâm”. Đường Uyển nói câu này không hề có lệ, nàng thật tâm cảm thấy Triệu Sĩ Trình đối xử với nàng tốt đến nỗi không thể tốt hơn, nàng cũng thật thỏa mãn.
“Vậy là được rồi”. Hồ phu nhân gật đầu, Đường Uyển thành thân mới ba ngày mà bà sống như đã ba năm, lo lắng Đường Uyển không thích ứng được, lo lắng con bé và Triệu Sĩ Trình không hợp nhau, lo cái này lo cái kia, luôn thấy bất an.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con nhất định sống hạnh phúc”. Đường Uyển tựa vào lòng Hồ phu nhân làm nũng, nàng thật sự không đành lòng nhìn Hồ phu nhân lo lắng ình.
“Nguyện vọng lớn nhất của mẹ là thấy Tam nương của chúng ta hạnh phúc vui vẻ”. Hồ phu nhân vỗ nhè nhẹ lên vai Đường Uyển, hạnh phúc của Đường Uyển luôn là nỗi băn khoăn của bà.
Đường Uyển lẳng lặng hưởng thụ phút giây ấm áp trong lòng mẹ, nhưng không thể không chủ động phá vỡ bầu không khí nàng mê luyến này, nàng thì thầm. “Mẹ, mẹ có thể nghĩ cách nào khiển bà vú về, sau đó đổi cho con một ma ma đắc lực khôn khéo được không?”.
Hồ phu nhân xoay người, làm cho Đường Uyển ngồi thẳng lại, nhìn vào mắt nàng rồi hỏi. “Sao bỗng nhiên nói vậy, có phải Dương ma ma làm chuyện gì khiến con mất hứng không?”.
“Không phải”. Đường Uyển lắc đầu. “Bà vú không làm sai gì cả, nhưng con biết nói thế nào đây? Bà vú không đủ khôn khéo, năng lực ứng biến rất kém, lỗ tai lại mềm nghe gió thành bão, làm việc cũng ít nghĩ sâu xa, bà vú chăm sóc con tận tâm, nhưng không thể thương lượng khi gặp chuyện. Mẹ, mẹ từng nói, hạnh phúc trong cuộc sống đều do chúng ta cẩn thận lèo lái, con không có bản lĩnh tự mình làm, con cần một người đủ tinh tường lợi hại, không có tà tâm giúp đỡ bên cạnh”.
Thấy Đường Uyển nghiêm túc, hiển nhiên đã cân nhắc mới nói, Hồ phu nhân cười, hỏi. “Chỗ mẹ có người thích hợp, trước kia không cho con là lo người hầu mạnh khi dễ chủ nhân, sợ con bị kẻ dưới bắt nạt, hiện tại con không yếu đuối như lúc trước nữa, mẹ có thể cho con. Nhưng con xác định phải đổi Dương ma ma về mà không phải cho cả hai người cùng chăm sóc con sao?”.
Đường Uyển suy nghĩ lúc lâu, vẫn lắc đầu, nói. “Mẹ, vẫn là đổi người thỏa đáng hơn”.
“Vì sao quyết định như vậy?”. Hồ phu nhân vô cùng hài lòng, xem ra một năm qua con gái bà không hề lãng phí, làm việc biết dẹp bỏ tính tình và ý thích của mình, suy tính kĩ lưỡng, rốt cuộc bà cũng có thể yên tâm con bé rồi.
“Nếu thêm một ma ma quản sự mà không cho bà vú quay về, hai ma ma quản sự ai chính ai phụ? Nếu bà vú là chính, thì ma ma quản sự mới không có tác dụng, còn khiến bà vú sinh khúc mắc trong lòng, nếu ma ma quản sự mới là chính, bà vú vẫn buồn bực, khó tránh khỏi tranh đấu gay gắt với ma ma mới, đến lúc đó riêng việc giảng hòa bọn họ cũng đủ khiến con bận bịu”. Đường Uyển biết Hồ phu nhân là đang muốn thử mình, nàng nói ra suy nghĩ của bản thân. “Hoặc là hết thảy như cũ, không cải biến gì, nếu không phải đổi bà vú trở về, không có lựa chọn thứ ba”.
“Được rồi”. Hồ phu nhân gật đầu, cười. “Ngày mai mẹ sẽ sai con trai của Dương ma ma – Dương Phúc đi tìm Dương ma ma, để cậu ta thuyết phục Dương ma ma theo cậu ta về nhà dưỡng lão, vợ cậu ta đang có bầu đứa thứ hai, đúng là lúc cần người chăm nom cháu đích tôn và con dâu, Dương ma ma có thể khó xử, lúc đó con lại đẩy một phen, chẳng những không ai dám nói con chán ghét vứt bỏ vú nuôi còn khiến Dương ma ma cảm kích mình. Chờ năm rưỡi nữa, nếu con vẫn không thể rời được Dương ma ma, cũng có thể đón bà ấy quay về”.
Cả nhà Dương ma ma đều là người hầu nhà họ Đường, Dương Phúc hiện tại đang làm quản sự ở thôn trang, cuộc sống cũng khá, để Dương Phúc đón Dương ma ma qua đó, xem như ân điển, sẽ không khiến người ta tị nạnh.
“Chuyện này không nên trì hoãn, nhưng cũng không cần quá gấp gáp, chờ nửa tháng hãy nói sau”. Đường Uyển cảm thấy an bài như vậy tốt lắm, không quá nhanh, nàng cười. “Thật ra có thể nhắc nhở Dương Phúc, để anh ta đi tìm bà vú, khiến bà vú tự có tâm tư rời đi trước lại càng tốt”.
“Được, cứ làm theo lời Tam nương”. Hồ phu nhân thấy nàng lo lắng chu toàn, cực kì hài lòng, trên mặt tươi cười vui mừng, nhưng bà vẫn gặng hỏi. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con đừng trả lời qua loa bưng bít mẹ, mẹ biết tính con, nếu Dương ma ma không làm lỗi, dù con muốn cũng không bao giờ nói ẹ”.
“Mẹ, mẹ đừng lợi hại như vậy được không?”. Đường Uyển thở dài một tiếng, sau đó ngồi sát lại gần Hồ phu nhân, kể chuyện Dương ma ma bị Điền ma ma nói động tâm, đề nghị nàng chuẩn bị nha hoàn cho Triệu Sĩ Trình thu phòng, Hồ phu nhân nghe được nhíu mày.
“Dương ma ma này, sao càng ngày càng không bớt việc”. Hồ phu nhân vừa nghe đã biết Dương ma ma bị người ta lợi dụng, nhưng không rõ Lý phu nhân mượn lời người hầu nhắc nhở Đường Uyển, hay có nội tình khác.
Đường Uyển thở hắt ra, rồi nói. “Mẹ à, mẹ đừng trách bà vú, bà vú cho tới bây giờ chưa bao giờ là người khôn khéo, bị người ta lợi dụng cũng là bình thường”.
Nói xong, Đường Uyển lại cảm thán một câu. “Mẹ, mẹ cũng biết bà vú là muốn tốt cho con, là vì lo lắng chuyện sau này mới nói vậy, có điều những lời đó vẫn khiến con không được vui. Dù gì thì gì, con và Tử Quy chỉ mới vừa thành thân, cho dù con không thể sinh con cũng đừng đề cập đến chuyện đó lúc này chứ”.
“Tam nương, con nói thử xem là do bà Điền ma ma kia âm thầm tính toán hay Lý phu nhân có chủ ý trong đầu?”. Hồ phu nhân cũng thở dài theo Đường Uyển, sau đó dời lực chú ý đến chỗ khác.
“Con cũng không dám khẳng định, nhưng con nghĩ chuyện có nạp thiếp cho Tử Quy không, con và mẹ chồng đã sớm ăn ý, mẹ chồng đâu cần thiết thử lòng con, bà ấy sẽ không làm chuyện vẽ thêm râu lên mặt. Hơn nữa con sớm nói cho Tử Quy biết, nghe chàng nói có vẻ tiểu Lý phu nhân có tâm tư này không phải mới ngày một ngày hai, mà mẹ chồng cũng chưa bao giờ chấp nhận”. Đường Uyển không nói thẳng những gì nàng đoán, mà nói ra nhận định của nàng về Lý phu nhân.
“Con kể cho Tử Quy nghe?”. Hồ phu nhân rất kinh ngạc nhìn Đường Uyển, ai ai cũng nhận ra tâm ý của Triệu Sĩ Trình dành cho Đường Uyển, Triệu Sĩ Trình biết chuyện đó nhất định sẽ thật giận dữ, nhưng mà… Bà hơi chau mày. “Con kể luôn là Điền ma ma lắm miệng?”.
“Con không nói là Điền ma ma, chỉ nói là có người kể cho bà vú nghe”. Đường Uyển lắc đầu. “Con biết nặng nhẹ, mặc kệ Điền ma ma là tự có tâm tư hay do mẹ chồng sai bà ta làm vậy, con nói trực tiếp với Tử Quy không hay, lỡ đâu chàng tức giận, trực tiếp chất vấn Điền ma ma, mọi người lại khó nhìn mặt nhau”.
“Đúng”. Hồ phu nhân gật gù. “Con nghĩ rất đúng, hiện tại Tử Quy biết chuyện này tâm lý tất nhiên là mất hứng, nhưng nó không biết ai làm thì sẽ không trực tiếp trách cứ Điền ma ma hay chất vấn Lý phu nhân, như vậy không nảy sinh xung đột chính diện. Con vừa gả vào, trước kia lại từng có trải qua, đối với con mà nói quan trọng nhất là đứng vững gót chân ở nhà họ Triệu chứ không phải lập uy. Chuyện này… Nếu Tử Quy là đứa có tâm, nó sẽ tra ra thực hư, chỉ cần nó biết đã xảy ra chuyện gì, dựa theo tính cách và thái độ làm người của nó, nó sẽ không gạt con. Nếu nó không có lòng con cũng đừng để ý, về sau đề phòng Điền ma ma hơn là được”.
“Mẹ, mẹ yên tâm, mặc kệ Tử Quy làm thế nào con cũng không giận hờn trách móc chàng”. Đường Uyển gật đầu vâng theo, đương nhiên nàng biết quan trọng bây giờ là phải đứng vững gót chân, củng cố cảm tình với Triệu Sĩ Trình, làm cho Lý phu nhân dù không thích gì nàng nhưng ít nhất đối xử bình thường với nàng, xem nàng là người một nhà, mặt khác đều là thứ yếu.
“Tốt tốt”. Hồ phu nhân vừa ý, sau đó nhẹ giọng nói với Đường Uyển. “Tam nương, trước khi xuất giá con đã điều dưỡng cơ thể tốt lắm, đại phu cũng nói cơ thể con tất cả đều ổn, hiện tại quan trọng nhất là con có bầu, chỉ cần có đứa nhỏ, cái gì cũng xong hết”.
“Con biết mà”. Đường Uyển đỏ mặt, nàng cũng hy vọng sớm có con, bù lại khiếm khuyết lớn nhất kiếp trước, nhưng loại chuyện này không phải cứ sốt ruột là có, còn phải xem duyên phận.
“Đừng chỉ biết không, phải để tâm vào”. Hồ phu nhân thấy Đường Uyển đỏ mặt, lại dặn dò tiếp. “Mấy ngày này vừa hay là thời kì con dễ thụ thai nhất, đừng có thẹn thùng, thân mật nhiều hơn với Tử Quy đi…”.
“Mẹ ~”. Mặt Đường Uyển sắp bốc cháy, nàng ngượng quá kêu lên, mẹ nói toàn làm người ta xấu hổ.
Như trong trí nhớ của nàng, kiếp trước Triệu Sĩ Trình coi nàng như trân bảo, đừng nói làm gì khiến nàng khó chịu, phàm là nàng lộ ra một chút không khỏe, Triệu Sĩ Trình sẽ phát hiện và sửa chữa ngay lập tức, nhưng kiếp này khác, có lẽ vì nàng không còn lưu luyến Lục Du nữa, toàn tâm toàn ý với Triệu Sĩ Trình nên chẳng những trăm y ngàn thuận chàng, lại càng nhiều nhiệt tình, Triệu Sĩ Trình cũng không ổn trọng nội liễm như kiếp trước, chàng nhiệt tình cuốn lấy nàng cùng nhau bùng cháy, trừ ngày chàng say bất tỉnh nhân sự ra, những ngày khác vẫn quấn quít lấy nàng đến nửa đêm mới nghỉ tạm.
Nhìn Đường Uyển vừa thẹn vừa giận lại vừa ngượng ngùng không chịu nổi, Hồ phu nhân bật cười ha ha, xem ra chuyện phòng the của con bé và Triệu Sĩ Trình rất hòa hợp, nếu không sẽ không có bộ dạng này…
“Mẹ…”. Đường Uyển đoán được Hồ phu nhân đang cười cái gì, lăn lộn trong lòng Hồ phu nhân làm nũng.
“Được rồi được rồi đừng nháo mẹ nữa”. Hồ phu nhân lại càng cười to mặc Đường Uyển làm nũng, sau đó nói thêm. “Mẹ biết hai đứa đang tân hôn, tất nhiên sẽ có chút phóng túng, nhưng con đừng cái gì cũng nghe nó, lúc nên tiết chế phải tiết chế, đừng làm hư hỏng thân mình…”.
“Mẹ, mẹ càng nói càng thái quá”. Lúc này Đường Uyển xấu hổ đến mức không dám nháo Hồ phu nhân nữa.
Đường Uyển Sống Lại Đường Uyển Sống Lại - Du Đăng Đường Uyển Sống Lại