TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nhock Tomy
Số chương: 525 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2846 / 35
Cập nhật: 2017-08-19 15:46:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Âm Dương Đào Thần Kiếm!
ô nương là ai? Tại sao chặn đường chúng ta? Lại còn sử dùng tà pháp ám toán?
Xích Truy Dương nhìn thấy nữ tử đứng yên một cách quỷ dị cách bảy, tám bước ngoài kia, hắn quay đầu ngựa quát lên. Hắn cũng không coi thường vọng động, vừa rồi trong nháy mắt hắn chứng kiến cảnh thiên địa thay đổi. Tinh không tráng lệ, khiến cho hắn nảy sinh kiêng kỵ. Bây giờ nhìn thấy hai con ngao sư vương run như cầy sấy nằm bẹp trên mặt đất, hắn cũng biết nữ tử kia tuyệt đối không phải dễ chọc.
- Hắc hắc. Trong số các ngươi quả nhiên là có cao thủ, lại có thể phá được Tinh Túc Âm Dương đạo của ta.
Nữ tử đứng ở trên đường lớn nói chuyện, thanh âm cũng không lớn thế nhưng mọi người ai cũng nghe thấy rõ mồn một, thật giống như quấn lấy linh hồn con người.
- Yêu nữ! Ngươi dám ban ngày ban mặt thi triển yêu thuật trên quan đạo, ngăn cản mệnh quan triều đình?
Hồng Dịch giang tay cản lại, ngăn không cho Xích Truy Dương nói tiếp. Sau đó lấy tay chỉ vào nữ tử đứng xa xa ngoài kia, hắng giọng quát to, âm thanh trầm ổn vang lên khắp quan đạo.
Đồng thời hắn nhướng mày lên, vận lực vào hai mắt muốn nhìn rõ mặt mũi của nữ tử quỷ dị đang đứng ngoài kia, thế nhưng mặt mũi đối phương dường như bị một làn mây khói che phủ, thật sự là không thấy rõ nửa điểm.
Hiện giờ trên người hắn có văn thư của bộ binh, cũng có thể coi là mệnh quan triều đình, chặn giết mệnh quan triều đình là tội lớn mưu phản trong pháp luật Đại Kiền.
- Yêu nữ? Hừ!
Nữ tử quỷ dị kia phát mạnh ra một tiếng hừ lạnh. Tiếng hừ lạnh này vang lên mọi người đều cảm thấy cả kinh, thần hồn tựa như bị sét đánh, đầu óc vang lên ông ông.
- Ngôn xuất pháp tùy!
Hồng Dịch tu luyện Di Đà kinh đương nhiên không bị tiếng hừ lạnh này ảnh hưởng, nhưng trong lòng càng cảm thấy kiêng kỵ. Người tu luyện đạo pháp đến cảnh giới cao thâm, một từ một ngữ phát ra cũng mang lực lượng khổng lồ áp bức thần hồn, cũng không phải là đạo pháp quan tưởng mê thần vẫn thường gặp. Nhưng loại cảnh giới Ngôn xuất pháp tùy này it nhất cũng đạt tới cấp bậc Phụ Thể!
Nói cách khác nữ tử quỷ dị trước mặt này là một đại cao thủ tu luyện đạo thuật ít nhất đã tu luyện đến cảnh giới Phụ Thể! Cảnh giới đạo thuật đến bậc này ngang với cảnh giới đại tông sư trong quyền pháp! Hơn nữa không phải là loại đại tông sư mới bắt đầu luyện tủy mà là cấp bậc đại tông sư đã luyện đến hoán huyết, gần đột phá cảnh giới thoát thai hoán cốt.
Thần hồn tu luyện đến cảnh giới phụ thể có thể sử dụng những thân thể máu thịt bị khế ước, tùy ý nhập vào thân thể, thoát hình. Cách đoạt xá chuyển sinh này chỉ kém cảnh giới quỷ tiên chuyển sinh tồn tại vĩnh viễn một bước mà thôi.
Bạch Tử Nhạc ngày đó dùng thủ đoạn khiến Hồng Tuyết Kiều, Cảnh Vũ Hành kinh hãi mà bỏ chạy chính là phụ thể thuật, mang thần hồn nhập vào người ngao khuyển, thần diệu khôn lương, làm người ta khó lòng phòng bị.
- Hi hi hi hi. Hi hi hi hi.
Nữ tử quỷ dị này sau khi hừ lạnh một tiếng liền phát ra một trận cười khôi hài, thật giống như tiếng cười của mèo khi vờn chuột:
- Chặn mệnh quan triều đình? Không sai. Ta muốn chặn đường của ngươi lại đấy. Không những chặn ngươi lại mà hôm nay còn muốn giết chết ngươi? Ngươi muốn làm gì nào?
- À? Ngươi tới đây để chặn giết ta phải không?
Hồng Dịch ha ha cười to, sắc mặt lạnh băng nói:
- Ngươi là người phái nào? Chặn giết ta? Chẳng lẽ trong mắt ngươi không còn vương pháp?
- Vương pháp? Hi hi hi hi hi hi hi hi.
Nữ tử quỷ dị này cười liên hồi, âm thanh vang lên tựa như châu ngọc va chạm vào nhau, âm thanh cuốn theo chiều gió vang lên đinh đang đinh đang, giống như tiếng chuông gió, rất dễ nghe. Nàng giống như là lần đầu tiên nghe thấy những lời như vậy, nụ cười lộng lẫy xinh đẹp nở ra hỏi:
- Thứ đồ vật nhỏ bé kia, không bằng ngươi nói cho ta biết vương pháp là cái gì gì vậy?
- Được! Yêu nữ. Ngươi nghe cho kỹ đây. Ta cho ngươi biết cái gì là luật pháp Đại Kiền!
Hồng Dịch cảnh giác cao độ. Thần hồn thủ chặt bên trong, răng nghiến mạnh, nén khí vào đan điền rồi xuất âm ra:
- Luật pháp Đại Kiền: bắt được yêu nhân, ngâm trong thùng phân dưới ánh nắng mặt trời ba ngày, phá vỡ yêu thuật, lột sạch quần áo, treo trước cửa thành thị chúng! Chặn giết mệnh quan triều đình phạt chém ngang lưng.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Nữ tử quỷ dị kia nghe thấy câu này của Hồng Dịch liền kêu lên ba tiếng tốt.
Lập tức trong thần hồn mọi người liền cảm thấy sắc trời tối sầm xuống, xuất hiện sao trời tráng lệ. Nhưng lần này bầu trời đầy sao, những dải sông ngân hà kịch liệt xoáy tròn, tạo nên một áp lực vô cùng lớn, giống như dòng nước xoáy trong dòng sông sao, dội thẳng xuống đỉnh đầu mọi người, bầu trời như sập xuống.
Tất cả mọi người đang đứng trên mặt đất đều cảm thấy trời đất quay cuồng, choáng váng mặt mũi không phân biệt nổi phương hướng.
Không sai, đây chính là trời đất nghiêng ngả, vật đổi sao dời.
Phịch! Phịch!
Năm người tùy tùng, ba huynh đệ Hắc Diêu Tử, cả người lẫn ngựa ngã mạnh xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Chỉ có Hồng Dịch, Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục, Xích Truy Dương bốn người không bị loại đất trời quay cuồng, vật đổi sao dời này làm cho thần hồn hoảng loạn.
Hồng Dịch đã sớm thủ chặt thần hồn, không sợ tà pháp mê hoặc. Xích Truy Dương thân là đệ tử Huyền Thiên Quán, biết rõ sự lợi hại của đạo thuật, tất nhiên sẽ không bị thủ đoạn kia mê hoặc. Còn Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục và ba thớt Ô Huyết mã cộng thêm Truy Điện cũng dựa vào thần trí kiên định, khí huyết kiên cường, mạnh mẽ trấn trụ xuống. Nhưng dù sao sắc mặt cũng tái nhợt, võ ngựa hơi tán loạn.
Cảm giác thiên địa ngả nghiêng đúng là không tốt chút nào.
- Hồng Dịch, vốn ta muốn cùng chơi đùa với ngươi một chút, nhưng không ngờ ngươi lại là một người thú vị như vậy. Xem ra cũng chỉ còn cách tiễn ngươi lên đường sớm, nhưng trước khi người chết để giúp ngươi làm một con quỷ hiểu chuyện, ta nói cho ngươi biết, ta là người Đại La phái. Họ Triệu, tên Phi Dung. Sau khi ngươi chết, nếu dưới địa phủ đoàn tụ cùng Mộng Băng Vân thì đừng quên nói cho bà ta biết, là ta giết ngươi đấy. Hi hi hi hi!
Trong chuỗi âm thanh liên tiếp vang lên Hồng Dịch liền cảm nhận thấy một trận âm phong nổi lên, trên quan đạo bụi đất tung bay mù mịt trời. Chỉ trong vài nhịp hô hấp bụi đất liền cuộn lên không trung, cát vàng đất đá ngưng tụ thành một khuôn mặt hung tợn, miệng há to như chậu máu, hàm răng sắc bén, đột nhiên xà xuống, lao về phía bốn người Hồng Dịch mà thôn phệ!
Một chiêu này cũng không phải là mê hoặc nữa mà thực sự là hiển hình giết người!
Bầu trời đổ sập xuống. Khuôn mặt hung tợn khổng lồ tuy là cát bụi ngưng tụ mà thanh nhưng Hồng Dịch biết với đạo thuật cao thâm, khi ngưng tụ cát bụi đất đá cũng trở nên cứng rắn như sắt thép. Cái đầu khổng lồ kia một khi thôn phệ lao xuống da thịt nhất định sẽ bị xé toạc giống như cối xay thịt, mang cả người lẫn ngựa xay nát thành một đống huyết nhục bầy nhầy!
- Xích Truy Dương, tránh mau! Dùng tiễn!
Đối mặt với tình cảnh nguy hiểm như vậy, Hồng Dịch quát lớn một tiếng, điều khiển ngựa nhảy vọt lên, phóng ra ngoài cách tầm ba, bốn mươi bước, tránh khỏi phạm vi thôn phệ của cái đầu khổng lồ kia.
Choeng!
Thuật cưỡi ngựa của Xích Truy Dương so với Hồng Dịch còn tinh kỳ hơn, ngựa dưới chân vọt ra ngoài năm mươi bước, trong khoảnh khắc ngựa nhảy vọt ra ngoài, từ trên yên ngựa, bằng một bộ dáng bình tĩnh hắn rút Quán Hồng cung ra, xoay người, cúi xuống bụng ngựa, đưa tay với lấy tên đựng trong túi, rút ra ba mũi Phá Hồn Tiễn làm từ bạch cốt sắc bén.
Một loạt động tác này tựa như ma thuật! Thủ pháp mau lẹ linh hoạt khiến cho con mắt người ngoài không theo kịp. Cho dù Hồng Dịch là người tinh thông cưỡi ngựa bắn cung thì cũng không thể nhìn ra Xích Truy Dương làm cách nào cầm cung rút tên ra được.
Hơn nữa khi Xích Truy Dương vừa mới lên ngựa liền cất giấu cung tiễn vô cùng cẩn mật, người ngoài nhìn vào căn bản tưởng rằng hắn không có cung tiễn.
"Không hổ là cao thủ Vân Mông quốc, thủ đoạn giấu cung ẩn tiễn thế này, rồi cả tư thế khai cung rút tên, đến cả ta cũng không nhìn ra được. Lần này may mắn là có được Quán Hồng cung, lại còn có ba mũi Phá Hồn tiễn, có thể bắn chết âm thần! Bằng không có lẽ phải bỏ mạng nơi này!" Hồng Dịch mắt nhìn thấy Xích Truy Dương lắp tên vào cung.
Phụt!
Một bóng trắng hung hăng xuyên thủng qua miệng của cái đầu khổng lồ kia.
Quả nhiên Phá Hồn tiễn uy lực bất phàm! Vừa xuyên thủng qua liền nghe thấy cái đầu người khổng lồ kia rống lên giận dữ, cát vàng rới lả tả, không thể ngưng tụ thành hình được. Nổ tung ra.
Cát vàng bay tán loạn, đất bụi đầy trời, thật giống như bầu trời đổ cơn mưa tro bụi.
Phá Hồn tiễn đối với thần hồn gây ra tổn thương cực kỳ trầm trọng, Hồng Dịch hiểu sâu sắc điều này! Bằng vào tu vi âm thần hiện giờ của hắn, sợ rằng chỉ cần một mũi là xong! Cho dù có Di Đà kinh cũng khó có thể hồi phục lai như cũ.
Phụt!
Lại một tiếng dây cung vang lên. Xích Truy Dương sau khi bắn mũi đầu, ánh mắt chợt lóe lên, tựa hồ cảm ứng được cái gì đó, lại bắn ra mũi tên thứ hai. Lần này cung được kéo ra rất căng, cung lực được kéo đến mức lớn nhất!
Sưu!
Một mũi tên xuyên qua cát bụi lao đến! Nhắm thẳng vào thân thể của Triệu Phi Dung đang đứng cách bảy, tám trăm dặm ngoài kia.
Hành động này thể hiện rằng Xích Truy Dương ra tay khá độc ác! Hắn một mũi tiễn vừa rồi bắn thủng thần hồn liền bắn phát thứ hai thừa cơ tiêu diệt thân thể đối phương. Hơn nữa mũi tên này lại là Điêu Linh tiễn, phối hợp rất tốt với thần cung, có thể xuyên thấu qua tám trăm thước, nếu là Phá Hồn tiễn thì không thể bắn xa đến như vậy.
Một loạt hành động này đã hoàn toàn thể hiện thủ pháp bắn cung vô cùng tuyệt vời của hắn.
- Chết rồi sao?
Hồng Dịch cười lạnh trong lòng, bất thình lình thần hồn xuất xác, khu động huyết văn cương châm bay ra ngoài! Hai tiễn đồng thời bắn ra, hắn cũng không dám chắc đối phương thần thông đến mức không bị giết chết tại chỗ.
Đạo thuật cao thâm nhưng cũng không phải bất tử bất diệt! Tất cả đều có nhược điểm, nắm được nhược điểm đều có thể giết chết được!
- Phá hồn tiễn? Các ngươi lại có vật này? Cung thần bắn được bảy trăm bước? Các ngươi! Các ngươi! Các ngươi thật là muốn chết đây! Đúng là muốn tìm chết đây mà!
Ngay khi Hồng Dịch vừa bay đi liền nghe thấy một thanh âm, trong thanh âm mang theo phong vị do thất thủ mà thẹn quá hóa giận.
Cát vàng bay tán loạn đầy trời. Hồng Dịch bay đến trước mặt Triệu Phi Dung, hắn liền nhìn thấy Triệu Phi Dung sắc mặt tái nhợt, bên cạnh bỗng nhiên một thanh bảo kiếm toàn thân xanh biếc, sắc kiếm bóng loàng hồng hào như da thịt!
Bên cạnh là một cây điêu lĩnh tiễn gãy làm đôi.
Hiện tại mũi điêu linh tiễn này không giết chết được Triêu Phi Dung là do thanh bảo kiếm này chém đứt.
"Phá hồn tiễn rõ ràng bắn chết âm thần của nàng ta. Cho dù không hồn phi phách tán cũng phải trọng thương chứ! Nhưng trông nàng ta chỉ hơi hao tổn một chút!"
Hồng Dịch cả kinh, đây không phải là chuyện đùa! Nhưng hắn cũng hiểu rằng trước mắt tình thế khẩn cấp, không thể do dự. Mãnh liệt nhằm thẳng vào mắt Triệu Phi Dung đâm tới.
- Huyết văn cương châm? Huyết văn cương?
Triệu Phi Dung đồng thời cũng cảm thấy ngạc nhiên, vừa nhìn thấy huyết văn cương châm phóng nhanh tới.
Bỗng nhiên thanh trường kiếm xanh biếc ánh hồng màu da thịt vung lên, tựa như xảo đoạt thiên công, vô cùng khéo léo chặn đúng đường bay của huyết văn cương châm!
Leng keng!
Huyết văn cương châm có thể xuyên thấu sắt thép chạm phải thanh kiếm này không ngờ lại không thể xuyên qua. Hơn nữa ngay cả một vết sẹo cũng không để lại trên thân kiếm.
Hơn nữa Hồng Dịch cảm giác được lúc Huyết văn cương châm va chạm đã bị chấn động kịch liệt, khiến cho thế bay của cương châm chậm đi rất nhiều.
- Ngươi dùng bảo vật thế này đúng là phí của trời. Đưa đây cho ta!
Thong thả chậm rãi, Triệu Phi Dung vươn tay ra, vô cùng chuẩn xác bắt lấy huyết văn cương châm.
Hồng Dịch bỗng cảm thấy được huyết văn cương châm dường như bị một đạo lực vô cùng mạnh kẹp lại, mãnh liệt giãy dụa cũng không thể thoát ra được.
"Võ công của Triệu Phi Dung này sao lại lợi hại đến thế! Đạo thuật của nàng ta vừa dùng thần hồn ngự kiếm vừa khống chế thân thể! Đây chính là thủ đoạn phân thần hóa niệm (chia đôi thần niệm, vừa phụ thể, vừa điều khiển thân xác) chỉ có thể có được khi đạt tới cảnh giới phụ thể đại thành của Quỷ Tiên mà."
Đúng lúc này, bỗng nhiên liên tục ba tiễn từ khoảng cách bảy, tám bước phóng đến. Triệu Phi Dung hừ lạnh một tiếng. Bích lục kiếm tung bay, chuẩn xác đỡ lấy những mũi tên này! Tốc độ đỡ tên vô cùng nhanh, dường như tạo thành một đạo hư ảnh sắc bén xoắn bện lại, ba mũi tên lập tức biến thành bảy tám khúc!
Sau đó nàng ta dồn lực vào bàn tay.
o O o
Hồng Dịch cảm giác được thần hồn bản thân vừa lúc này còn ở trong huyết văn cương châm liền bị một cỗ lực vô hình, cường ngạnh ép ra ngoài! Cuối cùng huyết văn cương châm mất đi không chế, biến thành đồ trên tay người khác! Cứ như vậy bị cướp đoạt đi.
Đây là đối phương dùng sức mạnh của ý niệm thần hồn trong đầu ép thần hồn của hắn ra ngoài.
Hồng Dịch mất đi huyết văn cương châm, trong lòng rét run, nhưng trong nháy mắt liền trấn định lại. Biết được nữ tử này đạo pháp rất cao, mặc dù vừa rồi chiếm được chút tiện nghi nhưng đó là do đối phương căn bản không coi đám người bên hắn là gì nên mới bị âm thầm trúng chiêu.
"Lùi mau!" Hồng Dịch biết nếu còn không lùi lại thì thần hồn hắn sẽ bị tiêu diệt, liền lập tức lùi lại, nhanh chóng bay về.
- Các ngươi có thể khiến thần hồn ta bị tổn thương cũng đáng để kiêu ngạo đấy. Bây giờ lại bức bách ta dùng Âm Dương Đào Thần Kiếm chém giết các ngươi! Các ngươi ở dưới suối vàng cũng có thể ngậm cười được rồi!
Hồng Dịch vừa lui lại, bên tai lại vang lên thanh âm của Triệu Phi Dung!
Chỉ thấy Triệu Phi Dung ở phía xa xa lạnh lùng nhìn. Dường như cũng không sợ hắn bỏ trốn. Chậm rãi nói, rồi bỗng nhiên giương tay lên, thanh bảo kiếm xanh biếc bên cạnh phá không bay lên trời, uốn lượn như long như xà. Trên không trung xuất hiện vô số bóng kiếm xanh biếc, giống như đầy trời là ánh kiếm ùn ùn kéo đến.
Kiếm khí phá không! Âm thanh xuyên phá không khí phát ra vô số tiếng rít gào bén nhọn!
Công phu vận kiếm như vậy mới gọi là đại kiếm tiên. Dùng thủ đoạn khu động huyết văn cương châm của Hồng Dịch so sánh với kiếm thế trước mặt này thì quả thật quá yếu ớt vô lực.
Đối mặt với một màn kiếm thế không lồ bao phủ xuống, Hồng Dịch biết rằng dưới kiếm trận này không gì có thể ngăn cản, cũng không thể chạy thoát.
Xích Truy Dương ánh mắt khép thành một đường kẻ, mặc dù trấn định nhưng bên trong đôi mắt cũng hiện ra tia tuyệt vọng.
Đúng lúc này, Hồng Dịch quát to một tiếng:
- Các ngươi lùi lại mau!
Sau đó hắn ngồi bất động trên ngựa, lấy chiếc hộp trên người mở ra, một thanh tiểu chủy thủ bay ra, bằng vào tốc độ cực nhanh bay lên đỡ lấy kiếm thế xanh biếc đang ập xuống!
Cùng lúc đó Truy Điện mang theo Hồng Dịch phóng mạnh ra ngoài.
- Thanh chủy thủ nho nhỏ này cũng đòi đỡ lại sao? Hả? Đây là! Không ổn!
Tốc độ của thanh chủy thủ lao đi nhanh như chớp giật. Trong thoáng chốc đã sắp chạm vào màn kiếm xanh biếc. Thanh tiểu chủy thủ Hồng Dịch dùng âm thần khu động chính là Bạo Viêm Thần Phù Kiếm.
Đúng lúc và chạm với bóng kiếm xanh biếc trên bầu trời, Hồng Dịch cảm thấy âm thần của bản thân như bị nghiền nát thành từng mảnh! Thanh Đào Thần Kiếm này dường như có máu huyết, chẳng những có thể chém giết thông thường mà còn có thể đả thương thần hồn của con người!
- Liều mạng!
Hồng Dịch trong khoảnh khắc ý niệm trong đầu hạ mạnh quyết tâm, toàn bộ bám chặt vào thân thanh Bạo Viêm Thần Phù Kiếm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Giữa bầu trời lập tức vang lên một tiếng nổ kinh thiên động đại, đồng thời chính giữa kiếm trận xanh biếc bốc lên một cụm khói khổng lồ màu hồng đen hình nấm. Mặt đất cũng bị chấn động mãnh liệt, ba con ngựa cũng bị dọa sợ ngã lăn ra mặt đất.
Bóng kiếm xanh biếc đảo qua đảo lại rồi hóa thành một cái bóng xanh xiêu vẹo rơi xuống bụi rậm.
Cùng lúc đó Triệu Phi Dung ở ngoài tám trăm bước kêu lên một tiếng thét thảm thiết chói tai.
-Hồng huynh!
Xích Truy Dương cũng kêu lớn lên.
- Xú bà nương. Thần hồn của ngươi hiện giờ cũng tổn thương nặng nề, xem xem còn thủ đoạn gì nữa không. Ta phải làm thịt ngươi, báo thù cho Hồng huynh!
Xích Truy Dương nổi điên lên, hắn biết vụ nổ mạnh vừa rồi, âm thần của Hồng Dịch chỉ sợ rằng tan thành mây khói.
- Ta không bảo vệ được huynh. Lại để huynh bảo vệ lại ta!
Giương cung! Xạ tiễn!
Một mũi tên xé gió lao đi, bắn thẳng về phía Triệu Phi Dung.
- Hừ! Coi như các ngươi ngoan độc. Không ngờ lại có cả hỏa dược tử lôi thần phù kiếm! Nhưng Hồng Dịch tự tìm đường chết đỡ khiến ta phí thời gian!
Đối mặt với một tiễn đang lao tới này, Triệu Phi Dung miễn cưỡng nói ra một câu. Huyết văn cương châm mãnh liệt bay lên, thân châm bay xung quanh đập mạnh vào thân tiễn, làm mũi tên chệch đi. Nhân tiện thân thể chớp động, lao nhanh về phía xa.
Xích Truy Dương đời nào chịu bỏ qua như vậy. Chân kẹp chặt vào hông ngựa phóng chồm tới, lắp một mũi Phá Hồn tiễn lên dây cung, nhằm thẳng vào hậu tâm của Triệu Phi Dung!
Triệu Phi Dung vừa khu động huyết văn cương châm lên đánh mạnh vào Phá Hồn tiễn. Lần va chạm này khiến cho cương châm là là rơi xuống mặt đất. Phần thần hồn phụ thể lên thân châm bị bắn tan tành không còn một mảnh. Triệu Phi Dung cũng không kịp nhặt huyết văn cương châm lên, thân thể lóe lên phóng đi, lách vào một con đường nhỏ, bỏ mặc ngựa ở lại, người ẩn vào trong rừng cây, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
- Nữ nhân này thật quá kinh khủng. Thần hồn lại cường đại đến bực này.
Xích Truy Dương nhặt huyết văn cương châm, Phá Hồn tiễn lên. Trong lòng hối hận muốn chết, nhưng cũng không làm gì được đành thúc ngựa quay về.
- Hồng huynh. Huynh!
Sau khi quay ngựa trở về, Xích Truy Dương ngạc nhiên phát hiện Hồng Dịch vẫn còn sống sờ sờ, đang ngồi trên lưng ngựa. Chẳng qua sắc mặt hơi tái nhợt, thân thể suy yếu. Trong tay cầm Âm Dương Đào Thần Kiếm khi nãy rớt xuống bụi rậm.
- Triệu Phi Dung kia, thần hồn nàng ta dùng để bám lên thân kiếm chắc chắn đã bị đánh tan thành mây khói. Cho dù nàng ta luyện đến cảnh giới phụ thể đại thành thì bây giờ sợ rằng ngay cả hiện hình cũng không thể nào làm được nữa! Lần sau gặp lại ta nhất định phải giết chết nàng ta.
Hồng Dịch nhìn thanh Âm Dương Đào Thần Kiếm trong tay, phát hiện ra thanh kiếm này một điểm cũng không bị hư tổn gì!
- Đây là kiếm gì?
- Đây là cây bích đào ngàn năm của Thần Phong quốc, sau nhiều lần bị sét đánh không chết, từ trung tâm của thân cây sẽ sinh ra một loại gỗ đào thần. Loại thần mộc này bất cứ loại thần binh lợi khí nào cũng không mảy may làm nó hư tổn. Hơn nữa trong truyền thuyết có nói, bích đào mộc trải qua hơn vạn năm bị sét đánh sẽ sinh ra không gian bên trong trung tâm của mộc chất. Thần hồn của con người ẩn náu trong đó thì vô cùng an toàn, kiên cố, hơn nữa còn trở lên cường đại gấp trăm lần. Nhưng đây chỉ là trong truyền thuyết mà thôi, chưa ai tận mắt chứng kiến. Thiên hạ có hai thứ dùng thần hồn khu vật cường đại nhất. Một là huyết văn cương châm, hai chính là loại đào thần mộc này. Thanh kiếm này giống y như da thịt con người, chắc hẳn là phi kiếm của tông chủ của Đào Thần đạo Lạc Thiên Nguyệt. Lạc Thiên Nguyệt hai mươi năm trước cùng đại quân Vân Mông quốc chúng ta đối địch trên biển, bị vô số cao thủ vây giết, trong hỗn loạn cũng không biết kiếm hạ lạc nơi nào. Không ngờ lại rơi vào trong tay nữ tử Triệu Phi Dung này.
Xích Truy Dương nhìn thanh kiếm trong tay Hồng Dịch, ánh mắt ngựng tụ, sau đó mới từng câu từng chữ nói ra lai lịch thanh kiếm này.
Dương Thần Dương Thần - Mộng Nhập Thần Cơ Dương Thần