Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Hoang
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 51 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 577 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 35: Cứu Viện
am Kiều vẫn không nói một lời.
Sở Phi nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
[Phụ cận] Sở Phi: Nếu không mở cổng thành thì chỉ huy cung tiễn cũng được chứ?
Lam Kiều giật mình. Tài Lang không một câu oán hận với chuyện không mở cổng thành, bởi vì hi sinh số nhỏ để bảo toàn số lớn chính là một chiến thuật đương nhiên. Không chỉ huy cung tiễn là bởi vì biểu hiện của Chúng Nhân Bang quá mức kinh người, quay qua quay lại hắn quên mất cả phản ứng. Bộ dạng của Sở Phi lại có chút hoảng hốt, chẳng lẽ là bởi vì Chúng Nhân Bang?
Danh tiếng của Sở Phi trong bang hội cũng không dưới Lam Kiều, mấy khẩu lệnh đơn giản vừa truyền ra, cung tiễn thích hợp công kích từ xa cùng pháp sư đã tập trung lại.
[Phụ cận] Sở Phi: Tránh hỗn chiến, bắn yểm trợ!
Thế Giới Giang Hồ từng diễn ra bang chiến quy mô lớn, bang chúng Lam Kiều đã có kinh nghiệm ăn ý, lại càng thấu hiểu đối với bang chiến không thể chỉ dựa vào sức mạnh. Chăm chú nghe theo khẩu lệnh của Sở Phi, gần một trăm mũi tên lông vũ xuyên qua không gian, bắn chết địch nhân phía xa.
[Phụ cận] Sở Phi: Hội trưởng chỉ huy đi, làm phản hay cứu viện cũng đã đến lúc quyết định rồi.
Lam Kiều gật đầu.
Sở Phi hếch mặt qua một bên, bật nhảy lên không trung, sau đó phóng xuống tường thành. Thanh âm lạnh tanh của hắn vẫn còn sót lại:
[Phụ cận] Sở Phi: Tồi tệ nhất chính là vứt bỏ bạn bè. Toàn cục hay tình nghĩa cũng đều là những chuyện quan trọng!
Sở Phi nhẹ nhàng đáp xuống đất, ám khí trong tay áo bay ra đánh chết vài người. Hắn tiến về phía trước người mặc bích y, toàn thân đẫm máu đang thở phì phò.
Hắn vỗ vai cô.
Người mặc bích y cầm trường kiếm không ngừng nhỏ máu trên tay, đôi mắt đen như mực chỉ chứa đựng sự yên tĩnh.
Dù cho cánh tay đã không thể cử động nổi nhưng trường kiếm vẫn không ngừng vung lên.
Trên lưng vác gánh nặng thành chiến!
Đối với chuyện không thể trở về thành thì chính là trên lưng đang vác gánh nặng thành chiến!
Hãy để cho những kẻ đang khoanh tay đứng nhìn kia mở to hai mắt mà nhìn thật kỹ, cái gì gọi là giết người một cách sảng khoái!
Diệp Ly Ly quay đầu lại, nhìn thấy Sở Phi áy náy đứng sau lưng mình, không khỏi khẽ cười. Một người xấp xỉ tuổi em trai mình, dường như luôn mơ mơ hồ hồ nhưng lại khiến cho người ta rất yêu thích.
[Phụ cận] Sở Phi: Đừng giết nữa, nhìn đi, có người đang đau lòng kìa.
Diệp Ly Ly ngẩng đầu, nhìn thấy người nọ đang chắp tay đứng trên mũi chiến thuyền Long Cốt, tay áo vung lên, một đàn bướm hồng xuất hiện tung cánh bay xung quanh.
Diệp Ly Ly híp mắt, trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói:
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Vẫn… vẫn luôn là bộ dáng như vậy…
Bên môi Minh Nguyệt Thiên Lý xuất hiện một nụ cười nhạt, vươn tay về phía Diệp Ly Ly.
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Giết mệt rồi thì nghỉ tay một chút đi.
Diệp Ly Ly yên lặng nhìn Minh Nguyệt Thiên Lý, lại thấy nơi đáy mắt kia đều là nhàn nhã như mọi ngày. Nhìn hắn ta có vẻ như bừng bừng dã tâm, thật ra lại không ôm chí lớn, vậy thì làm sao có thể không hiểu được tâm tình của Chúng Nhân Bang? Quả thật là một tên ngốc...
Diệp Ly Ly tung người nhảy lên.
Mây trắng tản ra để lộ ánh mặt trời.
Chiến thuyền Long Cốt được bao phủ bởi một làn ánh sáng vàng rực.
Lòng bàn tay chạm nhau.
Trong đầu chợt giật mình, xẹt qua những hình ảnh phía trước cửa sổ của Minh Nguyệt lâu cùng với vách núi Lạc Nhật.
Bên cạnh bờ Doanh Châu ngày ấy cũng vươn tay như vậy.
Hang động Korda ngày ấy cũng tay chạm tay như thế.
Đinh!
[Hệ thống] Chúc mừng Minh Nguyệt Thiên Lý cùng Không Phải Dược Sư thăng cấp kỹ năng {Tâm tư tương thông}.
Diệp Ly Ly nằm ngửa trên boong thuyền, thầm mắng hệ thống thật quỷ quyệt, ngay cả tình huống như thế này mà còn ném ra cái gì mà tình yêu nam nữ ở đây. Đáng xấu hổ! Thật đáng xấu hổ!
Minh Nguyệt Thiên Lý ngồi xuống bên cạnh, chống hai tay xuống đất, ngẩng đầu đón ánh nắng tươi đẹp.
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Không lo lắng à?
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Hết sức rồi.
Sau khi “đại khai sát giới”, cả người đều không còn sức lực. Thân là một dược sư, thể lực vốn cũng chỉ tốt hơn một pháp sư suy nhược một chút, cấp độ của cô lại không cao, năng lực đều nhờ vào trang bị cho nên phải càng cố gắng hết sức.
Minh Nguyệt Thiên Lý quay đầu lại, nhìn thấy người nọ đã lẳng lặng nằm yên trên boong thuyền, dường như đang ngủ say. Minh Nguyệt Thiên Lý bỗng nhiên híp mắt lại, đưa tay lên lấy viên trang sức bằng pha lê đeo giữa hai hàng chân mày của cô đặt vào lòng bàn tay, nhìn kỹ vài lần. Sau khi nhìn thấy Diệp Ly Ly đã mở mắt ra nhìn mình, giống như vô tình hỏi:
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Rất tinh xảo, rất dụng tâm, là ai tặng?
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Sao lại nghĩ rằng có người tặng? Hoặc có thể là trang bị rơi ra lúc đánh quái, mà cũng có thể là phần thưởng của nhiệm vụ ẩn thì sao?
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Với vận khí cùng khả năng đánh quái của nàng sao?
Quan trọng hơn là, trang sức này có khắc ba chữ Diệp Ly Ly rất nhỏ. Quà tặng, ngoại trừ tỏ tình hoặc đính ước thì cũng chẳng còn ý nghĩa nào khác. Điểm tốt của Thế Giới Giang Hồ chính là có đẳng cấp cùng thăng cấp kỹ năng, nhờ vậy mà có thể nhìn thấy rất nhiều trang bị quý hiếm khó gặp. Đương nhiên, Kỷ Nguyên Ma Pháp thì lại chính là kỹ năng phân chia đều cho các chủng tộc.
Minh Nguyệt Thiên Lý nhìn thấy ba chữ nhỏ bé bên trong trang sức, đôi mắt chợt lạnh lẽo, quay đầu nhìn Diệp Ly Ly.
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Thành thành thật thật khai ra.
Diệp Ly Ly bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi lạnh cả sống lưng. Cô bĩu môi, nói:
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Tài Lang tặng đấy!
Minh Nguyệt Thiên Lý vốn nghĩ rằng là tên luyến chị Diệp Khâm kia, không ngờ lại là Tài Lang. Chẳng lẽ cái tên Diệp Ly Ly mà Tiểu Cam Đạo Phu gọi, ngay cả Tài Lang cũng biết? Tên cô thật đúng là… Diệp Ly Ly sao?
Diệp Ly Ly đứng dậy, chuyển thân mình rời xa hắn một chút.
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Cái mặt đó… lại là muốn PK sao?
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Hừ!
Minh Nguyệt Thiên Lý vẫn đưa mắt nhìn quang cảnh đang dần dần dừng chém giết phía dưới, cũng không có nhìn Diệp Ly Ly.
Diệp Ly Ly sờ sờ mũi, cảm thấy một Minh Nguyệt Thiên Lý bây giờ khiến ình không thể hiểu nổi. Nháy mắt mấy cái, cô chống tay vào lan can nhìn xuống dưới. Thì ra Minh Nguyệt Thiên Lý dùng chiến thuyền Long Cốt đưa đám người Đại Hồ Tử cùng bang hội Thiết Tứ Giác đến phía sau Thương Thúy Sâm Lâm, như thế thì địch nhân sẽ phải chịu cảnh hai mặt là địch, còn có bang hội Lam Kiều cùng đội ngũ cung tiễn và pháp sư kiềm chế, dần dần rơi vào thế hạ phong.
Diệp Ly Ly duỗi ngón tay dài đâm đâm vào eo của Minh Nguyệt Thiên Lý, khiến cho hắn xoay đầu lại rồi chất vấn.
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Tại sao không đến giúp đỡ?
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Đến làm gì? Nàng nghĩ rằng giá trị PK chẳng là gì à?
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Có ý gì?
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Giá trị PK tăng khi giết người, giá trị PK giảm khi ngồi tù, đương nhiên quan hệ phu thê cùng hảo hữu sẽ không tăng giá trị PK khi giết nhau. Cuộc chiến vốn dĩ là trận chiến giữa phe phái chính nghĩa và tà ác, chúng ta nhúng tay vào là chuyện không ngờ tới. Cho nên, giá trị PK sẽ nhanh chóng tăng cao.
Minh Nguyệt Thiên Lý vỗ vỗ hai tay, nói tiếp:
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Nàng yên tâm, sau khi cuộc chiến kết thúc thì sẽ có NPC đến mời bọn họ vào tù.
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Bao nhiêu người?
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Không mười thì cũng một trăm!
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: …
Ô bạn hữu của Lam Kiều đột nhiên hiện lên một đoạn đối thoại hỏi thăm. Lam Kiều liền trả lời:
[Mật âm] Lam Kiều: Đã giải quyết, bên đó sao rồi?
Bên kia chỉ đáp lời “Sắp!”
Phía nam thành Tác Đa Mã.
Một vị thiếu niên ngồi trên mái hiên, trên người là trang bị cấp thấp cùng trang phục tân thủ. Thế nhưng hắn lại ung dung cười cười với người đang ngồi phía dưới.
[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Đã lâu không gặp, Tuyết Nguyệt Lưu Ly.
Bạch Y Tế Tư nhìn qua vị thiếu niên kia, đáp:
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Đoàn trưởng còn nhớ cái tên này sao? Thật khó tin! Không biết nhờ đâu mà đoàn trưởng có thể nhận ra ta?
[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Có quan hệ với Chúng Nhân Bang tuy nhiều nhưng lại thích mặc bạch y, mà còn biết rõ Lam Kiều có ‘tinh thần yêu thích sạch sẽ’, cho nên dùng chuyện trước kia của Sở Phi châm ngòi ly gián. Kẻ có thể làm được như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Không phải đoàn trưởng đã rời khỏi thành rồi sao?
Hắn cầm cung tiễn trong tay, nhẹ vuốt dây cung, nhàn nhạt đáp:
[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Trong trò chơi không phải còn có một thứ gọi là {Phù về thành} sao?
Bạch Y Tế Tư nhìn cung tiễn trong tay hắn, cười nhẹ.
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Quả nhiên là đoàn trưởng, mỗi chức nghiệp trong trò chơi đều luyện hết sức.
[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Không có hứng thú ôn chuyện cũ với ngươi.
Bạch Y Tế Tư nhìn Cung Tiễn Thủ sau lưng, biết rõ hắn ta đang sợ hãi vị đoàn trưởng Thiết Huyết Quân Đoàn tuy trẻ tuổi nhưng lại ra tay không lưu tình trước mặt. Đâu chỉ Cung Tiễn Thủ, mà ngay cả bản thân hắn, một người khi đấu tay đôi cũng không tốn nhiều sức lực với Lam Kiều, mà cũng căng thẳng khi đứng trước người này.
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Tình hình chiến đấu đang khẩn cấp, đoàn trưởng trở về thành một mình cũng quá ích kỷ rồi.
Thiếu niên này thì ra lại từng là đoàn trưởng của Thiết Huyết quân đoàn - Diệp Khâm. Hắn ta cười đến hết sức đáng yêu, hai lúm đồng tiền càng để lộ ra sự ngây thơ.
[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Nếu không trở lại thì chỉ sợ thành Tác Đa Mã sẽ thất thủ. Thế nhưng có vẻ như đệ nhất mỹ nhân của Thế Giới Giang Hồ đã đánh giá thấp thực lực của Chúng Nhân Bang rồi, bởi vì muốn trả thù Chúng Nhân Bang mà tìm cách không ở cổng thành, vốn dĩ không có tác dụng rồi nha!
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Vậy sao? Hơn năm trăm người, vậy mà đấu không lại ba trăm người của Chúng Nhân Bang sao?
[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Còn có hơn ba trăm người của Thiết Tứ Giác, đội ngũ pháp sư cùng cung tiễn của Lam Kiều cũng đến hơn hai trăm. Nhiêu đó cũng không nhiều, không nhiều đâu!
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Không thể nào! Cổng thành vốn dĩ không hề mở, bọn họ không thể nào đi ra ngoài được!
[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Chiến thuyền Long Cốt còn có một chức năng ẩn đấy!
Bạch Y Tế Tư chán nản dựa vào thân cây, biết rõ kế hoạch của mình đã hoàn toàn thất bại. Bất luận là lừa gạt hay đề ra mưu kế, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng thắng được người trước mặt, cho dù năm đó hắn dùng thân phận Tuyết Nguyệt Lưu Ly để giành lấy danh hiệu đệ nhất mỹ nhân cũng kém xa Diệp Khâm dùng tài khoản Không Phải Dược Sư làm quen với Lam Kiều và Minh Nguyệt Thiên Lý, chỉ cần nhìn Lam Kiều lúc trước không chút do dự vung đao chém mình là hiểu rõ.
Khắc tinh, tuyệt đối là khắc tinh!
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Muốn thế nào?
[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Đưa bang hội của ngươi rời khỏi thành Tác Đa Mã.
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Chỉ vậy thôi?
Cậu thiếu niên luôn kích động khi nhắc đến chị gái của mình, vậy mà lại buông tha cho hắn, chỉ cần hắn rời khỏi thành Tác Đa Mã thôi sao? Hắn đã ký hiệp định với người bên ngoài, vốn dĩ sẽ phá hủy thành Tác Đa Mã. Thế nhưng nếu chỉ là rời khỏi thành thì đối với hắn hay bang hội của hắn cũng không ảnh hưởng nhiều.
[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Đương nhiên, khoan hồng độ lượng là đức tính tốt!
Dược Sư 0 Cấp Dược Sư 0 Cấp - Dạ Hoang