"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nhock Tomy
Số chương: 525 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2846 / 35
Cập nhật: 2017-08-19 15:46:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Yêu Ảnh!
ậy cứ như thế đi. Các ngươi mở rộng tâm linh, hướng về ta mà tham bái. Trời cao có đức hiếu sinh, ta cũng không làm khó mà giết các ngươi.
Giọng của Hồng Dịch vẫn vang dội ầm ầm như cũ. Nhưng pho tượng Tu La đại ma vương cũng thả lỏng hai ma trảo ra, để cho thần hồn Hoa Lộng Nguyệt và Hoa Lộng Ảnh không bị áp bách nữa.
Mặc dù không bị đè xuống nhưng ở trong thân kiếm, thần hồn bọn họ vẫn như cũ bị thần niệm hung tàn vây quanh, biến hóa thành đủ loại ác ma, hóa thành vực sâu tối tăm khiến cho thần hồn muốn trốn cũng không có nơi để trốn.
Chiêu quan tưởng Tu La Vương ấy của Hồng Dịch chính là biến hóa ra địa ngục thâm uyên hắc ám. Đều là dựa theo chiêu Tinh Hà Qua Toàn mà Triệu Phi Dung ngày đó dùng để vây khốn bản thân.
Hai người Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt không còn nhận thấy sự áp bách của cỗ thần niệm hung tàn nữa liền trở mình ngồi dậy. Nhìn Tu la ma vương vô cùng cùng khổng lồ, rồi liếc măt nhìn nhau, không biết trao đổi những gì.
Tiếp đó hai người chắp tay hình chữ thập, hình dáng trông như đang quỳ lạy bồ tát, phật tổ. Hướng về phía Tu La vương mà bái lạy.
Pho tượng ma thần này vô cùng khổng lồ, ba đầu sáu tay, trên các tay lần lượt cầm kiếm nanh sói, đao răng cưa, cung đầu răn. Đây chính là Tu La vương do thần niệm hung tàn của Hồng Dịch biến hóa thành. Không phải là huyễn tượng mà là thực thể tồn tại trong thế giới hư và thực trong thần kiếm.
Do ở trong thần kiếm, Hồng Dịch có thực lực của quỷ tiên, thực sự có khả năng hiển hóa Tu La Vương thành thực thể! Loại thần niệm hung tàn khổng lồ này hoàn toàn hiện lên chân tướng thực thể, không phải là thứ ảo ảnh giả tạo. Thật sự có thể phá nát thần hồn, khiến cho người ta hồn phi phách tán.
Nhưng nếu như ở bên ngoài thân kiếm, hóa xuất thật thể của Tu La vương thì Hồng Dịch vẫn chưa đủ khả năng làm được. Ngay cả La Sát vương cũng ngưng tụ không được chứ đừng nói chi đến một ma thần cao cấp như Tu La vương.
- Được hương hỏa? Thần niệm chân thành của chúng sinh ngưng tụ lại, khiến cho âm thần lớn mạnh, cuối cùng tu thành chân thần. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này, trong lòng Hồng Dịch đã bắt đầu mò mẫm tìm hiểu đạo thuật, thầm tự hỏi.
Vừa rồi hắn bị lời của hai nàng đánh động tâm tư, trong đầu nổi lên một ý niệm muốn tự thăm dò tìm hiểu thêm về điều này.
Ở trong thân kiếm, hắn thực sự có thể khống chế toàn bộ cục diện.
Hai đệ tử Dao Trì phái này, Hoa Lộng Nguyệt tu luyện đến cảnh giới khu vật, còn Hoa Lộng Ảnh đạo thuật thì cao hơn một chút, nhưng chung quy vẫn còn kém xa so với Triệu Phi Dung. Tu vi đạo thuật như vậy cho dù giao đấu ở bên ngoài, Hồng Dịch cũng không hề sợ hãi, huống chi là ở bên trong thân kiếm?
Thần niệm khổng lồ trong đầu quét tới quét lui trên người hai nàng Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt đang quỳ lạy bên dưới. Hồng Dịch dần dần phát hiện, thần hồn của hai nàng tản ra một cỗ thần niệm kỳ quái. Cỗ thần niệm này vô cùng chân thực, thành kính. Hoàn toàn hướng về hắn mà mở rộng tâm linh, bao hàm cả sự tín nhiệm, sự nương tựa, sự yếu đuối. Có đủ tất cả các loại cảm xúc.
- Đây chính là hương hỏa, là thần niệm nguyện lực sao?
Hồng Dịch cảm nhận được thần niệm trong đầu của hai nàng hướng về thần hồn của mình tiến tới, hắn cũng không cự tuyệt mà hít một hơi thật dài. Để cỗ thần niệm này nhanh chóng dung hợp vào thần hồn của mình.
Mặc dù loại thần niệm này, Hồng Dịch nếu như không muốn chúng quấn quanh mình, thì chỉ cần tùy tiện quan tưởng một cái là có thể đánh tan.
Nhưng bây giờ hắn muốn thử nghiệm một chút, muốn biết xem rốt cuộc cái gì là hương hỏa, nguyện lực.
Năm đó hắn đọc Thảo Đường Bút Ký của Lý Nghiêm. Trong đó có nói tượng thần được hương hỏa, nguyện lực của chúng sinh thì có thể trở thành chân thần. Trong lòng Hồng Dịch vẫn thầm suy ngẫm xem hương hỏa, nguyện lực rốt cuộc là thứ gì. Bây giờ cuối cùng cũng cảm nhận được.
- Loại thần niệm này có thể làm thần hồn lớn mạnh sao?
Hồng Dịch mang loại thần niệm này dung nạp vào thần hồn, ngay lập tức cảm giác được một loại khí tức sung mãn tràn đầy. Giống như vừa ăn được linh đan diệu dược. Hắn cảm nhận được thần hồn của mình đang lớn mạnh dần.
- Thảo nào trong thiên hạ, rất nhiều người tu luyện đạo sĩ, rồi cùng nhau thành lập tông phái, để cho người khác cúng bái, kính ngưỡng, cung phụng!
Thì ra hương hỏa, thần niệm nguyện lực thật sự có thể làm cho thần hồn lớn mạnh! So với bất cứ thứ linh đan diệu dược nào thì còn nhanh hơn rất nhiều!
Hồng Dịch vô cùng chân thực cảm nhận được điều này. Lợi ích của loại thần niệm này chính là làm cho thần hồn trở nên lớn mạnh.
Trong khi Hồng Dịch đang cảm nhận lợi ích của cỗ thần niệm này khiến cho thần hồn dần lớn mạnh, bỗng nhiên rất nhiều thần niệm mang ký ức như thủy triều tràn vào trong thần hồn của Hồng Dịch.
Đây là những ý niệm hỗn độn của hai nữ nhân Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt. Ký ức. Võ công. Đạo pháp. Những tâm tình hỉ nộ ái ô vô cùng vô tận.
Trong nháy mắt, Hồng Dịch giống như là trải qua hai lần thi giải chuyển thế, vô cùng kinh khủng. Những thứ mà hai nữ nhân này từng trải qua cũng tiến nhập vào trong đầu của hắn. Những kinh lịch nhân sinh của hai người này trong chớp mắt tiến vào thần hồn hắn, khiến cho bản tính thần hồn của Hồng Dịch lảo đảo nghiêng ngả.
- Thì ra là như vậy. Thì ra là như vậy! Tiếp nhận hương hỏa, nguyện lực của người khác thì có thể biết rõ ký ức khi họ còn sống, những kinh lịch mà họ trải qua, những tâm tình hỉ nộ ai nhạc của bọn họ! Loại chấn động sâu sắc này không thua gì sự u mê trong bào thai mà người tu đạo trải qua khi thi giải chuyển thế. Thảo nào tiếp nhận hương hỏa, nguyện lực để có bản lĩnh thần thông không phải là chánh đạo.
Bị chấn động trong nháy mắt, Hồng Dịch quả thực giống như trải qua hai lần thi giải. Trải qua kinh lịch nhân sinh của Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt.
Chấn động mạnh mẽ như vậy thậm chí là quỷ tiên cũng không thể chịu nổi.
Ý niệm thần hồn của Hồng Dịch trong nháy mắt chứa đầy tạp niệm, rất nhiều thần niệm hỗn loạn tràn ngập trong đầu. Không ai có thể chịu được.
Hậu quả của việc này có thể làm cho thần kinh phân liệt, rối loạn, biến thành người điên.
- Đủ loại quá khứ cũng không thể thay đổi. Vô lượng thọ. Vô lượng quang!
Trong tình thế nguy cấp vạn phần, bỗng chốc quá khứ kinh mà Hồng Dịch thường ngày tu luyện liền phát huy tác dụng. Đồng thời, trong lòng hắn càng trở nên rõ ràng, càng biết được nguyên nhân tại sao nếu tu luyện được tam đại kinh của Đại Thiện Tự thì có thể siêu thoát đến miền cực lạc.
Quá Khứ kinh giữ vững bản tính. Hiện Tại kinh xưng bá thế gian. Tương Lai kinh tiếp thu hương hỏa.
Ba cuốn kinh liên hợp. Có được bản tính vô thượng bất biến. Có được lực lượng xưng bá thế gian. Mới có thể ở tương lai mà tụ tập vô cùng vô tận hương hỏa, nguyện lực. Cuối cùng tiến đến cảnh giới siêu thoát. Đạt tới sự vĩnh hằng tối thượng.
- Thần niệm của hắn bắt đầu tán loạn rồi. Áp lực lên chúng ta giảm bớt rất nhiều....
Hoa Lộng Ảnh đột nhiên buông tay ra.
- Không sai, không nghĩ tới hắn lại không hiểu đạo thuật như vậy. Dám tiếp nhận hương hỏa, nguyện lực của chúng ta. Mặc dù nhưng kinh lịch, võ công, đạo thuật của chúng ta hắn có thể nắm rõ ràng. Nhưng điều đó cũng khiến hắn mau chết mà thôi. Bằng vào thần hồn cũng như định lực của hắn, nhất định không thể nào kiên trì giữ vững được.
Hoa Lộng Nguyệt thở một hơi thật dài rồi nói.
- Chúng ta làm gì bây giờ? Chờ thần hồn của hắn tan vỡ ra. Không ổn. Thần niệm trong đầu tan biến, không gian sẽ bị phá hủy, hay là chúng ta ra ngoài trước nhỉ?
- Tất nhiên là trước hết phải thoát ra ngoài. Thu xếp lại cục diện. Đừng quên chúng ta còn phải đuổi bắt kim chu nữa!
- Nhưng thanh kiếm này chính là Âm Dương Đào Thần Kiếm! Là bảo vật vô thượng! Có được thanh kiếm này lập tức có được lực lượng của quỷ tiên. Tầm quan trọng của thanh kiếm này so với việc đuổi bắt kim chu thì trọng yếu hơn nhiều!
- Vậy thì chờ thêm chút nữa.
Hai nàng nhìn nhau cười một tiếng. Một âm mưu được hình thành.
- Các ngươi không cần đợi nữa đâu.
Đột nhiên giọng nói của Hồng Dịch lại vang lên.
- Chuyện gì thế này?
Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt bỗng nhiên phát hiện ra pho tượng ma thần khổng lồ Tu La Vương kia gần như sắp tan biến liền lập tức ngưng tụ lại.
- Các ngươi cho rằng thần hồn của ta bị phá nát sao? Quá ngây thơ rồi. Các ngươi nếu muốn làm nô phó cho ta, ta đây cũng thanh toàn cho các ngươi.
Bỗng nhiên hai ma trảo của Tu La đại ma vương chồm xuống, tóm lấy hai nàng, sau đó liền hóa thành hai cụm khí đen, chui vào trong thần hồn của nàng.
Trong nháy mắt, trong lòng các nàng cảm thấy nặng trĩu. Bất cứ ý niệm nào của Hồng Dịch, các nàng không cách nào kháng cự được.
Cho dù là Hồng Dịch bây giờ ra lệnh cho các nàng cởi hết y phục trước mặt đám đông, các nàng sẽ tuyệt đối chấp hành ý niệm này.
Vừa rồi các nàng hoàn toàn mở rộng phòng tuyến tâm linh của mình, khiến cho thần niệm của Hồng Dịch tiến sâu vào trong thần hồn của các nàng, để lại lạc ấn ở trong đó. Cũng giống như Hồng Dịch lưu lại lạc ấn bên trong đào thân kiếm. Khi khu động kiếm sẽ sinh ra cảm ứng vi diệu với thần kiếm.
- Ngươi...ngươi tại sao....
Hai nàng kinh hãi thất sắc. Mặt đối mặt nhìn nhau, nói không nên lời. Vừa rồi các nàng còn nắm chắc rằng thần hồn của Hồng Dịch nhất định sẽ bị phân liệt. Không một người tu đạo nào dám thu nhận hương hỏa, nguyện lực của người khác. Làm vậy sẽ khiến cho thần hồn của người tu đạo trở nên không tinh thuần, bản tính bị mê muội.
Nhưng các nàng lại không ngờ Hồng Dịch tu luyện Quá Khứ Di Đà Kinh.
Cuốn kinh thư vô thượng này vốn chính là giữ vững bản tính, khiến cho bản tính không bao giờ bị mê muôi.
Sự tính toán nhầm lẫn này khiến các nàng lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Bây giờ các nàng mặc dù không có bất cứ tổn thương nào, cũng không có bất cứ sự khống chế nào, vẫn có thể duy trì tư tưởng cũng như tính cách của bản thân. Nhưng các nàng đã không thể kháng cự lại được lệnh của Hồng Dịch. Giống như một tín đồ thành tín, không cách nào kháng cự được ý chỉ của thần phật.
Các nàng hoàn toàn trở thành nô phó của Hồng Dịch.
Việc này hoàn toàn là do các nàng tự chuốc phải. Nếu không mở rộng tâm linh của bản thân, hướng về Hồng Dịch mà cúng bái, thì cứ cho là thần hồn của Hồng Dịch cường đại gấp mười lần đi chăng nữa cũng chỉ có thể hủy diệt các nàng mà không thể nắm giữ các nàng trong tay được.
- Ra ngoài đi.
Hồng Dịch cảm nhận được bản thân nắm giữ mọi thứ. Sau đó liền ra khỏi Tru Tà đào thân kiếm, thanh kiếm về vỏ. Âm thần về lại cơ thể, hai mắt mở ra.
Hắn vừa về cơ thể một cái thì thần hồn của Hoa Lộng Ảnh và Hoa Lộng Nguyệt cũng đồng thời về xác.
Tất cả mọi người ở đây đều không biết sự việc vừa xảy ra. Bọn họ chỉ nhìn thấy Hoa Lộng Nguyệt cùng Hồng Dịch đấu kiếm, chỉ một cái đã đánh cho Lam Đà Kim Mộc kiếm trở nên tới ta, tiếp đó là Tru Tà kiếm dừng lại giữa không trung thật lâu. Cuối cùng vừa rồi mới bay trở về.
Hồng Dịch về lại xác, tình cảnh trở nên tĩnh lặng dị thường. Không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhân mã hai bên vẫn cầm chừng như cũ.
- Các ngươi lùi về phía sau ba dặm, dựng trại trên đường. Đêm nay nghỉ ngơi ở đây.
Bỗng nhiên giọng của Hoa Lộng Ảnh từ trong một chiếc xe ngựa vang lên.
- Đại tiểu thư.
Những nữ tử mang y phục tiễn ngoa cảm thấy khó hiểu, không thể giải thích được.
- Làm theo lệnh của ta.
Giọng của Hoa Lộng Ảnh trở nên nghiêm khắc.
Những nữ tử kia cũng không dám lên tiếng nữa, liền lập tức dắt xe ngựa, quay đầu lại bước đi. Bọn họ dừng lại thật xa ở ngoài ba dặm. Sau đó căng lều bạt trướng lên, rồi nhóm một đống lửa lớn.
Đoàn người ngựa này vừa lui về phía sau, đám người Hồng Dịch cũng thở ra một hơi thật dài, rồi thu cung nỗ lại.
- Hồng huynh, ban nãy xảy ra chuyện gì vậy? Ta nghĩ các nàng sẽ không từ bỏ ý đồ đâu. Huynh giết một người của bọn họ. Bọn họ chẳng lẽ cứ như vậy mà rút lui sao? Chỉ sợ còn có âm mưu gì khác nhằm đối phó với chúng ta.
Xích Truy Dương nhìn thấy tình huống như vậy, cảm thấy nghi ngờ không giải thích được. Hắn biết người của Dao Trì phái ở Ngân Châu chắc chắn sẽ trả thù. Bọn họ tiền nhiều, lại có chỗ dựa khổng lồ, giết người của bọn họ thì không thể cứ như vậy mà từ bỏ ý đồ được.
- Không sao.
Hồng Dịch vuốt ve đào thần kiếm bên cạnh, rồi chỉ tay về phía xa xa.
- Kìa? Không phải hai người đại tiểu thư, nhị tiểu thư của bọn họ đến rồi sao?
Mọi người nhìn theo tay của Hồng Dịch, quả nhiên có mấy người cầm đuốc đang đi tới. Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt đi ở phía sau. Hai nữ tử này đang chậm rãi bước về bên này.
- Các ngươi muốn giở trò gì?
Xích Truy Dương trong lòng nghi hoặc, tiện tay kéo Quán Hồng bên người, lắp điêu linh tiễn lên cung, nhắm vào hai nữ nhân đang từ phía xa tiến lại gần.
- Không cần khẩn trương như vậy.
Hồng Dịch ngăn động tác của Xích Truy Dương.
- Cứ đề phòng là tốt nhất! Các ngươi cũng cầm nỗ lên đi!
Xích Truy Dương cau mày nói.
Trong lúc phân phó, hai người Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt khi còn cách đám người của Hồng dịch năm mươi bước liền ra lệnh cho tùy tùng đi theo dừng lại. Hai người một mình đi tới.
- Để cho các nàng ta vào đây.
Thấy Xích Truy Dương đứng dậy ngăn trở, Hồng Dịch vội vàng nói.
- Ngươi muốn xử trí chúng ta thế nào? Ra tay nhanh một chút đi.
Hoa Lộng Ảnh đi tới gần đống lửa, đứng lại, bất chợt nói một câu lạnh như băng khiến cho Xích Truy Dương, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ cũng cảm thấy sửng sốt. Vừa rồi hai người bọn họ cao cao tại thượng, là những đại tiểu thư tự cao tự đại của Dao Trì phái. Nhưng hiện giờ ngữ khí của bọn họ lại chẳng khác gì cá thịt trên thớt, mặc cho người ta cắt xẻ.
Chỉ có Hồng Dịch mới biết, vừa rồi trong lúc trong kiếm đấu pháp, mình đã toàn thắng. Đã hạ lạc ấn ở sâu bên trong thần hồn của hai nàng. Chỉ cần ý niệm trong đầu vừa động, thì đối phương không cách nào kháng cự lại được. So với cá nằm trên thớt chờ làm thịt cũng không khác biệt mấy.
- Ngồi đi.
Hồng Dịch phất tay một cái, chào hỏi một câu:
- Ta tất nhiên sẽ không làm khó các ngươi. Dao Trì phái các ngươi trước đây không thù, hiện giờ cũng không oán. Chuyện ngày hôm này cũng là do các ngươi quá ngông cuồng, hung hăng, chọc giận ta. Giờ không nói chuyện này nữa. Trước mắt các ngươi có chỗ dựa là thân vương, chúng ta có cơ hội hợp tác, không biết hai vị tiểu thư có muốn hợp tác cùng ta hay không?
- Hợp tác?
Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt nhìn nhau một cái, sau đó liếc qua Hồng Dịch, không biết thiếu niên trước mặt này rốt cuộc muốn làm gì.
Theo lý mà nói, bây giờ chỉ cần một ý niệm của Hồng Dịch thì có thể khiến cho các nàng làm bất cứ chuyện gì, căn bản không cần phải lắt léo bàn bạc gì hết.
- Tất nhiên là hợp tác. Thật không dám dấu diếm, chúng ta hiện giờ là mưu thần của Ngọc thân vương. Trước mắt tất cả đều là địch nhân của Thái tử. Mà hiện giờ ta phải vào trong quân đội, các ngươi có thể hợp tác cùng ta, cung cấp tiền bạc, cao thủ cho chúng ta. Hai bên hợp sức đối phó với thái tử, với Đại La phái. Thế nào?
Hồng Dịch nói.
- Ngươi tại sao phải làm như vậy?
Hoa Lộng Ảnh nhướng mày lên thành một chữ xuyên (川). Nàng không hiểu, tại sao Hồng Dịch chiếm thế thượng phong tuyệt đối lại còn bày vẽ chuyện hợp tác này làm gì nữa.
- Rất đơn giản. Ta là người quang minh chính đại, tất cả mọi việc cũng muốn đường đường chính chính mà làm. Mặc dù đấu pháp thắng các ngươi, nhưng ta không nghĩ đến việc khống chế các ngươi.
Hồng Dịch nói.
- Ồ? Vậy ngươi đồng ý thu hồi lạc ấn trong thần hồn chúng ta?
Hoa Lộng Nguyệt nghe thấy lời này của Hồng Dịch, vừa mừng vừa sợ.
- Ta mặc dù quang minh chính đại, nhưng các ngươi lại nói không giữ lời, ta không thể không đề phòng.
Hồng Dịch cười lạnh một tiếng.
- Nhưng chỉ cần chúng ta hợp tác thuận lợi, ta cũng không thể không suy xét về vấn đề này.
- Thật sao?
Hoa Lộng Ảnh hơi rung động một cái.
- Tất nhiên.
Trong lúc Hồng Dịch nói chuyện, bỗng nhiên từ xa xa trong núi rừng truyền đến một tiếng kêu thê lương. Tiếng kêu càng lúc càng đến gần. Tiếng thứ nhất còn cách mấy dặm bên ngoài, tiếng thứ hai đã tiến gần đến đường lớn.
Ba, bốn tiếng kêu lớn trôi qua. Rừng cây hai bên đường bỗng nhiên kêu lên xào xạc, xào xạc. Giống như trong bóng đêm có cả một đàn heo rừng đang xông thẳng tới đây.
Tóc gáy mọi người dựng đứng cả lên.
Bỗng nhiên, một tiếng kêu thê lương vô cùng kì quái vang lên, quanh quẩn trong tai mọi người. Từ trong rừng cây đột nhiên xuất hiện một ảnh tử sáng rực rỡ.
Chiếc bóng màu hoàng kim sáng rực này vụt qua.
Phụt môt cái. Một đoàn bạch khí bay lên giữa không trung rồi bỗng nhiên tản ra, hóa thành vô số sợi tơ, đan vào với nhau thành một chiếc lưới lớn, phủ xuống đầu mọi người.
- Kim Chu!
Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt hét lên một tiếng.
Dương Thần Dương Thần - Mộng Nhập Thần Cơ Dương Thần