Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nhock Tomy
Số chương: 525 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2846 / 35
Cập nhật: 2017-08-19 15:46:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đến Bắc Quốc!
ơi này đã là phạm vi của cánh đồng băng tuyết. Khắp đất trời chìm trong màn tuyết trắng xoá. Ở đây quanh năm suốt tháng đều có tuyết rơi, cho đến tận đầu tháng năm ánh mặt trời mới chiếu xuống vùng đất này.
- Nơi đây thật là lạnh!
Ở cực cao trên bầu trời, ngay phía dưới tầng mây.
Ngồi trên Pháp Huyết thần thảm là nhóm người Tinh Nhẫn hoà thượng, Đại Kim Chu, Hồng Dịch. Tất cả đều đang quan sát cảnh vật bên dưới. Quả thật khung cảnh núi non nơi đây tựa như tranh vẽ. Sông băng trắng xoá, núi non tựa long, tựa xà đang chìm trong giấc ngủ đông. Xa xa, thành trì hiện lên trông chẳng khác nào xếp gỗ (đồ chơi của trẻ con), bên trong là những căn nhà nhỏ xíu chỉ bằng một cái móng tay cái.
Trong khi Pháp Huyền thần bay cực nhanh, không gian xung quanh chiếc thảm mơ hồ xuất hiện một tầng ánh sáng mông lông có màu huyết sắc, trông giống như một cái lồng màu hồng bằng ngọc lưu ly, bao phủ mọi người vào bên trong, khiến cho gió trời dữ dội không thể thổi trúng, hơn nữa khi hạ xuống lại vô cùng ổn định.
Đây là đoàn người của Hồng Dịch, lúc tới dịch trạm ở Vinh Châu, dừng lại một ngày, bổ sung lương thực, người ngựa ăn uống no say, sau khi nghỉ ngơi liền lập tức khởi hành, đi được nửa đường, tìm một chỗ không có người liền mang Pháp Huyết Thần Thảm ra sử dụng, mang tất cả mọi người ngồi lên đó rồi bay đi. Hướng đi cũng thay đổi, đoàn người trực tiếp bay phía bắc của Tuyết Châu, đi đến cánh đồng băng tuyết trắng xoá vô cùng vô tận.
Hồng Dịch tổng cộng có hai tấm Pháp Huyết Thần Thảm. Một tấm lấy được khi giết chết thánh giả Đồ Nguyên, tấm còn lại có được sau khi thánh giả Đạo Phu chết.
Loại Pháp Huyết Thần Thảm này có thể nói là loại pháp khí phi hành cực kỳ trân quý của Tinh Nguyên Thần miếu. Cả thánh địa này cũng chỉ có năm tấm, giáo hoàng và bốn đại tế tự, mỗi người một tấm thảm, đều là do tự bản thân tế luyện, thu thập lông của Thiên Niên Nhân Hùng (gấu nâu sống ngàn năm), Đại Lực Tinh Viên (vượn có sức mạnh cực lớn), Thuỷ Tinh Dương, cùng vô số các loại dị thú khác, dệt lại mà thành, sau đó được trưởng lão các đời dùng thần niệm gia trì lên. Mỗi một tấm Pháp Huyết Thần Thảm này phải tế luyện đủ một trăm năm mới có thể hoàn thành được, có thể nói là trân quý không gì sánh được.
Ngay cả hoàng đế Hoả La quốc cũng không được hưởng loại đãi ngộ ngồi trên Pháp Huyết Thần Thảm như thế này, chỉ có thể ngoan ngoãn cưỡi ngựa chạy trên mặt đất mầ thôi.
Pháp Huyết Thần Thảm có diện tích rất lớn, tốc độ phi hành lại cực nhanh. Trong lúc bay, toàn bộ tấm thảm lại được Pháp Huyết Thần Tráo bao phủ, tạo thành một lớp phòng hộ rất mạnh, vô cùng kiên cố.
Hồng Dịch khi đoạt được hai kiện chiến lợi phẩm cực kỳ cường đại như vậy liền tiện thể mang thủ hạ của mình ngao du sơn thuỷ, rất cơ động linh hoạt.
Vô Địch hầu đã từng muốn đoạt lấy một tấm, tiếc là đến tận bây giờ vẫn chưa thành công. Bởi lẽ muốn đoạt một tấm Pháp Huyết Thần Thảm, cần phải giết chết một đại tế tự của Tinh Nguyên Thần miếu, mà đã đạt được tới chức vị đại tế tự đều là lôi kiếp cao thủ, đâu có thể dễ dàng giết chết như vậy được?
- Nghe nói cánh đồng băng tuyết này rộng lớn vô cùng, bên trong có hàng nghìn, hàng vạn những đỉnh núi tuyết hiểm trở, cao chọc trời, tầng tầng lớp lớp nối tiếp nhau, không biết trải dài đến tận nơi nào. Không một ai có thể tìm ra được điểm tận cùng của cánh đồng băng tuyết này. Nơi đây cũng giống như vùng đất Mãng Hoang ở hải vực phía nam, đều là những mảnh đất hoang vu mà chưa từng có ai đặt chân đến.
Nghe Đại Kim Chu nói, Hồng Dịch đứng trên Pháp Huyết Thần Thảm, phóng tầm mắt ra xa, cảnh vật xanh biếc của rừng rậm dần dần được thay thế bởi một màu trắng xoá của băng tuyết.
Đoàn người Hồng Dịch cũng không phải bay trên trời một cách lộ liễu, mà lúc đầu đã tìm một nơi hoang vu, thi triển cấm pháp, ngay cả đạo thuật phân cách hai thế giới cũng được sử dụng để che giấu toàn bộ khí tức trong tấm màn hư không ảo ảnh, hơn nữa bọn họ lại bay cực cao, gần như sát với tầng mây, kể cả là cao thủ tuyệt đỉnh cũng khó có thể cảm ứng được.
Phương pháp phi hành này, tuy rằng nhanh hơn gấp mười lần so với cưỡi ngựa, thế nhưng cũng tốn hết nửa ngày mới có thể đến sát biên giới Đại Kiền Tuyết Châu, bắt đầu tiến vào lãnh thổ của Nguyên Đột quốc, đi vào phạm vi của cánh đồng băng tuyết.
Nếu như cưỡi ngựa như thông thường, cho dù chạy không ngừng nghỉ, muốn từ Ngọc kinh của Đại Kiền đi qua Tuyết Châu đến Nguyên Đột quốc, đi theo con đường ngắn nhất thì cũng phải mất hơn một tháng.
Vậy mà Pháp Huyết Thần Thảm đi chỉ mất nửa ngày.
Đại Kiền Tuyết Châu, nơi này tuy rằng thời tiết lạnh giá, thế nhưng trên mặt đất vẫn thấp thoáng có những mảng xanh mơn mởn. Vậy mà khi vừa đến sát biên giới Tuyết Châu, màu xanh biếc bắt đầu chuyển sang màu trắng xoá của băng tuyết.
Thậm chí mặc dù ngồi bên trong chiếc lồng năng lượng của Pháp Huyết Thần Thảm, thế nhưng khi nhìn về phía xa xôi vạn dặm, đập vào mắt là những dải núi tuyết chọc trời, ẩn ẩn hiện hiện, kéo dài đến tận chân trời, gió tuyết phần phật thổi, đứng trước thiên nhiên hùng vĩ mênh mông, trong lòng mọi người cũng không tự chủ được mà sinh ra một tia lạnh lẽo.
Cánh đồng băng tuyết bao la rộng lớn, rừng rậm nguyên thuỷ, xa xa nơi chân trời là những cụm mây trắng xoá dày đặc, những ngọn núi tuyết cao chót vót tựa như những chiếc cột chống trời khổng lồ sừng sững đứng giữa vùng biên giới Tuyết Châu.
Lúc này, ở phía bên dưới đã tiến vào lãnh thổ của Nguyên Đột quốc. Cảm nhận đầu tiên của đoàn người là một cỗ khí thế cuồn cuộn, lạnh lẽo, giữa hoang vu mà bừng bừng sinh cơ của một vùng đất rộng lớn.
- Tốt rồi, hiện giờ đã tiến vào phạm vi lãnh thổ của Nguyên Đột quốc, chúng ta hạ xuống thôi. Nguyên Đột quốc tuy rằng lãnh thổ không rộng lớn như Đại Kiền, thế nhưng dân cư sống tập trung, về cơ bản đều tập trung sống ở mười ba thành lớn dọc theo con sông Huyền Băng, chạy thẳng một đường sát dãy núi Hắc Thạch. Thánh địa Chân Cương môn toạ lạc dưới chân ngọn núi tuyết Hồng Lăng ở đầu nguồn của con sông Huyền Băng, cách đây mấy nghìn dặm. Hiện giờ đã gần đến thành lớn, bên trong chắc chắn có cao nhân tu luyện, nếu như chúng ta quá mức phô trương thì sẽ khó tránh khỏi bị kẻ khác chú ý. Huống chi, quan trấn giữ vùng biên giới Tuyết Châu này là đại tướng Hàn Hầu, một người có bản lĩnh cực cao, người này tuy rằng chưa đạt tới võ thánh, lại không nổi danh như Thần Uy vương hay Vô Địch hầu, thế nhưng rất có khả năng là người tu luyện đạo thuật khá cao thâm. Nếu không Kiền đế đã không phái hắn đến trấn thủ một nơi trọng yếu như vùng quan ải Tuyết Châu này.
Hồng Dịch đưa tay chỉ xuống dưới nói.
- Ừ, vậy thì hạ xuống thôi. Gần đây tình hình Nguyên Đột quốc không yên ổn cho lắm, Chân Cương môn xảy ra sự cố khiến cho rất nhiều thế lực cũng như cao thủ tu đạo khác đang rục rịch manh động. Chúng ta không thể hành động một cách ngông cuồng như thánh giả Đạo Phu được, tránh bị kẻ khác truy sát.
Thiện Ngân Sa đứng ở một góc khác của Pháp Huyết Thần Thảm, gật đầu nói. Sau đó tìm kiếm một vùng khá vắng vẻ gần sát với bờ sông để hạ tấm thảm xuống.
Thiện Ngân Sa biết gần đây Hồng Dịch tận lực tìm hiểu về địa lý của Nguyên Đột quốc. Mỗi buổi tối hắn đều vào hoàng cung nói chuyện với Nguyên Phi để hiểu rõ thêm về Nguyên Đột quốc, ngoài ra còn nghiên cứu thêm về tình hình thực tế của cánh đồng băng tuyết, thậm chí còn vào trong Càn Khôn Bố Đại tìm kiếm những bản ghi chép địa lý về Nguyên Đột do các đại cao tăng viết lại.
Đại cao tăng các đời của Đại Thiện Tự cũng có rất nhiều người từng chu du thiên hạ để truyền giáo. Trong đó có rất nhiều người đã đi qua cánh đồng băng tuyết nơi bắc quốc, tất cả những địa lý, phong thổ, danh thắng, phong tục, đều được bọn họ ghi chép lại vào trong sách.
Hồng Dịch tận lực đọc sách, kết hợp với những kiến thức thu được từ Nguyên Phi, hiện giờ đối với hình thức chung của Nguyên Đột quốc có thể nói là rõ như lòng bàn tay.
Ở trên cánh đồng băng tuyết này, ngoại trừ Nguyên Đột quốc ra thì còn có rất nhiều bộ lạc khác, thậm chí có những bộ lạc không một ai biết đến.
Hồng Dịch hiện giờ có thể nói đã trở thành một người dân bản xứ của vùng bắc quốc này.
Nơi đoàn người hạ xuống là trong một mảng rừng rậm, tuyết đọng trắng xoá, khắp nơi là một màu trắng tinh khiết. Phía xa xa là dòng sông hùng vĩ, thế nhưng lúc này mặt nước đã bị đóng băng, trông giống hệt như một chiếc gương khổng lồ, đừng nói là người, thậm chí kể cả là ngựa xe đều có thể đi lại trên đó.
- Đây chắc hẳn là dòng sông Huyền Băng. Đi qua con sông này khoảng một trăm ba mươi dặm là toà Hùng Thành của Nguyên Đột quốc với trên dưới một trăm ba mươi vạn nhân khẩu. Cách Hùng Thành không xa lắm chính là dãy Hắc Thạch sơn trải dài hơn một trăm bảy mươi dặm. Toà Hắc Thạch sơn này chính là một mỏ than đá tự nhiên, chính vì thế người người nhà nhà trong Hùng Thành đều có than sưởi ấm trong những ngày lạnh giá. Trong thành có đến bảy vạn quân đội chính quy, một vạn kỵ binh, thống lĩnh Hùng Thành chính là người của Nguyên Đột Bạch gia.
- Bạch viên vương Bạch Tử Nhạc chính là người của Bạch gia. Hiện giờ ta mang theo tín vật của Nguyên Phi, khi vào trong thành sẽ gặp mặt hắn một lần để tìm hiểu sơ qua tình hình chung của Nguyên Đột quốc hiện giờ, từ đó tuỳ theo hoàn cảnh mà lên kế hoạch hành động.
Hồng Dịch đưa tay chỉ về phía trước, hờ hững nói.
Nhìn về hướng tay của Hồng Dịch chỉ, mọi người đều cảm thấy hắn đã tính toán vô cùng chu tất, không bỏ sót bất cứ thứ gì. Ngay cả là Thiện Ngân Sa đều cảm thấy dường như bất cứ lúc nào, trong lòng Hồng Dịch đều có sẵn một kế hoạch hoàn hảo, không bao giờ lúng túng qua loa.
- Hay quá, hay quá, từ trước đến giờ muội chưa từng đến bắc quốc đấy.
Đại Kim Chu ra sức vỗ hai bàn tay nhỏ xíu vào nhau hò hét.
- Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng! Mang vải lớn phủ lên mình ngựa, cung đao đều phải bảo vệ thật cẩn thật, nhất là cung tên phải bảo quản thật tốt, với thời tiết băng tuyết giá lạnh như thế này, dây cung rất khó để kéo căng ra, cần phải bao bọc bằng da lông thật tốt. Đào thần phù tiễn cũng phải chuẩn bị đầy đủ, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bắn chết âm thần của người tu đạo. Trước hết ta sẽ sử dụng thần niệm chiến thần tiến vào thành quan sát, tìm cơ hội tiếp xúc với Bạch Tử Thu, cùng hắn nói chuyện thu xếp ổn thoả, sau đó mọi người sẽ cùng nhau vào thành! Có sự bảo hộ của hắn, tin tức của chúng ta đến đây sẽ được giữ kín, như vậy chúng ta sẽ thần không biết quỷ không hay tiến nhập vào trong bắc quốc. Nơi này vốn không phải nơi chúng ta sinh ra, Vô Địch hầu lại đến trước, nếu một khi hắn tiếp xúc với Bạch Tử Thu trước, lôi kéo được người này thì chúng ta sẽ chẳng khác cá tự chui đầu vào lưới.
Hồng Dịch nói xong liền mở Càn Khôn Bố Đại, sau đó mang Truy Điện ra ngoài. Tiếp đó gọi Xích Truy Dương mang một chiếc mã giáp bằng da lông phủ lên thân thể của Truy Điện, bốn vó được buộc chặt bằng những chiếc bao kết bằng Ô Lạp thảo.
Trong khi đó, bản thân Hồng Dịch liền khẽ vận chuyển thần niệm, lập tức một khối thần niệm trong suốt từ trong cơ thể phóng ra bên ngoài, hào quang lấp lánh bắn ra bốn phía, sau đó hạ xuống mặt đất rồi ngưng tụ thành một pho tượng chiến thân với những cơ thịt hoàn mỹ, thân thể cường tráng, tản mát ra khí tức của một cường giả tuyệt đỉnh võ thánh.
Pho tượng chiến thần này vừa hiện ra liền xoáy tròn, chui xuống mắt đất, trong nháy mắt biến mất.
- Công tử làm việc quả nhiên là giọt nước không lọt. Lần này nếu như có thể nắm giữ được Chân Cương môn, đưa Bạch Viên vương lên ngôi vị chưởng môn, thì toàn bộ chín trăm vạn quân dân của Nguyên Đột quốc coi như đã nằm trong sự khống chế của chúng ta rồi. Phải biết rằng quốc chủ của Nguyên Đột quốc cũng phải nhìn sắc mặt của môn chủ Chân Cương môn để hành sự.
Chu đại tiên sinh kính sợ nhìn về phía Hồng Dịch.
Kể từ sau khi Hồng Dịch vượt qua lôi kiếp, sau đó lại danh tiếng bùng lên, văn chương vang danh thiên hạ, đoạt được văn võ trạng nguyên, vị chu đại tiên sinh này liền một lòng một dạ thần phục Hồng Dịch, tuyệt đối không còn chút tâm tư nào khác.
Vị cao thủ đạo thuật phụ thể đại thành Chu đại tiên sinh này, ở trong giới tu đạo cũng được coi là cao thủ một phương. Hiện giờ lại đang giúp đỡ Mộ Dung Yến làm việc, thay nàng quản lý một vài mối sinh ý, quả thực đúng là một trợ thủ đắc lực.
- Bắc quốc ta đã từng đến một lần, đáng tiếc lần đó cũng chỉ là muốn tìm túi mật của gấu tuyết để phối luyện đan dược, trong lúc vội vã không kịp thưởng thức phong cảnh nơi đây.
Thiện Ngân Sa nhìn mặt sông đóng băng nói. Sau đó nàng vung tay lên, lập tức một đạo ánh sáng hình tia chớp bổ xuống, mặt sông liền bị đục ra một lỗ nhỏ. Từ miệng lỗ có một luồng hơi nước âm ấm bốc lên trên, chỉ trong chốc lát liền có một chú cá từ dưới nước nhảy vọt lên mặt băng.
- Sản vật bắc quốc quả thực vô cùng phong phú.
Hồng Dịch nói.
- Bắc quốc đúng là một vùng đất trù phú. Trong cuốn Bắc Quốc Địa Lý Chí có ghi lại rằng, ở phía bên kia cánh đồng băng tuyết tại biên giới Tuyết Châu là cả một vùng đất đai màu mỡ với diện tích lên đến hơn mấy trăm vạn mẫu. Trong một năm, vào khoảng từ tháng sáu đến tháng chín băng tuyết mới tan, để lộ ra loại đất đen bên dưới, rất thích hợp cho việc đồng áng trồng trọt. Sản lượng gạo thu được trong một quý là cực kỳ lớn, sức sinh trưởng của gạo nơi này vô cùng mạnh mẽ, tốc độ phát triển của một hạt nơi này có thể sánh ngang với mười hạt gạo ở trung thổ Thiên Châu.
Lúc này thần niệm chiến thần của Hồng Dịch đã khoan sâu vào lòng đất, trải qua một nén hương thời gian, thần niệm của hắn đã đến bên ngoài Hùng Thành của Nguyên Đột quốc.
Hùng Thành của Nguyên Đột quốc cũng là một thành lớn. Hồng Dịch dừng lại ở bên ngoài liền nhìn thấy dải tường thành cao cao phía trước toàn bộ đều được xây bằng những tảng đá lớn hình vuông mà thành. Bức tường thành cao đến hơn ba mươi đầu người, theo như những gì thuật lại thì độ cao này có thể sánh ngang với bức tường thành của toà Đại Thành của Đại Kiền ở vùng biên giới giáp ranh với Tây Vực.
Phía trên dải tường thành nguy nga cao lớn là những tháp canh mọc san sát nhau, bên trong bốc lên những cột khí nóng hừng hực. Trong thành ồn ào tiếng người, ngoài thành là đám dũng sĩ mặc giáp da, bao tay dày cộp, mặc áo choàng lớn, ở giữa giá lạnh tuần tra, mỗi người đều vô cùng uy vũ hùng tráng, tinh thần sắc bén, không hề thua kém binh sĩ tinh nhuệ Đại Kiền.
Cỗ khí nóng mang theo mùi lưu hoàng từ trong toà thành truyền ra bên ngoài.
Hồng Dịch liền biết đây là suối nước nóng.
Ở phía tây, cách toà Hùng Thành này một trăm bảy mươi dặm là Hắc Thạch sơn, cũng là một mỏ than đá lộ thiên có sản lượng bất tận. Ngoài ra, ở phía bắc, cách hơn ba mươi dặm là Bạch Thạch sơn, đây là dãy núi nham thạch đá vôi, bên dưới có một dòng suối nước nóng khổng lồ.
Chính vì như vậy cho nên hơn một nghìn năm trước, quốc chủ khai quốc của Nguyên Đột đã cho xây dựng một toà thành lớn ở nơi này. Kể từ đó một mạch truyền thừa tới tận bây giờ, trở nên vô cùng đông đúc náo nhiệt, hiện giờ chỉ tính riêng toà thành này thôi đã có hơn một trăm vạn quân dân, so với toàn bộ nhân khẩu của Xuất Vân quốc gần như là gấp đôi.
Toàn bộ Nguyên Đột quốc có mười ba toà thành lớn, dân số hơn chín trăm vạn, xấp xỉ mười triệu người, hoàn toàn xứng đáng là một quốc gia lớn.
Hồng Dịch không hề kinh động bất cứ kẻ nào, lặng lẽ tiến vào trong thành. Hắn nhìn thấy trên đường lớn các cửa hàng đua nhau bày bán, ngựa xe tấp nập, người người ồn ào nhộn nhịp, hơn nữa lại có rất nhiều thương đội Đại Kiền cùng với các cư bản xứ của Nguyên Đột quốc đang qua lại buôn bán, có thể nói là cực kỳ hưng thịnh.
Mấy năm gần đây, kể từ khi Nguyên Phi gả vào hoàng thất Đại Kiền, hai nước hoà hiếu kết giao, Đại Kiền liền chấm dứt mọi sự phong toả nơi biên giới Tuyết Châu, các loại dược liệu, trà lá, hương liệu, muối, cùng một số thứ khác của Đại Kiền đều được chuyển tới đây, khiến cho cuộc sống của cư dân Nguyên Đột quốc được cải thiện rất lớn. Ngoài ra các thương nhân Đại Kiền cũng mang nhiều loại đặc sản của Nguyên Đột quốc trở về Đại Kiền buôn bán, thu lại những khoản tiền lời kếch sù. Thuế quan của vùng biên ải Tuyết Châu lại gia tăng cực nhiều, hàng năm thu lại đến mấy trăm lượng bạc trắng.
Hồng Dịch cũng không quan tâm lắm đến khung cảnh nhộn nhịp náo nhiệt đang diễn ra trong thành. Hắn trực tiếp bay thẳng về toà nhà lớn nhất nằm ở trung tâm Hùng Thành.
Nhà cửa của Nguyên Đột quốc đều là những kiến trúc công sự, thành trì bằng đá. Ở trung tâm toà thành đương nhiên là nơi ở của người đứng đầu.
- Hả?
Ngay khi Hồng Dịch vừa đến gần phủ đệ của thành chủ liền nhìn thấy hai người cực kỳ quen thuộc!
Trong đó một người thân mặc khoác bên ngoài một chiếc áo choàng bằng da gấu, khuôn mặt âm lãnh, đúng là đại thái giám thân cận của thái tử, Âm Liên Hoa!
Ngoài ra, đứng sóng vai với Âm Liên Hoa là một đạo nhân thân mặc trang phục đạo sĩ, chòm râu đen nhánh. Đạo nhân này đứng trong gió rét mà không tỏ ra lạnh lẽo chút nào.
Bên cạnh hai người này còn có một người mặc áo choàng đen, đi giày đen, lưng đeo trường đao. Hồng Dịch cũng nhận ra người này, đây chính là một cao thủ võ thánh bên người của Vô Địch hầu.
- Làm sao mà người của thái tử và Vô Địch hầu lại ở chung một chỗ như thế này nhỉ? Chẳng lẽ hai người bọn chúng hợp tác? Nếu vậy xem ra có chút phiền phức rồi. Đúng là không nghĩ tới một nhân vật kiêu ngạo không coi ai ra gì như Vô Địch hầu lại có thể hợp tác với thái tử?
Hồng Dịch nhìn ba người kia từ trên xe ngựa bước xuống, sau đó đi vào trong phủ đệ của thành chủ, lập tức không khỏi cảm thấy chấn động trong lòng.
Dương Thần Dương Thần - Mộng Nhập Thần Cơ Dương Thần