"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 162
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 498 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:25:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 7
dit: tart_trứng
Beta: Ishtar​
Mấy ngày sau, Thiên Kiểm trang ban ngày cũng coi như bình yên. một khi đêm tới, luôn có một đám tiểu tặc mà vào nơi này.
Có điều nhiều ngày như vậy rồi, cũng không ai xông vào được.
Hồ nước ở hậu viện dập dềnh cảnh đẹp. Mạn Duẫn ngồi bên cạnh bàn đá, nhìn đàn cá tung tăng bơi lội.
Tuần tra trong trang xong, Bách Lý Vân Dịch cười nói: “Thiên Kiểm trang giết nhiều người như vậy, Cửu Vương gia không đem ta ra điều tra đó chứ!”
Ánh mắt Tịch Mân Sầm phóng ra xa, nhìn mặt trời nơi cuối chân trời đang dần biến mất, cũng không mở miệng nói chuyện. không ai biết rốt cuộc hắn có nghe thấy không, nhưng nhìn ánh mắt không liên quan, liền biết rõ hắn căn bản là mặc kệ phong ba ở Thiên Kiểm trang.
Bốn ngày đã trôi qua, mai sẽ là đêm phong ba lớn nhất. Chỉ cần bình an vượt qua ngày mai, nan đề của Thiên Kiểm trang liền dễ dàng giải quyết.
Mạn Duẫn nói: “Đây là thuộc dạng tự vệ. Bình thường tự ý xông vào nhà người khác đã là phạm tội, mà mục đích họ xông vào Thiên Kiểm trang là để trộm cướp, tội càng thêm nặng. Bách Lý trang chủ quyết định như vậy không có gì đáng trách. Việc này giết gà dọa khỉ e cũng vô dụng, trừ bỏ dùng thủ đoạn cứng rắn, còn có cách giải quyết khác sao?”
“Tạ tiểu quận chúa thông cảm. Có câu nói của người đã đủ”.
Mấy ngày gần đây, quan hệ của Bách Lý Vân Dịch và Mạn Duẫn ngày càng tốt. Bách Lý Vân Dịch là người đáng để kết giao, mỗi khi Mạn Duẫn cùng hắn nói chuyện, đều phi thường kính nể hắn, khó trách hắn tuổi còn trẻ đã có thể ngồi vững cái ghế trang chủ. Ngày thường tuy rằng nhàn tản, nhưng đến thời khắc mấu chốt, đều có thể điềm tĩnh xử lý cục diện.
Lúc này Tịch Mân Sầm mới chuyển dời ánh mắt, thần sắc tối sầm, ngón tay khoát lên hông Mạn Duẫn, kéo nàng kề sát vào mình.
đã quen với việc được Tịch Mân Sầm ôm ấp, Mạn Duẫn không có phản ứng gì, ngay cả sắc mặt cũng không chút biến đổi.
Bách Lý Vân Dịch nhìn động tác thân mật của hai người, càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ.
“Trời cũng không còn sớm, đã nhiều ngày đám trộm xâm nhập vào sơn trang, chắc Cửu Vương gia cùng tiểu quận chúa cũng không nghỉ ngơi tốt. không bằng bây giờ còn yên tĩnh, tranh thủ trở về nghỉ ngơi.” So với Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm, đã nhiều ngày rồi Bách Lý Vân Dịch không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, Bách Lý Vân Dịch luôn tọa trấn trong trang, cùng mọi người tác chiến.
“Như thế cũng tốt”. Tịch Mân Sầm lôi kéo Mạn Duẫn đứng lên, đi về phòng bọn họ.
Đến khi không còn thấy thân ảnh của Bách Lý Vân Dịch, toàn bộ ghen tuông của Tịch Mân Sầm hoàn toàn bùng nổ.
“Mới mấy ngày ở cùng Bách Lý trang chủ, Duẫn nhi đã thân thiết như vậy rồi.” Tịch Mân Sầm nắm tay Mạn Duẫn không buông ra, lãnh ý lan tỏa khiến người ta khiếp sợ.
Mạn Duẫn gặp qua nhiều rồi, cũng chẳng e ngại gì.
“Phụ vương, người lại ghen. Duẫn nhi cùng Bách Lý trang chủ chỉ là bằng hữu, không có ý niệm khác. Trong lòng phụ vương cũng hiểu mà.” Mạn Duẫn không chút kích động, lúc nói chuyện cũng nhàn nhạt lãnh đạm.
Chim hoàng anh ríu rít trên cành, thanh âm như hát, khiến hoàn cảnh âm u thêm chút sức sống.
“Duẫn nhi, đừng quên mục đích lần này chúng ta đến đây. Cùng Bách Lý Vân Dịch trở thành bạn tốt, cuối cùng người bị thương sẽ là con”. Tịch Mân Sầm dừng bước, đối mặt với Mạn Duẫn, nghiêm mặt nói.
hắn không hy vọng Mạn Duẫn chịu bất kỳ tổn thương nào. Bọn họ là đến lấy đồ ở Thiên Kiểm trang, nếu thành công, chắc chắn sẽ không tránh khỏi kết thù với Bách Lý Vân Dịch. Nếu Mạn Duẫn và Bách Lý Vân Dịch là bằng hữu, lại trở mặt thành thù, đến lúc đó…
Bị phụ vương nhắc nhở, tươi cười trên mặt Mạn Duẫn dừng lại. Nhiều ngày qua quá thái bình, lại cảm thấy Bách Lý Vân Dịch khá tốt, Mạn Duẫn thật sự không hạ thủ được…
Nếu đổi lại là trước đây, hai người còn chưa có giao tình, nếu muốn Mạn Duẫn giết Bách Lý Vân Dịch thì cả lông mày của nàng cũng chẳng động, nhưng là hiện tại….
“Phụ vương, vật đó chúng ta nhất định phải lấy sao? Nếu không cần đến, chúng ta liền về đi”. Mạn Duẫn do dự, một lúc sau, nói ra những lời này.
Phụ vương chính là thiên chi kiêu tử, cái gì cũng không thiếu, sao lại phải trộm thứ gì từ Thiên Kiểm trang chứ?
Sắc mặt Tịch Mân Sầm khẽ biến, không ngờ Bách Lý Vân Dịch trong lòng nàng lại có địa vị cao đến vậy: “Duẫn nhi, con khiến bổn vương thất vọng rồi. Chuyện bổn vương quyết định đã bao giờ thay đổi chưa?”
Biết không thể khuyên nhủ, Mạn Duẫn cũng không tiếp tục nói.
“Duẫn nhi biết không thay đổi được gì, chỉ mong phụ vương đừng quá tuyệt tình, như vậy, hắn hận chúng ta cũng ít một chút.” Đặt giữa phụ vương cùng Bách Lý Vân Dịch, Mạn Duẫn đương nhiên thỏa hiệp.
trên thế gian này, ai có thể quan trọng hơn phụ vương chứ?
Đêm, sự yên tĩnh bỗng chốc bị phá vỡ.
Thiên Kiểm trang náo nhiệt hẳn lên, đám võ lâm nhân sĩ kia thâm nhập, chỉ cần có một chỗ hỗng, liền muốn vọt vào trong sơn trang.
Dụ hoặc của thạch quả rất lớn, ai không muốn ăn nó rồi trực tiếp trở thành đệ nhất võ lâm giang hồ. Cho dù là xông vào Thiên Kiểm trang, mọi người cũng sẽ thử một lần.
Nếu giống như lúc trước, Bách Lý Vân Dịch chắc chắn sẽ ở lại tác chiến. Nhưng đên nay, hắn giao việc này cho Tôn Chí, để Tôn Chí dẫn dắt mọi người tiêu diệt đám trộm kia.
Mấy ngày nay đột nhập vào sơn trang đều là đám vô danh tiểu tốt, chẳng có mấy thực lực nên cũng không khiến Bách Lý Vân Dịch lo lắng nhiều, để một mình Tôn Chí chủ trì đại cục là được rồi.
đi vào sân viện Cửu Vương gia, khóe miệng Bách Lý Vân Dịch khẽ tươi cười, vấn đề hắn hoang mang ấy ngày nay, hắn nghĩ hôm nay chắc có được đáp án.
Cửu Vương gia và tiểu quận chúa là quan hệ cha con, vì sao lại khác thường như vậy? Hành động của hai người, không phải là quá mức thân mật sao! Đây căn bản không phải cha con, mà là tình nhân!
Mắt nhìn của Bách Lý Vân Dịch cũng không tệ, rất nhiều chuyện đều không thể qua được mắt hắn.
Biết nơi này không phải chỉ mình Cửu Vương gia là cao thủ, Bách Lý Vân Dịch sử dụng khinh công, vô thanh vô tức nhảy lên nóc nhà, còn chưa kịp đứng vững, ở trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ, tiến thẳng vào tai Bách Lý Vân Dịch.
Trừ bỏ khiếp sợ ban đầu, Bách Lý Vân Dịch cũng không phải thằng nhóc còn chưa biết gì, hắn đã sớm trải qua những chuyện như vậy. âm thanh trong phòng là vì sao phát ra, trong nháy mắt hắn liền hiểu.
Quả thật là như vậy a, Cửu Vương gia và tiểu quận chúa bên ngoài là quan hệ phụ tử, trên thực tế lại là tình nhân…
Nhưng cha và con gái, loại chuyện loạn luân như vậy, sao lại có thể xảy ra? Tuy rằng biết nam nhân kia chưa bao giờ để ý đến ánh mắt người ngoài, nhưng người dưới thân hắn, lại là nữ nhi của hắn…
Loại quan hệ này, sao có thể xảy ra?
hắn ngây người trong chốc lát, âm thanh trong phòng đột ngột dừng lại, cửa phòng bị đá ra, Tịch Mân Sầm tùy tiện khoác lên mình bộ hắc bào, cái trán nhăn lại, không nhìn ra chút bối rối nào.
Bách Lý Vân Dịch biết hành tung bị bại lộ, liền nhảy xuống đất.
“Bổn vương không biết Bách Lý trang chủ còn có đam mê này, nửa đêm nửa hôm còn thích chạy loạn.” Tịch Mân Sầm cảm thấy quẫn bách khi bị phát hiện, đôi mắt tràn ngập lửa giận, dường như phẫn nộ vì bị người khác quấy rầy chuyện tốt.
Bách Lý Vân Dịch đã coi Mạn Duẫn như bằng hữu, tuy rằng không biết tại sao hai người tới với nhau, nhưng suy cho cùng Mạn Duẫn vẫn là một tiểu cô nương, rốt cuộc có tự nguyện hay không, vẫn là vấn đề.
“Cửu Vương gia, cho dù ngài muốn chơi nữ nhân, cũng nên đi tìm người khác, sao lại đụng tới nữ nhi của chính mình? Ngài có hỏi qua ý của tiểu quận chúa chưa? Nữ nhi của mình, sao có thể hạ thủ chứ?” Bách Lý Vân Dịch đứng thẳng đối diện Tịch Mân Sầm, đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, không mảy may xê dịch.
“Duẫn nhi có nguyện ý hay không, cũng không liên quan tới ngươi”. Tịch Mân Sầm nhíu mày, khinh thường trả lời.
“Cửu Vương gia” Bách Lý Vân Dịch kêu to, lắc đầu nói: “Ta kính trọng ngài là một anh hùng hảo hán, cũng nhiều lần nhường nhịn. Nhưng nếu ngài làm ra chuyện hoang đường như vậy, Thiên Kiểm trang cũng không chào đón ngài”.
Bách Lý Vân Dịch rút kiếm ra, chỉ thẳng vào Tịch Mân Sầm, chiến hỏa giữa hai người hết sức căng thẳng.
Dát chi một tiếng, cửa phòng lại bị đẩy ra, Mạn Duẫn mặc quần áo đơn bạc, lay động trong gió, nói với hai người: “Bách Lý trang chủ, buông kiếm ra, là ta tự nguyện, ta và phụ vương là lưỡng tình tương duyệt”.
Bốn chữ cuối cùng quanh quẩn trong đầu Bách Lý Vân Dịch: “Nhưng hai người là cha con, sao có thể ở cùng một chỗ. Các người không sợ người ngoài biết được, sẽ rơi vào kết cục thân bại danh liệt sao?”
Cuối cùng hắn cũng thu hồi kiếm, có điều vẫn không chịu tin tưởng. Cửu Vương gia bắt buộc tiểu quận chúa, chuyện như vậy hắn vẫn có thể chấp nhận. Nhưng hai bọn họ yêu nhau, Bách Lý Vân Dịch liền không biết phải nói gì.
“không, chúng ta không phải phụ tử, nói cách khác, chúng ta không có quan hệ huyết thống…” Mạn Duẫn đứng giữa hai người, hướng bọn họ giải thích.
Lần lượt rung động đánh vào đầu Bách Lý Vân Dịch, hắn nghĩ tới trăm ngàn khả năng, cũng không nghĩ tới những gì tiểu quận chúa nói ra, đầu óc vẫn không tránh khỏi khiếp sợ.
Ánh mắt hai người bồi hồi, Bách Lý Vân Dịch thở dài: “Xem ra là tại hạ xen vào việc người khác không biết thân phận của mẹ quận chúa là…. Sao lại ra thế này?”
sự quan tâm của Bách Lý Vân Dịch không phải giả, Mạn Duẫn nghĩ đến mục đích phụ vương đến Thiên Kiểm trang, càng cảm thấy xấu hổ.
Bách Lý Vân Dịch cũng coi như là một chính nhân quân tử, bọn họ sao nhất định phải kết thù cùng hắn chứ?
“Đó là một sai lầm”. Tịch Mân Sầm vẫn trầm mặc bỗng lên tiếng.
Nếu không phải tiên hoàng nóng vội muốn ôm tôn tử, thì làm gì có cái ‘sừng rồng’ lớn như vậy, hết thảy những việc này, dùng hai chữ sai lầm để tổng kết, thập phần thỏa đáng.
Bách Lý Vân Dịch không phải người có nhiều lòng hiếu kỳ, cũng không tiếp tục truy cứu. Nếu là tiểu quận chúa tự nguyện, hắn cũng không cần nói thêm điều gì.
“Hôm nay là do tại hạ đường đột, xin rời đi trước, hai vị tiếp tục nghỉ ngơi đi”. Bách Lý Vân Dịch đem kiếm tra vào vỏ, thấy quần áo hai người đều có chút đơn bạc, hắn có chút xấu hổ, đành kiếm cớ rời đi.
Mạn Duẫn nhìn bóng dáng hắn rời đi, nói: “Làm ơn giữ bí mật dùm”.
Bóng đêm đen đặc, bầu trời không sao, chỉ có ánh trăng sáng lóng lánh.
Tịch Mân Sầm ôm lấy đầu vai Mạn Duẫn: “Duẫn nhi, sau chuyện này, ngươi nói nên làm gì bây giờ?”
Ngay khi phát hiện có người tới gần phòng, Tịch Mân Sầm đã dùng tốc đọ nhanh nhất phản ứng, không nghĩ tới vẫn chậm một bước. Có thể tránh thoát hắn, cách một lúc mới bị hắn phát hiện, Bách Lý Vân Dịch xem ra cũng là người có tài.
Quả là khó khăn a….
Vạn nhất sau này bọn họ kết oán, Bách Lý Vân Dịch đem chuyện này nói ra ngoài, đối với địa vị của phụ vương, đều sẽ tạo nên ảnh hưởng lớn.
“Phụ vương, ta cũng không biết nữa”. Bách Lý Vân Dịch là thật lòng đối đãi nàng, Mạn Duẫn không thể giết hắn diệt khẩu, chuyện lấy oán trả ơn như vậy, nàng làm không được.
Chuyện phiền lòng, khiến con người ta u sầu a.
Dưỡng Nữ Thành Phi Dưỡng Nữ Thành Phi - Phong Ngôn Nhiễm