Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nhock Tomy
Số chương: 525 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2846 / 35
Cập nhật: 2017-08-19 15:46:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Thi Giải.
hế nào? Đại phu, Tằng ma ma rốt cục có cứu được không? Có thể tỉnh táo lại được không?"
Võ Ôn Hầu chính phủ, Triệu phu nhân ôm tiểu bạch miêu trong lòng, hai nhà hoàn đứng hai bên, nhưng không nhàn tản nhắm mắt dưỡng thần như trước đây, mà rướn người đứng dậy, hỏi thầy thuốc đang bắt mạch cho Tằng ma ma.
Tằng ma ma ngồi trên băng ghế dài, được hai nha hoàn đỡ, hai mắt thất thần nhìn ra phía trước.
Thầy thuốc bắt mạch cho mụ ta là một lão giả lục tuần, râu dài ba nhánh, hòm thuốc đặt bên cạnh, trên người toát ra một loại vị đạo thanh kỳ.
Đây là tọa đường y sư của Hồi Xuân đường có tiếng nhất Ngọc kinh thành.
"Phu nhân, thứ cho ta nói thẳng." Lão giả đứng lên:"Tằng ma ma không phải là trúng gió, mà là mất đi thần hồn, hiện tại thân thể của bà ta chỉ là một cái xác, bên trong trống trớn, chỉ qua vài ngày là đoạn tuyệt sinh cơ, huyết phách tẫn tán mà chết, bệnh trạng như vậy là vô cùng kinh khủng, thần tiên cũng không cứu được, thứ cho lão hủ bất lực."
Nói xong, cầm hòm thuốc đứng dậy.
"Thần tiên cũng không cứu được sao?" Triệu phu nhân vuốt ve tiểu bạch miêu, phất tay, "Tiểu Đồng, ngươi mời đại phu qua trượng phòng lấy hai lượng hoàng hoàng kim để cảm tạ đại phu chẩn bệnh, rồi đi an trí Tằng ma ma ở thôn trang ngoài thành, nhân lúc Tằng ma ma còn chưa tắt thở mang ngay ra ngoài, bằng không vài ngày nữa Nguyên Phi nương nương tới, không thể gây ra chuyện xấu được, chi một nghìn lượng bạc để lo hậu sự cho bà ta, lập đàn cúng bốn chín ngày, phải làm đâu ra đấy.
Võ Ôn Hầu phủ có một vài trang viên ở ngoại thành, Tằng ma ma hiện giờ không thể cứu, tất nhiên phải mang ra ngoài chuẩn bị hậu sự.
Hai nha hoàn bên cạnh đều thầm gật đầu, cho rằng Triệu phu nhân xử trí khéo léo, Tằng ma ma không thể chết trong phủ được, đưa bà ta về thôn trang, cấp cho một nghìn lượng, lập đàn cúng, cũng là phong quang đại táng, đó cũng là hết tình chủ tớ rồi.
"Đi hỏi Ngô quản gia xem, sao hôm qua Hầu gia không trở về, có việc quân cơ đại sự gì phải xử lý sao?" Triệu phu nhân gọi một nha hoàn đến dặn dò.
Nha hoàn kia vâng một tiếng, sau đó đi ra ngoài. Thời gian một nén hương qua đi, nha hoàn trở lại bẩm báo cho Triệu phu nhân.
"Hả? Hai mươi năm rồi, Vân Mông lại muốn làm ầm ĩ lên sao?" Triệu phu nhân lần thứ hai nhắm mắt lại.
Sau khi an bài mọi chuyện, Triệu phu nhân phất tay:" Các ngươi ra ngoài hết đi. Để ta yên tĩnh một mình."
Bọn nha hoàn đều lui ra ngoài hết.
Trong phòng khách tĩnh lặng chỉ còn một mình Triệu phu nhân. Trên mặt âm tình bất định: "Quả nhiên là mầm mống tai họa, giống hệt như kẻ tiện nhân kia."
Ngao!
Tiểu bạch miêu kêu lên một tiếng thảm thiết, tiểu bạch miêu nhảy mạnh ra, thoát khỏi vòng tay của Triệu phu nhân, sợ hãi nép vào góc phòng, ánh mắt hoảng sợ nhìn chủ nhân.
Trên tay Triệu phu nhân là một nắm lông mèo trắng.
Là vừa rồi trong lúc tức giận giật xuống.
Bên ngoài Ngọc kinh thành.
Ngọc kinh quan.
Ngọc kinh quan có thể nói là đạo quan lớn nhất Đại Kiền, mười dặm xung quanh chân núi Ngọc Long Sơn, phóng mắt nhìn ra, khắp nơi đều là đình thai lầu các, hồng tướng đại điện, tầng tầng lớp lớp, không thể bao quát hết được.
Ngọc Long sơn có hình dáng một con ngọc long, bao xung quanh Ngọc kinh thành, non xanh nước biếc, là vùng đất có địa thế phong thủy tuyệt vời.
Xuân mới qua đi, hết tháng giêng, khí trời trở nên ấm áp, du khách hành hương đến Ngọc kinh quan tấp nập thoi đưa, hương hỏa hưng thịnh.
Một vị trung niên bất phàm đứng giữa đám đông du khách hỗn tạp, thân mặc cẩm y, hai bên tóc mai đã hoa râm, mang một khí tức của một đại gia có học vấn, da dẻ sáng bóng, đôi mắt thâm thúy như sao trên trời, khí chất siêu phàm thoát tục.
Người này chính là một trụ cột vững chắc của vương triều Đại Kiền, nội các đại thần, thái tử thái bảo, Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ, nhưng lẽ ra hiện giờ ông ta phải đang ở hoàng cung xử lý chuyện triều chính mới đúng.
Hồng Huyền Cơ chậm rãi ung dung bước đi, nhìn như tùy tiện, nhưng mỗi bước chân đều như đi mây cưỡi gió, vượt lên đến đại đan điện, nơi rất thưa thớt du khách.
Đại đan điện là nơi đạo sĩ Ngọc kinh quan tu hành, cũng là nơi luyện đan, không cho phép du khách tiến vào.
Nhưng lúc này, trên sơn đạo đại điện, sớm đã có hai tiểu đạo đồng mặc hắc sắc ti tru, tay cầm phất trần đứng nghênh tiếp.
"Hừ." Hồng Huyền Cơ hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới hai tiểu đạo đồng này, đi thẳng qua.
Dọc đường đi, ngửi thấy rất nhiều loại dược khí, mùi lưu hoàng, tiêu thạch, hỏa dược pha tạp bay trong không khí. Ngọc kinh quan là căn cơ của Phương Tiên đạo, đạo sĩ Phương Tiên đạo, ngoài việc tu tiên, còn có luyện đan luyện kim, cũng không giống như Chính Nhất đạo giảng cứu giới luật, Thái Thượng đạo giảng Thái Thượng vong tình, Thái Thượng vong ngã.
Đại Kiền vương triều, có ba đạo môn lớn được hoàng đế sắc phong, trong đó Phương Tiên đạo luyện kim, luyện đan dược là được các vương công quý tộc sủng ái nhất, trong khi đó Chính Nhất đạo giảng giới luật, yên ổn nhân tâm, cũng được triều đình nâng đỡ. Còn lại là Thái Thượng đạo là thần bí không xuất thế, ẩn cư trong núi, tu đạo thái thượng vong tình. Tuy cũng có người tu hành xuất thế nhưng rất ít. Tuy vậy vẫn được triều đình sắc phong như thường.
Hồng Huyền Cơ vừa đi đến giữa sân lớn của đan điện, liên thấy một đạo sĩ không râu, mặt nhàn nhạt ánh kim tử, đang nhắm mắt ngồi trên một đàn gỗ tuyết tùng thật lớn ở giữa sân.
Chính giữa điện bày một hương án cung phụng pho tương đạo tổ tương(2) rất lớn, khoác tinh quang hà y, trong tay cầm ngọc như ý, đỉnh đầu có thanh khí, thanh khí bay lên biến hòa thành nhật nguyệt, lôi đình.
Không biết là từ vật gì điêu khắc thành, pho đạo tổ tương này trông rất sống động, giống như người sống.
Không sai, là cảm giác Truyền Thần. Lúc vừa nhìn qua liền khắc ghi trong lòng, giống như đao khắc không thể quên được, rất sống động.
"Tiêu Ảm Nhiên, người làm trò gì ở kia vậy?"
Hồng Huyền Cơ vừa nhìn thấy đạo sĩ ngồi trên đàn tuyết tùng, liền nhận ra ngay, đây là người đứng đầu Phương Tiên đạo, Tiêu Ảm Nhiên.
"Huyền Cơ huynh, ta hôm nay mời huynh đến là do nghe nói Nguyên Phi nương nương đã nhận huynh làm thân thích."
Tiêu Ảm Nhiên không để ý đến tiếng quát lạnh của Hồng Huyền Cơ, cười nói.
"Tin tức của ngươi rất mau lẹ đấy."Hồng Huyền Cơ lạnh lùng nói.
"Đó là tất nhiên, tiên đạo bên ta xuất nhập hoàng cung, luyện kim luyện dược cho hoàng thất, tin tức vậy bản thân cũng biết rõ." Tiêu Ảm Nhiên nhìn Hồng Huyền Cơ.
"Láo xược!" Hồng Huyền Cơ quát: "Từ xưa tới này, triều đình suy bại đều do hòa thượng đạo sĩ các ngươi giả thần giả quỷ, đầu độc nhân quân, khiến thiên hạ suy bại, sớm muộn có ngày tac phải bẩm báo hoàng thượng, mang đạo sĩ bon người trục xuất khỏi triều đình."
"Hừ, Huyền Cơ huynh, ngươi là đại gia Lý học, người có học nên tự kiềm chế, muốn khu trừ đạo môn chúng ta, cũng không cần tức giận với ta, ta nghe nói Thần Cơ huynh ở Thái Thượng đạo lúc thi giải ba lần, đã luyện thành hình, lần này lại muỗn lần thứ hai xuất thế, ngươi năm đó đối đãi thế nào với muội muội hắn, hắn tự nhiên sẽ tìm đến ngươi tính sổ. Đến lúc đó để xem ngươi đón lửa giận của hắn như thế nào."
Dương Thần Dương Thần - Mộng Nhập Thần Cơ Dương Thần