Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 162
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 498 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:25:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 5
dit: tart_trứng
Beta: Ishtar​
Bách Lý Vân Dịch ăn mặc thoải mái, làm cho người ta cảm thấy rất tiêu sái, lại không kiềm chế được mà nảy sinh cảnh giác. Là võ lâm cao thủ, lúc Bách Lý Vân Dịch đi dường không phát ra chút âm thanh nào. Ngay cả hơi thở của hắn cũng che giấu rất khá, khiến người ta không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
“không có.” Mạn Duẫn không vòng vo, đem ý tưởng trong tâm nói thẳng ra.
Nghe người khác nói thưởng thức kiếm của Thiên Kiểm trang không thấy thú vị, theo lý thuyết thông thường, hắn hẳn là nên tức giận. Nhưng không phải, Bách Lý Vân Dịch cũng gật đầu tán thưởng: “Kỳ thật ý tưởng của ta cũng giống tiểu quận chúa”.
Mạn Duẫn ngược lại cảm thấy hứng thú, người đứng đầu một trang lại nói võ công nhà mình không thú vị, thiên hạ cũng chưa thấy ai như vậy.
Bách Lý Vân Dịch đi tới bậc thang Mạn Duẫn đang ngồi, không chút để ý, phất nhẹ vạt áo, ngồi xuống bên cạnh Mạn Duẫn cách nàng một thước.
hắn chỉ vào hai người đang giơ kiếm luyện tập: “Quận chúa xem, chiêu thức của bọn họ, bảo thủ không chịu thay đổi. Người khác bảo cái gì liền làm theo cái đó. Như vậy chiêu thức sẽ bị hạn chế rất lớn, căn bản không có không gian tiến bộ. Đừng nhìn danh tiếng của Thiên Kiểm trang mà coi trọng, ta quả thật nên chỉnh đốn nơi này một chút.”
“Vậy trang chủ vì sao không chỉnh đốn lại?” Bách Lý Vân Dịch là trang chủ, nơi này không phải do hắn quyết định toàn bộ sao?
Bách Lý Vân Dịch cười nhẹ nói: “Ta tuy là trang chủ, nhưng cũng có những việc thân bất do kỷ. Giống như việc tuyển người cho Thiên Kiểm trang, đều phải trải qua huấn luyện, sau khi chính thức thông qua mới có thể chân chính gia nhập Thiên Kiểm trang. Thiên Kiểm trang không phải sơn trang bình thường, không phải a miêu a cẩu nào đó cũng có thể vào. Có lẽ những chiêu thức này cũng không khó, nhưng mỗi ngày đều luyện tập thành ra quen tay hay việc.”
Nghe đến đó, Mạn Duẫn đã đoán ra ý Bách Lý Vân Dịch muốn truyền đạt. Nếu chỉ theo giáo khoa học tập thì thật ra không khó, khó chính là ý nghĩ của bản thân. Học tập được tốt, nhưng nan giải là sau đó thì sao. Muốn học được cái này, sau đó suy nghĩ diễn giải ra thành cái khác rất khó khăn. Giống như lão sư thường xuyên nói, học một suy ra ba, mới là phương pháp học tốt nhất.
Những người này chỉ học mà không vận dụng cho chính mình, như vậy cả đời đều không thể có thành tựu lớn được.
“Trang chủ là muốn nói với bản quận chúa, những người ở đây, ai có thể sau khi học xong những chiêu thức này, nghĩ ra một bộ kiếm pháp khác, liền có thể gia nhập Thiên Kiểm trang?” Mạn Duẫn hơi suy nghĩ một lát, suy ra ý tứ của Bách Lý Vân Dịch.
Bách Lý Vân Dịch vỗ tay hai cái tán thưởng: “Tiểu quận chúa quả nhiên thông minh, nghĩ một chút liền thấu đáo.”
“Nhưng như vậy cũng quá khó đi, bản quận chúa nhìn một hồi rồi, cũng không thể nghĩ ra một bộ kiếm pháp khác.” Như vậy thật quá khó khăn, đối với một người mới học sơ qua thật là một ải lớn.
“Đây chỉ là khảo đề thứ nhất, muốn gia nhập Thiên Kiểm trang, không phải chuyện dễ dàng như vậy. Nếu cả cửa thứ nhất cũng không qua được, vậy nên sớm trở về thôi.” Bách Lý Vân Dịch nhíu mày, dường như không ủng hộ suy nghĩ của Mạn Duẫn.
Linh quang trong đầu chợt lóe rồi biến mất, Mạn Duẫn đột nhiên gợi lên khóe môi: “Chỉ là… Muốn thông qua lần khảo nghiệm này, cũng không phải việc khó. Ngươi nói mỗi người đều có thể học được những chiêu trong bộ kiếm pháp này, như vậy…. Những người thông qua đều phải nghĩ ra một bộ kiếm pháp khác. Có lẽ không cần chính mình cố gắng nghĩ ra, chỉ cần tiêu tiền mua là có thể có được đáp án rồi. Cách như vậy, đơn giản hơn nhiều.”
Ý tưởng đầu tiên của Mạn Duẫn cũng không làm Bách Lý Vân Dịch quá nghi hoặc. Nhưng nàng nói ra những lời này khiến Bách Lý Vân Dịch nhìn nàng với ánh mắt khác. không hổ là đứa nhỏ của Cửu Vương gia, thật là thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ mấy ngày mà đã đoán ra được cơ mật của Thiên Kiểm trang.
“Tiểu quận chúa nói đúng rồi, đây chính là tệ nạn ở Thiên Kiểm trang. Rất nhiều người muốn gia nhập sơn trang, đều hỏi thăm cửa thứ nhất. Mà đáp án của cửa này, chỉ cần tốn chút bạc, căn bản không có vấn đề gì. Cho nên ta mới nói cần phải chỉnh đốn.” Đáp án bị tiết lộ ra ngoài, như vậy còn gọi là khảo nghiệm sao?
Đáp án, đương nhiên không tính.
Gần đây Bách Lý Vân Dịch cũng đang ưu phiền chuyện này, người tuyển vào trong trang đều dùng phương thức này. Nếu hắn bỏ qua cửa đầu tiên, đám người đang bế quan kia cũng sẽ chạy tới, nói hắn không tôn trọng tổ tiên. Làm hắn đau đầu nhất là, mọi việc đều đã tiến bộ, mà đám lão già kia vẫn cứ tuân thủ quy tắc cũ rích đó, như vậy Thiên Kiểm trang sao có thể phát triển được đây?
“Xem ra ngươi làm trang chủ, cũng không phải quá tự do.” Mạn Duẫn cảm thán nói, vốn tưởng rằng giang hồ là chỗ tự do nhất, lại không ngờ nó cũng có những mặt giống như hoàng cung.
Bách Lý Vân Dịch cười cười, cũng vô cùng bất đắc dĩ. “Việc này thật không có biện pháp! Người sống trong đời, khó tránh khỏi có nhiều việc không theo ý mình.”
Hai ngươi tiếp tục nói chuyện một hồi, Mạn Duẫn phát hiện Bách Lý Vân Dịch là người nói rất nhiều. không giống như phụ vương, mỗi ngày đều lạnh như băng, vô cùng nghiêm nghị, cũng rất ít nói chuyện. Cùng Bách Lý Vân Dịch tám chuyện, Mạn Duẫn cảm thấy rất thú vị, đừng nhìn hắn là người cao ngạo, nhưng thật ra cũng là người vô cùng hài hước.
Trong mắt hắn, trắng đen phân biệt vô cùng rõ ràng. không chạm đến điểm mấu chốt của hắn, đó là bằng hữu. Ngược lại, nếu tổn thương người hoặc vật hắn coi trọng, vậy chính là không ngừng đuổi giết.
hắn trời sinh đã không thể tự kiềm chế, mỗi tiếng nói việc làm đều lộ ra sự ngay thẳng của người trong võ lâm.
“Đừng dùng ánh mắt này đánh giá ta, kỳ thật ngài và ta cũng có nhiều điểm giống nhau.” Bách Lý Vân Dịch đoán được suy nghĩ trong lòng Mạn Duẫn, đường đột nói ra những lời này, liền hướng Mạn Duẫn chắp tay. Đây là tư thế khiêm nhường, người trong võ lâm hay sử dụng cách thức này.
Mạn Duẫn nhíu mày, thần sắc không đổi, hỏi: “Vì sao ngươi cảm thấy như vậy? Ta chỉ là một tiểu cô nương chói gà không chặt mà thôi.”
Giống như nghe ra sự chê cười, Bách Lý Vân Dịch cười ra tiếng. “Ngài cho rằng ta sẽ tin sao? Cho dù ngài che giấu thế nào, cũng không trốn được hai mắt ta đâu. Ngài từng học võ công, cho dù không quá lợi hại, nhưng cũng đã học được vài năm”.
không có sự xấu hổ vì bị đoán trúng, sắc mặt Mạn Duẫn vẫn như trước. “Ta ở Nam Trụ Quốc đến tám năm, trong tám năm đó học mỗi thứ một ít, có điều cũng không nhiều lắm…”
Khi đó bị Sử Minh Phi hạn chế tự do, cho nên nàng mới nghĩ tới việc học võ công, muốn dùng sức lực của mình mà trốn ra khỏi cung. Sử Minh Phi lại phái nhiều đại nội cao thủ giám sát hành động của nàng, cuối cùng nàng cũng không trốn được.
“Ta nghe nói qua, năm đó Cửu Vương gia vừa trở lại Phong Yến quốc, đã nháo một trận lớn, làm mọi người đều có ấn tượng sâu sắc”. Bách Lý Vân Dịch phối hợp gật đầu, cố ý nhai đi nhai lại một quả vải.
Việc liên quan tới Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn rất ít khi được nghe tới, nàng liền quay sang, mặt đối mặt với Bách Lý Vân Dịch hỏi: “đã xảy ra chuyện gì?”
Bách Lý Vân Dịch cố tỏ vẻ kinh ngạc, khóe mắt hướng về phía trước nhếch lên: “Quận chúa không biết sao?”
“Biết còn cần hỏi ngươi sao?” Mạn Duẫn trả lại cho hắn một cái liếc mắt xem thường, cùng hắn đối diện, khí thế tuyệt đối không thua nửa phần.
Đúng thật là không phải người một nhà không vào chung cửa, khí chất cao ngạo trên người Cửu Vương gia và tiểu quận chúa y chang nhau, khiến người ta kinh sợ.
không tiếp tục thừa nước đục thả câu, Bách Lý Vân Dịch nói: “Nghe nói năm đó hoàng đô xảy ra đại sự, cũng là vì chuyện này khiến Cửu Vương gia cấp tốc trở về Nam Trụ Quốc. Nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ. Ta là người giang hồ, việc của truyền đình chúng ta sẽ không nhúng tay vào, điểm này chắc quận chúa rõ ràng”.
“Ta biết, bây giờ có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Mạn Duẫn nâng tay ngắt lấy một cành hoa, cầm trong tay thưởng thức. Từng cánh hoa mỏng manh bay xuống, giống như đàn bướm đang mú may, trên không trung xoay tròn xoay tròn rồi rớt xuống.
“Mười tên đại thần, cả nhà đều bị trảm, lệnh do Cửu Vương gia ban ra. Ngày hôm đó, mưa to mù mịt, nghe nói cả con phố đều nhiễm huyết”. Việc năm đó xảy ra ở kinh thành khiến lòng người hoảng sợ, nhiều người sợ hãi đến mức vài ngày cũng không dám ra khỏi cửa.
Bởi vì năm đó hắn tới kinh thành có việc, nên cũng vinh hạnh nhìn thấy một màn đẫm máu đó.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn đối mặt với Cửu Vương gia, độ ấm trong mắt người nọ không hề có, đó là một đôi mắt lạnh như băng.
không biết vì sao, lần này gặp lại, hắn cám thấy hàn khí trên thân người nọ đã giảm bớt. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Ánh mắt Bách Lý Vân Dịch chuyển qua Mạn Duẫn, hỏi một câu mà toàn kinh đô Phong Yến quốc đều biết:
“Cửu Vương gia thật sủng ái quận chúa sao?”
Mạn Duẫn đang tự hỏi vì sao phụ vương lại giết đám người kia, nghe thấy Bách Lý Vân Dịch hỏi, sửng sốt một hồi rồi kiên định gật đầu.
“Phụ vương sủng ái ta hơn hết thảy.” Thanh âm thanh thúy dễ nghe truyền vào tai Bách Lý Vân Dịch.
Bách Lý Vân Dịch bỗng nhiên có ảo giác, giống như chình mình đang nghe thấy một nữ tử đang kiên định biểu đạt lòng mình với tình nhân của nàng.
Lại đánh giá Mạn Duẫn lần nữa, Bách Lý Vân Dịch thở dài: “Xem ra là thật.”
Cái gì là thật chứ? Việc phụ vương sủng ái nàng đương nhiên là thật? Còn vấn đề gì khác sao?
Bách Lý Vân Dịch chỉ nói nửa câu, khiến Mạn Duẫn lâm vào mê hoặc.
“Duẫn nhi, con cùng Bách Lý trang chủ tán gẫu gì thế?” Tiếng nói trầm thấp từ xa truyền tới.
Giọng nói lạnh như băng có thể đem người ta đông cứng, Mạn Duẫn quay đầu lại: “Phụ vương, hôm nay người về sớm vậy?”
BÌnh thường mặt trời chưa lặn Tịch Mân Sầm sẽ chưa trở về.”
“Sao vậy? Phụ vương về sớm một chút khiến Duẫn nhi mất hứng sao?” Lời nói của hắn nồng nặc mùi.
Mạn Duẫn lúc này mới thấy khoảng cách giữa nàng và Bách Lý Vân Dịch nguyên bản là một thước, giờ đã gần sát cách nhau chưa tới mười ly.
Tán gẫu tận hứng khiến Mạn Duẫn không phát hiện có gì không ổn. Dưới ánh mắt ngày càng băng lãnh của phụ vương, Mạn Duẫn liền đứng lên, đi tới chỗ Tịch Mân Sầm, kéo dãn khoảng cách giữa nàng vào Bách Lý Vân Dịch.
Động tác này của nàng khiến Bách Lý Vân Dịch cảm thấy có chút dị thường.
Bách Lý Vân Dịch hứng thú sờ cằm, mắt hắn lấp lánh tinh quang. Đối với hành động thân mật của hai người, hắn càng ngày càng thấy hiếu kỳ.
không khí giữa Cửu Vương gia và tiểu quận chúa, sao lại ái muội như vậy?
Đây là phương thức mà phụ thân cùng nữ nhi ở chung sao?
Cửu Vương gia ôm thắt lưng Mạn Duẫn, đi về phía Bách Lý Vân Dịch: “không nghĩ tới Bách Lý trang chủ lại nhàn nhã như vậy, có thời gian rảnh cùng tiểu nữ nói chuyện phiếm. không biết hai người ở chung thấy thế nào?”
“Ta cũng vừa có thời gian rảnh, nhìn thấy tiểu quận chúa cô đơn ngồi một mình nên mới tới xem thử.” Bách Lý Vân Dịch như không thấy sự bén nhọn trong lời nói của đối phương, cười nói: “Việc của Cửu Vương gia làm xong rồi? không bằng chúng ta cùng nhau dùng bữa tối. Vừa vặn hôm nay ta mới đổi một đầu bếp mới, tiện thể nếm thử tài nghệ của hắn.”
nói xong, Bách Lý Vân Dịch liền dẫn đầu đi về phía chính sảnh.
Dưỡng Nữ Thành Phi Dưỡng Nữ Thành Phi - Phong Ngôn Nhiễm