This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nhock Tomy
Số chương: 525 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2846 / 35
Cập nhật: 2017-08-19 15:46:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Địa Nguyên Linh Đan!
ốt cuộc ngươi là ai? Sao lại biết mọi chuyện một cách rõ ràng như vậy.
Thái tử Dương Nguyên vừa biến sắc liền lập tức khôi phục lại như thường, cũng không hỏi chân tướng sự việc, mà tiếp tục đưa mắt nhìn chằm chằm vào thân thể của Cam Thanh Phong, lúc này đã bị Hồng Dịch phụ lên.
Ánh mắt của thái tử vô cùng nham hiểm, bao hàm một cỗ khí tức khiến cho người ta không sao hiểu được.
- Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là thái tử có đáp ứng điều kiện của vương gia hay không? Nếu như đáp ứng thì cả đôi bên đều vui vẻ. Nếu không đáp ứng, vương gia không có cách nào tự bảo vệ bản thân, vậy thì cũng đánh cá chết lưới rách, mang Vô Sinh lão mẫu giao cho hình bộ xử trí, dâng tấu chương lên triều đình để cho văn võ bá quan toàn triều cùng hoàng thượng biết được việc này.
Đương nhiên Hồng Dịch sẽ không nói rõ thân phận của bản thân, chỉ dùng một loại thần thái như cười như không nhìn thái tử.
- Thật sao? Cá chết lưới rách? Cá phải chết, nhưng chưa chắc lưới có thể bị rách đâu!
Thái tử Dương Nguyên khẽ cười, ánh mắt trở nên vô cùng yêu dị.
Hai người mắt đối mắt, tựa như đang va chạm nảy lửa giữa không trung.
Trong lúc đối mắt, Hồng Dịch nhìn thấy hai mắt của thái tử Dương Nguyên trở nên yêu dị, bỗng nhiên hắn cảm thấy xúc giác tinh thần của đối phương tựa như đang vươn dài ra, đâm vào tận nơi sâu thẳm trong tâm linh của bản thân, muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ trong đầu.
- Tên thái tử Dương Nguyên này không chỉ đạo thuật cao thâm, mà còn tu luyện nhiều loại bí pháp, một chiêu này rõ ràng không phải là dùng bất cứ thứ thần niệm nào để dò xét, vậy mà tại sao ta vẫn có cảm giác bị thăm dò như vậy nhỉ? Nếu đã như vậy ta sẽ cho ngươi thưởng thức thủ đoạn Chư Pháp Vô Tướng, Chân Không Vô Lượng của Vị Lai kinh!
Hồng Dịch quay sang nhìn thẳng vào ánh mắt của Dương Nguyên, đồng thời cũng tỏ ra không hề thua kém. Ánh mắt của hắn loé lên, không ngờ cũng được bao phủ bởi một màn ánh sáng bảy màu.
Đôi mắt là cửa sổ của tâm linh. Hồng Dịch vừa vận khởi Vị Lai Vô Sinh kinh, dùng lực lượng của bảy tôn thần linh vận chuyển lên hai mắt, quả nhiên thứ cảm giác bị dò xét này ban nãy lập tức biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
- Tiên sinh quả nhiên cao minh. Không biết tiên sinh xưng hô thế nào?
Thái tử Dương Nguyên chứng kiến trong mắt của Hồng Dịch xuất hiện tầng ánh sáng bảy màu, bàn tay khẽ bóp lấy chiết phiến, sau đó buông tay ra, gật đầu, dùng một thứ ngữ khí không đáng là gì hỏi Hồng Dịch.
- Danh hiệu của ta không đáng lọt vào tai thái tử.
Đương nhiên Hồng Dịch sẽ không ngu ngốc đến mức tự báo ra danh hiệu. Phải biết rằng năng lực của thái tử rất lớn, bất luận là sợi tơ kẽ tóc nào cũng có thể tra tìm ra được.
- Tuy nhiên tên hoạn quan đứng phía sau thái tử đã mạo phảm bản chân nhân! Bản chân nhân sẽ nhớ kỹ chuyện này. Thái tử phải bảo vệ hắn tốt một chút. Nếu như có một ngày sơ xảy, không chú ý, bị bản chân nhân huỷ xác diệt hồn cũng không biết chừng. Một võ thánh, tinh huyết, xương cốt đều là pháp bảo! Có thể dùng để luyện chế linh dược, pháp bảo.
Hồng Dịch nói ra lời này, bốn phía bao phủ tà khí, đồng thời màn ánh sáng bảy màu trong mắt hắn biến mất, thay vào đó là một luồng khí đen nồng đậm cùng với đủ loại ảo ảnh ma quang.
Lúc này người ngoài nhìn thấy hắn chẳng khác gì thấy được địa ngục nơi trần gian.
Ma khí, sát khí, huyết khí hương thịnh, quả thực là phô thiên cái địa.
Hiện tượng này là do Hồng Dịch mang mọi tâm tình tiêu cực của bản thân trong nháy mắt hiển hoá ra ngoài, khiến cho thái tử không thể tưởng tượng được đây là Hồng Dịch, kẻ ban nãy vừa mới bị lão thái giám Âm Liên Hoa đánh văng vào trong kia.
- Đạo sĩ! Bản công công sẽ chờ ngươi đến!
Âm Liên Hoa nhìn ánh ma quang từ trong hai mắt của Hồng Dịch bắn ra tứ phía, không ngờ lại không chút khiếp đảm nào, ngược lại còn đứng thẳng người lên, đưa mắt đáp trả lại.
Mỗi một võ đạo thánh giả đều là một nhân vật kinh thiên động địa, tâm trí ngưng luyện, đương nhiên sẽ không bị một ánh mắt của Hồng Dịch hù doạ.
- Giỏi, giỏi, tứ đệ giỏi lắm! Đại ca đúng là xem thường ngươi rồi. Thế lực của đệ không ngờ bất tri bất giác lại phát triển như vậy. Có thể cùng đại ca làm việc được rồi. Xem ra đại ca phải trở về, suy nghĩ kỹ lưỡng vài ngày rồi sẽ đưa câu trả lời thuyết phục cho đệ.
Thái tử Dương Nguyên đứng thẳng dậy, chậm rãi nói. Sau đó quay về phía lão thái giám Âm Liên Hoa nói.
- Âm tổng quản, hồi cung thôi. Bây giờ ta cũng nên đến Càn Không Nguyên Cung thỉnh an thái hậu và mẫu hậu. Tứ đệ, yêu cầu của ngươi, đại ca phải trở về suy nghĩ thật kỹ lưỡng, chờ khi có tin tức chính xác sẽ lại phái ngươi đến chỗ đệ.
- Cung tiễn thái tử.
Nghe lời này của thái tử Dương Nguyên, Ngọc thân vương cũng đứng dậy rồi khom người xuống.
- Tứ đệ, chỉ cần đệ lo việc nhà thật tốt là được, không cần tiễn ta.
Thái tử dùng chiết phiến gõ nhẹ vào vai Ngọc thân vương, sau đó đi ra ngoài, chui vào trong một cỗ kiệu, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài đường lớn Chính Dương.
Phù!
Thấy thái tử Dương Nguyên đi rồi, Ngọc thân vương thở một hơi thật dài, đặt mông ngồi xuống ghế, suốt một hồi lâu không nhúc nhích, giống như cuộc nói chuyện vừa rồi đã khiến hắn tiêu hao toàn bộ tinh thần và thể lực.
Ý niệm của Hồng Dịch khẽ động, một luồng gió ấm áp cuồn cuộn thoát ra khỏi thân thể của Cam Thanh Phong, trở về lại thân xác của mình ở bên trong mật thất, thần hồn về thể xác. Hắn vừa đứng dậy liền cảm thấy lồng ngực đau buốt, vì vậy khẽ điều khiển hạ thân bước ra ngoài.
- Xem ra tinh lực của vương gia không sung túc, tâm khí cũng chưa ngưng luyện đến đỉnh điểm. Nếu như không luyện đến cảnh giới võ thánh thì rất khó có thể đối kháng với thái tử được. Riêng về khí thế đã rơi vào hạ phong, tâm khí không đủ đương nhiên sẽ bị rơi vào thế hạ phong! Về điểm này sợ rằng hoàng thượng, thậm chí là văn võ trong triều đều thấy được một cách rõ ràng. Việc cấp bách trước mắt chính là Vương gia phải luyện thành võ thánh! Nếu không thành võ thánh thì tất cả cũng chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước, chỉ là ảo ảnh hão huyền mà thôi.
Hồng Dịch đã thay một bộ cẩm y, đầu tóc tán loạn cũng được chải thẳng lại, khôi phục lại dáng dấp của một thiếu niên trí thức. Hơn nữa lúc này cũng không tản ra thứ tà khí hung hãn như ban nãy, mà là một thứ khí chất đường đường chính chính.
- Hồng Dịch, thế huynh vừa rồi không sao chứ! Người đâu! Mang viên Cửu Chuyển Tạo Hoá đan phụ hoàng ban thưởng từ trong mật khố ra đây.
Ngọc thân vương thấy Hồng Dịch đi ra liền lập tức ra lệnh một câu, sau đó hớp một ngụm trà rồi lắc đầu nói.
- Luyện thành võ thánh dễ như vậy sao, cho dù ta ta có được bí pháp luyện khiếu trong thiên thư của Tạo Hoá đạo từ tay thái tử, nếu như tâm cảnh không được tôi luyện, không gặp được cơ duyên xảo hợp thì cũng khó có thể thành được võ thánh.
- Ngẫm lại, quan khẩu khó phá, bình chướng khó thông, phá giặc trong núi thì dễ, phá lòng giặc còn khó khăn hơn nhiều. Muốn luyện thành võ thánh, không những phải có pháp quyết, mà còn cần tác dụng của đan dược nữa. Viên Cửu Chuyển Tạo Hoá đan này vương gia cứ giữ lại dùng cho bản thân thì hơn.
Hồng Dịch nhìn thấy một thị về từ trong mật thất đi ra, mang theo một chiếc hộp gấm, khi mở ra để lộ bên trong một chiếc hạp ngọc nhỏ có chứa một viên thuốc to bằng hạt đào, màu tím lóng lánh, tản ra một cỗ dược khí nồng nặc, khiến cho người ta ngửi vào liền cảm thấy thân thể như chìm vào trong tiên cảnh.
- Viên Cửu Chuyển Tạo Hoá đại kim đan này chính là linh dược của Tạo Hoá đạo chúng ta, dùng tiên huyết của đỉnh cấp võ thánh cùng hơn một nghìn loại dược liệu, nung trong lò mà thành. Chỉ cần nuốt vào một chút là có khả năng hoán huyết, thay đổi sinh cơ, tăng sự mềm dẻo cho xương cốt, cường hoá gân thịt. Nếu như để cho tiên thiên cao thủ dùng một viên đan dược này, sau đó tu dưỡng mấy tháng là có thể đạt được thể lực của một đại tông sư! Lực lượng bộc phát! Hồng Dịch, huynh không nên xem thường đấy!
Ngọc thân vương chỉ vào viên đan dược này rồi nói.
- Kể cả là hoàng thất Đại Kiền chúng ta có ra lệnh cho đám đạo sĩ của Phương Tiên đạo luyện chế ra loại đan dược này thì cũng không có bao nhiêu. Viên đan dược này thế huynh cứ cầm lấy mà dùng dần dần, mỗi ngày dùng một chút xíu, tuyệt đối không đựơc dùng quá nhiều! Nếu không sẽ bổ quá hoá hại!
- Ồ? Viên đan dựơc này có thể hoán huyết sinh cơ sao? Không biết so với Nhân Nguyên đại đan, Địa Nguyên linh đan, Thiên Nguyên thần đan của Thái Thượng đạo thì thế nào?
Hồng Dịch nhìn viên đan dược đầy vẻ hứng thú.
Công pháp của hoàng thất Đại Kiền chủ yếu là truyền thừa của Tạo Hoá đạo từ thời thượng cổ. Hiện tại Hồng Dịch đã tiếp cận đựơc với hoàng thất Đại Kiền, cho nên đối với tất cả những điều liên quan đến Tạo Hoá đạo đều khiến cho hắn cảm thấy rất tò mò hứng thú.
Huống hồ nếu như nắm rõ tất cả mọi thứ về Tạo Hoá đạo thì khi đối phó với Hồng Huyền Cơ cũng có phần chắc chắn hơn.
- Thiên Nguyên thần đan của Thái Thượng đạo chính là đan dược của thần tiên. Địa Nguyên linh đan là đan dược của thánh giả. Nhân Nguyên đại đan chính là đan dược của gốc rễ con người. Mỗi một loại đan dược đều có công dụng vượt quá sức tưởng tượng của con người, bên trong không có bất cứ thành phần độc dược nào cả. Viên Cửu Chuyển Tạo Hoá đại kim đan này, tuy rằng có khả năng giúp hoán huyết sinh cơ, thế nhưng khi dùng vẫn có một chút dược vật không tốt mà cơ thể con người không thể khu trừ được. Nếu thế huynh đã không cần thì ta đây cũng không miễn cưỡng nữa.
Ngọc thân vương phất phất tay, sai người mang đan dược thu lại.
Hồng Dịch gật đầu. Đây là một đạo lý rất đơn giản, đan dược tuy rằng có khả năng bù đắp thiếu sót về phương diện thể chất cho con người, thế nhưng bên trong vẫn còn có chút ít dược vật gây hại cho thân thể, bất cứ loại đan dược nào cũng không ngoại lệ, ngay cả loại dược liệu như Nguyên Tẫn Thiên Châu cũng có những chất cặn bã bên trong.
Trước đây Hồng Dịch dùng một lượng lớn đan dược, tuy nhiên trong lúc tu luyện đã dùng Điện Quang Diệu Thể Thuật để khu trừ toàn bộ những chất cặn bã ra bên ngoài, làm sạch toàn bộ thân thể, đó cũng là nguyên nhân vì sao lúc này hắn không cần đan dược nữa.
Mặc dù nói đan dược có khả năng tăng cường thể chất, thế nhưng đến lúc cuối cùng, khi bước vào cảnh giới võ thánh, vào thời điểm hoán huyết, những chất cặn bã có hại trong máu sẽ rất khó mà thay đổi được. Trái lại điều này sẽ trở thành phiền phức, là chướng ngại đối với việc đột phá cảnh giới, thoát thai hoán huyết.
- Đúng rồi, Hồng Dịch, vừa nãy huynh có nói Vô Địch hầu chiếm dược sự ủng hộ của Thái Thượng đạo Mộng Thần Cơ, đây là nói chơi để hù doạ thái tử hay là sự thật vậy?
Khi Ngọc thân vương thu hồi lại đan dược rồi bất ngờ hỏi.
- Đương nhiên là thật rồi. Tại hạ từng gặp qua thánh nữ Tô Mộc của Thái Thượng đạo. Nghe đâu lần này Vô Địch hầu trong lần xuất quân ra Mãng Hoang đã gặp được Mộng Thần Cơ, hai người nói chuyện qua với nhau, rất có khả năng Mộng Thần Cơ còn truyền công pháp cùng đan dược cho hắn!
Hồng Dịch ngồi xuống nói.
- Truyền công pháp? Tặng đan dược? Thiên Nguyên thần đan, đây là đan dược của thần tiên, dám khẳng định Mộng Thần Cơ sẽ không tặng cho hắn đâu. Nếu nói là tặng, chắc chỉ có Địa Nguyên linh đan mà thôi! Là Địa Nguyên linh đan đấy! Chỉ cần một viên Địa Nguyên linh đan thôi, mặc dù về tâm cảnh không đột phá đựơc cảnh giới võ thánh, thế nhưng thân thể của ta rất có khả năng đột phá đựơc! Nếu quả thật là như vậy thì thực lực của Vô Địch hầu tăng lên rất nhiều đấy!
Ngọc thân vương tự nói một mình.
Cảnh giới võ thánh chia làm thể xác và tâm linh.
Đặc trưng về phương diện thể xác chính là máu huyết sạch sẽ, có mùi thơm ngát. Thể lực, tốc độ, sự nhạy bén, lực lượng tăng lên rất nhiều.
Đặc trưng về phương diện tâm linh chính là một sự tiên tri tiên giác rất nhỏ, đối với bất cứ sự việc gì đều nhìn thấu tường tận, kể cả là một điểm nhỏ nhất, trong thời gian vài nhịp hô hấp, hoặc một nén hương, hoặc thời gian uống một chén trà nhỏ trước khi gặp nguy hiểm thì lập tức cảm ứng được. Chính vì thế võ thánh không sợ bất cứ sự tập kích đánh lén nào. Ngoài ra quyền ý tinh thần ngưng luyện một cách cao độ, phá huỷ tất cả mọi thứ tà pháp.
Thể xác và tâm linh cùng tiến nhập vào cảnh giới "thánh", sau đó dung hợp làm một, như thế mới chân chính là võ thánh giống như Ngô đại quản gia, Tinh Nhẫn hoà thượng, Vệ Thái Thương, Âm Liên Hoa, thậm chí là đỉnh cấp võ thánh như Vô Địch hầu.
Về Thiện Ngân Sa, tính ra cũng chỉ là võ thánh về phương diện thể xác. Tâm linh mặc dù là quỷ tiên, thậm chí còn tiến nhập đến thánh cảnh, thế nhưng nếu như không dung hợp được với thể xác thì cũng vô dụng.
Có một vài người, tâm linh tiếp cận với võ thánh, thế nhưng thân thể không cách nào đột phá được. Lại có người khác, thể xác đột phá được, thế nhưng tâm linh lại không tiếp cận được với thánh cảnh. Cả hai trường hợp này đều khó có thể đột phá võ thánh.
- Đúng vậy, nếu như Địa Nguyên linh đan thần kỳ như vậy, thì chỉ cần một viên Địa Nguyên linh đan thôi là Vô Địch hầu có thể mang cho cao thủ dưới trướng phục dụng, hoán huyết sinh cơ, không đến mấy tháng là thể xác có thể tiến nhập đến cảnh giới võ thánh.
Hồng Dịch nói.
- Hơn nữa dưới trướng của Vô Địch hầu nhất định sẽ có những cao thủ tâm trí cứng cỏi, đã tiến nhập vào thánh cảnh, thế nhưng thân thể không cách nào đột phá được! Nếu như cho bọn họ dùng Địa Nguyên linh đan thì sẽ sản sinh ra những võ thánh chân chính.
Ngọc thân vương tiếp lời, nói.
Hai người càng bàn luận lại càng cảm thấy tình huống sắp tới nghiêm trọng phi thường.
- Nhất định thái tử sẽ không từ bỏ ý đồ! Bằng vào sức lực của một mình tại hạ e rằng song quyền khó địch lại bốn tay. Ngay tối hôm nay tại hạ chuẩn bị tiến vào hoàng cung một chuyến, tìm một hai vị bằng hữu, để xem xem bọn họ có thể giúp vương gia một tay được không!
Đột nhiên Hồng Dịch cất giọng nói.
- Thế huynh muốn ban đêm đột nhập vào hoàng cung sao! Trong hoàng cung là nơi ngọa hổ tàng long! Ngay cả ta cũng không biết bên trong có bao nhiêu cao thủ nữa là! Thế huynh muốn đột nhập hoàng cung, so với việc ẩn tàng trong các đại thánh địa Huyền Thiên quán, Chân Cương môn hay Tinh Nguyên Thần miếu còn khó khăn hơn rất nhiều đấy!
Ngọc thân vương chấn kinh nói.
- Không vấn đề gì, tại hại dùng thần hồn xuất du, chỉ là hư không ảo ảnh mà thôi.
Hồng Dịch đã hạ quyết tâm, ngay tối hôm nay phải xem qua hoàng cung Đại Kiền, nơi thần bí nhất thiên hạ, hung hiểm nhất thiên hạ, rốt cuộc là như thế nào.
Hành động này cũng không phải đơn thuần là dạo chơi. Thứ nhất là để tìm Nguyên Phi. Thứ hai là để nắm được sự phân bố của các thế lực trong hoàng cung Đại Kiền.
- Vương gia, người thân là hoàng tử, cũng từng xuất nhập hoàng cung, mau mau mang bản đồ bố trí trong hoàng cung viết lại cho tại hạ, còn nữa, Nguyên Phi ở chỗ nào trong cung?
Hồng Dịch đột nhiên nói một câu. Đối với hoàng cung, Hồng Dịch hoàn toàn không quen thuộc. Hoàng cung rộng lớn, phòng ốc, cung điện có đến hàng ngàn, hàng vạn chiếc. Nếu như không biết sơ qua thì cho dù là dùng thần hồn xuất du, tuy rằng vô hình vô ảnh, thế nhưng không phải nơi nào cũng có thể tiến vào được.
..................
o O o
Bên ngoài Ngọc kinh thành, trong phủ đệ doanh trại của thống lĩnh Thần Cơ doanh vang lên một loạt những tiếng két két!
Một chiếc bàn bằng sắt bị Hồng Hi vung kiếm lên rồi chém mạnh xuống, tách ra làm hai nửa.
Sắc mặt của Hồng Hi xám xịt lại, trên má trái còn hiện rõ một dấu tay, vẫn còn đọng máu đỏ ửng mãi không tiêu tán, từ đó có thể thấy được chiếc bạt tai này quả thực rất nặng.
- Hồng Dịch, ta muốn chém ngươi thành vạn mảnh! Ngươi là cái thứ gì mà lại dám đánh ta như vậy! Nhục nhã vô cùng! Nhục nhã vô cùng!
Trong lửa giận dữ dội còn xen lẫn chút hổ thẹn, đồng thời có một thứ tâm lý không sao hiểu nổi khiến cho Hồng Hi, trưởng tử của Võ Ôn Hầu, máu huyết sục sôi như muốn phun trào ra ngoài!
- Người đâu!
- Có!
Suy tính nửa ngày, Hồng Hi đột nhiên đứng bật dậy, quát lên một tiếng, ngay lập tức có mấy cao thủ tiến vào.
- Các ngươi đến Tây Sơn, tìm một ngôi mộ, đào lên cho ta! Móc hết tro cốt bên trong mang về đây!
Hồng Hi nói một cách hung dữ!
- Dạ!
Mấy tên cao thủ liền cúi đầu nhận lệnh.
- Ha ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha.
Đúng lúc đó một thanh âm truyền vào trong phủ đệ của Thần Cơ doanh.
- Ai!
Hồng Hi khẽ run lên, mấy cao thủ lập tức phản ứng, rút vũ khí ra.
- Đường đường là tiểu Võ Ôn Hầu gia lại bị huynh đệ của mình bạt tai, chẳng lẽ lại nén giận như vậy sao?
Một trận âm phong cuồn cuộn kéo đến mang theo một nữ tử. Mắt của nữ tử này không ngờ lại có màu lam.
- Ưu Lộ Lai Đặc công chúa!
Hồng Hi vừa nhìn thấy đôi mắt lam của nữ tử kia liền nói.
- Những việc ngươi gặp phải hôm nay ở phủ đệ của Ngọc thân vương, Vô Địch hầu đề đã biết được. Tên huynh đệ này của ngươi, phía sau có cao thủ gánh lưng, ngươi không báo thù được đâu. Tuy nhiên Vô Địch hầu đặc biệt tặng cho ngươi một viên Địa Nguyên linh đan, trợ giúp cho ngươi tiến vào cảnh giới võ thánh!
Dương Thần Dương Thần - Mộng Nhập Thần Cơ Dương Thần