Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 69
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 689 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 06:27:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ở Dĩnh được Chu Tự Hàn ôm vào lòng, trong lúc mơ màng cảm giác Lăng Chu đang ôm mình, sự ấm áp đó càng làm cô thêm mơ hồ, không phân biệt nổi cũng không muốn phân biệt, cô tham lam không muốn rời vòng ôm này, cô quá lạnh, quá mệt mỏi, để cho cô nghỉ ngơi chút đi, chốc lát là tốt rồi.
Một lát của Sở Dĩnh kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ, lúc tỉnh lại nắng ban mai đã chiếu vào cửa sổ, nhìn quanh một chút lại nhắm mắt, nhất thời không nghĩ ra được đây là đâu, phòng ngủ bố trí tương đối có phong cách, một mặt cửa kính sát đất, tấm rèm dày bịch được vén gọn hai bên, chỉ buông lớp lụa mỏng, đập vào mắt là hồ nước xanh thẳm, dưới cái nắng ban mai ánh lên làn nước vào tận trong cửa sổ, lăn tăn một màu vàng nhạt trên sàn nhà, rất ấm áp. Nơi này rất đẹp, đẹp đến mức không thật.
Lăng Chu từng nói nhìn cô rất giống gái Giang Nam, trong xương tủy cũng là cô gái phương Bắc, tính tình cứng rắn nhưng Sở Dĩnh thích nước, thích mặt hồ xanh biếc phẳng lặng như gương.
Lăng Chu đã từng hứa hẹn, đến lúc bọn họ đi trăng mật sẽ đi New Zealand, vì nơi đó có nhiều hồ nhất, mở mắt ra là có thể nhìn thấy hồ, khi đó bọn họ đã tính rất nhiều chuyện cho tương lai, nhưng rốt cuộc một chuyện cũng không thực hiện được, cho nên kế hoạch này cũng đổ bể, tình yêu cũng là thứ dễ dàng mất đi nhất.
Sở Dĩnh ngồi dậy, trên người là một chiếc áo tắm đàn ông rộng, mềm mại, phảng phất mùi vị rất quen thuộc, là nước hoa On Ice mùa hè số lượng có hạn, trừ mùi nước hoa còn có mùi thuốc lá thoang thoảng, đây chắc chắn là thuộc về Chu Tự Hàn.
Chu Tự Hàn? Sở Dĩnh tỉnh cả người, day trán cẩn thận suy nghĩ, không thể nhớ nổi, chỉ nhớ hôm qua ở trường quay bị dầm mưa, cô lạnh đến mức sắp mất hết cảm giác, cũng không biết phải quay đi quay lại bao lần, cuối cùng đạo diễn kêu cắt, cô cũng không nhớ rõ, có ai đó ôm mình vào lòng, vòng tay rất ấm áp, rất quen thuộc, vòm ngực ấm áp ấy lẽ nào là Chu Tự Hàn...
Lúc Chu Tự Hàn đẩy cửa bước vào, Sở Dĩnh theo bản năng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, chỉ trong chốc lát mà ánh nắng ban mai đã bị ánh sáng gay gắt thay thế, xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Chu Tự Hàn, Sở Dĩnh đột nhiên cảm thấy, hóa ra người đàn ông này lại cao lớn đến thế.
Sở Dĩnh nheo mắt, không biết có phải vì ánh nắng không, Sở Dĩnh cảm giác mơ hồ nhìn thấy sự ấm áp không thể nào thuộc về Chu Tự Hàn.
Chu Tự Hàn cầm một chiếc khay màu bạc trong tay, bên trên là trứng opla, sandwich, còn một bát cháo trắng, anh mặc 1 bộ đồ rất bình thường, quần tây vàng nhạt, áo sơ mi trắng, vừa vận động xong, trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi, với một Chu Tự Hàn như vậy, Sở Dĩnh rất xa lạ, xa lạ như thể chưa từng biết anh, Chu Tự Hàn như vậy vừa đẹp trai, ôn hòa lại tỏa sáng.
Chu Tự Hàn trong trí nhớ của Sở Dĩnh, là một tên đàn ông ngựa đực, âm mưu, xảo trá, bá đạo, thiếu đạo đức, khác hẳn Chu Tự Hàn lúc này, khiến Sở Dĩnh có phần hoa mắt.
Chu Tự Hàn đặt cái khay lên tủ đầu giường, tự nhiên đưa tay sờ trán Sở Dĩnh: "Cũng may thể chất em không kém, truyền nước, ngủ một giấc đã tốt lên một nửa, trước tiên dậy ăn sáng đã, nghỉ ngơi thêm 2 ngày nữa chắc là ổn."
Sở Dĩnh sững sờ nhìn anh thật lâu, hỏi lại: "Đây là đâu vậy?" Chu Tự Hàn cười, cũng không trả lời ngay, mà sờ sờ mặt cô: "Sở Dĩnh, em tốt nhất đừng dùng sức với tôi, cũng dưỡng bệnh cho tốt đã rồi hãy nói, đây là đâu không quan trọng, quan trọng là em cần nghỉ ngơi, em quá mệt mỏi, bác sĩ nói em bị suy nhược cộng thêm cảm lạnh, thiếu chút nữa là viem phổi, tổ làm phim thì yên tâm, tôi đã nói qua, các cảnh quay của em cũng sắp xong rồi, còn mấy cảnh nữa tôi đã bảo Lý Xuyên chuyển đến cuối cuồi, em cứ ở đây nghỉ ngơi mấy ngày thật tốt."
Ánh mắt Sở Dĩnh lấp lánh: "Chu Tự Hàn, cho dù tôi nhận sự chăm sóc của anh cũng không có nghĩa là tôi đồng ý với anh cái gì." Chu Tự Hàn cảm thấy, cô gái này vô cùng không đáng yêu, anh đã làm đến thế rồi, cô có cần thiết phải nói với anh những lời rành rẽ cái gì có cái gì không như thế không.
Nhưng cứ nghĩ tới tối qua, cô ôm anh, cái miệng xinh lầm rầm gọi anh, tim anh cũng không thể cứng rắn nổi.
Thật ra hôm qua Sở Dĩnh rất mơ hồ, lơ mơ đến mức Chu Tự Hàn ôm cô ra khỏi bệnh viện, về đến biệt thự cũng không tỉnh lại.
Ngày hôm qua Sở Dĩnh rất đáng yêu, Chu Tự Hàn ôm cô đến biệt thự, định để người GV tắm cho cô cũng không được, cô cứ ôm chặt lấy anh, như một con nhóc nũng niu, cứ ôm anh lẩm bẩm nói rất nhiều, thì thầm nhưng rất nhanh, anh cố gắng nghe thật cẩn thật cũng không nghe ra cái gì, mơ mơ hồ hồ như đang gọi tên anh.
Lúc ấy Chu Tự Hàn tim đập loạn xạ, đã nói anh không nhìn lầm, trong lòng Sở Dĩnh vẫn có anh, tục ngữ nói chẳng sai, nhất dạ phu thê bách nhật ân (một ngày chồng vợ, ân nghĩa trăm ngày), anh và Sở Dĩnh đâu chỉ dừng lại ở một ngày, trước kia anh thả cô đi, vì không biết cô lại tốt đẹp đến thế, bây giờ anh thích chết đi được, cho nên cô nhất định phải là của anh.
Chu Tự Hàn nhận định là Sở Dĩnh thích anh, trong lòng cũng có chút thỏa mãn, tâm trạng cũng tốt lên, đối với hành động vừa tỉnh lại đã vạch rõ ranh giới của Sở Dĩnh, cũng đại lượng bỏ qua.
Chu Tự Hàn nghĩ bụng, cô gái này thích kiểu cách, rõ ràng trong lòng thích mà miệng nhất định không thừa nhận, anh theo cô cũng không sao, phụ nữ đều thích cưng chiều, hơn nữa Sở Dĩnh của anh, anh thích bộ dáng không hề ưỡn ẹo này của cô.
Nghĩ đến những điều này, thái độ Chu Tự Hàn trở nên nhã nhặn: "Được, được, tôi biết rồi, em là nhân viên của tôi, tôi là ông chủ, hai chúng ta rõ ràng..." Nói ra những lời này, Chu Tự Hàn cũng cảm thấy hơi buồn cười.
Sở Dĩnh chẳng có chiêu nào với Chu Tự Hàn, người đàn ông này nếu muốn chơi xỏ lá cô, thì cô không thể ứng phó nổi, huống hồ hôm nay cô còn nợ anh ta.
Bất luận thế nào trước tiên cần phải có sức rời khỏi đây đã rồi tính, Sở Dĩnh xuống khỏi giường rửa mặt, chợt nhớ ra quần áo của mình là ai thay, không phải Chu Tự Hàn chứ. Suy nghĩ một chút lại lắc đầu, bảo Chu Tự Hàn phục vụ phụ nữ, quả thật là ngày tận thế.
Sở Dĩnh không ăn sáng trong phòng ngủ, cô không quen ở chỗ ngủ có mùi thức ăn, trước kia Giai Giai luôn chê cô có nhiều tật xấu, đúng là không phải tầng lớp bình dân, thật ra thì Sở Dĩnh hi vọng nhất là có thể giống Giai Giai, có một gia đình ấp áp với cha mẹ, thứ hạnh phúc bình thường này đối với cô lại là một loại xa xỉ.
Trước đây Sở Dĩnh cũng từng nghe đến biệt thự của Chu Tự Hàn ở ngoại ô, ở đây có thể xem là nhà chính thức của anh ta, bởi vì ở đây, Chu Tự Hàn hoàn toàn trong trạng thái thả lỏng.
Nơi này thiết kế độc đáo, tinh xảo nhưng lấy thoải mái là điều kiện tiên quyết, không gian rất đẹp, bên cạnh một hồ nhân tạo, bên kia hồ là sân Golf nổi tiếng của thành phố B, cỏ xanh như nệm, trời xanh mây trắng chiếu xuống mặt hồ, khiến nơi này như một bức tranh phong cảnh.
Chu Tự Hàn có vẻ có tất cả những thứ mà người đời mơ ước, có tiền, có quyền có thế, có năng lực, nhưng không thể không nói, anh rất biếthowngr thụ cuộc sống, trừ phụ nữ, những phương diện khác, anh là người đàn ông rất có phẩm chất, cho nên mới khiến phụ nữ chạy theo như vịt, nhưng cô thì sẽ không trở thành một trong số đó.
Sở Dĩnh đặt dao dĩa xuống, ngẩng đầu nhìn lướt qua Chu Tự Hàn ở phía đối diện, vẫn không khỏi tò mò hỏi một câu: "Đây là anh làm?" Chu Tự Hàn cười khẩy: "Làm sao có thể, đây là do người giúp việc nấu."
Sở Dĩnh gật đầu, cũng biết Chu Tự Hàn không phải mẫu người đàn ông biết nấu nướng, đối với tài nấu nướng, Sở Dĩnh cũng là kẻ ngu ngốc, từ nhỏ đến lớn, cũng không bước chân vào phòngbeeos, trước kia là mẹ, mẹ nấu ăn rất tuyệt vời, sau đó trong nhà có người GV, sau đó lại lên bắc học, bên cạnh có một Lăng Chu không gì không làm được.
Bây giờ nghĩ lại, Lăng Chu khi đó nói rất đúng, cô còn có thể đi đâu tìm được một Lăng Chu thứ hai, "Suy nghĩ gì, mất hồn thế?" Giọng Chu Tự Hàn kéo hồn Sở Dĩnh trở về.
Sở Dĩnh nhìn đồng hồ đeo tay hỏi: "Quần áo của tôi đâu?" Mặt Chu Tự Hàn sầm xuống: "Em nghĩ xem" Sở Dĩnh đứng lên nói: "Cho dù ông chủ có thương cảm với nhân viên, tôi cũng thấy đỡ rồi, không muốn làm trễ nải đoàn làm phim, Thanh Liên phải quay theo thời tiết, thời gian gấp rồi, tôi phải trở về trường quay.
Tâm trạng tốt lành của Chu Tự Hàn chớp mắt biến mất, cô gái này thật không biết tốt xấu, cho nên cứng rắn cảnh cáo cô: "Sở Dĩnh, đừng có ỷ vào việc bây giờ tôi thích em mà làm quá, Chu Tự Hàn tôi không có nhiều kiên nhẫn để chơi với em đâu."
Sở Dĩnh bật cười, đây mới là Chu Tự hàn, sự dịu dàng thắm thiết vừa rồi chỉ là giả tạo: "Chu tổng, có phải có được phụ nữ quá dễ dàng, tình sử quá huy hoàng, khiến ngài mất đi sức phán đoán rồi, tôi nhớ, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không có thời gian chơi đùa với đường đường Chu đại tổng ngài, ban đầu chúng ta đã thỏa thuận rõ, tôi đến Tinh Huy để thực hiện cam kết, không bao gồm gì khác, thiết nghĩ Chu tổng không thiếu gì phụ nữ, nên đừng có lãng phí thời gian với tôi.
Lời nói của Sở Dĩnh vô cùng chặt chẽ, làm mặt Chu Tự Hàn đỏ bừng rất khó coi, anh giật lấy cánh tay cô lạnh lùng nói: " Sở Dĩnh, tôi nói lại lần nữa, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, cô xác định không định ở bên tôi? Tôi cho cô thêm một cơ hội..." Sở Dĩnh cau mày hất thẳng anh ra: "Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có quan hệ gì với anh."
Ánh mắt Chu Tự Hàn gần như muốn phun ra lửa: "Không ư. Sở Dĩnh, chắc chưa quên chúng ta đã ở bên nhau hơn 1 năm chứ."
Sở Dĩnh nhìn hắn châm chọc: "Chu tổng, không cần tôi phải nhắc nhở ngài, nếu tính như vậy, ngài không biết có bao nhiêu phụ nữ, trong một năm đó, ngài đồng thời có mấy người phụ nữ, tôi nhớ ngài rõ hơn tôi, chẳng qua tôi chỉ là kẻ lấp chỗ trống, ngài hứng lên thì gọi tới, xong việc thì đuổi đi, ngài trả tiền, tôi phục vụ ngủ, chỉ là một cuộc giao dịch, tôi vẫn nhớ, cuối cùng Chu tổng quăng tôi mất dạng như một cái khăn rách, tôi đối với Chu tổng, thậm chí không bằng một bộ quần áo, đời này, Chu tổng ngài không diễn được vai tình thánh, cho nên đừng uổng phí thời gian với tôi, tôi có thể kiên quyết tỏ thái độ, đời này, đời sau, tôi đều không muốn dây dưa gì đến ngài."
Mặt Chu Tự Hàn xanh mét, Sở Dĩnh đã đi vào thay quần áo đi ra, đi thẳng phía cửa chính, Chu Tự Hàn tức nổ phổi, âm trầm mở miệng: "Sở DĨnh, hôm nay cô dám bước ra khỏi cánh cửa này, tôi với cô không còn quan hệ gì nữa, cô có thể tưởng tượng được, Chu Tự Hàn tôi, nói được là làm được."
Sở Dĩnh ngay cả đầu cũng không quay lại, đi thẳng ra cửa, thể hiện rõ ước gì chỉ cần một dao chặt đứt quan hệ với Chu Tự Hàn.
Đuổi Tình Yêu Đi Đuổi Tình Yêu Đi - Hân Hân Hướng Vinh