Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nhock Tomy
Số chương: 525 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2846 / 35
Cập nhật: 2017-08-19 15:46:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chân Không Đại Thủ Ấn!
hái tử cùng hai đại tà giáo Vô Sinh, Chân Không có dính líu sao? Làm sao có thể như vậy được?
Sau khi nghe xong lời này của Hầu Khánh Thần, trong lòng Hồng Dịch liền nảy mạnh lên một cái, thế nhưng hắn không hề lộ ra chút nào. Một lần nữa đánh giá Hầu Khánh Thần một lượt, hắn nhìn lên khuôn mặt cằn cỗi đối phương, phát hiện ra ánh mắt của đối phương tản ra thứ ánh sáng rực rỡ màu vàng.
Hắn nhận ra rằng thần hồn của Hầu Khánh Thần rất tốt, không bị bất cứ thứ yêu hồn gì phụ thể, cũng không bị thứ gì trấn áp thần hồn. Thần trí tỉnh táo, động tác, ngôn ngữ giống y như đúc nửa năm về trước, không có chút biến hóa gì.
Đạo thuật hiện giờ của Hồng Dịch đã là cao thủ nhất lưu trong thiên hạ. Ngoại trừ một vài nhân vật tuyệt đỉnh cao thủ ra thì không có một ai có thể làm gì được hắn. Trước khi vào Ngô Uyên tỉnh, hắn liền dùng thần niệm bắn ra bốn phía, tất cả mọi thứ đều được hắn nắm rõ trong đầu, tính toán tỉ mỉ mọi tình huống. Nếu như Hầu Khánh Thần bị phụ thể, hoặc bị không chế thì không cách nào có thể qua mắt được hắn.
- Tại sao đại nhân lại mang những lời này nói cho ta biết? Sao không trực tiếp đi gặp Ngọc thân vương mà nói?
Đột nhiên Hồng Dịch hỏi.
- Nói ra sợ thế đệ không tin.
Hầu Khánh Thần ho lên rồi nói:
- Hiện giờ, cả mười ba tỉnh Trung Châu toàn bộ đều là thế lực của thái tử rồi. Cho dù ta điều tra được những tin tức kia thì cũng không thể bí mật chuyển đến tay vương gia được. Bằng không nhất định sẽ bị người của thái tử chặn cướp lại, thậm chí ta còn phái người truyền tin miệng, vậy mà cũng bị ngấm ngầm giết chết hết. Bây giờ tất cả mười ba tỉnh Trung Châu, mỗi một bản tấu chương đều bị kẻ khác xem qua, sau khi thấy không có gì sơ sót mới có thể truyển vào triều đình. Sở dĩ ta nói cho thế đệ biết là vì biết đạo thuật của thế đệ cao minh, nhất định sẽ có biện pháp truyền tin tức này tới vương gia. Tuy nhiên đệ tuyệt đối phải cẩn thận. Trong Ngô Uyên tỉnh này e rằng đã có người của thái tử cài vào rồi, thậm chí là cả tà đồ của Vô Sinh đạo, Chân Không đạo. Bọn chúng cả ngày ngấm ngầm theo dõi tuần phủ đại viện của ta. Lúc thế đệ tiến vào sợ rằng cũng bị bọn chúng phát hiện ra rồi.
Hồng Dịch đạo thuật cao thâm. Điều này Hầu Khánh Thần cũng biết, năm đó, tận mắt hắn nhìn thấy Hồng Dịch, một mình một ngựa đuổi theo giết chết Triệu Phi Dung.
Tuy nhiên bởi vì Hồng Dịch đặc biệt muốn che giấu chuyện này thế nên người ngoài cũng không biết được. Thế nhưng trong lòng Hầu Khánh Thần hiểu rất rõ.
- Đại nhân có tra ra chứng cớ gì không? Mang toàn bộ chứng cớ đưa cho ta. Thái tử có phải là giáo chủ của Vô Sinh đạo, Chân Không đạo hay không?
Hồng Dịch vừa nói vừa thầm suy tính trong lòng, sau đó tiếp tục nói:
- Lúc này đại nhân không nên nói chuyện. Ta vận chuyển thần hồn để tuần sát qua tình huống trong thành, xem xem có động tĩnh gì không. Hừ! Đám cao thủ đạo thuật hay nhân vật lợi hại đang ẩn núp ở trong Ngô Uyển thành nếu như không phải là võ thánh, quỷ tiên thì cũng đừng nghĩ rằng có thể qua mắt được ta.
Hồng Dịch vừa mới vào thành, tâm tưởng đang chìm đắm trong huyệt khiếu của Thượng Cảnh Bát Thần thế nên cũng không quan tâm nhiều lắm đến mọi việc xung quanh. Chỉ cho đến khi tiến vào tuần phủ của Ngô Uyên tỉnh, bắt gặp Hầu Khánh Thần đang ngồi trong đại viện, không còn chút uy phong lẫm liệt như lúc tiêu diệt Bạch Vân sơn trang trước đây, lúc này hắn mới biết mọi chuyện đã trở nên vô cùng nghiêm trọng.
- Vô Sinh đạo, Chân Không đạo có hai đại giáo chủ, tu vi của bọn chúng thâm sâu khôn lường. Tuy nhiên chắc chắn đó không phải là thái tử. Thế nhưng ta có chứng cứ cụ thể để khẳng định rằng, thái tử chính là kẻ cuối cùng đứng sau màn giật dây bọn chúng. Lúc ta mang quân binh lục soát một sào huyệt của hai tà giáo này, nhìn thấy bên trong có rất nhiều giáo đồ đang quỳ lạy một pho tượng thần. Hình dáng của pho tượng thần kia lại giống thái tử y như đúc, phía sau còn ngầm khắc sinh thần bát tự (giờ, ngày, tháng, năm sinh viết theo Thiên Can và Địa Chi), những thứ này giống như in với số tuổi của thái tử.
Hầu Khánh Thần nghe thấy Hồng Dịch muốn phân ra một phần thần hồn xem xét qua toàn thành, trên mặt liền lập tức vui vẻ, sau đó nói sơ qua tình huống mà bản thân hắn đã điều tra ra.
- Đại nhân cũng không cần phải viết di chiết. Đây là do thần hồn của đại nhân bị tổn thương, ảnh hưởng đến thân thể, cuối cùng khiến cho toàn thân càng ngày càng suy yếu. Ta dùng Bi Mẫu chú để khôi phục thần hồn cho đại nhân, rồi tặng đại nhân mây viên đan dược, chỉ cần tu dưỡng vài tháng là không có chuyện gì xảy ra.
Hồng Dịch vừa phân một tia thần niệm ra rồi bay thẳng lên trời, vừa dùng thần niệm quấn quanh thân thể của Hầu Khánh Thần. Hắn liền phát hiện ra thần hồn của Hầu Khánh Thần bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng.
- Không sai, thần hồn của ta bị tổn thương. Lúc ta mang quân binh đến hang ổ của tà giáo, bắt bọn chúng giao nộp vũ khí. Khi nhìn thấy pho tượng thần kia liền cực kỳ chấn động, vì thế mới muốn mang pho tượng đó đi. Thế nhưng vừa chạm vào pho tượng thần này, thì nó bỗng nhiên như sống lại, cử động hệt như thân thể con người, xuất ra một thủ ấn khổng lồ, đánh thẳng vào người ta. Nếu không phải ở phía trước ta có một vài quan binh cản lại thì giờ này ta đã chết rồi. Thế nhưng khi thủ ấn kia đánh vào thân thể, ta cũng bị hôn mê bất tỉnh. Sau khi được mang về phủ, thân thể liền không thể cử động được. Cơ Thường Nguyệt sau khi nghe được việc này liền vội vàng chạy tới đây, giúp ta đọc một thiên kinh văn, khi đó ta mới có thể cử động được, thế nhưng thân thể vẫn suy nhược rất nhiều, cho dù đốt trấn hồn hương cũng không tốt lên chút nào.
Hầu Khánh Thần mang những chuyện mình gặp phải nói ra.
- Pho tượng thần kia hiện giờ thế nào rồi? Có ở đây không?
Hồng Dịch vội vàng hỏi.
- Đã sớm vỡ thành vụn phấn rồi, không còn nhận ra hình dạng nữa. Lúc pho tượng thần kia sau khi xuất ra thủ ấn khổng lồ liền lập tức tan thành vụn phấn.
Hầu Khánh Thần nói.
- Tượng thần giống hệt như thái tử sao? Vô Sinh đạo, Chân Không đạo đại thủ ấn? Chẳng lẽ là "Chân Không Đại Thủ Ấn"? Không thể nào! Nếu như là Chân Không Đại Thủ Ấn thì e rằng Hầu Khánh Thần đã sớm chết rồi. Chân Không Đại Thủ Ấn là thứ đạo thuật công kích còn lợi hại hơn cả Linh Hồn Qua Toàn qua ta mà.
Hồng Dịch nghe xong lời này của Hầu Khánh Thần, đột nhiên nhớ lại Chân Không Đại Thủ Ấn mà trước đó đã cùng bàn luận với Tinh Nhẫn.
Đó là thứ đạo thuật lợi hại nhất trong Vị Lai Vô Sinh kinh.
Là thứ đạo thuật công kích thần hồn mạnh nhất của Đại Thiện tự.
Hình dạng của thái tử thế nào, cho đến tận bây giờ Hồng Dịch cũng chưa từng nhìn qua.
Thế nhưng lúc này, từ trong lời nói của Hầu Khánh Thần, kết hợp với rất nhiều thứ khác, trong tâm của Hồng Dịch loáng thoáng nắm bắt được manh mối gì đó.
Một mặt vừa dùng thần hồn quấn quanh thân thể của Hầu Khánh Thần, vận chuyển Bi Mẫu Bồ Tát chú. Một mặt Hồng Dịch vừa dùng thần niệm bay thẳng lên bầu trời, lượng vòng xung quanh chu vi mười dặm bên trong Ngô Uyên tỉnh.
Lúc này trên khắp các con đường bên trong Ngô Uyên tỉnh đều vắng lặng như tờ, gió lạnh thổi từng cơn, các hiệu buôn cửa hàng đều đã đóng cửa, thỉnh thoảng chỉ có một vài người vội vã qua đường, ai cũng co rút người lại, mang y phục thật dầy quấn chặt lại quanh thân, đi lại có vẻ rất khó khăn.
Khí trời giá rét như vậy, ngay cả các cửa hàng đều đóng cửa, nói gì đến người đi đường.
- Hừ! Quả nhiên là có khí tức của người tu luyện đạo thuật, còn có cả cao thủ võ đạo.
Hồng Dịch liền mang luồng thần niệm này bay thẳng lên trời cao, hòa vào gió lạnh, bay sát đến tường thành, sau khi khe khẽ lục soát khắp nơi liền phát hiện ra dấu vết.
Trong Ngô Uyển thành, một số rất ít địa phương loáng thoáng xuất hiện loại âm khí của người tu luyện thần hồn. Loại âm khí vô hình vô chất này, người tu đạo thông thường khó có thể phát hiện được, thậm chí đến cả quỷ tiên cũng khó phát giác được. Đến ngay cả cao thủ 'bán lôi kiếp' như Hồng Dịch cũng chỉ hơi hơi cảm giác được.
Cùng lúc đó Hồng Dịch còn phát hiện được rằng, ở góc nam thành, bên trong một miếu thờ có rất nhiều kẻ ăn mày ăn xin cuốn người núp trong đó. Ở đó hiện giờ có một nồi lẩu rất lớn, bốc lên hơi nước nóng hổi. Một người thân mặc trang phục trí thức đang bảo đám ăn mày kia niệm kinh cầu nguyện, đồng thời còn nói cho bọn họ biết rằng, những ngươi thành tâm niệm kinh cầu nguyện có thể được phát một tấm áo bông.
Kinh văn mà bọn họ đang niệm, Hồng Dịch cũng loáng thoáng nghe được, nào là "Vãng sinh cực nhạc. Tịnh thổ chân không. Vô sinh phụ mẫu" gì gì đó. Rất dễ nhận thấy đây không phải là loại kinh văn chính thống, mê hoặc lòng người, là thứ tà kinh dùng để tiếp nhận hương hỏa tín ngưỡng.
- Tà giáo đã khuếch trương đến tận trong thành rồi sao? Sao có thể như vậy được?
Hồng Dịch nhìn thấy tình cảnh rất nhiều người ăn xin tụ tập trong miếu thờ kia, hắn trăm triệu lần không ngờ rằng tà giáo lại ở Trung Châu hung hăng ngang ngược đến như vậy. Bọn chúng ngay đúng lúc đại tuyết đổ xuống, mượn dịp bố thí cháo để mê hoặc những kẻ ăn mày ăn xin, ngông nghênh lộng hành giữa đại thành.
Đây quả thực là ngày u ám không mặt trời.
Hồng Dịch suy nghĩ, có lẽ sẽ phải hạ xuống bắt đám đạo sĩ kia. Thế nhưng tâm niệm vừa động, thân thể cũng không hạ xuống, thu lại ý định vừa rồi.
- Bất kể bọn chúng có ý đồ gì, nếu như bố thí cơm cháo cho bách tính, để cho bách tính có cơm ăn, không bị chết đói, thì đó cũng đều là cử chỉ nhân nghĩa. Đạo sĩ này mặc dù là tà giáo, cũng có ý đồ, thế nhưng dù sao làm việc bố thí lương thực này thì so với loại quan viên như Hồng Khang còn tốt hơn rất nhiều. So với những đại nho, sĩ thân chỉ biết nói suông như ta thì biểu hiện bằng những hành động thiết thực như vậy còn tốt hơn nhiều. Thật xấu hổ thay! Đáng thẹn thay! Ta vẫn tự cho rằng trong lòng ôm ấp thiên hạ bách tính, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có hành động thiết thực nào giúp đỡ bách tính. Bằng vào hành vi như vậy, tội của đạo sĩ kia vẫn không đáng chết, thậm chí còn gọi là tạo phúc, tạm thời không động đến hắn, cứ để cho những bách tính này có một bát cháo để ăn đã.
Sau khi xem xét qua tình huống của toàn bộ Ngô Uyên tỉnh, Hồng Dịch đột nhiên thu lại thần niệm về.
Hồng Dịch vừa thu hồi thần niệm xong liền mở hai mắt ra, tinh quang lóe lên, một luồng gió dương cương ấm áp mãnh liệt bao phủ toàn bộ gian phòng bên trong đại viện tuần phủ.
Rầm!
Khung cảnh trước mặt Hầu Khánh Thần bỗng chấn động, rồi xuất hiện ba vòng ánh sáng. Bên trong vòng ánh sáng đầu tiên hiện ra một pho tượng Bi Mẫu Bồ Tát, giúp cho thần hồn của Hầu Khánh Thần nghỉ ngơi. Tiếp đó Hồng Dịch khẽ quát lên:
- Vô lượng quang. Vô lượng thọ. Nam mô A Di Đà Phật!
Vòng ánh sáng chấn động, từng vòng từng vòng một bao phủ lên toàn bộ thần hồn của Hầu Khánh Thần vào bên trong.
- Về!
Sau khi ở trong vòng tròn ánh sáng một lúc, tay của Hồng Dịch co lại thành trảo, vỗ xuống, mang thần hồn của Hầu Khánh Thần về xác.
- Tỉnh lại!
Trong lúc Hồng Dịch quát nhẹ, Hầu Khánh Thần liền mở mạnh hai mắt ra, dường như từ trong giấc mộng bừng tỉnh dậy. Hai mắt mở mạnh, tinh thần quắc thước, bên trong làm gì còn vẻ suy sụp như trước đây nữa?
Trong nháy mắt, Hầu Khánh Thần liền khôi phục lại bộ dáng quyết đoán giết chóc của một vị thiết huyết tuần phủ của nửa năm trước.
- Hay! Không nghĩ tới Hồng Dịch thế đệ lại có bản lĩnh cao cường như thế. Ngọc vương gia quả nhiên không nhìn nhầm người. Thế đệ quả thực là cánh tay phải của vương gia.
Thân thể của Hầu Khánh Thần liền đứng thẳng dậy.
- Thần hồn của đại nhân bị tổn thương quá nặng. Nếu không phải Cơ Thường Nguyệt kiềm chế thương thế của đại nhân thì ta cũng không cứu nổi. Kẻ này đúng là thâm sâu không lường trước được.
Sau khi hồi phục thần hồn của Hầu Khánh Thần, Hồng Dịch trầm ngâm suy tính một vài chuyện.
- Tốt! Lần này có sự giúp sức của thế đệ, ta liền như hổ thêm cánh. Hiện giờ sẽ lập tức phát binh, phá hủy toàn bộ sào huyệt của đám tà giao kia, thu thập bằng chứng. Trời hiện giờ đổ tuyết lớn, không biết có bao nhiêu giáo đồ của hai tà giáo kia, mượn chuyện bố thí cơm cháo, bố thí áo bông để mê hoặc bách tính nữa.
Hầu Khánh Thần nghiêm nghị nói.
- Hay là đừng nên động thủ vội. Trước hết quan phủ nên khai cháo tràng bố thí thì hơn. Một Ngô Uyên tỉnh lớn như vậy, không biết có bao nhiêu người chết rét, bao nhiêu người chết đói đây? Lực lượng của quan phủ nhất định chiếu cố không hết cho dân chúng. Đám tà giáo kia, về phương diện này cũng có thể giúp đỡ một phần đấy.
Hồng Dịch ẩn ý nói.
- Hồng Dịch, những lời này của thế đệ ta không đồng ý. Để thêm một ngày thì có thêm biết bao nhiêu bách tính bị mê hoặc đây. Đến đầu xuân năm sau sẽ không thể cứu vãn được nữa. Hơn nữa lương thực còn lại của quan phủ bây giờ cũng không đủ.
Hầu Khánh Thần nhíu mày nói.
- Bất kể thế nào, Hầu huynh, trước hết phải để cho dân chúng có thể sống sót, đó mới là nhân nghĩa. Nếu như không giúp cho dân chúng sống sót được thì đại nghĩa cũng chỉ là đại nghĩa mà thôi.
Hồng Dịch lắc đầu nói.
- Cho dù lương thực tích trữ không đủ thì chúng ta cũng có thể nghĩ ra biện pháp.
Dương Thần Dương Thần - Mộng Nhập Thần Cơ Dương Thần