TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 95
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 526 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 04:02:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 85: Cuộc Sống Hạnh Phúc
ì chuyện chữa bệnh cho nữ tử ở xướng quán, Nhiếp Thừa Nham bắt đầu sắp xếp, xuất phát từ mục đích bảo vệ cho Hàn Tiếu, Nhiếp Thừa Nham cũng không để nàng ra vào xướng quán, mà lại giống như lần trước, tìm một tiểu viện gần xướng quán, để bệnh nhân tự mình tới. Hắn điều mấy hộ vệ làm trợ thủ chỉ chuyên để cung cấp dược liệu cho Hàn Tiếu, Hàn Nhạc chạy tới chạy lui, vì chuyện này tổ chức sắp xếp một chút.
Chuyện có thần y chữa bệnh cho xướng nữ, quả nhiên lan truyền rất nhanh trong giới. Giống như Nhiếp Thừa Nham dự liệu, xướng quán trong kinh thành không ít, nghe được tin tức đều bôn ba đến thỉnh cầu, vì vậy trong thời gian ngắn đã có rất nhiều người đến cửa cầu y. Hàn Tiếu chính thức chữa bệnh cho xướng nữ từ ngày mười lăm tháng năm, cũng chính là ngày các ngự y ở Bách Phúc tự chữa bệnh miễn phí cho dân chúng. Hàn Tiếu bỏ lỡ việc quan trọng muốn xem ở kinh thành, nhưng không thấy tiếc nuối một chút nào.
Nữ tử tới cửa cầu y ngày càng nhiều, Hàn Tiếu bận rộn đến mức không kịp uống nước ăn cơm. Nhưng lòng tốt chưa chắc đã có kết quả tốt, ngày chẩn bệnh thứ năm, một vị ma ma tìm tới cửa, bảo Hàn Tiếu đến quán của bà ta chữa bệnh cho các cô nương, Hàn Tiếu không nghe theo, ma ma kia khi dễ nàng từ nơi khác đến, lại khóc lóc om sòm, đương nhiên là bị bọn hộ vệ đuổi ra ngoài. Nhưng náo loạn như vậy một trận, người chung quanh nhìn thấy rõ ràng. Vì vậy chuyện Hàn Tiếu chữa bệnh cho xướng nữ liền lan truyền trong bách tính.
Xướng nữ không vinh dự gì, xướng nữ có bệnh lại càng là chuyện kiêng kị, mặc kệ nàng ta mắc phong hàn hay chỉ ngã gãy chân, nói chung chỉ cần không khỏe, bị người bình thường bắt gặp cũng sẽ giấu kín, huống chi đến đây chẩn bệnh đại đa số cũng là bệnh khó nói. Vì vậy, tiểu viện của Hàn Tiếu bị ghét bỏ, nhiều người đi ngang qua cũng phải đi đường vòng, rất nhiều người nói trước cửa nàng rất bẩn thỉu không muốn đặt chân đến.
Hàn Tiếu ra vào đều bị chỉ trỏ, Hàn Nhạc khá tức giận chuyện lần này, nhưng lại không có cách cấm cản suy nghĩ của mọi người, hắn rất đau lòng cho tỷ tỷ, vừa có ý trách Hàn Tiếu tùy hứng quá mức, lại lo Nhiếp Thừa Nham hết sức dung túng Hàn Tiếu.
Hàn Nhạc khuyên tỷ tỷ khi ra khỏi biệt viện thì mang khăn che mặt, bị Hàn Tiếu cự tuyệt: “Ta không hề làm chuyện xấu, che che giấu giấu, trái lại lại có vẻ chột dạ”. Nàng tuy nói vậy, nhưng trên đường bị người khác dùng ánh mắt đó soi mói, trong lòng đương nhiên cũng không thoải mái. Hàn Nhạc lại đề nghị sau này đều ngồi xe ngựa, Hàn Tiếu gật đầu, nhưng vẫn không vui.
Hôm đó Hàn Tiếu trở lại khách điếm, Hàn Tiếu liền phát hiện tâm tình nàng không ổn, hắn nói: “Có bệnh nhân trị không được?”. Hàn Tiếu buồn buồn lắc đầu, cúi đầu vân vê món đồ trên tay. Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng một lát, giơ cánh tay vẫy nàng: “Tiếu Tiếu, qua đây với ta”.
Hàn Tiếu quay đầu nhìn hắn, cắn cắn môi, cuối cùng không che giấu được nỗi buồn, nhào vào trong ngực hắn than vãn: “Chủ tử, rõ ràng là chuyện trị bệnh cứu người, vì sao bọn họ lại nhìn không ra?”.
Nhiếp Thừa Nham hiểu ra, hôn nhẹ đỉnh đầu của nàng: “Trước khi nàng làm việc này không phải đã lường trước tình cảnh như thế này sao?”.
“Nhưng lúc thật sự xảy ra, trong lòng vẫn thấy khó chịu”. Nàng bĩu môi như một đứa trẻ: “Ta đương nhiên không phải để ý, chỉ là cảm thấy không thoải mái”.
Nhiếp Thừa Nham cười cười: “Vậy nàng định làm thế nào?”.
“Nhạc Nhạc bảo ta sau này đều ngồi xe ngựa, không để cho bọn họ chỉ trỏ nữa”.
“Ừ”. Nhiếp Thừa Nham đáp lời, vuốt tóc nàng: “Vậy thì ngồi xe ngựa”.
Thế nhưng ngày hôm sau trở về, Hàn Tiếu vẫn không mấy vui vẻ: “Bọn họ quay sang chỉ trỏ xe ngựa của ta, hôm nay bệnh nhân còn ít đi nữa, có phải bị bọn họ quấy nhiễu, đến cuối cùng bệnh nhân cũng không dám tới?”.
Nhiếp Thừa Nham không nói gì, ngày tiếp theo lại bảo Hàn Tiếu bỏ lại xe ngựa, hắn cùng nàng đi đến tiểu viện chẩn bệnh. Người bán hàng rong ven đường, thương gia trong cửa hàng, người gác cổng của trạch viện, hay bách tính bên cạnh, có không ít người đang len lén quan sát bọn họ, sau đó xì xào bàn tán.
Hàn Tiếu nói: “Chủ tử, chàng không cần đi theo ta chịu những chuyện này, ta không sao, ta không sợ việc này, ta chỉ là thấy trong lòng khó chịu, lại lo lắng bệnh nhân chịu ảnh hưởng”. Nàng đau lòng vì hắn, hắn vốn dĩ ngồi xe lăn đã dễ bị người khác chỉ trỏ, hôm nay lại đi cùng nàng, sợ là lại rước lấy chỉ trích.
Nhiếp Thừa Nham lại nói: “Tiếu Tiếu, nàng có còn nhớ, năm xưa ta không muốn ngồi xe này ra đường gặp người khác, mà nàng ở dược phòng đại viện lại gây phiền toái, ta không còn cách nào, đành phải đi tìm nàng, khi đó nàng đã rất vui mừng, trên đường về Nham Trúc, đã nói những gì với ta?”.
Hàn Tiếu suy nghĩ một chút, chuyện này đương nhiên nàng nhớ rõ, Nhiếp Thừa Nham khi đó vừa khỏi bệnh, rất để tâm đến diện mạo khác thường, lần đầu ngồi trên xe ra gặp người khác, nàng nghĩ rằng: “Chủ tử, người hôm nay tinh thần không tồi, kiểu tóc xiêm y đều đẹp, rất tiêu sái lỗi lạc”.
Nhiếp Thừa Nham nghe xong cười ha ha, làm Hàn Tiếu cũng nhịn không được cười khúc khích. Tiếng cười sang sảng của Nhiếp Thừa Nham càng làm cho người qua đường ghé mắt nhìn, hắn chỉ vào những người này, quay đầu nói với Hàn Tiếu: “Tiếu Tiếu, nhìn xem, một đám người ngu ngốc”.
Nghe thấy lời này, hai vị phụ nhân vứt lại một cái liếc mắt liền vào nhà, cố sức đóng cửa nhà “rầm” một tiếng. Hàn Tiếu nhìn bọn họ, nhớ lại mình lúc trước dùng cách nói mỉa đám người nhìn chằm chằm Nhiếp Thừa Nham bị què ở Vân Vụ sơn, hôm nay hắn dùng lại để cổ vũ nàng. Hàn Tiếu cũng cười lớn, đẩy cái xe nhẹ nhàng bước tới.
Nhưng bọn họ mở cửa ra, có một số bệnh nhân không hiểu sao biến mất, một số nhờ tỷ muội hẹn tới thăm chẩn cũng không tới, hai người bệnh nặng phải tái khám cũng không tới, Hàn Tiếu thầm sốt ruột, Nhiếp Thừa Nham lại không đồng ý cho nàng đến cửa tìm, hắn nói: “Mạng của chính mình, họ không sốt ruột, xảy ra chuyện gì tự bọn họ phải đến. Ngay cả chút trách nhiệm đó cũng không có, nàng đi tìm đến tận cửa thì được gì chứ?”.
Hàn Tiếu không còn cách nào, chỉ đành dồn hết tâm trí chữa trị cho những nữ tử nguyện ý cầu y. Mỗi ngày Nhiếp Thừa Nham đều cùng nàng từ khách điếm đến tiểu viện chẩn bệnh, chiều lại đón nàng, từ tiểu viện về khách điếm.
Tới sáng sớm ngày thứ năm, có khách tìm đến cửa khách sạn, là Phượng Ninh và Long Tam, còn mang theo hai hài tử. Phượng Ninh cười nói: “Nghe nói mỗi sáng có người đi bộ vận động gân cốt, chúng ta cũng muốn tham gia”. Vì vậy mọi người đều đi theo Hàn Tiếu và Nhiếp Thừa Nham.
Hôm nay vẻ mặt của người hai bên đường rất đặc sắc, bọn họ không nghĩ Long gia nổi danh lừng lẫy kinh thành này sẽ cũng hai kẻ tha hương quái dị kia vừa đi vừa nói suốt dọc đường, còn cùng vào tiểu viện trị bệnh bẩn thỉu kia.
Phượng Ninh và Long Tam mang theo hài tử cùng đi, đến ngày thứ ba, bệnh nhân đến chẩn bệnh lại nhiều hơn, một mình Hàn Tiếu không làm kịp, Long phủ còn sai người đến trợ giúp. Long Nhị tuy bị Phượng Ninh nói là keo kiệt bủn xỉn nhưng vẫn cố gắng phân phát nhiều dược liệu.
Chiều hôm đó Hàn Tiếu đang chuẩn bị quay về khách điếm, thì có một vị khách quý tới.
“Như Ý công chúa?”. Lúc này Hàn Tiếu rất kinh ngạc, thấy người bên cạnh rào rào quỳ xuống đất.
Như Ý mỉm cười, hai năm không gặp, nàng đã hoàn toàn khôi phục thần thái và khí thế tôn quý, nhìn Hàn Tiếu định hành lễ, nhanh chóng đỡ nàng: “Ngươi biết ta đã lâu, trước nay chẳng bao giờ thi lễ như vậy, bây giờ sao lại làm vậy”.
Hàn Tiếu cũng cười, hỏi: “Công chúa đến đây có việc gì sao?”.
“Nghe nói ngươi ở đây chơi rất vui, ta cũng muốn góp vui”. Cho nên mang theo vài công công, cung nữ, hộ vệ, sợ mọi người không biết công chúa giá lâm.
Hàn Tiếu vừa nghe những lời này, lại thấy cách giá đáo, hiểu ra vài phần. Sau đó Nhiếp Thừa Nham đến đây, thấy công chúa thì có vẻ không vui, nhưng hiểu ra dụng ý của nàng, ngược lại cũng không nói gì. Một đám người trùng trùng điệp điệp đi về phía khách điếm, Như Ý cố ý bảo tùy tùng đi theo phía xa, nàng chẳng qua chỉ muốn có chút khí thế mà thôi, không cần phải đi gần quá, tự mình cũng lôi kéo Hàn Tiếu cười cười nói nói, bách tính dọc đường lần này thực sự bị dọa, người trị bệnh lậu kia, thật là có địa vị lớn đến thế?
Mọi người đang ở trong phòng len lén nhìn, một con tuấn mã chạy như bay đến, ngồi trên đó là một thanh niên tuấn lãng bị mất một tay, mọi người lại hít khí lạnh, đây chính là tướng quân Mục Viễn bị mất một tay?
Mục Viễn tới bên cạnh, nhảy xuống ngựa chào hỏi: “Hàn cô nương, Nhiếp thành chủ”. Hàn Tiếu vui vẻ gật đầu, lông mày Nhiếp Thừa Nham lại nhăn càng chặt, hai ngày này đều là người không mời mà tới, hắn đều không vui.
Mục Viễn không thèm để ý đến thái độ của Nhiếp Thừa Nham, chỉ quay đầu lên tiếng chào hỏi Như Ý công chúa: “Công chúa!”. Như Ý nhăn mặt hỏi: “Ngươi sao lại tới?”.
“Có người báo công chúa mang theo nhiều người chạy đến chơ nên ta đến xem”. Mục Viễn không hề che giấu ý nghĩ lo lắng công chúa gặp rắc rối. Như Ý bĩu môi, nhẹ nhàng vuốt ve cổ ngựa của Mục Viễn: “Ta sẽ không gây phiền phức”. Con ngựa dường như quen thuộc với công chúa, nghiêng đầu có vẻ hưởng thụ. Mục Viễn cười cười, không nói nữa, chỉ dắt ngựa đi theo cạnh nàng, cũng đi theo con đường của Hàn Tiếu.
Công chúa và tướng quân xuất hiện cùng lúc. Hàn Tiếu phát hiện ra một sự thật cay nghiệt, ko chỉ biết được địa bàn do ai quản sự, hơn nữa quyền thế phủ xuống, còn mạnh mẽ hơn ngươi biện bạch trăm câu, việc này nàng vốn đã biết, chẳng qua sau sự việc lần này lại càng hiểu rõ hơn.
Đồn đãi trên phố ngày càng nhiều, mỗi phiên bản đều không giống nhau. Có người nói Nhiếp Thừa Nham bọn họ đến từ y thành Bách Kiều thành lợi hại nhất thiên hạ, Hàn cô nương là phúc tinh diệu thủ, vì vậy đi đến đâu dù là hoàng thân quốc thích cũng phải nể mặt. Còn có người nói thần y Hàn cô nương vốn là hoàng thân, lưu lạc bên ngoài học được một thân y thuật, nữ tử vốn không được tham dự chữa bệnh miễn phí ngày mười lăm ở Bách Phúc tự, vì vậy đổi cách tạo phúc cho dân. Còn có người nói Hàn cô nương là muội muội của Long Tam phu nhân, Long gia muốn tập quyền sâu hơn, nhập cung vi y, lũng đoạn việc buôn bán dược liệu, vì vậy để cho nàng làm náo động ở trên phố chữa bệnh cho nữ tử. Nói chung chuyện càng ngày càng kỳ quái, mỗi cách nói đều có người tin không ngớt.
Nhưng đối với Hàn Tiếu mà nói, chuyện như thế nào đều không quan trọng, quan trọng nhất là bệnh nhân dám đến cửa cầu y, thậm chí có vài dân chúng bình thường cũng tới cửa vấn chẩn, Hàn Tiếu mỗi ngày đều bận rộn không ngớt, trong lòng thấy rất vui vẻ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Nhiếp Thừa Nham tính toán việc chuẩn bị ở kinh thành đã gần xong, Hàn Tiếu khám bệnh nhân cũng đã xem không ít, hắn muốn đưa nàng quay về Bách Kiều thành. Ngược lại Hàn Tiếu không có ý kiến gì, nhưng đối với Hàn Nhạc và vài tên hộ vệ ở lại kinh thành lại thấy bất mãn.
“Ta và Nhạc Nhạc không thể xa nhau, nó sẽ trở về cùng ta”.
“Tiếu Tiếu, không phải là đã giải thích cho nàng rồi sao? Việc làm ăn sau này của ta ở kinh thành phải có người lo liệu, chẳng mấy khi Hàn Nhạc có thể lo liệu từ đầu đến cuối, nó hiểu rõ mọi thứ, lại do ta dạy dỗ, làm việc thế nào trong lòng ta cũng rõ, lại là người trong nhà, ta giao cho nó thấy rất yên tâm. Ta để Tử Minh và Diệp Trúc ở lại cùng Nhạc Nhạc, an toàn của nó nàng không cần lo lắng. Bên phía Long Tam ta cũng đã nói rồi, Nhạc Nhạc ở lại kinh thành, bọn họ sẽ chiếu cố đến thêm”.
Câu người trong nhà kia làm Hàn Tiếu mặt đỏ ửng, nhưng nàng vẫn tiếc nuối: “Thế nhưng đến giờ Hàn Nhạc vẫn chưa từng một thân một mình ở nơi xa lạ”.
“Tiếu Tiếu, Nhạc Nhạc đã lớn rồi, đến lúc phải lập nghiệp thôi”.
Lời này hợp tình hợp lý, Hàn Tiếu không thể phản bác lại được, nàng có hơi đau lòng đi tìm Hàn Nhạc, nhưng Hàn Nhạc thực ra lại rất vui vì có cơ hội độc lạp, chỉ có lo lắng cho tỷ tỷ: “Lần này tỷ quyết tâm ở bên cạnh thành chủ sao?”.
Hàn Tiếu gật đầu, Hàn Nhạc vui vẻ nói: “Vậy hãy cùng hắn trở về đi, chờ đến lúc hai người có hỉ sự, đệ nhất định trở về đưa tỷ xuất giá. Hơn nữa, tỷ ở nơi tốt, đệ ở bên cạnh nỗ lực kiếm tiền, nếu tỷ không vui hay không muốn sống với hắn, đến lúc đó chúng ta có một số bạc lớn có thể bỏ trốn”.
Hàn Tiếu bị chọc cười, phía sau thình lình vang lên tiếng ho khan, hai tỷ đẹ xoay người lại nhìn, chính là Nhiếp Thừa Nham. Nhiếp Thừa Nham không có cách nào với sự bướng bỉnh của Hàn Nhạc, bất đắc dĩ nói: “Nhạc Nhạc, kẻ làm tỷ phu ta đây nên đề phòng ngươi một chút mới được”. Lẽ nào thả hắn ở kinh thành vẫn không được.
Bộ dạng trẻ con của hắn làm cho hai tỷ đệ đều cười, bỗng nhiên nhớ tới năm đó, hai người đều nhào đến, kêu thật to bổ nhào vào lòng Nhiếp Thừa Nham, Nhiếp Thừa Nham kêu oai oái: “Này, ngã bây giờ, hai người các ngươi đều không phải là tiểu hài tử nữa, nháo nhào cái gì, cái ghế này chen không đủ, Nhạc Nhạc, ngươi tránh sang một bên, ta ôm Tiếu Tiếu là được rồi…”
.
Nhưng Hàn Nhạc mặc kệ: “Ngươi cho rằng làm tỷ phu là như vậy sao?”. Hắn càng nháo nhào, Hàn Tiếu cười ha ha, suýt chút nữa bị chen té xuống, bị Nhiếp Thừa Nham vội vàng ôm kéo về. Hàn Tiếu vẫn cứ cười, nàng thấy mình là người hạnh phúc nhất.
Nhưng trước khi quay về Bách Kiều thành, vẫn còn một biến cố xảy ra. Hôm ấy là ngày cuối cùng Hàn Tiếu đến tiểu viện chẩn bệnh cho bệnh nhân. Nhiều bệnh nhân đã hết bệnh biết nàng phải hồi hương, không đến khám nữa cũng đều tới chơi, tặng lễ vật, khấu tạ, còn có nhiều người vội vàng lúc cuối cùng này đến cầu chẩn, cả một hàng dài xếp đến cuối đường.
Mà ở bên khách điếm, Nhiếp Thừa Nham cũng có khách. Người tới là quan ngự y trong cung Trình Lượng, Trình đại nhân, hắn với Bách Kiều thành xưa nay giao tình không tệ, rất nhiều dược liệu của Bách Kiều thành tiến cung phải trải qua tay hắn. Thế lực ngự y trong cung phân ra làm hai, một bên theo hoàng thượng, chính là bên Trình đại nhân, còn phía còn lại nghiêng về Thái hậu. Trình Lượng tới chơi, làm Nhiếp Thừa Nham rất thận trọng, nhưng hắn vạn không ngờ tới chuyến này hắn tới là để bới lên cái gai trong lòng hắn.
Đầu tiên Trình Lượng nói hắn đã nhiều năm nghiên cứu phương pháp chữa trị, nối gân nối xương thông mạch và dùng thuốc cũng có đột phá, hai năm qua đã trị cho nhiều bệnh nhân gân mạch tay chân bị đứt hay xương bị thương làm bệnh nhân tàn phế trở nên khá hơn. Nhiếp Thừa Nham lúc đầu không hiểu ý, hắn chỉ hiểu được đó là vết thương rất nặng, trong đầu hắn nhanh chóng tính toán làm sao Bách Kiều thành có thể tham gia làm ăn thu lợi từ nơi này, lại nghe thấy Trình Lượng nói tiếp: “Bị thương như vậy, chỉ cần dùng thuốc của lão phu và phương pháp để chữa, chỉ cần là bị thương trong vòng tám năm, lão phu đều nắm chắc có thể trị khỏi”.
Suy nghĩ Nhiếp Thừa Nham ngưng lại, hiểu được ý nghĩa phía sau lời này, hắn từ từ đối diện với ánh mắt của Trình Lượng: “Ý của Trình đại nhân, vết thương cũ trong vòng bảy năm đều có thể chắc chắn?”.
Trương Lượng gật đầu, đưa qua một tập tài liệu, bên trong ghi lại những trường hợp hắn chữa khỏi thương cùng với lý thuyết dùng thuốc, phương pháp dù không được giải thích cặn kẽ nhưng Nhiếp Thừa Nham vốn am hiểu y đạo, vừa nhìn là đã hiểu vài phần, biện pháp này tuy cực kỳ khó nhưng tuyệt đối không thể phủ nhận khả năng của nó. Nhiếp Thừa Nham nhìn qua, trong lòng kích động, tay cũng không khỏi run lên, chẳng lẽ là, hắn còn có ngày có thể đứng dậy một lần nữa.
Trương Lượng thấy phản ứng của hắn, đưa tay thu lại tài liệu, chậm rãi nói: “Ta biết đến thương thế của Nhiếp Thừa Nham, là do lúc trước thần y tiên sinh Vân Vụ sơn cố ý viết cho ta, đáng tiếc khi đó nghiên cứu của lão phu đối với chứng bệnh này vẫn chưa có tiến triển, chỉ là bây giờ cuối cùng cũng đã có đột phá, nếu Nhiếp thành chủ đồng ý, lão phu có thể chữa thương cho Nhiếp thành chủ”.
Đây quả thực là đại hỉ trời cho, Nhiếp Thừa Nham kích động cực kỳ, hắn nói không nên lời, hắn sao lại không muốn, hắn vốn dĩ cầu mà không được, Nhiếp Thừa Nham hít vào thở ra, cuối cũng mới miễn cưỡng khôi phục lại tâm tình, thành tâm nói: “Vậy thì, đa tạ Trình đại nhân”.
Trình Lượng gật đầu, cúi xuống xem xét kỹ miệng vết thương cũ trên chân Nhiếp Thừa Nham, lại hỏi nhiều vấn đề về thương thế, sau đó lại nói vài căn cứ trị liệu và phương pháp, hắn nói có lý có lẽ, rất có sức thuyết phục, hy vọng trong lòng Nhiếp Thừa Nham lại tăng lên vài phần, hắn đã bắt đầu suy nghĩ nên báo tin đại hỷ này cho Hàn Tiếu như thế nào.
Nhưng lời tiếp theo Trình Lượng nói với Nhiếp Thừa Nham làm kinh ngạc, hắn nói: “Phong tước y quan trong cung qua năm tháng cũng sắp bắt đầu rồi, lần này Bách Phúc tự chữa bệnh miễn phí, thái hậu ở bên kia động tay động chân, đoạt đi rất nhiều bệnh nhân, chúng ta bên này mất hết thể hiện, vì vậy sắp đến hy vọng có thể tiến cử một vài nhân tài mới, có chút ảnh hưởng bên ngoài”.
Nhiếp Thừa Nham nhíu chặt lông mày, chuyện như vậy bỗng nhiên tới làm hắn rất khó chịu, nhưng hắn vẫn nói: “Trong Bách Kiều thành danh y không ít, sau khi ta quay về sẽ lập tức chọn lựa, đề cử một vài người với Trình đại nhân…”.
“Không cần phải quay về Bách Kiều thành, trước mắt đã có người thích hợp, Nhiếp thành chủ nếu có thành ý, tất sẽ giới thiệu cho lão phu”.
Nhiếp Thừa Nham trong lòng căng thẳng, tuy đã nghĩ ra nhưng vẫn hỏi: “Người nào?”.
“Phúc tinh diệu thủ, Hàn cô nương”. Trình Lượng quả thực không khách khí nói tiếp: “Nghe nói thần y Hàn cô nương với Nhiếp thành chủ quan hệ không bình thường, lão phu cũng sẽ không làm chuyện đoạt ái, Hàn cô nương vào cung giúp ta nghiên cứu thảo dược, khám trị những bệnh hiếm gặp, chỉ cần trong ba năm. Đủ ba năm, lão phu liền rút lại chức nữ quan, cho nàng ra khỏi cung. Vết thương trên chân Nhiếp thành chủ lâu vậy, chỉ cần chữa vài ba năm lại có chuyển biến tốt đẹp, đến lúc đó gặp lại Hàn cô nương, đúng là cực kỳ vui mừng”.
Nhiếp Thừa Nham nắm chặt tay vịn cái ghế, bị Trình Lượng nói cho tỉnh mộng, hắn biết đây là điều kiện để Trình Lượng trị chân cho hắn, quả nhiên sẽ không vô duyên vô cớ chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, muốn trị chân, phải dâng Tiếu Tiếu lên sao?
Trình Lượng đợi một lát, thấy Nhiếp Thừa Nham ngây ngẩn không nói lời nào, vì vậy nhếch miệng, đứng dậy cáo từ: “Nhiếp thành chủ, việc này thực sự quan trọng, lại liên quan đến vết thương ở chân của Nhiếp thành chủ, suy nghĩ lâu một chút cũng phải, lão phu cáo từ trước, nội trong ba ngày, hy vọng có một câu trả lời thuyết phục của Nhiếp thành chủ”.
Hắn ôm quyền, xoay người rời đi, nhưng còn chưa đi tới cửa, Nhiếp Thừa Nham phía sau đã lên tiếng: “Không cần chờ ba ngày, bây giờ ta có thể cho ngài câu trả lời thuyết phục”.
Trình Lượng dừng bước, xoay người trở lại. “Ta nằm mơ cũng không dám nghĩ có ngày mình có thể đứng dậy lần nữa, thế nhưng…”. Nhiếp Thừa Nham nhìn thẳng vào mắt hắn, nói rõ ràng: “Ta với Tiếu Tiếu không phải là có quan hệ không bình thường, nàng là hôn thê của ta. Nàng thiện lương dũng cảm, lại có thiên phú về y học, phúc tinh diệu thủ của nàng, quả thực danh bất hư truyền. Nhưng nàng không thích tranh đoạt quyền thế, không muốn bị người ta sắp đặt, nàng chỉ đơn thuần hi vọng có thể trị bệnh cứu người, ta là một kẻ què, việc có thể làm vì nàng không nhiều, nhưng làm nàng hạnh phúc như vậy, ta nghĩ ta vẫn có thể làm được”.
Trình Lượng nhíu mày, tranh luận: “Tiến cung làm nữ y quan, cũng là trị bệnh cứu người, nghiên cứu y thuật cao thâm, còn là tạo phúc cho thiên hạ, đệ tử trong Vân Vụ sơn, không phải cũng có vài người ở trong cung sao?”.
“Trình đại nhân, các ngài tự hỏi lòng mình xem, ở trong cung, thực sự chỉ đơn thuần là nghiên cứu y thuật, trị bệnh cứu người như vậy? Trong Vân Vụ sơn lục đục với nhau, tranh quyền kết phái đã không ít, trong cung lại càng nhiều. Nghiên cứu y thuật? Nếu thực sự là nghiên cứu y thuật, hà tất phải triệu Tiếu Tiếu vào cung? Nàng có Bách Kiều thành là chỗ dựa vững chắc, có mạch máu của Long gia, có ân với Mục gia, giúp Mục gia quân diệt Hạ quốc lập công lớn, lại từng quen biết với Như Ý công chúa, ở kinh thành chẩn bệnh cho nữ tử có danh tiếng, nàng đi du y hai năm, ở mỗi thành đều vang danh khắp nơi… Nếu Tiếu Tiếu nhập cung, muốn lập công lao không khó, muốn lôi kéo quyền thế cũng dễ dàng, nhưng điều đó, Tiếu Tiếu sẽ không thích”.
Trình Lượng bị một lời của Nhiếp Thừa Nham nói toạc ra mục đích, trên mặt có chút không nhịn được, Nhiếp Thừa Nham lại nói: “Còn nữa, ba năm dài đằng đẵng, chuyện gì cũng có thể xảy ra, ba năm sau Hàn Tiếu có thể trở lại bên cạnh ta hay không, bây giờ dù là ba tháng, ba ngày, ta cũng không muốn chia lìa”.
Nhiếp Thừa Nham nhìn Trình Lượng chăm chăm: “Trình đại nhân y thuật cao minh, đáng tiếc kiếp này Nhiếp mỗ không có phúc phận có thể đứng dậy được, không thể làm gì khác hơn là cảm ơn Trình đại nhân”.
Trình Lượng nghẹn lời nửa ngày, rốt cuộc miễn cưỡng nói: “Ước định ba ngày vẫn còn hiệu lực như trước, nếu Nhiếp thành chủ đổi ý, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào”.
Hắn phẩy tay áo bỏ đi, Nhiếp Thừa Nham ngồi yên lặng một hồi.
Tối đó, Hàn Tiếu cuối cũng cũng phát hiện ra Nhiếp Thừa Nham không ổn, bởi vì hắn bình thường vô cùng niềm nở bám người, ôm nàng không chịu thả, còn dùng mấy lời nhàm chán nói đi nói lại, bắt nàng phải đảm bảo không ghét bỏ hắn què chân. Hàn Tiếu đã có kinh nghiệm, cuối cùng nghiêm túc hỏi hắn, Nhiếp Thừa Nham cũng ngoan ngoãn, có tâm sự không dám giấu nữa, vì vậy không chịu được kể lại chuyện Trình Lượng đã tới đây.
Hàn Tiếu hỏi kỹ càng tập tài liệu ghi lại cách chữa trị, cảm thấy thuật ấy rất cao minh, Nhiếp Thừa Nham sợ hãi đến trắng mặt, ôm nàng vào lòng thật chặt: “Đừng suy nghĩ chuyện này, chân của ta đã qua nhiều năm như vậy, nhất định là không khỏe lại được, nàng chớ vì chuyện nghiên cứu y thuật này mà bỏ ta lại. Tiếu Tiếu, ta không chờ được tới ba năm, chúng ta dù một ngày cũng không được xa nhau, mấy ngày nàng đi du y, ta ở Bách Kiều thành chịu đựng đau khổ, lại không dám đi tìm nàng, trong lòng càng nhớ nàng chúng ta khó khăn lắm mới có thể ở cùng nhau, nàng không thể nóng vội vì việc này mà bỏ rơi ta”.
“Không đâu, dù thế nào ta cũng sẽ ở cùng chàng, nhất định không xa nhau”.
Nhiếp Thừa Nham mặc dù được đảm bảo nhưng trong lòng vẫn không thấy an toàn, hắn quấn lấy Hàn Tiếu, dây dưa lại làm tạo ra lửa, lần này Hàn Tiếu không chống cự, chỉ đỏ bừng mặt khẽ nói: “Chàng nếu lại trói buộc ta, ta cũng sẽ không nghe theo”.
Nhiếp Thừa Nham đang lúc da thịt thân mật, cảm thấy hương vị tiêu hồn, nghe vậy liền đùa: “Cho nàng trói ta”. Nói xong liền thật sự tìm một cái roi dài đưa cho nàng. Hàn Tiếu mặt đỏ gay, nhưng cũng không muốn tỏ ra yếu kém, thật sự cầm lấy roi, đáng tiếc hoàn toàn không biết dùng, loay hoay cả buổi, lại làm Nhiếp Thừa Nham nghĩ nàng đang câu dẫn.
Hai người hòa làm một, Hàn Tiếu hét lên: “Ta còn chưa trói, không được, không tính…”. Nàng bị hắn chặn miệng, mút lấy lưỡi, nói không nên lời.
Một lúc lâu sau, Nhiếp Thừa Nham nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Ta giúp nàng trói, được không?”. Hàn Tiếu choàng lên, thở gấp ở trên thân hắn, xấu hổ dựa vào vai hắn, sớm đã quên mất cái roi đi.
Sau lúc thần đãng hồn tiêu, nàng phát hiện chủ tử không biết xấu hổ này lại trói hai bọn họ lại với nhau, nàng cùng hắn kề vai nằm đổ xuống, trước khi hắn chìm vào mộng đẹp, nàng lại bị đòi hỏi phải nói đi nói lại rằng yêu hắn, không rời xa hắn.
Ngày hôm sau, Nhiếp Thừa Nham tỉnh lại, đang định ôm Hàn Tiếu làm nũng, lại phát hiện nàng không có trong phòng, đã có bài học lần trước, hắn sợ đến mức ngồi bật dậy, bất chấp trên người không mặc y phục, hô to gọi người đến. Hoắc Khởi Dương nhanh chóng vào phòng nói, Hàn Tiếu sáng sớm đã ra khỏi cửa, nói rằng buổi trưa sẽ trở về.
“Có người đi theo không?”.
“Có, Tử Minh và Hàn Nhạc đều đi theo”.
“Hôm nay nàng không cần xem bệnh, vậy là đi đâu?”.
“Hàn cô nương không nói?”.
“Muốn đi Long phủ cáo biệt sao? Nhưng không phải nói chúng ta cùng đi sao? Ngươi sai người đến Long phủ hỏi một chút… Còn nữa, đi đến tiểu viện xem một chút… Còn có Mục phủ, còn có Như Ý công chúa…”.
Hoắc Khởi Dương lĩnh mệnh nhanh chóng rời đi, Nhiếp Thừa Nham sắp xếp thỏa đáng, lại đứng ngồi không yên, cô nàng ngốc nghếch này, không phải là đi tìm Trình Lượng chứ, nhưng nàng không biết Trình Lượng, cũng không thể nhập cung, rốt cuộc là nàng đi nơi nào? Nhiếp Thừa Nham chờ đợi, vậy mà chờ đến trưa, hắn sốt ruột bất an, đang chuẩn bị tự mình ra ngoài tìm, Mục Viễn lại tìm tới nơi.
Thì ra Hàn Tiếu đúng là muốn đi tìm Trình Lượng, nàng cũng đúng là không vào được cung, vì vậy sáng sớm nàng đi tìm Phượng Ninh, Phượng Ninh đưa nàng đi tìm Như Ý công chúa, Như Ý công chúa sẽ giúp nàng định ngày hẹn với Trình Lượng.
Công chúa sợ trong chuyện này có vấn đề gì, nên sai người nói cho Mục Viễn, vì vậy Mục Viễn chạy tới chỗ Nhiếp Thừa Nham, muốn hắn dẫn Hàn Tiếu trở về.
Nhiếp Thừa Nham đương nhiên không chờ đợi mà đi theo, thì ra chỗ công chúa hẹn không phải ở trong cung, mà là ở Trai đường ngoài cung nơi nàng tĩnh tu niệm phật. Đợi khi Nhiếp Thừa Nham chạy tới, chỉ thấy cỏ xanh cả triền núi trước mặt, Hàn Tiếu đang rầu rĩ không vui đứng đó.
“Tiếu Tiếu…”. Hắn gào lên, không thèm để ý đẩy mạnh xe lăn đến chỗ nàng.
Hàn Tiếu nghe thấy hắn gọi, lại càng thấy hoảng hốt, xoay người lại, lại nhìn thấy cái ghế Nhiếp Thừa Nham không không chế được đang lao tới. Tiếng “chủ tử” của nàng còn chưa ra khỏi miệng, liền bị Nhiếp Thừa Nham nhào tới ôm chặt vào lòng, như cú ngã đó không quan trọng, chỉ là một người đứng yên còn một người không dừng lại được, hai người ôm nhau lăn xuống sườn núi.
Mục Viễn há hốc mồm nhìn đôi nam nữ quên hết trời đất này, quay đầu hỏi Như Ý: “Tình huống gì vậy?”.
Như Ý nói: “Ta cũng không rõ, dường như là việc trị liệu chân của Trình đại nhân, Hàn Tiếu tới thảo luận cùng ông ta. Bọn họ nói vậy, nhưng ta cảm thấy giống như đang cãi nhau, nhưng tất cả đều là nói những lời về y lý y thuật, ta nghe đều không hiểu. Làm ầm ĩ xong, Trình đại nhân chán chường rời đi, nhưng Tiếu Tiếu cũng dường như không mấy vui vẻ”.
Mục Viễn thở dài: “Không có việc gì là tốt rồi”. Hắn nhìn về phía sườn núi họ lăn xuống kia, hơi lo lắng: “Có cần đến đỡ bọn họ không?”.
“Chờ bọn họ một lát nữa đi, có chuyện sẽ kêu lên, không có động tĩnh gì thì là vô sự”. Như Ý để lại một vài nô bộc, xoay người đi đến cái đình bên cạnh.
Mục Viễn đi theo, nói tiếp: “Hoàng thượng có phải đã lên tiếng, muốn chỉ hôn cho người sao? Người nếu đã có người vừa ý, sao không thương lượng cũng ngài ấy một chút”.
Như Ý mỉm cười: “Ta không muốn đem lại tai họa cho người khác, ăn chay niệm phật cũng rất tốt. Chờ phụ hoàng hết bận lần này, ta sẽ nói với người, để ta xuất gia”.
Mục Viễn ngẩn ngơ, đuổi theo vài bước, vội la lên: “Đừng có xuất gia chứ…”.
Ở dưới dốc, Nhiếp Thừa Nham ôm chặt Hàn Tiếu: “Nàng lại chọc ta giận, lại muốn ta không vui đúng không?”.
“Ta chỉ tới tham khảo một vài vấn đề y thuật thôi”. Hàn Tiếu cũng ôm lấy hắn: “Chủ tử, phương pháp kia không được, bị thương nhẹ trong vòng một năm, còn có hy vọng chữa khỏi, hắn nói bảy tám năm, hoàn toàn không có khả năng. Hắn suy nghĩ không chu toàn, muốn nghiên cứu tường tận, chút y lý này không thể được. Thương thế của chàng nặng, vốn dĩ có độc, lại lâu như vậy…”.
Nàng còn chưa nói hết đã bị Nhiếp Thừa Nham chặn môi. Nụ hôn của hắn cuối cùng làm Hàn Tiếu an tĩnh trở lại, hắn nói: “Ta không phải hồ đồ, Tiếu Tiếu, cho dù thật sự có thể trị được, hắn muốn đổi lấy nàng, ta sẽ không đổi. Cũng bởi vì ta què chân, ông trời mới đưa nàng đến cho ta, việc này rõ ràng là vậy. Ta không đổi, đổi lấy cái gì ta cũng không đổi”.
Hàn Tiếu nháy mắt mấy cái: “Chàng là nghĩ đến chuyện này? Ta thì nghĩ, hắn rốt cuộc làm sao có thể trị được vết thương cũ, cả đêm qua ta nghĩ không thông, vì vậy hôm nay phải đi hỏi cho rõ”.
Nhiếp Thừa Nham trừng mắt nhìn nàng, đột nhiên quát: “Tiếu Tiếu, tối hôm qua như vậy, nàng còn có thể suy nghĩ chuyện này cả đêm? Rốt cuộc trong lòng nàng, y thuật là nhất hay ta là nhất?”
.
Đó là một câu hỏi khó, vĩnh viễn là vấn đề nan giải trong lòng Nhiếp Thừa Nham.
Hàn Tiếu cười khúc khích, cố sức hôn hắn vài cái an ủi: “Chủ tử, chúng ta về nhà đi!”.
Nhiếp Thừa Nham trừng nàng, trừng mãi, cuối cùng mềm lòng, hắn ôm nàng thật chặt: “Được, chúng ta về nhà!”.
—————–đường phân cách hạnh phúc—————-Vĩ thanh
Một năm sau, Nhiếp Thừa Nham cùng Hàn Tiếu ra ngoài,Vân Vụ lão nhân đã lâu không gặp quay lại núi. Hắn tự mình lập một mộ phần, lại để lại thư cho Hàn Tiếu: “Đừng quên lời thề của các ngươi, y thư của ta, nhất định phải xem xong”.
Đợi khi Nhiếp Thừa Nham và Hàn Tiếu trở về, Vân Vụ lão nhân cũng không biết đã đi đâu, không biết là ở trong mộ hay đã đi nơi khác. Nhưng theo như lời Bạch tổng quản, Vân Vụ lão nhân bệnh nặng, e thật sự đã đi, chỉ là lòng tự trọng quá lớn, không muốn cho con cháu nhìn thấy bộ dạng đó. Hàn Tiếu nhìn lá thư, trong lòng đau đớn không nói nên lời. Nhiếp Thừa Nham cùng nàng dập đầu trước mộ phần, bái thiên địa.
Hàn Tiếu vẫn đam mê y thuật, tận lực dùng y cứu người, Vân Vụ lão nhân để lại một phòng y thư, nàng đều xem cẩn thận. Một năm này, nàng có thai, Nhiếp Thừa Nham quản nàng rất chặt, không cho đi đâu, vì vậy nàng đành chuyên tâm đọc sách, hôm nay rốt cuộc thấy trên giá sách hàng cuối cùng có một quyển sách, trong sách lại có một phong thư.
“Nha đầu, không biết là bao lâu ngươi mới có thể thấy phong thư này, nếu như rất lâu sau mới tìm thấy thì cũng chớ có trách ta, vì không thể nghiên cứu hết y thư của ta, cũng không thể làm cháu dâu của ta. A Nham tính tình bướng bỉnh, rất giống tính tình của ta, đời này của nó bị ta hại, nếu không thể làm cho nó hạnh phúc, ta ở địa phủ không thể an lòng. Nếu ngươi gặp một chút trở ngại liền không muốn ở cạnh A Nham, vậy ngươi không xứng với nó. Bởi vì nhân sinh con người rất dài, phải ở bên cạnh một nam nhân chân tàn phế, tính tình không tốt, tính kiên trì của ngươi không đủ, thì sẽ không thể ở bên cạnh hắn lâu dài, nếu không thể ở bên cạnh hắn lâu dài, vậy chi bằng sớm chia ly thì hơn.
Nếu ngươi có thể thấy phong thư này, vậy thì thời gian dài từ trước đến nay, vẫn còn ở cạnh hắn, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngoại trừ ở trước mặt ta thề không gả cho chủ tử, lẽ nào trong lúc ngươi ở cạnh A Nham, cũng không thề sẽ ở cạnh nhau cả đời sao? Nó cần ngươi như vậy, nhất định là sẽ muốn ngươi nói đi nói lại, vậy thì, mong hai người các ngươi, đừng quên lời thề của mình”.
Thư không dài, Hàn Tiếu xem xong, lệ rơi đầy mặt, nàng kéo tay Nhiếp Thừa Nham, đứng phía trước cửa sổ phòng sách của lão nhân, nhìn bệ cửa sổ có dấu vết lão nhân vuốt nhẹ, nắm chặt tay, nhất định phải làm đối phương suốt đời hạnh phúc.
—————————vẫn là đường phân cách hạnh phúc————————–
Có đôi khi hạnh phúc rất xa, có đôi khi rất gần, lúc ở gần đừng không để ý tới, lúc đã đi xa đừng sợ không bắt được. Tuy rằng không phải cứ yêu nhau là có thể gần nhau, nhưng muốn gần nhau, nhất định phải có đủ dũng cảm.
Yêu, phải dũng cảm!
Hoàn chính văn
Dung Nham Dung Nham - Minh Nguyệt Thính Phong